B
ất cứ ai cũng từng mắc sai lầm, điều chúng ta cần làm là chấp nhận những sai lầm, thất bại đó như là một phần của quá trình trưởng thành và học hỏi. Thế nhưng, hầu hết người lớn chúng ta, nhất là các bậc cha mẹ, lại thường không thấu hiểu điều đó. Họ đặt nhiều kỳ vọng vào những đứa trẻ và không chấp nhận chúng thất bại, không biết rằng điều đó để lại cho đứa trẻ những tổn thương không hề nhỏ.
Donnie, học sinh lớp 3 của tôi, là một đứa trẻ bị đặt trong hoàn cảnh như thế. Là con trai duy nhất, cậu bé phải chịu áp lực rất nặng nề từ phía gia đình, bởi bố mẹ cậu dồn hết mọi hy vọng lên cậu. Mỗi lần bị điểm kém hoặc không đứng nhất ở môn thể thao nào, cậu bé đều bị gia đình trách phạt. Lâu dần, cậu bé tự khép mình lại, trở nên nhút nhát và tự ti. Hiếm khi Donnie nêu lên ý kiến của mình, cậu bé sợ sai và sợ bị mọi người chê cười. Mỗi khi làm bài kiểm tra, cậu bé thường cắn móng tay để đỡ căng thẳng. Ngay cả môn Toán, môn học mà cậu vốn khá nhất, cũng hiếm khi đạt điểm cao do cậu đã mất tự tin vào khả năng của mình.
Là giáo viên chủ nhiệm của Donnie, tôi luôn cố gắng hết sức để giúp cậu bé lấy lại lòng tự tin. Nhưng có quá nhiều học sinh khác cần phải quan tâm nên tình hình của Donnie vẫn chưa tiến triển được nhiều như tôi mong muốn.
Đến giữa học kỳ, Mary Ann, một giáo viên thực tập được phân công vào lớp của tôi. Cô gái còn rất trẻ, xinh xắn và yêu trẻ con. Các học sinh của tôi, kể cả Donnie, đều yêu mến cô ấy. Nhưng cũng như tôi, cô ấy gặp phải trở ngại đối với trường hợp của cậu bé luôn sợ mắc sai lầm này.
Một sáng nọ, lớp chúng tôi có giờ học Toán. Donnie chép các đề toán trên bảng vào vở một cách cẩn thận. Khi thấy cậu bé đã giải đúng bài đầu tiên, tôi an tâm để lớp học lại cho Mary Ann trông, còn mình thì chuẩn bị những vật liệu vẽ cho tiết học mỹ thuật kế tiếp. Nhưng khi tôi trở lại thì Donnie đang đầm đìa nước mắt. Cậu bé đã làm sai bài toán thứ ba.
Mary nhìn tôi một cách tuyệt vọng. Rồi bỗng nhiên, cô ấy bước đến bàn, lấy hộp đựng bút chì và tẩy của giáo viên rồi quay lại chỗ Donnie.
- Donnie. – Mary cúi xuống bàn cậu bé, dịu dàng nói. – Cô muốn em xem những thứ này.
Mary lấy từng chiếc bút chì ra khỏi hộp và đặt chúng lên bàn.
- Nhìn những cây bút chì và cục tẩy này, Donnie. Chúng là của cô Lindstrom (tên tôi) và của cô. Tất cả đều đã bị mòn vì các cô cũng đã phạm nhiều lỗi sai. Mỗi lần phạm lỗi sai, các cô dùng tẩy để xóa hết rồi thử làm lại một lần nữa. Em cũng hãy thử như vậy xem!
Mary cầm tay Donnie và trìu mến nói tiếp:
- Cô tặng em cục tẩy này, nó sẽ giúp em nhớ rằng bất cứ ai cũng có lúc phạm phải lỗi lầm. Không ai là hoàn thiện cả. Điều quan trọng là chúng ta biết sửa chữa những lỗi lầm đó.
Cầm cục tẩy đã mòn trên tay, Donnie mỉm cười. Đó là lần đầu tiên tôi thấy được vẻ mặt tươi tắn, ánh mắt bừng sáng của cậu bé.
Donnie đã giữ gìn cục tẩy rất cẩn thận.
Nhiều năm sau đó, cậu bé Donnie nhút nhát ngày xưa đã trở thành một doanh nhân thành đạt. Còn Mary Ann đã là một giáo viên được rất nhiều thế hệ học trò yêu quý vì sự tận tâm và sâu sắc của mình.