C
on đường đến London đầy bụi, gập ghềnh, mấp mô nhiều vết lún, và khổ sở.
Và Minerva hân hoan vô ngần trên từng dặm đường đi qua.
Nói thế nghĩa là, cô hân hoan trong yên lặng, và không động đậy được chút nào. Chẳng có tí khoảng trống nào để cô nhúc nhích cả.
Trong chiếc xe, họ bị nhét chật ních bốn người vào một chỗ. Thêm hai hành khách nữa ngồi chung với tay đánh xe. Minerva hầu như sợ phải đếm có bao nhiêu người đu bám trên nóc xe. Từ chỗ của cô phóng tầm mắt qua cửa sổ xe thấy mấy cặp giò của họ lòng thòng như thạch nhũ. Phía xa hơn, thỉnh thoảng cô thoáng thấy được Colin đang cưỡi ngựa bên cạnh xe. Cô ghen tị với anh vì có không khí trong lành và được tự do di chuyển.
Nhưng nói chung là cô rất hồ hởi. Những quyết định phiền não và các kế hoạch chuẩn bị điên loạn đã qua rồi, hiện tại đơn giản cô có thể sung sướng đắm mình trong niềm vui vì đã thực hiện được. Sau khi dành cả thời con gái hết sức hy vọng được bỏ nhà ra đi - cô đã thực sự làm thế. Và đây không phải việc lao ngay vào rừng một cách ngây ngô với một giỏ picnic được thu xếp vội vàng và bức thư ngắn đầy hờn dỗi được ghi có dòng chữ, “Tạm biệt.” Chuyến hành trình này có ý nghĩa quan trọng, liên quan đến nghề nghiệp. Gần như là chuyến đi thuần về công việc.
Sáng nay, cô đã hành động liều mạng.
Nhưng cô mừng vì không phải lên đường trong đơn độc. Khi họ dừng lại nghỉ ngơi hoặc thay ngựa, Colin đóng vai chú rể tương lai chu đáo rất xuất sắc. Anh ở sát bên cô và trông nom, săn sóc cô qua những việc nhỏ nhặt, thí dụ như đi tìm đồ ăn thức uống hay để mắt canh chừng mấy cái rương của cô. Anh còn cố tình chạm vào cô thường xuyên. Đặt một bàn tay vào khuỷu tay cô một cách tinh tế, đưa tay đỡ cô lên xe.
Cô biết những động chạm ấy không phải dành cho khoái cảm của anh hay cô, mà vì lợi ích của những người xung quanh họ. Các ám hiệu cơ thể nhỏ xíu kia đều có mục đích riêng. Mỗi lần chạm vào cô là anh ngấm ngầm nói, Người phụ nữ này đang được ta bảo vệ.
Và mỗi lần anh gửi thông điệp đó, cô đều cảm thấy hơi ngây ngất.
Minerva đặc biệt biết ơn sự bảo vệ này khi họ tới London buổi chiều muộn hôm ấy và đến quán trọ dừng chân. Cô mệt lử sau chặng đường kia đến nước khó mà đứng nổi. Colin lo việc với chủ quán, đăng ký cho hai người bằng một cái tên hư cấu trong nháy mắt. Anh đảm bảo cho toàn bộ rương của cô đã được khiêng lên gác, gọi một bữa ăn tối giản dị, thậm chí còn cử một chú bé chạy việc vặt đi mua các thứ cần thiết để đi đường - một vài chiếc áo sơ mi sạch, một con dao cạo, vân vân - hơn là tự đi sắm và bỏ Minerva ở lại một mình.
Thật ra, anh khiến cô có cảm giác an toàn và dễ chịu, họ đang ăn dở món thịt bò nướng và cà rốt luộc thì bất thình lình Minerva nhận ra thực tế như bị tát vô mặt. Hiện cô đang ở trong một phòng ngủ nhỏ, có một giường đơn. Một mình với một người đàn ông chẳng phải là bà con, cũng chẳng phải là chồng.
Đặt nĩa xuống, cô uống một ngụm lớn rượu vang để chiêu nốt miếng thức ăn cuối cùng. Cô chầm chậm nhìn quanh phòng.
Chính là đây. Sự hủy hoại đang nảy nở. Thịt bò nướng, cà rốt luộc và giấy dán tường xấu xí đang tróc ra.
“Ngài trầm lặng quá,” cô nói. “Thậm chí cả ngày hôm nay cũng không trêu ghẹo tôi.”
Anh ngẩng lên khỏi đĩa của mình. “Đó là do tôi đang đợi cô đấy, Morgana.”
Cô nghiến răng. Thiệt tình, cô chẳng thèm đếm xỉa đến việc chỉnh sửa anh nữa. “Đợi tôi làm gì chứ?”
“Tỉnh trí lại.” Anh quơ tay chỉ khắp phòng. “Hủy bỏ toàn bộ việc này. Yêu cầu tôi đưa cô về nhà ngay.”
“Ồ. Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.”
“Cô không hề nghĩ lại ư?”
Cô lắc đầu. “Đúng.”
Anh rót thêm rượu cho cả hai. “Việc ở chung phòng với tôi đêm nay và biết ngày mai nó sẽ để lại hậu quả thế nào cho mình chẳng làm cô lo sợ chút nào sao?”
“Không hề,” cô nói dối.
