Không biết là Cố Thả Kỷ túm được cọng rơm khi sắp chết đuối hay những sợi rơm rối rắm ấy đã bao bọc lấy cô. Trong tư thể đâm lao thì phải theo lao, cô phải tiếp tục cuộc hôn nhân mà mình đã lựa chọn.
Vẫn là căn nhà đó, chỉ có cảm giác của Thả Hỷ có phần thay đổi. Nếu nói rằng cuộc hôn nhân hồi đó là một kế hoạch mưu lợi cá nhân thì bản thân con người Triệu Vĩ Hàng cũng là một nguyên nhân. Thả Hỷ cảm thấy người đàn ông này rất kiên định và lanh lợi. Mặc dù thời gian tìm hiểu quá ngắn ngủi, không thể nói là có thích anh hay không nhưng có một điều chắc chắn là cô cũng không ghét anh.
Người đề nghị kết hôn là Triệu Vĩ Hàng nhưng khi bàn đến chuyện sống chung, Thả Hỷ luôn cảm thấy mình bị lép vế.
“Em có chắc chắn là em thật lòng muốn lấy anh không?” Thả Hỷ còn nhớ, khi cô tới tìm Vĩ Hàng nói rằng đồng ý kết hôn đã khiến anh rất ngạc nhiên.
“Em chắc chắn.” Tâm trạng cô đang khủng hoảng nhưng chẳng hiểu sao khi gặp anh để nói hết mọi suy nghĩ, cô lại cảm thấy yên ổn hơn nhiều.
“Anh cần có một gia đình ổn định, yên ấm. Em hiểu điều đó chứ?”, Triệu Vĩ Hàng lại nói.
Thả Hỷ vội nói không cần suy nghĩ: “Em sẽ an phận thủ thường, sẽ làm tròn bổn phận của một người vợ”. Toàn những lời gì vậy nhỉ, vừa nói xong Thả Hỷ đã cảm thấy hối hận.
Triệu Vĩ Hàng lại cười, mặc dù chỉ hơi nhếch mép một chút.
Thả Hỷ như được tiếp thêm sức mạnh liền nói tiếp: “Anh nói đi, chỉ cần có thể làm được, em sẽ làm theo!”.
“Không được gây lộn vô lý, không cãi lại, không làm ảnh hưởng tới công việc của anh.”
Thả Hỷ gật đầu ngay. Điều đó chẳng phải quá dễ dàng hay sao. Ở với một người lạ thì có gì để cãi nhau chứ?
“Em biết anh đang làm việc ở Ủy ban, vì vậy, chuyện hôn nhân phải hết sức thận trọng.” Triệu Vĩ Hàng dừng lại một chút, có vẻ đang tìm từ ngữ thích hợp: “Không được tùy tiện kết hôn hay ly hôn”. Nói xong, Vĩ Hàng nhìn Thả Hỷ, có ý đợi cô nói tiếp.
Thả Hỷ ngồi đó, suy nghĩ về câu nói của Vĩ Hàng: “Ý anh nói là đã kết hôn rồi thì không được tùy tiện ly hôn?”.
Triệu Vĩ Hàng gật đầu.
Thả Hỷ cúi đầu, cô cảm thấy tủi thân. Bản thân cô hiện nay, có người chịu lấy đã là may mắn lắm rồi. Kết hôn xong, sự thật sẽ được phơi bày, người ta không yêu cầu ly hôn cũng là có phúc lắm rồi, cô còn mặt mũi nào mà đưa ra yêu cầu này nọ.
Vì vậy, Thả Hỷ nói một cách trịnh trọng: “Anh Triệu, nếu chúng ta kết hôn, em nhất định sẽ không chủ động đòi ly hôn, không dễ dàng từ bỏ cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra”.
