• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Bất cứ điều gi em muốn
  3. Trang 13

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 12
  • 13
  • Sau

Chương 11

Bob lại nhảy lên ghế của Mitch.

“Chúng ta đã thảo luận chuyện này rồi,” Mitch nói, trừng mắt nhìn con chó. “Xuống ngay.”

Bob nhìn anh với vẻ đáng thương. Tỏ ra đáng thương là ngón nghề mới của nó. Giờ nó đang sống trong một ngôi nhà mà cái quầy bếp không còn gợi cho nó nhớ đến miếng thịt bò nữa, nên nó không còn đập đầu vào đồ đạc mà thay vào đó là ngồi lên chúng, giả vờ bắt chước làm một con chó bị ngược đãi. Cảm giác bị chiếm chỗ chắc chắn đã góp phần trong chuyện này vì những anh chị em mới của nó, Maurice, George II và Carmen, tất cả đều được giải thoát từ trại giam súc vật về, đã chiếm không gian dưới sàn mà Bob luôn đinh ninh là thuộc về nó. Tôi phải ngồi ở trên này, đôi mắt buồn bã của nó như lên tiếng. Ông đã có đầy chó trên phần còn lại của sàn nhà rồi. Tuy nhiên, trong lòng Mitch thừa biết rằng Bob rất sung sướng. Anh có thể thấy điều đó trong mắt con chó mỗi lần anh bắt được nó đang ngồi trên ghế của mình.

“Xuống ngay,” anh nói, Bob thở dài và nhảy xuống rồi ra nằm xuống tấm thảm dày cạnh cửa sổ, tỏ vẻ dỗi dằn ngay cả khi ngọn gió từ bờ sông thổi vào làm tung tấm rèm mỏng màu trắng qua lưng nó.

“Ừ, thì mày có cuộc sống khó khăn,” Mitch chế nhạo nó và ngồi xuống đúng lúc Mae bước qua ngưỡng cửa. Cô nói gì đó, nhưng Mitch lại đang ngắm nhìn cô bước đi và không nghe thấy. “Gì cơ?”

“Em hỏi là anh lại mắng Bob đấy à?” Cô dừng lại để gãi vào sau tai con chó. “Nó rất nhạy cảm đấy.”

“Quên chuyện đó đi.” Mitch bật máy tính trên bàn để dứt mình ra khỏi cảnh tượng cô vợ đang cúi người xuống. Anh thường chẳng làm được việc gì khi có cô ở quanh.

“June nói là bữa trưa sẽ có trong vòng một giờ nữa và đừng có xuống muộn. Harold nói trận đấu diễn ra chiều nay và anh có thể xem trong phòng ông ấy nếu anh thích, ông ấy chẳng quan tâm.” Mae cười toe toét với anh. “Ông ấy có quan tâm đấy.”

“Anh sẽ xem trận đấu.” Mitch hứa. “Anh chỉ phải làm cho xong chuyện này…”

“Stormy viết thư.” Mae đứng thẳng dậy và bước về phía anh. “Một cai ngục nữa cầu hôn. Đó là người thứ ba trong vòng bốn tháng.” Cô quăng lá thư lên bàn.

“Anh nói chuyện với Nick hôm qua. Cậu ấy nghĩ là cô ta sẽ ra tù trong vòng một năm nữa.”

Mae bậm môi. “Đó là một khoảng thời gian dài.”

Mitch khịt mũi. “Với tội giết người thì không. Nếu không phải là vì Nick đã đi tiên phong trong việc sử dụng cách bào chữa ngờ nghệch đó thì cô ta sẽ bị giam lâu hơn rất nhiều. Ngoài ra, Nick bảo cô ta nghĩ thế là tốt. Cô ta sẽ chiếm được sự tín nhiệm của trường đại học, và cô ta muốn trở thành sinh viên năm hai khi ra tù.”

“Ít nhất thì cô ấy cũng không phải sống với Armand nữa. Thậm chí nhà tù cũng còn tốt hơn Armand. Newton có viết thư cho cô ấy không?”

“Không.” Mitch quắc mắt nhìn cô. “Và đừng gợi ý gì cậu ấy cả. Cậu ấy đã có cả đống thứ phải lo để điều hành cái văn phòng đó rồi. Cậu ấy vẫn đang cố giải quyết các vụ ly dị một cách xuất sắc.”

“À, nếu ai cũng có thể làm được thì Newton cũng có thể.” Mae ngồi xuống mép bàn. “Ông Gio gọi. Ông bảo Chủ nhật này chúng ta đến sớm để mọi người có thể chơi bóng gỗ trước bữa ăn.”

“Chỉ khi nào Carlo không chơi thôi. Anh thề là sáu lần trước anh ta đánh bóng vào anh không phải là tai nạn.”

