"Anh sẽ không nhớ em lâu đâu!" - Khi nói câu cuối cùng, Ninh mỉm cười. Nụ cười tỏa sáng thông minh mà sau ba năm quen nhau, nó vẫn khiến tôi choáng váng say mê pha lẫn căm ghét cay đắng. Tôi đưa cho cô hộp da đựng cây violin quý, nói khẽ: "Không có em, mọi việc với anh sẽ khó khăn". Ninh khoác dây đeo lên vai, bước vào phòng cách ly sáng trắng, không ngoái đầu nhìn lại.
Tôi rời khu vực ga tiễn, thoát ra khỏi đám đông chia tay đang cười hoặc khóc, thấm đẫm mùi nước hoa. Trời nắng chói chang. Quầng mặt trời lơ lửng như một khinh khí cầu nóng bức, nhẹ nhõm mà nguy hiểm. Một chiếc taxi phóng vụt qua tôi, chẳng buồn dừng lại đón khách. Đột nhiên, tôi phát hiện cuộc đi bộ đưa mình đến một điểm khá xa sân bay trung tâm, trên con đường cao tốc thênh thang, dài bất tận. Tiếng rầm rì mê hoặc của chiếc Boeing 777 xâm chiếm không gian. Tôi ngước lên cao. Sải cánh rộng của sự chuyển động khổng lồ, trong khoảnh khắc, che khuất vầng mặt trời kỳ dị. Chiếc máy bay mang Ninh ra đi. Có trạm chờ xe bus. Trừ một cô gái đội mũ ngược ngồi ngay cạnh tấm poster quảng cáo đỏ thắm, trạm xe hoàn toàn vắng vẻ. Cô gái lạ ngủ gật chỉ choàng tỉnh khi xe bus trờ tới, người bán vé đập tay vào cửa tạo nên âm thanh thô bạo. Tôi bước lên xe, đưa mắt nhìn hàng ghế trống trải. Người soát vé đang trao đổi điều gì với cô khách bỗng nói to:
- Nếu không có tiền mua vé, đề nghị cô xuống ở trạm dừng kế tiếp.
- Tôi chỉ để quên tiền thôi. Hãy cho tôi đi nhờ. Xe thừa quá nhiều chỗ! - Giải thích, nhưng giọng cô gái vang lên bướng bỉnh.
- Tôi không thích các lý do ngớ ngẩn. - Người soát vé cau có, rồi gào lên nhắc tài xế dừng lại để tống khứ một kẻ đi nhờ vô tích sự.
Bỗng tôi nhận ra mình mệt nhoài. Trong lúc tôi và Ninh không còn cơ may gặp nhau, ngay gần bên, người ta vẫn cãi cọ về những điều ngu ngốc vụn vặt. Tôi trả tiền một chiếc vé nữa, cho cô gái. Cô ta nhìn tôi bằng cặp mắt lạnh lẽo. Xe bus chạy vào trung tâm thành phố. Hai bên đường, nóc các tòa nhà lênh khênh những tấm bảng quảng cáo sặc sỡ. Trong vòm cây, thình lình bay vụt ra một con chim, như viên đạn sẫm đen từ một khẩu súng vô hình bắn lên trời. Tiếng còi xe oang oang.
Tại trạm dừng trước một trung tâm thương mại, tôi quyết định xuống xe. Vào trong tòa cao ốc, tôi tìm nơi nào đó bán nước giải khát. Một bàn tay chạm nhẹ vào khuỷu tay khiến tôi quay phắt lại. Bước theo từ lúc nào, cô gái trên xe bus nhìn thẳng vào mắt tôi:
- Em đi cùng với anh một lúc nữa, được không?
Bây giờ tôi mới quan sát cô ta. Khoảng mười tám. Dễ dàng trộn lẫn giữa hàng ngàn kẻ xa lạ. Mái tóc ngắn kiểu Blink ánh nâu hạt dẻ. Mắt khuất dưới đôi kính xanh nhạt. Sơ mi kẻ ca rô khoác ngoài áo pull trắng cũ. Giày ba-ta bám bụi và cái ba-lô du lịch trĩu nặng. Sự khó chịu ập đến. Tôi cau mày:
- Để làm gì? Chúng ta không quen nhau và tôi cũng không có ý định đó.
- Hãy ghé vào xe bán kem tươi đằng kia một chút thôi, OK? - Trong giọng nói khẽ khàng phảng phất sức mạnh khác lạ.
