San có điện thoại. Chẳng sung sướng gì khi phải chạy cồng cộc qua hai mươi tư bậc thang lên tầng hai, mở cánh cửa kiếng mới vào được văn phòng nhà văn hóa huyện. Giọng bên kia máy hơi đứt quãng, nhừa nhựa:
- San ơi!
San thở cái phào:
- Chuyện gì đó, Phương?
- Anh nhớ em.
- Ừ!
- Nhớ thiệt. Anh thương em thiệt là thương.
San nhăn mặt:
- Đang tập thoại đoạn kịch nào vậy? Nói cứ y như thiệt.
San nghe Phương thở ngắn, rồi lặng đi, rồi thở dài:
- San nhớ uống thuốc nghen!
- Trời đất, bệnh gì mà uống?
- Dặn trước, mai mốt bịnh thì uống. Mai mốt bịnh, anh không dặn nữa.
- Trời đất. - San bật cười. - Không còn nữa em thôi nghen.
- Ừ ... thôi. Vĩnh biệt. Anh từ giã em, anh chết. Anh thương em nhiều lắm thiệt mà, San.
San nhún vai, gác máy. Chị quay ra. Sao vậy ta? Phải mười năm trước, nghe được câu này của Phương, thể nào San cũng cảm động phát ứa nước mắt luôn cho mà coi. Bây giờ, nghe buồn cười không chịu được. San nghĩ, tay Phương nầy hôm nay chắc rảnh rang, đem cả chuyện chết chóc ra đùa.
San nhận dựng một vở kịch cho nhà văn hóa huyện để đưa đi dự liên hoan văn hóa quần chúng toàn thành. Chị đã bỏ nhiều sô diễn ở thành phố. Không hiểu vì sao mình làm vậy. Có thể vì trả cái nghĩa ngày xưa, từ nơi này chị đi lên hoặc có thể chị muốn thay đổi không khí. Vì vậy mà chị bỏ cả máy di động ở nhà.
San và đám diễn viên đã tập đến đoạn kết. San làm việc cật lực, giọng khàn đi. Chị không có trong tay những diễn viên nổi tiếng, hiểu nghề, điều đó làm cho công việc của chị càng khó khăn hơn. Nhưng họ truyền cho chị niềm hứng thú từ cách diễn chân chất, mộc mạc, từ sự lăn xả bất chấp nhọc nhằn. Nhìn họ, chị nhìn thấy mình mười năm trước, đầy đam mê, khát vọng nhưng khờ dại, ngây thơ.
Mười năm trước, San gặp Phương cũng ở đây. Phương nổi tiếng và tấp tểnh làm đạo diễn. San gọi Phương là thầy. San ngưỡng mộ Phương thiếu điều chiêm bao cũng thấy. Con người Phương hết thảy đều phiêu lãng, phong trần. Tóc dày lấp loáng bạc, hơi dài, mái trước vuốt ngược ra đằng sau. Thành ra đám tóc đó không bám vào đâu được, nó nằm bồng bềnh. Mắt Phương sâu róm (San tin rằng người nuôi tóc dài, móng tay dài sẽ yêu một tình yêu lâu dài). Miệng Phương cười khinh bạc. Nón quay ngược ra đằng sau. Quần áo bụi bậm. Móng tay dài. San hồi đó hay cười, hay nói líu lô. Hồn hậu, trẻ con. San trầm trồ:
- Làm nghệ sĩ nổi tiếng chắc sướng lắm hen, thầy?
Phương cười:
- Không, họ tội nghiệp lắm. À không, Phương đính chính lại, có một vài người tội nghiệp, như tôi.
San cười khì, "em không tin đâu, thầy sướng thấy mồ". Phương bảo, khi nào San trở thành người nổi tiếng rồi San sẽ tin. Có lẽ, Phương là người đầu tiên nhìn thấy tài năng nghệ thuật tiềm ẩn trong San. Ba năm sau, San khẳng định mình trên sân khấu thành phố.