“Anh chỉ hoang tưởng thôi.” Mae nhìn anh với vẻ trìu mến rõ ràng. “Hơn nữa, bác Gio thích chơi với anh.”

“Vì sao?” Mitch ngẩn người lắc đầu. “Anh cứ thắng ông ấy mãi. Sao ông ấy vẫn muốn chơi?”

“Bởi vì anh đánh thắng ông ấy. Những người khác chơi với ông ấy đều thả cho ông ấy thắng.”

“Vì sao?”

“Bởi vì nếu không thì ông ấy sẽ sa thải họ.”

Mitch cười phá lên. “Gia đình em thật điên khùng.”

“Không phải tất cả bọn họ.” Cô tỏ ra do dự và Mitch chuẩn bị sẵn tinh thần. “Sáng nay em nói chuyện với bác Claud. Ông ấy đã xem qua các món đầu tư.”

Mitch quắc mắt. “Bác Claud là một ông già cổ hủ nhát chết.”

“Ông ấy nói là anh thực hiện các vụ đó một cách xuất sắc,” Mae tiếp tục.

“Nhưng là một ông già cổ hủ sắc sảo.” Mitch ngước lên nhìn cô. “Ông ấy vẫn còn ghét anh chứ?”

“Vẫn còn, nhưng ông ấy đang quen dần với chuyện đó.” Mae vỗ vai anh. “Thực ra thì ông ấy đã gợi ý một chuyện. Ông ấy nghĩ em nên có em bé.”

“Em có rồi còn gì.” Mitch chuyển hướng chú ý sang máy tính. “Anh đấy thôi.”

“Em có nói như thế. Ông bảo là anh cần có ai đó chơi cùng.”

“Tốt. Thuê một cô hầu người Pháp vậy.” Khi thấy sự im lặng kéo dài, Mitch ngẩng lên và cười toe toét với cô. “Quên chuyện giả vờ tức giận đi, anh biết em quá rõ rồi.”

Mae nhìn anh bình thản. “Nếu có bao giờ em tìm cho anh một cô hầu người Pháp, em sẽ thuê thêm một gã vệ sĩ người Ý.”

“Em sẽ lừa dối anh vì một gã vệ sĩ à? Anh tổn thương đấy.”

“Không, gã vệ sĩ sẽ cuỗm cô hầu khỏi tay anh, và anh sẽ quay lại với em.” Mae mỉm cười với anh. “Và rồi em sẽ khiến anh phải trả giá.”

Mitch bật cười và kéo cô vào lòng. “Anh phát điên lên vì em mất, Mabel à.”

“Tốt.” Cô rúc sâu vào lòng anh. “Mình sinh em bé nhé.”

“Ngay bây giờ à?”

“Ngay bây giờ. Em đang sẵn sàng vào đúng lúc này đấy.” Mae nháy mắt với anh. “Nếu làm tốt thì anh có thể gặp may mắn.”

Mitch lùi lại một chút. “Làm thế nào em biết được là đúng lúc này?”

“Em có giác quan thứ sáu với những chuyện như thế này.”

Mitch nhắm mắt lại và nghĩ đến tất cả những chuyện khác mà Mae đã muốn: cuốn nhật ký, ngôi nhà bên dòng sông, lũ chó,… và anh. Tất cả đều dẫn đến kết quả tốt đẹp, kể cả Bob. Và giờ là một đứa bé. Trong đầu anh lóe lên viễn cảnh Mae đang nhìn chăm chăm vào một tiểu Mae Belle, hai đôi mắt nâu bướng bỉnh nhìn vào nhau. Đó sẽ là lúc Mae gặp một người mà cô không thể sai khiến theo ý mình.

Và anh có thể ngồi nhìn.

Anh bật cười, và Mae hỏi, “Gì thế?” với giọng đầy nghi ngờ. Anh kéo cô nhẹ nhàng xuống sàn nhà, tay di chuyển lên đùi cô trong khi cơ thể anh phủ lên người cô.

“Ở đây à?” Mae cười toe toét với anh trong khi hai tay đan vào nhau sau cổ anh và cô thả lỏng hông áp vào anh. “Ngay ở đây trên sàn trước mặt Bob à? Em sốc đấy. Em thực sự sốc đấy.” Cô vừa nói vừa cởi cúc áo của anh, và anh rùng mình khi những ngón tay của cô lần trên ngực anh.

“Bất cứ thứ gì em muốn, Mabel à,” Mich nói. “Em sẽ đạt được hết.”

Rồi anh hôn cô, và sau đó vài phút, vì hai người họ không ai dành cho nó một chút chú ý cỏn con nào, Bob liền nhảy lên ghế trở lại và ngủ thiếp đi.

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 12
  • 13
  • Sau