Hai ngày sau, tình trạng của Kha Dĩ Mặc đã có chuyển biến tốt. Vợ chồng nhà họ Ninh mạnh mẽ yêu cầu đưa Ninh Tâm về nhà, Kha gia biết rõ không thể cưỡng cầu, chỉ có thể để Ninh Tâm rời đi.
Lúc Ninh Tu Văn và Tiêu Viện đẩy cửa phòng bệnh, Ninh Tâm đang ngồi trên ghế cạnh giường bệnh gấp hạc giấy, những tờ giấy đủ mọi màu sắc rực rỡ để đầy trên giường. Kha Dĩ Mặc ngồi tựa gối nhìn Ninh Tâm, trong mắt có dịu dàng cùng trìu mến.
Nhận thấy bố mẹ tiến vào, Ninh Tâm chậm rãi ngẩng đầu, lo lắng nhìn Kha Dĩ Mặc một cái, Kha Dĩ Mặc chỉ khẽ lắc đầu, tặng cô một nụ cười an ủi rồi quay người chào hỏi bố mẹ Ninh Tâm.
“Cháu chào chú, cháu chào dì.”
Đây là lần đầu tiên Ninh Tu Văn và Tiêu Viện đánh giá Kha Dĩ Mặc ở khoảng cách gần, ngay cả khi mặc quần áo bệnh nhân, thần sắc có phần mệt mỏi thì khí chất ôn hòa, tao nhã vẫn không ngừng tản ra ngoài.
Nhớ đến những lời Ninh Tâm miêu tả Kha Dĩ Mặc với mình, Tiêu Viện chỉ có thể thở dài, quả là vận mệnh trêu ngươi. Nếu Kha Dĩ Mặc có một thân thể khỏe mạnh, Ninh Tâm và cậu ấy sẽ rất hạnh phúc đúng không?
“Cục cưng, chúng ta phải về nhà rồi.”
Lời của mẹ đã làm tắt nốt tia hy vọng nho nhỏ trong lòng Ninh Tâm, lặng lẽ xếp lại đám giấy màu trên giường, Ninh Tâm cầm lấy cái bình thủy tinh ngay cạnh gối, vừa đếm số hạc giấy vừa để vào trong.
“Chín trăm tám mươi tám con rồi, còn thiếu mười hai con nữa thôi. Bố, mẹ, có thể đợi con gấp đủ được không?”, Ninh Tâm ngẩng đầu nhìn bố mẹ, Tiêu Viện và Ninh Tu Văn gật đầu, rời khỏi phòng bệnh.
“Nếu gấp đủ một nghìn con hạc giấy thì có thể ước một điều. Em gấp một nghìn con để bên cạnh anh, cầu nguyện cho thần linh trên cao sẽ phù hộ anh bình an khỏe mạnh. Sau này dù có đi bất cứ đâu thì anh vẫn phải mang theo cái bình hạc này bên người đấy!”
Ninh Tâm cúi đầu, cẩn thận vuốt từng nếp trên giấy.
Kha Dĩ Mặc nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của cô, chậm rãi đưa tay vuốt gò má Ninh Tâm. Bàn tay đang gấp hạc của Ninh Tâm khẽ khựng lại, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.
Lúc này, cô không dám ngẩng đầu, lại càng không dám tiếp xúc với ánh mắt của Kha Dĩ Mặc.
“Bé con, anh chuẩn bị đi Mỹ làm phẫu thuật thay tim.” “Phẫu thuật thay tim?”, Ninh Tâm ngẩng mạnh đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn Kha Dĩ Mặc. Chỉ thấy Kha Dĩ Mặc bình tĩnh gật đầu, khóe miệng vẫn còn mang nét cười nhàn nhạt. “Nếu ba năm sau anh có thể sống trở về, anh sẽ cho em một tương lai. Nếu... nếu như anh không về được, em phải hứa với anh sẽ tìm một người con trai tốt, tiếp tục thay anh mang đến hạnh phúc cho em.”
“Không”, Ninh Tâm lắc đầu cật lực, “Em không muốn người khác, em không muốn, em chỉ muốn một mình anh thôi. Đừng có làm phẫu thuật thay tim gì gì đó nữa, cứ như bây giờ là tốt rồi, em chỉ cần anh sống là đủ”.
