Cố Thả Hỷ muốn được ở chỗ tràn ngập ánh sáng mặt trời nhưng lại sợ bị ánh sáng đó thiêu đốt. Nó giống như việc Triệu Vĩ Hàng đối tốt với cô, cô hưởng thụ điều đó nhưng lại bồn chồn không cảm thấy yên lòng.
Từ sau buổi tối hôm đó, ngày nào Thả Hỷ cũng làm nhiều món ăn ngon chờ Triệu Vĩ Hàng về ăn cơm. Triệu Vĩ Hàng cũng vậy, dù muộn đến mấy cũng cố gắng lái xe về nhà, ăn cơm với vợ rồi nghỉ ngơi. Mặc dù sáng nào Triệu Vĩ Hàng cũng phải đi sớm nhưng hai vợ chồng vẫn cùng ăn sáng, sau đó cùng nhau ra khỏi nhà, Thả Hỷ thì đi chợ sáng còn Triệu Vĩ Hàng đi làm. Hai người nhanh chóng thích ứng với nếp sống mới. Triệu Vĩ Hàng thì bận bịu với công việc còn Thả Hỷ lại bận bịu với việc nấu những món ăn ngon.
Triệu Vĩ Hàng thi thoảng vẫn phải đi công tác nhưng khi về lại được nghỉ thêm nửa ngày. Đó là những ngày hạnh phúc nhất của Thả Hỷ. Những hôm Triệu Vĩ Hàng được nghỉ, anh luôn ở nhà dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp lại đồ đạc, nấu những món ăn ngon chờ Thả Hỷ về ăn. Nếu trùng với ngày nghỉ của Thả Hỷ, hai người nếu không nằm lười trên giường chuyện trò thì chiều tối cũng lái xe ra ngoài, tìm những quán ăn ngon để cùng thưởng thức.
“Triệu Vĩ Hàng, em cảm thấy cuộc sống của em bây giờ chỉ có mỗi chuyện ăn uống.” Một lần, Thả Hỷ bất giác ngồi than thở.
“Sao, không thích thế à?”
“Chẳng phải là con người cần vươn tới những giá trị tinh thần cao hơn hay sao.” Đinh Chỉ Túc sắp tốt nghiệp rồi, vì vậy lúc nào cũng rất bận bịu. Công việc của Triệu Vĩ Hàng cũng rất có ý nghĩa. Chỉ có mình cô, hết ngày này sang ngày khác, dường như cuộc sống chẳng có chút giá trị gì cả.
“Vậy em muốn theo đuổi điều gì?”
“Chính vì không biết phải theo đuổi điều gì nên em mới buồn chán.” Càng ngồi nghĩ ngợi, Thả Hỷ càng thấy mình chẳng có lý tưởng gì cả. Trước đây, Tần Mẫn Dữ chính là lý tưởng của Thả Hỷ, còn bây giờ, Triệu Vĩ Hàng lại là tín ngưỡng của cô. Cô đã bắt đầu tự tay chăm sóc việc ăn, mặc, ngủ, đi lại của Triệu Vĩ Hàng, hiểu rõ những ưu, nhược điểm của anh, quan tâm, chăm sóc anh nhiều hơn.
Nhưng khi toàn tâm toàn ý vào những chuyện đó, trong sự bận rộn ấy, Thả Hỷ lại cảm thấy dường như cô đang đi lạc đường.
“Có muốn học tiếp không?”, Triệu Vĩ Hàng phân tích giúp cô.
“Em? Học tiếp? Thôi đi, đừng làm phiền các thầy cô giáo nữa.” Vài năm nữa, thi lấy tấm bằng thạc sĩ là đủ dùng rồi. Việc nhà, việc trường, việc gì cũng đã nhìn được tận cuối đường. Cuộc sống suốt đời chỉ như vậy thôi. Suy nghĩ đó mang lại cho Thả Hỷ một cảm giác bất ổn và một tâm trạng ưu tư.
Cuộc sống trước đây cũng giống như việc bay lượn không mục đích trên biển. Mặc dù không biết đâu là bờ, không biết còn phải trải qua bao nhiêu sóng gió, nhưng trước sau vẫn có cảm giác cô không muốn khống chế nó. Trái tim của cô cứ bay lượn như thế, không cần trách nhiệm, cũng không cần phải gánh vác gì cả. Giờ đây, khi đã thật sự giương buồm trên một con thuyền, cô cần luôn ở bên Triệu Vĩ Hàng.
“Em không thích công việc hiện tại à?” Triệu Vĩ Hàng cũng biết, những lúc anh vắng nhà, Thả Hỷ cảm thấy rất cô đơn. Vì vậy, nếu Thả Hỷ có tâm trạng gì, anh đều rất chú ý.