Thả Hỷ cũng biết rằng, việc thay đổi thái độ một cách nhanh chóng như vậy của cô đã khiến Triệu Vĩ Hàng có phần hơi nghi hoặc. Nhưng anh ta vẫn ngồi yên trên ghế, rút ngăn kéo bàn lục tìm cái gì đó nhưng không tìm thấy, rồi đóng ngăn kéo lại. Sau đó, Triệu Vĩ Hàng bỗng đứng dậy, nói: “Nếu chúng ta đã thống nhất như vậy thì đi thôi!”.
Việc hôn nhân được quyết định một cách chóng vánh. Hai bên gia đình dù không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra nhưng xét về điều kiện hai bên đều môn đăng hộ đối nên đành tổ chức hôn lễ đơn giản nhưng long trọng theo ý con trẻ. Tuy nhiên, chuyện nhà mới lại không thể qua loa được nên hai bên gia đình đều dồn tâm trí, sức lực cho căn nhà mới của hai vợ chồng. Mặc dù đã mời kỹ sư thiết kế riêng nhưn Thả Hỷ cũng đích thân mua sắm, trang trí thêm nhiều thứ cho căn nhà.
Khi tổ chức lễ cưới, Đinh Chỉ Túc được mời làm phù dâu. Thả Hỷ còn nhớ hôm cô đến mời Chỉ Túc dự lễ cưới, cô ấy cứ đứng há hốc mồm vì ngạc nhiên, mãi vẫn không ngậm miệng lại được. Sự kinh ngạc đó của Chỉ Túc còn kéo dài rất lâu sau đám cưới của Thả Hỷ. Thả Hỷ biết rằng, trong suy nghĩ của Chỉ Túc, cô sẽ không lấy ai khác ngoài Tần Mẫn Dữ. Nếu Tần Mẫn Dữ có thay lòng đổi dạ thì cô cũng phải đau khổ chờ đợi thêm ba đến năm năm, cho tới khi Tần Mẫn Dữ dắt vợ con về ra mắt, đó mới là tình yêu của Thả Hỷ.
Tuy nhiên, Thả Hỷ hiểu rằng, ba chữ Tần Mẫn Dữ không hề cho cô một giới hạn thời gian nào cả. Đối với anh, việc thừa nhận những chuyện xảy ra đã rất khó khăn. Không phải cô không muốn đợi, cũng không phải cô sợ lâu quá không chờ đợi được. Bao nhiêu năm nay, chẳng phải cô vẫn chờ đợi trong vô vọng hay sao. Chỉ có điều, cô đã hiểu rằng, chờ đợi cũng không thay đổi được gì. Điều cơ bản là Tần Mẫn Dữ không cho cô một chỗ trong cuộc đời anh, tất cả chỉ do cô tình nguyện mà thôi.
Hơn nữa, Thả Hỷ cũng có chút tư lợi. Nếu quả thật cô đang mang trong mình một sinh mệnh nhỏ thì việc cô chọn kết hôn với Triệu Vĩ Hàng chưa hẳn đã đúng nhưng cũng là sự lựa chọn tốt nhất.
Thả Hỷ hiểu rõ cuộc hôn nhân này sẽ không công bằng với Triệu Vĩ Hàng. Không có tình yêu, bản thân cô cũng chẳng có lý do gì để bù đắp cho anh. Vì vậy, Thả Hỷ tự nhủ với lòng mình rằng dù sau này Triệu Vĩ Hàng có gặp khó khăn như thế nào: bệnh tật, đau ốm hay thậm chí là những chuyện tồi tệ hơn nữa thì cô cũng sẽ cố gắng hết sức để làm một người vợ tốt, không chủ động đòi ly hôn, không phó mặc tất cả cho anh.
Đêm tân hôn, Thả Hỷ dằn vặt rất lâu xem có nên thú nhận hết mọi chuyện trong giờ phút này hay không? Tuy nhiên, câu nói của Chỉ Túc đã xóa tan ý định trong đầu cô.