Vì là một ngày tràn đầy thất vọng và mệt mỏi, nên tôi đành gật đầu. Cô gái tháo kính, gài lên tóc. Lúc này trông cô ta hệt nữ phi công chiến đấu vừa trở lại mặt đất sau một trận đánh dữ dội. Khuôn mặt nhỏ, vầng trán phẳng trắng muốt và cái cằm nhòn nhọn gần như xinh đẹp. Cô ta gọi hai cốc kem chocolate. Trong mươi phút, cô ta ăn hết sáu viên kem to. Gương mặt tỉnh táo và hồng ửng lên. Cô bỗng mỉm cười, hơi vươn vai:
- Ô, bụng em lạnh toát như Bắc Cực. Nhưng em sẽ không ốm ...
- Cô chưa ăn kem bao giờ ư? - Tôi thật sự tò mò.
- Em ăn hằng ngày! - Cô ta ngoẹo đầu, điệu bộ tinh khôn láu lỉnh. - Cứ gọi em là An. Em mới chỉ học năm thứ nhất. Còn anh đi làm bao giờ chưa?
Tôi gật đầu. Cô gái không giống sinh viên. Chưa kể cái ba-lô du lịch làm người đeo nó đượm vẻ lang bạt. Nhưng bận tâm làm gì. Chỉ chốc nữa thôi, cô gái kỳ quặc này sẽ tan biến vào đám đông. Còn tôi bắt đầu một nhịp sống mới. Tôi nói, thoáng châm biếm:
- Tôi đánh đàn thuê cho một quán bar các buổi tối. Còn ban ngày, tôi học piano. Năm cuối chương trình cao học. Hẳn là cô biết loại nhạc cụ ấy!
- Chưa bao giờ em đến gần nó trong mười mét - Tia mắt An trở nên rụt rè. Cô vặn các ngón tay gầy mảnh. - Cái đàn khổng lồ khiến em khiếp hãi và nể trọng. Nhưng em vẫn nghĩ người chơi loại đàn ấy thường đeo nơ ở cổ, như một con thỏ.
Tôi đến quầy thanh toán nhưng An cười: "Để em trả!". Cô mở túi da bé xíu như vật trang sức đeo trước ngực, thả xuống quầy một nắm đồng xu mới tinh leng keng. Cô thuộc type những kẻ nói dối bẩm sinh. Thế mà trên xe bus, tôi đã trả tiền vé cho cô ta. Một hành động hài hước lố bịch. An gọi to: "Không cần tạm biệt ư?". Tôi sải nhanh. Câu hỏi tiếp sau bắn theo tôi như một mũi tên: "Anh muốn mắc kẹt giữa cô độc thật sao?". Bước nhanh hơn, tôi muốn rời khu vực đông đúc tức khắc. Vài kẻ xa lạ đi mua sắm cười phá lên.
Mặc cho tôi chờ đợi khắc khoải, thường xuyên viết và kiểm tra các hộp thư, không có tin tức nào từ Ninh. Ở Nhạc viện, giáo sư hướng dẫn đề nghị tôi tham dự một cuộc kiểm tra. Sau đó, người ta thông báo tôi là người duy nhất được chọn biểu diễn mở đầu các chương trình biểu diễn mùa hè. Vậy mà tôi hoàn toàn hờ hững. Vì sao Ninh không liên lạc?
Cuối mùa xuân. Tôi dọn dẹp căn gác gỗ, phủi sạch bụi trên nắp đàn, lau chùi đĩa nhạc cổ điển rơi dưới gầm giường. Vài tập chép nhạc còn lưu các ghi chú mờ nhạt của Ninh. Cô học violin, thường ngồi trên cửa sổ nghe tôi tập tiểu phẩm của Krenek rồi Schoenberg. Nhận xét chính xác của Ninh luôn khiến tôi thích thú. Cô không ngại ngần viết các suy nghĩ về từng phân đoạn trên sách nhạc. Khi đàn, tôi dễ mường tượng một Ninh vô hình nằm bên trong tôi, thông minh và bình thản. Tuy nhiên, giờ đây Ninh muốn xóa bỏ sự cần thiết đối với tôi. Mọi thứ xung quanh ngăn nắp, nhưng tôi không thể tập đàn. Tôi viết đơn xin giáo sư hướng dẫn cho nghỉ học ba tuần. Buổi sáng tôi đi xem phim, có khi ngủ quên trong rạp. Rồi lang thang qua những cửa hàng băng đĩa, sách cũ. Một ban mai, tôi mở cửa sổ nhìn xuống khoảng sân, bàng hoàng thấy một cái cây vô danh nở vô số bông hoa to trắng xóa. Tựa làn da người yêu tình cờ hé lộ giữa giấc ngủ yên tĩnh. Có lúc, tôi ngỡ Ninh sẽ bước qua bóng tối sót lại của vườn, ngước lên nhìn tôi. Nhưng không ai cả. Chỉ là các chi tiết vụn vặt sượt qua khiến nỗi nhớ Ninh trong tôi không ngủ, đau nhức.
