Nỗi nhớ được sinh ra khi bạn đang cố gắng để không nghĩ tới điều gì đó. Trong quy luật của sự xa cách, lần đầu tiên, Thả Kỷ nếm được hương vị của nỗi nhớ.
Ngày xưa, mọi câu chuyện chẳng phải đều được bắt đầu như thế sao, câu chuyện của Thả Hỷ cũng không phải là ngoại lệ. Thời còn học cấp một, việc bố mẹ về nước và bà nội mất khiến Thả Hỷ bị sốc một thời gian, cũng chính từ đó, cô ngày càng lệ thuộc vào Tần Mẫn Dữ. Lên cấp hai, cấp ba, Thả Hỷ đều được đỗ vớt vào cùng trường với Tần Mẫn Dữ. Cũng bởi vì Thả Hỷ may mắn vượt qua tất cả các kỳ thi chuyển cấp nên Tần Mẫn Dữ cho rằng Thả Hỷ không đến nỗi ngu ngốc, mỗi tội không chịu nỗ lực mà thôi. Chính vì vậy mà Tần Mẫn Dữ ngày càng có những yêu cầu cao đối với Thả Hỷ về chuyện học hành.
Những năm đầu cấp hai, Tần Mẫn Dữ bỗng trở nên hiếu động hơn, anh không chỉ quậy phá ở trong trường mà thậm chí còn giao du với đám bạn lêu lổng bên ngoài. Lúc bấy giờ, Thả Hỷ và Tần Mẫn Dữ không cùng đường về nhà nhưng những lúc đi học về đúng giờ, hoặc trường cho nghỉ sớm, hoặc bị Thả Hỷ làm phiền, Tần Mẫn Dữ đều đưa cô về rồi sau đó mới về nhà mình. Có khi, Tần Mẫn Dữ không thể đưa Thả Hỷ về nhà vì anh còn bận đi đánh nhau nhưng Thả Hỷ không hề biết chuyện đó.
Lúc bấy giờ, Thả Hỷ và Chỉ Túc đã bắt đầu chơi thân với nhau mặc dù hồi cấp một, hai cô cùng học một lớp nhưng hầu như không nói chuyện bao giờ. Một lần, cô giáo ra đề văn, yêu cầu học sinh viết về người thân yêu nhất thì bài văn của Thả Hỷ có tựa đề “Bà nội của em”. Sau đó, cô giáo thu bài tập lại, xáo trộn một hồi rồi lại phát ra để các bạn trong lớp tự chấm và sửa lỗi chính tả cho nhau. Bài văn hôm đó của Thả Hỷ được Chỉ Túc chấm. Sau khi đọc xong bài văn của Thả Hỷ, Chỉ Túc đã nắn nót viết những lời phê như sau: tình cảm chân thành, diễn đạt trôi chảy, ngoài ra còn chấm một chữ “Ưu” rất to nữa. Hôm đó, sau giờ học, Đinh Chỉ Túc liền chủ động tìm gặp Thả Hỷ: “Cố Thả Hỷ, bài văn của cậu rất hay, tớ cũng ở cùng bà nội, lúc nào rỗi cậu đến nhà tớ chơi nhé”. Từ đó hai cô bé trở nên thân thiết.
Những năm cấp hai, học sinh bắt đầu chia bè kết phái, vì chơi thân với Tần Mẫn Dữ nên Thả Hỷ đương nhiên cũng được coi là thành viên trong nhóm của anh. Tuy nhiên, Đinh Chỉ Túc lại không theo nhóm nào cả. Nếu nhóm của Tần Mẫn Dữ đi chơi, Chỉ Túc nhất định không chịu đi cùng.
Thả Hỷ rất ngạc nhiên, hai người đều xuất sắc như vậy, tại sao lại không hợp nhau chứ? Đã có lần, Thả Hỷ cứ nằng nặc hỏi Chỉ Túc xem tại sao cô ấy không thích Tần Mẫn Dữ. Chỉ Túc bị truy hỏi đến bực mình mới nói: “Sao cậu lại cho rằng ai cũng phải thích anh ta nhỉ?”.
“Anh ấy chẳng phải rất xuất sắc hay sao, thông minh này, lễ phép này, lại còn tốt với mọi người nữa.”
“Tớ chẳng thấy anh ta tốt với mọi người chút nào. Cố Thả Hỷ, Tần Mẫn Dữ không đơn giản đâu, cậu phải cẩn thận đấy.”
“Anh ấy không tốt với mọi người ở điểm nào, cậu thử nói xem!”, Thả Hỷ bắt đầu thấy lo lắng. Trong lòng cô, tầm quan trọng của Tần Mẫn Dữ có thể sánh ngang với bà nội, vì vậy, cô không thể chịu được khi thấy người khác nói anh không tốt.
“Những điều mà cậu thấy được chỉ là những thứ mà anh ta muốn cậu nhìn thấy, cậu đã thực sự hiểu Tần Mẫn Dữ chưa?”
“Những điều anh ấy không muốn để tớ nhìn thấy là gì vậy? Cậu nói cho tớ nghe đi!”
“Cậu có biết Đại Trịnh học cùng khối với mình không?” “Có.” Thả Hỷ không qua lại với đám bạn đó, chỉ biết rằng có một bạn nam, cứ ba, bốn ngày lại bị giáo viên nhắc đến tên. Theo lời một số thầy cô giáo, nếu cậu ta cứ như thế, sớm muộn gì cũng phải vào trại cải tạo. Hình như cậu bạn này rất thích đánh nhau, đôi mắt lúc nào cũng hằn lên sự thù hận. Vì vậy, hễ nhìn thấy đám bạn đó là Thả Hỷ lại tránh xa.
“Tần Mẫn Dữ đã kết nghĩa anh em với cậu ta”, Đinh Chỉ Túc chậm rãi nói.
“Không thể thế được, bọn họ không quen nhau mà, không có chuyện đó đâu!”
“Cậu không tin thì thôi, chính tai tớ nghe thấy Đại Trịnh gọi Tần Mẫn Dữ là anh Tần.”
Thả Hỷ bán tín bán nghi vì Chỉ Túc không việc gì phải nói dối cô như vậy. Thả Hỷ chưa có cơ hội để hỏi thẳng Tần Mẫn Dữ về chuyện đó thì có một việc xảy ra khiến cô nhìn thấy một con người khác của anh.
Đó là giờ nghỉ tiết thứ tư của buổi chiều, Thả Hỷ và Chỉ Túc đi ra các hàng quán trước cổng trường để mua quà vặt. Đang tuổi dậy thì nên những buổi tự học muộn luôn khiến các cô cảm thấy đói bụng. Cổng trường rất đông đúc, nhộn nhịp. Có người bán đồ chơi, có người bán cơm hộp. Rất nhiều nhóm từ năm đến bảy học sinh cùng nhau đi dạo qua các hàng quán.
Hôm đó, vừa ra khỏi cổng trường, Đinh Chỉ Túc đã nói: “Thả Hỷ, bọn mình quay vào đi!”.
“Sao thế? Chẳng phải cậu cũng đói rồi hay sao?”