“Bé ngoan, để anh nói hết đã. Thân thể của anh, anh hiểu rất rõ. Nếu cứ tiếp tục thế này chúng ta cũng không có kết cục tốt đâu. Nếu đã vậy, không bằng chúng ta buông tay một lần đi nắm lấy một tia hy vọng, cầu nguyện một kỳ tích. Phẫu thuật thay tim nếu thành công thì chúng ta có thể bên nhau mãi mãi, bố mẹ em cũng sẽ yên tâm giao em cho anh. Nếu thất bại, kiếp sau anh nhất định sẽ khỏe mạnh cường tráng đi tìm em, cho em một cuộc đời hạnh phúc.”
“Kiếp sau... Sao em biết được có kiếp sau hay không? Em không thèm, không thèm!”, nước mắt Ninh Tâm không kìm chế được mà trượt khỏi mắt, trong suốt như thủy tinh. Kha Dĩ Mặc nhìn thấy mà đau lòng không thôi.
“Bé ngoan, cô bé ngoan của anh, em tin anh một lần đi, anh sẽ cố gắng sống, sống để về gặp em”, Kha Dĩ Mặc vươn tay lau nước mắt trên mặt Ninh Tâm, nhẹ giọng tiếp: “Là em đã nói em sẽ học cách trưởng thành, em sẽ học để trở nên kiên cường. Vậy thì em cũng phải học cách đối mặt, học cách chờ đợi có được không? Ba năm sẽ qua rất nhanh thôi”.
“Ba năm...”, Ninh Tâm cúi đầu, “lâu quá”.
“Rất nhanh thôi, nghĩ đến anh, nghĩ đến tương lai của chúng ta”, ôm Ninh Tâm vào lòng, Kha Dĩ Mặc vuốt ve má cô. Ninh Tâm nằm trên ngực Kha Dĩ Mặc, ánh mắt hai người đồng thời chuyển ra ngoài cửa sổ.
Hai bờ đại dương, ở hai nửa bầu trời, thật sự có tồn tại kỳ tích sao?
Nếu có, vậy thì... xin hãy cho chúng tôi tương lai.
Sau khi về nhà, Ninh Tâm yên lặng đến bất thường.
Ngồi đối diện với cha mẹ, Ninh Tâm cúi đầu không nói gì. Cô biết, cha mẹ có rất nhiều điều muốn hỏi, cũng biết cô phải cho bọn họ một đáp án.
Cô cũng rất rõ... bọn họ muốn cô rời xa Dĩ Mặc. Đây là tình yêu mà cha mẹ dành cho con gái, sâu sắc nhưng lại đau đớn.
“Cục cưng, tình trạng giữa con và Kha Dĩ Mặc cha mẹ đều đã biết cả rồi. Mẹ và bố con hy vọng con sẽ suy nghĩ kỹ cho tương lai của mình”, Tiêu Viện cất lời phá vỡ cục diện cứng nhắc.
Kha Dĩ Mặc đúng như những gì Ninh Tâm nói, hoàn toàn xứng đáng là bạch mã hoàng tử. Thế nhưng, không có thân thể khỏe mạnh, mang một thân bệnh tật, bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi. Người như thế không có khả năng cho Ninh Tâm một tương lai. Muốn trách chỉ có thể trách số phận trêu ngươi, sự gặp gỡ của Ninh Tâm và Kha Dĩ Mặc là một sai lầm đẹp đẽ.
“Cha mẹ, con đã nghĩ rất rõ ràng. Lúc ở bên Kha Dĩ Mặc, con đã biết sẽ có một ngày như vậy, nhưng mà con vẫn chọn ở bên anh ấy. Cho đến tận hôm nay trái tim con vẫn chưa từng thay đổi. Tương lai của con, chỉ có Kha Dĩ Mặc có thể cho được, con cũng chỉ cho một mình anh ấy”, Ninh Tâm rất bình tĩnh nói hết những lời này, lại khiến cho cha mẹ cô cảm thấy choáng váng chưa từng thấy.
Cục cưng được nâng niu trong tay, cục cưng chưa từng biết đến những đau khổ của đời người kia, đã bao giờ thể hiện quyết tâm mạnh mẽ đến nhường này?
