Vào cái hôm đáng nhớ ấy, khi đang một mình thưởng thức đĩa gà quay béo ngậy trong tiệm Chuck’s Chicken ‘n’ Biscuits trên Quốc lộ 4, bà Louise Jensen bỗng nghe thấy tiếng khóc gắt vọng ra từ buồng điện thoại công cộng phía sau lưng mình. Đó là một buổi chiều muộn ngày thứ Sáu, cũng là ngày cuối cùng trong năm. Những giờ phút cuối của năm cũ sắp qua, chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa là đến Giao thừa.
Louise lại gần nơi phát ra tiếng khóc và thấy một bé gái sơ sinh có đôi mắt xanh lơ đang nằm bơ vơ một mình. Quả thật Louise chưa từng nghĩ đến tình huống này bao giờ, nhưng bà lại là người vốn tin rằng không có việc gì trên đời này xảy ra mà không vì một mối lương duyên nào đó. Bà khom người, đưa hai tay cẩn thận ôm lấy đứa bé còn đỏ hỏn vào lòng. Chợt bà nhìn thấy một tờ giấy gấp đôi nằm bên trong chiếc khăn dày quấn quanh đứa bé. Đó là một phong thư với những nét chữ nguệch ngoạc viết vội và không hề có một dòng địa chỉ hay chữ ký. Louise có cảm giác như lá thư này được gửi cho chính bà chứ không phải ai khác:
Gửi tới ân nhân đang bồng con gái tôi trên tay,
Giờ đây, cháu là con của ông bà. Là một người mẹ, chắc chắn tôi sẽ rất nhớ cháu. Nhưng tôi yêu con tôi nhiều đến nỗi tôi không thể để bé lớn lên trong hoàn cảnh mà tôi đang phải gánh chịu. Tôi không thể để con mình lớn lên bên cạnh một người cha thậm chí không hề muốn con mình có mặt trên cõi đời này. Càng không thể để con bé sống với một người mẹ suốt ngày phải trốn chạy. Khi con tôi lớn, ông bà làm ơn nói với nó rằng tôi yêu nó nhiều lắm, nhiều hơn cả bản thân tôi, hơn cả cuộc sống của tôi. Làm ơn nói với con bé rằng sẽ có một ngày nào đó, tôi sẽ lại được ôm nó trong vòng tay mình.
Trong hoàn cảnh hiện tại, tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Tất cả những gì tôi có thể làm là cố gắng mang lại cho nó một cuộc sống tốt hơn so với nếu ở với chúng tôi. Tôi chỉ còn biết hy vọng như vậy.
Louise là một phụ nữ trung niên đơn thân, sống bằng nghề tạp vụ với đồng lương ít ỏi mà bà phải khéo xoay xở lắm mới đủ trang trải cho những chi tiêu hằng ngày. Không biết tự bao giờ mà năm nào cũng vậy, Louise tự tạo cho mình một nếp quen là luôn đón Giáng sinh tại quán ăn nhỏ trên Quốc lộ 4 này. Nhưng năm nay, vào tuần trước lễ Giáng sinh, bà phải nằm liệt giường vì bệnh cúm. Những cơn sốt cao và chứng đau nhức toàn thân khiến lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm, bà đành phải bỏ lỡ bữa tiệc tối truyền thống của mình. Và hôm đó, khi đã khỏe lại, điều đầu tiên Louise muốn làm là đến tiệm Chuck’s. Cũng chính hôm đó, có lẽ định mệnh đã sắp xếp cho bà một cuộc gặp gỡ quan trọng khiến cuộc sống của bà thay đổi hoàn toàn.
Louise nhìn quanh. Trong tiệm chỉ có vài thực khách đang ngồi túm tụm với nhau phía dãy bàn đối diện, tại đó có cây thông Noel được trang hoàng rực rỡ. Mọi người râm ran chuyện trò về những kế hoạch cho năm mới. Khuôn mặt họ mờ ảo trong ánh đèn trang trí xanh đỏ đang nhấp nháy theo một chu kỳ đều đặn được giăng trên bức tường phía sau. Tại quầy tính tiền, vợ của Chuck chủ quán đang loay hoay thay pin cho ông già Noel đồ chơi vẫn thường đứng nhún nhảy bên cạnh quầy vào mỗi dịp Giáng sinh. Không ai để ý đến Louise với đứa trẻ tội nghiệp. Cuộc đời đã gửi đến cho riêng bà một món quà tuyệt diệu trong ngày đặc biệt này.
Louise ôm chặt và ủ ấm đứa bé bên trong chiếc áo khoác dày mình đang mặc, đặt tờ giấy bạc mười đô-la trên bàn rồi nhanh chân bước ra khỏi cửa tiệm. "Chúc mừng năm mới!"- Vợ Chuck ngẩng đầu lên nói với theo. Ngay trước khi cánh cửa tiệm đóng lại, Louise ngoái đầu mỉm cười rồi tiếp tục sải bước đến chiếc xe El Camino cũ kỹ đậu phía cuối bãi xe. Bà cẩn thận nhìn quanh hai lần, rồi mở cửa xe đặt đứa bé vào chiếc ghế bên cạnh, sau đó cho xe chạy với tốc độ thật chậm đi về hướng trung tâm thành phố. Trong đầu bà cứ ong lên hàng loạt câu hỏi mà bà biết có lẽ sẽ không bao giờ có câu trả lời. Và rồi bất giác bà cảm thấy biết ơn căn bệnh đáng ghét kia, bởi nếu mọi việc vẫn diễn ra như mọi năm thì có lẽ bà đã không có cơ hội gặp được thiên thần bé nhỏ này.