Điện thoại gọi đến từ quán bar, nơi tôi làm việc hai ngày trong tuần hơn nửa năm nay. Hồ hởi mời tôi đến chơi nhạc tất cả các ngày còn lại, chủ quán lặng đi trước câu hỏi nghiêm trang: "Để làm gì chứ?". Ông ta hét lên: "Để kiếm nhiều tiền. Để thời gian không tiêu phí. Hiểu chưa, anh bạn điên rồ!". Câu nói sỗ sàng làm tôi giật mình. Chiều, thay vì ngồi thừ trước màn hình máy tính, tôi thay chiếc áo pull ưa thích, đến quán chơi nhạc.
Phòng trà nằm trên con đường sang trọng khu trung tâm. Tối cuối tuần, khi mọi người nghỉ ngơi vui chơi, tôi phải đệm đàn cho ca sĩ. Công việc nhàm chán và lê thê. Nhưng các ngày còn lại, tôi có thể chơi jazz. Những bản blues buồn rầu phóng túng chơi lại trên piano thu hút đông cánh sinh viên từ các trường kiến trúc hay mỹ thuật. Họ ngồi tụ từng nhóm, gọi cốc nước ít tiền, nghe nhạc và mơ mộng. Tôi chơi mê mải, tự tin. Vì tôi thuộc về họ. Tôi nói chuyện trở lại với mọi người. Trạng thái chao đảo còn váng vất.
Một tối chớm oi bức, giữa những sinh viên mặc áo jeans bạc, đội mũ skin-head lạ lẫm, có cô gái đeo kính ngồi một mình trong góc, uống cốc chocolate to tướng. Tôi chơi bản Billie's Blues của Holiday rồi chuyển sang Take Five của Desmond. Cô khách thích thú nhịp gót giày trên sàn gỗ. Vài khách lớn tuổi liếc nhìn, khó chịu. Nhưng cô ta vẫn lắc lư, thi thoảng búng ngón tay giòn giã. Quãng 10 giờ, tôi có thể giải lao một chút. Trong quầy, ông chủ quán cho tôi cốc chanh nóng pha chút rượu. Khi tôi uống hạt nước cuối cùng, một bàn tay kéo nhẹ áo tôi. Là cô gái gõ gót giày say mê.
- Cô nghe nhạc thật chăm chú! - Tôi khen, lục lọi trí nhớ nét quen biết lờ mờ.
- Người không đủ tiền mua vé xe bus! - An nhắc, cười rạng rỡ.
- Cô muốn gặp lại tôi? - Tôi thoáng cười chế giễu. Vì một lý do bí mật nào đó, nhiều cô gái ưa thích tôi. Họ không che giấu cảm xúc và khiến tôi chán ngán.
- Tình cờ em ghé thôi. - An lắc mái tóc rối bù, le lưỡi nhạo báng. - Anh không quan trọng đến mức em phải đi tìm!
- Người ta không đi một mình trong buổi tối bắt đầu mùa hè tuyệt diệu!
- Em nộp bản vẽ cho phòng thiết kế, được duyệt. Bài kiểm tra giữa học kỳ mới xong, khá ổn. Vậy thì tự thưởng một tối không làm gì hết, đi chơi, uống chút gì thật ngon.