Dù là anh chỉ quan tâm, lo lắng và che chở kể từ lúc họ rời Vịnh Spindle nhưng cô không thể ngăn được cảm giác lo âu trước mặt anh. Anh thật điển trai, ưa nhìn đến chướng mắt, thật… thật nam tính vô cùng. Có vẻ như cá tính của anh chiếm ngự cả căn phòng.
Và trời ạ, cô lại chịu ngủ chung giường với anh. Nếu quan niệm của anh về “ngủ chung giường” đòi hỏi không chỉ nằm cạnh nhau thì cô không biết phải làm gì. Nỗi khiếp sợ và tò mò đấu nhau trong lòng khi cô nhớ lại những nụ hôn khêu gợi đầy lão luyện lúc trong hang.
“Nếu tôi không thể khuyên can cô…”
Cô nhắm mắt lại. “Đúng là ngài không thể.”
Anh thở ra một cách chan hòa. “Thế thì sáng mai, tôi sẽ lo việc tìm chỗ trong xe ngựa đi về phương bắc. Ta nên cố ngủ càng sớm càng tốt.”
Cô nuốt trộng.
Trong lúc anh dùng nốt bữa ăn, Minerva quyết định tìm kiếm một nơi ẩn náu quen thuộc. Cáo lui khỏi bàn ăn nhỏ, cô đi tới mấy cái rương và mở cái nhỏ nhất - rương chứa đựng tất cả cuốn sách của cô. Cô lôi quyển nhật ký ra. Nếu sắp thuyết trình tại hội nghị chuyên đề khoảng một tuần nữa thì cô cần phải sắp xếp mọi khám phá gần đây nhất của mình và thêm chúng vào bài diễn thuyết.
Lấy một cây bút chì và giữ chặt nó giữa hai hàm răng, cô đóng nắp rương và đem nhật ký trở lại bàn. Cô dọn các đĩa thức ăn đã hết qua một bên, chỉnh lại mắt kính, ổn định chỗ ngồi và bắt tay vào làm việc.
Cô giở nhanh quyển sổ đến trang đầy chữ mới đây. Thứ cô thấy được trong đó khiến cô kinh hồn bạt vía.
Tim cô thít chặt. “Thôi chết. Thôi chết rồi.” Bên kia bàn, Colin ngước mắt nhìn.
Cô hoảng hốt lật các tờ giấy ào ạt. “Chết rồi. Lạy Chúa. Chẳng lẽ nào tôi lại có thể ngu xuẩn như thế được.”
“Đừng giới hạn bản thân chỉ có nhiêu đó. Cô có thể bị gì cũng được.” Thấy cái lườm bực bội của cô, anh đáp, “Sao chứ? Cô mới kêu ca là tôi chẳng trêu ghẹo cô mà.”
Cô khoanh tay lại trên bàn và ngả đầu lên đấy. Chầm chậm nâng trán lên và hạ trán xuống, cô đập trán mình uỳnh uỵch lên cổ tay. “Cực kì. Cực kì. Ngu xuẩn.”
“Thôi nào. Chắc nó không tệ đến thế đâu.” Anh đặt dao nĩa sang một bên và lấy khăn ăn lau miệng. Rồi anh đẩy nhẹ ghế vòng qua bàn để ngồi cạnh cô. “Chuyện gì có thể khiến cô đau khổ cùng cực vậy?” Anh với tay tới quyển nhật ký.
Cô ngẩng mặt lên. “Không, đừng!”
Trễ rồi. Anh đã cầm được nó. Giở nhanh những trang giấy, anh đọc lướt sơ cuốn sổ.
“Làm ơn đừng đọc nó. Toàn bộ đều là dối trá, xuẩn ngốc. Ngài thấy đó, đây là quyển nhật ký giả. Tôi đã thức cả đêm để viết ra. Tôi định bỏ nó lại để mẹ và chị em của tôi có cảm tưởng rằng chúng ta đã phải lòn...” Cô ngăn mình nói ra lời lẽ dại dột. “Rằng chúng ta đã dan díu với nhau một thời gian rồi. Vì thế họ sẽ tin chuyện tôi bỏ nhà theo anh. Nhưng rõ ràng là tôi đã phạm sai lầm. Tôi lại đem nhầm cuốn sổ giả và bỏ cuốn thật lại Queen’s Ruby.”
Anh nấn ná ở một trang nào đấy và đang cười khùng khục một mình.
Mặt Minerva đỏ bừng bừng. Cô muốn độn thổ.
“Làm ơn. Tôi van ngài, đừng đọc nó.” Tuyệt vọng, cô điên cuồng vồ lấy quyển nhật ký.
Anh đưa nó ngược ra sau, đồng thời đứng lên ghế. “Ô, cái này hay nè. Hay tuyệt. Cô ca ngợi tôi mới thuyết phục làm sao.” Anh đằng hắng và đọc to bằng giọng giả tạo. “ ‘Mẹ mình luôn nói, Huân tước Payne có tất cả đặc điểm bà mong đợi ở con rể tương lai. Phú quý, có tước vị, đẹp trai, quyến rũ. Mình phải thú thật…’ ”
“Đưa đây.”
Cô đuổi theo anh, nhưng anh lùi xa, bò nhanh qua giường và tiếp tục từ phía bên kia.