Tiêu Viện thở dài, “Cục cưng, con còn nhỏ, có rất nhiều chuyện con vẫn chưa hiểu. Thân thể Kha Dĩ Mặc đã như vậy rồi, con ở bên cậu ấy phải đối mặt với khó khăn nhiều vô cùng. Đặc biệt là con còn không tự chăm sóc nổi mình thì dựa vào đâu mà có thể chăm sóc cho Kha Dĩ Mặc đây?”.
“Con sẽ học, con sẽ làm được!”, Ninh Tâm từ tốn đứng dậy, “Cha mẹ, con thích Kha Dĩ Mặc, con muốn ở bên Kha Dĩ Mặc. Không chỉ là nói suông đâu. Con sẽ làm cho hai người xem, làm cho đến khi cha mẹ biết quyết tâm của con. Dĩ Mặc nói, anh ấy muốn đi phẫu thật thay tim, bảo con hãy đợi anh ấy ba năm. Anh ấy dám dùng tính mạng của mình đặt cược cho tương lai của chúng con, con cũng có thể làm thế”, nói rồi Ninh Tâm không quay đầu lại mà bước thẳng về phòng.
“Aizzz”, Tiêu Viện nhìn bóng lưng con cái, chán nản ngã người lên sô pha.
“Con bé này sao lại cố chấp thế?”
“Mẹ nào con nấy, con bé và em ngày trước giống hệt nhau”, Ninh Tu Văn nghịch tóc vợ: “Nhìn thôi, nhìn xem bọn chúng có thể đi bao xa”.
Mới sáng sớm Ninh Tâm đã ra khỏi nhà, lúc về trên tay cầm hai con gà mái.
“Cục cưng con muốn làm gì thế này?”, Ninh Tu Văn mặt mày kinh ngạc nhìn hai con gà mái trên tay Ninh Tâm. Con gái lại chỉ cười nhẹ bước vào phòng bếp, kéo ông vào theo: “Bố, bố dạy con ninh canh đi”.
“Vì Kha Dĩ Mặc sao?”
Ninh Tâm không đáp lời, chỉ giúp phụ thân đại nhân nấu nước, bê chậu ra.
“Cục cưng, con có nghĩ đến chuyện sau này không?”, đầu hai cha con chạm vào nhau, tay vẫn còn đang hành hạ gà mái mẹ.
“Con nghĩ rồi, nghĩ rất nhiều. Con nghĩ đến tương lai, nghĩ đến nếu không có Kha Dĩ Mặc thì phải làm sao. Nhưng mà, làm người thì phải nhìn về phía trước, nếu không thử thì không biết sẽ có kết quả thế nào. Cũng giống như hai người năm đó, nếu mẹ không kiên trì thì đã không có ngôi nhà này, không có con. Bây giờ chúng ta đang rất hạnh phúc, nhưng trước đây bên chỗ bà ngoại cũng từng lo lắng cho bố và mẹ như thế. Bởi vậy, không thử một lần, con nhất định sẽ không từ bỏ đâu”, Ninh Tâm giúp phụ thân đại nhân giữ chân gà, mắt nhìn chăm chăm cần cổ đang nhỏ máu của con gà mái, ánh mắt chăm chú mà sâu sắc.
“Đột nhiên lại dùng giọng điệu này nói chuyện với bố, bố cảm thấy rất khó chịu đấy cục cưng.”
“Bố, tại sao không để con thử một lần? Đã từng yêu, đã từng thử, đã từng nỗ lực, cho dù có thất bại thì con cũng đã từng có một hy vọng. Bố, đừng cướp đoạt nó có được không, đừng cướp đoạt hy vọng của con.”
Đừng cướp đoạt hy vọng của con.
Ninh Tu Văn kinh ngạc nhìn con gái, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhìn nghiêng của con, rất lâu không thốt được tiếng nào.
Đêm hôm đó, khi Tiêu Viện nửa đêm tỉnh giấc thì Ninh Tu Văn ngủ bên cạnh không biết đã biến mất từ lúc nào. Kỳ quái ngồi dậy vào thư phòng tìm thì lại nhìn thấy cửa phòng Ninh Tâm đang mở. Dưới ánh đèn mờ ảo, Ninh Tu Văn đang đứng trầm mặc nhìn con gái, dường như đã đứng lâu lắm rồi.
