Đ
êm ấy anh không ngủ.
Sau khi Minerva Highwood hùng hổ lao ra ngoài cơn mưa, ngay cả một tên phóng đãng ăn chơi trác táng, vô cảm như Colin cũng không thể cứ tiếp tục công việc dở dang trước đó. Anh đánh thức người quả phụ ra khỏi giường, bắt cô ta mặc đồ, và đưa cô ta trở về làng. Khi anh đã an tâm vì đảm bảo Minerva về nhà an toàn - bằng cách nhìn thoáng qua đôi giày ống lấm bùn của cô bên ngoài cửa hậu nhà trọ - anh mới trở lại nơi ở tạm bợ của mình trong lâu đài và khui nút bần của một chai rượu mới.
Nhưng anh chẳng thể nào chợp mắt được.
Anh chưa bao giờ ngủ được. Không phải vào ban đêm, không phải một mình.
Chúa ơi, anh ghét vùng thôn quê. Toàn bộ ánh nắng và không khí biển ở Sussex không thể bù đắp được những đêm yên tĩnh, tăm tối. Gần đây, Colin nghĩ mình sẽ biếu tặng núm vú bên trái - tinh hoàn chưa bao giờ được đưa ra thương lượng - để đổi lấy một đêm ngủ ngon. Kể từ lúc Fiona Lange rời làng, may mắn lắm anh mới có thể xoay xở ngủ được vào giờ vào lúc trời rạng sáng. Phần lớn mùa đông, anh bắt đầu uống rượu mỗi đêm cho tới khi say bí tỉ. Nhưng cơ thể anh, đã quá kiệt sức vì thiếu nghỉ ngơi, lại bắt đầu xung đột với lượng rượu uống vào. Nếu không cẩn thận, anh sẽ trở thành một gã nghiện rượu. Anh còn quá trẻ, khốn kiếp thật.
Cho nên sau cùng anh đành nhượng bộ và chấp nhận lời mời mọc rõ rành rành của những nụ cười và những cú đánh hông của Bà Ginny Watson suốt thời gian qua. Anh đã cưỡng lại bà quả phụ trẻ này hàng tháng trời cho tới nay, vì không muốn dính líu người trong làng. Nhưng chỉ còn vài ngày nữa là anh sẽ rời khỏi đây. Tại sao không làm cho vài đêm cuối cùng của mình dễ chịu hơn? Chuyện đó có thể làm hại được ai chứ?
Thiệt tình là ai mới được chứ.
Trong trí nhớ, anh nhìn thấy Minerva Highwood. Một giọt nước mắt đang lăn nhanh xuống mặt cô thành vệt.
Tệ lắm, Payne. Tệ lắm.
Lẽ ra anh nên đuổi cô về ngay lập tức. Anh không hề có ý định cưới Diana Highwood, chưa bao giờ có cả.
Nhưng lúc ấy Minerva lại đang lạnh cóng và ướt như chuột lột, cần một chút thời gian ở trước lò sưởi. Và anh thấy hứng thú lạ kì khi trêu chọc những thu xếp nho nhỏ của cô dẫn đến một kết cục điên khùng, phi lí.
Trong tất cả các mưu đồ điên rồ có thể được đề xuất… giả vờ cùng nhau bỏ trốn để giành lấy một giải thưởng địa chất học ư? Cô không ghi được điểm thanh lịch. Nhưng Colin phải thừa nhận, những cô gái thanh lịch thì đã không gõ cửa nhà anh mỗi đêm.