Chưa từng biết mặt bố, lớn lên trong sự chăm sóc của mẹ, Louise đã sớm học được tính tự lập. Năm lên mười, cô bé bắt đầu nhận giữ trẻ cho cả chục hộ gia đình trong khu chung cư cạnh nhà mình. Suốt thời thơ ấu, điều đọng lại sâu đậm nhất trong lòng Louise là nỗi vất vả của mẹ. Mẹ cô không bao giờ quản ngại bất kỳ công việc nào - dù là những việc vô cùng nặng nhọc - miễn sao có thể kiếm tiền nuôi anh em Louise lớn khôn và ăn học nên người. Nghĩ về mẹ, Louise lại nhớ về đôi bàn tay chai sần và nụ cười hiền hậu của bà. Mẹ luôn là nguồn an ủi lớn lao, là người Louise luôn tôn thờ với tất cả lòng biết ơn và kính trọng sâu sắc.
Khi anh trai bà tốt nghiệp trường đại học Kỹ thuật, còn bà tốt nghiệp phổ thông trung học, bà vẫn tiếp tục phụ giúp mẹ trong việc thu dọn hàng hóa tại các nhà hàng, khách sạn, siêu thị, cửa hàng rau quả và việc cả hai mẹ con yêu thích nhất là trông nom nhà cửa cho các hộ gia đình lân cận. Sau khi mẹ mất, Louise kế tục công việc của bà. Đó không đơn thuần chỉ là một công việc vì kế sinh nhai mà còn là niềm yêu thích của bà. Bà thích không khí đầm ấm của những gia đình mà mình làm việc, thích lau dọn mọi thứ sạch sẽ, giữ cho nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, chuẩn bị những bữa ăn ngon và chăm sóc mọi người chu đáo. Đây cũng là một cách để Louise cảm thấy dường như mẹ bà vẫn ở gần đâu đây.
Ngay từ giây phút đặt đứa bé vào chiếc ghế dành cho trẻ sơ sinh và thắt dây an toàn cho nó, Louise đã cảm thấy một tình cảm trìu mến trào dâng trong lòng.
Sang ngày hôm sau, niềm thương mến đó đã chuyển thành một tình yêu mãnh liệt, thế nên Louise quyết tâm sẽ giành được quyền dưỡng dục đứa bé này bằng mọi giá.
"Nó sẽ là con gái tôi."- Louise nói với nhân viên xã hội phụ trách điều tra về nhân thân của bé gái. Và cho dù đã dùng mọi biện pháp tìm kiếm, tổ chức xã hội vẫn không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào về cha mẹ của đứa trẻ. Không một nhân chứng nào tại quán Chuck thấy mẹ bé mang bé đến vào ngày hôm ấy. Có lẽ người phụ nữ ấy không còn ở thị trấn. Sau nhiều tháng điều tra, phỏng vấn và qua nhiều thủ tục hành chính phức tạp, cuối cùng tòa án cũng chấp thuận để Louise nuôi đứa bé. Sau khi nhận quyết định của tòa án, trên đường về Louise nói với cô bé: "Giờ thì chúng ta đã là một gia đình rồi, con gái à. Nhưng để mẹ nghĩ xem sẽ gọi con bằng cái tên gì đây".
Và rồi Louise đã chọn cho cô bé một cái tên gắn với niềm hy vọng về tương lai tốt đẹp mà bà sẽ cố gắng tạo dựng cho con. Một cái tên nhẹ nhàng đầy yêu thương: Hope.
Năm Hope lên năm, sau rất nhiều lần đắn đo cân nhắc, Louise quyết định chở Hope đến quán ăn Chuck’s trên quốc lộ số 4 - nơi từ lâu cũng đã trở thành quán ăn yêu thích của hai mẹ con - và kể cho cô bé câu chuyện của 5 năm trước.
- Vậy ra mẹ không phải là mẹ ruột của con ư? - Hope hỏi.
- Tất nhiên mẹ vẫn là mẹ con chứ, con yêu. Nhưng ngoài mẹ ra, con còn có một người mẹ khác nữa, con có hiểu điều đó không?
Hope im lặng một lúc lâu rồi khẽ gật đầu.
- Nhưng mẹ ơi, liệu con có thể gặp lại mẹ ruột của con không?
- Mẹ chưa thể trả lời câu hỏi của con được, con yêu ạ. - Louise trả lời. - Nhưng mẹ tin chắc là mẹ con rất mong được gặp lại con đấy. Không một người mẹ nào nỡ rời xa một thiên thần nhỏ đáng yêu như con đâu!
Cô bé con ngồi trầm tư, mân mê chiếc nón trong tay:
- Mẹ con có yêu con không?
- Tất nhiên là có rồi, con yêu. Chắc chắn mẹ con rất yêu con nên mới quyết định trao cho con một cuộc sống mới tốt đẹp hơn.
Hope gật gù không hỏi gì thêm.