Kết cục
Hôn lễ long trọng nhất thế giới? Thẩm Khả Tân vẫn không thích những nghi thức rườm rà như thế. Trong mắt cô, tổ chức càng đơn giản càng tốt, chỉ cần được tất cả mọi người chúc phúc, nghi thức đăng ký kết hôn đơn giản là được. Hôm nay ở nhà họ Tống tổ chức hôn lễ, cô kéo va li hành lý bắt xe ra sân bay. Dù sao họ cũng có lỗi với cô, trong buổi lễ không có cô dâu chú rể là một sự báo thù cho sự giả nhân giả nghĩa của họ.
Cô vừa xuống xe đã nhìn thấy Tống Tử Dương, anh mặc bộ âu phục màu trắng đang đứng đợi bên cửa tòa nhà, thu hút sự chú ý của mọi người.
Cô bước tới trước mặt anh, ngạo mạn gọi "Tống Tử Dương."
Anh cười rất tươi: "Bà xã."
Cô rút điện thoại, trên màn hình hiện lên hình ảnh của Tú Trinh, đằng sau Tú Trinh là nơi họ tổ chức hôn lễ, tất cả mọi người đang đợi cô dâu và chú rể, có vẻ hơi sốt ruột. Cô hỏi anh: "Thế nào? Nếu bây giờ anh muốn quay về tham gia hôn lễ, em sẽ miễn cưỡng về cùng anh."
Anh nhìn lên màn hình, mọi người đang tập trung rất đông đúc. Anh nghiêm túc trả lời: "Anh muốn ở riêng bên cạnh em."
Thái độ của cô vô cùng ngạo mạn: "Không phải anh ghét em cao ngạo, nói nhiều, nhìn mặt nào cũng thấy khuyết điểm, anh rất ghét sao?"
Anh dở khóc dở cười: "Bà xã, tha lỗi cho anh."
Khả Tân cười ranh mãnh, nói với Tú Trinh: "Đưa điện thoại cho mẹ, em có lời muốn nói với bà."
Tú Trinh đưa điện thoại cho mẹ chồng, Dương Nhã Bội nghe điện thoại, lòng nóng như lửa đốt hỏi: "Các con đang ở đâu? Đã đến giờ tổ chức hôn lễ cho các con." Thẩm Khả Tân mím miệng, cười đắc ý: "Mẹ, con có ba tin xấu báo cho mẹ." Dương Nhã Bội chau mày, trực giác mách bảo bà không phải là việc tốt. Thẩm Khả Tân cười ác ý: "Thứ nhất, con và chồng con đã đăng ký kết hôn rồi, mọi người không phải lo lắng. Bây giờ con đã là con dâu nhà họ Tống."
Đây không phải là tin xấu!
"Thứ hai, buổi hôn lễ bị hủy bỏ, mẹ hãy tự đón tiếp khách mời."
Dương Nhã Bội căng thẳng đầu óc!
"Thứ ba," Cô nhấn mạnh từng chữ: "Con không có bầu."
"Sao?" Dương Nhã Bộ hét lên, nghĩ mình nghe nhầm, "Con dâu, con đừng đùa nữa."
Thẩm Khả Tân nói: "Là con trai mẹ lừa mẹ xin lỗi con để anh ấy kết hôn với con."
Dương Nhã Bội tức giận đến mức ngực phập phồng liên hồi.
Thẩm Khả Tân nói: "Chúng con quyết định đi nghỉ trăng mật, một tháng nữa, mẹ sẽ gặp lại con."
Cô không để ý đến mẹ chồng ở đầu bên kia điện thoại đang nghiến răng mắm lợi, tắt máy.
Lên máy bay, Tống Tử Dương vẫn gọi điện giải thích với mẹ. Thẩm Khả Tân ngồi bên cạnh anh, nghe thấy có tiếng gào thét vang lên trong điện thoại, trong lòng không vui. Cô cướp điện thoại của anh, đang định tắt máy, trên đầu có một giọng nữ dịu dàng nhắc nhở.
"Làm phiền quý khách không nói chuyện điện thoại nữa, máy bay sắp cất cánh rồi."
Cô ngẩng đầu nhìn nữ tiếp viên hàng không, cô ấy mở to mắt nhìn cô, đột nhiên nở một nụ cười gượng gạo: "Là quý khách?"
Trên đời này thật trùng hợp, cô gặp lại nữ tiếp viên hàng không đã nhắc nhở cô lần trước. Cô cười nói: "Lần này các cô sẽ không chậm trễ nữa chứ?" Nữ tiếp viên hàng không ngạc nhiên, nghĩ cô muốn dạy bảo cô ấy, vội vàng nói: "Không thể."
Cô gật đầu: "Không tồi, tôi sẽ tắt máy."
Nữ tiếp viên hàng không nghĩ mình nghe nhầm, mặc dù đã vài tháng trôi qua nhưng cô ấy có ấn tượng rất sâu đậm về cô.
Tống Tử Dương thấy vậy, hỏi vợ: "Lần trước em làm gì cô ấy thế?"
Thẩm Khả Tân mím miệng cười: "Thật ra không có gì, cô ấy nhắc nhở em tắt máy, em trách cô ấy chậm trễ mà thôi."
Nữ tiếp viên hàng không cười hỏi: "Đây là chồng cô? Trông rất đẹp trai."
Nụ cười trên mặt Thẩm Khả Tân biến mất, giọng điệu trở nên kiêu ngạo: "Chồng tôi đẹp trai là chuyện của tôi, không phiền cô mất công khen ngợi."
Nữ tiếp viên hàng không vội vàng nói: "Tôi không có ý đó." Thẩm Khả Tân lạnh lùng: "Tôi đã tắt điện thoại rồi, cô còn chần chừ gì nữa?"
Nữ tiếp viên hàng không nói: "Xin lỗi quý khách." Tống Tử Dương cúi đầu cố gắng nhịn cười, cứ nghĩ rằng bà xã đã thay đổi, kết quả là cô ấy vẫn như trước đây! Hóa ra giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời là thật!
Nhưng… anh vẫn thích cô như vậy!
Đột nhiên, anh nắm chặt lấy tay cô. Ánh mắt anh nhìn cô cười, dường như nhìn thấy cảnh lúc hai người đầu bạc răng long, cô già nua nhưng vẫn sắc lạnh hỏi anh: "Ông xã, ông yêu tôi không? Bởi vì tôi yêu ông nên ông cũng phải yêu tôi, cả đời này, ông chỉ được yêu một mình tôi. Ông biết chưa?"
Hóa ra đó mới chính là hạnh phúc.