Chỉ Túc nói: “Thả Hỷ, trước mắt mới là hạnh phúc của cậu. Cậu phải nghĩ kỹ, hãy tìm cách giữ lấy hạnh phúc này”.
Thả Hỷ vẫn chưa có sự chuẩn bị tốt về tâm lý, đang nghĩ xem sẽ phải sống như thế nào với một người chồng xa lạ thì Triệu Vĩ Hàng nồng nặc mùi rượu bước vào phòng.
“Đi tắm đi!” Thả Hỷ luôn cảm thấy Vĩ Hàng thích sử dụng câu mệnh lệnh đối với cô. Anh đã làm được chức quan to đến cỡ nào mà ngay cả ở nhà cũng thích thể hiện sự quan cách chứ.
Mặc dù trong lòng không muốn nhưng Thả Hỷ vẫn phải nhẫn nại nghe theo, kỳ kèo với người say rượu làm gì? Thả Hỷ bước vào nhà tắm, tẩy trang, gội sạch mớ tóc bị keo làm cho cứng đơ. Quả là cực hình! Ai có thể thích cưới nhiều lần cơ chứ? Cưới xin là một trong những việc mệt nhất trên thế giới này.
Đột nhiên, cửa nhà tắm bật mở, Thả Hỷ giật mình kêu “Á!” một tiếng. Cô vội tìm thứ gì đó để che người nhưng chưa tìm được gì đã bị Triệu Vĩ Hàng sỗ sàng lao tới ôm chầm lấy. Anh đã tắm rồi, cả người cũng đang ướt, hơi rượu đã bớt đi phần nào.
“Sao em lâu vậy, Cố Thả Hỷ?”
“Buông em ra đi!” Hai người còn đang ướt lướt thướt, đứng ôm nhau như thế này quả là ngoài sức tưởng tượng của Thả Hỷ.
“Anh ôm cô dâu của anh mà.” Triệu Vĩ Hàng cứ đứng như vậy, tay ôm chặt còn cằm dụi lên đầu cô. Trạng thái yên lặng đó khiến Thả Hỷ cảm thấy đau lòng, chẳng có sắc thái dục vọng gì ở đó cả. Thả Hỷ biết người Triệu Vĩ Hàng khao khát được ôm bây giờ không phải là cô. Quả thật anh cũng là một con người đáng thương.
Trạng thái cảm xúc của hai người lúc đó gần như nhau nên những việc xảy ra tiếp theo dễ dàng hơn rất nhiều.
Triệu Vĩ Hàng đặt Thả Hỷ lên giường rồi nằm xuống, ôm chặt lấy cô. Cả hai không ai nói một câu gì. Thả Hỷ không cho rằng Triệu Vĩ Hàng coi cô là người khác, cũng giống như việc cô không bao giờ nhận nhầm anh với Tần Mẫn Dữ. Cái anh chàng Triệu Vĩ Hàng này chắc cũng chỉ cần ôm một cái gì đó trong lòng thôi.
Thả Hỷ đang nghĩ đêm tân hôn của mình sẽ yên ổn trôi đi một cách lặng lẽ như vậy thì Triệu Vĩ Hàng bỗng ngồi nhổm dậy, tóm chặt tay Thả Hỷ.
“Anh làm gì vậy?”, Thả Hỷ đang mơ màng nên giọng điệu rất nhỏ nhẹ nhưng cũng có đôi chút nũng nịu.
“Em thử nói xem?” Triệu Vĩ Hàng hơi do dự một chút, đôi môi anh hôn lên bờ vai Thả Hỷ.
Thực ra, Thả Hỷ gần như chưa có kinh nghiệm thực tế trong việc này. Chuyện xảy ra với Tần Mẫn Dữ đêm hôm đó chỉ có thể miễn cưỡng được coi là một lần đụng chạm thân xác. Nhưng lần đó cô cũng say không biết trời đất gì, lúc tỉnh dậy lại ngượng ngùng trốn chạy, quả thực không thể coi là kinh nghiệm được. Nhưng giờ đây, cô hiểu rất rõ rằng người đàn ông đang nằm trên người mình muốn làm gì và giữa hai người sẽ xảy ra chuyện gì.