Rồi y như lời của Phương, San bắt đầu thấy tội nghiệp mình. San sống rất mệt mỏi vì không phân biệt nổi đâu là sàn diễn, đâu là cuộc đời. San thương Phương nhiều, nhiều lắm. Phương thì lúc nóng, lúc lạnh, lúc xa, lúc gần. Âu yếm nhau trên sân khấu, bước xuống hậu trường Phương than mà giọng chao chát nghe khẽ như hơi thở, "ước gì tôi nắm được tay em". San chìa tay ra, cười, thì có ai cản đâu. Phương nhăn mặt, "Tôi mà chạm vào người em thể nào tôi cũng lạc lòng". San cười mà lòng nghe xót xót, như chừng Phương khao khát yêu mà không dám yêu, khao khát sống mà không dám sống. Phương trả lời phỏng vấn báo Sân khấu rằng: "Tôi thèm hạnh phúc nhưng không cho phép mình hạnh phúc. Một tâm hồn đầy đủ sẽ không thể diễn được một tâm tư giằng xé. Vì nghệ thuật, tôi hy sinh cả cuộc đời mình." San biết rằng đó là lời anh dành cho San. Nó cực đoan một chút. Có nhiều người hạnh phúc vẫn diễn rất hay. Nhưng diễn như ma ám, như điên, như say như Phương thì chưa một người nào làm được. Ớ bất cứ vai nào, anh cũng diễn bằng sự giằng xé, bằng sự khao khát bị kìm nén. San vẫn còn nhớ tháng hai năm chín mốt, sân khấu thành phố dựng vở "Đèn không hắt bóng", khi xua đuổi người yêu - San, viên bác sĩ cao ngạo, tội nghiệp của Phương đã lặng người quay đi, rơi nước mắt. Giới phê bình đánh giá khoảnh khắc xuất thần đó của Phương bằng hai từ "quái kiệt". Lâu lâu, linh cảm hỏi San, có phải những giọt nước mắt ngày xưa ấy phải chăng dành cho mình.
San bắt đầu tập quên có Phương trong cuộc đời. Đó là lúc tự dưng San thấy mình kiệt sức. Cứ chịu đựng một vài lần như San đi rồi biết. Diễn xong Phương rủ San đi ăn cháo gà, San rối rít tẩy son phấn, ùa ra cửa, Phương đã về rồi. Phương hẹn lại nhà San chơi, San thắp đèn ngoài cổng ánh ỏi chờ cả ngày, Phương không tới. Gọi tìm Phương, Phương hỏi "Ủa, tôi có hứa sao?". Từ Phương, San rút ra kinh nghiệm, thay vì phải ngồi nghĩ ngợi điên cái đầu, lời nào thật lời nào giả, tách bạch rõ ràng ra, mệt lắm, thôi đừng tin nhiều, hy vọng nhiều đỡ thấy thất vọng, mất mát.
San sống như vậy riết rồi quen. Không tâm huyết, kỳ vọng vào cái gì, không mơ một xa vời, không rút ruột ra tin ai, yêu ai. San thấy mình không vịn vào ai để sống và cũng không sống vì ai. San sắm sửa được cái vẻ lạnh lùng, khinh ngạo. Không còn nghe đau xót khi ngửi thấy mùi rượu, mùi thuốc lá phả ra nồng nàn từ Phương, không buồn khi Phương cà rỡn, âu yếm với cô gái khác, không nhớ khi một tuần chẳng gặp nhau. Thực lòng, chị nghĩ, Phương vẫn còn đó chớ mất mát đi đâu. Chỉ có lần, tim San thót lên nhói một cái khi thấy Phương ôm một nam diễn viên trong bóng tối. Ánh đèn sân khấu đã tắt. Có lẽ Phương thấy cô đơn lắm. Thương chút đó rồi thôi. Khi quên mất tiêu con San ngày xưa, về đây, chị bỗng gặp lại mình.
Buổi tập sáng San cho diễn viên nghỉ sớm, bụng San hơi cồn cào, San đổ thừa tại mình đói. Giờ nghỉ trưa, San không ngủ được, bồn chồn chờ đến đầu giờ chiều. Chị muốn lao vào làm việc ngay để quên một chuyện mơ hồ nào đó.
San lại có điện thoại.
San nhấm nhẳng nghĩ trong lòng, "Đâu có bao nhiêu người biết mình đang ở đây?". Nhấc máy, giọng Ngạn, "San ơi, đang ở đâu vậy?". San cười: "Gọi tới đây rồi mà không biết à? - San lấy giọng nghiêm khắc - Mình đang ở "ngoài vùng phủ sóng". Giọng Ngạn hơi run rẩy, "San à, Phương chết rồi". San cười ngằn ngặt. "Ừ". "Thiệt mà". "Ừ". "San về ngay nghen". San dập máy.
Xuống sàn tập, San dựng cảnh cuối của vở. Trúc, cô diễn viên đóng chính đang cố khóc để diễn cảnh cô con gái hư hỏng thương tiếc người cha vừa qua đời. San không nói khái niệm, định nghĩa gì hết, chị bảo:
- Em phải xuống nước mắt thật mềm, không có loại nước mắt nào dịu mềm bằng nước mắt chảy ra từ lòng hối hận.