“Đi nhanh lên.” Chỉ Túc không hề giải thích ngay mà kéo tay Thả Hỷ chạy về phía cổng trường. Vì là thời gian nghỉ giữa giờ nên bác bảo vệ không mở cổng chính mà chỉ mở cổng phụ, lúc đó người ra nhiều hơn người vào trường nên hai đứa đành phải đứng chờ, mãi không len vào được.
“Đừng đi vội, Đinh Chỉ Túc, lại đây nói chuyện chút đã”, một giọng nói cất lên từ phía sau. Thấy Chỉ Túc siết chặt tay mình, cô liền quay đầu nhìn lại, một tên có dáng vẻ rất lưu manh đang cười hì hì, đưa tay định kéo Chỉ Túc.
Thả Hỷ biết rằng, có rất nhiều thanh niên bên ngoài muốn trêu ghẹo các bạn gái trong trường, tuy nhiên, cô là người có nhan sắc “thuộc loại an toàn” vì vậy chưa bị chọc ghẹo bao giờ, Chỉ Túc rất xinh nhưng không hay phô trương, vì vậy cũng có thể coi là vẫn an toàn. Tuy nhiên, chuyện ngày hôm nay e rằng là điều tất nhiên vì Chỉ Túc thậm chí còn xinh hơn cả cô nữ sinh mới được bình chọn là hoa khôi của trường, lại đang ở tuổi dậy thì, trên người đã xuất hiện những đường cong hấp dẫn, làm sao lọt qua mắt đám lưu manh kia được.
Thả Hỷ quay lại nhìn Đinh Chỉ Túc, vừa nãy cô ấy thảng thốt kéo mình quay vào trường chắc là vì đám người kia. Lúc đó, Thả Hỷ cũng rất sợ nhưng vẫn can đảm lên tiếng:
“Bọn tớ phải vào trường học tiếp”.
“Đang giờ ra chơi mà, học hành cái gì? Đại ca của bọn tao đợi mày cả buổi chiều rồi!” Vừa dứt lời, hắn ta thẳng tay đẩy Thả Hỷ ra, lôi Chỉ Túc đi luôn. Thả Hỷ bị tên đó đẩy ngã xuống đất, đầu va vào cánh cổng. Thực ra, xung quanh họ lúc đó còn rất nhiều học sinh khác nhưng không ai dám can thiệp, cả đám lưu manh ấy dễ chừng có đến hơn mười đứa. Thả Hỷ đứng dậy, đầu óc bỗng dưng mụ mị, không biết nên báo cô giáo hay báo cảnh sát nữa. Lúc bấy giờ cô chỉ có một phản ứng duy nhất: đi tìm Tần Mẫn Dữ.
Bước thấp bước cao, cuối cùng Thả Hỷ cũng chạy được về lớp học. Vừa vào lớp cô mới biết Mẫn Dữ hình như đang đi vệ sinh. Cô chạy tới trước cửa nhà vệ sinh nam, đứng đó và hét toáng lên: “Tần Mẫn Dữ, Tần Mẫn Dữ, anh ra đây đi!”.
Tần Mẫn Dữ lập tức xuất hiện trước cửa, trên tay vẫn còn nửa điếu thuốc đang hút dở. Lúc đó, Thả Hỷ chẳng còn tâm trạng nào mà để ý đến việc Tần Mẫn Dữ đã nhiễm thói quen không tốt này từ bao giờ, cô kéo vội tay anh, nói: “Nhanh lên, Chỉ Túc bị người ta lôi đi rồi!”. Sau đó, cô kéo mạnh tay anh định chạy.
“Nói rõ xem nào, cái gì bị lôi đi?”
“Có một đám lưu manh ở bên ngoài trường, lúc em và Chỉ Túc ra ngoài mua đồ ăn, bọn chúng đã lôi bạn ấy đi, nói là có tên đại ca nào đó muốn gặp bạn ấy để nói chuyện. Làm thế nào bây giờ, có nên báo cô giáo không?”, Thả Hỷ cuống quýt nói.
Lúc bấy giờ, trước cửa nhà vệ sinh nam đã tập trung rất đông bọn con trai, cái cậu Đại Trịnh kia cũng đang đứng sau lưng Tần Mẫn Dữ.
Tần Mẫn Dữ vẫn rất bình tĩnh nói: “Đừng lo. Đi, đi xem thế nào”.
“Đánh nhau vì lũ con gái, thật chẳng ra sao cả!”, Đại Trịnh bỗng chêm vào.
Thả Hỷ trợn mắt nhìn cậu ta, loại người gì thế nhỉ, đồ xấu xa!
Tần Mẫn Dữ là ai cơ chứ? Chẳng phải là một nhân vật hô một tiếng là cả trăm người trong trường đều nghe theo sao? Hơn nữa, đám học sinh cấp hai dù sao cũng vẫn là trẻ con, chưa hiểu biết gì nhiều, chỉ cần có người cầm đầu là chúng sẽ hùa theo. Thế là, dưới sự dẫn đường của Thả Hỷ, đám học sinh nam hùng hổ chạy theo sau. Cái cậu Đại Trịnh đó, sau một hồi do dự cũng chạy theo về phía cổng trường.
Sau đó, mọi chuyện xảy ra thế nào phải thông qua Chỉ Túc kể lại Thả Hỷ mới được rõ. Bởi vì sau khi dẫn đường ra cổng trường, Thả Hỷ liền bị bắt ở lại, chỉ nhìn thấy Tần Mẫn Dữ dẫn đám con trai chạy ra ngoài. Gặp được tụi lưu manh kia, Đại Trịnh chẳng nói chẳng rằng, xông vào đánh luôn. Sau đó, Tần Mẫn Dữ cũng nhảy vào đánh nhau. Thả Hỷ đứng bên trong cổng trường, sợ hãi nhắm tịt mắt lại, không dám xem cảnh đánh lộn, tới tận khi Chỉ Túc chạy về, lắc lắc cánh tay cô mới dám mở mắt ra.
Trận đánh lộn đó được bảo vệ của trường ra ngăn chặn ngay lập tức. Tần Mẫn Dữ cũng đã dẫn các bạn vào trường tiếp tục học. Nhưng một người chưa từng chứng kiến cảnh đánh nhau bao giờ như Thả Hỷ vẫn còn run cầm cập, làm thế nào cũng không kìm lại được.
Sau sự việc đó, Đinh Chỉ Túc mới nói cho Thả Hỷ biết, Chỉ Túc nhận được thư của Lưu Thất ‐ cái tên tự xưng là đại ca đó lâu rồi nhưng lúc đó Chỉ Túc nghĩ rằng không thèm để ý đến nó là xong. Không ngờ, vẫn xảy ra chuyện lớn như vậy.
“Liệu sau này bọn nó có đến nữa không?” Thả Hỷ đã như con chim sợ cành cong, cô nghĩ Chỉ Túc chắc chắn còn sợ hơn cả mình.
