"Mừng kỉ niệm ngày cưới, em yêu!”
Tôi cố mở mắt ra và ngồi dậy, trong khi Luke cẩn thận để khay đồ ăn sáng lên giường. Bánh chocolate, nước cam tươi, cà phê, thiệp và hoa huệ tây. Đồ ăn cho lễ kỷ niệm ngày cưới.
“Vâng, cảm ơn anh,” tôi mỉm cười. Nụ cười uể oải, gợi tình và đầy thỏa mãn mà tôi vẫn giữ riêng cho những đêm tân hôn, các dịp kỷ niệm, sinh nhật, những đêm đầy ham muốn và những ngày đặc biệt. Thế nhưng từ khi lấy chồng, tôi đã dùng nó thường xuyên hơn: các ngày trong tuần, ngày nắng, ngày mưa, mọi ngày, mọi tháng. Tôi không thể không như vậy. Tôi quá hạnh phúc. Một niềm hạnh phúc ngập tràn. Tôi biết tôi nói câu này là sáo rỗng. Người ta đã chán phát ốm và tôi biết mọi người, những ai từng trải qua hôn nhân đổ vỡ sẽ lập tức khó chịu khi nghe những lời đó của tôi. Nhưng sự thật là như thế.
Anh để khay đồ ăn lên giường trong khi tôi vỗ tay và xuýt xoa kêu, “Tuyệt quá, anh yêu ạ!”. Rồi chúng tôi hôn nhau, nhẹ nhàng và êm ái. “Cảm ơn anh.”
"Không, cảm ơn em vì đã cho anh một năm đẹp nhất của cuộc đời anh.” Luke mỉm cười.
“Không, em phải cảm ơn anh mới đúng.” Tôi nhấn mạnh. Tôi thích cuộc hội thoại này. Nó thường kéo dài chẳng biết bao giờ dứt về chuyện ai là người may mắn nhất vì đã lấy được người kia. Người may mắn là tôi. Nhưng lần này Luke chuyển đề tài trước khi cả hai đi quá xa.
“Đừng cử động.” anh làm như thể đang chỉ dẫn tôi. Nói rồi anh chạy xuống nhà và trở lại với một chai Bolilie và hai ly rượu. “Đây là nghi thức đấy!” anh nói với nụ cười trên môi.
Chúng tôi mở thiệp chúc mừng, uống champagne và làm tình. Những thứ bình thường nhất mà mọi cặp đôi đều làm khi họ kỷ niệm ngày cưới. Chúng tôi luôn miệng hỏi nhau xem đối phương có thấy hạnh phúc hay không.
“Hạnh phúc phát điên ấy chứ. Em thì sao?”
“Em không thể hạnh phúc hơn được nữa.”
Đó là một đoạn hội thoại yêu thích khác của chúng tôi. Những từ đó được lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Và tôi cũng luôn trả lời mà không cần một giây suy nghĩ. Tính chân thực của nó không còn gì để bàn cãi. Chúng tôi phát điên lên vì nhau.
Tôi chưa bao giờ thấy hạnh phúc hơn, hài lòng hơn và tự tin hơn lúc này. Tôi tỏ ra khá phớt đời khi ba cô em gái đều lấy chồng trước tôi. Mặc dù cha mẹ tôi có ý kiến khác nhau, họ đều vui mừng và khuây khỏa khi các em tôi đều sống ở Sheffield, chỉ cách nhà cha mẹ tôi trong bán kính tầm ba dặm. Tôi từng thuyết phục bằng được mẹ cho tôi “lang bạt” ở Luân Đôn. Và theo bà, tôi sẽ “chẳng mong gì ở đó, ngoài rắc rối.” Do đó, tôi luôn nỗ lực vì biết rằng mỗi năm qua đi, tôi lại làm mẹ thất vọng hơn. Tôi dành phần lớn thời gian ở các quán bar hay hộp đêm. Mẹ còn nghĩ tôi phải độc thân chán chê nữa kia. Và tất cả mọi người đều kinh ngạc khi tôi lấy chồng quá sớm, và kinh ngạc vì tôi lấy chồng! Tôi không phải mê mẩn gì chuyện làm cô dâu. Trước khi gặp Luke, tôi tự cho mình là một phụ nữ Thành thị. Tôi từng lẳng lơ rũ đến chết người. Và khi chuyện tán tỉnh đã trở nên nhàm chán, tôi nhanh chóng trở thành tên lính thiện nghệ trong cuộc cách mạng của phụ nữ trên giường. Cũng như rất nhiều phụ nữ khác, tôi khao khát được khám phá thay vì ngớ ngẩn vì thiếu hiểu biết. Tôi vội vàng chen lấn, xếp hàng chờ đợi rồi sau đó bất cẩn rũ bỏ cái vỏ bọc ngây thơ. Tôi gạt hình ảnh của một Madonna ra sau và quay sang hình mẫu của dòng nhạc Pop. Không chút e ngại. Không hề nao núng. Chẳng có tư thế nào trong cuốn Kama Sutra mà tôi chưa thử (trừ cái tư thế đứng thẳng không có chút gì hấp dẫn.) Cứ thỉnh thoảng tôi lại tự cho mình xả láng hưởng thụ vài mối quan hệ trai gái bất chính nhưng cũng lãng mạn vô cùng.
Tôi phát triển nhờ thử thách.
Tôi sống để săn lùng.
Đến chết cũng không khuất phục.
Tôi sung sướng vì những phụ nữ khác đã tự kết thành rào chắn cho tôi. Tôi hài lòng với bảng thành tích của mình: “Nhiều hơn 5 và ít hơn 10” người đàn ông. Sau cùng thì họ đều là những gã hoặc là cục mịch tốt bụng, hoặc là có bề ngoài phong nhã, hoặc tôi nghĩ mình yêu họ, hay ít nhất là một trong ba. Tôi nhanh chóng trở thành loại phụ nữ “nhiều hơn 10 và ít hơn 20”. Tôi thích chinh phục hơn là thụ động. Tôi đã trải nghiệm tất cả: từ tình một đêm đến thề non hẹn biển. Ngủ với trai vì mọi phụ nữ đều làm vậy. Ngủ với một người đàn ông vì không ai muốn làm vậy, vì họ vạm vỡ, quyến rũ hay vì anh ta là đội trưởng đội bóng. Vì họ hơn tuổi tôi, hay ít tuổi hơn tôi. Vì giúp tôi vượt qua giai đoạn khó khăn của cuộc tình xưa bất hạnh, giúp họ quên đi người tình trước. Vì họ có tóc dài hơn mọi người, vì tóc họ ngắn. Vì tôi quá mệt nên không muốn cả bắt taxi về nhà. Và có một lần là vì anh ta làm được nhiều trò hay ho với vỏ gói bánh quy. Đến tận lúc đó tôi mới dừng đếm số đầu người và tự hỏi lăng nhăng với chừng đấy đàn ông liệu có phải là điều mà người phụ nữ hiện đại cần nhắm tới hay không? Ngay cả sự đa dạng cũng không còn khiến tôi thích thú.
Sau đó tôi gặp Luke. Tại một đám cưới. Anh là người dẫn chỗ cho khách, và từ đó mới có cơ hội tán tỉnh tôi khi dẫn đường cho tôi tới chỗ ngồi của mình. Anh cao khoảng 1 mét 85 với mái tóc vàng thẳng và mềm như chờ đợi những ngón tay luồn qua nó. Anh có nụ cười lớn đầy bao bọc, và như thường lệ, anh mặc áo complê đuôi tôm. Ngay lập tức, tôi thấy mình bị anh cuốn hút. Tôi không thể rời mắt khỏi Luke. Tôi quan sát khi Luke phát tờ nhạc cho mọi người, nói chuyện với các bà và các thím, làm cho họ cảm thấy hấp dẫn và thấy mình đặc biệt. Khi Rose bắt đầu cắt bánh, tôi đang trong tình trạng "thích". Còn khi cô ấy tung bó hoa thì tôi chuyển thành "yêu".
Luke.
Luke có kỹ thuật gợi tình vô cùng độc đáo. Giống như cuốn tạp chí Time Out sống động, Luke rất hài hước. Với vẻ bình thản thường trực và khả năng làm việc đầy nhiệt huyết, anh thuộc tuýp đàn ông chẳng cái gì là không thử: nhảy ceroc, body paiting , leo núi, tranh luận trên đài, bơi xuồng, trượt skate, đua chó săn.
“Cô có thích bóng quần không?”
“Tôi không biết chơi,” tôi trả lời, nguyền rủa cái khả năng phối hợp chân tay mắt mũi tệ hại của mình, mà đúng hơn là nguyền rủa vì thiếu chúng.
“Tôi sẽ dạy cô.” Và Luke làm thật. Tự nhiên khi ở bên anh, tôi có thể làm những việc mà trước đây dường như là không thể. Anh tiếp cận mọi thứ đầy tự tin và kiên định. Và dù tôi thì ngược lại, tức là bừa bãi và nóng vội, nhưng sự tự tin thì rất dễ truyền từ người này sang người khác. Chúng tôi không bao giờ ngồi trong các quán cà phê hay trước ti vi. Mà thay vào đó mỗi lần hẹn hò chúng tôi thường làm những việc khác người, kỳ lạ và lý thú. Anh lúc nào cũng “tình cờ” có được mấy tấm vé của câu lạc bộ Hài Kịch hay của đêm khai mạc mấy buổi biểu diễn kỳ cục trên đại lộ với những cái tên tức cười: Kho Củ Hành hay Người đàn ông trên mặt trăng. Chúng tôi lúc nào cũng bận rộn: bơi lội, lướt ván, đi thăm các nhà trưng bày hay tiệc tùng tối ngày. Việc gì chúng tôi cũng làm cùng nhau. Và anh trở thành người một bạn mới, thân nhất của tôi. Thân vô cùng. Đã quá rõ ràng, tôi nhận ra anh chính là người đàn ông tôi vẫn mong được cùng nhìn về một hướng.
Tôi cảm nhận được sự giải thoát và khuây khỏa một cách rõ rệt. Tôi vui sướng vì lại lần nữa nhận ra sex không phải là trò chơi, không tổn thương và không hổ thẹn. Chỉ sau vài tháng hẹn hò, Luke đã chìa ra cho tôi một chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp, và tôi đã tự tin mà chấp nhận nó. Đó là yêu. Tình yêu mà Luke vừa định nghĩa. Tôi nghĩ tốc độ tức là lãng mạn. Nhưng mẹ tôi lại cứ cho rằng tốc độ nghĩa là không chắc chắn, và khăng khăng muốn có ba năm đính hôn để xóa bỏ lời đồn về những lần ghé thăm shop đồ dùng trẻ em Baby Gap.
Ở bên Luke tôi thấy được bao bọc, che chở và chiều chuộng. Tôi vẫn chưa làm cách nào giải thích được cảm giác đó cho bạn bè tôi, dù là độc thân hay đã có gia đình, nát rượu hay là không. Chúng tôi thảo luận về lượng calo hấp thụ, những kỷ niệm ăn trộm đồ thời thơ ấu và số lượng tampon cần khi giai đoạn đèn đỏ kéo dài; tất cả những gì bạn có thể tưởng tượng được. Thế nhưng tôi lại khá bối rối khi đề cập lại những vấn đề này, nhưng mặt khác tôi thấy gắn bó hơn.
Chúng tôi lười biếng nằm trên giường hết cả ngày. Tôi rất xúc động mỗi khi ở bên anh ấy. Gần đây Luke phải làm việc mười bốn tiếng một ngày. Mặc dù có bề ngoài của một chàng trai bình thường nhưng anh ta là một con sâu việc. Khi anh không làm việc, chúng tôi lại cùng nhau làm gì đó trong giới hạn của căn nhà. Cuộc chiến không ngừng với những bức tường nứt và một khu vườn đang phát triển. Nhạc kịch hay lướt sóng là những thứ xa xỉ đã vượt ngoài khả năng của chúng tôi. Hôm nay là ngày nghỉ, vì vậy chúng tôi nói chuyện. Chúng tôi nói về quá khứ, nhớ những bộ phim đã xem cùng nhau, những nơi từng tới thăm, những con đường chúng tôi đi qua và những vụ cãi cọ chúng tôi gặp phải. Chúng tôi bắt đầu hoạch định tương lai, và tất nhiên phải là tương lai chói lọi. Tôi rên rỉ về công việc của mình ở Looper Jackson, kêu nhàm kêu chán. Luke lại nhắc nhở tôi rằng lương ở đây khá ổn, và có thể việc sát hợp sau này sẽ tạo cho tôi nhiều cơ hội mới. Anh thật tử tế khi cố cho tôi thấy giá trị của chính mình và công việc cũng xứng đáng, nhưng tôi vẫn thấy nghi ngờ. Một người yêu công việc như anh thì làm sao nhận thức được. Đó không phải lỗi của anh. Nói chuyện về công việc của tôi làm cả hai đều mệt mỏi, vì thế tôi chuyển chủ đề. Tôi nói với anh về cái máy giặt bị rò nước. Và anh đáp lại bằng một câu chuyện cười về con mèo nhà hàng xóm qua tè trong vườn trồng thảo mộc của nhà tôi. Chẳng hiểu sao câu chuyện đó lại làm tôi cười nghiêng ngả, (có lẽ tại rượu champagne), khiến anh không thể “làm xong việc” và tôi thì phải chạy vào nhà tắm. Nhưng không để tôi làm như thế, anh giữ tôi lại cuộc chơi cho đến khi tôi phải rên rỉ mới tha. Chúng tôi yêu mãnh liệt và thân xác như hòa quyện vào làm một. Trời nắng. Anh đặt lên khắp cơ thể tôi những cái hôn nhẹ như cánh bướm. Và tôi đáp lại bằng cách hôn lên anh, rồi cả hai ngủ thiếp đi.
