Cố Niệm gật đầu đầy kỳ quái: "Dĩ nhiên là không. Cậu nói Sở Chiêu Dương lúc đầu giấu cả người nhà, sợ mọi người lo lắng. Tớ cảm thấy có lẽ chuyện này có ý nghĩa sâu sắc hơn. Dù sao tớ biết là tốt rồi, cũng không nói với người khác, sợ nếu anh ấy có kế hoạch gì sẽ bị làm loạn. Vì vậy, tớ không hề nói ra với ai."
Vậy sao Ngôn Sơ Vi biết được?
Sở Điềm chau mày suy nghĩ, Cố Niệm sẽ không nói dối, cô tin cô ấy.
"Sao thế?" Cố Niệm hỏi.
Sở Điềm định thần lại, lắc đầu: "Không có gì."
***
Ăn trưa xong, Cố Niệm tạm biệt Sở Điềm, trở về sở cảnh sát.
Trong văn phòng, cô luôn chú ý ngoài cửa, khi Mạc Cảnh Thịnh về văn phòng sẽ đi qua cửa của bọn họ.
Lúc về, cô có đến văn phòng của Mạc Cảnh Thịnh xem qua, khi đó Mạc Cảnh Thịnh vẫn chưa trở về.
Một hồi sau, thấy Mạc Cảnh Thịnh từ cửa đi qua, Cố Niệm vội đứng dậy đuổi theo.
"Lão Đại." Cố Niệm gọi.
Sau khi đến đây, cô cũng theo đồng nghiệp gọi Mạc Cảnh Thịnh là Lão Đại. Nếu có ai đó gọi Cục trưởng Mạc, Mạc Cảnh Thịnh sẽ sửa ngay, anh chỉ là phó cục trưởng. Nhưng gọi phó cục Mạc, lại hơi kỳ kỳ.
Mạc Cảnh Thịnh vừa hay dừng lại trước cửa văn phòng, quay đầu lại nhìn cô.
"Tôi có chuyện muốn hỏi anh." Cố Niệm thấp giọng nói.
Mạc Cảnh Thịnh gật đầu, rút chìa khóa mở cửa, mời Cố Niệm vào trong rồi lấy cốc giấy rót nước cho cô.
Cố Niệm cầm lấy, nói cảm ơn thì nghe anh hỏi: "Vết thương đỡ chưa?"
Cố Niệm ngẩn ra rồi mới phản ứng lại những gì Mạc Cảnh Thịnh hỏi, có lẽ buổi trưa Ngôn Sơ Vi muốn coi vết thương, đúng lúc cũng bị Mạc Cảnh Thịnh nhìn thấy.
"Vết thương nhỏ, không ảnh hưởng gì." Cố Niệm cười nói.
Mạc Cảnh Thịnh chỉ xuống bàn nói: "Tôi đã đi hỏi thăm rồi, vụ án tôi sẽ theo dõi, kêu bọn họ nhanh chóng bắt được người."
Cố Niệm không ngờ Mạc Cảnh Thịnh lại đích thân can thiệp vào vụ án của cô. Vụ án của cô thuộc bộ phận khác quản lý, cơ bản không thuộc về bên này. Nhưng với vị trí của Mạc Cảnh Thịnh, anh đã ra mặt, bên đó tự nhiên sẽ chú ý hơn.
Nhìn ra sự ngạc nhiên của cô, Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười, sự nghiêm túc phút chốc dịu đi không ít, trên gương mặt dễ nhìn hiện ra ánh sáng rực rỡ, trông càng thêm xuất chúng.
Cố Niệm không nhịn được suy nghĩ, nếu anh cười nhiều hơn, không biết sẽ hại bao nhiêu cô gái.
"Ừm, với quan hệ của cô và Sở Chiêu Dương, tôi nên làm vậy." Mạc Cảnh Thịnh nói.
Mặt Cố Niệm bỗng đỏ lên, sao tự dưng anh lôi Sở Chiêu Dương vào làm chi.
Cố Niệm cúi đầu, xấu hổ nhìn thái độ cười nhạo của Mạc Cảnh Thịnh.
"Muốn hỏi chuyện gì?" Mạc Cảnh Thịnh hỏi, không đùa với cô nữa.
Cố Niệm lập tức ngẩng đầu, biểu cảm trở nên nghiêm túc.
