Rhyme đang ngước lên nhìn hai vị khách, khác nhau một trời một vực, đang bước vào phòng khách nhà anh.
Đầu tiên là một người đàn ông ở độ tuổi ngũ tuần, phong thái quân đội, vận một bộ com lê may sẵn - dễ dàng nhận ra từ hai vai áo - màu xanh hải quân, sẫm gần như đen. Ông ta có một gương mặt nhẵn nhụi, má xệ, da rám nắng, tóc tai gọn gàng, phong cách lính thủy đánh bộ. Nhất định là quan lớn, Rhyme nghĩ.
Người kia là một phụ nữ trạc ngoài ba mươi. Cô ta có vóc dáng gần như là bè bè, mặc dù vẫn chưa quá cân, chưa thôi. Mái tóc vàng, thiếu óng ả uốn kiểu phồng dợn ngược lỗi thời, xịt keo cứng ngắc, Rhyme để ý nước da nhợt nhạt của cô ta bắt nguồn từ lớp mặt nạ trang điểm tông màu da được bôi ê hề. Anh không thấy mụn hay chỗ rỗ nào khác nên cho rằng lớp kem dày cộm này là một sở thích thời trang của riêng cô ta. Không có lớp phấn phủ hay viền kẻ nào quanh đôi mắt đen tựa họng súng, càng làm nổi bật hơn đôi mắt giữa gương mặt có tông màu kem. Cặp môi mỏng của cô ta cũng kém sắc và khô. Rhyme đánh giá đây không phải là khuôn miệng thường xuyên nở nụ cười.
Cô ta có thói quen chọn một vật để nhìn vào - trang thiết bị trong phòng, cửa sổ, Rhyme - rồi tập trung ánh nhìn sắc lẹm vào nó, mài giũa nó đến tận lớp nghĩa bên trong hoặc gạt nó ra ngoài lề. Bộ com lê cô ta mặc màu xám sẫm, cũng không đắt tiền và cả ba cúc nhựa đều cài kín. Những chiếc cúc sẫm này có vẻ hơi không đều và anh tự hỏi liệu có phải cô ta đã tìm được một bộ com lê thật vừa vặn với những điểm nhấn không như ý rồi tự mình thay cúc hay không. Đôi giày thấp màu đen bị mòn không đều và được sửa gần đây bằng dung dịch che vết trầy.
Rõ rồi, Rhyme nghĩ. Anh tin mình quen sếp của cô ta. Nên anh lại càng tò mò hơn.
Sellitto giới thiệu người đàn ông, “Linc, đây là Bill Myers.”
Vị khách gật đầu. “Đại úy, rất vinh dự được gặp anh.” Ông ta dùng chức danh cũ của Rhyme ở Sở cảnh sát New York, từ hồi anh nghỉ hưu vài năm trước vì lý do tật nguyền. Chi tiết này xác nhận công việc của Myers, Rhyme đã đúng, quan lớn. Còn là quan lớn khá thâm niên.
Rhyme điều khiển chiếc xe lăn điện tới trước rồi chìa vội bàn tay ra. Vị quan lớn để ý chuyển động giật giật, ngần ngại rồi nắm chặt bàn tay anh. Rhyme cũng để ý một thứ: Sachs đanh người lại một chút. Cô không thích anh dùng tay và các ngón một cách không cần thiết vào mấy phép xã giao. Song Lincoln Rhyme không cưỡng lại được. Mười năm qua là một nỗ lực nhằm cải biến những gì mà số phận đã gây ra cho anh. Anh hãnh diện với những thắng lợi ít ỏi của mình và khai thác chúng.
Vả lại, mục đích của đồ chơi là gì nếu ta không bao giờ chơi với nó?
Myers giới thiệu người bí ẩn kia. Tên cô là Nance Laurel.
“Tôi là Lincoln”, anh nói. Một cái bắt tay nữa, ra chiều rắn chắc hơn cái bắt tay của Myers, mặc dù dĩ nhiên Rhyme không phân biệt được. Cảm quan không đi cùng với chuyển động.
Ánh mắt chằm chặp sắc bén của Laurel thu vào mái tóc nâu dày của Rhyme, cái mũi nhiều thịt, đôi mắt sẫm tinh anh. Cô ta không nói gì ngoài “Chào.”
