January is a good time for beginnings, so for years I have had the habit of seeing all my assorted doctors soon after the New Year. Two weeks of being poked, prodded and probed by internists, gynecologist and radiologists while clad in a paper dress that makes me feel like a large lamb chop in a badly made grill. When its all over I feel virtuous, reassured that I am not dead and able to make intelligent decisions about how to stay that way for a while longer.
Despite being too fat for my height or too short for my weight, Ive always had low blood pressure and cholesterol, a slow pulse, lots of energy and the ability to wrap my legs around my own head_a pointless and unaesthetic exercise, perhaps, but it keeps me limber and frightens off burglars.
However, throughout most of 1996, problems I confronted in writing my new book had squashed my usual optimism. It was all I could do to maintain the discipline of writing something every day. My few healthy habits vanished. I stopped my daily walk and swim, and I was living on ice cream, pork rinds and mayonnaise. This regime soon made me feel rotten_lethargic, creaky and even more depressed. My arthritic joints ached and I was chomping Rolaids by the handful as I watched daytime television_for a writer, a sure sign of physical, mental and spiritual decay.
I went to a New Years Eve party at a friends house, stayed the night to avoid the drunks on the highways and got to bed around two. When I awoke at 6 A.M., as usual, I lay there, staring at the ceiling and thinking about my life. When the others got up, we still sat blearily around the living room with mugs of cof fee, and someone asked, “Has anyone made any New Years resolutions?”
“I have,” I said into the laughter. “Im going to walk for twenty minutes four days a week, and eat five servings of fruits and vegetables every day.” This rather dull statement was greeted with polite murmurs, and then the discussion turned to the more interesting subject of what to have for breakfast.
I began the month with my customary round of doctors, and found to my horror that I was in even worse shape than I thought. My blood pressure and cholesterol were sky high, and I had gained twenty pounds in a year. No wonder my knees hurt. I was now carrying the equivalent of an extra person on my belly, thighs and buttocks. This news, instead of depressing me further, made me angry_not with myself, not at the doc tors, not even at those evil publishers and editors who had made my life so miserable. I was just plain angry. And that anger spurred me to action.
I drafted Sally, my new internist, into my war on the midlife blahs. I told her I didnt want any advice about diet and exer cise; I had been reading and writing about food and fitness for years. I needed her to monitor my blood pressure and choles terol, but mostly I wanted her moral support. Sally is much younger than I, and I think she was taken aback at first by the large, belligerent, extraordinarily naked woman on her examin ing table, but she agreed to see me once a month for a checkup and chat, and soon she became my strongest ally.
I began walking every day, twice around the half-mile circle near my apartment. The twenty-minute walk made me breathless at first, and I could hear my knee joints clicking with every step. I could even hear the seductive voice in my head whispering a million reasons not to walk, but I usually managed to ignore it.
Im an excellent cook, so the large quantities of vegetables and fruits I added to my diet tasted great. I hadnt eliminated or restricted any food, so I never felt deprived. What I did feel was gassy. My digestive system, startled by all this roughage after so many years of fatty, salty, sugary smoothage, expressed itself in loud seismic rumblings and explosions. Its a good thing Im not a smoker.
After a few weeks, however, this side effect passed, and I began to feel better. I wasnt 100 percent consis tent; I had occasional relapses into excessive amounts of fudge ripple ice cream and television, but most days I walked and ate my greens.
My weight dropped from month to month, sometimes quickly, sometimes not. The blood pressure and cholesterol proved more stubborn, but after six months, the changes began to show.
It has been eight months now. My blood pressure is normal, and Ive lost forty pounds. I can see my feet without bending over, and my knees dont hurt. For me, a mile is an easy walk, and I danced all night at my nephews wedding with hardly a creak or gasp. However, the demons of depression, with their weapons of fatigue, apathy, insomnia and doubt still plague me now and then.
Publishers are as obtuse as ever, and I still have days when walking, broccoli and coherent sentences are all beyond my reach.