Trúc khóc lại lần thứ hai thì San lại có điện thoại. Bên kia máy là Mai, người gọi có khác nhưng nội dung không khác. Mai bảo, Phương chết rồi. San vẫn ừ hử nhưng đã thôi cười. Vì bực mà thôi cười.
San tự hỏi, bữa nay là ngày gì vậy nè. Đám học trò diễn ồ lên, "Bữa nay là ngày Cá Tháng Tư, người ta được quyền nói dối thoải mái mà chị". San bật cười. Xem lại ngày hiển thị trên đồng hồ, ngày Một Tháng Tư. Cha mẹ ơi!
Ngày này, năm ngoái, cũng đám Ngạn, Mai báo Phương chết. San thiếu điều lộn ngược ruột gan chạy lại nhà Phương, nhìn thấy Phương đang sân sẩn ngồi Karaoke, San tức không há miệng nói được tiếng nào. Phương biết chuyện, Phương nhìn San lâu lắm."Tôi vẫn còn ở trong trái tim em sao?". San bật cười, gờn gợn hỏi lại mình câu ấy. Nhìn Phương cười cười, chắc Phương lại nói chơi. Bởi vì, San và Phương ai lại không diễn một vai trong cuộc đời này.
Nhớ chuyện năm ngoái, San đinh ninh, năm nay mình sẽ không bị lừa nữa đâu. Nhưng chỉ lát sau, San có điện thoại. Lại cồng cộc chạy lên hai mươi bốn bậc thang, San nói trước "Đừng giỡn nữa mà". Nhưng bên kia máy là đạo diễn Lưu, San giật mình hỏi lại."Có chuyện gì không thầy?". Thầy Lưu bảo, Phương chết rồi. San biết thầy mình không bao giờ đùa. San đứng sững trong văn phòng nhà văn hóa. Một nhân viên trong phòng gọi San rất to, San tuyệt vọng đẩy cửa, nhưng cánh cửa vẫn im lìm. Có tiếng người nhắc, hãy kéo cửa về phía sau. San chen ra.
Trúc dẫn xe máy đưa San ra cổng. Trúc dặn chị chạy phải thiệt cẩn thận, đường đây về thành phố thì xa, đẩy trổ ra ngã tư là quốc lộ, xe cộ nhiều ghê lắm. San chạy đến ngã tư. Chị không biết ngả nào về thành phố. Chị chống chân xuống đường giữ cho chiếc xe được thăng bằng. Một nỗi gì đó chợt ứ đầy trong chị, muốn khóc mà không khóc được. Bao nhiêu nước mắt đã dành cho vai diễn, cho công chúng hết rồi, chị không còn giọt nào cho mình. Chị hiểu rằng vậy là vai diễn cuộc đời mình vừa hoàn tất. Bình sinh, không lúc nào chị hít thở, chị hóa thân mà trong chị không có một tình yêu cũ, không có Phương. Nó chìm lặng giữa muôn ngàn nỗi đau, nỗi thương tổn yêu thương chẳng được đền đáp bởi yêu thương. Lòng chị dửng dưng bởi Phương bao giờ cũng còn ở đó. Nhưng bây giờ Phương mất rồi, mất thật rồi. Sẽ không còn được thấy Phương phong trần, mệt mỏi, không nhìn thấy Phương cười, nghe Phương nói... Sẽ không được ôm Phương trong vòng tay dù chỉ là vai diễn. Chị dấn ga cho xe vọt lên và nấc nhọc nhằn. Đã có nước mắt. Chị thấy trước mặt mình nhoà đi, kiệt sức, chị gục xuống giữa đường. Con đường Trúc dặn, xe cộ nhiều lắm.
Ở nhà Phương, bọn Ngạn, Lưu tụ lại đã rất đông, họ đang chờ đoạn cao điểm nhất của một ngày vui. Nhà Phương dọn dẹp sạch sẽ, trang hoàng lại. Không còn vỏ bia lon lổn nhổn, tàn thuốc lá bết vào bàn chân. Phương ngồi trên băng đá trước nhà, chỗ nầy khi San về, anh sẽ thấy San trước tiên khi chị vòng qua nhà ông già dân phố ở góc đường và rẽ vào đây. Anh sẽ tặng một bó hồng đẹp nhất cho San và nói với San rằng, mười năm, anh hy sinh San cho nghệ thuật là một điều không công bằng, rất không công bằng. Bởi San là tất cả cuộc sống của anh. Lẽ ra anh không nên đùa như thế nhưng trò đùa mới có ý nghĩa làm sao rằng một người đã sống lại vì tình yêu một người.