Phần tệ nhất là, lời đường mật quyến rũ anh đã dùng để âu yếm cô… không phải mọi điều đều là dối trá. Cô không phải không có sức hấp dẫn riêng. Suối tóc đen của cô, khi được xõa ra và thả tung thành hàng hàng lớp lớp đợt sóng nhấp nhô tràn xuống tới thắt lưng, tự nó đã là một cám dỗ. Và khuôn miệng cô thực sự mê hoặc anh. Đối với một nữ học giả ăn nói sắc sảo thì cô lại có một đôi môi căng đầy, đỏ mọng, tràn đầy nhục cảm nhất mà anh từng thấy. Đôi môi được mô phỏng từ nữ thần Aphrodite3 của một nghệ sĩ bậc thầy thời Phục Hưng nào đó. Đỏ thẫm ở viền môi, và nhạt dần ở giữa - như hai lát mận chín. Đôi khi cô cắn môi dưới và nhay nhay nó, như thể đang nhấm nháp hương vị ngọt ngào ẩn ngầm nào đấy.
3 Nữ thần sắc đẹp và ái tình trong thần thoại Hy Lạp.
Vậy thì liệu có ngạc nhiên không, khi trong một vài phút, anh thực sự đã quên khuấy Ginny Watson ở trên gác?
Minerva đã trả giá cho hành động thiếu suy nghĩ của anh.
Đó là lí do vì sao anh cần trở lại London. Ở đó, thói quen sống trụy lạc giữ anh tránh xa loại rắc rối này. Anh và đám bạn rong chơi từ câu lạc bộ này đến câu lạc bộ khác như loài thú ăn đêm. Và khi đã chán ngán những cuộc hội hè chè chén, anh chẳng gặp vấn đề gì trong việc tìm ra những phụ nữ thạo đời, tự nguyện làm ấm giường anh. Anh trao cho họ niềm hoan lạc thể xác mãnh liệt, họ trao cho anh niềm khuây khỏa mà anh vô cùng túng thiếu… rồi ai nấy chia tay trong sự thỏa mãn của riêng mình.
Đêm nay, anh đã khiến hai người phụ nữ rời đi trong tình trạng hết sức bất mãn. Và anh thao thức suốt đêm cùng với cảm giác khó chịu quen thuộc ngày trước, đó là sự nuối tiếc.
Ít ra thì anh cũng không còn lưu lại đây lâu. Theo lịch thì ngày mai Bram sẽ đến lâu đài. Bề ngoài thì như thể anh ấy thực hiện chuyến đi này để tổng duyệt lực lượng dân quân sau vài tháng vắng mặt. Nhưng Colin biết rõ từ văn thư hỏa tốc của anh họ mình - anh ấy dự định làm công chuyện khác. Sau hàng tháng dài đằng đẵng, Colin sẽ được tạm tha.
Vĩnh biệt nơi ở tạm bợ lạnh tanh.
Vĩnh biệt những đêm miền quê giày vò, khổ sở.
Chỉ ít ngày nữa thôi là anh sẽ ra đi.
“Ý anh bảo tôi phải ở lại đây là sao?” Colin nhìn trân trân vào anh họ, cảm giác như thể vừa bị thoi một quả vào bụng. “Tôi không hiểu.”
“Anh sẽ giải thích.” Cử chỉ của Bram ôn tồn. “Đây là việc thông thường hay xảy ra với các ngày sinh nhật, hiểu chứ? Vô cùng kinh ngạc là chúng đến vào cùng một ngày hằng năm. Và sinh nhật của em vẫn còn cách hai tháng lận. Cho tới lúc đó, anh là người được ủy thác quản lí tài sản của em. Anh kiểm soát từng nửa đồng xu cuối cùng của em, và em sẽ ở lại đây.”
Colin lắc lắc đầu. “Nghe vô lí hết sức. Ông ta đã đầu hàng rồi mà. Anh vừa thông báo tin đó cho cả làng biết. Chiến tranh đã kết thúc.”
Bọn họ đứng trước Bull & Blossom, quán rượu duy nhất của Vịnh Spindle. Sau khi giám sát buổi tập huấn buổi chiều của lực lượng dân quân, Bram đã mời tất cả tình nguyện viên quây quần uống bia. Ở đó, anh ấy đã thông báo tin tức mới nhất từ Pháp, bảo đảm sẽ được loan báo dữ dội trên khắp các mặt giấy của mọi tờ báo giật gân ở Anh Quốc vào sáng mai. Napoléon Bonaparte đã thoái vị, và bây giờ đơn thuần chỉ còn là công việc giấy tờ mà thôi.