But at fifty-two Im doing okay. The world looks good to me most of the time, and the face in the mirror pleases me. I like the feel of a brisk walk in the rain. Im strengthened by the love and support I get from friends, family and a doctor who takes the time to listen. I rejoice in so simple things: my cat washing her face in a sunny window, a dark red nasturtium blooming on my balcony, a phone call from my sis ter or an hour over coffee with a new friend.
I will never be an ascetic who actually likes steamed tofu and working out. I will always prefer lying in a hammock with a cat, a book and a large bag of Oreos. But once Im out I enjoy my walk, and a baked potato with a glass of buttermilk tastes very good when Im hungry. A good nights sleep, silent knee joints and a cheerful vitality feel much better than my sad, sluggish state of a year ago_occasional demons notwithstanding.
My New Years resolution demanded not a destination, but a journey that, like all journeys, began with one small step. I have no advice for others_no maps, prescriptions or platitudes_no idea of where I will end up, or how Ill get there. I only know that the trip is worth taking, the scenery is always interesting and the only way to begin, is to begin.
- Luisa Gray
Everyone who got to where they are had to begin where they were.
- Richard Paul Evans
Tháng giêng là thời điểm thích hợp cho mọi sự khởi đầu, vì vậy đã bao năm qua tôi đều có thói quen đi khám tổng quát ngay sau khi những ngày Tết vừa chấm dứt. Liên tục hai tuần liền được các bác sĩ nội khoa, bác sĩ phụ khoa và các chuyên gia X - quang thăm khám đủ kiểu, lại còn phải mặc bộ quần áo giấy tôi thấy mình thật giống một mảng thịt cừu to tướng trên một chiếc vỉ nướng tồi tàn. Sau khi khám xong, tôi thấy an tâm và được an ủi phần nào khi biết mình vẫn còn sống và vẫn có thể đưa ra những quyết định sáng suốt nhằm duy trì cách sống như thế này lâu hơn.
Mặc dù là một phụ nữ vừa mập lại vừa lùn nhưng huyết áp và lượng cholesterol trong máu của tôi thấp, mạch chậm. Tôi luôn sung sức và có khả năng uốn ngược chân lên tận đầu; đây không phải là một bài tập thẩm mỹ, cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn lao nhưng nó giúp cơ thể tôi dẻo dai hơn và làm cho bọn trộm cướp phải dè chừng.
Tuy vậy, hầu như suốt năm 1996, trong khi đang nghiền ngẫm viết một cuốn sách mới, tôi đã phải đối mặt với một số vấn đề và chính chúng đã bóp nát sự lạc quan vốn có trong tôi. Tất cả những gì tôi có thể làm là duy trì thói quen viết lách hàng ngày. Những thói quen có lợi cho sức khỏe mà tôi từng theo đuổi dần biến mất. Tôi đã dừng việc đi bộ và bơi lội mỗi ngày. Tôi ăn nhiều kem, thịt heo xông khói và nước sốt mayonaise. Chế độ dinh dưỡng và tập luyện như thế chẳng mấy chốc biến tôi thành người chẳng ra gì; tôi thờ ơ với mọi chuyện, thân thể rệu rã và thường xuyên rơi vào trạng thái tuyệt vọng. Các khớp xương của tôi bắt đầu đau nhức. Ban ngày, mỗi khi xem tivi, tôi đều nhai ngấu nghiến từng vốc lớn món Rolaids. Đối với một nhà văn, tất cả những thứ kể trên đều là những dấu hiệu xuống cấp cả về thể chất, tinh thần và tâm hồn.
Sau buổi tiệc tất niên tại nhà một người bạn, tôi ngủ lại đó để tránh những kẻ say rượu trên đường về và đi ngủ lúc gần 2 giờ sáng. Tôi tỉnh giấc vào lúc 6 giờ, và như thường lệ, tôi vẫn nằm ườn trên giường, nhìn lên trần nhà và suy nghĩ về cuộc sống của mình. Khi tất cả mọi người đều đã thức giấc, chúng tôi vẫn còn uể oải ngồi quẩn quanh trong phòng khách bên những cốc cà phê. Một người bạn lên tiếng hỏi: “Đã có ai lên kế hoạch gì cho năm mới chưa?”.