“Vậy ra”, anh nói. “Cô là phó công tố viên quận.”
Cô ta không tỏ phản ứng gì trước suy luận của anh, một suy luận vốn phần nào chỉ là suy đoán. Một thoáng do dự, rồi: “Vâng, phải.” Giọng cô ta gãy gọn, quả quyết.
Sellitto bèn giới thiệu Myers và Laurel với Sachs. Vị quan lớn nhìn người nữ cảnh sát như thể ông ta chẳng lạ gì tiếng tăm của cô. Rhyme để ý thấy Sachs hơi nhăn mặt khi cô bước tới để bắt tay. Cô sửa lại dáng đi khi trở lại ghế. Anh tin chỉ mình anh thấy cô kín đáo bỏ một vài viên Advil vào miệng nuốt khan. Dù đau đến đâu, cô chưa bao giờ uống thuốc gì mạnh hơn.
Hóa ra Myers cũng có cấp bậc đại úy và điều hành một bộ phận mà Rhyme chưa nghe, có lẽ là bộ phận mới: Đơn vị Công tác Đặc biệt. Tác phong tự tin của ông ta cùng cặp mắt kín kẽ gợi cho Rhyme biết ông ta và đơn vị của mình có kha khá uy quyền bên trong Sở cảnh sát New York. Có lẽ ông ta là một đấu thủ nhắm đến tiền đồ trong chính quyền thành phố.
Bản thân Rhyme chưa bao giờ hứng thú với các chiêu trò của các tổ chức như Sở cảnh sát New York, huống hồ thứ gì xa vời hơn như Albany hay Washington1. Điều duy nhất khiến anh hứng thú lúc này là sự hiện diện của người đàn ông nọ. Sự xuất hiện của một tay cảnh sát thâm niên có dòng dõi cục sở bí ẩn cùng với một phó công tố viên quận có sức tập trung như chó sục cho thấy đây sẽ là một nhiệm vụ xua đi sự nhàm chán đáng sợ đã trở thành kẻ thù số một của anh kể từ vụ tai nạn.
1 Lần lượt chỉ chính quyền New York (Albany) và chính quyền Mỹ (Washington).
Anh cảm nhận tiếng đập thình thịch của sự mong đợi, của con tim, nhưng thông qua hai bên thái dương chứ không phải qua bộ ngực mất cảm giác của mình.
Bill Myers tôn trọng ý kiến của Nance Laurel, “Tôi để cô ấy tháo mở sự vụ này đây.”
Rhyme cố gắng thu hút sự chú ý của Sellitto bằng một cái liếc nhăn nhó nhưng anh ta lại nhìn đi hướng khác. “Tháo mở.” Rhyme ghét những thuật ngữ tự chế, kiểu cách như thế này, thứ mà các vị quan liêu và nhà báo khi nói chuyện hay gieo vào. “Nhân tố thay đổi cục diện” là một cách nói khác gần đây. “Màn kịch Kabuki2“ nữa. Những cách nói này chẳng khác nào mấy lọn nhuộm đỏ chói trên tóc một người phụ nữ trung niên hay hình xăm trên má.
2 Màn kịch Kabuki: Được giới chính trị gia Mỹ dùng với nghĩa “trò hề chính trị.”
Một khoảng lặng nữa rồi Laurel nói “Đại úy…” “Gọi tôi là Lincoln đi. Tôi ra khỏi ngành rồi.”
Khoảng lặng. “Lincoln, vâng. Tôi đang trong quá trình khởi tố một vụ án nhưng vấp phải một số vấn đề bất thường nhất định. Tôi được gợi ý là biết đâu anh đủ khả năng điều tra vụ này. Anh và thám tử Sachs. Tôi được biết hai người thường xuyên làm việc chung.”
“Đúng vậy.” Anh tự hỏi liệu phó công tố viên quận Laurel có lúc nào thả lỏng không. Có lẽ không.