Nếu để Thả Hỷ chuẩn bị thì e rằng suốt đời này, cô không thể nào sẵn sàng đón nhận một người đàn ông xa lạ. Nhưng tất cả những điều này đều ập đến với cô một cách bất ngờ, Thả Hỷ chỉ còn cách phục tùng theo hoàn cảnh. Đã là việc sớm muộn gì cũng phải xảy ra, là nghĩa vụ phải hoàn thành, cô không thể khất lần mãi được.
Thả Hỷ nhắm mắt lại, nếu như cảm giác cũng có thể mở ra khép vào tùy ý hoặc tâm trí cô có thể thoát ra khỏi sự việc đang diễn ra thì tốt biết bao. Tuy nhiên, ngay cả việc nằm yên đó sẵn sàng chịu trận, cô cũng không dễ dàng thực hiện được. Cô có cảm giác rõ ràng rằng tay và môi Triệu Vĩ Hàng không buông tha mình, sự đụng chạm xác thịt và sự dằn vặt khiến cô muốn phớt lờ đi cũng khó.
Cuối cùng, vì Vĩ Hàng cuồng nhiệt quá nên Thả Hỷ cảm thấy đau, cô phản kháng bằng cách khẽ đẩy anh ra. Vĩ Hàng dường như rất hài lòng với phản ứng của Thả Hỷ, anh lập tức chuyển sang tìm kiếm điểm hấp dẫn khác, cảm hứng không hề suy giảm.
Thả Hỷ bật khóc rồi vừa đấm vừa đẩy người đàn ông đang có phần cuồng loạn trên thân thể mình ra. Thả Hỷ biết rằng, cô không khóc vì đau đớn mà khóc vì hoàn cảnh bất lực và tuyệt vọng hiện tại.
Triệu Vĩ Hàng bị đấm trúng vài cái, lại không ghì chặt được cô gái đang nằm bên dưới mình thì bỗng cảm thấy bực bội liền quát: “Làm cái gì vậy, cố giữ tấm thân ngọc ngà à?”. Cưới thì cũng cưới rồi, làm vợ chồng hờ trên danh nghĩa là điều Vĩ Hàng không thích.
Thả Hỷ quệt tay lau nước mắt rồi vội kéo anh chàng Triệu Vĩ Hàng đang định nhổm dậy lại, dùng hành động thực tế để biểu thị quyết tâm của mình. Mình cứ khóc lóc thế này, ai mà chẳng mất hứng cơ chứ. Tuy nhiên, hôm nay đã làm đến mức này rồi, nếu không kiên trì tiếp tục, quả thực Thả Hỷ cũng không biết sau này còn dũng khí mà hoàn thành hay không. Thả Hỷ run rẩy rướn người lên, cô hiểu rõ rằng lúc này cô tuyệt đối không thể để anh giận dỗi mà bỏ đi.
Hai người lại quấn vào nhau, hơi thở của Triệu Vĩ Hàng gấp gáp dần. Cố Thả Hỷ sở hữu một làn da mịn màng, cơ thể đầy đặn, tròn trịa rất hấp dẫn. Ý thức vốn đã bị men rượu chi phối của Triệu Vĩ Hàng giờ đây chỉ còn cảm giác dục vọng.
Sau sự kiên trì của Thả Hỷ, sự nỗ lực của Triệu Vĩ Hàng, cộng với những nhịp đau đớn, cuối cùng, anh đã vào sâu trong người cô. Trái tim Thả Hỷ lúc bấy giờ cũng nhói lên từng cơn đau buốt. Thả Hỷ cảm thấy cô đang phản bội lại chính mình.
