Kay chờ trong văn phòng bên ngoài, ngồi trên cái đi văng quá thấp tới mức trông cô chẳng đường hoàng gì cả. Nhân viên lễ tân rất tử tế nhưng Kay biết và chị ta cũng biết rằng chị ta duyên dáng hơn cô: Ăn mặc đẹp hơn, tóc đẹp hơn, quần áo bảnh hơn. Họ có vẻ gần tuổi nhau, khoảng từ bốn mươi lăm đến sáu mươi.
“Tôi lấy cho cô ít trà nhé? Hay cà phê?”
Kay vẫy tay xua:
“Tôi ổn, cảm ơn chị”.
Cô muốn vào rồi ra và đi luôn.
Dù sao đây cũng là một văn phòng đẹp đẽ, chỗ nào cũng ốp gỗ, thảm thì rất đẹp và đơn giản. Khu vực này có vẻ yên tĩnh, Kay rất thích thế, cái gì cũng như bị cách âm. Công việc tốn rất nhiều thời gian, cô rất hài lòng. Cô có một khoảng nghỉ để thưởng thức cái bát. Cô đã thôi dùng nó làm gạt tàn.
Cô thọc một bàn tay vào trong chiếc túi xách đang để mở, mặt thì vẫn hướng lên cửa sổ một cách vô tội nhưng đầu óc và tâm trí thì đang ở chỗ mấy đầu ngón tay cô. Cô rà theo đường viền bằng bạc qua những khoảng xanh và đỏ rực rỡ, màu đỏ ấy sâu đậm như một vòng tay âu yếm, đậm như màu máu, sâu sắc và rạng rỡ như tình yêu. Ngón tay cô chạm vào những giọt hình tròn quanh miệng bát và nghĩ về một người phụ nữ, thợ giặt hay nông dân gì đó, cô ta trở về nhà với hai bàn tay cóng lạnh mệt mỏi mà vẫn ngồi thêu những hoa văn đó lên vải rồi sáng hôm sau nhìn vào chúng và biết rằng chúng xinh đẹp, biết rằng cô đã làm ra được một thứ xinh đẹp. Cô nghĩ về người phụ nữ to lớn đang đi dọc theo một con đường bùn đất trong đôi ủng to và quần áo xám xịt, một chiếc váy dài lấm bùn với nụ cười sung sướng trên khuôn mặt tàn tạ bởi chị đã rèn được một cái gì đó xinh đẹp và nó nói lên một chút về con người chị. Chị biết nó vừa tốt lại vừa thiêng liêng. Và chị yêu những điều nó nói về mình, bởi vì chị chẳng khác nào những con quái vật của thế gian hay một sinh linh đáng hổ thẹn. Người phụ nữ ấy sẽ không bận tâm đến chuyện tác phẩm của mình bị kẻ khác sao chép và mình sẽ bị lãng quên, chị chỉ hân hoan trong quá trình sáng tạo của mình. Chị không cần phải sở hữu nó thì mới làm nó tiếp tục tồn tại. Chị đã mang lại một thứ đẹp đẽ đến thế giới xấu xí này.
Kay rút tay ra khỏi túi xách và quay mặt ra cửa sổ cho đến khi nỗi buồn trôi qua. Ô tô chạy qua bên dưới cửa, một chiếc xe buýt, một người đàn ông đi xe đạp vật vã lên đồi và thở hồng hộc khi dừng lại ở cột đèn.
“Cô Murray?” Kay quay sang chị lễ tân. “Mời cô vào luôn.”
Cô thu thập các thứ của mình, chiếc túi vải bạt muôn đời mang theo, áo khoác và túi xách. Cô muốn chạm vào chiếc bát một lần nữa, chỉ một lần thôi để nói với mình rằng thế là đã đủ. Chị lễ tân đứng ở bàn và giơ một tay chỉ về phía hành lang ốp gỗ đằng sau cô.
