Điện thoại reo đúng hẹn.
Nói gì thì nói, Phù thủy luôn đúng giờ.
Shreve Metzger, ngồi tại bàn làm việc trong tòa nhà NIOS ít nhiều vắng vẻ vào chiều thứ Bảy hôm nay, nhìn vào ánh đèn nhấp nháy phát ra từ chiếc điện thoại đỏ ma thuật của mình rồi chăm chú lắng nghe tiếng chuông reo mà y nhận thấy chẳng khác nào tiếng chim. Y trầm ngâm định không bắt máy.
Và không bao giờ nhận điện thoại từ lão này một lần nào nữa. “Metzger đây.”
“Shreve! Anh khỏe không? Nghe nói có nhiều diễn biến hay ho bên đấy, tôi hiểu mà. Long Island. Trước đây tôi từng là thành viên của câu lạc bộ gôn Meadowbrook, anh biết không? Anh không chơi gôn hả?”
“Không.”
Bóp chết cái cụm từ “thưa sếp.”
Giọng nói chợt mang đậm chất Phù thủy lần nữa, thấp, khàn: “Chúng tôi bàn luận nãy giờ về các tội danh khởi tố đối với Spencer.”
Metzger đáp, “Kiện cỡ gì chúng ta cũng thắng được… nếu muốn.” Y tháo cặp kính xoàng xĩnh ra, đánh bóng tròng rồi lắp lại.
Không như tại Vương quốc Anh, công bố tài liệu mật tại Mỹ không nhất thiết là một tội, trừ khi ta làm gián điệp cho một quốc gia khác. “Phải, nhưng mà, chúng ta dĩ nhiên phải tính đến các việc cần ưu tiên nữa.”
Phù thủy rõ ràng đang nói đến các vấn đề về quan hệ công chúng. Không theo đuổi vụ việc nữa có thể sẽ hợp lý hơn, đề phòng đám báo chí vớ được câu chuyện này.
Phải, nhưng mà…
Metzger lấy ra kềm cắt móng. Nhưng chẳng còn gì để cắt. Y xoay tròn cái kềm một cách lơ đãng lên mặt bàn. Cất kềm đi.
“Và anh xử lý rất tốt sự việc tại Florida. Đúng là hay ho khi tin tình báo sai lại hóa đúng. Cứ như ảo thuật vậy. David Copperfield, Houdini.”
“Bọn chúng bị tạm giam rồi, cả bọn.”
“Rất phấn khởi khi biết tin này.” Như thể đang chia sẻ những chuyện ngồi lê đôi mách của Hollywood, Phù thủy nói, “Giờ tôi phải kể cho anh chuyện này, Shreve à. Anh còn đấy không?”
Lão thật hồ hởi làm sao khi giao cho Shreve cái án tử. “Còn. Ông nói tiếp đi.”
“Tôi nhận được cuộc gọi từ một người bạn tại Langley. Một người nào đó gần đây có đi Mexico.”
Mê-hi-cô
“Một phe nào đó”, Phù thủy lặp lại. “Anh có nhớ gã không?” “Tại Reynosa”, Metzger nói.
“Chính là nơi đấy. Biết gì không? Gã đang nghỉ mát bên ngoài Santa Rosa, gần Tijuana.”
“Thật hả?”
“Thật chứ. Và có vẻ như gã vẫn còn ý định chuyển giao một số sản phẩm chuyên dụng của mình trong tương lai gần. Tương lai rất gần.”
Vậy là al-Barani Rashid đã chuyển tới Bờ Biển Tây để ẩn náu. “Người ta vừa thấy gã cùng một số cộng sự nhưng bạn bè của gã sáng mai đi rồi. Và anh bạn của chúng ta sẽ một thân một mình cả ngày trong một căn nhà tranh nhỏ xinh vào ngày mai. Và tin tốt là ủy ban du lịch địa phương hoàn toàn không phản đối chuyện chúng ta đến tham quan. Nên không biết anh có thể vạch ra một vài kế hoạch đi công tác đã qua sửa đổi để chúng tôi phê duyệt không. Chi tiết cụ thể tôi sẽ sớm báo anh biết.”
Một chỉ lệnh STO mới chăng?
Nhưng chẳng phải mình đang bị sa thải sao? y tự hỏi. “Tất nhiên rồi. Tôi bắt tay làm ngay. Nhưng mà…?” “Sao?” Phù thủy hỏi.
Metzger hỏi, “Mấy cuộc họp ấy? Các vấn đề về ngân sách ấy?” Một khoảng lặng. “À, ủy ban đã chuyển sang các vấn đề khác rồi.” Sau một phách, Phù thủy liền nghiêm nghị nói, “Nếu có vấn đề gì thì tôi đã nêu ra cho anh biết rồi, đúng chưa?” “Đúng, đúng thật. Tất nhiên rồi.”
“Tất nhiên.”
Cạch.