“Cũng tàm tạm, dù sao quanh đi quẩn lại cũng chỉ có những công việc như vậy.” Thả Hỷ cũng có phần mệt mỏi, làm công việc ấy đã ba năm rồi, đương nhiên cô không còn nhiều hứng khởi như hồi đầu nữa.
Gần đây, mới có thêm một học viên lớp thạc sĩ tốt nghiệp ở lại trường, phụ trách công tác đoàn, lớn hơn Thả Hỷ vài tuổi. Cô gái này thuộc típ người đối lập với Thả Hỷ. Cô ấy rất hoạt bát, gặp người nào cũng có thể nói chuyện được. Vì Thả Hỷ phụ trách xếp lịch học cho sinh viên chính quy nên không liên quan gì nhiều đến cô ấy. Tuy nhiên, cái cô học viên tên A Na đó, trước đây một điều cô giáo Cố, hai điều cô giáo Cố, giờ còn chưa chính thức đi làm đã lôi cả tên của Thả Hỷ ra gọi một cách trực tiếp rồi.
Điều đó cũng có thể bỏ qua được, Thả Hỷ nghĩ, mặc dù thời gian làm việc của mình lâu hơn nhưng dù sao mình cũng ít tuổi hơn người ta, gọi nhau bằng tên cũng chẳng sao. Tuy nhiên, cái cô giáo họ Diệp đó rất hay tìm cách khôn khéo nhờ vả người khác. Cô ấy thường xuyên nhờ Thả Hỷ giúp việc này việc nọ nhưng sau đó lại nhận thành tích về phần mình. Mặc dù cũng chẳng phải những việc to tát nhưng lâu dần Thả Hỷ không tránh khỏi bực mình.
Một lần, Hoàng Ngải Lê thấy chướng mắt quá phải thốt lên: “Cái cô Diệp A Na này quả thật chẳng biết điều chút nào, em ít nhiều cũng được coi là vợ của quan chức, sao lại cứ để cô ấy bắt nạt thế được”. Hoàng Ngải Lê dù sao cũng rất có chừng mực, cô ấy chỉ cho mọi người trong khoa biết Thả Hỷ
đã lấy chồng, còn việc Triệu Vĩ Hàng làm nghề gì, gia cảnh ra sao, cô ấy tuyệt đối không nói ra. Có lẽ cũng chính vì lý do đó mà Thả Hỷ mới bị người khác coi thường chăng? Dù rằng quá trình công tác của Thả Hỷ không phải là ngắn nhưng vì tuổi còn nhỏ nên cô thường hay bị sai vặt.
“Quan huyện thì cũng không bằng quan địa phương, chị hiểu không?” Diệp A Na là học sinh cưng của hiệu trưởng, ở một góc độ nào đó, cô ấy chẳng phải cũng là một vị vua không ngai đấy thôi.
Hoàng Ngải Lê giờ đã có bạn trai, chính là anh chàng quen biết ở Thu Uyển hôm sinh nhật Kiều Duy Nhạc. Anh chàng đó làm việc ở Viện Thiết kế Xây dựng, hôm đó đi cùng bạn tới dự sinh nhật chứ không thân quen lắm với Kiều Duy Nhạc. Mặc dù hai người mới đi lại với nhau chưa lâu nhưng xét các điều kiện có vẻ tương đồng nên đã đến giai đoạn bàn chuyện cưới xin rồi. Bạn trai Hoàng Ngải Lê là một người rất điềm đạm, Thả Hỷ cũng gặp rồi, cảm thấy hai người rất hợp nhau.
“Cuối tuần trường mình tổ chức cho các giáo sư lão thành đi nghỉ ở suối nước nóng, em có phải đi cùng không?”
Chuyện này quả thực rất đau đầu. Những giáo sư lão thành đó là những bậc đức cao vọng trọng, tuổi tác đều đã cao. Tổ chức cho họ đi du lịch trong ngày thì an toàn hơn nhưng họ sẽ cho rằng nhà trường không tôn trọng mình. Nếu tổ chức đi những nơi xa xa, trên đường đi ai nấy đều mệt mỏi, đến nơi rồi cũng chẳng chơi bời được gì, lại cần có những người trẻ đi kèm để tiện bề chăm sóc. Vì vậy, nếu có mười giáo sư lão thành đi thì ít nhất cũng phải có năm người trẻ đi cùng.
Những hoạt động như vậy thường là cơ hội tốt để giao lưu kinh nghiệm và lĩnh hội tri thức nhưng mức độ nguy hiểm rất cao, thường xuyên phải đối phó với những tình huống bất ngờ. Mỗi lần đi, Thả Hỷ đều mệt đến nỗi phải nghỉ vài ngày mới lấy lại sức. Thả Hỷ đã tham gia các hoạt động như vậy ba năm liền, lần này đáng ra tới lượt Diệp A Na đi, dù sao cô ấy cũng đã chính thức được giữ lại trường nhưng khi quyết định được đưa xuống, trong danh sách đi lại có tên Thả Hỷ và Ngô Hoạch.