"Trưa nay, Sở Điềm nói với tôi chuyện Sở Chiêu Dương bị bắt cóc lúc trước. Tôi biết anh ấy đã chịu ảnh hưởng rất lớn từ chuyện đó." Cố Niệm nói, thấy mặt Mạc Cảnh Thịnh trầm xuống, tim cô đập thình thịch, rất căng thẳng.
Mạc Cảnh Thịnh không vui vì cô quản quá nhiều sao?
Hôm nay cô mới biết, Mạc Cảnh Thịnh là bạn tốt của Sở Chiêu Dương.
"Không ngờ đến chuyện này cô ấy cũng kể cô nghe." Mạc Cảnh Thịnh rũ mắt xuống nói, xem ra cô gái ngốc kia đã chấm Sở Chiêu Dương và Cố Niệm.
"Do tôi không hiểu chuyện nên đã làm tổn thương anh ấy. Tôi rất cảm kích Sở Điềm đã kể tôi nghe chuyện của anh ấy." Cố Niệm nói, "Cô ấy nói, có thể anh sẽ biết rõ chuyện Sở Chiêu Dương bị bắt cóc. Tôi muốn biết, rốt cuộc anh ấy đã gặp phải chuyện gì."
Mạc Cảnh Thịnh nhìn chằm chằm cô, nói: "Cụ thể tôi cũng không rõ, bác sĩ tâm lý của cậu ấy biết rõ hơn, nhưng tất cả đều nằm trong bệnh án, thuộc về riêng tư, kể cả người nhà ông ấy cũng không nói. Tôi chỉ biết, lúc đầu Chiêu Dương bị nhốt ở một nhà xưởng bỏ hoang. Sau đó bọn người bắt cóc biết được cảnh sát đã điều tra đến chỗ nhà xưởng nên nhanh chóng chuyển cậu ấy đến sơn động."
"Khi tôi dìu cậu ấy ra khỏi sơn động, trên người cậu ấy… không đơn giản chỉ có vết thương, bao gồm tay đấm chân đạp, đập cậu ấy vào tường, dẫn đến cả người bầm tím. Cả người trên dưới, cả mặt đều dính đầy... phân và nước tiểu. Đều do bọn bắt cóc, chúng liên tục giày vò cậu ấy."
Cố Niệm nắm chặt tay vịn của ghế, nước mắt không nhịn được lại rớt xuống.
Lúc đó, anh chỉ mới bảy tuổi!
Đứa trẻ nhỏ như vậy mà lại chịu sự giày vò nghiêm trọng như thế. Bị đám người hung ác bắt giữ, đày đọa, anh nhất định rất sợ hãi?
Đám người đó quả là cầm thú!
Sao bọn chúng có thể… có thể ra tay với đứa trẻ nhỏ như vậy chứ!
Bọn chúng muốn thuốc, đợi thì được rồi, sao lại đem đứa trẻ vô tội ra giày vò!
Cố Niệm không nhịn được nghĩ đến, đứa bé trai dễ thương, trắng nõn đó lại bị giày vò đến mức cả người toàn vết thương, muốn phản kháng lại càng bị giày vò nhiều hơn.
"Lúc đó, ba mẹ Chiêu Dương chỉ báo cảnh sát mà không giao thuốc ra. Bọn bắt cóc lúc đó cứ cách một khoảng thời gian thì gửi một clip tới. Đều là clip bọn chúng đánh đập Chiêu Dương, thậm chí còn quay lại clip bọn chúng đi tiểu tiện lên mặt Chiêu Dương."
Sau này Mạc Cảnh Thịnh điều tra các ghi chép của vụ án và cũng nhìn thấy những clip này.
Giờ nghĩ lại cảnh đó, Mạc Cảnh Thịnh đều không chịu nổi, lòng như bị đè nén.
"Chiêu Dương trước đó rất to gan, không sợ trời không sợ đất. Nên sau khi bị bắt cũng không khuất phục, cậu ấy nghĩ cách bỏ trốn, bị đánh liền sẽ phản kháng. Nhưng dù sao cậu ấy cũng chỉ mới bảy tuổi, đến một người trưởng thành cũng không đánh thắng, huống chi là nhiều người. Mỗi lần cậu ấy phản kháng đều bị đánh cả người đầy thương tích, cả người bị chảy máu. Qua thời gian dài, cậu ấy cũng mệt, bị đánh dần dần trở nên tê liệt, thậm chí còn không khóc, giống như con rối vậy, bị bọn chúng đánh đến lảo đảo cũng không phát ra bất cứ tiếng nào.