“Cũng chẳng biết nữa. Chuyện lần này chắc chắn là chưa xong đâu, có khi bọn họ còn đánh nhau nữa.” Đinh Chỉ Túc cũng rất buồn nhưng chuyện lần này một mình cô không giải quyết nổi vì không như những bạn học khác, cô không có bố mẹ đưa đón, không có ai bảo vệ, cô chỉ có một mình.
Nhân lúc cô giáo không để ý, Thả Hỷ chuyển sang ngồi cạnh Tần Mẫn Dữ rồi nói: “Chỉ Túc nói các anh còn đánh nhau nữa. Anh đừng đi nhé, nhỡ bọn chúng mang theo dao thì sao?”.
“Không phải việc của em, chút nữa anh sẽ đưa em về nhà.”
“Sao lại không phải việc của em? Chỉ Túc không phải bạn em sao? Anh cũng không phải là bạn em sao? Anh không phải đưa em về đâu, tan học, em còn phải đưa Chỉ Túc về nhà.” Những lúc Tần Mẫn Dữ không đưa Thả Hỷ về, cô thường gọi taxi, bố mẹ bận không thể đưa đón nhưng luôn tạo điều kiện để cô được an toàn.
* * *
Buổi chiều sau khi tan học, Thả Hỷ mới biết Tần Mẫn Dữ đã nhờ Đại Trịnh đưa Chỉ Túc về nhà. Ban đầu, Thả Hỷ một mực phản đối nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt không mấy thoải mái của cậu chàng Đại Trịnh kia, cô lại nghĩ rằng như vậy là làm phiền cậu ta mới đúng. Ai bảo lúc nguy cấp, cậu ta chỉ nghĩ tới “chủ nghĩa đại trượng phu” của mình! Chỉ Túc chân thành cảm ơn bọn họ, sau đó mới theo Đại Trịnh về.
Chuyện này ồn ào thêm một thời gian rồi cũng lắng xuống. Thả Hỷ chẳng biết Tần Mẫn Dữ đã dẹp yên chuyện đó bằng cách nào. Cô chỉ biết rằng, thời gian đầu, sáng nào đám con trai trong nhóm đánh nhau hôm đó cũng tụ tập lại, bàn bạc xem tối nay địa điểm ở đâu, cách thức như thế nào, thậm chí, vài cậu trong số đó còn bị thương. Thả Hỷ không biết Mẫn Dữ có bị thương không, nhìn bên ngoài thì anh vẫn lành lặn. Một thời gian sau, câu chuyện đó cũng dần dần chìm vào quên lãng.
Qua câu chuyện đó, Thả Hỷ cũng biết thêm một con người khác của Tần Mẫn Dữ, cô không cảm thấy yêu thích hay ghét bỏ anh hơn vì Tần Mẫn Dữ vẫn là Tần Mẫn Dữ nhưng giờ đây trong lòng Thả Hỷ lại có thêm một nỗi lo. Cứ thấy đám bạn trong lớp bàn tán chuyện đánh nhau, Thả Hỷ lại cố gắng dỏng tai lên nghe ngóng, bởi vì Tần Mẫn Dữ không bao giờ nói cho cô biết những chuyện đó. Mấy cậu bạn của anh cũng không ai chịu nói cho cô hay. Tần Mẫn Dữ chỉ bộc lộ suy nghĩ của mình đúng một lần. Lúc đó, bọn họ đang xem phim, Tần Mẫn Dữ bỗng nói: “Thả Hỷ, anh không hề muốn ra ngoài gây lộn, anh chỉ muốn đến những nơi màu xám kia để xem xem thế nào. Em nên biết thế giới này không phải chỉ có màu đen và trăng thôi đâu”.
Đến năm cuối cấp hai, Tần Mẫn Dữ đã bớt nghịch ngợm. Anh dành nhiều thời gian để tham gia các cuộc thi, sau khi tan học thường cùng Thả Hỷ về nhà. Đôi khi, vào dịp cuối tuần, theo đề nghị của Thả Hỷ, họ đến học nhóm tại nhà bà nội cô. Đương nhiên, lần nào học nhóm Thả Hỷ cũng bị anh mắng là ngốc nghếch, mắng đến nỗi đầu óc cô cũng mụ mị cả lên. Thành tích học tập của Thả Hỷ kém đến nỗi ngay cả Tần Mẫn Dữ cũng không thể giải thích nổi.
Cũng sau sự việc đánh lộn đó, mối quan hệ giữa Tần Mẫn Dữ và Chỉ Túc đã thay đổi theo chiều hướng tốt hơn, mặc dù không đến mức thân thiết nhưng những hoạt động tập thể hay những dịp tụ tập như sinh nhật Thả Hỷ, Chỉ Túc đều đến tham gia, cũng có thể coi như mọi người đã kết thành một nhóm.
Khi lên cấp ba, các bạn xung quanh Thả Hỷ vẫn là những khuôn mặt quen thuộc. Cái cậu bị dự đoán là sớm muộn gì cũng vào trại cải tạo kia, tên thật là Trịnh Hữu Khánh, cũng đỗ vớt giống như Thả Hỷ, cùng vào học trường cấp ba có tiếng trong cả nước.
Giai đoạn ôn thi cuối cấp, Thả Hỷ, Đinh Chỉ Túc, Tần Mẫn Dữ và cả Trịnh Hữu Khánh thường xuyên đi với nhau. Thả Hỷ còn nhận ra rằng, cái cậu Trịnh Hữu Khánh này không hề giống vẻ bề ngoài “đầu gấu” chút nào. Cậu ta rất thông minh, nghe người khá giảng bài cho Thả Hỷ, dù không chăm chú lắm nhưng cậu ta vẫn hiểu được. Thành tích học tập của Trịnh Hữu Khánh không cao chỉ vì cậu ta không thích học. Vì vậy, mặc dù điểm số trong năm rất kém nhưng kết quả thi của cậu ta lại tốt hơn Thả Hỷ rất nhiều. Mối quan hệ của bọn họ, nói thế nào nhỉ, rất kỳ quặc. Thả Hỷ không thích Trịnh Hữu Khánh, Đinh Chỉ Túc cũng không ưa Tần Mẫn Dữ nhưng vì Thả Hỷ muốn chơi cùng Tần Mẫn Dữ nên bốn người họ lại trở thành một nhóm.
Lên cấp ba, Thả Hỷ và Đinh Chỉ Túc học cùng một lớp, Tần Mẫn Dữ học ở lớp số năm, còn Trịnh Hữu Khánh học ở lớp số bảy. Thả Hỷ vẫn tiếp tục cuộc sống đơn giản như trước đây. Cô luôn phải đánh vật với những môn Toán, Lý, Hóa. Mỗi lần nhìn thấy các phân số là cô lập tức hoa mày chóng mặt.
Mười sáu là độ tuổi mà đám con trai, con gái bắt đầu nảy sinh tình cảm đầu đời. So với các bạn cùng lớp, Thả Hỷ nhỏ tuổi hơn, cô không hiểu rõ những rung động đó nhưng lại cảm nhận được rằng không khí ở trường cấp ba khác hẳn với trường cấp hai. Buổi trưa, các bạn nam lớp khác thường đến rủ các bạn nữ lớp Thả Hỷ đi ăn cơm. Trong sân trường có nhiều đôi bạn nam nữ nắm tay nhau bước đi với thái độ thân mật và tự nhiên, dường như đó là việc rất bình thường.
