-T
ại sao chúng em phải học tất cả những điều ngu ngốc này?
Trong tất cả những câu hỏi và phản đối mà tôi đã nghe từ học trò của mình suốt bao nhiêu năm dạy học, đây là câu thường xuyên nhất. Tôi trả lời học trò của mình bằng câu chuyện sau:
“Một đêm nọ, một đám người du mục chuẩn bị nghỉ đêm giữa đồng thì bất ngờ nhận thấy mình bị bao quanh bởi một luồng sáng. Họ tin là thiên thần đang đến với họ. Họ chờ đợi với niềm tin rằng thiên thần sẽ nói cho họ những điều quan trọng chỉ dành riêng cho họ thôi.
Một giọng nói vang lên:
- Hãy nhặt tất cả những viên sỏi xung quanh. Bỏ chúng vào trong túi mang theo bên mình. Hãy đi một ngày và đêm mai các anh sẽ thấy niềm vui và cả nỗi buồn.
Sau khi thiên thần biến mất, những người du mục ngạc nhiên và thất vọng. Họ chờ đợi một sự khám phá lớn, những bí mật giúp họ trở nên giàu có, mạnh khỏe và làm bá chủ thế giới. Nhưng thay vào đó họ chỉ phải làm một việc cỏn con không có ý nghĩa gì cả. Dẫu sao, nghĩ đến lời nói của thiên thần, mỗi người cũng nhặt vài viên sỏi rồi bỏ vào túi dù không hài lòng chút nào.
Đi suốt một ngày, khi đêm đến họ dừng chân cắm trại. Mở túi ra họ thấy những viên sỏi đã biến thành những viên kim cương. Họ vui mừng vì có kim cương, nhưng cũng buồn tiếc đã không lấy thêm vài viên sỏi nữa.
Tôi có một học trò, tên Alan, từ thời kỳ đầu tiên đi dạy học đã chứng minh câu chuyện trên là có thật. Khi Alan học lớp 8, cậu bé này rất giỏi “gây chuyện” và hay bị đuổi học. Cậu ta đã trở thành một tên “anh chị” trong trường và trở thành bậc thầy về “chôm chỉa”.
Mỗi ngày tôi cho học trò học thuộc lòng những câu danh ngôn. Khi điểm danh, tôi đọc đoạn đầu của một câu danh ngôn. Để được điểm danh, học trò phải đọc nốt phần cuối của câu danh ngôn.
- Alice Adams! Không có thất bại ngoại trừ...
- ... không tiếp tục cố gắng. Em có mặt thưa thầy Schlatter.
Cứ thế đến cuối năm, học trò của tôi nhớ được khoảng 150 câu danh ngôn. Ví như:
“Bạn nghĩ rằng bạn có thể, hay không thể - cách nào cũng đúng.”
“Nếu bạn nhìn vào chướng ngại, bạn đã rời mắt khỏi đích đến.”
“Người cay độc là người biết giá cả mọi thứ nhưng chẳng biết giá trị của cái gì cả.”
Và tất nhiên phải có câu danh ngôn của Napoleon Hill:
“Nếu bạn nghĩ và tin vào điều gì đó, bạn có thể đạt được nó.”
Alan là người phản đối nhiều nhất cách học này, cho đến một ngày cậu bị đuổi khỏi trường và biến mất suốt 5 năm. Một ngày nọ, cậu ta gọi điện thoại cho tôi. Cậu vừa được bảo lãnh ra khỏi trại cải tạo.
Sau khi cậu ấy ra tòa và cuối cùng bị chuyển đến trại cải tạo trẻ vị thành niên vì những điều mình đã làm, cậu chán ghét chính bản thân và cậu đã lấy dao cạo cắt cổ tay mình.
Cậu kể:
- Thầy biết không, khi em nằm đó, cảm thấy sự sống đang chảy ra khỏi thân thể em, em chợt nhớ đến một câu danh ngôn thầy đã bắt em chép đi chép lại 20 lần một ngày.
“Thật sự không hề có cái gì gọi là thất bại,
trừ khi chúng ta không tiếp tục cố gắng.”
Và đột nhiên em thấy nó có ý nghĩa. Nếu em còn sống, em không thất bại, nhưng nếu em để mình chết đi, em sẽ thất bại hoàn toàn. Vì thế với sức lực còn lại, em gọi người tới cứu và bắt đầu một cuộc sống mới.
Bạn thân mến, khi bạn nghe câu danh ngôn đó, nó là viên sỏi. Nhưng đến khi bạn cần một chỉ dẫn vào thời điểm quan trọng của cuộc đời, nó trở thành viên kim cương. Vì thế, hãy tìm cho mình thật nhiều viên sỏi, và bạn sẽ nhận được những viên kim cương.
Dạy học là đặt sự hiểu biết của một người vào sự phát triển của một người khác.
Và chắc chắn học trò là ngân hàng, nơi bạn có thể gửi kho báu quý giá nhất của bạn.
- Eugene P. Bertin