"Khi ba tôi ẵm cậu ấy ra, mặt cậu ấy đã bị sưng phù, toàn bộ da thịt đều xanh tím, cả người không chỗ nào có thể nhìn ra màu da ban đầu..."
"Đừng nói nữa, tôi biết rồi, đừng nói nữa!" Cố Niệm không chịu nổi cắt ngang lời anh, "Xin lỗi, tôi… tôi không nghe nổi nữa. Xin lỗi, tôi…"
Cô nói năng lộn xộn đứng dậy, hoảng loạn bước ra ngoài, khi đến cửa, đột nhiên dừng lại.
"Đám bắt cóc đó... đã bị bắt hết chưa?"
Mạc Cảnh Thịnh im lặng trong chốc lát, nói: "Có hai kẻ đã chạy thoát, đến nay vẫn chưa có manh mối."
Cố Niệm hít hít mũi, giơ tay qua loa lau nước mắt trên mặt: "Mục tiêu của tôi trước kia là làm một cảnh sát tốt giống ba tôi, nay lại có thêm một mục tiêu, tôi nhất định phải bắt được hai kẻ đã chạy thoát kia, trừng trị chúng bằng pháp luật!"
Mạc Cảnh Thịnh đứng dậy, nhìn ánh mắt đầy quyết tâm của cô liền có chút ngưỡng mộ Sở Chiêu Dương.
Anh gật đầu, chậm chạp nói: "Tôi cũng vậy."
***
Buổi tối khi tan ca, Sở Chiêu Dương nhận được điện thoại của Sở Điềm.
"Anh, tối nay em đến chỗ anh ăn cơm, anh đến đón em nha." Giọng nói ngọt ngào của Sở Điềm tràn đầy sức sống từ điện thoại truyền đến.
Cô ấy luôn như vậy. Sở Chiêu Dương quá hướng nội nên Sở Điềm luôn chủ động, cố gắng kéo mối quan hệ của hai người họ gần hơn, không cho phép có một chút xa lạ.
Trong lòng Sở Chiêu Dương cũng biết Sở Điềm vì anh mà nỗ lực, biểu cảm cũng dịu dàng hơn, lạnh lùng phun ra hai từ: "Không đi."
Sở Điềm: "…"
Anh dịu dàng từ chối cô như vậy, thật sự tốt sao!
"Em có tin tức của Cố Niệm, anh có đến không?" Sở Điềm nghiến răng, bấu chặt eo hỏi.
Sở Chiêu Dương: "…"
Xem ra là Cố Niệm muốn gặp anh nhưng lại ngại, chỉ có thể nhờ Sở Điềm nói với anh.
Thấy Cố Niệm hao tâm tổn trí như vậy, anh miễn cưỡng cho cô một cơ hội.
Nói không chừng, hiện giờ Cố Niệm đang ở cạnh Sở Điềm.
Ngón tay thon dài của Sở Chiêu Dương cầm lấy áo sơ mi chỉnh sửa lại ngay ngắn, đồng thời hắng hắng giọng, nhẹ nhàng nói: "Đợi một chút."
Cúp máy xong, Sở Chiêu Dương lái xe đến bệnh viện của Sở Điềm, nhìn từ xa thấy Sở Điềm đang đứng trước cửa bệnh viện đợi.
Nhưng, cô chỉ đứng một mình, bên cạnh không có bóng dáng của Cố Niệm.
Sở Chiêu Dương dừng xe trước mặt Sở Điềm, xuống xe tìm khắp bốn phía nhưng thật sự không thấy bóng dáng của Cố Niệm. Cô không đi vứt rác chỗ thùng rác, cũng không đi siêu thị nhỏ mua đồ.
Sở Chiêu Dương vén mí mắt, thẫn thờ nói: "Người đâu?"
Sở Điềm bị câu hỏi của anh làm lộ ra vẻ mặt đau răng, nhăn nhó nhếch miệng chỉ vào mũi của bản thân: "Em không phải là người sao sao sao???"
Sở Chiêu Dương nhìn chằm chằm cô, mặt u ám khó đoán.
Dù cho đã sống cùng 24 năm từ nhỏ đến giờ nhưng Sở Điềm vẫn bị anh nhìn cho tê liệt, nhẫn nhịn nói: "Tìm Cố Niệm hả?"
Sở Chiêu Dương: "…"
"Em chỉ nói có tin tức của Cố Niệm chứ không nói có cô ấy ở đây. Anh đừng tưởng tượng nữa có được không." Sở Điềm nói xong liền nhanh chóng lên xe.