Mười một giờ trưa, chúng tôi chợt tỉnh giấc và lại cùng diễn cảnh trong phim Bốn đám cưới và một đám ma. Cái cảnh mà trong đó Hugh Grant và bạn cùng phòng ngủ quên, sau đó tỉnh dậy, chạy quanh nhà và cùng kêu lên “Mẹ kiếp!” Mọi người trong rạp cười ồ, không phải vì lời thoại hóm hỉnh mà vì tình cảnh đó đã quá quen thuộc. Tất cả chúng ta đều đã trải qua. Mà lại thường vào cái ngày chúng ta phải đi phỏng vấn cho một công việc mang ý nghĩa cả đời người, hoặc là khi bạn có một cái hẹn vô cùng quan trọng, hay là ngày khuyến mãi đầu tiên của Harvey Nichols hoặc năm mươi người bạn chuẩn bị kéo đến nhà bạn ăn buffet trong vòng hai tiếng nữa. Chúng tôi ra, rồi vào phòng tắm, lên xuống cầu thang, ra vào chỗ cái máy lạnh, hì hụi ra vườn rồi lại đi vào. Luke và tôi lau dọn, mặc quần áo, chiên, ướp thức ăn, bày trí ghế xếp và ô che. Chúng tôi dọn lại đống tạp chí và đặt chúng ở nơi chiến lược. Vợ chồng tôi đã sắp xếp mua một trăm quả bóng bay hêli màu bạc, dự trữ phim cho máy quay và đánh bóng mấy cái ly rồi mặc bộ đồ Armani của chúng tôi vào. Lại cảnh vừa dọn vừa kêu “Mẹ kiếp!” hệt như trong phim.
Người đưa hàng đã chuẩn bị xong và đưa thức ăn tới. Tất cả những gì chúng tôi phải làm chỉ là bóc tấm ni lông bọc bên ngoài. Tôi muốn có cái cảm giác “dẫu sao mình cũng góp phần làm gì đó". Trông chỗ đồ ăn thật tuyệt! Chúng được đặt giữa cái bàn gỗ to của chúng tôi, (một sự đầu tư cho đại gia đình mà chúng tôi dự định sẽ có bốn đứa con). Tôi nhìn chỗ thức ăn với cảm xúc pha trộn: tự hào và kinh ngạc. Zucca gialla intere al forno con pomodori secchi (Món thịt nhồi muối tiêu nướng với cà chua phơi héo), zucchini carpaccio (bí xanh mỏng vỏ), insalata prosciutto e fichi (thịt nguội với quả sung – bạn sẽ chẳng thèm ngó ngàng đến nó nếu ngày xưa mẹ bạn nhồi nó vào bánh sandwich cho bạn đem tới trường). Tiếp đó là hàng đống mì ống, cháo ngô salad kiểu Ý, một núi rau chẳng ai biết tên nó là gì, và một chồng quả mâm xôi tươi (màu sắc hài hòa). Trông chúng chẳng khác gì những thứ mua từ siêu thị BlueBird cao cấp trên đường King’s Road. Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, vì người đưa thực phẩm chính là nhân viên siêu thị BlueBird trên đường King’s Road. Chúng tôi vui chơi thỏa thích. Tôi cầm máy ảnh chạy khắp nơi, chụp ảnh đồ ăn một cách nghệ thuật bằng cách cho phản chiếu qua mấy ly rượu champagne, hình đồ ăn in lên mấy quả bóng rồi hình mấy cái ly trên quả bóng, rồi hình quả bóng lại in lên cốc. Còn Luke, thực tế hơn một chút, nhận ra chúng tôi còn bốn thùng bia cần làm lạnh. Nên trong khi tôi đang mải bày trí, anh xúc đá đổ đầy chậu và nhét vào đó khoảng hai chục chai champagne. Ngay khi thức ăn được đưa ra khỏi cái tủ lạnh vĩ đại cỡ bằng súng đại bác của chúng tôi, những chai rượu lập tức được đưa vào. Cuối cùng chúng tôi đã có thể tự chúc mừng thành công của nhau với lòng hiếu khách vô bờ, vào lúc một giờ kém năm phút.
Một giờ năm phút, tôi kiểm tra lại thiệp mời. Trên đó ghi chính xác là hai mươi sáu tháng Bảy. Chưa thấy ai đến. Một giờ bảy phút, tôi ngóng ra ngóng vào cái chuông cửa. Rồi một giờ mười phút, tôi bắt đầu cắm cảu “Chả ai đến cả!” Luke rót rượu cho tôi. “Mọi người không thích những buổi tiệc của chúng ta thì phải?” tôi nói thêm. Anh đưa ly rượu cho tôi, xoa lên vai tôi và hỏi “Em có nghĩ chúng ta có tiếng là bủn xỉn không nhỉ?” Anh hôn lên trán tôi trong khi tôi lẩm bẩm “Thật là ngu khi nghĩ người ta sẽ hi sinh cả ngày Chủ nhật để đến kỷ niệm ngày cưới của chúng ta.” Một giờ mười một phút, tôi bắt đầu gói món Zucca gialla intere al forno con pomodori secchi đó lại và tự nhủ chắc một tháng nữa cũng chả cần ghé thăm khu mua sắm Sainsbury.
Chuông cửa reo. Luke đứng dậy ra mở cửa. Anh cười với tôi và chắc phải kiềm chế lắm mới không nói ra mấy câu ngớ ngẩn đại loại như “Anh bảo rồi mà,” “Phải kiên nhẫn chứ” - những câu tôi bị nghe giảng đi giảng lại không biết bao lần mà kể. Luke biết ngay tôi sẽ vặn lại rằng: trong số các đức hạnh thì chữ “nhẫn” được đánh giá cao quá mức. Bạn bè của chúng tôi bắt đầu đến và đang ào ạt xông pha qua cửa. Tất cả đều nói những điều hay ho về ngôi nhà, về đồ ăn và về tôi. Tất cả bọn họ trông đều tuyệt diệu, nhưng phần say sưa túy lúy có vẻ nhiều hơn.
Luke và tôi có những người bạn tuyệt vời. Những con người thực sự tài giỏi. Tất cả đều thành đạt, khỏe mạnh, thông minh, hài hước và có bản chất tốt đẹp. Rõ là thế, tội gì không tốt khi bạn vừa thành đạt, khỏe mạnh, vừa thông minh, hài hước, lại còn xinh trai đẹp gái nữa? Tuy nhiên, chẳng ai trong số họ có tất cả những phẩm chất đó và lúc nào cũng sở hữu được chúng. Chẳng có một ngoại lệ, vào lúc này hay là lúc khác, các bạn tôi sẽ có những giây phút riêng của họ. Họ thất bại ở mặt này hoặc là mặt kia: tình cảm, thi cử, công việc. Họ vẫn bị ốm, nhưng (thật may) không có gì quá tồi tệ: cảm cúm, đau đầu… gối vì tập luyện quá sức cho giải ma-ra-tông toàn Luân Đôn, quanh quẩn cũng chỉ có thế. Cũng có những lúc bọn họ trở nên ngu xuẩn, ngớ ngẩn, cáu bẳn, bốc đồng, giống như tôi và Luke vậy. Nhưng nhìn chung, bọn họ có sức khỏe, thông minh và xinh đẹp. Tuy nhiên có lẽ tôi hơi thành kiến, vì họ là bạn của tôi.
Vì vậy khi họ tới với sự trẻ trung, làn da rám nắng, khuôn mặt hí hửng và rõ ràng là đang ngỏng cổ mong một buổi chiều ăn chơi phù phiếm, tôi không thể có cảm giác gì khác hơn là tự hào về họ. Tự hào về Luke, tự hào về cuộc sống của chúng tôi, tự hào về các bạn tôi, và tự hào về chính bản thân mình.
Những cái tên để yêu và ghét. Vì cuộc sống là như vậy – cố gắng khi ta còn có thể, và chúng ta đều cố gắng ở những mức độ khác nhau. Chúng ta không thể yêu quý được tất cả mọi người. Cuộc sống sẽ thật đơn điệu nếu tất cả mọi người đều yêu quý nhau. Và hơi tẻ nhạt nữa.
Luke; một chàng Luke đáng yêu, tuyệt vời, tử tế, hào hiệp, thông minh. Lucy và Daisy là bạn của tôi từ thời đại học. Rose, chị gái Daisy cũng đến cùng chồng là Peter. Chính ở đám cưới của họ, tôi và Luke gặp nhau. Và còn có Sam, đồng nghiệp thân thiết của tôi nữa.
Lucy khá mảnh khảnh, (cỡ 8- tiêu chuẩn Anh), cao ráo với làn da mịn màng, đôi mắt to dài màu xanh lá, mái tóc thẳng vàng óng trông rất (có vẻ) tự nhiên xõa xuống bờ vai. Ai đó có thể nhận xét cô ấy là một đại mỹ nhân. Một phụ nữ có ngoại hình lộng lẫy khiến người ta choáng váng; mông nhỏ, ngực bự, eo và lồng ngực nhỏ xíu. Và không có cớ gì cô ấy lại không nhận thức được vẻ đẹp của mình. Chỉ có nước câm, điếc, mù hay sống cô quạnh trong nhà giam, cô mới không nhận ra mình có một ngoại hình siêu mẫu. Nhưng với khả năng hiện tại, cô chẳng cần dùng đến ngoại hình tuyệt vời của mình mà vẫn sống tốt. Và sự thực là cô vẫn sống tốt. Cô buôn bán chất dẫn xuất (không biết đó là chất gì - đã qua lâu rồi cái thời tôi có thể lịch sự hỏi về những điều tương tự như thế) và từ đó kiếm được vô số tiền, còn được mọi người trong thành phố kính nể. Chẳng dễ chút nào với ngoại hình của cô ấy. Dù là đàn ông hay đàn bà – mọi người đều cho rằng phụ nữ đẹp chắc hẳn phải ngu. Cả hai phe đều muốn tin vào điều đó, vì những lý do khác nhau. Với các anh em, sự quả quyết này khiến họ đỡ phải lo lắng đau đầu. Còn với các chị em, họ thực sự tin là trên đời này có Chúa.
Đối với Lucy, việc kết bạn khá khó khăn. Đàn ông lúc nào cũng nói họ muốn hiểu cô hơn, nhưng thực ra là muốn hiểu hơn về “con người” cô, trong khi phụ nữ luôn gườm gườm coi cô là đối thủ. Lucy không mấy lo lắng gì về điều này. Thật ngớ ngẩn nếu phải lo lắng vì mình xinh đẹp, thông minh, thành đạt và giàu có. Thay vào đó, cô cố gắng thích nghi với cuộc sống một mình.
Cô thích như vậy.
Xét về mặt nào đó.
Lucy tự an ủi bằng ý nghĩ dầu sao mấy ai được hấp dẫn như cô. Điều đó không có nghĩa là cô không có người bạn nào. Luôn có những kẻ muốn làm bạn thân của cô, thậm chí chỉ đủ dài để nhận ra cô ăn kiêng hay tập thể dục, (ở mức độ nào đó). Cũng luôn có những quý ông muốn được mời cô bữa tối. Và tất nhiên đều là những quý ông giàu có, với ngoại hình của các minh tinh điện ảnh và là thành viên vô thời hạn của MENSA . Vấn đề duy nhất nằm ở chỗ không chỉ có một người muốn nói với cô về chuyện ăn kiêng, không chỉ có một gã muốn đưa cô đi vỗ béo. Và vì thế Lucy trở nên cáu bẳn và xa cách. Đó là cách cô tự vệ, nhưng ngoại hình lại chính là vũ khí. Hầu hết mọi người đều không thấy cô có chút nào đáng sợ. Tôi đoán là họ đúng. Tôi đoán là họ ghen tị. Họ nói có phần đúng, và họ có phần ghen tị. Cô ấy nói tôi là người bạn đầu tiên, người bạn thân nhất và có thể là người bạn thực sự duy nhất của đời cô. Tôi cũng không nghĩ là cô ấy nói câu đó với tất cả mọi người.