Chiến thắng đã thuộc về họ.
Niềm hân hoan mừng rỡ nổ ra tưng bừng khắp quán rượu đến từng khung xà bằng gỗ. Trẻ con nhanh chân chạy tới nhà thờ Thánh Ursula để rung chuông. Một panh4 bia nhanh chóng trở thành hai, rồi thành ba. Khi chiều dần phai thành chạng vạng, các nhóm các bà vợ và những cô bạn gái dần đổ vào từ khắp nẻo đường làng, tay mang theo đồ ăn. Có người còn đem theo một cây vĩ cầm. Chẳng mấy chốc, mọi người bắt đầu nhảy múa. Toàn bộ Vịnh Spindle - toàn bộ nước Anh - đều có lí do để ăn mừng.
4 Đơn vị thể tích hoặc dung tích bằng 0,568 lít (tính theo Anh).
Đáng lí ra, Colin cũng nên cảm thấy hoan hỉ mới phải. Thay vì thế, anh lại cảm thấy héo gan héo ruột. Đó là một cảm giác quá đỗi quen thuộc.
“Bram, anh đã yêu cầu tôi giám sát lực lượng dân quân trong lúc anh vắng mặt, và tôi đã làm tròn nhiệm vụ ấy.” Sự minh mẫn của tôi phải trả cái giá không nhỏ. “Thậm chí tôi còn trông chừng con cừu cưng chết toi của anh nữa. Nhưng nếu chiến tranh đã kết thúc thì khỏi cần tôi nữa làm gì.”
“Dù cần hay không thì lực lượng dân quân vẫn giữ nguyên là một đoàn thể cho tới khi nào Hoàng gia ra sắc lệnh khác. Anh không thể tự nhiên thích thì cứ việc giải tán nó đâu.”
“Vậy thì Thorne có thể giám sát nó.”
“Ủa mà Thorne đâu rồi?” Bram quét ánh nhìn qua khu vực xung quanh để tìm người hạ sĩ.
Colin làm một điệu bộ rất mơ hồ. “Biến đi đâu để mấy việc như thường lệ ấy. Cắt cỏ bằng lưỡi hái dành cho mấy cánh đồng bị nấm Uredinales. Hoặc là lột da mấy con lươn bằng tay không. Anh ta thực sự thích nơi này.”
“À,” Bram nói. “Nhưng em cần nơi này.”
Colin dùng cả hai tay chà xát khuôn mặt. Anh biết Bram có ý tốt. Anh họ anh thực sự tin rằng việc khiến cho Colin không còn một xu dính túi ở vùng thôn quê Sussex và phải giám sát một lực lượng dân quân địa phương là cơ hội tốt nhất để anh đền bù cho lối sống chơi bời phóng đãng. Điều mà Bram không hiểu là bọn họ là hai loại đàn ông khác nhau. Kỷ luật quân đội và đời sống thôn dã có thể đã thuần phục các con quỷ trong Bram, nhưng chúng chỉ đang nuôi sống những con quỷ trong Colin mà thôi.
Không có cách nào để giải thích bằng lời cho Bram có thể hiểu được. Và dù sao đi nữa, Colin nên nói gì đây? Cảm ơn rất nhiều vì đã quan tâm, nhưng thà anh đách quan tâm thì hơn? Bram giờ đây là gia đình duy nhất của anh. Suốt năm qua, giữa họ đã phát triển và hình thành một mối liên kết tình cảm anh em rất mỏng manh, và Colin không muốn làm hỏng nó.
“Colin, nếu em muốn rời khỏi Vịnh Spindle, em có thể lựa chọn mà. Em thừa biết việc ủy thác sẽ chấm dứt nếu em kết hôn. Người vợ phù hợp có thể tốt cho em đó.”