Những chuyện như thế này, dù không muốn đi cũng rất khó để từ chối. Không những vậy, Thả Hỷ lại càng không muốn đi cùng Ngô Hoạch. Bởi vì chỉ có hai cô là giáo viên nữ, lại còn phải ở lại đó một đêm. Giờ đây, Thả Hỷ đang rất sợ làm tổn hại tới sự hòa thuận vốn rất khó mới có được giữa cô và Triệu Vĩ Hàng. Nhưng cô không thể nói với Triệu Vĩ Hàng những lời như thế, vì vậy khi anh hỏi về chuyến đi, Thả Hỷ chỉ trả lời qua quýt cho xong chuyện.
Triệu Vĩ Hàng ngược lại rất ủng hộ việc Thả Hỷ đi chơi với đoàn. Anh chuẩn bị cho cô mấy loại thuốc hay dùng, còn cho cô số điện thoại của mấy người bạn ở đó phòng khi gặp chuyện bất trắc.
Thứ Bảy, những giáo viên đi theo phục vụ đoàn phải tập trung tại trường, sau đó đến từng nhà các giáo sư lão thành để đón họ, vì vậy mọi người phải đến từ rất sớm. Triệu
Vĩ Hàng cho rằng đi sớm như thế không an toàn vì đường phố còn rất vắng vẻ nên cũng dậy sớm, lái xe đưa Thả Hỷ đến trường. Khi họ đến nơi, mới chỉ có mình Ngô Hoạch, cô ấy đang ngồi trên bậc đá lên xuống trước cổng trường, dáng vẻ vô cùng cô độc.
“Anh về đi, những người khác chắc cũng sắp tới rồi.” Thả Hỷ phải thừa nhận rằng mình rất ích kỷ khi không muốn Triệu Vĩ Hàng xuống xe rồi chạy tới chào hỏi Ngô Hoạch. Vừa thấy bóng dáng của Ngô Hoạch phía xa xa, Thả Hỷ đã cảm thấy một người đẹp ngồi trong khung cảnh hoang vắng như thế trông rất giống một bức tranh. Không biết khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, Triệu Vĩ Hàng sẽ cảm thấy thế nào.
“Ừ. Đi đường cẩn thận nhé, đến nơi nhớ gọi điện cho anh.”
“Vâng, anh về ngủ thêm chút đi. Lúc nào đến nơi em sẽ nhắn tin.” Tối hôm qua, mãi nửa đêm Triệu Vĩ Hàng mới về đến nhà, mới ngủ được khoảng bốn tiếng đã phải dậy. Mặc dù anh cũng quen với việc đó nên thần thái trông cũng không đến nỗi mệt mỏi lắ nhưng nếu cứ như vậy, lâu dần sẽ không tốt cho sức khỏe.
Triệu Vĩ Hàng không nói thêm gì nữa, chỉ đưa tay véo má Thả Hỷ một cái rồi giục cô xuống xe và lái xe về. Lúc đi qua chỗ Ngô Hoạch ngồi, anh còn dừng xe lại, chào hỏi một câu nhưng Ngô Hoạch không đứng dậy cũng chẳng đáp lại câu chào. Đợi khi Thả Hỷ đến gần, cô ấy mới nói: “Hạnh phúc không? Hay là chỉ hạnh phúc cho mình xem thôi?”.
Thả Hỷ coi như không nghe thấy gì, hai người im lặng ngồi chờ mọi người đến đông đủ, bắt đầu một chuyến đi không tự nguyện và cũng không bình thường.
Vì đã đăng ký đi theo công ty du lịch nên Thả Hỷ cũng không phải chạy đi làm nhiều thủ tục lắm. Nhiệm vụ chính của Thả Hỷ và Ngô Hoạch là chăm sóc cho phu nhân của những vị giáo sư lão thành đó. Khi đi tắm ở suối nước nóng, hai cô thường xuyên phải chú ý tới nhiệt độ và thời gian để đảm bảo cho những bậc tiền bối vui chơi một cách vui vẻ và an toàn.
* * *
Trong phòng thay đồ, phu nhân của giáo sư Tề bỗng “Á” lên một tiếng.
Thả Hỷ vội chạy lại, hỏi: “Chuyện gì vậy ạ?”.
“Tiểu Ngô, chỗ này bị sao vậy?” Vị phu nhân đó run run đưa tay chỉ vào ngực của Ngô Hoạch.
Thả Hỷ nhìn theo hướng tay chỉ, trên ngực Ngô Hoạch có một vết sẹo dài màu đỏ, mặc dù không gớm ghiếc lắm, màu sắc cũng đã nhạt đi nhiều nhưng dấu vết của sẹo còn rất rõ.