“Tôi”, tôi bật cười trả lời. “Mỗi tuần tôi sẽ đi bộ 4 ngày, mỗi lần 20 phút, mỗi ngày sẽ ăn 5 khẩu phần trái cây và rau xanh.” Tuyên bố có phần hơi tẻ nhạt này cũng được mọi người xì xào bàn tán một cách tế nhị. Buổi tranh luận sau đó đã chuyển sang một đề tài thú vị hơn, đó là nên ăn gì cho buổi điểm tâm.
Tôi bắt đầu tháng đầu tiên trong năm của mình bằng thói quen đến phòng mạch bác sĩ. Tôi thật sự thảng thốt khi ngoại hình của mình còn tệ hại hơn những gì tôi đã nghĩ trước đó. Huyết áp và lượng cholesterol của tôi cao ngút trời, và tôi tăng gần 10 ký trong vòng một năm. Thảo nào đầu gối tôi cứ luôn đau nhức. Giờ đây tôi phải mang thêm trọng lượng tương đương với một người nữa, tập trung ở vùng bụng, đùi và mông. Thông tin này không hề làm tôi nản chí hơn, thay vào đó, tôi thật sự tức giận. Không phải tôi nổi giận với bản thân mình, với các bác sĩ hay với nhà xuất bản và những biên tập viên đáng ghét kia_những người đã khiến cuộc sống của tôi trở nên khốn đốn thế này_mà chỉ đơn giản là tôi đang nổi giận. Và cơn thịnh nộ ấy đã buộc tôi phải hành động.
Tôi kéo Sally_bác sĩ nội khoa mới của tôi_vào cuộc chiến về những vấn đề không mấy quan trọng của một phụ nữ ở tuổi trung niên như tôi. Tôi nói với cô ấy rằng tôi không cần tư vấn về chế độ dinh dưỡng hay luyện tập gì cả, tôi đã đọc và viết về những vấn đề này bao nhiêu năm qua rồi. Tôi chỉ cần cô ấy giám sát huyết áp và lượng cholesterol của tôi mà thôi, nhưng điều tôi cần hơn cả là những trợ giúp về mặt tinh thần. Sally trẻ hơn tôi rất nhiều, và tôi nghĩ lúc đầu cô ấy bị sốc nặng trước thân thể lõa lồ, quá khổ của một “nữ chiến binh” đang nằm trên bàn khám. Tuy vậy, cô ấy cũng đồng ý mỗi tháng sẽ gặp tôi một lần để kiểm tra sức khỏe cho tôi và để tôi có thể tâm sự những gì tôi muốn. Chẳng bao lâu cô ấy đã trở thành một đồng minh tin cậy nhất của tôi.
Tôi bắt đầu đi bộ mỗi ngày hai vòng, bằng cỡ 1 dặm, gần nơi ở của mình. Thời gian đầu, việc đi bộ trong vòng 20 phút khiến tôi mệt đứt hơi. Cứ mỗi bước đi tôi đều nghe thấy các khớp xương đầu gối kêu lên răng rắc. Thậm chí tôi còn nghe thấy những lời cám dỗ cứ vang lên trong đầu mình, đưa ra hàng ngàn lý do để tôi thôi không đi bộ nữa; tuy vậy, tôi luôn cố gắng làm ngơ tất cả.
Tôi nấu ăn rất cừ, vì vậy một lượng lớn rau quả mà tôi thêm vào chế độ dinh dưỡng mỗi ngày của mình được chế biến rất hấp dẫn. Tôi chẳng bao giờ cảm thấy thèm món gì vì trước giờ tôi chẳng hề kiêng cữ hay hạn chế ăn bất kỳ món ăn nào. Tôi chỉ thấy đầy hơi. Hệ tiêu hóa của tôi sau nhiều năm dung nạp các loại thức ăn chứa nhiều chất béo, muối và đường, chưa quen với các loại rau quả chứa nhiều chất xơ này nên biểu lộ sự bất bình khiến bụng tôi sôi lên dữ dội. Cũng may là tôi không hút thuốc.