Cảm giác nhẹ nhõm. An là dân Mỹ thuật ứng dụng. Học và làm thêm điên cuồng. Say mê Linkin' Park và Schubert. Đọc truyện tranh và Đôts. Biết sửa xe máy và vẽ sơn dầu. "Quá nhiều mâu thuẫn!". Tôi ngờ vực. "Em không bỏ được thói quen thời niên thiếu." - An tháo cái mũ đội ngược, cào mái tóc ngắn rối tinh. Chợt, cô nhỏm dậy trên ghế, vươn cổ nhìn tôi: "Vì cớ gì anh như cái xác biết đi, cái hôm ở sân bay ấy?". Hình ảnh mới hay ho làm sao. Tôi thành thật: "Cô gái tôi yêu nhất đã bỏ ra đi!". "Yêu nhất ư? - An thì thầm. - Sẽ có người khác khiến anh yêu hơn!". Lặng đi vì ngạc nhiên, tôi lẩm bẩm: "Không ai nữa!". "Tại sao bi quan?". Tôi lắc đầu: "Không biết được!". Cô gái vẫn nhìn sâu mắt tôi: "Anh không ghét em, dù em là kẻ nói dối?". Tôi thừa nhận: "Hôm ấy, rắc rối với An khiến tôi tạm quên tình cảnh cay đắng". An thả người xuống ghế, thở mạnh: "Em nghĩ nên bỏ lại sau lưng những gì chẳng thuộc về mình!". Tôi đồng ý: "An nói đúng. Tôi sẽ tập trung vào một tâm điểm khác. Đêm biểu diễn sắp tới chẳng hạn". An lặng thinh. Sau đôi kính phi công xanh, cặp mắt to lơ đãng dõi theo điểm nhìn mơ hồ, tựa hai con cá vàng bơi lặng lẽ.
Hết giờ giải lao, tôi quay lại đàn piano. Bản nhạc quen thuộc Wannabe của Spice Girls được biến thành khúc phóng túng. Như lời cảm ơn gửi đến cô gái can đảm kỳ quặc.
Những trận gió mạnh khiến cây ngoài vườn vặn răng rắc. Các cơn mưa ập đến, ấm áp và mát lành. Giáo sư hướng dẫn đến nghe bài thể hiện của tôi, thở dài: "Kỹ thuật không chê trách. Thế nhưng vài đoạn cậu chơi u ám. Thêm những đoạn lại thiếu điều gì đó. Có thể là niềm đam mê, sự xúc động... ". Khi ông ra về, tôi ngồi bên cửa sổ, như bị rút cạn hết sinh lực. Các bông hoa trắng bắt đầu rữa nát dưới nước mưa dậy lên mùi thơm nao lòng. Tuần trước, tôi viết cho Ninh, nói về cuộc biểu diễn cá nhân đầu tiên của mình. Thế nhưng vẫn chẳng có hồi đáp. Ninh đang làm gì? Tại sao sự lãng quên có thể nhấn chìm người ta dễ dàng đến vậy? Các câu hỏi len lỏi cả trong những giấc ngủ ngắn. Tôi vào trường, kiên trì tập bản concerto trình diễn cùng dàn nhạc. Giống như cuộc chiến đấu của người thủy thủ đơn độc với các cơn sóng, khi trở về, tôi mệt nhoài, nhưng tràn đầy biết ơn âm nhạc. Những buổi tối, tại quán bar, tôi bỏ thói quen kén chọn, đàn tất cả bản nhạc khách yêu cầu, nhưng theo cách của tôi. Nghĩ tận cùng, sáng tác sâu sắc hay cạn cợt đều nói đúng tâm trạng con người, tùy từng khoảnh khắc.
Một khuya tôi rời quán, mưa vừa ngớt, mặt đường xanh thẳm lóng lánh. Ngoài cổng, An chờ tôi từ lúc nào, đứng một chân, còn chân kia gác lên hàng rào. Xe hết xăng tôi phải dắt bộ, cô gái vội vã chạy sau. Tôi quay lại, nổi giận vô cớ:
- An đừng đi theo tôi nữa, được không?
- Chỉ đến trạm đổ xăng thôi. - Cái đầu đội mũ ngược bướng bỉnh. - Nhưng sao anh thình lình giận dữ với em?
- Xin lỗi! - Tôi dịu xuống. - Tại tôi tập đàn căng thẳng quá.
- Cuộc chia tay tại sân bay vẫn làm anh tê liệt sao?
- Đừng nhắc đến nó nữa. Nhưng này, An xen vào cuộc sống riêng của tôi nhiều quá!