“Mấy năm trước cháu phải làm một cuộc phẫu thuật”, Ngô Hoạch giải thích một cách đơn giản.
Trước khi nghỉ hưu, phu nhân của giáo sư Tề là một bác sĩ, bà xem kỹ vết sẹo rồi nói: “Phẫu thuật ung thư vú phải không, mặc dù vẫn giữ được hai bên vú nhưng bên trái và bên phải vẫn có sự to nhỏ khác nhau”. Ban đầu, bà hoảng hốt là vì bà không ngờ rằng một cô gái xinh đẹp như vậy lại có vết sẹo như thế trên người nhưng bây giờ, bà lại nói chuyện với Ngô Hoạch một cách rất chuyên nghiệp.
“Giữ được như vậy đã là tốt lắm rồi. Hồi đó cháu được phát hiện sớm, lại gặp được một bác sĩ giỏi, vì vậy mới giữ được cả hai bên.”
“Quả là không dễ dàng gì, kết quả những lần kiểm tra sau này thế nào?”
“Dạ, kết quả những lần kiểm tra sau này đều tốt, hồi đó cháu được phát hiện sớm mà.”
“Sức khỏe mới là quan trọng! Còn học vấn ư, tạm ổn là được rồi.”
Dù thế nào, Thả Hỷ cũng cảm thấy mình không thể im lặng mãi được. Vết sẹo của Ngô Hoạch hiện lên trên làn da trắng mịn của cô ấy quả thực khiến người khác động lòng. Khi cất tiếng, Thả Hỷ còn thấy giọng mình hơi run run: “Có phải vì chị bị bệnh nên mới rời xa Triệu Vĩ Hàng không?”.
“Có phải là quá ngốc nghếch không?” Ngô Hoạch thay quần áo tắm, nói tiếp: “Hồi đó, khi phát hiện mình bị bệnh, cứ nghĩ đến việc phải chung sống với Triệu Vĩ Hàng với một tấm thân bệnh tật như vậy, mình cảm thấy đau khổ đến chết đi được”.
“Sau khi phẫu thuật xong, sao chị không tìm gặp Triệu
Vĩ Hàng? Anh ấy cũng không tìm gặp chị sao?”
“Anh ấy tưởng mình đã đi Đức rồi. Lúc đó, khả năng bị tái phát rất cao, quả thực mình không dám nói. Mình không thể rời xa anh ấy hai lần được.” Ngô Hoạch quấn khăn tắm vào người, tiếp tục: “Cố Thả Hỷ, bạn thấy đấy, mình chỉ yếu đuối vậy thôi. Khi bị bệnh, những lúc nhớ anh ấy, mình chỉ có thể ngồi khóc. Nhớ đừng nói với Triệu Vĩ Hàng chuyện này đấy. Dù sao cũng là chuyện đã qua. Hơn nữa, giờ có biết cũng chẳng thay đổi được gì. Đừng để anh ấy cảm thấy áy náy trong lòng”. Ngô Hoạch nở một nụ cười gượng, dùng sự đau khổ để đổi lấy sự đồng cảm quả thực là một thủ đoạn quá hiệu quả. Nói xong, Ngô Hoạch đi ra trước, bỏ lại một mình Thả Hỷ đứng ngây ra đó. Đầu óc Thả Hỷ bỗng cảm thấy vô cùng hỗn loạn, không biết phải nghĩ đến điều gì thì tốt hơn.
Từ nhỏ đến giờ, chưa có người thân nào xung quanh Thả Hỷ mắc phải những căn bệnh nguy hiểm cả. Vì vậy, mặc dù đã từng trải qua sinh ly tử biệt nhưng những khái niệm như nằm viện, di chứng… đối với cô vẫn hết sức xa lạ. Đối với cô, những thứ đó chỉ như một danh từ, hoặc một bức tranh, biết thì có biết nhưng chẳng có chút liên quan nào.
Nhưng căn bệnh của Ngô Hoạch, Thả Hỷ lại biết rất rõ. Hồi cô mới cưới, Chỉ Túc cho cô mượn cuốn Cứu vớt bầu vú của tác giả Tất Thục Mẫn. Lúc đó, Chỉ Túc nói cô nên đọc quyển sách này, bởi vì tác giả đã từng làm bác sĩ nên tiểu thuyết được viết rất thực tế, đề tài lại có liên quan tới sự hiểu biết về sức khỏe của phụ nữ. Chỉ Túc cho rằng Thả Hỷ cũng cần phải hiểu biết một chút về vấn đề này.