“Để tôi giải thích”, cô ta nói tiếp. “Thứ Ba tuần trước, ngày 9 tháng 5, một công dân Mỹ bị mưu sát trong một khách sạn hạng sang tại Bahamas. Cảnh sát địa phương tại đấy đang điều tra vụ án này nhưng tôi có lý do tin rằng tay súng này là người Mỹ và đã trở lại đây. Có lẽ là khu vực New York.”
Hầu như trước câu nói nào cô ta cũng nghỉ một chút. Cô ta đang lựa từ đắt để trình bày chăng? Hay đang đánh giá các trách nhiệm pháp lý nếu một từ không đúng rời khỏi cửa miệng?
“Hiện tôi không có ý định tiến hành buộc tội mưu sát đối với hung phạm này. Rất khó tranh tụng ở tòa án cấp bang đối với tội xảy ra ở nước khác. Làm thì vẫn được thôi, nhưng sẽ mất nhiều thời gian lắm.” Bây giờ tần số ngập ngừng càng dày đặc hơn. “Trong khi cần phải hành động nhanh.”
Tại sao? Rhyme tự hỏi.
Ly kỳ đây…
Laurel tiếp tục, “Tôi muốn truy tố các tội danh độc lập khác tại New York.”
“Tội âm mưu”, Rhyme nói, đây là suy luận tức thời của anh. “Hay, hay. Tôi thích đấy. Dựa trên cơ sở là vụ án được lên kế hoạch tại đây.”
“Chính xác”, Laurel nhận định. “Án mạng này được thực hiện theo lệnh của một cư dân New York trong thành phố. Nên tôi đủ thẩm quyền truy tố.”
Giống tất cả các cảnh sát, hoặc cựu cảnh sát, Rhyme am tường luật như hầu hết các luật sư. Anh nhớ lại điều khoản có liên quan trong Bộ luật Hình sự New York: Một người phạm tội âm mưu khi có ý đồ thực hiện hành vi cấu thành một tội và người này thỏa thuận với một hoặc nhiều người để tham gia vào hành vi đó hoặc gây ra hành vi đó. Anh nói thêm, “Và cô có thể truy tố vụ án tại đây cho dù án mạng này xảy ra bên ngoài bang bởi vì hành vi nền tảng - hành vi mưu sát - là một tội tại New York.”
“Đúng vậy”, Laurel xác nhận. Có thể cô ta hài lòng vì anh đã phân tích đúng. Rất khó để biết.
Sachs nói, “Cô nói là có người ra lệnh giết. Nghĩa là sao, trừ khử theo kiểu tội phạm có tổ chức hả?”
Nhiều tay trùm tội phạm có tổ chức khét tiếng nhất chưa hề bị bắt và bị kết án các tội tống tiền, mưu sát, bắc cóc mà bọn chúng phạm phải, vì có thể chẳng bao giờ gắn kết được bọn chúng với hiện trường vụ án. Nhưng bọn chúng thường bị tống vào tù vì âm mưu gây ra các sự việc đó.
Tuy nhiên, Laurel nói, “Không phải. Vụ này khác.”
Tâm trí Rhyme nhảy múa. “Nhưng nếu ta xác định và tóm cổ những kẻ chủ mưu thì bên phía Bahamas sẽ muốn dẫn độ chúng. Ít nhất là dẫn độ tay súng.”
Laurel yên lặng ngắm anh một chốc. Sự ngập ngừng liên tục của cô ta gần như khiến anh bồn chồn. Cuối cùng cô ta nói, “Tôi sẽ phản đối việc dẫn độ. Và tôi cho rằng cơ hội thành công của mình là trên 90%.” Dẫu đã ngoài ba mươi nhưng Laurel trông trẻ trung. Cô ta có một chất ngây thơ kiểu nữ sinh. Không, nói “ngây thơ” không đúng, Rhyme nhận định. “Quyết tâm” mới phải.
“Cứng đầu” là một từ sáo mòn thích hợp khác.
Sellitto hỏi cả Laurel lẫn Myers, “Hai người có nghĩ đến nghi phạm nào không?”
“Có. Tôi chưa có nhân thân của tay súng nhưng tôi biết có hai người đã ra lệnh khử này.”