Nhưng San đã không bao giờ về nữa.
Hôm ấy là ngày một tháng Tư. Ngày nầy, người đời hay đùa lắm.
- Nguyễn Ngọc Tư
April fools' day
Aphone call for San. No good to have to run up twenty-four steps to second floor, open the glass door to be in the district cultural house office. The voice on the phone was with pauses and grating: "Oh, San, Hi!" After a sigh of relief, "What's the matter, Phương?" "I miss you." "Yes, you do?" "I miss you, really. I love you so much." San made a grimace, "What role are you playing? You sound real!" San heard Phương sigh a short sigh, then stay silent, then sigh a long sigh: "San, remember to take your medicines." "Oh, my God, what medicine? I am well." "Just a reminder, just in case. When you're ill, I will not have to remind." "Oh, my God", San burst out laughing, "No more! OK, let's stop." "OK, stop. Adieu. Good-bye to you, I die. I love you so much. True, San."
San shrugged and hang up to the phone. She went out. So what? If she had heard these words from Phương, she would have been moved to tears. But how funny now. She thought that Phương had nothing to do, and so he played with death!
San accepted to direct a play for the district cultural house to show at the city cultural tournament. She had refused many roles on the city stage. She didn't know why she acted that way. Maybe to reciprocate the old kindness from where she had climbed up the rungs of fame or she just wanted changes. She had left her cell phone at home.
San and the group had come to the end of the play. She had tried her best, her voice being raucous. She didn't have under her command well-known or experienced actors, which rendered her work all the more difficult. But they transmitted to her interest their truthful, plain performance as well as their fortitude in work. She saw in them her old image of ten years ago, full of ambition, passion and of innocence and silliness as well.
Yes, ten years ago, San had seen Phương right here. He was famous then and was beginning to learn to be a director. San called Phương 'master.' She admired him the most of all, not only to see him in her dreams. That type of man, that weather beaten, drifting type of man with thick hair, shining grey in sport, rather long, combed back to his neck. And so that bundle of hair could stick to nowhere, lying bobbing. His eyes were real deep. (It was her belief that people who grow their hair long nails long will nourish a long love.) He had a devil-may-care grin. His hat was worn front side back, his clothes dirty. Nails grown long. It was when San was laughing and talking. Childish and benevolent, San said. "It's real good to be a famous actor, master!"
He smiled, "No, those actors are for us to pity. Oh, no, only some of them, like me, are to pity."
With a hearty laugh, San said, "I don't believe you, you are so happy." He said would never believe it until she was famous. Maybe Phương was the first one to notice San's hidden talent. There years later, San asserted herself as a talented actress on the city stage.
And exactly as predicted by Phương, she began to pity herself. She felt quite tired not differentiating stage from life. San loved Phương very much. The latter proved at times hot, at others cold, some times far off, other times quite close. A loving couple on the stage but once off it, Phương groaned a murmur, "If only I could hold your hand." San held out her hand grinning, "No one prevents it then." Phương grimaced, "If I touched you, then I would be in real love." San smiled a painful smile, it seemed as if Phương was dying to love, but dared not love, dying to live, but dared not live. Phương answered the interview of Stage magazine that, "I crave for happiness but do not allow myself to be happy. A quite happy heart couldn't play the role of a torn and worn mood. For the sake of art, I sacrifice all my life." San knew that all those words were for San. A little extreme. Happy people still play their roles beautifully. But to perform like being haunted, crazy and drunk as Phương does can never realized by anyone else. In any role, his performance is like being snatched and torn, like oppressed craving. She still remembered - in February 1991, in "the light doesn't cast its shadow" on the city stage, when driving his lover off, Phương's haughty and pitiful doctor, turned in silence shedding tears. Critics highly appreciated that moment of Phương's elation by the term "pre-eminent". Sometimes, intuition asked her if those tears of you were reserved for her.
San began to learn to forget about Phương. Those were times when San felt exhausted. You could only perceive it after several times experiencing it. After the performance, Phương asked San to go out to eat chicken soup. San jerkily removed her make up, rushed to the door only to see Phương coming back. Phương promised to come over, San lit a light on the entrance for the whole say, but we didn't keep his promise. When asked by phone, he answered, "Is it true, did I promise to come over?" From that type of person, San gained some experience, instead of a lot of meditating, distinguishing the real from the unreal, the true from the untrue. We should not trust things, nor hope for things. That would save us a lot of despair and loss.
