Hắn thoáng phân tâm trước mùi cá nướng vỉ, dùng kèm chanh xanh và chuối tá quạ1, hình như thế. Một mùi khác nữa, một hương liệu. Hắn chưa ngửi ra được mùi này.
1 Chuối tá quạ: Loại chuối rất lớn, phải hấp chín mới ăn được.
Hít hà không khí một lần nữa. Nó có thể là mùi gì đây?
Với dáng người chắc khỏe, mái tóc đinh màu nâu, hắn tiếp tục dạo bước thư thả dọc vỉa hè bị vỡ - và con đường đất, nơi các phiến bê tông đều mất sạch. Hắn làm phồng chiếc áo vét sẫm để thông khí giải nhiệt rồi chợt nghĩ cũng may mình không đeo cà vạt. Hắn lại dừng bước bên cạnh một bãi đất phủ đầy cỏ dại. Vào lúc này, đã cuối buổi sáng, con phố gồm những cửa hiệu thấp tè và những ngôi nhà màu phấn bong tróc đang hoang vắng. Không bóng người, mặc dù có hai con chó bánh nồi2 biếng nhác đang nằm uể oải trong bóng râm.
2 Chó bánh nồi: Một loại chó ở Bahamas. Xem chi tiết ở chương 34.
Rồi nàng xuất hiện.
Nàng đang ra khỏi cửa hiệu Deep Fun Dive và đi bộ về hướng đường West Bay, trong tay nàng là một cuốn tiểu thuyết của Gabriel Márquez.
Với làn da rám nắng và mái tóc vàng óng, cô gái trẻ có một ít tóc rối, với một bím tóc được thắt hẹp thành một dải duy nhất buông từ thái dương xuống ngực. Nàng có hình thể đồng hồ cát nhưng là đồng hồ cát thon thả. Nàng mặc một bộ áo tắm hai mảnh màu vàng và đỏ cùng một tấm khăn choàng màu cam trong mờ quanh eo, trêu ngươi. Nó kéo dài xuống tận mắt cá chân nàng. Nàng dẻo dai và đầy nhựa sống, nụ cười của nàng đôi khi ranh mãnh.
Và nụ cười ấy lúc này đang ranh mãnh.
“Chà, xem ai đây này”, nàng nói rồi dừng lại bên cạnh hắn. Đây là khu vực yên tĩnh cách trung tâm Nassau một quãng đường. Quán xá đìu hiu. Lũ chó nằm nhìn một cách uể oải, tai cụp xuống như những nếp gấp đánh dấu trang sách.
“Chào đằng ấy.” Jacob Swann tháo cặp kính Maui Jim của mình ra rồi chùi mặt. Đoạn đeo kính trở lại. Phải chi hắn mua kem chống nắng. Chuyến đi đến Bahamas lần này có lên kế hoạch gì đâu.
“Hừm. Chắc điện thoại của em bị hỏng rồi”, Annette tỏ vẻ hờn dỗi.
“Chắc vậy rồi”, Swann nhăn mặt lên tiếng. “Anh biết. Anh nói anh sẽ gọi. Có lỗi quá.”
Nhưng cái tội này cùng lắm cũng chỉ là tội nhẹ. Annette là cô gái hắn bao làm bạn đồng hành, nên câu nói làm bộ của nàng làm sao gay gắt như trong hoàn cảnh khác được.
Mặt khác, cái đêm hôm ấy vào tuần trước không chỉ là quan hệ khách-gái bao. Nàng tính tiền chỉ hai giờ nhưng lại bao hắn trọn đêm. Tối hôm ấy dĩ nhiên không như phim Người Đàn Bà Đẹp3, nhưng hai người ai cũng cảm thấy vui vẻ.
3 Người Đàn Bà Đẹp (Pretty Woman): Bộ phim kể về một doanh nhân yêu một cô gái điếm.
Số giờ giao dịch giữa họ trôi qua thật nhanh, cơn gió thoảng mềm mại ẩm ướt trôi ra dạt vào cửa sổ, tiếng vọng từ đại dương xâm phạm sự tĩnh lặng theo nhịp điệu một bài thơ. Hắn hỏi nàng có ở lại không và Annette đồng ý. Căn phòng khách sạn của hắn có một căn bếp nhỏ và Jacob Swann nấu bữa tối muộn. Trước đó, sau khi đến Nassau, hắn đã đi chợ mua nhiều thứ, trong đó có thịt dê, hành tây, nước cốt dừa, dầu, gạo, sốt nóng và các hương liệu địa phương. Hắn lọc thịt ra khỏi xương một cách lão luyện, xắt thịt thành nhiều miếng nhỏ vừa miệng rồi ướp thịt trong sữa bơ. Chưa đến 11 giờ tối, món hầm này đã sôi riu riu trên lửa nhỏ được sáu tiếng và sẵn sàng. Hai người dùng món ăn và uống một chai vang đỏ Rhône loại mạnh.
Rồi họ lại lên giường.
“Làm ăn sao rồi?” Lúc này hắn hỏi, đầu hất ra sau về phía cửa tiệm để chỉ rõ mình đang nói đến việc làm ăn nào, mặc dù công việc bán thời gian tại tiệm Deep Fun này là nguồn cung cấp những khách hàng trả cho nàng nhiều tiền hơn hẳn phí thuê ống thở. (Cả hai đều hiểu sự mỉa mai trong cái tên cửa hiệu4).
4 Deep Fun dịch từng chữ là “Vui Sâu.”
Annette nhún bờ vai diễm lệ của mình. “Cũng tạm. Kinh tế sa sút quá. Nhưng nhà giàu vẫn thích gắn bó với san hô và cá.”