Tiêu Viện bước lại gần, Ninh Tu Văn giơ ngón trỏ lên “suỵt” một tiếng. Hai người bước ra khỏi phòng Ninh Tâm quay về giường, Ninh Tu Văn đột nhiên nói: “Vợ à, em biết không? Lúc nãy khi anh thức dậy, đèn phòng cục cưng đã tắt rồi”.
“Tắt? Không phải con nó sợ tối nhất sao?”, Tiêu Viện nhíu mày.
“Đúng thế, nó sợ tối, nhưng hai ngày nay tối nào đèn phòng nó cũng tắt. Lúc nãy khi anh tiến vào, cục cưng trong mơ vẫn còn đang khóc. Cục cưng tiều tụy như vậy, là muốn để chúng ta nhìn thấy sao?”, Ninh Tu Văn dừng một lúc, lại tiếp: “Nếu đây là những gì cục cưng nói là lĩnh ngộ được, vậy chúng ta phải biết quyết tâm của nó không chỉ có như vậy đâu. Con nó đã dồn hết tâm sức để cho chúng ta xem rồi, để chúng ta thấy nó đã trưởng thành, nhìn thấy sự cố gắng của nó. Vậy, chúng ta có thể cho nó một cơ hội không?”.
“Ý anh là gì?”, Tiêu Viện ngồi bật dậy.
“Cho Ninh Tâm và Kha Dĩ Mặc một cơ hội đi. Cho dù… cho dù kết quả cuối cùng không được như ước nguyện thì so với bây giờ, cục cưng cũng sẵn sàng tiếp nhận tương lai như vậy hơn là hiện thực trước mắt lúc này.”
“Sao em cảm thấy anh đang nói giúp cục cưng thế? Trước đây không phải anh vẫn phản đối cục cưng yêu đương sao?”
Ninh Tu Văn cười khổ, “Đó là hành động bình thường của các ông bố, tức giận giống như bị người khác nhìn trộm bảo bối mình giấu giếm suốt bao năm vậy. Nhưng so với việc để con đau khổ cả đời, anh thà để nó đau đớn đầm đìa một lần. Cảm giác yêu một người, vì người đó mà sống, vì người đó mà chết, chúng ta đều đã từng trải qua. Giống như cục cưng nói, chúng ta không thể cướp đoạt hy vọng của nó. Hy vọng bé nhỏ của nó chỉ là hy vọng có người mình yêu ở bên cạnh mà thôi”.
Tiêu Viện không nói gì, trầm mặc rất lâu, bỗng nghe một tiếng kêu ré lên.
“A! Vợ à, sao em lại đá anh xuống giường?”
“Biến sang thư phòng mà ngủ, làm bà đây không ngủ được, ông cũng đừng hòng ngủ ngon!”, mẫu thân đại nhân lửa giận bừng bừng, phụ thân đại nhân đáng thương nắm lấy góc chăn không buông.
“Vợ à, em đây là giận chó đánh mèo, em không nỡ mắng cục cưng nên mới trút giận sang anh.”
“Nói thừa, em không nỡ mắng cục cưng chả lẽ không được lấy anh ra xả giận? Biến!”, một cái gối bay thẳng về phía phụ thân đại nhân.
Thế là, phụ thân đại nhân đáng thương bị mẫu thân đại nhân nửa đêm nửa hôm đá ra khỏi ổ chăn ấm.
Ánh mặt trời buổi chiều rực rỡ, Tiêu Viện dẫn Ninh Tâm đi dạo ở vườn hoa nhỏ gần nhà. Đi đến bên cạnh xích đu, Tiêu Viện để con gái ngồi lên xích đu, còn bản thân mình thì thi thoảng đẩy một chút.
“Cục cưng, con còn nhớ lúc nhỏ mẹ thường hay dẫn con ra đây chơi xích đu không?”, Tiêu Viện dịu dàng nhìn con gái, nhớ đến bộ dạng lúc nhỏ của nó, nụ cười lại càng nở rộ.
“Con nhớ.”
“Lúc đó mẹ vẫn thường nghĩ, cục cưng à, con mau lớn lên đi. Mẹ muốn nhìn thấy con trưởng thành, nhìn thấy con yêu đương, nhìn thấy con kết hôn, nhìn thấy con sinh con, nhìn thấy con hạnh phúc”, Tiêu Viện vừa đẩy xích đu vừa lâm vào trầm tư.