San learned and got used to living that way. No craving for, no expecting anything, nor dreaming of, nor whole-heartedly loving anyone.
She saw herself not depending on anyone for life and not living for anyone's benefit. She was able to put on herself such an air of coolness and scornfulness. She no longer felt compassionate about the strong smell of alcohol and cigarettes from Phương, no more saddened at playful, loving scenes between Phương and other girls, no longer missing after a week's absence. Deep in the recesses of her heart, she actually knew that Phương was still there, no way losing him. Only once when she saw Phương embrace an actor in the dark, she felt a sharp pain in her heart. The lights had gone off. Phương, likely, felt so lonely. But it was just a short moment. When the young San of the old days was completely forgotten, like now, she remained herself.
She finished the morning rehearsal early, San felt a pain in her stomach because, she thought, she was hungry. During the break, she couldn't sleep, worriedly waiting for the afternoon rehearsal. She just wanted to throw herself into work to forget about some vague feeling.
The phone rang.
Hesitantly, she thought, "Very few people knew I am here." Holding the receiver, sheheard Ngạn's voice, "San, where are you?" "You call me, but don't know where I am!" She then sounded serious, "I'm out of range." The caller's voice trembled, "San, Phương is dead!" San laughed splitting her sides, "Yes, he is!" "Hey, it is true." "Yes, it's true." "You come over soon." San hung up the receiver.
At the practice stage, San directed the last scene. Trúc, the main actress was trying to cry to perform in the scene of a spoilt girl missing her father who had just died. She didn't give any explanation or definition, but, "You have to pour down your tears very softly." "No other tears than tears of repentance were so soft."
Trúc was crying the second time when San had another call. The caller was Mai. The caller was different but the story remained the same. Mai said that Phương was dead. She said 'yes' but stopped laughing. Because of irritation.
She asked herself "What day was today?" Her students shouted, "It is April Fool's day today, people are permitted to tell lies as they please." San burst out laughing. It was April First on her watch. "Oh, my God!"
This day last year, it was also Ngạn, Mai who informed me of Phương's death. She was hurriedly running toward Phương's place only to see Phương, in real bones and flesh, singing karaoke. She couldn't say anything, she was too angry. Phương was looking at San for real long. "Is it likely that I am in your heart?" San burst out laughing again, asking herself that very question. Phương was smiling, maybe he was joking. For San and Phương, each of them was playing a role in their life.
With this last event, San felt sure that she was not cheated this time. Just a moment later, she had a call. Then hurriedly running up twenty-four stairs, saying first, "Please don't make another joke!" The caller this time was Director Lưu, San startled, "What's the matter master?" He said that Phương was dead. She knew that this master never joked. San stood still in the office of the cultural house. An employee shouted her name loud, San desperately slid the door, but it was not moved. Someone reminded her: "Pull it back." San tried to get out.
Trúc took the motorcycle out of the gate, followed by San. Trúc told her to ride carefully, the distance was long, away from the road was highway with heavy traffic. At the street corner she didn't know which way to go to the city. She put one leg on the ground to give balance to the bike. Something sprang up full inside her body. She wanted in vain to cry. All her tears had been reserved for her roles, for the audiences, she had no tears for herself. She understood that her role for her life was just finished. In life, she had never breathed, she had never lived without an old love, without Phương. It had been hidden among lots and lots of sufferings, hurts in irreciprocated loves. She was indifferent because Phương was always there. But now he was lost and gone, really. No more a Phương, weather-beaten, tired, smiling, talking... No more embracing Phương even while acting. She accelerated the gear and painfully wept. There were tears. Her eyes were blurred, she felt exhausted, she collapsed in the street. The street, as told by Trúc, was heavy with traffic.
At Phương's place, Ngạn and Lưu and others had gathered waiting for the summit of the fool's day. The place was cleaned up with some new decorations. No empty beer cans scattered here and there, nor cigarette butts stuck to feet.
Phương was sitting on a stone bench in front of the house, from which to be the first one to see San when she turned around the old man in the neighborhood to head for Phương's place. He would present the most beautiful bouquet of roses to San and say that he had sacrificed her for art for ten years (the performance art) was not fair at all, for she was all his life. He shouldn't have played such a practical trick, but it would be meaningful for a man to have lived again for the sake of another person's love.
But San would never arrive at her destination.
It was the first of April. On that day, human beings like to play tricks.
- Nguyễn Ngọc Tư