Tất nhiên Thả Hỷ cũng đã nghe và biết đến chuyện yêu đương nam nữ tuổi mới lớn. Chẳng phải các thầy cô liên tục nhắc nhở học sinh những chuyện đó sao? Đám con trai học cấp ba, ai cũng cao to hơn đám con gái rất nhiều. Nhìn những cặp nam thanh nữ tú bên nhau, Thả Hỷ cảm thấy rất thú vị.
Sau khi lên cấp ba, Đinh Chỉ Túc ngày càng xinh đẹp, tuy nhiên cô ấy vẫn giữ cách sống khép kín và chỉ chuyên tâm vào việc học. Ngoài Thả Hỷ, khi gặp mặt những người bạn khác, Chỉ Túc chỉ gật đầu chào. Thi thoảng Trịnh Hữu Khánh qua chỗ cô ấy mượn sách, tất cả chỉ có vậy. Tuy nhiên, cho dù Chỉ Túc có lạnh lùng đến mấy cũng không thể ngăn cản được sự nhiệt tình của đám con trai. Thả Hỷ ngồi cùng bàn với Chỉ Túc, thấy có rất nhiều bạn nam gửi thư cho Chỉ Túc. Chỉ Túc không xem, Thả Hỷ lại lấy ra đọc. Những bức thư đó đều có nội dung rất hay, có những câu mà khi đọc lên Thả Hỷ còn thấy tim mình đập loạn xạ.
Một hôm, Thả Hỷ và Tần Mẫn Dữ cùng đi ăn cơm trưa. Hôm đó, mẹ của Mẫn Dữ gửi quả sơ ri ‐ thứ quả mà Thả Hỷ rất thích ăn cho cô nên cô định để dành ăn cơm xong sẽ ăn.
“Tần Mẫn Dữ, có bạn gái nào theo đuổi anh không?”, cô hỏi. Tuần trước, khi chứng kiến cảnh mấy cô bạn học gây lộn với nhau vì Trịnh Hữu Khánh, trong đầu Thả Hỷ bỗng nảy ra câu hỏi đó. Một cậu học sinh ngỗ ngược như Trịnh Hữu Khánh mà cũng có bạn gái mến mộ, huống hồ là một người xuất sắc như Tần Mẫn Dữ, anh không thể không có ai theo đuổi được.
Tần Mẫn Dữ suýt nữa thì sặc khi nghe câu hỏi đó. “Sao lại hỏi chuyện đó?”
“Muốn biết thì hỏi thôi!”
“Em có biết thế nào gọi là theo đuổi không?” Bình thường Tần Mẫn Dữ rất ít khi nói chuyện với Thả Hỷ vì lúc nào anh cũng coi cô như một đứa trẻ con.
“Tất nhiên, đầu tiên là thích, sau đó qua một thời gian cố gắng, hai người được ở bên nhau.”
“Ở bên nhau làm gì?”
Thả Hỷ đỏ bừng mặt. Cái đó chẳng phải đã rõ ràng quá hay sao. Trên ti vi, phim ảnh, thậm chí cả trong trường học và ngoài đường nữa, mọi người vẫn thường “biểu diễn” chuyện đó. “Ở bên nhau để vui vẻ!”, Thả Hỷ nghĩ mãi mới tìm ra câu trả lời.
Tần Mẫn Dữ buông đôi đũa đang cầm trong tay: “Anh không biết có ai theo đuổi mình không nhưng hiện tại, anh không cảm thấy vui vẻ khi ở bên ai cả”.
Thả Hỷ gật đầu ra vẻ đã hiểu nhưng cô lại chẳng hiểu gì cả, Tần Mẫn Dữ thường nói những câu có ý nghĩa sâu xa khiến cô phải tốn rất nhiều công sức mới hiểu được chúng. Tất nhiên, quá trình đó cũng đốt cháy rất nhiều tế bào não. “Tức là anh không có ai theo đuổi?!”
Tần Mẫn Dữ véo má Thả Hỷ, nói: “Những chuyện vớ vẩn thì em lại hiểu rất nhanh, bài kiểm tra hôm qua có mang đến đây không đấy ?”.
Thả Hỷ bỗng trở nên tiu nghỉu, lí nhí đáp: “Còn chưa ăn hoa quả mà”.
“Lát nữa ăn sau.”
Trong khi Tần Mẫn Dữ đang xem bài kiểm tra đầy nét bút đỏ của Thả Hỷ, cô tự giác đứng dậy mang hộp cơm đã ăn xong vứt vào thùng rác, sau đó lau sạch bàn rồi ngoan ngoãn ngồi chờ Tần Mẫn Dữ giảng bài. Thực ra, Đinh Chỉ Túc cũng học rất khá các môn Toán, Lý, Hóa, hoàn toàn có thể phụ đạo thêm cho Thả Hỷ. Tuy nhiên, Tần Mẫn Dữ thường yêu cầu Thả Hỷ cho xem những bài kiểm tra quan trọng. Vì không học cùng lớp nên Tần Mẫn Dữ không thể nắm chắc trình độ của Thả Hỷ.
Vừa về lớp, Thả Hỷ vội thì thầm với Đinh Chỉ Túc: “Chỉ Túc, Tần Mẫn Dữ nói là anh ấy không cho ai cơ hội để theo đuổi. Anh ấy nói rằng anh ấy không cảm thấy vui vẻ khi ở bên ai cả”.
“Chẳng phải ngày nào cậu cũng theo đuổi anh ta sao?”
“Đâu có, quan hệ của bọn tớ không giống như những người khác, từ nhỏ bọn tớ đã lớn lên cùng nhau.”
Đinh Chỉ Túc chẳng nói thêm điều gì. Đều là một nam, một nữ, có gì mà không giống người khác chứ? Chỉ cần nhìn thấy nụ cười đầy mãn nguyện của Thả Hỷ là biết cô ấy đang rất để ý đến chuyện đó rồi. Có nên nhắc nhở cô ấy không? Chỉ Túc cho rằng đó cũng không phải ý kiến hay. Thích nhau lúc này, ngoài việc hao tổn tinh thần ra thì chẳng có ích lợi gì cả.
Thả Hỷ bỗng cảm thấy việc Tần Mẫn Dữ không thích bạn gái nào không đáng để cô mãn nguyện như vậy. Anh ấy “không thấy vui vẻ khi ở bên ai cả”, phải chăng cũng bao gồm cả cô? Chỉ Túc nói đúng, ngày nào cô cũng theo đuổi Tần Mẫn Dữ. Sau mỗi giờ tan học, có những việc gì xảy ra cô đều kể lại với anh.