Rhyme mỉm cười. Trong anh khuấy lên sự tò mò, cùng với cái cảm giác mà một con sói buộc phải có khi đánh hơi được một phân tử duy nhất trong mùi của con mồi. Anh biết chắc Nance Laurel cũng có chung cảm giác, mặc dù sự hào hứng này thể hiện không rõ lắm qua lớp phấn L’Oréal. Anh tin mình biết chuyện này sẽ đi tới đâu.
Và cái đích còn hơn cả ly kỳ.
Laurel nói, “Vụ mưu sát này là giết người có mục tiêu, có thể nói là một vụ ám sát, do một quan chức chính phủ ra lệnh - cục trưởng NIOS, Cục Tình báo và Chỉ huy Quốc gia, có tổng bộ tại Manhattan ngay đây.”
Đây là điều mà ít nhiều Rhyme đã suy ra trước. Mặc dù ban đầu anh tưởng đó là CIA hoặc Lầu Năm Góc.
“Trời đất”, Sellitto thì thầm. “Hai người muốn tóm quan chức liên bang hả?” Anh ta nhìn Myers, không thấy có chút phản ứng gì, rồi nhìn lại Laurel. “Cô làm được không đấy?”
Sự ngập ngừng của cô ta dài bằng hai hơi thở. “Anh nói vậy là sao hả đồng chí thám tử?” Cô ra chiều rối trí.
Sellitto có lẽ không có ý gì khác ngoài điều vừa nói. “Chẳng phải y được miễn tố sao?”
“Các luật sư của NIOS sẽ tìm cách đưa ra lập luận miễn tố nhưng đó là lĩnh vực mà tôi rất rành. Tôi có viết một bài cho tập san luật về đề tài miễn tố quan chức chính phủ. Tôi đánh giá cơ hội thành công của mình vào khoảng 90% tại tòa cấp bang và 80% tại Tòa Phúc thẩm Vùng Hai3. Đến được Tòa Tối cao thì chúng ta thảnh thơi.”
3 Hệ thống Tòa Phúc thẩm của Mỹ chia làm 13 tòa trên 13 vùng địa phận. Tòa Phúc thẩm Vùng 2 bao gồm khu vực New York.
“Luật miễn tố là sao?” Sachs hỏi.
“Đây là một vấn đề trong Điều khoản Tối thượng”, Laurel giải thích. “Đó là điều khoản hiến pháp nói rằng, về cơ bản, khi xảy ra xung đột pháp lý, thì luật liên bang thắng luật cấp bang. New York không thể truy tố công chức liên bang đối với các tội ở cấp bang nếu công chức này khi ấy vẫn hành động trong thẩm quyền của mình. Trong tình huống của chúng ta, tôi tin tay cục trưởng NIOS đã biến chất - hành động vượt ngoài thẩm quyền của mình.”
Laurel liếc nhìn Myers, rồi ông này nói, “Chúng tôi đã luận bàn vấn đề này nhưng có nhiều cứ liệu vững chắc khiến chúng tôi tin tên này đang cải sửa chính tin tình báo tạo thành cơ sở cho vụ ám sát, để thực hiện nghị trình chính trị của hắn.”
Luận bàn… cứ liệu…
“Vậy cái nghị trình đấy là gì?” Rhyme hỏi.
“Chúng tôi không rõ”, ông đại úy nói tiếp. “Y hình như lúc nào cũng nghĩ đến chuyện bảo vệ đất nước, trừ khử bất kỳ ai là mối họa - kể cả những người có lẽ chẳng phải mối họa gì cả, chỉ cần hắn xem họ là phản quốc. Người mà y ra lệnh bắn chết tại Nassau không phải là khủng bố. Người này chẳng qua…”
“Thẳng tính thôi”, Laurel nói.
Sachs hỏi, “Tôi hỏi chuyện này: Trưởng công tố viên có duyệt vụ này chưa?”
