Tâm trí và đôi bàn tay có thể hòa chung một cảm nhận – đó là điều tôi nhận ra khi nhìn đứa con mới biết đi của mình xúc một đồ vật lạ lẫm lên, lật đi lật lại trên đôi tay, với đôi mắt mở to, chăm chú nhìn. Con có thể nhìn vào một cái giũa móng tay, một cái đĩa CD, một cái phất trần, nhưng luôn có một sự toàn vẹn trong hành động của mình: Một bộ ba thần thánh của các giác quan – nhìn, chạm, và suy nghĩ hoàn toàn đồng điệu.

Cảm nhận thế giới theo cách của một đứa trẻ là con đường dẫn đến chánh niệm. Đối với một người trưởng thành, con đường này đòi hỏi sự ghép nối. Chúng ta bận rộn và căng thẳng hơn, có sự khéo léo trong mỗi hành động thể chất; nhưng đồng thời chúng ta lại bỏ lỡ rất nhiều trải nghiệm để cảm nhận sự đặc thù của môi trường quanh mình.
Cảm nhận sự kỳ diệu của vạn vật trong mỗi hoạt động tốt cho sức khỏe và niềm hạnh phúc trong ta – điều này đặc biệt đúng trong môi trường đô thị, khi chúng ta thường hăng hái, cố gắng hoàn thiện cái danh sách những-việc-cần-làm theo cách vội vã nhất. Chúng ta không chỉ vận dụng trí óc, hiểu biết để kết thúc mọi việc cần làm, mà là sử dụng đôi bàn tay để cảm nhận và kết nối với chính thành phố – hình dạng, cấu trúc của thành phố thế nào; nó ấm áp hay lạnh lẽo ra sao; nó mềm mại đến đâu.
Đối với tôi, mùa thu hoạch là cơ hội để tôi cảm nhận sự phong phú, lôi cuốn của những trái cây mọc tự nhiên. Sự hấp dẫn của những trái tươi, chín mọng đến từ hành động hái lặp đi lặp lại nhịp nhàng. Hành động vật lý đó có tính thôi miên, lấp đầy từng khoảnh khắc. Đó là thời điểm bàn tay tôi dường như dẫn dắt cái đầu, là lúc chỉ có một suy nghĩ duy nhất tồn tại trong tâm trí – sự tôn trọng và đôi chút tò mò về tính chất hóa học phức tạp đã tạo nên những quả mọng mềm mại và nâu đỏ giữa những ngón tay của tôi.
Không phải thành phố nào cũng có những loại cây ăn được. Dẫu vậy, chúng ta có thể để đôi bàn tay chạm vào, kết nối với môi trường đô thị theo những cách tương tự việc hái quả – để cho những ngón tay cảm nhận sự kỳ diệu trước khi bộ não nhận ra.
CHẠM VÀO LỊCH SỬ CỦA MỘT THÀNH PHỐ
Thành phố, một kho tàng của những điểm đến, mời gọi chúng ta sử dụng xúc giác cũng như đôi mắt và đôi tai. Vườn thực vật và công viên công cộng là những ứng cử viên nổi bật nhất. Những đài phun nước, các tác phẩm điêu khắc và các công trình xây bằng gạch cổ kính cũng có thể đem đến cho chúng ta những niềm vui thích của giác quan. Đưa bàn tay lướt qua một tia nước khi nó lấp lánh phản chiếu dưới ánh mặt trời là một niềm vui thích trẻ con – và hơn thế nữa, hành động chìa tay ra như vậy nằm trong bản năng mỗi người, nó đem đến một niềm vui giản dị cho chúng ta.
Chúng ta đều mong muốn chạm vào, với tới một điều gì đó – đây là điều tôi nhận ra mỗi khi nhìn thấy vài bộ phận cơ thể của một bức tượng bị mài nhẵn bóng bởi bàn tay của vô số người hâm mộ. Như ở thành phố Verona, nhà chức trách đã buộc phải gửi một bức tượng đồng nàng Juliet của Shakepeare đến viện bảo tàng; bởi cánh tay và ngực phải của cô bị tàn phá bởi hàng chục nghìn người đi qua và chạm vào, cầu mong sự may mắn trong tình yêu.
Đặt một bàn tay lên một tượng đài tôn kính có thể khiến chúng ta quan tâm hơn về những gì mà nó đại diện. Nó nhắc chúng ta về vô số những con người đã cùng đứng ở một chỗ đó và tìm kiếm sự an ủi tinh thần hay gợi nhớ về những thời khắc lịch sử quan trọng của một thành phố. Chạm vào là một cách để cảm nhận nguồn tri thức này.
Những địa điểm mang tính lịch sử xung quanh các thành phố đem đến nhiều cơ hội để kết nối với các ý tưởng và những con người khác, theo một cách chiêm nghiệm hơn là chỉ đọc thông tin trong sách. Dùng bàn tay để trải nghiệm có thể kết nối chúng ta với những lớp người thời trước, dẫn lối đến một sự hiểu biết sâu sắc hơn về bản sắc của một thành phố.
THÔNG ĐIỆP TÌNH YÊU
Rờ tay lên những thông điệp được viết và những bức vẽ trên Bức Tường Lennon ở Prague là khoảnh khắc mà tôi cảm thấy gần gũi với sự kiên định của tinh thần con người vào một thời điểm hết sức quan trọng trong lịch sử của một thành phố. Bức tường được đặt tên theo tên một ca sĩ của Beatles, từ những năm 1980, khi người ta bắt đầu viết các ca từ của anh hoặc những lời được gợi cảm hứng từ anh lên trên đó.
Bất chấp nhiều lần quét vôi trắng, bức tường luôn được tô điểm lại bằng thơ và các thông điệp vào ngày hôm sau. Ngày nay nó vẫn được phủ đầy bởi các thông điệp về tình yêu; và nếu bạn chậm rãi đưa một ngón tay lướt trên các dấu bút và các vết sơn, bạn có thể cảm nhận được sự gấp gáp của những bàn tay đã viết lên chúng.