Trong lúc đọc, Thả Hỷ có cảm giác như đang xem tiểu thuyết kinh dị, tim lúc nào cũng đập thình thịch. Sau khi đọc xong một thời gian, tâm trí cô vẫn còn bị ám ảnh bởi căn bệnh đó. Cô còn lo sợ không biết mình có bị bệnh hay không. Cô thường đứng trước gương ngắm nhìn khuôn ngực của mình, tự sờ nắn, kiểm tra xem có gì bất thường không. Tâm trạng lo lắng đó kéo dài mãi tới đợt kiểm tra sức khỏe toàn trường, khi bác sĩ nói cô hoàn toàn khỏe mạnh, Thả Hỷ mới cảm thấy yên tâm phần nào nhưng cảm giác đó vẫn còn lưu lại trong tâm trí cô.
Thả Hỷ không biết Ngô Hoạch đã phải tự đối diện với mọi thứ như thế nào nhưng có thể tưởng tượng được rằng đó là một quá trình vô cùng khó khăn. Trong hoàn cảnh như vậy, cô ấy vẫn cắn răng không nói cho Triệu Vĩ Hàng biết vì điều đó cần đến nghị lực và dũng khí. Nếu cô là Ngô Hoạch, cô sẽ như thế nào? Bản thân cô chẳng có mục đích gì mà phải cắn răng chịu đựng, vì vậy chắc chắn cũng không kiên cường được như cô ấy. Có lẽ cô cũng chỉ biết khóc lóc và chịu đựng các cuộc phẫu thuật. Rồi từ đó, cô sẽ không dám đứng trước gương, không dám cởi quần áo ở bất cứ nơi nào khác ngoài nhà mình, cô cũng sẽ từ chối mọi sự hỏi han của mọi người, ít nhất là cũng sẽ bị tổn thương nhiều về mặt tâm lý. Nhưng tất cả những điều đó chỉ là giả thuyết, còn việc Ngô Hoạch đã phải thực sự đối mặt với sự sống và cái chết, đối mặt với sự hoàn mỹ và tàn phế, đó mới là hiện thực tàn khốc.
Thả Hỷ không biết mình đã ở cùng Ngô Hoạch trong suốt hai ngày đó như thế nào. Mặc dù giữa cô và Ngô Hoạch luôn bị ngăn cách bởi Triệu Vĩ Hàng nhưng sự yêu mến và mong muốn có thể thân thiết với nhau lại xuất phát từ tận đáy lòng. Dù rằng nói như vậy cũng hơi giả dối nhưng nếu không kể tới Triệu Vĩ Hàng, Thả Hỷ vẫn luôn cảm thấy đồng cảm, lo lắng với những chuyện mà Ngô Hoạch đã phải chịu đựng. Thả Hỷ chưa nghĩ đến chuyện nếu Triệu Vĩ Hàng biết rõ điều này, liệu cuộc hôn nhân của cô có bị ảnh hưởng không. Cô chỉ có thể nghĩ được rằng, không biết cơ thể của Ngô Hoạch đã hoàn toàn khỏi bệnh chưa, cô ấy có còn phải chịu đựng bất kỳ sự đau đớn nào nữa không? Điều đó không có nghĩa là Thả Hỷ rất cao thượng, mà đó chỉ là thái độ mà Thả Hỷ cảm thấy cần phải có đối với một người bạn đang mắc bệnh.
Ngô Hoạch cũng không nhắc nhiều tới chuyện bệnh tật, cô vẫn đối xử với Thả Hỷ như trước đây nhưng Thả Hỷ lại vô cùng đau khổ. Cô bỗng hiểu ra dụng ý của Ngô Hoạch khi muốn tiếp cận với mình. Cô ấy chỉ muốn chia sẻ những sở thích của cô ấy và Triệu Vĩ Hàng cho Thả Hỷ biết. Như vậy, trong cuộc sống của Triệu Vĩ Hàng sẽ có một phần sự cố gắng của cô ấy, có một chút tấm lòng của cô ấy, có một chút sắc màu mờ nhạt của cô ấy. Cũng giống như áng mây tía buổi chiều tà, nó quyến luyến nhưng không rối rắm phiền hà mà cứ lặng lẽ mờ dần đi.
Khi về đến nhà, Thả Hỷ có cảm giác như mình bị ốm nặng, rất lâu sau vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Triệu Vĩ Hàng thấy cô không khỏe lại càng ân cần chăm sóc. Mỗi ngày, Triệu Vĩ Hàng đều dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng cho Thả Hỷ rồi mới đi làm. Hôm nào về sớm, anh thường mua thêm chút đồ, dỗ dành Thả Hỷ ăn thêm một chút. Tuy nhiên, càng cảm thấy Triệu Vĩ Hàng đối tốt với mình, càng cảm thấy hạnh phúc, Thả Hỷ lại càng cảm thấy mình không nên hạnh phúc, cảm thấy mình như tu hú chiếm tổ của chim khách, cảm thấy mình đã tùy tiện chiếm đoạt hết những thứ vốn thuộc về Ngô Hoạch.