“ ‘Mình phải thú thật,’ ” anh tiếp tục tông giọng diễn cảm rất kịch, “ ‘mình thừa nhận chậm hơn hết thảy, nhưng ngay cả mình cũng không thể miễn nhiễm với sức hấp dẫn nam tính của Payne được. Thật khó mà nhớ ra những khuyết điểm trong tính nết của ngài ấy khi đụng chạm với…’ ” Anh hạ quyển sổ xuống và kéo dài giọng, “ ‘với cơ thể tuyệt mĩ của ngài ấy.’ ”
“Ngài cực kì, cực kì độc ác.”
“Giờ thì cô nói thế. Để xem thái độ cô thay đổi ra sao khi cô đụng chạm với cơ thể tuyệt mĩ của tôi.” Anh thong thả đi vòng trở lại qua giường tới chỗ cô.
Bây giờ Minerva thành mục tiêu bị đuổi bắt.
Cô bước giật lùi cho đến khi lưng va vào tường. Như một đứa trẻ chẳng có nơi nào để núp, cô nhắm mắt lại. “Đừng đọc nữa. Làm ơn đi.”
Anh lật vội cuốn nhật ký trong lúc thong dong tiến về phía cô. “Chúa ơi. Có nguyên mấy trang mô tả luôn. Mái tóc quăn gợn sóng tinh nghịch. Phần mặt nhìn nghiêng trông rõ và sắc nét. Tôi có đôi mắt như… như kim cương ư?”
“Không phải kim cương thật. Mà là kim cương Bristol.” “Kim cương Bristol là gì?”
“Là một dạng đá cấu thành. Bề ngoài nom như đá cuội thông thường. Tròn, màu xám hơi nâu. Nhưng khi ta đập vỡ ra, bên trong chúng chứa đầy những tinh thể như pha lê với hàng trăm sắc thái khác nhau.”
Tại sao cô lại bận tâm chứ? Anh chàng ấy còn chẳng buồn lắng nghe.
“ ‘Quanh đây không một ai có thể đoán ra mối quan hệ của tụi mình,’ ” anh đọc tiếp. “ ‘Với những người hay quan sát, sự việc có vẻ giống như ngài ấy nói chuyện với mình chỉ để đùa cợt cho vui. Nhưng dưới vẻ chòng ghẹo kia là tình cảm ẩn ý sâu xa hơn, mình biết điều đó. Một người đàn ông có thể tán tỉnh với sự thờ ơ, kể cả khinh thường. Nhưng anh ta không bao giờ chọc ghẹo nếu không có lòng yêu mến ai đó.’ ” Anh nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn. “Đó là lời lẽ của tôi. Đúng là đạo văn trắng trợn.”
“Vô cùng xin lỗi. Tôi không có thói nói dối dễ dàng như ngài.” Cô bực tức giơ tay lên chào thua. “Mà có sao đâu? Lời lẽ ấy là dối trá lúc ngài nói ra, và chúng cũng là dối trá khi tôi viết ra. Ngài không hiểu sao? Đây là nhật ký giả, toàn bộ cuốn sổ.”
“Đoạn này thì không.” Anh chỉ một ngón tay vào chính giữa một trang. “ ‘Tụi mình đã hôn nhau. Ngài ấy bảo mình gọi ngài ấy bằng tên thánh, Colin.’ ”
Anh nhìn cô chòng chọc đầy bí hiểm. Trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, và cô thấy mình đang đung đưa tới anh. Trong khoảnh khắc váng vất, cô tưởng có thể anh sẽ hôn cô lần nữa.
Cô hy vọng anh sẽ hôn cô lần nữa.
Nhưng anh không hôn. Và cô chắc chắn nghe ở đâu đó có người đang cười.
“Phải, đúng thế,” cô nói. “Ngài đã bảo tôi gọi ngài bằng tên thánh. Ấy thế mà ngài lại không tài nào nhớ nổi tên thánh của tôi.” Cô giựt mạnh cuốn sổ khỏi tay anh. “Tôi nghĩ giờ thì ngài đã bù đắp lại thời gian mất rồi đấy. Thật ra, tôi tin chắc ngài đã vượt quá chỉ tiêu trêu chọc trong ngày rồi.”
“Tôi không thể mượn đỡ chỉ tiêu của ngày mai sao?” “Không.” Cô gập sổ lại cái rụp và nhét nó vào rương thật chắc.
“Coi nào. Đừng buồn rầu thế. Chính cô đã nói quyển sổ ấy lố bịch có chủ định mà.”
“Tôi biết. Đó không phải thứ khiến tôi rầu rĩ đến thế.” Không hẳn là vậy. “Mà là do tôi đã bỏ lại cuốn nhật ký kia. Cuốn thật ấy, với tất thảy những phép đo đạc và ý kiến sau lần quan sát gần đây nhất của tôi.”
“Tôi tưởng cô có hàng tập tài liệu khám phá rồi chứ.” “Đúng. Nhưng bài thuyết trình của tôi sẽ không đủ sức thuyết phục nếu không có chúng.”
Anh khựng lại. “Không đủ cỡ nào?”
“Ôi, đừng lo.” Cô gượng cười, vỗ vỗ khuôn thạch cao trong rương. “Năm trăm guinea của ngài bảo đảm đạt được. Miễn là ta còn cái này.”
“Chà,” anh nói. “Ơn trời vì ta có Francine.”