Chúng tôi gặp nhau từ trước đây rất lâu, vào ngày đầu tiên bước chân vào cổng trường đại học. Khi cha Lucy đậu chiếc Daimler thì cũng là lúc bố tôi đỗ xịch chiếc Citroën trong bãi đỗ xe của ký túc xá. Tôi tràn đầy năng lượng, cởi mở và lạc quan. Tôi lập tức nhìn thấy Lucy và nhận ra cô ấy cũng nhìn tôi một cái như vậy. Và Lucy với cái nhìn mau lẹ đã được luyện tập nhiều lần, lập tức ghi lại: Connie (là tôi đấy), cỡ 10, ngực nhỏ, cao 1 mét 63, đường nét được nhưng không cuốn hút; và lúc đó tôi để tóc dài. Bây giờ thì tôi để kiểu đầu bob, nhưng không giống của Lucy, tóc tôi quăn gợn sóng, không phải màu vàng bạch kim mà là vô số những lọn vàng hoe (như trong quảng cáo lá cải trên tạp chí), thỉnh thoảng điểm vào những cọng vàng vàng kỳ quặc (đã được ban hội thẩm tổng kết). Tôi ghét nó, nhưng mọi người lại thích. Sau này Lucy mới nói với tôi là cô ấy thấy mặt tôi ấn tượng sâu sắc và chính điều đó đã làm cô chú ý. Cô ấy miêu tả nó như khuôn mặt của một tiểu thiên sứ. Nhưng là thiên sứ ẩn chứa một bí mật bẩn thỉu, ác độc và đầy khiêu khích. Tôi thấy cách miêu tả này hơi kỳ cục, nhưng rõ ràng cũng có phần tâng bốc.
Tiếp theo, tôi và Daisy cũng gặp nhau ở đại học khi cùng đợi đăng ký các môn tự chọn. Tôi thấy Daisy đang kiên nhẫn và bồn chồn xếp hàng, cẩn thận tránh ánh mắt của những sinh viên khác. Tôi thì ngược lại, tán gẫu và mỉm cười với tất cả mọi người xung quanh, mong mỏi được làm thân với bất cứ ai trao cho tôi cơ hội. Tôi thấy cô ấy khá lạnh, bình tĩnh và tách biệt. Khi Daisy đã lên đến hàng đầu tiên và chuẩn bị đi qua cửa đăng ký môn học, tôi hướng về phía cô ấy gọi khá to. Giọng tôi làm gián đoạn một vài cuộc nói chuyện khác và sau đó là một khoảng im lặng đến rùng mình. Dường như mọi người cùng đợi tôi lên tiếng.
“Cậu đăng ký sup gì vậy?” Tôi sử dụng ngôn ngữ của người trong ngành nghe rất có vẻ “đại học”. Sup nghĩa là môn phụ, và Uni thay cho trường đại học. Phòng họp của sinh viên thì trở thành HSV. Ngày thứ hai là tôi đã thuộc làu. Tôi không giỏi các loại ngôn ngữ nhưng tôi rất hiểu tầm quan trọng của vấn đề hòa đồng với dân bản địa. Không cần bản đồ, không cần hỏi đường, và không bao giờ tin tưởng mấy ông lái xe đội mũ.
Tôi nghĩ, nhìn Daisy rất thú vị và thông minh. Cô ấy trông giống kiểu người mà tôi vẫn mong được gặp gỡ trong trường đại học: nghiêm túc, đáng nể và đáng để ganh đua. Cô ấy còn có vẻ hoảng hốt khi bị tôi gọi tên đột ngột. Sau này Daisy mới nói với tôi rằng cô ấy hoảng hốt không phải vì tiếng gọi của tôi, mà vì không hiểu tại sao tôi lại gọi cô ấy. Lúc đó cô ấy không muốn trả lời vì ngộ nhỡ tôi gọi người khác thì sao. Chúng tôi lúc đó đều quá non nớt. Thiếu tự tin, thiếu lòng tin tưởng, và thiếu kinh nghiệm thực tế. Những người trẻ tuổi thực sự lãng phí tuổi trẻ của mình. Họ quá nghèo, cả về vật chất lẫn tinh thần để hưởng thụ nó. Tôi có thể phát biểu câu đó vì giờ tôi đã ba mươi - cái tuổi tự tin đầy mình. Ngoại trừ việc cởi đồ thì vẫn vậy. Tôi tự tin, nhưng không phải là bất khả chiến bại.
Daisy lúng túng cố tìm một câu đáp hóm hỉnh và duyên dáng. Ngập ngừng, cô thông báo đúng sự thật là chọn môn cổ điển, sau đó biến mất hút phía góc hành lang. Sau đó ngồi ở quán bar sinh viên, trên cái ghế foc-mi-ca màu da cam, tôi nhận ra rằng Daisy có vô khối những lý do chính đáng cho sự lựa chọn của mình. Cô ấy hiểu biết và rất hứng thú với thần thoại Hy Lạp và La Mã. Cô ấy hy vọng rằng những tài liệu tham khảo cổ điển cho văn học Anh (môn học chính của cô) sẽ rõ ràng hơn nếu cô có hiểu biết sâu sắc hơn về những nữ hiệp và anh hùng trong thần thoại.
Tôi chọn môn đó cho giống Daisy.
Sau đó chúng tôi chia sẻ các ghi chép bài giảng, những bí mật, cả những căng thẳng mệt mỏi hay thành công, thăng trầm của cuộc sống sinh viên. Ngày qua ngày, chúng tôi trở nên thân thiết. Khi bạn bè của tôi ngày càng đông hơn (một số người thu hút nhưng khó tính, một số thì nông cạn nhưng dễ tính), Daisy vẫn thu mình lại với một vài người bạn thân thiết. Trong số tất cả các bạn tôi, Daisy tự coi cô ấy là người bạn chân thành và ngốc nghếch nhất. Còn Lucy thì tự cho mình là người bạn chân thành và quái đản nhất. Có lẽ mỗi người đều đúng một vế.
Daisy cao 1m77 và hồi đó luôn ám ảnh với sự vụng về và thân hình quá khổ. Cuộc sống của cô ấy là cuộc chiến không ngưng nghỉ với trọng lượng và tự trọng của bản thân, mỗi khi cái này tăng thì cái kia sẽ giảm. Cô xấu hổ vì cặp kính cận, vì mái tóc đỏ, quần áo hiệu M&S và mấy cái nốt trên người. Cô tự nhận mình là cô gái khá thông minh nhưng giản dị. Nhưng điều khiến Daisy ngạc nhiên là không ai có vẻ để ý gì đến những yếu điểm đó của cô. Cô có đôi mắt đẹp, nhanh nhẹn, bản tính tốt đẹp, chân thành và nhạy cảm. Dù có cố gắng hết sức tôi cũng chẳng nhận ra những khiếm khuyết mà Daisy vẫn đay đi đay lại.
“Mái tóc khô xoăn tít của tớ thật là không cải tạo được.”
“Cũng giống như tóc tớ thôi, chỉ là màu đỏ thôi mà.” Chúng tôi nhìn nhau chăm chú, nhận ra điều ẩn ý lớn lao trong sự khác biệt này. Tôi mở lời như an ủi: “Thời kỳ tiền Raphael người ta ca ngợi những mái tóc như của cậu lắm đấy!”
Sau nhiều năm Daisy cũng dần tin rằng nếu tôi nhận ra những điểm tốt đó, và Lucy cũng vậy thì có lẽ, chỉ có lẽ thôi, là chúng cũng tồn tại. Chỉ trước khi chúng tôi đều bỏ cuộc và bỏ về nhà, chắc mẩm rằng Daisy sẽ chẳng bao giờ tự yêu quý bản thân thì cô ấy mới bắt đầu hiểu ra vấn đề. Cô ấy đã thay cặp đít chai bằng kính sát tròng, và làn da cũng mịn màng hơn vì được chăm sóc, nghỉ ngơi. Còn tóc cô ấy thì vẫn xoăn và đỏ.
Rose - chị gái của Daisy - lớn hơn cô ba tuổi, tức là năm nay ba mươi hai, gần bước sang tuổi ba mươi ba. Tôi gặp Rose lần đầu tiên khi chị ấy tới trường thăm Daisy.
Bấy giờ chị hai mươi mốt tuổi nhưng ngay lúc đó trông đã như gái ba mươi hai, và giờ thì ba mươi hai đã là dĩ vãng. Nhìn chị ấy, người ta nghĩ năm mươi hai. Không phải vì trông Rose già đau đớn. Ngoại hình cực kỳ ổn là đằng khác. Trông chị ấy đúng vừa cái tuổi ba mươi hai, hoặc có thể là những gì bạn hình dung về tuổi ba mươi hai lúc còn mười tám. Chị mặc cỡ mười sáu rất thoải mái. Cũng là tóc đỏ nhưng màu sẫm hơn Daisy. Rose cũng có đôi mắt và nụ cười đáng yêu như Daisy vậy. Chị đi legging và mặc áo chui đầu, vẫn cái áo mặc những năm 80 khi tới thăm Daisy ở ký túc xá. Chị biết làm vườn. Lại còn biết khâu vá. Chị tự làm mứt. Không phải chỉ vì chị có nhiều thời gian, mà vì chị làm với niềm thích thú. Rose kết hôn với Peter. Khi Rose mới đưa Peter đi gặp Daisy, Lucy và tôi rình mò ở cửa sổ phòng ngủ ký túc xá, tàn nhẫn đẩy nhau ra để có được tầm nhìn tốt nhất. Kể cũng đáng. Peter cao, dáng thể thao và đẹp trai. Sau đó chúng tôi phát hiện ra anh ta còn thông minh và quyến rũ nữa. Lucy không công nhận là Rose sẽ bảo đảm được điều gì, thay vào đó cô lầm bầm rằng anh ta “không xấu”, điều mà cả Daisy lẫn tôi đều hiểu là một lời đánh giá cao từ phía Lucy. Họ có hai con trai sinh đôi, Sebastian và Henry trông rất đáng yêu. Trông bọn trẻ thật hạnh phúc và thật tuyệt khi gia đình họ tới dự bữa tiệc của tôi. Vì Luke thì thích Peter, mọi người thích bọn trẻ còn Rose giúp rửa bát.
Cuối cùng là Sam. Cuối cùng không có nghĩa là tôi chỉ có bằng ấy bạn. Đây là danh sách không đầy đủ những người tôi biết và yêu quý. Mặc dù nghĩ lại thì bốn người bạn thân kể ra là quá nhiều. Bạn thân thực sự ấy. Họ là nguồn lực để nhờ vả làm phù dâu. Mặc dù cảnh tượng đúng là một đám hổ lốn: mọi hình dạng, kích cỡ nhét chung trong đống váy áo màu xanh da trời nhạt. Tôi không quan tâm mấy đến điều này, ngay cả trong đám cưới của tôi. Nhưng giờ tôi luôn nhắc nhở những cặp vợ chồng mới cưới rằng hãy quan sát kỹ bạn thân của mình và cố tưởng tượng xem bạn có thể mua gì cho họ. Cái gì đó giúp Sam cao hơn một chút, Jane chân dài hơn một chút và Karen eo nhỏ đi một chút.
Tôi mới chỉ biết Sam được hơn hai năm. Chúng tôi làm việc cùng nhau. Cậu ta vui vẻ hòa đồng. Với Sam, bơ sẽ không tan trong miệng mà vẫn mềm ra dù ở đâu trên cơ thể cậu ta. Sam rất dễ thương. Cậu ta tốt bụng, giàu lòng vị tha, biết thông cảm và hào phóng. Tất cả những thứ đó hòa quyện với tính tình vui nhộn và hài hước. Sam là một điển hình cho những người yêu mỗi buổi bình minh của mùa xuân và không gian mùa thu mỗi khi chiều muộn. Nhưng, cũng vì thế mà cô còn thích cả sáng mùa thu, tối mùa xuân và nói chung kể cả không phải xuân không phải thu, cô cũng yêu bằng hết. Sam ba mươi ba tuổi – một điều làm mọi người kinh ngạc, và chính Sam cũng không ngoại lệ. Nếu phải miêu tả bản thân, Sam sẽ không bao giờ kể lể với bạn rằng cô có vô số bạn bè thân thiết nhờ tính chân thành tốt bụng của mình. Sam cũng sẽ không khoe với bạn về đôi mắt nâu hút hồn, hàng mi dày mịn như nhung mà cô sở hữu (không phải là thơ đâu, nhưng hãy tin tôi, chúng tuyệt vời như thế thật đấy!). Cô ấy cũng sẽ không lên mặt về khả năng làm người khác quên buồn, quên khóc bởi tài pha trò độc chiêu. Đơn giản Sam sẽ nói: “Xin chào, tôi là Sam Martin, tôi ba mươi ba tuổi và còn độc thân.” Vì cô ấy chân thành đến độ kỳ cục nên có thể cô ta sẽ nói thêm: “Điều đó cũng làm cho tôi buồn”. Và vì hơi ám ảnh về bản thân nên có khi cô ấy còn tiến xa hơn và thêm vào mấy chữ: “Buồn rất nhiều.” Hoặc cô ấy chỉ yêu cầu bạn kéo ghế và cô ấy sẽ thống kê chi tiết các loại chuyện tình và bi kịch tình yêu theo thứ tự từ A đến Z, hay từ tuổi mười lăm cho tới ba mươi ba.
