
Iintended to move my troops to a better location, not into the line of fire. As a twenty-seven-year-old single mother of four children, I tended to think of myself as a fearless leader of my brood. And, in fact, our life often reflected the austere setting of boot camp. The five of us were crammed into close quarters a two-bedroom apartment in New Jersey and we lived a life of self-deprived discipline. I couldnt afford any of the niceties and luxuries other parents did, and aside from my mother, none of the rest of our family was involved in the kids lives at all.
That left me as commander in chief. Many nights, I lay awake on my bed, planning strategies to get more things for my children. Though my children never complained about what they lacked and seemed to bask in my love, I was continually on the alert for ways to improve their simple lives. When I found a five-bedroom apartment in a three-story house the second and third stories belong ing completely to us I leapt at the opportunity. At last, we could spread out. The home even had a big backyard.
The landlord promised to have everything fixed up for us in a month. I agreed on the repairs, paid her in cash for the first months rent and the same in security, and hur ried home to inform my troops we were moving out. They were excited, and we all camped on my bed that night, planning what wed do to the new home.
The next morning, I gave notice to my current landlord and started packing. We loaded our boxes with the preci sion of a well-oiled machine. It warmed my heart to see the troops in action.
And then I realized my strategic error. I had no keys to the new house in hand, and when day after day of unre turned phone calls and fruiless searches produced no access to the house, I began to panic. I did some espionage work and called the utility company. They told me some one else had just requested new service for the same address. Id been duped.
With a heavy heart, I looked at my childrens expectant faces and tried to find the words to tell them the bad news. They took it staunchly, though I fought back tears of disappointment.
Already feeling defeated, I faced even worse obstacles. I couldnt afford rent on a new place because Id paid so much for the house. My mother wanted to help, but children were not allowed in her small apartment. Desperate, I asked a fellow veteran fighter to help: a single mother of five who was struggling as much as I. She tried her best to be hospitable, but nine kids in four rooms... Well, you get the picture.
After three weeks, we were all mutinous. We had to get out. I had no options left, no new orders to follow. We were on the run. I stored ourfurniture, stuffed our winter clothes in the back of our yellow Escort, and informed my small soldiers that we had nowhere to camp for the pres ent time except in our car.
My sons, six and ten, met my gaze and listened intently.
“Why cant we stay at Grandmas?” my oldest asked. That question was followed by several suggestions of others we should be able to stay with. In each case, I had to tell them the harsh truth.
“People have their own lives, Honey. We have to handle this on our own. We can do this.”
But if my bravado appeased them, it didnt fool me. I needed strength. Where could I get help?
Knowing it was time to turn in for the night, I gathered up my troops, and we marched to the car. The children were calm and compliant, but my thoughts were engaged in fierce warfare. Should I do this to them? What else could I do?
Unexpectedly, it was my own troops who gave me the strength I needed. As we lived in our car for the next four weeks, showering at my mothers in the mornings and eating at fast-food joints, the kids seemed to enjoy the odd routine. They never missed a day of school, never com plained and never questioned my judgment. They were so certain of their commanders wisdom that even I began to feel courageous. We could manage this! We parked in a different spot each night, well-lighted areas near apart ment buildings. When the nights grew cold, the kids cuddled in the back seat that folded down into a bed, sharing body heat and blankets. I sat in the front, keeping watch between dozes and starting the motor every so often to run the heat.
When I had earned enough to afford rent someplace, I couldnt find any apartments that would accept four chil dren, so we checked into a hotel. It was like being on a fantastic furlough. We were thrilled, reveling in the heat, the beds, the safety. We sneaked in our rations to cook and learned to prepare savory meals with a two-burner hot plate. We cooled dairy items in the bathtub. (Hotels have lots of ice.)
Finally, many months later, the landlord of the promised house sent me a money order refunding all that was due me, with many apologies. I used the money to find us an apartment.
That was thirteen years ago. Im sharing command now with a husband, and we keep our children in a wonder fully large house. Every morning, when I run the inspec tion on my troops taller now, I think back on the horrible enemy of desperation that we fought and defeated together. And then I thank God for my small soldiers: a courageous, tough little crew who never stumbled in their frightening march. Their bravery was the stuff of the greatest of heroes.
- Rachel Berry
Everybody can be great
... You only need a heart full of grace. A soul generated by love.