Colin thở dài thườn thượt, luồn mạnh tay vào tóc. Anh đang làm cái quái gì vậy? Lúc đưa ra tối hậu thư nho nhỏ ở vệ đường, cô chẳng cho anh sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải hộ tống cô. Khuôn phép thông thường đòi hỏi việc đó. Nhưng suốt ngày hôm nay anh đã mong chờ cô tỉnh trí lại. Hủy bỏ toàn bộ chuyến đi điên rồ và yêu cầu anh đưa cô về Vịnh Spindle ngay tức thì. Song, quyết tâm của cô tới giờ vẫn chưa suy chuyển. Và có lực kì lạ nào đấy không để anh rời xa cô nửa bước.
Colin không biết lực đó là cái giống gì. Anh đang ở đây, trong một quán trọ, với cô, cho nên anh chẳng thể gọi nó là danh dự hay bổn phận được. Che chở chăng? Lòng trắc ẩn? Tò mò thuần túy? Anh biết rõ một điều. Chắc chắn nó không phải là năm trăm guinea.
Từ trong rương, cô tháo một cuộn gì đó to nặng màu trắng.
“Cô có gì trong ấy thế?”
“Bộ đồ giường. Tôi sẽ không ngủ trên thứ đó đâu.” Cô chỉ vào cái gường bẩn thỉu có nệm nhồi rơm bọc vải tồi.
Trong lúc anh quan sát, cô tung cuộn vải lên trên tấm nệm đã sụt xuống chính giữa, kéo rộng nó và ráng sức trải tấm lanh vải trắng tinh căng ra cả bốn góc giường. Colin để ý thấy các mép ra giường được viền khéo léo, và được thêu một họa tiết thanh nhã, cách điệu mà anh không hiểu cho lắm.
Cô lấy cuộn thứ hai ra. Anh cho là tấm phủ giường. Đường viền của cái khăn này có cùng hoa văn lặp. Ở chính giữa mặt vải được thêu trang trí kiểu kì quặc, hơi tròn có kích thước cỡ bánh xe ngựa loại hai bánh. Trong khi cô vuốt phẳng các nếp gấp, anh nghiêng đầu và ngắm nó chăm chú. Những mũi thêu cẩn thận vẽ nên vòng xoắn của thứ gì đấy. Nom khá giống một vỏ ốc sên được xẻ đôi, nhưng phần bên trong được chia thành vô số các khoang phức tạp.
“Đó là ốc anh vũ phải không?” anh hỏi.
“Gần đúng, nhưng không phải. Là ammonite.” “Ammonite ư? Ammonite là gì? Nghe như tên một dân tộc trong Cựu ước cần bị xóa sổ từ lâu vậy.”
“Ammonite không phải là tên một dân tộc trong kinh thánh,” cô đáp lời bằng giọng kiên nhẫn chịu đựng đầy gượng ép. “Nhưng chúng đã diệt vong.”
“Bị diệt vong.”
Cùng với tiếng vút của tấm vải lanh, cô liếc anh. “Bị diệt vong?”
“Về mặt ngữ pháp, tôi nghĩ cụm từ cô cần là ‘bị diệt vong.’ ”
“Về mặt khoa học, từ tôi cần là ‘tuyệt chủng.’ Loài ammonite đã tuyệt chủng. Ta chỉ biết đến chúng dưới dạng hóa thạch thôi.”
“Và hình như trong ra trải giường nữa.”
“Ngài biết đó…” Cô thổi phù một lọn tóc đang đu đưa trước mặt qua một bên. “Ngài có thể giúp tôi một tay đấy.”
“Nhưng tôi đang đứng xem rất vui mà,” anh nói chỉ để chọc tức cô. Anh cũng cầm mép tấm phủ ở trên cùng lên và sờ vào đường kim mũi chỉ khi kéo khăn thẳng ra. “Vậy là cô thêu cái này à?”
“Vâng.” Mặc dù xét đoán qua tông giọng của cô, đây chẳng phải là việc làm xuất phát từ đam mê. “Từ lúc tôi lên mười hai là mẹ tôi luôn nằng nặc đòi tôi phải dành ra một tiếng đồng hồ mỗi tối để thêu thùa. Bà bắt cả ba chị em tôi thêu may hoài để hoàn thành đồ đạc đem về nhà chồng.”
Đồ đạc đem về nhà chồng. Cụm từ ấy giáng đòn choáng ngợp lên anh một cách quái gở. “Cô mang theo đồ đạc đem về nhà chồng hả?”
“Tất nhiên rồi. Hiển nhiên là để đánh lừa cho giống bỏ nhà trốn đi chứ. Ngoài ra, nó là chỗ cất giữ Francine hợp lí nhất. Tất cả những cuộn vải mềm này làm vật đệm rất tốt.”
Một vài cảm xúc đấm mạnh vào sườn anh, rồi vụt biến đi trước khi anh kịp gọi tên. Chắc là tội lỗi. Đây là những tấm phủ lẽ ra phải tô điểm cho chiếc giường hôn nhân của cô, vậy mà cô đang trải chúng lên một cái nệm nhồi rơm bọc vải ố màu trong một quán trọ tồi tàn và dơ dáy.
“Dù gì đi nữa,” cô tiếp tục, “chừng nào mẹ tôi còn ép tôi phải thêu thùa thì tôi khăng khăng chọn họa tiết khiến tôi hứng thú. Chẳng hiểu sao các cô gái lúc nào cũng bị bắt phải thêu mấy bông hoa và nơ chán phèo.”
