My friend Michelle is blind, but you’d never know it. I really realized this the first time my six-year-old went to play there.
When she came home, she was very excited about her day. They had baked cookies and played games, but she was especially excited about her finger-painting project.
“Michelle told me my picture showed joy, pride and a sense of accomplishment. She really saw what I was doing!” Kayla said, and that’s when I realized she didn’t know that Michelle was blind.
When I told her, she was quiet for a moment. Then Kayla said slowly, ”You know, Mommy, Michelle really did ‘see’ my picture.”
And I knew that my child was right because Michelle had listened to Kayla describe her artwork, heard Kayla’s pride in her work, wonder at her discovery of the way colors blend and her delight in the texture of the medium.
I’ve never heard anyone refer to Michelle as handicapped. She isn’t. Hers is a special type of “vision” that all mothers could use.
- Marsha Arons
Cô bạn Michelle của tôi bị mù, nhưng bạn sẽ không bao giờ biết được. Tôi chỉ thật sự nhận ra điều đó lần đầu tiên khi đứa con gái sáu tuổi của tôi đến nhà cô ấy chơi.
Khi con bé về nhà, nó rất hào hứng về ngày hôm đó. Hai cô cháu đã cùng nhau nướng bánh và chơi đùa, nhưng nó đặc biệt thích thú trò vẽ bằng đầu ngón tay.
Kayla kể: “Cô Michelle nói bức tranh của con thể hiện niềm vui, niềm tự hào và cảm giác thắng lợi. Cô ấy thật sự hiểu những gì con đang làm!”. Đó là lúc tôi nhận ra con bé không biết rằng Michelle bị mù.
Khi tôi kể cho con bé nghe, nó im lặng một lúc. Rồi nó từ tốn lên tiếng: “Mẹ, mẹ biết không, cô Michelle thực sự ‘nhìn thấy’ bức tranh của con”.
Tôi biết rằng con gái tôi nói đúng vì Michelle đã lắng nghe Kayla mô tả kiệt tác của mình, nghe thấy niềm tự hào của con bé trong tác phẩm, ngạc nhiên trước những khám phá của con bé về cách phối màu và niềm vui trong bố cục tác phẩm.
Tôi chưa từng nghe ai nhắc đến Michelle như một người khuyết tật. Cô không khuyết tật. Cô có một “tầm nhìn” đặc biệt mà bà mẹ nào cũng cần đến.
- Marsha Arons