- Martin Luther King
Tôi dự định chuyển đội quân nhỏ của mình đến một nơi tốt hơn tuyến lửa này. Là một người mẹ đơn thân 27 tuổi, một nách bốn đứa con thơ, tôi quen với ý nghĩ rằng tôi đích thị là một nhà lãnh đạo can trường chăn dắt lũ con của mình. Thật ra thì đời sống của chúng tôi có khác gì đang trong một trại huấn luyện tân binh quân dịch đầy khắc nghiệt đâu? Cả năm mẹ con chúng tôi phải chen chúc trong một nơi kín bít bùng – một căn hộ có hai phòng ngủ ở bang New Jersey – sống đời sống với những quy định nghiêm ngặt tự đặt ra. Tôi đã không thể lo đủ cho các con mình ngay cả những nhu cầu thiết yếu hàng ngày - chứ đừng nói gì đến những thứ xa xỉ - như những bậc cha mẹ khác, và ngoài mẹ tôi ra, không ai khác trong gia đình tôi chịu ngó ngàng, quan tâm đến cuộc sống của lũ trẻ con tôi cả.
Tất cả đều khiến tôi bất đắc dĩ phải nhận lãnh vai trò của người tổng chỉ huy đội quân của mình. Nhiều đêm, tôi thao thức trên giường hoạch định những chiến lược làm sao để cuộc sống của các con tôi đầy đủ hơn. Dù chúng chưa bao giờ phàn nàn về sự thiếu thốn và dường như rất yên tâm sống dưới sự đùm bọc yêu thương của tôi nhưng tâm trí tôi vẫn cứ luôn thôi thúc phải tìm mọi cách để cải thiện cuộc sống đạm bạc của chúng. Cho nên khi tìm thấy căn hộ có năm phòng ngủ trong một ngôi nhà ba tầng - tầng hai và tầng ba chúng tôi được toàn quyền sử dụng – tôi đã chớp ngay cơ hội này. Ít ra, chúng tôi cũng có thể nới rộng nó ra thêm. Ngôi nhà này thậm chí có cả một sân sau khá rộng rãi.
Bà chủ nhà hứa sẽ sửa sang lại mọi thứ trong vòng một tháng. Tôi đồng ý về việc sửa chữa và trả ngay bằng tiền mặt cho bà số tiền thuê của tháng đầu tiên và luôn cả tiền bảo vệ an ninh, rồi vội vã ra về báo cho “lính” của tôi biết rằng chúng tôi sắp chuyển chỗ ở. Lũ nhóc rất phấn khởi. Đêm đó tất cả chúng tôi nằm co cụm trên giường, tính toán những điều phải làm cho tổ ấm mới.
Sáng hôm sau, tôi thông báo cho người chủ nhà nơi chúng tôi đang ở rồi bắt đầu gói ghém đồ đạc. Chúng tôi chất những thùng đồ một cách chính xác giống như một cái máy đã được vô dầu mỡ trơn tru. Nhìn đội quân của tôi làm việc, lòng tôi cũng thấy ấm áp.
Và rồi tôi nhanh chóng nhận ra sai lầm chết người của mình. Tôi đã không có chìa khóa của căn nhà này. Rồi hết ngày này qua ngày khác, với những cú điện thoại không người trả lời và những lần kiếm cách đột nhập vào căn nhà đều thất bại, tôi bắt đầu phát hoảng. Tôi dò hỏi mọi người xung quanh đồng thời gọi điện thoại cho công ty địa ốc hỏi thăm tình hình. Họ cho biết là ngôi nhà này đã có người khác thuê. Tôi đã bị lừa.
Lòng nặng trĩu, tôi đưa mắt nhìn những khuôn mặt háo hức của các con mình và cố tìm lời để nói với chúng về tin chẳng lành này. Chúng đón nhận một cách bình thản mặc dù bản thân tôi thì chỉ muốn khóc vì thất vọng.
Với tâm trạng não nề của kẻ bại trận, tôi lại phải đối mặt với những khó khăn còn tồi tệ hơn nữa. Bao nhiêu tiền tôi có đã dốc sạch cho nơi ở mới này rồi, còn đâu nữa để tính chuyện đi thuê nơi khác. Mẹ tôi rất muốn giúp đỡ, nhưng nơi căn hộ nhỏ bà đang thuê, người chủ nhà không cho phép trẻ con cùng ở. Tuyệt vọng, tôi quay sang nhờ một người bạn giúp đỡ. Chị ấy cũng là một “cựu chiến binh” như tôi: một mình nuôi năm đứa con và cũng đang vật lộn với cuộc sống không khác gì tôi. Chị ấy cố gắng hết sức để chứng tỏ lòng hiếu khách. Nhưng chín đứa trẻ cùng sống trong bốn căn phòng. Bạn thử hình dung xem.
Sau ba tuần, tất cả đều không thể chịu nổi. Chúng tôi phải ra đi. Chẳng còn sự lựa chọn nào khác và tôi cũng chẳng biết làm gì hơn. Chúng tôi phải cuốn gói thôi. Tôi gom hết đồ đạc, nhét những quần áo ấm của mấy mẹ con vào cốp sau chiếc ô tô Escort màu vàng của mình và thông báo cho những chiến binh tí hon rằng giờ đây chúng tôi không có nơi nào để trú chân ngoài chiếc xe hơi.