“Ờ, chỉ đánh bạo đoán thử thôi nhé…” Colin vuốt phẳng mép giường phía mình. “Có lẽ do ngủ trên một chiếc giường đầy hoa và nơ có vẻ dễ chịu và lãng mạn. Trái lại nằm chung giường với ốc biển thời nguyên thủy có vẻ gớm.”
Hàm cô đanh lại. “Ngài cứ việc ngủ trên sàn nhé.”
“Tôi đã nói gớm sao? Ý tôi là rất hấp dẫn. Trước giờ tôi luôn muốn lên giường với một con ốc biển nguyên thủy.”
Cô chẳng thấy ấn tượng. “Tôi đã thêu cái này rất vất vả. Cách tính toán rất rắc rối. Tôi đã đếm hàng trăm mũi chỉ để thêu được từng cái khoang cho đúng.” Cô lướt một đầu ngón tay qua những đường chỉ xoáy trôn ốc ra từ tâm. “Ngài nhận thấy rõ nó không chỉ là một hoa văn bừa bãi. Thiên nhiên tuân theo các nguyên lí toán học. Mỗi khoang trong vỏ ốc ammo- nite khai triển dựa trên khoang sau cùng, căn cứ theo một số mũ chính xác, không đổi.”
“Rồi, rồi. Tôi hiểu mà. Đó là logarit.”
Đầu cô ngẩng phắt lên. Cô chỉnh lại kính và nhìn chằm chằm vào anh.
“Cô biết không,” anh nói, “chung quy thì kiểu hoa văn trang trí này cũng bắt đầu lôi cuốn tôi. Ốc sên biển chẳng hề khuấy động, nhưng logarit thì… Tôi cứ luôn cho rằng từ ấy nghe có vẻ tục tĩu đến tuyệt diệu.” Anh rung lưỡi phát âm với ngữ điệu thô bỉ khôi hài. “Lô-ga-rít.” Anh rùng mình một cách cường điệu. “Ooh. Phải đấy, cảm ơn, ước gì tôi có thêm vài từ nữa.”
“Rất nhiều thuật ngữ toán học nghe có vẻ như thế. Tôi nghĩ vì chúng đều được đàn ông sáng chế. ‘Cạnh huyền’ nghe như dâm ngôn rành rành á.”
“ ‘Hình tứ giác’ gợi nhớ đến những hình ảnh hơi hướng nhục dục.”
Cô nín thinh trong một lúc lâu. Rồi một lông mày màu đậm nhướng lên. “Không gợi nhiều như ‘hình thoi’ đâu.”
Chúa ơi. Từ ấy quả thật ranh mãnh. Cách phát âm ấy của cô có tác động khá tinh quái đến anh. Anh phải ngưỡng mộ cái cách cô không chùn bước trước thử thách khó khăn mà trả miếng bằng lời đối đáp mới mẻ và đầy sửng sốt. Một ngày nào đó, cô sẽ trở thành người tình cực kì sáng tạo của một anh chàng tốt số nào đấy.
Anh cười khùng khục, giũ bỏ tình trạng o ép của lòng ham muốn bất chợt. “Chúng ta có những cuộc chuyện trò lạ đời nhất.”
“Tôi thấy cuộc chuyện trò này còn hơn cả lạ đời. Sốc hết sức.”
“Vì sao? Do tôi hiểu nguyên lí logarit à? Tôi biết cô hay nói chuyện với tôi bằng lời lẽ tầm thường, giản đơn, nhưng tôi đã hưởng được nền giáo dục tốt nhất mà nước Anh có thể mang đến cho một anh chàng quý tộc trẻ tuổi. Đã học ở cả Eton và Oxford rồi nhé.”
“Vâng, nhưng… không hiểu sao, tôi chưa bao giờ hình dung ngài đạt điểm cao trong môn toán.” Cô đưa hai tay ra sau lưng gỡ các dây buộc ở phía sau chiếc đầm dài. Như thể cô đã quên khuấy anh còn đang đứng đó, hoặc chả thấy e sợ về việc cởi đồ trước mặt anh.
Colin có cảm giác như đang khắc vạch quân hàm lên cột giường. Chắc chắn việc này đánh dấu một mức thành tựu mới trong sự nghiệp ái tình của anh. Trước giờ anh chưa từng dụ dỗ một phụ nữ cởi áo bằng cuộc thảo luận về toán học. Anh còn chẳng nghĩ đến việc thử nữa.
Vừa nới lỏng cà vạt, anh vừa nói, “Thực ra thì tôi không có đạt điểm cao trong môn toán. Đáng lẽ có thể đạt được. Nhưng tôi đã đảm bảo để mình không đạt được.”
“Sao vậy?”
“Cô đùa à? Bởi vì chẳng có ai thích mấy đứa con trai vượt trội về môn toán cả. Toàn những thằng nhóc chán ngắt mà còn hợm mình, lúc nào cũng cắm mặt vào tấm bảng đá đen7. Tất thảy bọn họ đều có bốn mắt nhưng chả có người bạn nào.”
7 Tấm bảng nhỏ học sinh thời xưa dùng để viết.
Anh cau mày vì nhận ra ngay mình vừa nói gì. Nhưng đã quá trễ rồi.