Anh khẽ rên lên. Không biết bao nhiêu lần anh đã chứng kiến hiện tượng này xảy ra với các bạn mình. Họ kết hôn.
Họ hạnh phúc theo kiểu những gã đàn ông hiếm khi thấy thỏa cơn khoái cảm giờ đã có nguồn giao hợp giờ ổn định và đều đặn. Thế rồi họ bắt đầu đi huênh hoang cứ như là họ đã sáng tạo ra thể chế hôn nhân và có khả năng thu lợi cho mỗi chàng độc thân mà mình có thể chuyển hóa.
“Bram, tôi vui mừng vì anh hạnh phúc với Susanna và đứa bé trong bụng cô ấy. Nhưng như thế không có nghĩa hôn nhân là thứ tốt đẹp đối với tôi. Thật ra, tôi nghĩ nó sẽ là một điều cực kì tồi tệ đối với người phụ nữ phải cưới tôi.” Anh đấm nhẹ nắm tay vào ngôi nhà. “Nghe này, tôi cần lên Thành phố. Tôi đã hứa với Finn rồi.”
“Chính xác thì em đã hứa với Finn cái gì?” Bram nhìn qua cửa sổ, lướt khắp đám binh sĩ đang tụ họp để kiếm cậu bé đánh trống mười lăm tuổi.
“Anh thấy đó, tôi đã thua thằng nhóc phần đặt cược. Một đôi bốt. Tôi định cho nó đôi Hobys của mình, nhưng cỡ của tôi lớn quá. Nên tôi đã bảo sẽ đưa nó đến London mua một đôi mới được đặt riêng. Rồi tôi tính rằng chúng tôi sẽ làm vài chuyến tham quan các trường học, để có thể tìm ra cách giải quyết vấn đề kia trước khi học kì mùa thu bắt đầu.”
Bram lắc đầu. “Anh đã tìm được cho Finn một ngôi trường ở đây, tại Sussex này. Trường Nam sinh Flintridge.”
“Flintridge ư? Thế Eton thì sao? Chúng ta đã nói với mẹ nó sẽ cho nó thứ tốt nhất.”
“Tốt nhất dành cho Finn. Flintridge cung cấp một nền giáo dục ưu tú, lại gần nhà hơn. Vả lại, nhà Bright sở hữu một cửa hàng vải vóc, vậy mà em muốn gửi cậu ta đến Eton à? Em biết nó sẽ cảm thấy lạc lõng mà.”
Colin biết mọi thứ về Eton và cảm giác lạc lõng ra sao. Anh đã trải qua bi kịch thời ấu thơ ở đó lúc tám tuổi. Vừa mới bị mồ côi, vẫn còn bị sốc vì mất cả cha lẫn mẹ. Lại nhỏ con so với độ tuổi khi ấy. Anh có thể trở thành một mục tiêu bắt nạt ưa thích nhất mà thậm chí không cần tới ác mộng. Những cơn ác mộng chỉ gia tăng thêm những lời chế nhạo trong kho vũ khí của những kẻ bắt nạt mà thôi. Anh có thể vẫn còn nghe thấy chất giọng nam cao nhạo báng của bọn chúng.
“Mẹ ơi!” chúng kêu la oai oái dọc theo các dãy hành lang. “Mẹ ơi, dậy đi!”
Năm đầu tiên đúng là một sự tra tấn. Nhưng rốt cuộc anh đã xoay xở rất tốt.
Colin nói, “Tôi biết việc điều chỉnh để thích nghi sẽ không dễ dàng gì. Nhưng tôi có thể dạy Finn cách đương đầu với mọi thứ và tự bảo vệ bản thân. Nó cần nhìn thấy thế giới nhiều hơn một chút, bỏ cái vẻ ngây thơ quê mùa kia đi. Nó nên có một gia sư, để việc học không bị tụt lại phía sau. Và nếu như tôi sắm cho nó một đôi giày Hobys hợp thời trang và đưa nó tới câu lạc bộ đánh bốc, nó có thể làm lóa mắt lũ nhóc dễ bị ảnh hưởng và đá vào mông những đứa đầu bò đầu bướu.”