Cô gái mím chặt môi, bước líu ríu cạnh bên. Tôi đặt câu hỏi tò mò: "An yêu ai bao giờ chưa?". Cô gật đầu, quả quyết: "Có hai gã trong lớp cùng thích em". "An chọn ai?". Cô nhún vai, cau có: "Em luôn nhìn vào điểm tốt ở người khác. Có thể em yêu cả hai. Chắc sẽ hơi mệt!". Tiếng cười phá lên giữa đêm tĩnh mịch. Đã lâu, tôi mới cười to. Sau khi đổ xăng, tôi đưa An về nhà. Cô ngồi sau, cách quãng xa. Tôi cho biết thời gian khai mạc đêm trình diễn cá nhân đầu tiên trong đời. "Em sẽ đến!" - An nói giản dị.
Giáo sư nhắc trước giờ mở màn: "Cứ đàn như cậu vẫn chơi, thoải mái và xúc cảm đầy đặn!". Tôi nhắm mắt. Một cây violin đang chỉnh dây, âm thanh như giọng người chơi vơi. Tại sao tôi phải đương đầu thử thách khó nhọc? Tôi đứng lên, quyết định rời đám đông nghiêm khắc và kỳ vọng nặng nề. Ớ cửa ngách, đôi kính phi công hiện ra.
- Anh đi đâu? - An hỏi khẽ, nguy hiểm.
- Tôi sẽ không biểu diễn. - Tôi đáp nhanh. - Mặc kệ tất cả ...
Một cú thoi mạnh vào bụng khiến tôi gập người lại.
- Đừng hèn nhát trốn chạy. Hãy quay về chỗ và hoàn thành nhiệm vụ. Lúc này, chỉ có đêm diễn là đáng giá. Sau nó, anh sẽ nhìn cuộc sống dưới màu sắc khác. - An thì thào, hối hả. Ánh mắt bỗng đen sẫm lại.
Sau lời giói thiệu, tôi bước ra sân khấu. Đèn sáng chói. Trút bỏ vướng bận, tôi đặt bàn tay lên phím lạnh. Đột nhiên, sonata của Debussy hóa thành mặt biển rực rỡ và các hành âm là những dải màu sắc rạch ròi. Từng bản nhạc day dứt, chắt lọc bao khoảnh khắc bừng sáng của tâm hồn. Các giai điệu êm ả hay cuộn xoáy báo hiệu những chặng đường mở ra trước mắt, âu lo nhưng hy vọng, đầy say mê. Đó là ký ức, là những ân huệ cuộc đời dành cho mỗi người, là ngày mai được sống... Ngón tay tôi tan ra trên phím.
Sau khi tốt nghiệp cao học, tôi sẽ đi châu Âu. Lời mời tham gia dàn nhạc ở một thành phố nhỏ đến với tôi sau đêm diễn thành công. Cơ hội khá tốt để làm việc chuyên nghiệp, và tiếp tục học lên. Tôi viết mail cho Ninh, như cách điểm lại những gì làm được trong từng chặng thời gian. Thật lạ lùng, tôi đã thôi chờ tin cô khắc khoải. An nói đúng, qua đêm diễn, suy nghĩ cuộc sống của tôi nhẹ nhõm và hy vọng. Tôi vẫn đến quán làm việc buổi tối. Mùa hè ấm nóng. Những chàng trai cắt tóc ngắn. Những cô gái trẻ mặc áo hở vai. Không khí sạch sẽ và tươi mới. Đôi khi tôi nhìn xuyên qua đám đông, tìm An. Nhưng sau cú đấm dữ dội bên cánh gà sân khấu, An biến mất. Ý nghĩ sẽ không gặp lại cô gái lạ lùng ấy khiến tôi thảng thốt. Tôi chơi "Here comes the sun" của The Beatles, ngỡ mình đi qua một miền cỏ đang xanh dần lên, tìm mạch suối mói lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Đêm cuối cùng ở quán trước ngày lên máy bay khoảng một tuần, tôi đánh đàn lâu, chờ đợi. Rất muộn, tôi đành phải về. "Em thích cách anh chơi lại The Beatles!"- Giọng nói vang lên bên hàng rào. Là An. Một điều gì đó khiến tôi lặng đi. Rồi tôi nói về chuyến bay. An vặn những ngón tay dính sơn dầu, tháo kính khỏi mắt, chợt nói: "Em sẽ nhớ anh khủng khiếp!". Tôi khẽ khàng: "Còn hai gã họa sĩ ở trường em?". "Không có ai cả. Em lại nói dối đấy. Anh không ghét em chứ?"