Thả Hỷ cố gắng giảm bớt mật độ đến tìm gặp Tần Mẫn Dữ. Mỗi buổi nghỉ giải lao, cô thường ngồi lại trong lớp và chơi với Chỉ Túc. Ban đầu, Thả Hỷ chỉ có ý định đùa một chút, muốn chứng minh rằng không phải cô đang chạy theo anh. Cô chỉ hy vọng Tần Mẫn Dữ sẽ phát hiện ra sự khác thường của cô và chủ động đến gặp cô. Tuy nhiên, một ngày, hai ngày, ba ngày… Rồi một tuần, anh không hề xuất hiện trước cửa lớp cô.
Nỗi nhớ được sinh ra khi bạn đang cố gắng để không nghĩ tới điều gì đó. Theo quy luật của sự xa cách, lần đầu
tiên, Thả Hỷ được nếm hương vị của nỗi nhớ. Cô bắt đầu đứng bên cửa sổ lớp học, cũng giống như những bạn nữ khác, cố gắng dõi theo hình bóng của Tần Mẫn Dữ bên ngoài sân. Giờ tan học hằng ngày, cô bắt đầu lắng nghe tiếng bước chân ngoài hành lang, nghe ngóng tiếng chân anh. Điều khiến cô không thể chịu đựng được là, mỗi ngày, sau giờ học, cô hận rằng mình không phải là người về cuối cùng để đợi anh đến tìm.
Tuy nhiên, Tần Mẫn Dữ vẫn không hề có chút động tĩnh nào. Trước đây, thi thoảng anh cũng đến tìm cô nhưng bây giờ, chuyện đó không còn nữa. Thả Hỷ cứ mỏi mòn chờ đợi, hóa ra không có mình, anh ấy vẫn có thể sống tốt; hóa ra mối quan hệ cùng lớn lên bên nhau cũng rất mong manh, dễ vỡ; hóa ra đối với Tần Mẫn Dữ, Cố Thả Hỷ là người có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nếu như trước đây Thả Hỷ nhìn Tần Mẫn Dữ bằng ánh mắt ngưỡng mộ thì sau khi trái tim cô biết oán hờn, nhớ nhung, ánh mắt cô đã được điểm thêm một chút mong mỏi tha thiết. Không cần phải đối chiếu, không cần phải so sánh, giờ đây tự Thả Hỷ đã định nghĩa được tình yêu, bởi cô biết rằng cô đã yêu anh. Trước đây, cô chỉ cảm thấy anh rất quan trọng, nhưng không hiểu rõ rằng mình muốn độc chiếm, muốn sở hữu toàn bộ con người anh. Nhưng đến khi hiểu được tình cảm của mình rồi, cô lại thấy mình xấu xa, ích kỷ, tham lam. Một cô gái như cô, được ở bên anh đã là một điều may mắn nhưng cô lại muốn được nhiều hơn thế, liệu có quá đáng không nhỉ?
Mối quan hệ của họ bỗng nhiên trở nên xa lạ. Đôi khi gặp nhau hành lang hay trong sân trường, họ chỉ gật đầu, hỏi vài câu xã giao chứ không nói chuyện nhiều như trước nữa.
Đến khi phân ban, Thả Hỷ đương nhiên chọn học ban Khoa học Xã hội và Nhân văn. Đinh Chỉ Túc, Tần Mẫn Dữ và Trịnh Hữu Khánh đều chọn ban Khoa học Tự nhiên. Không những thế, bọn họ còn may mắn được học chung một lớp. Sau khi Thả Hỷ và Tần Mẫn Dữ trở nên xa cách, Chỉ Túc và Trịnh Hữu Khánh lại có vẻ thân thiết với nhau. Thậm chí, Trịnh Hữu Khánh còn dạy cho Chỉ Túc vài động tác tự vệ, những động tác này tất nhiên là do cậu ta học được từ những trận đánh lộn hồi cấp hai. Thành tích học tập của Trịnh Hữu Khánh bây giờ luôn khiến mọi người ngạc nhiên, mặc dù không xuất sắc như Đinh Chỉ Túc và Tần Mẫn Dữ nhưng cậu ta luôn ở trong top dẫn đầu lớp. Còn Thả Hỷ, muốn tìm tên cô trong top thứ ba đã là điều hết sức khó khăn.
* * *
Thả Hỷ cảm thấy, cô và Tần Mẫn Dữ ngày càng xa nhau, cho dù ánh mắt của cô vẫn luôn dõi theo anh. Thả Hỷ không có thói quen viết nhật ký để ghi lại những cảm xúc cũng như những chuyện xảy ra hằng ngày, cô cũng không tình yêu của mình là đúng hay sai nên cô chỉ biết hy vọng tình cảm mình dành cho anh sẽ dần dần phai nhạt. Mặc dù vậy, mỗi lần gặp Tần Mẫn Dữ, trái tim Thả Hỷ vẫn đập thình thịch. Nếu hôm đó, Tần Mẫn Dữ cười với cô, cô sẽ vui suốt cả ngày, bởi điều đó có nghĩa là tâm trạng của anh đang rất vui vẻ. Thả Hỷ không biết Tần Mẫn Dữ có tình cảm với mình hay không nhưng hai đứa đã từng tốt với nhau như vậy, từng thân với nhau như vậy. Tình yêu của Thả Hỷ cũng được nảy sinh từ đó, một tình yêu thầm kín nhưng vô vọng.
Tuy Đinh Chỉ Túc đã chuyển sang lớp khác nhưng hai cô vẫn chơi thân với nhau. Giờ nghỉ giải lao, hai cô thường chạy đi tìm nhau, rủ nhau cùng đi vệ sinh hay cùng ra sân trường chơi.
Thả Hỷ vẫn còn nhớ lần đầu tiên cô sang lớp Chỉ Túc tìm cô ấy. Vì Thả Hỷ chưa biết Chỉ Túc ngồi chỗ nào nên đứng tần ngần trước cửa lớp khá lâu. Rõ ràng Tần Mẫn Dữ đã nhìn thấy cô nhưng anh vẫn ngồi yên tại chỗ, chằm chằm nhìn cô. Cho đến khi Chỉ Túc chạy ra, hai cô nắm tay nhau chạy ra ngoài sân trường, Thả Hỷ vẫn cảm thấy ánh mắt đó đang dõi theo sau lưng mình.
Phá vỡ cục diện bế tắc đó là một sự cố ngoài ý muốn, một sự cố chẳng khiến ai vui vẻ cả. Đó là học kỳ cuối của lớp Mười hai, khi kỳ thi đại học đã sắp đến gần. Tuy nhiên, áp lực của thi cử, tốt nghiệp lại tạo điều kiện cho những tình cảm thầm kín nảy nở, phát triển. Cách thể hiện tình cảm giờ đây càng trực tiếp và táo bạo hơn.
Hôm đó là sinh nhật của Tần Mẫn Dữ nên giờ giải lao, Thả Hỷ quyết định qua lớp bên đó nhìn một chút. Cô không ngừng tự nhủ với bản thân rằng, mình đã gần quên hết rồi, đã sắp bỏ qua tình cảm đó rồi, mình chỉ nhìn Tần Mẫn Dữ của tuổi mười chín một chút thôi rồi về lớp ngay. Nghĩ vậy, Thả Hỷ vớ đại một quyển vở Toán, định bụng giả vờ sang hỏi Chỉ Túc vài bài tập rồi nhân cơ hội liếc anh một cái.