Sam đã cố gắng hơn nửa đời người chỉ để lập gia đình. Tôi thấy thật ngạc nhiên khi vẫn còn những phụ nữ như cô ấy. Những phụ nữ xinh đẹp, nổi tiếng, tham vọng, thời trang đầy người mà vẫn sống đời hưu quạnh. Nhưng ngoài kia có rất nhiều người như vậy, hàng trăm người trong các công sở, ngay tại thành phố Luân Đôn này. Họ giao du với những người đã có gia đình, với những người độc thân và thích độc thân. Những người không bao giờ quan tâm đến tình trạng bản thân một chút nào (tôi cũng không nghĩ là có quá nhiều người như vậy, nhưng nghe nói đã có những thống kê cụ thể.) Phụ nữ như Sam thật dễ nhận ra, vì họ đều có ngoại hình của phụ nữ những năm cuối thập kỷ, họ tự hỏi “Tôi đã làm gì sai? Tại sao với mẹ tôi thì dễ thế mà với tôi lại khó khăn đến vậy?” Họ cứ tự bới lông tìm ra hết vết này đến vết khác trên chính bản thân mình, lúc nào cũng thấy toàn điểm yếu, nhưng hình ảnh của họ không vì thế mà trầy xước. Họ đều là những phụ nữ tuyệt vời. Nếu có thể thì tôi cũng lấy Sam và tự hào về cô ấy. Tất nhiên tôi không phải dân đồng tính, nhưng nếu chẳng may tôi như vậy, Sam cũng như vậy. Và cuộc hôn nhân giữa hai người cùng giới tính được chấp nhận thì tôi sẽ cưới Sam.
Nó sẽ giúp tôi trở nên tốt đẹp hơn.
Bữa tiệc thành công rực rỡ. Đồ ăn thức uống đang thừa mứa và tất cả tụi bạn xinh đẹp của chúng tôi đã có một quãng thời gian vui vẻ. Mọi người nhảy nhót, hay ít nhất là đu đưa theo nhạc một cách điên cuồng. Các bạn gái tôi sau vài cái bánh phồng nhân sôcôla bắt đầu đong đưa khêu gợi. Còn các quý anh đang liếc chằm chằm vào ngực các quý cô. Uống rượu đã thỏa thuê, chúng tôi giở trò nhảy Macarena, nhưng tôi không mở mấy bản Birdie – loại nhạc chúng tôi chỉ mở khi có đồ uống giã rượu. Bữa tiệc thành công hơn cả mong đợi. Nhóm uống rượu mỗi người ôm hẳn một chai, trong khi đám khác đang bón cho nhau món zucchini carpaccio, mặc dù kẻ đáng lẽ phải bón cho người này thì lại đang đi tọng cho kẻ khác. Một vài người nữa đang hít hà khí hê-li từ mấy quả bóng bay, cúi gập người một cách vui vẻ: xin chào, tôi là Minnie Mouse. Tất cả đều ở đây, ở bữa tiệc này: ngạc nhiên, vui sướng, ồn ào, đứng đắn, táo tợn, lừa tình, hoài nghi, hân hoan, lố bịch. Tôi đo mức độ thành công bằng số người say mà cố tỏ ra điền đạm. Những người trông có vẻ thật sự say chỉ là những kẻ thiếu may mắn vì phải lái xe hoặc là những gã hoàn toàn miễn dịch với rượu. Giống như ở các bộ lạc vậy. Tôi không thể giải thích, nhưng trong máy quay, mọi thứ hiện lên rõ rệt.
Tôi quan sát Luke khi anh lướt qua các vị khách, rót thêm rượu vào ly cho họ, cười phá lên mỗi khi họ kể chuyện hài và lắng nghe những lần thất tình của họ. Mọi người kể chuyện cho Luke nghe. Họ tin tưởng anh và anh cũng yêu quý tất cả mọi người. Điều đó cũng tuyệt đấy nhưng có hai hạn chế nhỏ. Thứ nhất là anh ấy không biết buôn chuyện. Hóa đơn điện thoại của tôi cho Lucy nhiều như núi. Cô ấy được tôi đưa vào danh sách gia đình và bạn thân nên tôi được giảm giá hai mươi phần trăm. Thứ hai là tôi thỉnh thoảng vẫn tự hỏi liệu có phải chỉ có những người tốt mới thích tôi, và chỉ có đàn ông vô cùng đặc biệt mới yêu tôi. Nhưng những khoảng trống trong lòng tin đó ngay lập tức được chữa khỏi khi tôi nghĩ đến Lucy.
“Anh có định nhảy không?” Tôi cười toe toét đầy hy vọng và nhìn Luke.
“Em mời anh à?” Anh cười lớn.
Tôi luôn là người gạ gẫm. Tôi thích nhảy. Và tôi nhảy thuộc hàng giỏi. Tôi ngưỡng mộ niềm đam mê tuyệt đối mà nó đem lại; được thỏa thích quay cuồng, lắc đầu, thả lỏng tất cả mọi thứ. Hầu như tôi không quan tâm đến giai điệu chính hay phách nhịp, nhưng cũng may là điều này không ảnh hưởng gì cho lắm. Lòng nhiệt tình của tôi đã là khoản đền bù lớn rồi. Luke nhảy rất cừ. Chúng tôi thường đi bar rất nhiều khi mới gặp nhau. Phong cách của anh khá khác biệt. Anh cẩn thận học từng bước, từng điệu một. Anh thận trọng và cân nhắc kỹ lưỡng. Tôi chỉ rời sàn nhảy khi dạ dày dẹp lép, tóc dính bết vào sau gáy, phấn son nhòe nhoẹt, kiệt sức và tứ chi rã rời. Còn Luke hầu như không bao giờ đổ mồ hôi.
“Vậy thế nào nhỉ?” Tôi hỏi lại khi chuẩn bị tiến tới chiếc thảm, khu vực đó được cắt ra như một cách tự nhiên đóng vai trò làm sàn nhảy. Nhưng Luke không đi theo tôi. Có lẽ anh đã thấy một chiếc ly nào đó cần được rót thêm rượu hoặc để ý thấy món cá trống rắc tiêu và nước sốt. Luke đóng vai một ông chủ nhà quá tuyệt so với tôi. Tôi chẳng quan tâm mấy đến khách khứa trong bữa tiệc. Thông thường, tất cả những gì tôi có thể làm là tự trông chừng chính bản thân mình. Ý tưởng của tôi về một người chủ nhà hoàn hảo là chuẩn bị thật nhiều đồ ăn ngon, rượu champagne thừa thãi và trai thanh gái lịch. Tôi cho tất cả những nguyên liệu đó vào một cái phòng và chờ đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra. Tôi thích nhìn cảnh một đống người lộn xộn với nhau. Tôi không bao giờ mơ đến việc giới thiệu Bill cho Jo vì cả hai người đều thích Alfred Hitchcock. Chẳng nhẽ họ lại đần độn đến nỗi không biết tự giới thiệu với những người xung quanh, không biết tự tìm đường đi toilet. Chẳng nhẽ tôi lại phải lăng xăng lo cho họ từng ly nước? Thật may mắn là thái độ mặc kệ của tôi trái ngược hoàn toàn với xu hướng truyền thống của Luke. Anh luôn phải chắc chắn rằng trong nhà tắm có đủ khăn sạch và giấy vệ sinh. Anh còn lo lắng xem mọi người có cầm đúng áo khoác và chọn đúng người yêu của mình khi ra về hay không. Và nhờ có Luke, bữa tiệc mới được đảm bảo thành công. Vì vậy Luke không có thời gian để nhảy với tôi cũng là điều dễ hiểu. Hơi bực mình một chút. Tôi ngó quanh xem có nạn nhân xấu số nào khác hay không và kéo được Peter ra sàn nhảy. Sau Peter, tôi qua nhảy cùng với Daisy, Sam, Bob, Phil và Claire. Tôi chọn bạn nhảy rất bừa bãi. Vấn đề là tôi thường bị choáng đầu khi phải thực hiện các động tác quay vòng quá nhiều.
Tôi thở dài nhẹ nhõm khi tiễn nhóm bạn cuối cùng ra cửa. Mà cũng không hẳn là nhóm cuối cùng, vì Sam, Daisy, Lucy, Rose và Peter vẫn còn ở lại. Nhưng đối với chúng tôi, họ thiên về người nhà hơn là khách. Tôi nhìn Luke cười khi anh rót rượu từ chai Brandy. Anh hất cằm chỉ ra vườn, ám chỉ rằng anh và Peter sẽ ra vườn hút thuốc và thưởng thức một đêm tháng Bảy dịu dàng. Tôi muốn anh ở lại và thu dọn, nhưng anh nhắc rằng chúng tôi không thích hút thuốc trong nhà. Chúng tôi có những món đồ rất quý và sẽ thật kinh khủng nếu đốt thủng một lỗ trên tấm nệm cổ viền đăng ten kiểu Pháp hay làm rơi tàn thuốc lên tấm thảm trải sàn dệt tay của Moroccan. Lucy cũng nhập hội với tụi con trai để hút thuốc. Không phải ngạc nhiên gì khi thấy cô ấy hút xì gà. Hồi đại học chúng tôi cũng đều hút cả, nhưng là vì hiệu ứng. Hoàn toàn không có chút thích thú nào trong đó. Đơn giản đó chỉ là một cách để tập trung tinh thần. Một cách tập trung hiệu quả.
Chúng tôi mỗi người đã uống tới một chai rưỡi champagne, vì vậy nếu giờ dừng lại có phần lố bịch. Chúng tôi bắt đầu tìm những thứ còn sót lại và tìm được ba chai còn phân nửa. Chúng vẫn còn rất nặng. Và vì quá thừa mứa rượu nên chẳng ai phải chịu cảnh “lên hết” cả chai, trừ chúng tôi, lúc này. Thực ra việc này cũng khá hợp lý. Chúng tôi rót đầy ly, rồi quay sang vấn đề dọn dẹp, với thái độ nhiệt tình khác nhau.
“Không, cứ để đó đi,” tôi tuyên bố một cách hào hiệp. “Sáng mai tớ sẽ dọn dẹp.” Tôi chỉ nói được câu đó do ảnh hưởng của lượng cồn mà tôi vừa tống vào người. “Ngồi xuống buôn chuyện đi!” Việc Luke ra ngoài cũng có cái hay của nó. Đó là tôi có thể ngồi phán đoán: Ai nói gì? Trông ai khỏe mạnh? Nạn nhân là ai? Ai thích ai? Ai ăn quá nhiều? Và quan trọng là ai phá hoại cái cán cầm của chiếc ô Tibetan được chạm khắc thủ công tỉ mỉ của tôi? Như đã dự đoán từ trước, Sam và Daisy không cần phải thuyết phục gì nhiều. Họ ngay lập tức buông luôn những cái gì đang cầm (xin ghi chú là hai chiếc đĩa ăn bị thay) và quăng mình vào chiếc ghế bành da. Rose tốt bụng vẫn đang tiếp tục dọn dẹp đồ ăn thừa và khăn giấy vào một cái túi đựng rác to màu đen. Tôi rót tiếp cho mỗi người một ly lớn champagne nữa rồi quay ra mở máy rửa bát. Dù thế nào, tôi cũng biết sẽ chẳng được thư giãn chừng nào khi một trong những chiếc máy rửa chén kia chưa hoạt động. Tôi đổ lỗi lên mẹ tôi.
Buồn nôn, đầy bụng, ngứa ngáy, nhưng chúng tôi vẫn rất hào hứng.
“Mở băng đám cưới đi” Sam nói.
“Không, các cậu xem rồi còn gì.” Tôi từ chối một cách lịch sự nhưng không mấy thuyết phục.
“Nhưng nó rất đáng yêu mà.” Sam đã biết rõ cái công thức tôi đang bày ra.