- An hối hả. Một nụ hôn bỗng đặt lên trán tôi. Khoảng băng cuối cùng trong tôi tan vỡ. Tôi đưa An về nhà. Sau xe, cô dựa vào tôi, ấm áp và tin cậy. Tôi sẽ làm việc, sẽ học, và sẽ trở về với An. Cô là mặt trời nơi tôi cần phải đến.
- Phan Hồn Nhiên
Where the sun comes
"You won't miss me for very long," Ả. said Ninh this last speech, smiling. Her smile, bright and smart, still dazed me with passion and bitter hatred even after our three- year-long friendship. I handed her a leather case of a precious violin saying, "Without you, everything will be difficult for me." Ninh put the strap over her shoulder and without a back look walked into the well-lighted isolation area.
I left the send-off area, out of the crowds smiling or crying their good-byes soaked with perfumes. The sun was shining brightly. The halo was hanging as a hot balloon, quite light but dangerous. A taxi passed by, wouldn't stop to take passengers. All of a sudden, I realized the walk brought me to a spot far away from the airport center, on a wide highway, endlessly long.
The fascinating buzz from the Boeing 777 occupied the whole space. I looked up. The large and wide motion, in a moment, hindered the hideous sun. The airplane carried Ninh to a far place. There was a bus stop. It was empty except for a girl with a front-side-back hat in front of a red poster. She was asleep and wake up only when the bus came up. The conductor gave a blow to the door making a coarse sound. I boarded the bus, looking at the empty row of seats. The conductor talking with a passenger, said in a loud voice, "without money for the ticket, please get off the bus at the next stop."
"Sorry, but I forgot my money. Let me have a free lift. Seats are empty," explained the girl in a loud and obstinate way.
"I don't like such meaningless excuses," said the conductor angrily, then shouted to the driver to stop the bus in order to drive out the good- for-nothing free rider.
I suddenly felt exhausted. While Ninh and I scarcely had chances to meet again, right here, people were arguing for invalid things. I bought another ticket for the girl. She looked at me with her cold eyes. The bus ran into the city center. The streets were lined with skyscrapers and gorgeous posters. A bird suddenly shot out of a bush-like a black bullet from an invisible gun. A loud horn sounded.
At a stop in front of a trading center, I decided to get off. Inside the tall building, I looked for a stall selling drinks. A light touch on my elbow made me turn round. When the girl was following me was unknown, she looked me in the eye, "May I accompany you for some more distance?"
I sized her up. Probably eighteen. Easily lost among the crowd of people. Her blink - style hair looking chestnut. Her eyes hidden behind her azure glasses. Her checked shirt over an old white T-shirt. Her sneakers dusted and her package heavy. Nuisance came to me. I frowned, "What for? We haven't known each other and I don't plan to."
"Let's stop for that ice-cream stall over there for a moment, OK?" Her voice was softly low but real powerful.
Having spent such a desperate and exhausting day, I had no choice but nod my head. The girl took off her glasses and planted them on her hair. She looked like a woman pilot just back to earth after a fierce fight in the air.
Small face, flat white forehead, and a rather pretty pointed chin. She ordered two chocolate cream glasses. She finished six big cream balls in only ten minutes. She turned sober and pink. She smiled, straightened up saying, "My belly feels as cold as the Arctic. But I will not fall ill ..."
"You haven't eaten ice cream before, have you?" I was really curious.
"I eat it everyday." She tipped her head, looking smart and witty. "Just call me An. I'm a freshman. And you, have you ever had a job?"
I nodded. She was not like a university student. Not to say the package she was wearing, what a wanderer! But why so attentive. This odd girl would be lost in the crowd in just a time. As for myself, I would begin my new phase of life. I said with a little sense of irony, "I play the piano every night at a bar. During the day, I learn piano. Last year for a master candidate. You know that instrument, right?"
"I've never been within ten meters of that instrument." She looked a little shy. She squeezed her slim fingers. "That huge instrument makes me afraid and respectful. I still think those who play that instrument are to wear a bow, like a rabbit."
I went to the cashier but An grinned, "It's my treat." She opened her tiny leather bag - like a jewel - in front of her breast. She dropped brand new coins on the counter. She must be inborn liars. I had to pay for her bus fare. Something funny and ridiculous. An shouted, "Don't you say good bye?" I strode fast. Her next speech followed me like an arrow, "You really want to be stuck in loneliness?" I just wanted to leave the crowded place immediately and so strode as fast as I could. Several shoppers burst out laughing.