Sau khi Triệu Vĩ Hàng quay lưng về phía Thả Hỷ ngủ say, thấy phía dưới của mình đau buốt cô liền chầm chậm bước xuống giường, đi vào nhà tắm. Thả Hỷ đưa tay xuống kiểm tra, quả nhiên bị chảy máu. Cái kẻ dã man này, thảo nào mà đau như vậy! “Kỹ thuật” của anh ta sao lại kém thế cơ chứ! Lần nào cũng thế này chắc mình sẽ chết vì đau mất! Vừa rồi mạnh như vậy, không biết có ảnh hưởng gì đến đứa bé không?
Thả Hỷ thay quần áo rồi nằm lại xuống giường. Trong lòng cô vẫn ngổn ngang những suy nghĩ xem có nên hỏi Chỉ Túc những vấn đề mình đang đối mặt hay không? Tuy nhiên, không đợi đến khi có câu trả lời, Thả Hỷ đã ngủ thiếp đi trên chiếc giường tân hôn, bên cạnh người chồng mới, trong ngôi nhà cũng mới của mình. Suy nghĩ cũng cần phải có sức lực, mà lúc này cô đã chẳng còn chút hơi sức gì nữa rồi.
* * *
Cố Thả Hỷ cho rằng, bản thân cô chỉ cần giữ gìn cuộc hôn nhân này, giữ gìn căn nhà này là đủ rồi. Cô không để ý đến những chuyện khác, chủ định giả câm giả điếc để ngọn cờ kiêu căng của mình luôn tung bay trong gió nhưng đối với Triệu Vĩ Hàng, Thả Hỷ cũng không phải là không khó chịu. Không biết do cô không tự tin hay Triệu Vĩ Hàng không tự tin mà những lúc đối diện với nhau, cả hai người đều cảm thấy không tự nhiên lắm. Ngay cả những lúc cần thân mật, ôm ấp, Thả Hỷ cũng cố gắng lảng tránh. Cuộc sống cứ trôi đi như vậy.
Sau khi Ngô Hoạch xuất hiện, Thả Hỷ cảm thấy dường như nơi đâu cũng có sự xuất hiện của cô ấy.
Sau buổi họp giao ban, các giảng viên ngồi lại trong văn phòng nói chuyện phiếm, Thả Hỷ luôn có cảm giác Ngô Hoạch đang dán mắt vào mình. Không phải cảm giác mà đúng là Ngô Hoạch đang quan sát cô, bởi mỗi lần vô tình quay đầu lại, Thả Hỷ đều bắt gặp nụ cười của Ngô Hoạch, một nụ cười lạnh lùng, chẳng có chút hơi ấm nào.
Thả Hỷ quay người sang phía khác, coi như không nhìn thấy gì. Cô cũng không muốn biết giữa Triệu Vĩ Hàng và cái cô Ngô Hoạch lợi hại kia đã xảy ra chuyện gì, đó không phải là mối quan tâm của cô. Thả Hỷ lại một lần nữa tự an ủi, chuyện đó không liên quan gì tới mình. Cô kiên nhẫn đợi đến hết giờ làm, tắt máy tính rồi ra về.
Vừa bước ra khỏi tòa nhà, Thả Hỷ đã muốn quay lại ngay. Ngô Hoạch đang đứng ở sân trường, dựa lưng vào xe ô tô, rõ ràng là đứng đợi ai đó.
“Cô giáo Cố!” Tiếng chào vang lên khiến Thả Hỷ phải dừng bước.
“Cô giáo Ngô, chị vẫn chưa về à?” Mặc dù trong lòng Thả Hỷ không muốn nhưng vẫn phải đáp lại theo phép lịch sự. Cả hai đều rất khách khí.
Thả Hỷ cảm thấy ngạc nhiên, cô ấy tìm gặp mình làm gì nhỉ?