Từ xa, Thả Hỷ đã thấy cửa lớp của Tần Mẫn Dữ chật cứng người. Cô cố gắng chen vào. Hóa ra có một bạn nữ xinh xắn đang bê trên tay một chiếc bánh ga tô và hát tặng Tần Mẫn Dữ bài Chúc mừng sinh nhật. Trong lớp vang lên tiếng cổ vũ của đám con trai. Thả Hỷ nhìn cô bạn kia mà khâm phục lòng dũng cảm của cô ấy vì đối với Thả Hỷ, cái gọi là tình yêu kia cũng không thể khiến cô làm như vậy được.
Thả Hỷ còn đang mải đứng xuýt xoa thì có một người, không biết là ai, đẩy cô một cái ngã nhào về phía trước. Thật không may, Thả Hỷ lại ngã nhào vào bạn nữ đang cầm bánh ga tô. Bạn nữ đó đang giơ cao bánh ga tô lên, định nói câu gì đó thì cú va đập mạnh của Thả Hỷ khiến cô ấy ngã chúi về phía trước, cả đầu cắm gọn vào chiếc bánh.
Khi Thả Hỷ bị Tần Mẫn Dữ kéo khỏi người bạn gái đó, cô chỉ nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của anh, còn cô bạn gái kia đang ngồi ôm mặt khóc.
Thả Hỷ vội quay đầu nhìn về đám người đang đứng vây quanh cửa lớp nhưng cô không thể đoán được ai đã ra tay đẩy mình.
“Xin lỗi đi!” Tần Mẫn Dữ bỗng gằn giọng, tuy rất nhỏ nhưng Thả Hỷ tin rằng mọi người đứng xung quanh đều nghe thấy.
“Có người đẩy em.”
Tần Mẫn Dữ nắm chặt vạt áo phía sau của Thả Hỷ, đẩy cô tới trước mặt bạn gái ban nãy rồi nói: “Xin lỗi đi!”.
“Xin lỗi!” Thả Hỷ không muốn khóc, vì vậy cô cố gắng kìm nén nước mắt. “Tần Mẫn Dữ, em cũng xin lỗi vì đã phá hỏng cuộc vui của anh.” Cho tới khi len ra được khỏi lớp, nước mắt Thả Hỷ mới bắt đầu trào ra. Trong trái tim anh ấy, mình mãi mãi chỉ là một cô bé hàng xóm ngốc nghếch, ngoài việc gây rắc rối ra thì chẳng làm được việc gì hết.
* * *
Kết quả thi đại học của Thả Hỷ vừa trong dự đoán, lại vừa ngoài dự đoán. Cô chỉ thiếu hai điểm so với điểm chuẩn vào trường Đại học C. Đối với Thả Hỷ, đây là kết quả thi tốt nhất trong lịch sử đi học của mình. Vì vậy, nhờ sự chiếu cố của nhà trường, cộng thêm việc bố mẹ Thả Hỷ nộp ít tiền, Thả Hỷ đã trở thành tân sinh viên của Đại học C. Chỉ Túc cũng không rời khỏi thành phố này, cô đỗ vào Đại học Y. Kết quả thi của Trịnh Hữu Khánh rất cao, cậu ta vào Đại học Cảnh sát.
Cậu học trò ngổ ngáo thích đánh lộn hồi nào giờ đã quay một trăm tám mươi độ , trở thành người giữ gìn an ninh cho xã hội. Thật đúng là tạo hóa khéo tạo con người!
Bất ngờ nhất lại chính là Tần Mẫn Dữ, anh chỉ đủ điểm vào Đại học C. Trước kỳ thi đại học, Tần Mẫn Dữ đã đủ tiêu chuẩn để vào thẳng Đại học Z, tuy nhiên, căn cứ vào thành tích học tập của anh cũng như nhận xét của đa số giáo viên, anh hoàn toàn có khả năng đỗ vào Đại học Q. Vì vậy, Tần Mẫn Dữ bỏ tiêu chuẩn vào thẳng đại học, quyết định tham gia kỳ thi tuyển sinh. Nhưng đề thi năm đó lại toàn kiến thức rất cơ bản khiến một học sinh xuất sắc như anh có phần thiệt thòi. Mấy lỗi sai sót nhỏ khiến kết quả thi của Tần Mẫn Dữ không được như ý. Kết quả cuối cùng là anh chỉ có thể đăng ký vào một trường đại học loại thường nào đó.
Cũng may, hiệu trưởng trường cấp ba của họ là một lãnh đạo rất có uy tín, Đại học C là một trường đại học của tỉnh, Tần Mẫn Dữ lại là một học sinh xuất sắc hiếm có nên thầy hiệu trưởng liên hệ một cái, lãnh đạo trường Đại học C liền đồng ý nhận Tần Mẫn Dữ vào khoa Vật lý, một khoa lớn của trường cho dù anh không đăng ký nguyện vọng vào Đại học C.
Sau khi biết chuyện, Thả Hỷ đã gọi điện đến nhà Tần Mẫn Dữ nhưng chỉ gặp cô Dương. Cô Dương nói rằng sau hôm biết kết quả thi, Tần Mẫn Dữ liền bỏ về nhà họ hàng ở quê chơi, không chịu về nhà. Nghe giọng điệu của cô Dương, Thả Hỷ biết cô cũng đang rất lo lắng cho Tần Mẫn Dữ.
Cho dù người khác đánh giá như thế nào, Thả Hỷ trước sau vẫn cho rằng, thi đại học là một “điều cấm kỵ” trong lòng Tần Mẫn Dữ. Từ lúc anh tới trường đại học nộp hồ sơ, Thả Hỷ đã thấy anh không giống như những người khác. Trong khi những bạn khác đang tận hưởng cuộc sống tự do, có thể kết bè kéo cánh, tụ tập để hưởng thụ cuộc sống của tuổi thanh xuân thì anh lại dành hết thời gian cho thư viện và phòng thí nghiệm.
Sau lần bị mất mặt trước đám bạn học hôm sinh nhật Tần Mẫn Dữ, Thả Hỷ quyết định sẽ cắt đứt mọi tình cảm với anh. Hai người cùng nhau lớn lên, chơi với nhau lâu như vậy, lẽ nào Tần Mẫn Dữ không hiểu con người cô thế nào? Tại sao anh lại làm cho cô bị mất mặt như vậy? Tuy nhiên, sau khi biết kết quả thi đại học của Tần Mẫn Dữ, ngay cả Đinh Chỉ Túc vốn không ưa gì Tần Mẫn Dữ cũng phải thốt lên: “Tần Mẫn Dữ phen này bị ngã đau đây, cậu ta vốn kiêu ngạo thế cơ mà!”.
Làm sao mà Thả Hỷ không biết anh đang rất buồn cơ chứ! Sau khi nhập học, bạn bè cấp hai, cấp ba rủ nhau tụ họp mấy lần nhưng lần nào anh cũng không tham dự.