“Cửa đầu tiên”, chị ta nói, nhìn Kay để đảm bảo là cô tìm được nó.
Cửa đang mở và luật sư Scott đứng bên cạnh bàn làm việc, tự nhìn mình, một gã nhỏ thó đáng ghét, mọi biểu cảm đều bị giấu đằng sau cặp kính nhỏ bé ngu ngốc của anh ta.
Anh ta bắt tay cô như bác sĩ.
“Chị Murray, chị có muốn ngồi không?”
Kay không ngồi. Cô thả túi lên ghế và thò tay vào trong, đầu tiên lôi ra chiếc đồng hồ. Cô đã gói nó trong giấy cuộn để không phải nhìn thấy nó nữa, bởi nó gợi cô nhớ đến Joy và ngày bà mất. Cô không nghĩ mình sẽ buồn đến thế vì chiếc đồng hồ khi ở đây, trong cái văn phòng bé tí này, trao tay vật cuối cùng của bà Erroll. Thậm chí cô còn chẳng thích thú gì cái đồng hồ chết tiệt ấy.
Rồi Kay hít một hơi, cô lại thấy người phụ nữ nông dân Nga tàn tạ đang mỉm cười an ủi. Cô vươn tay vào trong túi lấy chiếc bát. Cô đặt nó lên bàn mà không nhìn lại. Cô giật tay mình ra, nhặt nhạnh các thứ và hắng giọng.
“Thế thôi à?”
“Chị Murray.” Luật sư Scott có vẻ hài lòng vì mọi chuyện đã diễn ra suôn sẻ, không ai giành giật gì những món đồ ấy. “Chị Murray, tôi có vài tin tức rất ngạc nhiên dành cho chị.”
Cô nhìn luật sư, thấy điểm khởi đầu của một nụ cười hạnh phúc hé lộ trên mặt anh ta. Anh ta hít một hơi:
“Bà Joy Erroll để lại cho chị tất cả mọi thứ”.
Cô không hiểu:
“Tất cả gì cơ?”.
“Ồ, ngôi nhà, tiền bạc, Sarah để lại rất nhiều tiền tiết kiệm, một khoản tiền mặt rất lớn đã được tìm thấy trong nhà cô ấy, tất cả những động sản, quyền sở hữu đất đang cho các trại chó thuê, phần còn lại trong tài khoản tiết kiệm của bà Joy, tôi nhắc lại, số tiền không hề nhỏ...”
Kay mải quay mặt sang bức tường phía xa trong lúc anh ta nói. Cô đang khóc, mặt đầm đìa nước, mắt nhòa lệ và không nhìn thấy gì ngoài khuôn mặt Joy.
“Bà Joy đã viết di chúc, trường hợp cô Sarah chết không để lại di nguyện, toàn bộ tài sản dành cho cô.”
Không. Không, không đời nào có chuyện đó.
“Joy Erroll bị điên. Làm sao có thể như thế được?”
“Sarah giữ quyền ủy nhiệm và cô ấy đã đồng ký tên vào di chúc trong năm đầu tiên chị đến đó. Mọi thứ đều được để lại cho chị.” Anh ta trượt vào chỗ ngồi của mình, nụ cười thèm khát hiện trên mặt. “Chị không thấy mình may mắn hay sao?” Anh ta đang để một tờ giấy trước mặt mình và ngón tay trỏ của anh ta vẽ một hình số 8 trên đầu trang.
Kay chỉ vào cái bát:
“Kể cả cái đó?”.
“Vâng, nó cũng được bao gồm trong tài sản.”
Kay với tay ra, lưỡng lự trên vành bát. Cô nhặt nó lên mà không cần nhìn và ôm chặt lấy nó.
Chị nông dân Nga tàn tạ phủ phục xuống con đường đất, vùi mặt trong chiếc váy lấm bùn của mình và khóc.
- - -Hết- - -