“Tôi về nhà bây giờ cũng chỉ có một mình, muốn mời bạn đi ăn cơm, không biết có tiện không?”
Thả Hỷ vội trả lời: “Sao lại để chị mời được”. Nghĩ đến đó, cô bỗng thấy buồn nhưng vẫn phải tiếp tục câu chuyện: “Dù thế nào lần này cũng phải để tôi mời chị chứ!”.
Thả Hỷ dừng lại một chút, cố làm ra vẻ mặt dày mày dạn nói tiếp: “Nhưng giờ này, tôi phải về nhà nấu cơm”. Nhìn khuôn mặt bỗng tái mét của Ngô Hoạch, Thả Hỷ cũng không nỡ nói thêm gì nữa.
Nếu Ngô Hoạch muốn chứng minh rằng giữa cô ấy và Vĩ Hàng chẳng có chuyện gì xảy ra thì cô ấy cũng hơi ngốc nghếch. Tuy nhiên, cô ấy gần gũi với mình làm gì nhỉ? Chẳng phải là tìm kiếm sự đau khổ hay sao! Hơn nữa, mình cũng chẳng có thói quen tâm sự chuyện riêng tư, cũng chẳng muốn trả lời những câu hỏi có ý thăm dò.
Biết rằng mục đích của người phụ nữ này không đơn giản, Thả Hỷ cũng chẳng muốn giao du nên vội đáp: “Xin lỗi nhé, tôi phải về đây, nếu muộn chút nữa, rau cỏ ngon sẽ bị người khác chọn hết mất”. Những câu nói bình thường nhất như vậy cũng có thể kích thích cô ấy. Quả nhiên, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái kia lại càng tái hơn.
Nhìn bộ dạng của Ngô Hoạch, Thả Hỷ nghĩ cô gái này không lợi hại như mình nghĩ. Toàn bộ con người Ngô Hoạch lúc này chỉ là một cô gái vô cùng yếu đuối.
Câu nói tiếp theo của Ngô Hoạch lại xóa tan mọi phán đoán mới của Thả Hỷ.
“Vậy tôi đến nhà bạn chơi có tiện không?”
Thả Hỷ mở to mắt, há hốc mồm, tình thế đã xoay ngược lại rồi! Nợ người ta một bữa ăn, người ta muốn mời mình, mình đã từ chối, người ta lại muốn đến nhà mình chơi, mình từ chối ra sao đây? Thả Hỷ chẳng biết phải nói thế nào nữa. Dù sao cũng cùng làm việc trong một khoa, bản thân mình còn phải phục vụ người ta, lẽ nào lại nói thẳng ra rằng mình không có cảm hứng với chuyện của họ?!
Biết không thể lay chuyển được cái cô gái họ Ngô xinh đẹp này, làm thế cũng chẳng khác nào đang dẫn sói vào nhà nhưng dù sao cũng đã được rèn luyện bản lĩnh qua hai năm chúng sống với Vĩ Hàng nên Thả Hỷ vẫn giữ được bình tĩnh, cố nở một nụ cười nắm thế thượng phong rồi nói: “Hoan nghênh! Hoan nghênh, vậy để tôi…”.
Thả Hỷ còn chưa nói xong thì tiếng chuông di động chợt reo lên. Từ trước tới giờ, Thả Hỷ chưa bao giờ cảm thấy tiếng chuông điện thoại lại êm tai như vậy, ngay cả khi mới có điện thoại, ngồi đần ra chờ nó kêu thì tiếng kêu của nó cũng không hay bằng lúc này.
Chỉ nai bảo ngựa, đổi trắng thay đen, bất kể là ai mình cũng phải kiếm cớ “ve sầu lột xác”, “chuồn là thượng sách”, Thả Hỷ tự nhủ rồi nghe điện thoại.
“Thả Hỷ à?” Hóa ra là Triệu Vĩ Hàng. “Vâng”, Thả Hỷ làm bộ vui vẻ.