Cô đông cứng người, hay cánh tay sau lưng đang tháo dở áo bỗng bất động. Tất cả vẻ thích thú trên mặt biến mất trong thoáng chốc. Cô sụt sịt mũi và nhìn đăm đăm vào góc phòng.
Chết tiệt, anh cứ làm tổn thương cô hoài. “Min, tôi không có ý…”
“Quay lưng lại,” cô vẫy tay ra hiệu cho anh. “Muộn rồi, còn tôi thì mệt lả người. Miễn vụ xin lỗi đi và quay lưng lại trong lúc tôi cởi xiêm y. Tôi sẽ báo cho ngài biết khi nào bốn con mắt hợm mình của tôi đã an toàn bên dưới con ốc biển gớm ghiếc.”
Anh làm như cô bảo, quay người đi. Trong khi nới cổ tay áo ra, anh cố lờ đi tiếng vải sột soạt. Chẳng hiệu quả. Anh không thể ngăn trí tưởng tượng đi hoang, vẽ liên tiếp nên những hình ảnh cô bước ra khỏi áo đầm, gỡ các dây buộc áo nịt ngực. Anh nghe được một tiếng thở gấp gáp, cảm giác rùng mình kích động chạy dọc xương sống lúc anh nhận ra tiếng thở thật dài, khêu gợi ấy được một phụ nữ thốt lên khi ngực cô ta cuối cùng cũng được giải thoát.
Máu chảy dồn xuống giữa hai đùi, anh kìm hãm tiếng thở dài của chính mình. Anh tự nhủ, mình là đàn ông. Có một phụ nữ khỏa thân trong phòng. Phản ứng cơ thể của anh chẳng thể đặng đừng. Đấy chỉ là sinh học mà thôi. Loài chim có cảm giác đó. Loài ong có cảm giác đó.8 Ngay cả loài ốc biển nguyên thủy cũng có cảm giác đó.
8 Chim và ong được dùng để ví von về tình dục khi người lớn muốn giải thích cho trẻ con theo kiểu nói giảm nói tránh.
Anh nghe thấy tiếng nước vẩy nhẹ từ giá rửa mặt, khi cô kéo miếng vải ướt trên khắp mọi đường cong gợi cảm, trần trụi. Thiệt tình, cô đang tra tấn anh đây mà. Chắc anh đáng bị vậy.
Rốt cuộc anh cũng nghe được tiếng giường cót két. “Giờ thì ngài có thể quay lại được rồi.”
Anh quay lại, hoàn toàn cho rằng mình sẽ thấy cô nằm cuộn tròn dưới lớp chăn, mặt hướng vào tường. Thay vào đó, cô lại nằm nghiêng một bên, nhìn thẳng vào anh.
“Tôi sắp cởi đồ đây,” anh nói. “Cô không muốn quay đi chỗ khác sao?”
“Không, tôi không nghĩ vậy.” Cô chống tay lên đỡ lấy đầu. “Tôi chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào khỏa thân. Chưa một người thật nào, không đứng gần đến thế. Hãy xem đây là thỏa mãn tính tò mò khoa học của tôi đi.” Ánh nhìn của cô sắc lại. “Hoặc cứ xem nó là lời xin lỗi nếu ngài thích vậy hơn.”
Ồ, cô ấy quả thật rất khôn khéo. Thế là anh sắp phải trả giá cho tất cả những lời lẽ trêu ghẹo và xúc phạm thiếu suy nghĩ bằng việc tự làm bẽ mặt một cách trần trụi. Ngay cả Colin cũng phải thừa nhận hình phạt này là thích đáng.
“Tôi sẵn lòng để cho cô nghiên cứu vẻ đẹp hoàn mĩ của tôi đến tận cùng. Nhưng chỉ khi nào cô cũng để cho tôi xem nữa.” Đáp lại sự im lặng vì bị sốc của cô, anh nói, “Chỉ để công bằng thôi. Ăn miếng trả miếng mà.”
“Như thế mà công bằng gì chứ? Ngài đã thấy vô số miếng vú còn gì.”
Trời ơi, cái cách cô nói từ đó. Thật thẳng thắn mà không hề có vẻ thẹn thùng kiểu tiểu thư. Ngay lúc anh đã lấy lại được tự chủ thì cô lại khiến anh bị khuấy động rạo rực ngay tức khắc.
“Tôi không hiểu sao ngài lại cần nhìn ngực của tôi làm gì,” cô tiếp tục. “Và vì ngài đã phất… miếng… của ngài đầy hãnh diện trước mặt nửa số phụ nữ ở Anh, tôi lấy làm lạ khi bây giờ ngài lại cả thẹn đấy.”
Anh điềm tĩnh nói, “Đúng là tôi có diễm phúc lớn được thấy rất nhiều bộ ngực trong đời. Nhưng mỗi bộ lại khác nhau, mà tôi chưa thấy của cô bao giờ.”
Cô co người lại dưới các lớp tấm phủ giường, cuộn rúc vào trong vỏ ốc thêu. “Chúng chẳng có gì khác thường đâu, tôi chắc chắn như thế.”
“Tôi sẽ là người đánh giá điều đó.”
Cô hếch cằm. “Được rồi. Đây là đề nghị cao nhất của tôi. Tôi bán khỏa thân, đổi lại ngài phải khỏa thân hoàn toàn.”