Colin nhìn đăm đăm qua cửa sổ quán Bull & Blossom, đến chỗ Finn Bright đang dựa vào tường, sát cánh bên đứa em trai sinh đôi, Rufus. Từ mớ tóc bù xù màu bạch kim tới cánh tay khẳng khiu và nụ cười tinh ranh của chúng, anh em song sinh nhà Bright giống hệt nhau. Hoặc ít nhất đã từng giống y chang nhau, cho đến hè năm ngoái - khi một vụ nổ pháo đại bác đã cướp đi bàn chân trái của Finn.
“Đó là tai nạn mà,” Bram nói, rõ đã đọc được dòng suy nghĩ của anh.
“Lẽ ra tôi có thể ngăn chặn được nó.”
“Đáng lẽ anh cũng có thể ngăn được nó.”
Colin gõ nhẹ một ngón tay lên cửa sổ. “Xem thằng bé kìa. Nó đã lành vết thương, nhưng lại bồn chồn không yên. Tiết trời đang trở nên ấm áp. Nó nhìn thấy đám thanh niên cùng lứa đều chạy đi chơi trò cri-kê, làm đồng, rượt theo các cô gái… Lần đầu tiên nó đang thấm thía chuyện này có nghĩa gì. Hiểu cặn kẽ chuyện này sẽ có nghĩa lí gì trong suốt phần đời còn lại của nó. Tôi biết anh phải hiểu rõ rồi.”
Cách đây hơn một năm, Bram bị bắn vào đầu gối ở Tây Ban Nha. Anh ấy đã giữ được chân, nhưng vẫn bước đi khập khiễng, và thương tích ấy đã đặt dấu chấm hết cho sự nghiệp làm tư lệnh ngoài trận địa. Người khác sẽ nghĩ sức kháng cự của anh trước ý tưởng của Colin sẽ yếu mềm đi.
Họ lầm rồi. Thái độ của Bram mềm như đá granite ấy.
“Colin, đáng lẽ em không nên hứa hẹn với thằng bé những điều như thế. Lúc nào em cũng làm mấy chuyện này. Anh không nghi ngờ việc em có ý tốt, nhưng các ý định tốt đẹp của em có sức công phá như đạn súng cối. Hết lần này tới lần khác, cái miệng em cứ nhả đạn liên tục, và những người vô tội quanh em đều bị tổn thương.”
Colin nhăn mặt khi nghĩ về Minerva Highwood đêm qua. Một giọt nước mắt kia đang lăn dài xuống, đọng lại thành vệt trên khuôn mặt cô.
Bram tiếp tục, “Đây chính là lí do vì sao anh không thể chuyển giao tài sản cho em được. Em sẽ thêu dệt nên một câu chuyện hay ho về những ngày lành mạnh, đứng đắn em dành ra để khuyên nhủ và chỉ bảo Finn, và đến đêm anh biết em sẽ dừng chân lại ngay đúng các câu lạc bộ và sòng bạc.”
“Mẹ kiếp, việc tôi qua đêm thế nào là chuyện riêng của tôi. Tôi không thể ở lại chốn này, Bram. Anh chẳng biết tí gì đâu.”
“Ồ, nhưng anh có biết đấy. Biết rất rõ là đằng khác.” Bram bước lại gần hơn và hạ thấp giọng. “Anh đã chỉ huy nhiều trung đoàn trong chiến trận. Em tưởng anh không biết rằng việc chứng kiến cái chết và đổ máu ảnh hưởng thế nào tới một người sao? Những cơn ác mộng, tình trạng thao thức. Uống rượu. Bóng tối lởn vởn ám ảnh nhiều năm ròng, ngay cả nhiều thập kỉ sau. Anh đã biết nhiều người lính bị rối loạn tâm căn sau sang chấn.”