So much to my desperate waiting, my permanent writing letters and checking mail posts, I received no news from Ninh. At the conservatory, my professor suggested I take a test. After that, I was informed to be the only one chosen to present the opening number for the summer performances. I was quite indifferent. Why no news from Ninh?
To the end of spring, I cleaned my wooden attic, dusted the piano and tidied up discs of classical music under my bed. Some old music notebooks Ninh had left. She learned to play the violin, she often sat by the window listening to my practicing Krenek and Schoenberg. Her exact remarks always interested me. She didn't hesitate to write her ideas she had about different parts of the works on the music books. When I practiced I imagined an invisible Ninh was lying inside me, smart and calm. But now she wanted to get rid of my necessity of her. Things were tidy around me, but I could not practice. I wrote a letter to the professor asking for three weeks' absence. I went to a movie in the morning and fell asleep in the theater. Then I wandered through disk stores, old book stores. One morning, I opened the window looking down on the yard and saw new blossoming white flowers in surprise, like my lover's skin accidentally showing in a peaceful sleep. At times, I thought Ninh would step over the left darkness in the yard looking up. There was no one, though. Just small details passing by made my memory of her wake up and ache.
Phone calls from the bar, where I worked two days a week for half a year. I was invited to play music all the rest of the days. The bar owner stayed silent when he heard my serious question, "What for?" He shouted: "To earn more money. To save time. Understand, mycrazy friend?" His coarse question startled me. Evening after evening, instead of sitting in front of the computer screen, I changed to my favorite pullover, went to the bar and played music.
The bar was on an expensive street of the center. On weekends, while people were at rest and went for recreation, I had to play the piano for singers. What a tedious and lengthy job. But on the other day I could play jazz. Sad and free blues played on the piano really attracted crowds of students from the architecture and fine arts university. They were sitting in groups, ordered inexpensive drinks. Listening to music and indulging themselves in fancy. I play passionately and with confidence. For I belonged to them. I talked to people in return. My giddizess still remained in me in a little dosage.
One hot evening, among students dressed in an old jeans jacket and strange skinheads sat a lone girl in a corner with a big chocolate glass. I was playing Holiday's Billie's Blues and Desmond's Take Five. The girl joyfully beat times on the wooden floor with her heels. Some elderly customers turned looking and abhorring. She was moving her body, and sometimes flipped her fingers noisily. I had a break at about 10:00. On the counter, the bar owner offered me a hot glass of lemon juice with some wine dissolved. When I drank my last sip, a hand pulled my pullover slightly. It was the girl who had beaten her heels passionately.
"You listened attentively to my music." I appreciated her, looking my memory for familiar features...
"The girl who has not enough money for the bus fare" said An with a brilliant smile.
"You want to see me again?" I had an ironical smile. For an unknown reason, many girls liked me. They did not hide their sentiments and I grew bored.
"I accidentally dropped in." She shook her messy hair, putting out her tongue ridiculingly. "You are not important enough for me to look for!"
"One is not to go alone on such a beautiful night in early summer!"
"I submitted my work to the design department and it was accepted. I just did my midterm test, it is OK. So I rewarded myself a night doing nothing to go roaming, to drink something tasty."
A feeling of relief. An was of applied arts.
Learning and doing odd jobs. Being fond of Linkin' Park and Schubert. Reading picture stories and dots. Knowing how to fix motorcycles and oil painting.
"So many contradictions," I suspected. "I couldn't get rid of my childhood habits," An took off her front-side-back hat combing her messy short hair. Suddenly, she straightened up looking up at me, "For what reason were you like a dead body the other day at the airport?" What an image! "The girl I loved best left me!" I was truthful. "Love best?" murmured An. "There will be another one you'll love better." Out of surprise, I stayed silent. Then I murmured, "No one else!" "Why so pessimistic." "I don't know," I shook my head. The girl still looking me in my eyes asked, "You don't dislike me even if I'm a liar?" I had to admit, "My trouble with you that day made me forget my bitter situation." An fell into the chair, giving a deep breath, "I think we should leave behind what doesn't belong to us." I agreed, "You're right. I'll get myself focused on another point. My next performance for instance." An stayed silent. Behind her blue pilot glasses, her big eyes were inattentively watching a vague point, like two goldfishes quietly swimming.
I returned to my piano, after break time. Spice Girls' Wannabe turned a free piece, as thanks to the girl, odd and brave.