“Thôi đi, cậu chẳng muốn khoe chết đi được.” Lucy nói khi vừa từ ngoài vườn đi vào. Đúng là cô ấy không giỏi bằng Sam trong trò chơi của tôi.
Và tôi không cần thêm lời nài nỉ nào nữa.
Luke đi lòng vòng để rót thêm rượu vào các ly. Anh rướn mày và lắc lắc đầu tỏ vẻ không hứng thú, giống như mọi thằng đàn ông khi video đám cưới hay những cái gì tương tự của họ bị đem ra công chiếu. (Những bức ảnh trẻ em, ảnh của họ thời niên thiếu, ngày hẹn hò đầu tiên, ngày cầu hôn, chọn đồ lót hay thiệp Valentine.) Chẳng có ai thực sự tin rằng họ có trái tim sắt đá và không bao giờ hứng thú. Đó là một âm mưu mang tính chất toàn cầu buộc chúng ta nhất loạt thừa nhận sự lạnh lùng, mạnh mẽ là nhãn hiệu độc quyền của đàn ông. Luke đi đi lại lại, mắt liếc ti vi liên hồi. Đấy là còn chưa kể ba giờ chiều qua, tôi bắt gặp anh đang dán mắt vào cuốn video.
Ôi… mấy cô gái kêu lên nghe như ngữ điệu Hi Lạp và áp sát lấy cái ti vi. Ngay cả Lucy cũng phải mềm ra.
“Tóc tớ lúc đó trông đẹp thế thật đấy.”
Cuốn video, mà chính xác ra là tất cả các cuốn băng quay lễ cưới đều có một hiệu ứng rất đặc biệt với phụ nữ. Chúng ta có vô số điểm giống nhau: yêu sô cô la, thích rượu, hiểu biết uyên thâm về tất cả các shop quần áo trên phố to. Chúng ta đọc hết những cuốn sách mà Jane Austen viết, và chúng ta hy vọng quá hão huyền vào những điều lãng mạn.
Sam và Daisy, cả hai cùng độc thân, bỗng dưng trở nên hoàn toàn khác biệt ngay khi cuộn băng được bật lên. Sam bắt đầu khóc. Cô ấy khóc khi chúng tôi đi mua váy áo, trong suốt thời gian làm lễ, lúc chúng tôi hát thánh ca, khi chúng tôi cắt bánh, khi tôi ném bó hoa và cả khi chúng tôi lên đường đi nghỉ tuần trăng mật. Sam khóc quá thể đến nỗi bà tôi nghĩ cô ấy là một trong số những người tình cũ của Luke. Bà nghĩ thật là kỳ lạ (nhưng là đặc điểm điển hình của Connie đáng yêu của bà) khi tôi để một trong những người tình cũ của Luke (kẻ không mấy tốt đẹp) tham gia vào buổi lễ này. Đáng lẽ bà đã cho Sam một trận vì dám thò mặt ra ở đó. Tội nghiệp Sam. Cô ấy xem cuốn video lễ cưới của tôi còn nhiều hơn cả phim The Wizard Oz. Ấy thế mà cô ấy vẫn khóc mỗi khi tiếng đàn organ vang lên và tôi đảm bảo đó không phải là do bản đàn quá dở. Cô ấy khóc âm thầm. Không phải kiểu bù lu bù loa lên đầy buồn bã, mà là nụ cười rồi-một-ngày-nó-cũng-sẽ-đến-với-tôi. Cô ấy cười cũng được, vì tôi nhận ra cô ấy còn đang nghĩ: mình sẽ rút kinh nghiệm không cầm bó hoa quá cao, nếu không sẽ bị che mất viền cổ áo. Sam thật sự đã nghiên cứu rất kỹ cuốn băng này.
Daisy trầm ngâm và biết kiểm soát hơn nhiều. Tất nhiên cô có một số bạn trai, nhưng cô chưa bao giờ yêu hết mình đến mụ mị đầu óc. Cô ta bị hội chứng “một mình”. Daisy trở nên trầm lặng và nói những câu đại loại như: “khi nào đến khác biết”, “trong tình yêu không thể vội vàng”, “mỗi người đều có một nửa của riêng mình”. Dù chúng tôi có yêu quý Daisy đến cỡ nào thì cái chủ nghĩa mà cô ấy sùng bái mù quáng vẫn làm chúng tôi cáu tiết. Rose và tôi là thành viên chính thức của một chương trình ủng hộ những khẩu hiệu kiểu như: “tôi biết, nhưng anh ấy thuyết phục lắm”, “trong tình yêu cứ vội vàng cũng được, bạn có thể lao đến với tốc độ của Schumacher nếu cần”, “nhưng làm gì có ai thích cưới một ấm trà nhỉ?”
Cách nhìn của Lucy được lấy ra từ một học thức là mọi đám cưới cô tham dự đều là một cuộc tẩu thoát may mắn. Cô tạ ơn Chúa mình không phải như bà tiên trong trong truyện cổ tích. Thực ra, cô ấy rất thích đám cưới của tôi và còn nhận xét: “Chẳng có cái gì trăm phần trăm hiện đại. Truyền thống và phá cách đã hợp lực chiến thắng tự nhiên và những gì được coi là chuẩn mực. Nhưng Connie của chúng ta (khoảng lặng để tạo hiệu ứng) đã không hề thất bại.” Luke và tôi rất hài lòng với lời nhận xét này. Cô ấy thích coi video cưới của tôi vì cô ấy là trưởng đội phù dâu, và vì thế vai trò cũng khá là chủ chốt. Những bình luận của cô ấy chỉ dừng lại ở việc trông cô ấy thế nào và thỉnh thoảng là những mẹo nhỏ khi trang điểm của cả bốn chúng tôi. –“nếu được quay lại, bạn vẫn mua đôi giày đó chứ?” Tuy nhiên, cô ấy cũng đem lại nhiều tiếng cười cho ngày hôm đó. Cô ấy xuất hiện ở nhà tôi từ đầu giờ tối, chỉ đạo thợ làm đầu, các nhân viên trang điểm, người bán hoa, người lái xe và toàn bộ phù dâu một cách thản nhiên như thể ngày của tôi là một niềm vui trọn vẹn, tha hồ ăn chơi nhảy múa. Lucy chỉ đạo mọi thứ trong khi rót rượu đều đều cho tôi và mẹ tôi. Cô nói đây là để đảm bảo tôi đủ say để có thể vượt qua ngày này, nhưng tôi biết là cô ấy chỉ đùa. Vì thế nếu Lucy ngồi đóng một vai lẳng lơ dâm đãng thì chúng tôi đều biết đó chỉ là một vai diễn. Cô ấy không phải loại siêu dâm như vậy.
Rose xem video với phong thái bình tĩnh, nhẹ nhàng, thông minh hơn. Chồng thì chị cũng lấy rồi nên cũng chả có gì để tranh đua, tiếc nuối, hối hận hay hy vọng cả. Rose chỉ bàn luận việc trông chúng tôi hạnh phúc thế nào. Và cô ấy đã cười nắc nẻ khi đến bài phát biểu của Peter.
Tôi xem cuốn băng mà thấy dâng lên một niềm tự hào khôn tả. Giống như tôi đang xem cuộn phim về cuộc đời người khác vậy. Quá hoàn hảo.
Tuy nhiên phải thừa nhận là chỉ cần năm phút sau khi lên xe hoa thì cái tin về đám cưới của bạn đã trở thành tin cũ, kiểu tóc bới cô dâu sẽ thành một mớ bòng bong, còn lớp trang điểm trên mặt nhòe nhoẹt như trên tạp chí Top of the Pop. Trong tạp chí đám cưới người ta sẽ chẳng nói cho bạn điều đó. Họ cho bạn vô số lời khuyên về hoa hoét tháng Mười, hay khi nào thì cô dâu nên bỏ mạng che mặt, hoặc croque en bouche chính xác nghĩa là gì. Toàn những điều vớ vẩn. Tôi khá thông cảm với những câu hỏi kiểu như “làm sao để sắp xếp bàn trên trong lễ cưới để cả cha và cha dượng của tôi đều có thể tham dự?” hoặc “tôi muốn có các vũ công múa dân gian Ailen, kèn túi của người Ê-cốt hay vũ công Morris… thì thuê ở đâu nhỉ?” (tất nhiên trả lời cho câu hỏi này sẽ là “không quan tâm”.), hay “mình có thể mua giày cưới cỡ 8 feet ở đâu?” cũng là những câu hỏi tôi có thể cảm thông. Nhưng thôi, cắt bỏ mấy đoạn vớ vẩn mà đi thẳng vào những vấn đề cần tranh luận trong ngày cưới: “làm sao giữ váy cưới như mới để trong lễ kỷ niệm lần thứ năm ngày cưới, tôi không phải nấp sau cái tràng kỷ khi chồng tôi lấy cuốn album ra?” Một câu hỏi khác: “Bạn có mẹo hay nào giúp tôi không bị phiền toái bởi lớp trang điểm giống như Olivia Newton John bị rắc rối bởi tôi đi tất không? Nhưng tạp chí sẽ không trả lời những câu như vậy, vì thế đừng phí công tìm kiếm.
Cuốn video, dù dưới con mắt của ai, thì cũng là thứ cổ lỗ sĩ nhất trong cả đám cưới của tôi. Nhưng tôi yêu nó. Tôi những tưởng là mình không thích. Tôi nghĩ nó chủ quan quá (sự thực là thế). Tôi nghĩ bạn bè tôi sẽ cười (và họ đã cười). Tôi nghĩ đó là một mối lo mới (quả đúng là như vậy), nhưng mẹ tôi lại cho rằng đó là một phần quan trọng của ngày cưới và tôi sẽ đánh giá nó cao hơn cả cái váy cưới của tôi (hình như nguyên văn bà nói tôi sẽ đánh giá nó cao hơn cả chồng tôi, nhưng tôi sửa đi một chút để hiệu quả kinh tế cao hơn.) Tuy nhiên bà nói cũng đúng. Tôi yêu nó.
Tôi luôn miệng nói không muốn tổ chức gì to tát. Chỉ một vài người bạn thân và cái gì cũng đơn giản, không họa tiết rườm rà, màu kem (để mặc – không phải để ăn hay để cưới). Những người thân nhất của tôi cố nén cười. Chẳng có ai nói thẳng là “nhưng cậu thích được làm trung tâm của sự chú ý. Tớ không nghĩ là cậu lại bỏ lỡ cơ hội này đâu.” Cũng chẳng có ai bảo tôi rằng “cậu tổ chức party cũng thường xuyên như việc bọn tớ trải chăn ra giường khi đi ngủ vậy.” Thay vào đó, mẹ tôi đem về cuốn “cô dâu và tạo lập gia đình” số của tháng. Mẹ tôi thật có tâm hồn nghệ sĩ.
Tôi thấy rất hứng thú. Tôi ngấu nghiến từng trang. Tôi bị hút vào cuốn sách. Tôi sắp được làm cô dâu rồi.
Thực ra mấy cuốn tạp chí đó chẳng có gì đặc biệt đến nỗi những phụ nữ khôn ngoan, thể chất và tinh thần lành lặn không chỉ mua nó mà còn mua hết kỳ này sang kỳ khác. Hơn nữa, chúng tôi rất tin tưởng vào nó. Tạp chí đó trở thành một phần quan trọng đối với chúng tôi, trở thành người dẫn đường đầy tin cậy, người bạn trung thành và là Kinh thánh của chúng tôi. Tôi còn nhớ rất rõ mẹ tôi đưa quyển tạp chí cho tôi và đó là giây phút của sự khám phá hoàn toàn mới mẻ. Từ giây phút đó trở đi, tôi không còn nói những thứ đượm chất anh hùng như trước nữa: đơn giản, không họa tiết, màu kem và một số bạn thân. Mọi thứ thay đổi hoàn toàn. Tôi hiểu rằng tôi muốn nhiều hơn thế. Bìa tạp chí trông đầy…hứa hẹn, đượm màu hồng, rải rác những mặt cười, màu hồng, nhiều thông tin, màu hồng. Kể cả khi bìa của nó không phải màu hồng, ngay cả khi nó có màu xanh, tôi vẫn thấy nó có màu hồng. Đầy mộng mơ, nữ tính, hứa hẹn và ngây thơ. Bỗng nhiên tôi thấy mình cần phải biết “Các bước để có được mái tóc và kiểu trang điểm hoàn hảo”, “Một đám cưới thực sự tốn kém bao nhiêu?” và “Làm thế nào nếu ba mẹ bạn ly dị (ba mẹ tôi không rơi vào trường hợp đó.) Tôi muốn có nó! Cuốn tạp chí trở thành kho vũ khí bí mật của tôi trong trận chiến cả đời người mang tên “hạnh phúc suốt đời”, bởi vì ở đây cuốn tạp chí in đen trắng “trở thành công chúa trong một ngày”. Tất cả chỉ với 2,95 pound. Bán cho tất cả mọi người.