* * *
Ôm trong lòng một mối tâm sự nhưng Thả Hỷ không biết chia sẻ cùng ai. Hôm đó, Tần Mẫn Dữ gọi điện tới nói rằng ngôi nhà mới đã hoàn thiện xong, anh sẽ mang chìa khóa đến trả cho cô.
“Anh cứ giữ lấy chìa khóa đã.” Thả Hỷ chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ tới chuyện nhà cửa nữa.
“Gia đình em có chuyện gì à? Lâu lắm rồi không thấy em qua thăm nhà”, Tần Mẫn Dữ nghĩ một lát rồi mới trả lời.
“Không, gia đình em chẳng có chuyện gì cả.” “Hay là em có chuyện?”
Thả Hỷ ngập ngừng hồi lâu, không trả lời.
“Sao vậy?”, Tần Mẫn Dữ lại hỏi.
“Không có chuyện gì đâu.” Mặc dù nói là không có chuyện gì nhưng nước mắt Thả Hỷ lại trào ra. Áp lực cô phải chịu mấy ngày gần đây quá lớn. Cô cũng biết rằng không nên ràng buộc mọi chuyện vào bản thân nhưng quả thực cô đã lực bất tòng tâm.
“Anh đang ở chỗ nhà mới của em, em qua đây chút đi.” Tần Mẫn Dữ nói xong bèn cúp điện thoại.
Thả Hỷ đắn đo một lát, cuối cùng cô vẫn quyết định đến đó. Dù sao cô cũng phải lấy lại chìa khóa và thể hiện một thái độ rõ ràng.
Thấy Thả Hỷ đến, Tần Mẫn Dữ chỉ im lặng nhìn cô hồi lâu. “Ban nãy khóc vì chuyện gì? Hay là em đã biết chuyện gì rồi?”
Tần Mẫn Dữ đã giúp Thả Hỷ hoàn tất phần lát nền của ngôi nhà, Thả Hỷ ngồi bệt xuống đất, nói: “Có điều gì em nên biết nhưng lại không biết sao?”.
Tần Mẫn Dữ không nói gì, anh thấy mình đã hơi nhiều lời, quan tâm quá lại khiến mọi chuyện rối tung lên.
Thả Hỷ nhìn thẳng vào Tần Mẫn Dữ. “Anh đã biết từ lâu rồi”, cô khẳng định. “Anh đã sớm biết bệnh của Ngô Hoạch, vì vậy anh mới nhắc nhở em, bảo em cần chuẩn bị đường lùi, bởi vì anh cho rằng em không thể đấu nổi với cô ấy, có phải vậy không? Anh nói đi, có đúng như vậy không?” Thả Hỷ cũng vừa hiểu ra, Tần Mẫn Dữ đối với cô không xa cách, không gần gũi, không lạnh nhạt nhưng cũng không thắm thiết, anh bỗng quan tâm tới cô như vậy, chắc chắn phải có nguyên nhân của nó.
“Đúng.” Tần Mẫn Dữ không muốn tranh luận, thực ra anh cũng mới biết việc này. Anh nhắc nhở Thả Hỷ là hoàn toàn do trực giác mách bảo. Lần trước, khi tới nhà Ngô Hoạch đón cô ấy đến dự buổi sinh nhật của Kiều Duy Nhạc, Tần Mẫn Dữ mới tình cờ biết được bệnh của Ngô Hoạch. Đó cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến anh nhiệt tình với chuyện nhà cửa của Thả Hỷ như vậy.
Thả Hỷ hạ giọng xuống rất thấp: “Đáng ra anh phải nói cho em biết sớm, khi biết được chuyện đó, lẽ ra anh phải nói với em luôn”. Lúc đó, cô có thể đặt mình nằm ngoài mọi chuyện hoặc rũ bỏ tất cả để lùi bước. Còn bây giờ, Thả Hỷ đã cầm trên tay cây gậy giữ thăng bằng, đang đi trên một sợi dây mảnh, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị mất thăng bằng và ngã xuống. Vốn dĩ, có ngã xuống cũng chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng lắm nhưng cô vẫn muốn đi tiếp dù chỉ là rón rén từng bước một. Và nếu có ngã xuống, Thả Hỷ vẫn muốn nắm chặt cây gậy đó mà không buông tay ra.
“Bệnh của cô ấy thì có liên quan gì tới em, em không cần biết chuyện đó.” Tần Mẫn Dữ muốn an ủi Thả Hỷ, nhưng vừa nói xong lại hỏi: “Sao em lại biết được chuyện đó?”.
“Nhìn thấy vết sẹo của cô ấy.”