Anh giả vờ suy nghĩ về điều ấy. “Giao kèo thế nhé.” Ngồi thẳng dậy trên giường, cô mở khuy trước của áo lót. Rồi cô kéo tay áo trễ xuống hai vai, chân co gập lại cẩn thận che ngực. Cẳng tay của cô sạm nắng, nhưng đôi vai lại trắng hồng, những đường cong yêu kiều như thiên nga.
Ngay khi cởi trần đến eo, cô khom người sau bức tường bằng chân ấy và đưa ra lời thách thức. “Ngài trước.”
Anh lôi áo sơ mi qua khỏi đầu và quăng sang một bên. Rồi anh tháo các nút và thả quần ống túm xuống một cách rất bình thường.
Ờ, không hẳn là bình thường. Có một chút phô trương. Phần cương cứng đang nhanh nhẹn thò ra khỏi hang ổ gần như muốn rống lên gây sự chú ý. Ngượng nghịu vung vẩy như thanh niên mới lớn.
“Giờ tới lượt cô,” anh nói.
Giữ đúng lời hứa, cô hạ gối xuống và để lộ thân mình trần trụi.
Họ ngắm nhìn nhau.
Cô nói đúng, anh thầm nhủ. Ngực cô chẳng có gì khác thường. Trước hết, nó có hai cái. Con số thông thường. Chúng căng đầy, tròn trịa vừa phải, cặp nhũ hoa nhô cao trên đỉnh. Căn phòng quá tối để có thể thấy rõ sắc thái chính xác của đôi nhũ căng kia, nhưng anh đâu thuộc kiểu người ưa kén cá chọn canh. Màu hồng, màu quả mọng, màu hung, màu nâu… trong bóng tối chúng đều có vị như nhau.
Không, ngực cô, mặc dù trông thật cám dỗ, cũng chẳng hấp dẫn hơn hay kém hấp dẫn hơn hầu hết các bộ ngực anh từng thấy theo kinh nghiệm. Nhưng điều khiến anh hết sức sững sờ là toàn bộ con người cô. Cảnh tượng cô tạo ra, bán khỏa thân ngồi đó trong bộ ra giường trắng tinh nhưng đã bị nhàu. Mái tóc quăn sẫm màu của cô xõa dài bồng bềnh qua vai, và cặp mắt kính kia - lệch đi đầy duyên dáng - ở trên chóp mũi. Đôi môi màu mận gợi tình hé mở be bé.
Cô có vẻ giống như một ký ức, bị ngắt quãng. Một giấc mơ khêu gợi vô cùng nồng cháy. Hoặc có khi là một ý niệm mơ hồ về tương lai.
Dừng lại. Đừng nghĩ những điều như thế.
“Chắc không phải lúc nào nó cũng như thế chứ?” cô hỏi khi ngả người tới trước và săm soi thật kỹ.
“Như thế nào?”
“Rất… to. Và năng động.”
Cậu nhỏ đang căng hăm hở nhảy lên thêm một lần nữa. Như một chú chó săn chưa thuần vậy.
“Ngài vừa cố tình làm thế à?” cô hỏi, nghe có vẻ rất kinh ngạc.
Ồ, Colin bỗng nhiên cố tình muốn giở trò ranh ma đó ra. Với quyết tâm. Nhằm mục đích rõ rệt là thổi hơi mờ cặp kính kia và khiến cô thút thít vì niềm khoái cảm được giải phóng.
Anh nói, “Tôi sẽ không quyến rũ cô đâu.”
Sau một lúc không xê dịch, cô khẽ lắc đầu rất nhanh. Ánh nhìn của cô lang thang từ từ trở lên khuôn mặt anh. Chỉ bằng một đầu ngón tay, cô đẩy cặp kính lên trên sống mũi. “Xin lỗi, gì cơ?”
“Tôi sẽ không quyến rũ cô đâu,” anh lặp lại. “Không phải tối nay, hay cũng không bao giờ. Tôi chỉ nghĩ rằng mình nên nói ra điều đó.”
Cô nhìn anh chằm chặp.
“Những gì tôi nói vào đêm đầu tiên ở lâu đài ấy là thật lòng. Về việc không hủy hoại các cô gái ngây thơ. Cô thấy đó, tôi có quy tắc riêng.”
“Ngài có quy tắc riêng. Dành cho những phụ nữ mà ngài quyến rũ sao?”
“Không, không. Dành cho bản thân tôi.”
“Vậy là có một… một nghi thức ứng xử đối với hạng trác táng. Chuẩn mực danh dự nào đó của kẻ đi quyến rũ. Đây là ý ngài muốn nói với tôi chăng?”
“Theo một phương diện nào đó. Cô thấy đấy, đàn ông thông thường lập kế hoạch đơn thuần để ăn nằm với những cô gái anh ta thấy hấp dẫn… thì anh ta có thể không cần quy tắc. Nhưng khi một gã đánh liều lập mục tiêu hết sức nghiêm túc rằng sẽ không bao giờ trải qua đêm nào một mình… một tập hợp các nguyên tắc chỉ dẫn hành vi cứ thế tiến triển dần. Tin hay không thì tùy, tôi thật sự có một vài nguyên tắc đấy.”
“Và những quy tắc này là…?”