“Đi làm về thì đến thẳng nhà bố mẹ nhé, chút nữa anh qua sau.”
“Ừ, hả?” Thả Hỷ không ngờ tới, quả là chết đuối vớ được cọc, vội vàng trả lời: “Vâng, em sẽ đi ngay. Có phải mua gì không?”.
Đầu dây bên kia, Triệu Vĩ Hàng cũng đang ngạc nhiên vì sự nhiệt tình bất ngờ của Thả Hỷ bởi mấy ngày hôm nay, cô luôn lầm lì với anh. “Không cần đâu.” Thả Hỷ tắt điện thoại, ngẩng đầu lên tỏ vẻ áy náy: “Chị xem, thật là ngại quá! Hôm nay nhà tôi lại có việc, chúng ta hẹn nhau hôm khác vậy nhé!”. Cái cô Ngô Hoạch này quả là đáng sợ! Biết mình không phải là đối thủ của Ngô Hoạch nên không đợi cô ấy tiến thêm bước phản công nào nữa, Thả Hỷ vội chào tạm biệt rồi ra về.
Vừa vào đến cửa, Thả Hỷ vội thăm dò nét mặt của mẹ chồng, vẫn tốt, sau đó họ lại bắt đầu câu chuyện như những lần trước.
“Thả Hỷ, hai đứa đang bận cái gì vậy?”
Thả Hỷ vội báo cáo lại với mẹ chồng tình hình gần đây. Riêng về Triệu Vĩ Hàng, cô luôn miêu tả một cách tỉ mỉ, mấy giờ ngủ dậy, mấy giờ về nhà, khẩu vị như thế nào, buổi tối ngủ được mấy tiếng, từng mục, từng mục cụ thể. Nhìn nét mặt mẹ chồng có vẻ hài lòng, Thả Hỷ mới nhè nhẹ thở phào.
“Ngày nào cũng phải đi chợ nấu cơm cũng vất vả cho con. Hồi bố mẹ con ở nhà, hai đứa còn có thể thi thoảng qua đó ăn cơm, bây giờ một mình con phải lo liệu tất.” Mẹ chồng nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Thực ra, mỗi tuần hai vợ chồng cũng có thể về đây hai lần, con cũng được nghỉ ngơi một chút. Đợi đến lúc nào “có bụng” không tiện làm việc thì ngày nào cũng qua đây luôn”.
“Có bụng, không tiện làm việc?” Thả Hỷ nghĩ thầm, bà mẹ chồng đang phát huy trí tưởng tượng phong phú đây. Bà không biết rằng hai vợ chồng họ có biên pháp phòng tránh rất tốt, làm sao mà có em bé được. Mặc dù trong bụng biết rằng chuyện đó không thể xảy ra nhưng Thả Hỷ chỉ khẽ mỉm cười. Đây chính là ân nhân vừa cứu mình khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, Thả Hỷ bỗng thấy mẹ chồng hôm nay gần gũi hơn mọi ngày rất nhiều.
Ngồi nói chuyện một lát, Thả Hỷ vào bếp tìm việc gì đó cho bận tay bận chân, một hồi lâu sau mới thấy bố chồng và Triệu Vĩ Hàng về nhà.
Thả Hỷ luôn cảm thấy không khí ở nhà chồng rất kỳ lạ. Cả nhà hiếm khi có dịp tập trung đông đủ nhưng cũng chẳng ai nói với ai một câu nên cô cũng đành im lặng theo. Chẳng có lý do gì để tự mình phá vỡ cục diện khó xử này, cô tự nhủ.
Bữa tối diễn ra và kết thúc trong yên lặng. Thả Hỷ vừa lên xe vừa đưa tay xoa bụng. Ban nãy, vì không có chuyện gì để nói nên cô đành cắm đầu cắm cổ ăn, ăn nhiều mà không nói cũng chẳng có lợi gì cho việc tiêu hóa cả.
