Vào 9 giờ sáng thứ Bảy, Lincoln Rhyme đang di chuyển xe lăn khắp phòng giám định, đọc chính tả để người khác ghi chép bản báo cáo chứng cứ nhằm hỗ trợ vụ xét xử Walker và thỏa thuận nhận tội của Swann.
Anh cũng để ý đến lịch sinh hoạt của mình, hiện trên một màn hình lớn.
Phẫu thuật thứ Sáu, 26 tháng 5. Có mặt tại bệnh viện lúc 9 giờ sáng.
KHÔNG uống rượu sau nửa đêm. Một giọt cũng không.
Anh mỉm cười khi đọc dòng thứ hai, do Thom ghi vào.
Căn biệt thự phố thật yên tĩnh. Hộ lý của anh đang ở trong bếp và Sachs đang ở căn hộ của cô tại Brooklyn. Tầng hầm nhà cô phát sinh vấn đề nên cô đang chờ thầu khoán đến. Lát nữa đây cô sẽ gặp mặt Nance Laurel - để cùng uống vài ly và dùng bữa tối.
Và nói xấu đàn ông…
Rhyme hài lòng khi hai người phụ nữ này, sau tất cả mâu thuẫn, đã trở thành bạn bè. Sachs không có nhiều bạn.
Tiếng chuông cửa vọng lại và Rhyme nghe tiếng bước chân của Thom đi về phía cửa chính. Một lát sau, cậu trở lại cùng một nhân vật cao lớn mặc com lê nâu, sơ mi trắng và cà vạt với sắc thái xanh lá anh không tài nào mô tả được.
Đại úy Bill Myers thuộc Sở Cảnh sát New York. Đơn vị Công tác Đặc biệt gì đó.
Mọi người chào hỏi nhau xong, Bill Myers rơi vào một giọng điệu phấn khích, hết lời khen ngợi Rhyme đã giải quyết xong vụ án.
“Một triệu năm nữa cũng đừng hòng gặp lại vụ án tương tự”, tay đại úy nói.
“Tôi cũng bất ngờ với diễn biến của nó.”
“Nhất định rồi. Phần anh có vài suy luận đường hoàng ra phết.”
Từ “đường hoàng” chỉ dùng mô tả một thứ phải phép xã giao hoặc không thô tục, nó không có nghĩa “tạm được” hay “tốt.” Nhưng biết mình chẳng thể nào thay đổi được một chuyên gia biệt ngữ nên Rhyme làm thinh. Anh nhận ra sự im lặng đã bao trùm cả bầu không khí khi Myers nhìn chiếc máy sắc ký chất khí bằng một sự chăm chú mà hoàn cảnh thông thường - và chính cái máy ấy - không cho phép.
Rồi tay đại úy nhìn quanh phòng giám định và quan sát thấy chỉ có bọn họ.
Và Rhyme biết.
“Muốn nói về chuyện của Amelia, đúng chưa Bill?”
Ước chi anh không dùng tên cô. Hai người hoàn toàn không hề mê tín, ngoại trừ kiểu mê tín này. Họ chưa bao giờ gọi nhau bằng tên.
“Phải. Lon nói chuyện với anh rồi phải không? Chuyện tôi băn khoăn về sức khỏe của cô ấy?”
“Anh ấy nói rồi.”
“Để tôi tháo mở thêm”, Myers nói. “Tôi đã cho cô ấy ít thời gian để hoàn tất vụ án này rồi đi kiểm tra sức khỏe. Nhưng tôi không định đi theo lộ trình đấy. Tôi đã đọc bản báo cáo vụ bố ráp tại Glen Cove rồi, về việc cô ấy và sĩ quan Pulaski tóm cổ Jacob Swann. Báo cáo bên quân y nói là đầu gối cô ấy khuỵu xuống hoàn toàn sau khi nghi can để ý cô ấy đang đau nên đấm đá trúng cái đầu gối đấy. Sĩ quan Pulaski mà không có mặt ở đấy thì cô ấy bị giết rồi. Spencer Boston cũng suýt chết, và biết đâu còn chết thêm vài cảnh sát đặc nhiệm nữa khi họ tiến hành xâm nhập linh động.”
Rhyme nói cộc lốc, “Cô ấy đã hạ tên hung thủ đấy, Bill.”
“Cô ấy may thôi. Báo cáo nói sau đó cô ấy gần như không bước nổi.”
“Giờ cô ấy khỏe rồi.” “Khỏe rồi à?”
Không, chưa khỏe. Rhyme không nói gì.
“Chuyện rõ như ban ngày mà, Lincoln. Chẳng ai muốn đề cập đến chuyện này nhưng đây là một tình huống rắc rối. Cô ấy đang đặt bản thân và người khác vào nguy hiểm. Tôi muốn bàn riêng với anh về chuyện này từ lâu rồi. Chúng tôi đã họp lại và gợi ra được một quyết định. Tôi sẽ thăng chức cho cô ấy ra khỏi ngành. Cô ấy sẽ làm giám sát trong Tổ Trọng án. Và chúng tôi cho cô ấy hàm hạ sĩ. Nhưng tôi biết cô ấy sẽ phản ứng.”
Rhyme giận dữ. Đây chính là Sachs của anh mà tay đại úy nói đến bằng những cách nói sáo rỗng rẻ tiền nhất.
Nhưng anh vẫn nín thinh.
Tay đại úy nói tiếp, “Tôi cần anh thuyết phục cô ấy, Lincoln. Chúng ta không muốn mất cô ấy, cô ấy quá giỏi. Nhưng sở không thể giữ cô ấy nếu cô ấy cứ khăng khăng làm trong ngành. Cho cô ấy ngồi bàn giấy là phương án duy nhất.”
Rồi cô sẽ làm gì sau khi ra khỏi Sở cảnh sát New York? Trở thành cố vấn tự do như anh chăng? Nhưng vậy không phải cách làm việc của Sachs. Cô là một người khám hiện trường vụ án xuất sắc, với tố chất đồng cảm bẩm sinh và bản tính ngoan cường. Nhưng cô phải làm cảnh sát trong ngành, chứ không thể ru rú trong phòng giám định như anh. Và pháp y đương nhiên không phải là chuyên môn duy nhất của cô. Nếu cô không thể phóng tới một vụ giữ con tin hay bắt cướp đang tiếp diễn để giao chiến với thủ phạm, cô sẽ chết mòn.
“Anh nói chuyện với cô ấy nhé, Lincoln?”
Cuối cùng anh mở miệng đáp, “Để tôi nói chuyện với cô ấy.” “Cảm ơn anh. Vì lợi ích của cô ấy thôi. Chúng ta thật sự rất cần người giỏi nhất. Vậy sẽ vẹn cả đôi đường cho mọi người.”
Tay đại úy bắt tay rồi đi khỏi.
Rhyme nhìn chằm chằm vào chỗ bàn nơi Sachs dạo gần đây ngồi điều tra vụ án Moreno. Tưởng chừng anh ngửi được loáng thoáng mùi xà phòng hương dành dành ưa thích của cô, mặc dù rất có khả năng đó chỉ là một ký ức thơm nồng.
Để tôi nói chuyện với cô ấy…
Rồi anh xoay xe lăn, điều khiển xe trở lại chỗ bảng trắng, nghiên cứu nội dung trên bảng kỹ lưỡng. Anh cảm thấy an lòng, như thường lệ, trước sự khúc chiết và ly kỳ của chứng cứ.