“Dĩ nhiên là chúng bắt đầu với lối ứng xử nhã nhặn rồi. Xin phép, đối đáp lịch sự, nói lời cảm ơn, và luôn tuân theo ngạn ngữ bất di bất dịch là Ưu tiên phụ nữ. Tôi không câu nệ địa điểm, nhưng tôi có nguyên tắc cấm dùng dây thừng và khăn quàng.”
Cô há hốc miệng. “Dây thừng và...”
“Tôi không e ngại việc trói, nhưng tôi sẽ không để mình bị trói. Ngoài ra…” Anh đánh dấu các ranh giới trên những ngón tay. “Không trinh nữ. Không gái điếm. Không phụ nữ đang lâm vào tình trạng tuyệt vọng về tài chính. Không chị em gái của nhân tình cũ. Không mẹ của nhân tình...”
“Mẹ?” cô la oai oái.
Anh nhún vai. Có một câu chuyện khá khôi hài nằm ẩn sau ý đó.
Anh nói, “Nghe này, cô có nghe hết mọi quy tắc cũng không quan trọng. Ý chính là tôi có một vài quy tắc. Như tôi đã giải thích từ trước, quyến rũ cô sẽ phá vỡ chúng. Cho nên chuyện đó sẽ không xảy ra. Và tôi nghĩ tốt nhất nên nêu ra chủ đề này bây giờ, trong khi tôi đang khỏa thân đứng đây.
Bởi nếu tôi đề cập đến nó lúc nào khác, có thể cô sẽ cảm thấy bị xúc phạm và cho rằng chỉ vì tôi không bị cô thu hút.” Anh chỉ vào phần cương cứng, căng phồng, lạc quan một cách lố bịch của mình. “Như cô có thể quan sát rõ, điều đó đâu có đúng.”
Cô im lặng một hồi lâu. Đang quan sát.
“Ngài nói đúng,” cô nói với cậu bé của anh. “Chúng ta quả có những cuộc chuyện trò lạ đời nhất.”
Anh dùng cả hai tay xoa mặt mình và buông một hơi thở dài và chậm. “Cô biết không, vẫn chưa quá muộn để cứu vãn thanh danh của cô đâu. Tôi có thể đưa cô đến nhà của Bram và Susanna trên thành phố ngay bây giờ, còn cô có thể cuốn những tấm ra trải giường kia lại và để dành chúng. Cô biết đấy, cho anh chàng nào có khả năng nhận thức và đánh giá cao… công sức cô đặt vào chúng. Hiểu được tầm quan trọng. Chúng là một phần các món đồ đem về nhà chồng của cô. Chúng phải đặc biệt mới đúng.”
Nếu họ ở riêng trong căn phòng này - một quý cô chưa chồng và một kẻ trác táng có tiếng - đêm nay họ thật sự làm gì trên những tấm ra giường thêu này cũng chẳng nhằm nhò gì. Dẫu cho các tấm vải lanh vẫn chưa bị hoen ố bởi mồ hôi của họ hay hạt giống của anh hay máu trinh của cô thì chúng cũng đã hỏng rồi. Khi cô trở về từ chuyến phiêu lưu với tình trạng chưa kết hôn thì chính cô sẽ bị hủy hoại. Khó mà lấy chồng được trong xã hội thượng lưu tốt đẹp.
Cô lăn người nằm ngửa và nhìn lên trần nhà. “Giờ thì chuyện cũng đã lỡ rồi, không phải sao?”
Anh gạt đi cảm giác tội lỗi đang trào dâng, tự nhắc nhở mình rằng toàn bộ chuyến đi này là ý tưởng của cô, và cô thừa biết hậu quả là gì. Cô đã trải giường theo đúng nghĩa, và bây giờ cô đang nằm trên đó. Colin sắp sửa nằm chung với cô. Thỏa thuận là thế mà.
“Tôi luôn ngủ trên tấm phủ giường,” anh nói lúc ngồi xuống mép tấm nệm. “Cho nên chừng nào cô còn ở yên phía dưới…”
“Sẽ có thứ gì đó ở giữa chúng ta.”
Thứ gì đó. Phải. Thứ gì đó có độ dày bằng lá cây bạch dương.
Khi anh ngó đăm đăm lên trần nhà, ký ức về ngực cô dường như đang treo lơ lửng trên đó trong bóng tối. Như hai mặt trăng tròn màu đào đính vào các rui, dụ dỗ anh chạm vào. Nếm thử. Colin không dại gì mà vươn tay đến ảo vọng ấy, nhưng cậu bé khờ dại của anh lại căng ra và uốn cong, luôn tràn trề hy vọng.
Anh nhắm chặt mắt và cố xoay chuyển tâm trí tới những thứ ít khêu gợi nhất có thể. Những con nhện với chân rậm lông. Những quả bầu cổ dài có lớp vỏ xù xì kia khiến anh nghĩ đến các cơ quan sinh dục ngoài bị bệnh giang mai. Đậu Hà Lan nghiền. Mùi bụi bẩn và sáp ong của những người già cỗi không thể tưởng.
Rồi một hình ảnh hoàn toàn khác chợt hiện ra. Hình ảnh ấy làm anh cười phá lên.
“Chuyện gì vậy?” Giọng cô nghe buồn ngủ. Anh ganh tị với cô vì điều đó.
“Không có gì,” anh nói. “Tôi chỉ đang hình dung phản ứng của mẹ cô ngay lúc này thôi.”