Triệu Vĩ Hàng chìa chai nước ra trước mặt cô: “Uống chút nước đi!”.
Thả Hỷ đón lấy chai nước, tu một hơi. Hôm nay toàn gặp chuyện khó xử, có thể bình yên mà qua được đã là may mắn lắm rồi, dạ dày mình không đau mới là chuyện lạ. Bây giờ lại sống trong nỗi lo “thù trong giặc ngoài”, chẳng còn những ngày tháng bình yên nữa rồi. Cô liếc nhìn cái tên họ Triệu ở bên cạnh rồi thầm nghĩ, nét mặt anh ta vẫn vô cảm, điệu bộ như không có chuyện gì xảy ra, quả là đáng ghét. Tuy nhiên, cảm giác hiện tại vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất, câu chuyện đã qua lại hiện về.
Còn nhớ hồi đó, hai người tổ chức lễ cưới chưa được một tuần thì Triệu Vĩ Hàng phải nhận nhiệm vụ giám sát hiện trường phòng lụt. Lúc đó đang là giữa mùa hè, tình hình thiên tai lũ lụt rất khó lường. Anh đi vắng, cũng là lúc Thả Hỷ có thời gian xả hơi, lấy lại sức khỏe, toàn thân cô đang tê liệt vì đau đớn và mệt mỏi.
Sáng hôm sau thức dậy, Thả Hỷ bỗng thấy đũng quần mình có vết máu. Một người ngốc nghếch như cô cũng biết rằng, vì một lần sợ bóng sợ gió mà cô đã vội vàng giao phó cả cuộc đời và tương lai cho một người đàn ông mình mới chỉ gặp một, hai lần. Một điều lạ nữa là, Thả Hỷ tự động rửa ráy, thay quần lót, mặc dù có khóc nhưng cô không một lần nghĩ tới Tần Mẫn Dữ.
Thả Hỷ đổ bệnh nằm bẹp trên giường, cô cảm thấy mình đang kéo dài hơi tàn trong căn phòng này, dựa vào chai nước trên đầu giường để duy trì sự sống. Mặc dù trước đây, cô tưởng mình có con với Tần Mẫn Dữ nên phải vội vàng kết hôn nhưng sau này, mọi chuyện đã trở nên rõ ràng, cô không hề mang thai. Sau sự căng thẳng tột độ lại là sự tĩnh lặng, tất cả những điều đó đã hoàn toàn đánh gục Thả Hỷ.
Thời gian đó, bố mẹ Thả Hỷ đang bận rộn chuẩn bị cho chuyến đi nước ngoài, họ nghĩ rằng con gái đang bận rộn với cuộc sống mới, bạn bè thân thiết có lẽ cũng nghĩ rằng Thả Hỷ đang hưởng thụ cuộc sống tân hôn nên không ai làm phiền, không ai liên lạc với cô cả. Thả Hỷ nằm cô độc trên giường, chẳng muốn nghĩ tới điều gì, tỉnh rồi lại ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, cô cứ duy trì trạng thái nửa tỉnh nửa mê đó mấy ngày liền.
Sau đó, Thả Hỷ có cảm giác như có người đang vỗ vào mặt mình cùng tiếng gọi dồn dập: “Cố Thả Hỷ, Cố Thả Hỷ!”.
Trong lúc mê man nhất, Triệu Vĩ Hàng đã xuất hiện, đưa Thả Hỷ ra khỏi sự mê muội đang đè nặng đó, cho cô nhìn thấy thực tại, nhìn thấy một cuộc sống bình thường. Không biết là cô túm được cọng rơm khi sắp chết đuối hay những sợi rơm rối rắm ấy đã bao bọc lấy cô. Trong tình cảnh đâm lao thì phải theo lao, cô vẫn phải tiếp tục cuộc hôn nhân mà mình đã lựa chọn.