Gặp nhau trong ngôi trường chỉ có anh và cô, con người khép kín của anh lại một lần nữa khiến Thả Hỷ động lòng. Tâm hồn cô như đang bị gieo rắc những hạt mầm ma quái nào đó, tình yêu lại nhanh chóng nảy mầm.
“Tần Mẫn Dữ”, còn chưa biết sẽ nói gì với anh nhưng Thả Hỷ vẫn gọi anh đứng lại.
Tần Mẫn Dữ dừng bước, hỏi: “Có chuyện gì không?”.
“Em định rủ anh đi ăn cơm, ở đây em chẳng quen ai cả, ăn một mình nuốt không trôi.” Thả Hỷ kiếm bừa một cái cớ, nói ra ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy gượng gạo. Nhưng giờ đây Thả Hỷ chỉ tâm niệm một điều, cô không thể để Tần Mẫn Dữ trở thành một hiệp sĩ đơn độc, một quái nhân của khoa học được.
“Anh vừa ăn xong”, Tần Mẫn Dữ quay người định đi.
Thả Hỷ vội chạy tới, dang hai tay ra ngăn anh lại: “Anh không ăn thì đi cùng em một chút thôi!”.
“Anh không có thời gian, bây giờ anh phải đến phòng thí nghiệm”, Tần Mẫn Dữ giải thích một cách mệt mỏi.
“Em sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu. Em chỉ ăn hai cái bánh bao thôi, anh đi mua cùng em nhé, mình sẽ vừa đi vừa ăn.” Thả Hỷ quả thực rất sợ anh sẽ bỏ cô đứng đó mà đi mất nên trong lúc hoang mang, cô đã kéo tay anh đi về phía nhà ăn.
Tuy nhiên, Tần Mẫn Dữ quả thực không đồng ý. Anh cứ đứng yên tại đó, kéo mạnh tay lôi Thả Hỷ lại. Tần Mẫn Dữ rút mạnh tay ra khỏi tay Thả Hỷ rồi hói: “Em làm cái gì vậy?”.
Thả Hỷ lại dùng cánh tay khác ôm chặt anh, tay cô run lên bần bật, mặt đỏ lựng như đang lên cơn sốt. Mình bị làm sao vậy, sao lại dám làm một việc chưa từng nghĩ tới thế này, Tần Mẫn Dữ chắc chắn sẽ nghĩ mình là một con điên, một con điên mặt dày mày dạn.
Thả Hỷ cứ đứng đó xoa xoa hai tay vào nhau, chẳng biết phải trả lời anh thế nào. Thấy Tần Mẫn Dữ quay người định bước đi, cô cố gắng níu chặt cánh tay anh: “Anh đừng đi, Tần Mẫn Dữ, anh đừng đi, em yêu anh!”.
Nói xong Thả Hỷ cảm thấy trong lòng đầy những đắng cay chua xót. Cô đã quyết tâm sẽ không nói ra điều đó, cô đã quyết tâm quên đi giấc mộng hoang đường này nhưng một Tần Mẫn D đang ngày càng thu mình lại trước mặt đã khiến trái tim Thả Hỷ rỉ máu, khiến cô bất giác thốt ra câu nói đó.
Khi anh gặp may mắn, khi anh thành công, cô có thể đứng từ xa để ngắm anh, chúc phúc cho anh, cô hoàn toàn có thể yên lòng khi thấy anh vui vẻ nhưng khi anh đau khổ, cô cảm thấy mình còn đau khổ hơn anh. Cô không thể đứng yên nhìn anh buồn bã, cô phải làm gì đó. Thả Hỷ không sợ mình không đủ sức để níu kéo anh, không sợ sự quan tâm và tình yêu của mình sẽ không phát huy tác dụng trong lúc này, cô cũng không sợ mình vì thế mà trở thành cái gai trong mắt anh, chỉ cần anh chịu để cô ở bên, chỉ cần anh thoát ra khỏi cái thế giới đơn độc tự anh tạo ra, như vậy đã là đủ lắm rồi.
“Em thương hại anh? Bố thí cho anh?”, giọng Tần Mẫn Dữ rất nhỏ nhưng chứa đầy phẫn nộ.
“Không phải vậy, không phải vậy!” Thả Hỷ dùng hai tay ôm chặt Tần Mần Dữ, tiếp tục: “Anh cũng biết, em luôn yêu quý anh nhưng anh xuất sắc như vậy, anh lại chẳng thích ai cả. Em biết mình không xứng đáng với anh. Em đã từng nghĩ, nếu em không thích anh, chúng mình có thể làm bạn như ngày xưa nhưng em lại luôn thích anh, luôn yêu anh”. Thả Hỷ ôm chặt lấy Tần Mẫn Dữ, từ từ tụt xuống, cuối cùng, cô khuỵu xuống đất, ôm chặt lấy chân anh.
“Người đáng thương hại chính là em, người cần bố thí cũng là em mới đúng.” Thả Hỷ bất chấp đây là đoạn đường đông người qua lại trong trường bởi khi cô quyết định mở miệng cũng chính là lúc cô quên đi bản thân, quên đi cái gọi là lòng tự trọng. “Tần Mẫn Dữ, em chỉ muốn được như trước đây, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh là đủ rồi. Anh không cần để ý đến cảm nhận của em, anh không cần để ý đến tình cảm của em, chỉ cần anh cho phép em được ở gần bên anh thôi.”
“Buông anh ra, em muốn gì thì chỉ cần một mình em nghĩ là đủ rồi!” Tần Mẫn Dữ giơ chân lên, định rút ra và đi khỏi đó.
Thả Hỷ lại càng ôm chặt chân Tần Mẫn Dữ và bắt đầu khóc. Cô đã nói ra rồi, đã bỏ qua lòng tự trọng rồi, nếu không ôm chặt anh như vậy, không biết đến lúc nào, cô mới có cơ hội được ôm anh nữa. “Em không buông, anh cũng biết, chỉ mình em muốn thì không thể thực hiện được, vì vậy em mới cầu xin anh, Tần Mẫn Dữ, anh đừng xua đuổi em nữa, được không anh?”
Thấy mọi người đã bắt đầu tụ tập xung quanh, Tần Mẫn Dữ cảm thấy bực mình. Thả Hỷ cứ quỳ như vậy, ôm chặt chân anh, giấu mặt vào phía trong, chỉ mình anh làm tâm điểm cho mọi người nhìn ngó. “Đứng lên đi!”
“Không, nếu anh không nhận lời em sẽ không để anh đi”, Thả Hỷ nhắm chặt mắt lại, miệng cứ lảm nhảm câu nói đó.
Cuối cùng, Tần Mẫn Dữ bắt đầu tức giận, anh lôi mạnh Thả Hỷ dậy, kéo cô đi về phía trước. Thả Hỷ phải bám vào cổ anh mới có thể bước theo mà không bị ngã.
“Nói đi, em định giở trò gì vậy?” Tần Mẫn Dữ lôi cô đến phòng thí nghiệm vì buổi trưa, ở đó chẳng có ai cả.