Khi anh tiếp thu ý anh họ muốn nói, huyết mạch của Colin đập thình thịch. Đương nhiên Bram biết về vụ tai nạn. Phần lớn mọi người có quen biết với anh trong giới thượng lưu đều biết về vụ tai nạn. Nhưng đám còn lại đủ lịch sự để hiểu rằng Colin không nói về chuyện đó. Không bao giờ.
Anh nói, “Tôi không phải là một trong số người lính bị rối loạn tâm thần sau sang chấn của anh.”
“Đúng. Em là gia đình của anh. Em không hiểu sao? Anh muốn đảm bảo em sẽ vượt qua chuyện này.”
“Vượt qua ư?” Colin bật cười chua chát. “Sao tôi lại không nghĩ ra điều đó nhỉ?” Anh đập tay vô trán. “Tôi chỉ đơn giản là cứ thế vượt qua thôi. Thiệt là một ý tưởng xuất sắc quái quỷ. Có một ý cho anh đây, Bram. Cứ đứng thẳng người lên và ngừng khập khiễng đi. Còn Finn thì… chà, Finn cứ thế mà mọc ra một bàn chân mới.”
Bram thở dài. “Anh sẽ không giả tảng biết đích xác em cần thứ gì, nhưng anh biết em sẽ không tìm thấy nó trong những sòng bài và rạp hát đâu. Mấy tháng tiếp theo là cơ hội cuối cùng của anh để uốn nắn em. Sau ngày sinh nhật của em, các tài khoản, bất động sản, Riverchase… tất thảy chúng sẽ là do em giữ gìn quản lí. Hoặc làm mất.”
Colin trở nên nghiêm túc ngay tức thì. “Tôi sẽ không bao giờ đặt Riverchase vào tình cảnh nguy hiểm. Không bao giờ.”
“Em thậm chí còn không ở đó trong nhiều năm trời.”
“Tôi không hề muốn tới đó.” Anh nhún vai. “Quá yên tĩnh. Quá hẻo lánh.”
Quá nhiều kỉ niệm.
“Em sẽ phải quản lí nơi đó đấy,” Bram bảo.
Colin chống trả, “Những người trông coi đất đã quản lí nó rất tốt trong nhiều năm rồi. Họ không cần tôi ở đó. Và tôi hạnh phúc khi sống trong Thành phố.”
“Cái lối sống trụy lạc, vô định mà em hưởng thụ trong Thành phố ấy… em gọi đó là ‘hạnh phúc’ à?” Bram nhăn nhó. “Lạy Chúa! Thậm chí em còn không thể thành thật với chính mình.”
Colin siết tay lại thành nắm đấm và ráng kiềm chế để không dùng nó.
Anh hạ giọng khi Finn xuất hiện từ trong quán rượu. “Cậu nhóc đã thu xếp hành lí rồi, Bram. Anh không thể làm nó thất vọng được.”
“Ồ, anh sẽ không làm nó thất vọng đâu. Anh sẽ để việc đó cho em làm đấy.”
Ối.
Finn chống nạng bước tới tham gia cùng họ. “Thế nào, thưa các ngài?”
Colin có thể nhận thấy chàng trai trẻ đang gắng hết sức để không trông ra vẻ quá hy vọng. Finn là thế đấy. Dẫu cho có thua trong trò ném phi tiêu hay mất toàn bộ bàn chân trái, gương mặt cậu luôn khoác cái vẻ can đảm thay vì nỗi thất vọng. Cậu mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài cậu, có nhiều tham vọng hơn người ta tưởng. Một ngày nào đó, cậu bé này đích thực sẽ trở thành một ông lớn. Và cậu xứng đáng có được thứ tốt hơn Trường Nam sinh Flintridge trời đánh kia.