Sự ngập ngừng của Laurel lần này có thể đã che đậy sự sửng cồ của cô ta khi nghe về sếp của mình và việc người này chấp thuận theo đuổi vụ điều tra. Rất khó để biết. Cô ta trả lời điềm đạm, “Thông tin về vụ ám sát đến văn phòng chúng tôi tại Manhattan, nơi có thẩm quyền quản lý NIOS. Công tố viên quận và tôi đã bàn vấn đề này. Tôi muốn nhận vụ này vì có kinh nghiệm với các vấn đề về miễn tố và bởi vì loại tội phạm này làm tôi rất khó chịu - cá nhân tôi cảm thấy bất kỳ án mạng nào có mục tiêu đều trái hiến pháp vì vi phạm trình tự pháp luật chính đáng. Công tố viên quận hỏi tôi có biết đây là một cái bẫy mìn không. Tôi nói có. Ông ấy đến gặp trưởng công tố viên ở Albany, người này nói tôi có thể tiến hành. Nên phải, tôi được sự đồng ý của ông ấy.” Một cái nhìn vững vàng nhắm vào Sachs, người cũng nhìn lại bằng cặp mắt không nao núng.
Rhyme nhận thấy cả hai người đàn ông này, công tố viên quận Manhattan và trưởng công tố viên New York, đều thuộc đảng chính trị đối lập với đảng của chính quyền hiện tại ở Washington. Xét đến chi tiết này liệu có công bằng? Anh nhận định sự hoài nghi sẽ không mang tính hoài nghi nếu có bằng chứng củng cố nó.
“Chào mừng đến với tổ ong”, Sellitto nói, khiến ai cũng mỉm cười, trừ Laurel.
Myers nói với Rhyme, “Thành thử tôi đã đề cử anh, đại úy, khi Nance đến gặp chúng tôi. Anh, thám tử Sellitto và thám tử Sachs hoạt động độc lập hơn một chút so với các sĩ quan chính quy. Các anh chị không bị trói buộc vào trung tâm chỉ huy như phần nhiều các điều tra viên.”
Lincoln Rhyme hiện là cố vấn cho Sở cảnh sát New York, FBI và bất kỳ tổ chức nào khác muốn trả mức phí ngất ngưỡng do anh đặt ra để hưởng dịch vụ pháp y của anh, miễn là vụ việc này nằm đâu đó gần cực chính Bắc của trục “thử thách.”
Anh hỏi, “Rồi ai là kẻ chủ mưu, tay cục trưởng NIOS này à?” “Tên y là Shreve Metzger.”
“Có ai có suy nghĩ gì về tay súng không?” Sachs hỏi.
“Không. Hắn - hoặc ả - có thể xuất thân quân đội, nếu vậy thì gay. May ra thì hắn là dân thường.”
“May ra?” Câu hỏi từ Sachs.
Rhyme cho rằng lý do mà Laurel muốn nói là hệ thống tư pháp quân đội sẽ làm phức tạp nhiều chuyện. Nhưng cô ta giải thích thêm, “Người lính thì dễ nhận được sự cảm thông từ ban hội thẩm hơn lính đánh thuê hay dân thường giết thuê.”
Sellitto nói, “Cô nói đến hai kẻ chủ mưu, ngoài tay súng ra. Còn ai khác ngoài Metzger nữa?”
“À”, Laurel nói tiếp nói bằng một giọng hơi kẻ cả, “tổng thống nữa.”
“Nước nào?” Sellitto hỏi.
Câu hỏi này có cần phải tạm ngừng để suy tư hay không thì Laurel vẫn cứ ngập ngừng rồi nói. “Tất nhiên là Hoa Kỳ rồi. Tôi chắc chắn mọi vụ trừ khử có mục tiêu đều đòi hỏi phê chuẩn của tổng thống. Nhưng mục tiêu của tôi không phải tổng thống.”
“Trời ạ, hi vọng là không phải”, Lon Sellitto nói kèm một tiếng cười nghe tựa một tiếng hắt hơi cố nén. “Vậy còn hơn cả bẫy mìn chính trị đấy chứ đây là bom nguyên tử mẹ nó luôn rồi.”
Laurel chau mày, như thể cô ta đã phải dịch câu nói của anh ta từ tiếng Iceland. “Chính trị không phải là vấn đề, thám tử ạ. Cho dù tổng thống có hành động ngoài thẩm quyền khi ra lệnh trừ khử một mục tiêu đi nữa, thì trình tự hình sự trong trường hợp của ông ta sẽ là trình tự phế truất. Nhưng rõ ràng chuyện đấy nằm ngoài thẩm quyền của tôi rồi.”