“Cô ấy tình cờ để em nhìn thấy à?” Không phải Tần Mẫn Dữ đa nghi nhưng sao sự việc lại tình cờ như vậy, vết sẹo đó nằm ở nơi không dễ thấy kia mà. Việc bản thân mình tình cờ biết được, anh còn cảm thấy nghi ngờ, huống hồ là Thả Hỷ.
“Ờ, nhà trường tổ chức đi nghỉ ở suối nước nóng, em tình cờ nhìn thấy vết sẹo của cô ấy.” Điều quan trọng là Ngô Hoạch bị bệnh thật. Còn về việc cô ấy có giở thủ đoạn hay không, từ trước tới giờ Thả Hỷ chưa hề nghĩ tới.
“Đừng có ngốc nghếch nữa.” Nhìn bộ dạng của Thả Hỷ, Tần Mẫn Dữ biết cô đang cần một chỗ dựa.
“Tần Mẫn Dữ, anh cũng biết đấy, cuối cùng chắc em cũng phải dọn tới đây thôi.” Thả Hỷ dùng tay vẽ vài vòng xuống nền nhà, nhẹ nhàng lau lớp bụi đang bám trên sàn. Trước đây, Thả Hỷ vẫn nghĩ rằng, căn nhà nhỏ này sẽ mang lại cho cô thật nhiều niềm vui, bây giờ cô mới hiểu rằng, nếu nó chỉ là chỗ dừng chân trong chốc lát thì có thể đem lại niềm vui nhưng khi thực sự phải rời xa ngôi nhà hiện tại, căn nhà nhỏ này cũng sẽ chẳng khác gì những căn nhà khác, chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt cả. Những thứ nó có thể mang lại cho cô hoàn toàn ít hơn so với những gì cô đã tưởng tượng.
“Anh không biết.” Tần Mẫn Dữ không nói gì thêm, bởi anh biết rằng Thả Hỷ không nghe thấy anh nói gì, giờ đây cô ấy không thể nghe hết những điều người khác nói. Anh để lại chìa khóa nhà rồi ra về.
Thả Hỷ trèo lên gác xép, nền nhà trên đó cũng đã được hoàn tất. Cô nằm dài xuống nền, ánh nắng mặt trời chiếu vào người cô, không chỉ nóng ấm mà còn khiến cô cảm thấy bỏng rát như đang bị thiêu đốt. Cô vừa muốn ở lại vừa muốn rời xa vị trí đó. Cũng giống như thái độ ân cần của Triệu Vĩ Hàng dành cho cô, cô tiếp nhận và hưởng thụ nó nhưng lại luôn cảm thấy bồn chồn không yên.
* * *
“Triệu Vĩ Hàng, nếu em bị ung thư vú thì anh sẽ thế nào?” Một hôm, trên vô tuyến phát sóng chương trình quảng cáo thuốc, Thả Hỷ nhân cơ hội đó mà thăm dò ý tứ của Triệu Vĩ Hàng.
“Huyên thuyên!” Triệu Vĩ Hàng đang ngồi đọc sách trên xa lông, không để ý tới những lời của Thả Hỷ.
“Em nói thật đấy, nghe nói, căn bệnh này đang có xu hướng xuất hiện nhiều ở cả những phụ nữ trẻ. Nếu em bị bệnh, anh sẽ thế nào?”
Triệu Vĩ Hàng buông sách xuống: “Em suy nghĩ lung tung gì thế hả?”. Phụ nữ quả thực thích chuốc lấy phiền hà, không chịu sống một cuộc sống yên bình, cứ phải nghĩ đến cái này cái nọ mới cho rằng cuộc sống là phong phú. “Có bệnh thì chữa, anh còn có thể làm thế nào được nữa?”
“Đó chẳng phải là một căn bệnh rất đặc biệt hay sao.” Thả Hỷ đưa tay chỉ vào ngực mình, nói tiếp: “Nếu như chỗ này bị cắt bỏ”, cô cảm thấy mình dùng từ rất chuyên nghiệp, “anh sẽ thế nào?”.
“Em bị đau ở chỗ nào à?”, Triệu Vĩ Hàng bắt đầu cảm thấy lo lắng.
“Không, em không sao. Chỉ bỗng nhiên nghĩ vậy thôi, anh trả lời em đi.”
Triệu Vĩ Hàng đưa tay ôm Thả Hỷ vào lòng, hôn nhẹ lên tóc cô, mang lại cho cô một cảm giác ấm áp. “Chỗ đó là một phần trên thân thể em, nếu bị mất đi, đương nhiên là anh sẽ cảm thấy không quen. Nhưng nếu mất đi chỗ đó mà vẫn giữ được em thì có gì phải tiếc cơ chứ.”