“Finn, kế hoạch thay đổi rồi. Chúng ta sẽ không đi London tuần này.”
“Kh-không đi sao?"
“Ừ,” Colin đáp. “Thay vào đó, em sẽ lên Thành phố với Ngài Rycliff.”
Bram quay qua anh, sửng sốt. “Hả?”
“Như chúng ta đã đồng ý sẽ là điều tốt nhất.” Colin chĩa ánh mắt khó chịu thẳng vào anh họ.
Đáp lại, Bram ném cho anh một cái nhìn có thể giã nát nhừ những quả hồ đào còn trong vỏ thành bột.
“Nhưng… em cứ tưởng em sẽ ở cùng với ngài chứ, Huân tước Payne.” Finn nhìn sang Colin, nom bối rối. “Chúng ta sẽ xây dựng các phòng cho thuê dành cho người độc thân ở Covent Garden5 mà.”
5 Một địa hạt ở London, một thời nổi tiếng bởi khu chợ bán rau và trái cây.
“Ừ, phải. Anh họ ta và ta thống nhất với nhau là em cần một môi trường gia đình lành mạnh. Chí ít là trong một khoảng thời gian. Đúng không, Bram?”
Thôi nào, anh bạn. Anh không thể khước từ được. Đừng làm một tên khốn chứ.
Người anh họ cuối cùng cũng mềm lòng. “Gia đình ta vừa dọn vào ngôi nhà mới trong thành phố đấy, Finn. Susanna sẽ rất vui mừng khi đón vị khách đầu tiên.”
Colin kéo Finn qua một bên. “Đừng lo, ta sẽ tới vào mùa hè này. Vừa đúng lúc để đi chơi thuyền trên sông Thames.” Anh cúi người lại gần rì rầm, “Và về vụ đánh bốc, chớ hề sợ. Trận đấu tranh giải trong tương lai của em sẽ bán được nhiều vé, nếu ta nghe được những báo cáo tốt từ các gia sư của em.”
Cậu thiếu niên mỉm cười. “Thế thì được ạ.”
Bram bảo, “Đi lấy hành lí của mình đi, Finn. Gặp ta ở chuồng ngựa, và chúng ta sẽ lo chất đồ lên xe. Chúng ta rời đi vào lúc bình minh.” Hai người bọn họ cùng nhau bỏ đi, lập các kế hoạch mà không tính Colin trong đó.
Anh cố tự nhủ mọi chuyện đều đã tiến triển theo chiều hướng tốt nhất. Nếu anh tự đưa Finn đến London, Colin sẽ tìm ra cách nào đó mà làm hư bột hư đường thôi. Bram nói đúng. Hễ lần nào anh cố gắng làm việc tốt thì nó thường diễn ra theo chiều hướng xấu.
Tản bộ khỏi quán rượu và dạo chơi lên bãi cỏ, Colin lôi ra chai bẹt nhỏ từ trong túi áo. Anh mở nắp và ngửa cổ hớp nhanh một ngụm. Dòng rượu thiêu đốt khi chảy xuống - cùng với ý thức rằng đây sẽ chỉ là ngụm rượu đầu tiên. Đêm đã sớm phủ tấm mạng che màu tía huy hoàng xuống khắp vịnh.
Anh không biết anh sẽ sống sót thế nào trong vài tháng tới mà không bị nhũn não đây.
Một đám phụ nữ tiến đến gần, họ đang băng qua bên kia bãi cỏ trên con đường mòn dẫn từ nhà trọ Queen’s Ruby tới quán rượu. Cũng chẳng ngạc nhiên khi các khách trọ lại bị điệu nhạc khiêu vũ thu hút. Colin lùi vào dưới bóng cây dẻ, cảm thấy không kham nổi cuộc trò chuyện lịch thiệp ngay lúc này.
Khi đám phụ nữ đi lại gần hơn, anh nhận ra họ.
