The next day, Mum called a family meeting. Dad and Mum sipped coffee. It was obvious to Brandon that they had been talking.
“You want to prove yourself,” Mum began. “We think that’s great. But we need you to prove yourself over time - not just for a day or a week.”
***
Ngày hôm sau, mẹ mở cuộc họp gia đình. Ba và mẹ nhâm nhi cà phê. Brandon biết chắc ba mẹ sẽ nói về chuyện của mình.
Mẹ mở lời trước: “Con muốn chứng tỏ bản thân. Ba mẹ nghĩ điều đó rất tốt. Nhưng con cần chứng tỏ bản thân lâu dài, chứ không phải chỉ một ngày hay một tuần”.
Brandon’s heart skipped. They hadn’t said it, but he knew what this meant. They’d let him get a puppy!
“I will, I will!” Brandon exclaimed.
Dad unfolded a list and pushed it across the table. “This is your test. What do you think?”
“You can prove something, not only to us but also to yourself,” Mum added.
***
Tim Brandon nhảy rộn lên. Ba mẹ không nói rõ, nhưng cậu hiểu câu nói đó nghĩa là gì. Ba mẹ đã cho phép cậu nuôi cún!
“Dạ, được ạ, được ạ!”, Brandon vui mừng hét lớn.
Ba mở ra một tờ danh sách và đặt lên bàn: “Đây là thử thách của con. Con thấy sao?”.
“Con có thể chứng minh điều gì đó, không chỉ với ba mẹ mà còn với chính bản thân con”, mẹ bổ sung.
***
The list was short. Mum and Dad watched Brandon as he read it.
1. Pack your bag properly every day.
2. Grow wheatgrass in a tray on the balcony.
3. Take good care of Auntie May’s dog for one month-she will tell you how.
4. No reminders, no excuses!
***
Danh sách ngắn thôi. Ba và mẹ chăm chú nhìn Brandon khi cậu đọc nó.
1. Soạn cặp đi học mỗi ngày thật tốt.
2. Trồng cỏ lúa mì trong khay ở ban công.
3. Chăm sóc tốt chú chó của dì May trong một tháng - dì sẽ cho con biết cần phải làm gì.
4. Không đợi nhắc nhở, không được viện cớ!
Brandon raised his eyebrows. “Wheatgrass?”
“For the blender - we’ll add it to healthy fruit drinks,” Mum said. “It’ll be easy. Just make sure the wheat grains always have water.”
“Is Auntie May going away?” Brandon asked next.
Dad shook his head. “No, but we’ve asked her to let you take complete charge of the dog. She’ll just check on you.”
***
Brandon nhướng mày: “Cỏ lúa mì ạ?”.
“Để xay đó con - mình sẽ thêm nó vào những thức uống trái cây tốt cho sức khỏe”, mẹ nói. “Cũng dễ mà, con chỉ cần đảm bảo mấy hạt lúa mì luôn được tưới nước đầy đủ.”
“Dì May đi xa ạ?”, Brandon hỏi tiếp.
Ba lắc đầu: “Không, nhưng ba mẹ đã xin dì cho phép con hoàn toàn chịu trách nhiệm chăm sóc chú chó của dì ấy. Dì sẽ chỉ giám sát con thôi”.
***
Auntie May lived nearby.
She was old, and her dog was old too. His name was Nelson. He looked scruffy and his hair dropped all over Auntie May’s house.
Dì May sống gần nhà.
Dì đã lớn tuổi, và chú chó của dì cũng già khú rồi. Nó tên Nelson. Trông nó bẩn bẩn, còn lông thì rụng khắp nhà dì May.
***
Sometimes Brandon had seen Auntie May walking her dog.
It was slow work, not because Auntie May walked slowly but because Nelson lifted his leg at every post and tree.
The thought of looking after Nelson didn’t thrill Brandon at all, but he nodded his head anyway.
“Fine,” he said. “And if I do everything, can we have a dog of our own?”
“No,” Dad replied. “You will get a dog of your own, and we will be relying on you to take good care of it.”
***
Thỉnh thoảng, Brandon nhìn thấy dì May dắt chó đi dạo.
Đó là một công việc chậm lê thê, không phải vì dì May đi chậm mà do Nelson cứ cẫng chân chơi đùa với mọi cái cột, mọi thân cây.
Cái ý nghĩ phải chăm sóc Nelson không khiến Brandon hứng thú chút nào, nhưng cậu vẫn gật đầu đồng ý.
“Dạ, được ạ”, cậu nói. “Và nếu con làm hết mọi việc thì mình sẽ có một chú cún của riêng nhà mình phải không ạ?”
“Không”, ba trả lời. “Con sẽ có chú cún của riêng con, còn ba mẹ tin con sẽ có thể chăm sóc tốt cho nó.”