Sở Chiêu Dương: "…"
Anh tưởng tượng cái gì?
Đây không phải là liên tưởng bình thường sao?
Sở Chiêu Dương mặt tối sầm bước lên xe, khởi động xe.
Một hồi sau, không thấy Sở Điềm nói chuyện liền quay đầu lại hỏi: "… tin tức gì?"
Sở Điềm cảm giác nếu bản thân chết ngay bây giờ, thì chắc chắn là do bị Sở Chiêu Dương làm nghẹn chết.
Còn chút tình cảm anh em ruột không vậy trời?
Anh không hỏi cô ở bệnh viện có mệt không, đói không, mua chút đồ uống, điểm tâm cho cô ăn, để cô lấp đầy bụng trên xe!!! Mở miệng là hỏi người con gái khác, thật khiến lòng em gái ruột như cô nguội lạnh mà!
Sở Điềm chửi thầm xong, đột nhiên nói: "Cố Niệm bị thương rồi."
"Két!!!"
Sở Chiêu Dương lập tức phanh lại, dừng xe bên đường.
Sở Điềm không có chút chuẩn bị, cả người ngã mạnh về phía trước, mém chút bị đập trúng đầu.
"Anh làm gì thế!" Sở Điềm hoảng hốt kêu lên.
"Bị thương thế nào?" Sở Chiêu Dương trầm giọng hỏi, mặt đầy căng thẳng.
Sở Điềm kể lại chuyện Cố Niệm bị thương, sờ sờ vào cằm phân tích: "Em cảm thấy nhất định là đã đắc tội với ai rồi. Hơn nữa dao cứ nhắm vào mặt cô ấy, có lẽ đắc tội với phụ nữ, như tình địch trong bóng tối chẳng hạn."
Sở Chiêu Dương nghiến răng, cô gái này sao một phút cũng không ngừng nghỉ vậy, lại có thêm một tình địch rồi.
Vì vậy, lại có thêm một người đàn ông?
Sở Chiêu Dương bực bội, hận không thể đi bắt Cố Niệm ra ngay lập tức, hỏi cô bình thường đã đụng chạm phải ai.
Nghĩ đến chuyện tối qua đi tìm cô, cô đã bị thương, bản thân lại không chú ý đến, càng chau mày tự trách.
Tối qua anh nắm lấy cổ tay cô, cùng cô giằng co một hồi, không biết có làm cô bị thương không nữa.
"Từ ngày mai, mỗi ngày em đi xem cô ấy, nên thay thuốc thì thay thuốc, nên hỏi han thì hỏi han." Sở Chiêu Dương nói, bình tĩnh khởi động lại xe chạy đi.
Sở Điềm: "…"
Anh trai nhà người ta ở cạnh chị dâu, đều là chị dâu lấy lòng em dâu.
Sao đến lượt cô thì lại phải giúp anh trai ngốc theo đuổi chị dâu, còn phải làm trâu làm ngựa, đúng là số chó mà!
"Sao anh không đi?" Sở Điềm lập tức hỏi, "Anh à, anh cứ rầu rĩ thế này thật sự không ổn. Lo cho người ta thì đích thân đi gặp, nếu không người ta sẽ nghĩ anh không quan tâm."
"Phải đi công tác." Sở Chiêu Dương nhẹ nhàng giải thích.
"Sao lại phải đi công tác nữa? Không phải vừa trở về sao, vết thương của anh còn chưa khỏi." Sở Điềm bất mãn nói, "Em nói với anh, chuyện anh bị thương em đã giúp anh giấu mọi người trong nhà. Hiện giờ là thời gian đặc biệt, anh đi lại gặp phải thương tích gì, em sẽ không giúp anh giấu nữa đâu."
Mí mắt Sở Chiêu Dương dịu dàng hơn, nhẫn nại nói: "Chuyện của thành phố S cần phải đến kết thúc công việc."
Sở Điềm nghe xong càng không yên tâm, hiếm khi Sở Chiêu Dương nhẫn nại nói tiếp: "Lần này đã có chuẩn bị, không thành vấn đề."
Vì thế mỗi ngày buổi trưa Sở Điềm đều đến sở cảnh sát, cương quyết thi hành mệnh lệnh của Sở Chiêu Dương, kiểm tra vết thương, thay thuốc cho Cố Niệm. Thuận tiện cô xem xem trong sở cảnh sát có người trẻ tuổi nào có tình ý với Cố Niệm không, giúp Sở Chiêu Dương giám sát.