Tuy nhiên, sau vài tuần, những tác dụng phụ này cũng qua đi, và tôi bắt đầu cảm thấy khá hơn. Không phải lúc nào tôi cũng hoàn toàn kiên quyết với bản thân mình. Thỉnh thoảng tôi vẫn ăn ngấu nghiến món kem (có lẫn chút kẹo mềm) và xem ti vi rất nhiều, nhưng nhìn chung tôi cũng duy trì được việc đi bộ và ăn nhiều rau xanh.
Trọng lượng của tôi giảm hẳn sau nhiều tháng, lúc nhanh, lúc chậm. Huyết áp và lượng cholesterol tỏ ra khó trị hơn nhưng sau sáu tháng, mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Đã tám tháng trôi qua. Giờ đây, huyết áp của tôi ở mức bình thường và tôi còn giảm được gần 20 ký. Tôi có thể nhìn thấy bàn chân của mình mà không cần phải khom người, đầu gối của tôi cũng không còn đau nữa. Đối với tôi, việc đi bộ một dặm đường là điều vô cùng đơn giản, và tôi còn có thể say sưa khiêu vũ suốt đêm tại lễ cưới của đứa cháu gái mà hầu như chẳng thấy mệt mỏi hay gặp sự cố gì. Tuy vậy, thỉnh thoảng tôi vẫn còn rơi vào trạng thái phiền muộn khiến tôi mỏi mệt, lãnh đạm, mất ngủ và hoài nghi.
Các nhà xuất bản nơi tôi hợp tác vẫn trì trệ như trước, vẫn có những ngày tôi không đi bộ, không ăn rau xanh và viết lách không được liền mạch.
Nhưng ở tuổi 52, mọi việc tiến triển rất khả quan. Với tôi, thế giới xung quanh mới tuyệt làm sao. Tôi cũng hài lòng khi ngắm khuôn mặt của mình trong gương. Tôi thích cảm giác được đi bộ dưới mưa. Tôi mạnh mẽ hơn nhờ vào tình yêu thương và sự hỗ trợ từ phía bạn bè, gia đình và vị bác sĩ – người đã không tiếc thời gian để lắng nghe tôi. Tôi tìm thấy niềm vui từ những điều rất bình dị như nhìn chú mèo cưng của tôi đang rửa mặt cạnh khung cửa sổ ngập nắng, ngắm bông sen cạn màu đỏ rực nở rộ nơi ban công, nhận được điện thoại của người chị gái hoặc chỉ là dành một giờ đồng hồ để uống cà phê cùng một người bạn mới...
Tôi sẽ không bao giờ là một nữ tu – người thật sự thích ăn món đậu hũ hấp và say mê luyện tập. Tôi vẫn luôn thích được nằm đong đưa trên chiếc võng với chú mèo cưng, cùng một quyển sách và một gói bánh Oreos. Có dịp ra khỏi nhà là tôi lại thích đi bộ, và mỗi khi đói bụng, tôi cũng khoái món khoai nướng và uống một ly sữa béo. Tuy đôi lúc tôi vẫn còn cảm giác mệt mỏi nhưng tôi nhận thấy rằng một giấc ngủ ngon, đầu gối không còn đau nhức và một sức sống tràn đầy bao giờ cũng tốt hơn tâm trạng buồn thảm, lờ đờ của tôi một năm về trước.
Kế hoạch cho năm mới của tôi không chỉ đòi hỏi một đích đến rõ ràng mà nó còn là một cuộc hành trình, cũng như bao cuộc hành trình khác, bắt đầu bằng những bước đi sơ khởi. Tôi chẳng có lời khuyên nào dành cho mọi người, không bản đồ chỉ đường, không đơn thuốc, cũng chẳng biết nơi nào tôi sẽ đến hay bằng cách nào tôi sẽ đến đó. Chỉ biết rằng cuộc hành trình này rất đáng thực hiện, mọi phong cảnh trên thế gian này đều đáng để bạn thưởng ngoạn, và cách duy nhất để khởi đầu một cuộc hành trình là hãy bắt đầu ngay, đừng chần chừ.
- Luisa Gray
Để đến được nơi mình muốn, bạn phải bắt đầu từ chính nơi bạn đang đứng.
- Richard Paul Evans