Strong gusts of wind cracked the garden trees. A rainfall fell down, warm and cool. The professor listened to my demonstration playing, sighed, "Quite skillful technique, but you had some somberly played parts. There was still something missing in other parts, maybe passion or emotion." When he left, I was by the window, seemingly out of liveliness. White flowers tattered in the rain began to profuse a heart- rending smell. The week before I had written to Ninh, about my first own performance. No answer still. What was she doing? How did forgetfulness easily drown people like this? These questions even sneaked in my short naps. I entered the conservatory focusing on the concerto to be played with the orchestra. I was like a lone sailor's fight with waves, coming back exhausted but grateful to music. At nights, at bars, I gave up being choosy, and played any pieces as requested, but in my own way. After all, profound or superficial playing is responsive to human moods, depending on the time.
I left the bar one late night, the rain had let up, the street was shining blue. An was waiting for me at the gate, standing on one leg, her other leg propped on the hedge. I had to take my motorbike along, it being out of gas. The girl followed me hastily. I turned back, angry without any reason, "Please don't follow me any longer." "Only to the gas station," the girl with the front-side-back hat was still stubborn. "But why are you angry at me?"
"Sorry" I reconciled... "Just because I was stressful after practice." "Does the leave-taking at the airport still paralyze you?" "Please don't mention it. But, mind you, you interfere with my business too much."
The girl bit her lips, following me politely. I asked her a curious question,"Have you ever loved anyone?" She nodded decisively, "Two of my classmates like me." "Which one is yours?" She shuddered and frowned saying, "I always look at a person's good points. Maybe I take both. A bit tired!" A laugh burst in the quiet night. The first good laugh I had ever laughed for a longtime. After having filled the motorcycle with gas, I took An home. She was on back keeping a little distant space. I told her the time of the opening night of my first performance. She said plainly, "I will come."
My professor reminded me before the opening time. "Play as you usually do, relaxed and full of emotion." I closed my eyes. A violin was being tuned, its sounding was like a solitary human voice. Why do I have to be confronted with such a difficult challenge? I stood up, deciding to get away from the severe and expecting crowds. At the divider, the pilot glasses appeared.
"Where are you going?" An whispered looking dangerous. "I won't give the performance, don't care ..." was my fast answer.
A strong blow at my belly doubled my body.
"Do not escape like a coward. Back to your place and fulfill your mission. Only the performance matters. After that you'll view life in another hue." An whispered, accelerated. Her eyes turned black.
I stepped out to the stage center following the presentation - introduction. The limelight was blazing. Disposing of any involvement I placed my hands on the cold key board. On a sudden, Debussy's sonata turned a splendid sea surface and the chords were distinct shades of colors. Each piece of music harassingly filtered bright instants of the human soul. Sweet or swirling tunes heralded spans of way ahead, worried but hopeful and passionate. That was memory, graces that life reserved for each one of us that one has priviledge of living tomorrow ... My fingers melted on the keyboard.
After my graduation, receiving my master title, I would go to Europe. I got an invitation from a town to play in the band after my successful performance. An opportunity to work as a professional, and to further my studies ... I e-mail Ninh as a way to go over periods of life. Strangely, I stopped restlessly expecting to hear from her. An had been right. After the performance, my thoughts of life would be relaxed and hopeful. I frequented the bar, every night. It was warm summer. Young men sported short hair. Young girls dressed shoulder bare. The air was clean and fresh. Sometimes I found myself looking for An though the crowds. But she disappeared since her strong blow behind the panel on the stage. It startled me to think of not seeing that girl again. I played "Here comes the sun" by The Beatles, imagining I was passing by a bluer and bluer patch of grass looking for a new creek that sparkles in the sun.
The last night at the bar, about seven days before I boarded the plane, I prolonged my playing awaiting ... I had to leave, it being late. "I liked your playing The Beatles!" echoed a voice by the fence. It was An. Some thing made me quiet. Then I talked about the flight. An squeezed her fingers stained with oil paint, took off her glasses bursting out saying, "I will miss you dreadfully." I whispered, "What about the painters at your school?" "No such ones. I lied. You do not hate me, do you?" she said in a hurry. She placed a kiss on my forehead. The last piece of glacier in me had melted. I took An home. From behind, An pressed against me - warm and confident. I would work, learn and come back to An. She was the sun where I need to come.
- Phan Hồn Nhiên