Thả Hỷ vòng tay ôm Triệu Vĩ Hàng, cô biết, anh sẽ không khiến cô thất vọng. Cô không hiểu nổi, tại sao trước đây Ngô Hoạch lại có sự lựa chọn như vậy, tại sao cô ấy không cho trái tim đang yêu của anh một cơ hội. Thả Hỷ có thể hiểu được tâm trạng của cô ấy nhưng cô không thể hiểu được tình yêu của Ngô Hoạch dành cho Vĩ Hàng. Cô luôn băn khoăn rằng, liệu Triệu Vĩ Hàng có tiếc nuối khi đánh mất quãng thời gian đã qua ấy không?
“Triệu Vĩ Hàng, anh tốt như vậy, sao lại gặp thất bại trong tình yêu?”
“Có thể là do anh chưa đủ tốt.” Bất kể là giữa anh và Ngô Hoạch đã có chuyện gì, Triệu Vĩ Hàng cũng không muốn kể cho Thả Hỷ biết. Khoe khoang hay hồi tưởng lại đều không cần thiết và anh có nguyên tắc riêng của mình. Trong thâm tâm Triệu Vĩ Hàng, tình yêu phải đi liền với sự tôn trọng.
“Sao hai người lại chia tay nhau? Em muốn nghe về chuyện của hai người.” Nếu như họ chia tay chỉ vì lý do bệnh tật, nếu thái đ của anh đối với gia đình này chỉ là trách nhiệm thì Thả Hỷ thấy chẳng còn lý do gì để níu kéo anh nữa.
“Anh không phải là người biết kể chuyện, cũng chẳng có chuyện gì hay ho cả.” Triệu Vĩ Hàng cười nhạt: “Hay là em kể chuyện của em cho anh nghe”.
“Chuyện của em? Em không thể kể được.” Thả Hỷ cảm thấy, chuyện của cô phần lớn là do cô tự nghĩ, tự tưởng tượng ra, tự làm một mình. Mặc dù những ngày tháng đó đầy ắp kỷ niệm và bản thân cô khi nghĩ lại cũng không hề hối hận, nhưng trong con mắt của người khác, ít nhiều nó cũng có phần đau thương.
“Quên rồi à?”
“Không biết.” Không thể nghĩ ra không có nghĩa là đã quên. Tần Mẫn Dữ thi thoảng vẫn xuất hiện trong giấc mơ của cô. Cảm giác trong mơ vẫn là sự xa cách. Hình ảnh của anh trong giấc mơ vẫn giống hình ảnh thật ngoài đời nhưng cô vẫn không thể gần anh hơn được.
Triệu Vĩ Hàng cầm tay Thả Hỷ, anh phát hiện ra rằng, dạo gần đây, tâm trạng của cô không được tốt lắm. Có thể là Ngô Hoạch đã nói gì với Thả Hỷ chăng? Một chút kích động vừa phải đôi khi cũng tốt, có thể khiến Thả Hỷ để ý hơn đến gia đình này, lưu tâm hơn đến anh. Nhưng việc Thả Hỷ cứ bị chìm đắm mãi trong tâm trạng ấy lại không phải là điều Triệu Vĩ Hàng mong đợi. Không phải Thả Hỷ đang kỳ kèo so sánh mà cô đang suy nghĩ, đang tự dằn vặt mình. Tuy nhiên, điều này chẳng khác gì việc vạch ra giới hạn cho bản thân mình. Không biết đến bao giờ cô mới có thể tự giải tỏa cho bản thân.
“Thả Hỷ”, Triệu Vĩ Hàng gọi tên cô một cách tự nhiên, “những thứ đã qua hãy để cho chúng qua đi, câu chuyện cũng chỉ là câu chuyện mà thôi. Chúng ta hãy cùng bắt tay xây dựng hiện tại và tương lai. Quá khứ có thể ảnh hưởng đôi chút nhưng rồi cũng sẽ bị những cái mới che lấp. Việc kể lại chuyện cũ, hãy để đến khi bảy, tám mươi tuổi, đậy nắp quan tài rồi hãy bàn luận sau vậy”.
Nghe Triệu Vĩ Hàng nói vậy, Thả Hỷ càng cảm thấy không yên tâm. Người cùng anh xây dựng những cái mới và tương lai không phải là cô vì cô không phải là một người không thể thiếu trong những quá trình đó. Bản thân cô có thể là sự lựa chọn nhưng cũng có thể là sự nhầm lẫn hay sai lầm trong quá khứ của anh. Bây giờ, chỉ vì một tờ giấy đăng ký kết hôn nên anh mới phải để tâm đến mình. Nhưng nếu kết hôn với người khác, có lẽ anh cũng sẽ làm như vậy.
Bệnh của Ngô Hoạch không phải là điểm nút của vấn đề mà vấn đề thực sự ở đây là trái tim cô đang bị giày vò.