Nước mắt trên mặt Thả Hỷ đã bị gió thổi khô, mặt cô bây giờ căng ra, muốn biểu lộ thế nào cũng cảm thấy hơi gượng gạo. Cô đưa tay lên mặt, cố gắng lau đi lau lại, hồi lâu mới nói: “Tần Mẫn Dữ, em không muốn giở trò gì cả, em chỉ yêu anh, muốn được ở bên anh”.
Mắt Tần Mẫn Dữ vẫn đang nhìn về hướng khác: “Em vẫn tự làm theo ý mình như thế à? Tại sao em không hỏi xem, anh có thích em không?”.
“Anh không cần thích em, cũng không cần để ý tới việc em thích anh. Em chỉ muốn được như trước đây, mỗi lần nhớ anh, em có thể đến tìm anh. Thật đấy! Thích anh là việc của em, anh không cần quan tâm, em không “được voi đòi tiên” đâu! Em đảm bảo như vậy.”
“Cố Thả Hỷ, em đúng là một thiên tài.”
“Em biết suy nghĩ của em có phần nhảm nhí, làm khó cho anh. Tần Mẫn Dữ, em chỉ cần một năm, đúng một năm thôi, em sẽ không làm phiền đến cuộc sống của anh đâu.” Thả Hỷ muốn lời nói của mình có sức thuyết phục một chút nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, cô biết rằng mình sẽ bị từ chối.
“Thôi được, anh đồng ý, nhưng chúng ta yêu nhau như thế nào sẽ do anh quyết định.” Cuối cùng thì Tần Mẫn Dữ cũng chịu nhìn Thả Hỷ. “Không phải việc gì cũng theo ý của em được!”
Thả Hỷ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, yêu nhau như thế nào, điều đó có gì quan trọng, chỉ cần được ở bên anh thì điều kiện gì cô cũng chấp nhận.
“Được!” Câu trả lời của Thả Hỷ bị chìm trong đôi môi của Tần Mẫn Dữ. Lần đầu tiên họ hôn nhau, cứ như vậy, chẳng cần sự chuẩn bị hay ám hiệu nào.
Tần Mẫn Dữ mạnh bạo nhưng không hẳn đã thành thạo, khi mới bắt đầu, hai người chỉ đơn thuần là môi chạm môi. Sự mềm mại, ấm áp trên đôi môi của Thả Hỷ đã khiến trái tim Tần Mẫn Dữ rung lên, anh cứ thế bị cuốn đi trong sự mê hoặc đó. Hôn, chỉ cần thuận theo bản năng, không cần phải có sự luyện tập nhiều cũng đã đủ mê hoặc lòng người.
Thả Hỷ bắt đầu cuộc đời sinh viên với Tần Mẫn Dữ. Họ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau học tập, thi thoảng, Thả Hỷ còn đến phòng thí nghiệm cùng Tần Mẫn Dữ làm thực nghiệm. Mối quan hệ của họ thân thiết nhưng không gần gũi. Tần Mẫn Dữ rất ít khi kể cho Thả Hỷ nghe chuyện gì hay suy nghĩ của anh. Những lúc Thả Hỷ cố tìm chủ đề nào để nói chuyện, anh chỉ ngồi im nghe, tâm trí chẳng biết đang để ở đâu.
Mặc dù Thả Hỷ chỉ yêu cầu được ở bên anh một năm nhưng mối quan hệ của họ cứ tiếp diễn như vậy chẳng hề thay đổi. Tần Mẫn Dữ đã dần dần hòa nhập với cuộc sống ở trường đại học, đã nối lại mối quan hệ với bạn bè cũ, đồng thời cũng có thêm nhiều bạn mới. Tuy nhiên, Tần Mẫn Dữ luôn nỗ lực cho mục tiêu của mình mà chẳng mấy khi quan tâm tới Thả Hỷ.
Trong ánh mắt có phần khó hiểu của bạn bè xung quanh, Thả Hỷ vẫn giữ khoảng cách thân mật với Tần Mẫn Dữ. Khi chỉ có hai người, họ cũng làm những chuyện mà những đôi yêu nhau khác thường làm nhưng không hề có một lời ngọt ngào nào. Thả Hỷ thì không nói được, còn Tần Mẫn Dữ dường như không nghĩ đến chuyện phải nói những lời lẽ đó. Cả nhóm bạn cùng nhau đi ăn, những lúc uống hơi say, Tần Mẫn Dữ cũng quàng tay lên lưng ghế của Thả Hỷ hoặc nắm chặt tay cô mà không nói gì nhưng cô cảm thấy như vậy là quá đủ. Cô nguyện sẽ mãi mãi ở bên anh như vậy.
Thả Hỷ cam tâm tình nguyện như vậy nhưng không có nghĩa là bạn bè cô đều hiểu được, Đinh Chỉ Túc là người phản đối gay gắt nhất. Chỉ Túc đã có lần nói chuyện rất thẳng thắn với Thả Hỷ: “Cố Thả Hỷ, cậu cứ quanh quẩn bên cậu ta như vậy, chưa chắc cậu ta đã nghĩ cậu tốt. Chẳng có điều gì rõ ràng cả, chỉ mình cậu chịu thiệt thòi mà thôi. Nếu là người yêu, phải là người yêu đàng hoàng còn nếu không, cậu hãy dứt khoát không qua lại với cậu ta nữa”. Lúc bấy giờ, Thả Hỷ cố kìm nước mắt lại, nếu cô khóc nghĩa là cô đang chịu ấm ức nhưng tất cả đều do cô tự lựa chọn, chẳng có lý do gì để ấm ức cả.
Hơn nữa, mặc dù Tần Mẫn Dữ không thừa nhận Thả Hỷ là bạn gái của mình nhưng ngoài Thả Hỷ ra, không có cô gái nào gần gũi bên anh cả. Cho dù rất nhiều bạn gái đã có ý bật đèn xanh cho Tần Mẫn Dữ nhưng anh đều khéo léo giữ khoảng cách, không để cô gái nào có cơ hội ảo tưởng. Thả Hỷ cảm thấy, ít nhất cô cũng là trường hợp đặc biệt. Tần Mẫn Dữ đã dùng một cách khác để tôn trọng cô. Mấy cậu bạn mới của Tần Mẫn Dữ, sau khi trở nên thân thiết cũng bắt đầu trêu đùa Thả Hỷ. Dù ít hay nhiều, Thả Hỷ cũng được tồn tại trong cuộc sống của Tần Mẫn Dữ.
Sau đó, chính là tình cảnh đó, sự kết thúc đó, khoảng cách đó và ba chữ trong tên anh đã kết thúc cuộc chạy đường trường bảy năm của Thả Hỷ trong cuộc chạy đua tình cảm. Nhưng, dù anh đã nói lời xin lỗi, Thả Hỷ vẫn cảm thấy ngọt ngào. Dù sao, anh cũng đã thừa nhận rằng có sự tồn tại giữa hai người chứ không để mình cô độc diễn một tình yêu đơn phương.