Bãi xe um tùm cỏ được trang hoàng nào lốp xe trọc lóc, nào khối bê tông phế thải, nào một vài vỏ thiết bị điện gia dụng gỉ sét và móp méo mà ruột máy bên trong bị bươi mất từ lâu. Mỗi giây trôi qua, trời càng nóng hơn. Khắp nơi toàn là nắng chói và bụi bặm, những vỏ lon cạn khô, những bụi cây cần tỉa tót, cỏ rậm rạp. Có các mùi: cá nướng vỉ, chanh, chuối tá quạ và khói rác.
Và cái hương liệu ấy. Nó là gì?
“Em nhớ đâu có nói anh biết chỗ làm của em.” Một cái hất đầu về phía cửa tiệm.
“Có, cưng có nói mà.” Hắn xoa tóc mình. Cái đầu tròn lẳn của hắn lấm chấm mồ hôi. Lại vén chiếc áo vét lên. Không khí tràn vào thật sảng khoái.
“Anh không nóng hả?”
“Sáng nay có hẹn khách ăn sáng, nên ăn mặc phải chỉn chu. Anh vừa xong, mới về đây. Không biết lịch của cưng…”
“Đêm nay nhé?” Annette đề nghị. Và khuyến khích.
“À, anh còn một cuộc họp nữa.” Gương mặt Jacob Swann không biểu cảm. Hắn chỉ nhìn vào cặp mắt nàng khi nói câu này. Không một nét nhăn ra chiều nuối tiếc, cũng không một biểu hiện ve vãn kiểu choai choai. “Anh thì hi vọng ngay lúc này cơ.” Hắn hình dung cặp mắt ấy đang thèm khát, hắn cảm thấy thế.
“Cái rượu ấy là rượu gì nhỉ?”
“Rượu mà anh phục vụ lúc ăn tối à? Châteauneuf-du-Pape. Anh chả nhớ từ vườn nho nào.”
“Rượu tuyệt cú mèo đấy.”
Một cụm từ Jacob Swann không dùng nhiều - hoặc không bao giờ dùng - nhưng hắn mặc kệ, ừ, tuyệt cú mèo. Y như nàng đây. Những sợi dây buộc mảnh quần của nàng đung đưa xuống dưới, chực bị giật đi. Đôi dép lê để lộ những móng chân màu lam và nàng đeo nhẫn vàng trên cả hai ngón chân cái. Hai chiếc nhẫn này hợp thành bộ với hai chiếc khuyên vòng cỡ lớn trên tai nàng. Nàng còn đeo một bộ xuyến bằng vàng được móc nối phức tạp.
Annette cũng săm soi hắn và có lẽ đang nhớ lại hình thể lõa lồ của hắn, đầy cơ bắp, eo mỏng, ngực và hai cánh tay mạnh mẽ. Cuồn cuộn. Hắn nhọc công lắm mới được thế.
Nàng nói, “Em có kế hoạch nhưng…” Câu nói kết thúc bằng một nụ cười mới.
Khi hai người bước đến chỗ xe hắn, nàng ôm lấy cánh tay hắn.
Hắn hộ tống nàng qua bên ghế ngồi hành khách. Vừa vào trong, nàng liền chỉ hắn đường đến căn hộ nhà mình. Hắn nổ máy nhưng chưa vào số thì khựng lại. “À, anh quên. Có thể anh không gọi điện, nhưng anh có mang quà cho cưng đây.”
“Không phải chứ!” Nàng ré lên một cách thích thú. “Quà gì vậy?”
Hắn lôi ra một cái hộp từ chiếc ba lô mà hắn dùng làm cặp hồ sơ đang dựng ở ghế sau. “Em thích nữ trang mà, đúng không?”
“Con gái nào không thích chứ?” Annette hỏi.
Khi nàng mở hộp ra, hắn nói, “Đây không phải là bù cho tiền công của em. Mà là boa thêm.”
“Ồ, thôi mà”, nàng đáp bằng một nụ cười trừ. Rồi tập trung mở cái hộp nhỏ hẹp. Swann nhìn quanh con phố. Vẫn vắng lặng. Hắn xét hết mọi góc cạnh, thu về bàn tay trái - lúc này đang mở, ngón cái và ngón trỏ rộng và cứng - rồi đánh mạnh vào họng nàng một cách điêu luyện.
Nàng hộc lên, mắt thao láo. Nhổm người ngược ra sau ghì chặt cái cổ bị tổn thương.
“Ặc, ặc, ặc…”
Cú đánh này không dễ thực hiện. Phải đánh đủ nhẹ để không làm nát hẳn khí quản - hắn muốn nàng còn nói được - nhưng đủ mạnh để chặn lại tiếng thét.
Mắt nàng nhìn hắn chòng chọc. Chắc nàng đang muốn gọi tên hắn - thật ra là cái tên giả mà hắn đã cho nàng biết tuần trước. Swann có ba hộ chiếu Mỹ, hai hộ chiếu Canada và năm thẻ tín dụng đứng năm tên khác nhau. Thú thật, hắn không nhớ nổi lần cuối mình dùng “Jacob Swann” với người chưa quen là khi nào.
Hắn điềm nhiên nhìn lại nàng rồi xoay người lôi cuộn băng keo ra khỏi ba lô.
Swann đeo găng cao su màu da vào rồi xé một dải ra từ cuộn băng. Hắn chững lại. Chính là nó. Cái hương liệu mà tay đầu bếp gần đó vừa thêm vào món cá.
Rau mùi.
Sao lúc nãy hắn lại không nhận ra chứ?