Hai con trai tôi, đứa lên 6 và đứa lên 10, nhìn tôi và chăm chú lắng nghe.
“Tại sao chúng ta không ở nhà bà hở mẹ? ”, đứa lớn nhất hỏi. Theo sau câu hỏi đó là một lô một lốc các đề nghị của những đứa khác về các nơi mà chúng tôi có thể ở. Với mỗi lời đề nghị, tôi đều phải cho chúng biết sự thật khắc nghiệt.
“Mỗi người đều có cuộc sống riêng, các con ạ. Chúng ta phải tự giải quyết việc này. Chúng ta có thể làm được mà!”
Nhưng nếu như thái độ ra vẻ can đảm của tôi làm chúng yên tâm thì những lý lẽ đó không thể lừa phỉnh được tôi. Tôi cần phải có thêm sức mạnh. Mà tôi biết trông cậy vào ai bây giờ?
Trời bắt đầu sụp tối, tôi tập hợp những chiến binh tí hon của tôi lại và hành quân về phía chiếc xe của mình. Đám trẻ bình tĩnh và ngoan ngoãn vâng lời, nhưng đầu óc tôi lại cứ tập trung vào “tình hình chiến sự ác liệt” trước mắt. Tôi cónên làm thế này với các con mình không? Mà thực ra tôi có thể làm gì khác được bây giờ?
Thật bất ngờ, chính đội quân nhỏcủa tôi đã mang cho tôi nguồn sức mạnh mà tôi đang cần. Bốn tuần kế tiếp chúng tôi phải sống trong xe hơi, tắm rửa tại nhà mẹ tôi vào buổi sáng và ăn uống tại những quầy thức ăn nhanh, ấy thế mà bọn trẻ lại tỏ ra thích thú với lề thói kỳ quặc này. Chúng không bỏ học ngày nào, không phàn nàn và cũng chẳng hạch hỏi gì về quyết định của tôi. Chúng tin tưởng hoàn toàn vào sự khôn ngoan của người chỉ huy đến nỗi tôi bắt đầu thấy mình trở nên can đảm. Chúng tôi có thể vượt qua mà! Mỗi đêm chúng tôi dừng xe tại một điểm khác nhau, đó là những khu vực đèn thắp sáng trưng cạnh các tòa nhà. Đêm xuống, trời trở lạnh, bọn trẻ rúc vào băng ghế sau đã được hạ xuống để làm giường, cùng nhau chia sẻ hơi ấm của cơ thể mình và của những tấm chăn. Tôi ngồi ghế trước, vừa trông chúng vừa chập chờn trong giấc ngủ để thỉnh thoảng dậy nổ máy xe để dùng bộ phận sưởi của xe sưởi ấm cho tất cả chúng tôi.
Khi tôi kiếm đủ tiền để thuê một căn hộ thì không nơi nào chấp nhận bốn đứa trẻ, vì thế chúng tôi đăng ký ở trọ tại khách sạn. Thật tuyệt vời chẳng khác gì một kỳ nghỉ phép trong quân đội. Chúng tôi hồi hộp, mừng vui khi có hệ thống sưởi, những chiếc giường và cảm giác an toàn. Chúng tôi lén đem khẩu phần ăn của mình vào nấu nướng và học cách chuẩn bị những bữa ăn ngon miệng bằng cái lò hai bếp. Chúng tôi làm lạnh những món bơ sữa bằng bồn tắm. (Bởi khách sạn có rất nhiều đá.)
Cuối cùng, sau nhiều tháng, người chủ căn nhà hứa cho thuê trước đã gửi một lệnh phiếu trả lại tất cả số tiền của tôi và hết lời xin lỗi. Tôi đã dùng số tiền này tìm thuê một căn hộ khác.
Chuyện đó xảy ra cách đây 13 năm. Giờ đây tôi đang chia sẻ quyền chỉ huy với người chồng mới của tôi, và cùng nhau chăm sóc các con chúng tôi trong một ngôi nhà rộng tuyệt vời.
Mỗi sáng, khi tôi đi kiểm tra đội quân của mình - giờ đã rất cao lớn - tôi nhớ đến sự tuyệt vọng ngày nào, kẻ thù khủng khiếp mà chúng tôi đã cùng nhau chiến đấu và chiến thắng. Tôi cảm tạ Ơn Trên đã ban cho tôi những chiến binh tí hon này: đội quân bé nhỏ lì lợm, dũng cảm - những chiến binh chẳng bao giờ chùn bước trong cuộc hành quân ghê gớm đó. Lòng can đảm của chúng chính là chất liệu làm nên sự vĩ đại nhất của các anh hùng.
- Rachel Berry
Mỗi người đều có thể trở nên vĩ đại... chỉ cần trái tim bạn chan chứa lòng khoan dung, và tâm hồn bạn luôn tràn ngập tình yêu thương.
- Martin Luther King