Tôi tiêu tốn rất nhiều thời gian mà cộng vào phải đến hàng tuần để chọn váy, hoa, ô tô, thực đơn, giày, khăn trùm đầu. Phần của chú rể thì dễ hơn. Kinh khủng hơn, tôi dành đến hàng tháng luyện tập cho ngày cưới từ nụ cười, dáng đi, cách nhảy, lúc đỏ mặt (cả đời tôi chưa bao giờ đỏ mặt) và lời cảm ơn đến khách mời. Tôi như lạc vào thế giới thần tiên và không muốn ra khỏi đó.
Cuốn video lại kéo tôi lại với thực tại. Xuất hiện của tôi như ngôi sao trong đêm hôm trước không giống như hình ảnh công chúa bí ẩn e ấp chui ra từ đá saphia. Mà đó là hình ảnh một cô dâu ồn ào, hách dịch, vui nhộn, hạnh phúc, rực rỡ tuổi hai-mươi-gì-đó đang cười hết cỡ với đám bạn gái ồn ào, hách dịch, vui nhộn, hạnh phúc và rực rỡ tuổi hai-mươi-gì-đó. Cuốn video còn chiếu hình ảnh Peter giả vờ với Luke rằng anh đã làm mất cái nhẫn. Có cả hình ảnh Daisy chặn tôi lại trước khi tôi vào nhà thờ để sửa chiếc mạng che mặt cho tôi. Cuốn băng còn chộp được hình Rob, bạn chúng tôi, với cái khóa quần chưa cài, Sam và Lucy thì tranh nhau ỏm tỏi đòi bắt bó hoa (mặc dù cả hai đều thất bại vì người bắt được là Daisy). Trong đó có hình anh em trai Luke đang khoe khoang về chiến công của cậu ta. Và cả cú vấp của bố tôi lúc ông chui vào taxi đêm hôm đó, kèm với tiếng thở dài đánh thượt của mẹ tôi, “suốt ba mươi lăm năm nay chẳng có khi nào ông đi đám cưới về mà ko say bí tỉ cả.” Nghe thật trìu mến.
Những khoảnh khắc lãng mạn ấy chẳng giống những gì tạp chí miêu tả chút nào, nó thật hơn rất nhiều. Và đơn giản hơn rất nhiều. Luke đang mỉm cười nhìn tôi. Tôi cũng cười đáp lại anh. Rồi chúng tôi nắm tay nhau.
Chúng tôi xem cuốn băng từ đầu đến cuối mà không tua một đoạn nào. Khi đoạn phim kết thúc, tất cả mọi người đều khóc. Mắt Lucy cũng ngấn nước, nhưng là vì buồn chán.
Ngày hôm sau là một ngày dài. Thứ Hai sau ngày nghỉ đầu tuần, khối lượng công việc bao giờ cũng lớn hơn. Đầu tôi bắt đầu đau, là hậu quả tổng hợp của việc thiếu ngủ, uống rượu nhiều quá mức và tình trạng uể oải sau những ngày cuối tuần hưng phấn. Còn năm ngày nữa mới đến cuối tuần. Tôi thở dài chán nản. Công việc của tôi cũng không đến nỗi tệ, và không phải lúc nào tôi cũng thấy chán. Nhưng đó là công việc. Theo nghĩa đen của nó. Tôi có mặt ở đây vì họ trả tiền cho tôi. Nếu tôi mà thắng sổ xố thì chắc chắn đời tôi sẽ khác.
Mọi người đều bị ấn tượng bởi tôi làm ở vị trí tư vấn quản lý. Nhưng trên thực tế vị trí của tôi chỉ là nhập dữ liệu vào hệ thống máy tính thôi. Khi được thăng hạng một chút thì may ra mới được quyết định nên nhập những tài liệu nào và nhập như thế nào. Còn bây giờ, tôi chỉ có quyền quyết định sẽ nhập tài liệu vào hệ thống nào và của ai. Không có gì khó khăn, cũng chẳng cần sáng tạo. Tôi thấy nhạt nhẽo, chán chường khi phải gặp mặt mọi người ở những buổi tiệc tùng, những người cứ thích soi mói xem tôi làm nghề gì, rồi kêu lên đầy kích động “Ôi, nghe thú vị quá nhỉ!” hoặc là “Thật là một công ty hoành tráng. Làm sao cô lại có chân trong đó thế?” Chẳng lẽ nói thật lòng thì nghe hơi chướng tai: “Không, chẳng hay ho gì đâu, ai mà chẳng làm được. Thà tôi ngồi nhìn cái máy vắt quần áo còn hơn.”
Tuy nhiên, công việc của tôi cũng có những cái hay của nó. Sam, người lúc nào cũng sẵn sàng có mặt để chat chit và ăn trưa, đang ngồi cách tôi ba bàn. Chúng tôi làm việc trong phòng lớn và chia bàn làm việc theo ca, bừa bãi trong tổ chức cũng như kém hiệu quả trong hoạt động. Chẳng có ai thực sự muốn chia bàn cả. Nếu có một cô gái nào mới đến mà ngồi vào một trong những cái bàn cũ kia thì cô ta sẽ sớm hối hận ngay. Ưu điểm của những văn phòng kiểu này là, một phụ nữ có chồng như tôi chẳng có gì cần giấu diếm, và vì thế chẳng sợ bàn dân thiên hạ mổ xẻ các mối quan hệ của mình. Chuyện chăn gối của tôi và Luke cũng thế. Nếu tôi “quan hệ với chủ hộ” vào cuối tuần thì đại đa số sẽ cho rằng thật tuyệt khi Luke vẫn còn thích tôi dù đã lấy nhau cả năm trời. Ngược lại nếu nói chúng tôi không còn hứng thú nữa thì chẳng ai thèm ngạc nhiên hay ngờ vực. Chúng tôi chung sống đã lâu nên cái giai đoạn khao khát cũng qua rồi. Tôi là người duy nhất có gia đình ở đây nên tha hồ thưởng thức những chuyện yêu đương, thành công và thất bại của kẻ khác - mà hoàn toàn miễn phí. Bộ phận của tôi được gọi là bộ phận “quản lý thích nghi” – một ý tưởng rất mới. Công ty tôi chuyên về công nghệ nên “quản lý thích nghi” sẽ giúp mọi người ở vị trí thấp thích nghi với những thay đổi mà những người ở vị trí cao hơn đem lại. Đây là công việc liên quan đến con người nên trong văn phòng tôi chủ yếu là nhân viên nữ. Trong khi đó công ty tôi chủ yếu là nam, có nghĩa là một cô ở bộ phận này sẽ luôn lằng nhằng với anh nào đó bên bộ phận khác, một điều cấm kỵ nhưng vô cùng hấp dẫn. Ngoài mấy trò giải trí trong nhà này ra, một ưu điểm nữa trong công việc của tôi là trụ sở của chúng tôi nằm ngay trung tâm Soho, một nơi quá tuyệt vời cho những đêm say xỉn và rất thuận tiện để tập thể dục (ha). Ngoài ra, tiệm đồ ăn Pret a Manger chỉ cách chỗ tôi một tòa nhà.
Hôm nay là một buổi sáng khá u ám. Tôi ngồi chơi và thua tất cả ba ván bài trên máy tính, gọi sáu cuộc điện thoại cá nhân và gửi sáu thư điện tử - cũng là việc riêng nốt. Để khỏi làm mất hết lòng tin của sếp, tôi sắp xếp tí tài liệu, nhận một cuộc điện thoại liên quan đến công việc và gửi ba cái thư trao đổi chuyện làm ăn. Tôi túm bừa lấy một người trong đội, giả vờ bàn bạc công việc nhưng thực ra là đang nghe Album Now 310 trên tai nghe của cô ta. Tôi nhanh chóng giúp cô ta làm một việc cũng không kém phần ngớ ngẩn và vô ích: dạy cô ta một số thứ. Mặc dù đã làm bằng đấy công việc tẻ nhạt, tôi vẫn phải liên tục nhìn chiếc kim đồng hồ lê chậm chạp đến mười hai giờ ba mươi. Đúng lúc đó, Sue ló đầu vào chỗ tôi.
“Muốn đi đâu không?”
Và sau đó tranh luận nổ ra. Cái điệp khúc của ngày thứ Hai là: đến phòng thể hình khoảng ba mươi phút, mà sau đó biến thành một lớp tra tấn thể xác, hoặc là đi uống chút Chardonay ở quán bar kế bên. Calo tăng rồi giảm. Chất béo cũng giảm rồi tăng. Đó không phải là quyết định quá khó khăn. Tôi vớ lấy túi xách và đá cái túi đựng đồ tập sâu vào trong gầm bàn. Tôi khá trung thành với câu “xa mặt cách lòng”. Và trong trường hợp này là rượu. Sau đó chuông điện thoại kêu. Đó là Daisy. Tôi ra dấu điên dại cho Daisy và các đồng nghiệp của mình, bảo họ đi trước và tôi sẽ trả tiền. ¬¬Họ hờn dỗi đi ra, đúng là tôi vừa lừa họ. Rằng tôi đã lên kế hoạch cho những cuộc gọi và rằng giờ tôi sẽ trốn đến phòng tập thể dục, thuyết phục họ để đốt cháy nhiều lượng calo hơn. Chúa ơi, giá mà tôi thông minh hơn thì giờ tôi đang làm việc cho Hệ thông tin quản trị doanh nghiệp MIS , chứ không phải với cái vòi hoa sen này. Họ bỏ đi với những cái nhìn đầy phẫn uất.
“Là tớ đây,” giọng Daisy trong điện thoại.
“Chào, tớ đây, có chuyện gì vậy?”
“Chỉ gọi để cảm ơn cậu vì bữa tiệc thôi. Mi người thấy vui hết sức.”
“Ừ, tớ nghĩ nó đã khá thành công. Tuy nhiên, tớ đang phải trả giá cho nó đây.”
“Ôi, nó đắt lắm à? Tớ cũng đoán thế, tất cả chỗ sâm banh và đồ ăn và mọi thứ đó. Cậu có cần tớ góp thêm với không?”
“Ý tớ không phải trả cho cái đó, tớ đang muốn nói đến cơn đau đầu vì rượu ấy.”
“Ồ, tất nhiên. Tớ không thể đóng góp gì nhiều cho cái đó được, đúng không?”
“Cậu ổn chứ, Daisy?” Cậu ấy vẫn say ư? Nếu vậy tôi thực sự là một người bạn vô trách nhiệm. Daisy là một giáo viên và tôi không nên rủ rê cô ấy vào trò nhậu nhẹt này. Tôi thấy ái ngại bởi vì Daisy thường rất nhanh nhẹn và cuộc nói chuyện này lại nặng nề. Cũng chỉ có một chiếc điện thoại bàn mà cô ấy có thể dùng. Nó ở trong phòng giáo viên và rất được trân trọng, một sự kết hợp giữa Tardis và Bat Phone . Chỉ dùng trong trường hợp khẩn cấp. Không có những cuộc điện thoại gọi đến cho Daisy để hỏi rằng tối hôm đó cô ấy định sơn móng màu gì để đi cùng với đôi giày hở mũi. Tôi thường thích dành mấy cuộc gọi đó cho những người bạn khác của tôi. Nghĩ lại mới thấy, hôm qua Daisy cũng đã cư xử rất kỳ lạ, hoàn toàn mất kiểm soát.
“Cậu không bị ốm đấy chứ? Tôi áy náy hỏi.
“Hử?” Giọng cô ấy lơ đãng.
“Ốm ấy, cậu biết mà.” Tôi thấy lo lắng.
“Tớ cần được giúp đỡ.” Cô ấy nói mơ hồ.
“Đó là gì? Cậu đang gặp rắc rối à?” (cực kỳ đáng lo ngại).
Không có lý do thực sự nào khiến tôi cho rằng Daisy đang gặp vấn đề. Cô ấy không có mặt xấu, không có bằng chứng phạm tội. Chỉ có mỗi một lần cô ấy trả tiền truyền hình muộn do đang đi du lịch. Cô ấy đã hoảng hốt làm rối tung hết mọi thứ lên đến mức tôi cứ nghĩ là chúng tôi phải bay về nhà luôn. Không nghiện thuốc. Không lấy hai chồng. Thực ra là không có chồng. Liệu có phải cô ấy sắp thông báo với tôi rằng cô ấy là một người đồng tính không?
“Cậu biết Simon, bạn của Luke chứ?”
Ồ, ra là giống như mọi khi, lại là một anh chàng nào đó. Tôi thấy thất vọng. Không mấy người thích bạn của mình chơi bời tán tỉnh với bạn của chồng mình, đúng không? Đó là chuyện bình thường. Tôi bình tĩnh lại và bắt đầu cố gắng tập trung vào những gì Daisy đang nói với tôi.