Nhà Highwood. Bà quả phụ đi trước, và ba cô con gái theo sau. Đầu tiên là Charlotte, rồi tới Diana… và, cuối cùng là Minerva đang tụt lại đằng sau, vẫn chúi đầu vào một quyển sách như thường lệ. Cơn gió nhẹ buổi tối vờn trên váy áo và nô đùa với khăn choàng của họ.
Nếu anh muốn rời khỏi Vịnh Spindle thì anh cũng có vài lựa chọn. Ngay lúc này xuất hiện hai lựa chọn đây.
Anh có thể cưới Diana.
Hoặc anh có thể bỏ trốn đến Scotland cùng Minerva.
Cả hai đều là lựa chọn hay dễ sợ. Liệu anh thích phá hoại thanh danh của người này, hay hủy hoại hạnh phúc tương lai của người kia hơn? Đúng là anh muốn đi khỏi nơi này thật. Nhưng thà anh làm vậy với chút ít đứng đắn chưa bị hoen ố còn hơn.
Colin lại ngửa cổ hớp một ngụm rượu nữa.
Diana Highwood sẽ trở thành một cô dâu dễ thương của ai đó. Nàng xinh đẹp, trang nhã, thanh tao, tốt bụng. Chắc chắn nàng có thể tự bảo vệ và đương đầu với giới quý tộc, và nàng sẽ chịu đựng được lạc thú thả cửa, không kiêng khem gì của Colin tốt hơn bất kì ai. Vậy có nghĩa là cô em gái đeo kính, miệng lưỡi sắc bén của nàng hoàn toàn có lí.
Diana xứng đáng với điều tốt đẹp hơn.
Còn về phần cô em gái đeo kính kia… Khi anh chăm chú nhìn đám người ấy băng qua bãi cỏ, Colin suýt nữa không nhận ra cô là cô gái đã đến gặp anh đêm qua. Cô nàng táo bạo, hóm hỉnh đã xõa tóc bên lò sưởi và ăn nói tự tin đầy quyến rũ. Cô gái ấy đã ở đâu suốt mấy tháng nay?
Và quan trọng hơn, cô gái ấy giờ đang ở đâu? Chiếc áo đầm mút xơ lin được điểm xuyết hoa lá mà cô đang mặc chẳng đẹp cũng chẳng xấu. Mô tả chính xác thì là hoàn toàn tầm thường. Khi cô dạo bước, khom vai và rụt cổ, như thể cô đang cuộn mình lại. Cùng với cuốn sách che trước mặt, cô đã cố gắng hết sức để biến mất.
Bà Highwood quát lên, “Minerva! Dáng đi.”
Colin lắc đầu. Xét đến lời xỉ vả không ngớt mà cô nhận được từ mẹ, việc cô muốn lẩn trốn đâu có ngạc nhiên đúng không?
Tối qua, cô đã đánh bạo chui ra khỏi cái vỏ đó. Cô đã lê bước khó nhọc dưới cơn mưa cả chặng đường tới lâu đài, đập cửa thình thình cho đến khi anh để cô vào, và rồi đề nghị tự hủy hoại bản thân để bảo vệ chị gái. Và cô được đền đáp gì cho công sức bỏ ra? Nhục nhã. Bị giễu cợt. Và bị mẹ mình chửi mắng thậm tệ hơn.
Anh không ngờ mình sẽ nói điều này về nữ học giả đã chỉ trích anh suốt mấy tháng qua bằng mấy cái lườm nguýt và những lời phê bình cay độc. Nhưng đó là sự thật.
Minerva xứng đáng với điều tốt đẹp hơn.
Colin đậy nắp chai và nhét nó vào trong túi áo. Có lẽ anh phải đợi một vài tháng nữa mới đền bù được cho Finn Bright. Ngay cả lúc ấy, anh cũng sẽ không bao giờ có thể thay thế được bàn chân của cậu nhóc.
Nhưng anh dự định sẽ dàn xếp việc này với nhà Highwood. Tối nay.