“Có. Thì sao?”
“Anh ta như thế nào?”
“Ý cậu là gì khi hỏi anh ta như thế nào? Cậu mới gặp anh ta hôm qua mà. Anh ta cao khoảng một mét tám, tóc nâu, mắt nâu và ăn mặc rất bảnh.”
“Không,” cô ấy ngắt lời tôi, giờ cô ấy đang nghĩ là tôi ốm. “Ý tớ là anh ta là người như thế nào?”
Tất nhiên tôi đã nắm được chính xác ý cô ấy hỏi ngay từ đầu nhưng tôi chỉ trêu đùa để lên dây cót cho cô ấy – bạn bè để làm gì chứ?
“À, tớ hiểu rồi. Anh ta thích gì hả? Tớ không biết rõ về anh ta lắm, không biết tất cả khẩu vị và mọi thứ của anh ta. Nhưng theo những gì tớ biết, anh ta rất khoái bia Budvar và lạ hơn nữa là món trứng luộc bọc xúc xích thịt.”
“Connie!” Hài hước không có tác dụng gì với Daisy.
Tôi cụt hứng. “Được rồi. Anh ta rất tuyệt. Thực sự là một anh chàng rất tốt. Luke đã làm cùng với anh ta trong một vài dự án và rất đề cao anh ta. Anh ta còn độc thân, theo như tớ biết là thế. Anh ta là một người chân thật, vui tính, đáng tin và thông minh.”
“Ối, anh ta đồng tính ư?” Giọng đau khổ.
“Không, không, anh ta không.” Tôi cam đoan.
“Vậy món béo bở này là gì chứ?” Cô ấy ngờ vực.
“Cậu biết không. Tớ không nghĩ có món béo bở gì ở đây. Có lẽ chỉ đáng ngạc nhiên chút thôi. Trước kia anh ta làm việc ở nước ngoài và do vậy không muốn bị bó buộc - ổn định -” (tôi vội thay đổi cách dùng từ) “– nhưng tớ biết rằng bây giờ anh ta đã quay về Luân Đôn và làm việc cố định ở đây, và rất sẵn lòng với các cô gái.
“Sẵn lòng á?” Tính thiếu tự tin cố hữu của Daisy không bao giờ nhầm lẫn vào đâu được. “Điều đó có nghĩa là gì, có phải là anh ta gặp ai cũng lên giường với người đó ư?
“Daisy,” tôi bực mình nói, “Tớ làm sao biết được. Tớ không hay bắt các vị khách của mình hoàn thành một bản thăm dò về những tiêu chuẩn đạo đức và hành vi tình dục gần đây trước khi tham dự vào bữa tiệc của chúng ta. Nếu tớ làm thế thì ai thèm đến chứ?”
Daisy cười khúc khích vì câu nói của tôi và từ nãy đến giờ đây là lần đầu tiên cô ấy cảm thấy thoải mái.
“Tớ xin lỗi, Connie. Chỉ là vì anh ta đã mời tớ đi chơi.”
“Thế thì tốt, đúng không?” Không gì thích hơn là được chịu trách nhiệm để ghép hai người bạn của mình thành một đôi. Dù vậy, nghiêm túc mà nói, tôi không hề làm gì để mang họ lại với nhau và thực tế tôi cũng đã không nhận ra rằng họ rất hợp nhau. Nhưng giờ thì đã rõ ràng. Tuyệt, họ là một cặp đôi hoàn hảo.
“Đúng vậy, rất tốt. Thật kỳ diệu. Cực kỳ kỳ diệu. Tớ nghĩ anh ta là một người tuyệt vời. Anh ta quá thông minh, vui tính, lôi cuốn và thú vị. Ôi, Connie ơi, cảm ơn cậu vì đã nói rằng anh ta còn độc thân. Cảm ơn cậu vì đã nói rằng anh ta chân thật, vui tính, đáng tin và thông minh. Cảm ơn vì đã tổ chức bữa tiệc này.”
Cô ấy đang ngập tràn cảm xúc. Tôi đợi đến khi cô ấy nói cảm ơn tôi vì đã kết hôn với Luke để tôi có thể tổ chức buổi tiệc kỷ niệm đám cưới hay là cảm ơn ai đó vì đã sáng tạo ra món trứng luộc bọc xúc xích thịt để Simon có thể lớn lên thành một người tuyệt vời như thế. Cô ấy lại quay lại với nỗi lo lắng cố hữu.
“Rất sẵn lòng ư? Anh ta có phải là một tên đểu không nhỉ?”
Ôi trời, chúng ta đang sống ở thời đại nào chứ.
“Không, thực sự không. Tớ nghĩ anh ta là một người đàn ông đứng đắn chính thống đấy. Khi tớ nói “sẵn lòng với các cô gái” có nghĩa là anh ta thích tìm một ai đó đặc biệt. Sẵn sàng gắn bó, tạo dựng gia đình.”
Rõ ràng là Daisy không chấp nhận được điều này ngay lập tức. Ý tôi là, cô ấy là một cô gái độc thân sống ở Luân Đôn vào cuối thế kỷ hai mươi.
“Hy vọng cậu đúng.” Giọng cô ấy ngập ngừng.
“Vậy tớ có thể giúp gì được cho cậu? Tôi cố thúc giục cô ấy.
“Tớ gọi điện cho cậu để hỏi xem tớ nên mặc gì.”
Đây mới đúng sở trường của tôi. Lời cầu cứu của tất cả phụ nữ trên toàn thế giới trong suốt bao nhiêu thế kỷ qua. – “Nhưng tớ nên mặc gì?” Chúng tôi thích điều này – Sam, Daisy, Lucy, Rose và tôi. Chúng tôi đã lớn lên cùng với nó. Và mặc dù bản thân chúng tôi hiếm khi có thể trả lời câu hỏi này cho chính mình, thì chúng tôi vẫn luôn có thể đưa ra những lời khuyên cho nhau. Các công ty điện thoại rất biết ơn chúng tôi. Họ thường xuyên và đều đặn thu được một khoản kha khá mỗi khi chúng tôi cần đến lời khuyên của nhau.
“Cậu sẽ gặp anh ta khi nào?”
“Tối nay.”
“Xuất sắc. Cậu định gặp ở đâu?”
“Tớ định vào thị trấn ngay khi anh ta hết giờ làm việc. Chúng tớ sẽ gặp nhau ở một quán bar gần văn phòng anh ta.”
“Thế cậu không định mặc những bộ mà cậu đã từng mặc rồi chứ?”
“Ờm, ừ, tớ đoán thế.” Sự ấp úng trong giọng nói của cô ấy càng làm tôi khẳng định chắc chắn hơn. Tôi hình dung ra cảnh cô ấy rà soát trong cái tủ quần áo khốn khổ đã bị cô ấy lục tung lên. Chắc hẳn cô ấy đã mặc tất cả các bộ đồ trong đó, ngoại trừ chiếc váy Laura Ashley mà cô ấy đã mua nhân ngày lễ rửa tội của hai đứa trẻ sinh đôi nhà Rose. Lúc này, cô ấy đang nhìn chằm chằm vào đống quần áo khổng lồ, nghĩ rằng không có gì phù hợp ngoài bộ váy Laura Ashley.
“Cậu đang gọi từ đâu vậy?”
“Phòng giáo viên,” cô ấy thì thầm khẩn nài.
“Không phải là từ cái điện thoại đấy chứ?”
“Là nó đấy.”
“Nhưng như vậy là phạm luật đúng không?”
“Ừ.”
“Và cậu có mang quần áo dự phòng đi chứ?”
“Có.”
Đang là giờ nghỉ giải lao. Tôi có thể tưởng tượng được các giáo viên khác đang lượn lờ quanh cái áo hiệu Kookai and French Connection, trong khi pha cà phê, lôi những cái bánh sandwich được gói trong giấy thiếc ra và tranh cãi với nhau vì những miếng kem trứng và chỗ ngồi tốt nhất. Những người đàn ông nhiều tuổi nhất trong hội đồng giáo viên chắc hẳn đang tặc lưỡi thô bỉ về phía Daisy, người đang củng cố thêm cho cái định kiến đã ăn sâu trong họ về những giáo viên trẻ tuổi bằng việc phô bày cả tủ quần áo của cô ấy trước cả phòng giáo viên. Còn thái độ của các bà giáo chắc là khác nhau. Người thì ném những cái nhìn cay nghiệt, người thì quắc mắt ganh tỵ hay cười một cách bí ẩn khoái chí. Họ đang đánh giá cô ấy. Tôi biết chắc điều này bởi vì Daisy thường kể cho chúng tôi nghe mấy câu chuyện hài hước về Hội đồng giáo viên của trường cô ấy.
“Họ sẽ biết rằng cậu đang mong chờ một cuộc hẹn. Bây giờ những bộ đồ ấy đang ở đâu? Câu có treo chúng lên không? Nếu chúng bị nhàu thì sẽ chẳng có lợi cho ai đâu.”
“Tớ đã treo chúng lên khắp phòng giáo viên rồi.”
Tôi không nhịn được cười. Tự thấy hài lòng rằng tôi đã nắm được rất chính xác tình cảnh của Daisy. Nhận định sai. Daisy ngưng tôi lại.
“Đừng cười nữa và thôi cái kiểu mẹ dạy con ấy đi. Giúp tớ đi mà, tớ nên mặc gì đây?”
Cô ấy coi chuyện này rất nghiêm trọng.
“Xin lỗi, tớ thực sự xin lỗi.” Mặc dù tôi biết tôi không hề cảm thấy thế. Tôi cố gắng tập trung. Tôi biết điều này rất quan trọng đối với cô ấy. Còn tôi thì chỉ cần suy nghĩ một chút thôi. Tôi đoán là tôi đã quên mất nó quan trọng thế nào.
“Được rồi, không phải là bộ váy Little Black. Chắc là cậu không muốn trông giống như một kẻ mồi chài đàn ông nhỉ?”
“Đồng ý.”
Tất cả chúng tôi đều có một bộ như thế. Có bộ không quá nhỏ, không hẳn phải là màu đen, không nhất thiết phải là váy nhưng tất cả chúng tôi đều có một bộ của hiệu này. Nó đã được chứng minh là một bộ đồ quyến rũ và khêu gợi. Tôi có một cái quần đen mỏng, của Daisy là chiếc váy Little Black cổ điển. Sam có một cái đầm đen dài với đường xẻ cao đến tận đùi. Còn với Lucy, hầu như tất cả trang phục của cô ấy đều là của hiệu này. Giờ mới để ý, tôi không chắc rằng liệu Rose cũng có một bộ của Little Black như thế không. Tôi tự nhắc lần gặp tới sẽ phải hỏi chị ấy xem. Sự mời gọi của nó, có thể nhận ra dễ dàng như nhận ra một người kiêng rượu trong ngày thánh Patrick, và vì lí do này Daisy và tôi cùng đồng ý rằng bộ đồ đó không hề phù hợp cho ngày hẹn hò đầu tiên. RÕ RÀNG RỒI…
“Cậu định sẽ làm gì?”
“Ăn đêm.”
“Ăn đêm… rất sáng suốt, không quá trang trọng như một bữa tối nhưng đáng để tâm hơn là một buổi đi uống nước. Nghe có vẻ hứa hẹn đấy. Cậu vừa không muốn trông như thể cậu đã hết sức cố gắng, vừa không muốn trông như thể cậu luôn luôn chạy theo và vượt trước mốt một cách không chê vào đâu được.”
“Chính xác,” Daisy nói. Không nghi ngờ gì, cô ấy đang nhìn vào chiếc quần jean dính sơn và cái áo phông ngắn tay Sloppy Jo, đau đớn nhận ra rằng sự mô tả đó khác xa so với tình trạng ăn mặc hiện giờ của cô ấy như thế nào.
“Thế còn quần Blue Jigsaw, áo cotton với cổ chữ V của hiệu Next thì sao?”
“Quá giống đồng phục trường, tớ đã thử rồi.”
“Còn quần bóng màu đen của hãng French Connection, áo chui xẻ cổ màu kem?”
“Cái quần nào? Bằng lụa ư?”
“Cậu nhớ cái mà Lucy đã thuyết phục cậu mua chứ? Không quá bóng giống như lụa… nó làm chân cậu trông dài hơn đấy.”
“Thật chứ?”
Và cứ thế, cho đến tận khi mấy cô nàng làm cùng phòng với tôi trở lại sau giờ nghỉ giải lao (có vẻ như hai hay ba lần gì đó). Họ tỏ ra nhẹ nhõm vì thấy tôi vẫn đang dính lấy cái điện thoại và không có cơ hội để trốn đến phòng tập thể dục được. Chúng tôi vẫn đang tranh luận về cổ tròn hay cổ chữ V lúc Sam nhảy đến bên bàn làm việc của tôi và ném một cái bánh sandwich pho mát xuống. Ôi tình yêu.
“Cậu làm sao vậy?” Tôi cáu tiết hỏi Daisy khi cô ấy gạt phăng ý kiến của tôi về quần bằng vải lanh trắng và áo cổ tròn màu đen với cái lí do “quá trẻ con”. “Nó không trẻ con tý nào mà lại rất “lễ giáo”.”
“Chính xác, và tớ cũng gần bằng tuổi của Archangel Gabriel rồi. Tớ không biết. Tớ thích anh ấy. Tớ có một cảm giác tốt đối với anh ấy. Khỉ thật, chuông reo rồi. Tớ phải lên lớp đây. Hãy nghĩ thêm một vài ý tưởng nữa và gọi cho tớ nhé.”
“Gọi vào máy điện thoại khẩn này ư?”
“Ừ, đây là một chuyện khẩn cấp mà. Gặp lại cậu sau nhé!”
“Tạm biệt.”
Tôi đặt điện thoại xuống.
“Ai đấy?” Sam hỏi.
“Daisy. Cậu ta đang yêu.”
“Không đời nào.” Sam trợn tròn mắt. “Ai, ai, ai vậy? Kể cho tớ đi.”
“Simon, kể từ bữa tiệc của tớ hôm qua.”
“Anh ta thật đáng yêu.”
“Anh ta á? Tớ không bao giờ để tâm, giờ tớ đã có Luke.”
“Tớ thấy vui thay cho cậu ấy,” Sam nói. Nhưng rồi lại cười đau khổ. “Đến khi nào thì tớ mới gặp được người ấy của tớ đây?”
Lạy Chúa.
Buổi điều tra bắt buộc diễn ra vào tối thứ Tư tại quán All Bar One Convent Garden. Sam và tôi đến đầu tiên, sau một ngày cật lực nữa gửi cho nhau mấy bức e-mail thô lỗ. Tiếp theo là Rose, trông rất hào hứng vì được đi chơi đêm. Sau đó đến Daisy (vị khách đặc biệt tối nay) và cuối cùng, Lucy, vẫn như mọi khi, muộn rất đúng kiểu.
“Hai người đã quan hệ với nhau chưa?” Lucy mở lời chào.
Rất thẳng thắn, tôi nghĩ bụng. Ngắn gọn, thẳng vào vấn đề. Những người khác cáu kỉnh nhìn cô ấy. Vẫn bình thản, Lucy tiến lại ngồi vào cái ghế gỗ trông giống như một cái ly. Nó đã bị mài mòn do những cái mông quần bằng vải bông. Cô ấy châm một điếu thuốc và nhún vai nói.
“Ôi, mấy nàng ơi, tha cho tớ khỏi cái vẻ đoan trang ấy đi. Các cậu đều quá biết mà. Nếu không tại sao Rose lại phải thuê người trông trẻ? Sao tớ phải lao về nhà sau giờ làm việc và cả hai cậu cũng thế” – cô ấy chỉ tay về phía Sam và tôi – “hủy bỏ những cuộc hẹn ăn tối với khách hàng thân thiết, hoặc bất kể việc gì các cậu làm sai chứ?” Cô ấy bày tỏ quan điểm. Điều này thật thú vị. Daisy đã gặp được một người CÓ TƯ CÁCH.
“Tớ chưa ngủ với anh ta.”
“Nhưng cậu đã muốn, đúng không?” Sam cảnh báo. Có lẽ cô ấy nghĩ Daisy cũng là một người lẳng lơ. Hoặc đúng hơn là cô ấy đang bị ám ảnh bởi việc so sánh những biểu hiện và hành động của cô ấy với những người khác. Cô ấy không ngừng tìm kiếm sự phản ứng đúng đắn.
“Thôi được, đúng, rõ ràng là có. Nhưng tớ đã tự kiềm chế bản thân.”
“Rất sáng suốt.” Rose và tôi đồng thanh. Không ai trong hai chúng tôi tin tưởng cô ấy.
“Dù sao đó cũng là một buổi tối thú vị.”
“Nâng ly nào!” Chúng tôi giục, rót những ly Chablis đầy để giọng cô ấy được giãn ra.
Chúng tôi ngồi lâu hơn, nói nhiều hơn và uống cũng nhiều hơn tất cả mọi người trong quán ăn. Người phục vụ đã xếp ghế lên thành chồng và đem chổi quét ầm ĩ xung quanh chúng tôi. Bọn họ tập trung thành một nhóm mệt mỏi, nhìn chúng tôi đầy thù địch. Phải rất lâu, chúng tôi mới nhận ra bọn họ muốn tống cổ chúng tôi biết nhường nào. Chúng tôi cười nói nhiều quá nên thời gian trôi qua mà không biết.
“Các bạn nhẹ nhàng quá nhỉ?”. Lucy nhảy ra với một bồ tức trong bụng. Cô ấy không bao giờ cho tiền boa quá nhiều hoặc quá ít. Cô ấy không bao giờ bị bối rối hoặc bị những người bồi bàn bắt nạt sau khi đã phục vụ tận tình. Cô ấy chẳng bao giờ ra khỏi khách sạn mà phải lục lọi túi tìm xu lẻ cho mấy cậu bé gác cổng. Cô ấy luôn có cả tá “những khoản tip vừa đủ”. Còn chúng tôi, tất cả lúc nào cũng boa quá nhiều hoặc chẳng thèm để lại cái gì cả. Cả hai trường hợp đều là những sai lầm trong giao tiếp xã hội.
“Thôi, Lucy” chúng tôi bảo cô ấy im. Một vài Pao thôi mà.”
Lucy cáu kỉnh ngồi về vị trí. Nhưng ít nhất thì cô ấy không còn nói đi nói lại về 15 hay 17 pao rưỡi nữa.
Anh ấy ngọt ngào lắm. Anh ấy nắm tay mình ở chỗ công cộng.
Chúng tôi gật đầu đồng ý. Điều này thường có nghĩa là họ chính thức là những người độc thân.
Chúng tớ nửa có kế hoạch là bắt một chiếc taxi, lên thẳng Piccadilly. Trên đường có nhiều du khách quá, còn dân địa phương thì lao ra khỏi các quán rượu, quán bar. Chúng tớ cứ liên tục nhận xét mọi người trông hạnh phúc ra sao và đẹp đẽ như thế nào.”
Rose hỏi “Vậy em nghĩ mọi người trông đều rám nắng, ăn vận đẹp đẽ và vác bộ mặt hài lòng à?”
“Đúng.” Daisy hào hứng. Còn tất cả chúng tôi đưa mắt nhìn nhau.
“Kể tớ nghe,” Sam hỏi, “có công bằng không khi nói mặc dù cậu và Simon đều đồng ý rằng trông ai cũng hạnh phúc, khỏe mạnh, ăn mặc thời trang và sở hữu làn da rám nắng… thì vẫn chẳng có ai tỏa sáng bằng hai người đúng không?”
“Đúng, đúng. Chính thế đấy.” Daisy cười lớn. “Cậu có nghĩ điều đó lạ lùng không?”
“Không. Tớ nghĩ là do rượu.” Lucy nói.
“Chúng tớ nhanh chóng tới công viên Regent. Anh ấy gợi ý đi đường tắt. ”
“Nghe có vẻ mưu mẹo đấy nhỉ?” Rose nói, nhìn có vẻ sợ sệt.
“Ơn Chúa. Tớ bắt đầu nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ làm thế!”
“Tớ nghĩ chắc anh ấy lo lắng quá nên mới trở nên ranh mãnh như thế. Vì anh ấy tiếp tục nói về việc nó an toàn như thế nào và đảm bảo với tớ là anh ấy cũng hay đi đường tắt này vào mùa hè. Anh ấy nói lúc này vào đêm họ sẽ có một ‘giấc mộng đêm hè’ ở đấy rồi.”
Chúng tôi nhìn cô ấy với vẻ diễu cợt.
“Các cậu biết Shakespeare là ai chứ ?”
Chúng tôi cùng nhìn cô ấy, cảm giác bị xúc phạm. Cô ấy vội vàng đánh giá sự ham muốn của bản thân. “Connie, rõ ràng là anh ấy không làm gì kỳ cục và vì không thấy chiếc taxi nào nên đường tắt cũng có tác dụng của nó. Có lẽ do hai chai rượu chúng tớ vừa uống. Hoặc do sự thực là chúng tớ phải đi bộ dọc công viên Luân Đôn. Chúng tớ đắm chìm trong hạnh phúc.”
Chúng tôi đều bị ấn tượng. Ấn tượng và hài lòng. Với mỗi mẩu chuyện chúng tôi lại ngưỡng mộ nhau. Một câu chuyện lãng mạn lúc nào cũng hay ho, nhưng câu chuyện với chính người bạn thân làm nhân vật chính mới thực xuất sắc. Chúng tôi gắn nó với thành phố của chúng tôi, lãng mạn và đầy kinh nghiệm.
“Nói rõ chuyện này một chút”, tôi nói, “lãng mạn với chữ L viết hoa. Mình trả lời được câu này. Không phải sự lãng mạn bình thường mà là sự lãng mạn trong các quán bar.”
“Không thể tốt hơn.” Daisy lắc đầu ngượng nghịu.
“Không phải sự lãng mạn khi bạn nhắm mắt và hy vọng người ta sẽ không nhầm tên để khỏi lạc sang một chuyến bay khác.” Sam hỏi.
“Không phải thế.” Daisy cười, tự hài lòng.
“Không phải lãng mạn như một đêm hè đi nghỉ mát.”
“Có phải lãng mạn làm người ta nghẹt thở đó có phải là sự lãng mạn thực sự không?” Rose tự hào hỏi.
Daisy gật đầu. Cô thanh toán khi tôi im lặng khi uống rượu.
Lucy đi lấy thêm một chai rượu nữa. Khi cô ấy quay lại, chúng tôi vẫn còn đang trầm trồ trước câu chuyện lãng mạn của Daisy.
“Tiếp tục đi.” Lucy hét.
“Được rồi, chúng tớ đã có màn chào hỏi hoàn hảo ở nhà hàng, nhưng có vẻ tớ đã vận dụng cạn trí thông minh và óc hài hước của mình. Anh ấy nắm tay tớ. Nó hơi dinh dính và tớ hơi ngượng nên nói ‘Tối nay nóng thật đấy.’”
Chúng tôi nhìn cô ấy chằm chằm. Ngạc nhiên và thất vọng. Làm sao cô ấy lại nói những chuyện hời hợt như thế được nhỉ? Thời tiết ư? Lạy Chúa. Chúng ta không nói những chuyện này. Đâu cần nói.
“Tớ chẳng hiểu sao lại nói những lời ngu ngốc như thế nữa. Tớ thấy kinh tởm bản thân, không thể tin là mình lại ngu đến như vậy.”
“Ồ, tớ không biết,’ Lucy nói. Tớ không biết như vậy có phải là tử tế không. Tớ cũng hy vọng câu chuyện của Daisy sẽ thú vị hơn, để tớ còn có chút trợ cấp lúc sáu mươi tuổi.”
“Để đền bù cho một triển vọng nhạt nhẽo không tưởng tượng được này...” Daisy ngần ngại chờ đợi một trong số chúng tôi tiếp lời.
Cuối cùng Sam lên tiếng, “Không có triển vọng gì thì đúng hơn.”
Tôi không nghĩ đây là những gì Daisy mong đợi. Cô ấy khẩn trương tiếp tục câu nói vì phát hiện ra mình đang mất đi khán giả.
“Tớ nói rằng bọn tớ nóng đến nỗi có thể lội xuống ao.” Chỉ kể lại câu chuyện thôi nhưng Daisy trông đã kinh hãi. Chúng tôi đều thông cảm cho cô ấy. Anh ta giờ sẽ nghĩ rằng cô ấy thuộc kiểu dân hippy có một không hai. Daisy đã đánh mất anh ta.
“Anh ấy nói thật tuyệt vì cũng định gợi ý một câu tương tự, nhưng sợ tớ sẽ nghĩ hoặc là anh ấy bị điên, hoặc là chúng tớ sẽ bị cảnh sát tóm cổ. Ngạc nhiên chưa?”
Đúng, chúng tôi mồm há hốc.
“Thế các em có sợ bị bắt không?” Rose hỏi.
“Hay anh ta là một tay du lịch kiểu mới trá hình?”
Daisy cười đầy ẩn ý.
“Không, tớ chỉ cởi dây giày, và chúng tớ cùng lội nước, chân trần với quần xắn lên tận gối. Và chúng tớ làm chuyện đó đằng sau đài phun nước.”
Chúng tôi mỗi người nuốt một ngụm rượu. Hình như Daisy đã tìm được nơi chốn của mình rồi.