“Bố mẹ chỉ có mình cục cưng con, từ nhỏ đến lớn đều không nỡ để con chịu thiệt thòi gì. Chúng ta luôn cho con thứ tốt nhất, muốn nuông chiều, chăm bẵm con, cái gì cũng không để con làm, cái gì cũng không cần con hiểu, chỉ cần con vui vẻ là được. Bố mẹ cứ cho rằng mình đã bảo hộ con tốt lắm rồi, cả đời này dưới sự che chở của bố mẹ, con sẽ không chịu chút tổn thương nào.”
“Mẹ”, Ninh Tâm khẽ gọi, dựa đầu lên vai mẹ mãi không nói lời nào.
“Cục cưng à, từ lúc nào mà con đã đột nhiên trưởng thành rồi thế này? Ở chỗ mẹ không nhìn thấy, con đã từ từ trưởng thành, từ từ học được cách đối mặt với hiện thực. Con thế này, tuy mẹ rất đau lòng nhưng cũng vui vẻ yên tâm”, vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Tâm, bà Tiêu tiếp tục: “Rõ ràng biết rõ phải làm thế nào mới là tốt nhất cho con, rõ ràng biết phải nhẫn tâm không để ý đến cảm nhận hiện tại của con. Nhưng bố mẹ quá chiều con rồi, bố mẹ không nỡ để con khóc, bởi vậy... điều con gái mẹ muốn, mẹ đều đồng ý cho cả”.
Ninh Tâm giật mình ngẩng đầu, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn mẹ mình.
“Bố mẹ đã nghĩ rồi, ba năm chờ đợi với con quả thật quá tàn nhẫn, vừa phải chịu đựng biết bao nhớ thương giày vò, vừa phải lo lắng sốt ruột về người mình yêu. Cục cưng à, con đau khổ như thế, bố mẹ không nỡ. Bởi vậy bố mẹ quyết định để con ở bên Kha Dĩ Mặc. Ba năm sau, bất luận kết quả thế nào, ít nhất ba năm này con đều được ở bên cậu ấy.”
“Mẹ!”, Ninh Tâm kích động nhảy khỏi xích đu, một bước chạy đến trước mặt bà Tiêu Viện: “Ý của mẹ là, con có thể đi Mỹ?”.
“Ừ, bố con đã giúp con làm thủ tục du học rồi. Bố mẹ rốt cuộc vẫn không nỡ để con rơi một giọt nước mắt, nuông chiều con suốt bao lâu, cuối cùng vẫn chỉ mong con được hạnh phúc mà thôi. Cục cưng à, nếu hạnh phúc của con thực sự ở phương xa, vậy thì bố mẹ sẽ chắp cho con một đôi cánh để có thể bay cao hơn”.
Ôm con gái, Tiêu Viện nhịn khóc, không thốt lời nào. Hai mẹ con cứ thế ôm nhau, mãi không buông.
Một tháng sau, được đám bạn tốt và Kha Dĩ Nghiên đưa tiễn, Kha Dĩ Mặc bước lên con đường tha hương.
Cả đường đám bạn tốt vây quanh Kha Dĩ Mặc nói không dứt, đều là những lời chúc sức khỏe sớm ngày hồi phục. Trên mặt mỗi người là nụ cười nhưng tận dưới đáy lòng ai nấy đều ẩn giấu niềm đau.
Lần đi này, có thể là sinh ly tử biệt, mỗi người bọn họ đều tự hiểu, bởi vậy đôi tay nắm lấy tay Kha Dĩ Mặc không muốn buông ra.
“Ở nước ngoài đừng có quên anh em đấy nhé, bọn này đợi ba năm nữa uống rượu mừng của ông với Ninh Tâm đấy”, Lý Tín đùa, lại vô tình chuyển đề tài lên người Ninh Tâm, nhất thời khiến bao nhiêu ánh mắt căm hận đồng loạt hướng về phía cậu ta.
Ninh Tâm...
Rốt cuộc vẫn không thấy đến tiễn.
“Hay đợi thêm chút nữa đi, có khi bị tắc đâu đó trên đường đi rồi”, Kha Dĩ Nghiên nhìn ánh mắt u ám của em trai, dịu giọng khuyên nhủ. Kha Dĩ Mặc ngước mắt lên, cười bảo: “Không đến cũng tốt. Nếu không chắc cô ấy sẽ lại khóc nữa mất”.
Nếu cứ như thế này mà ra đi, ít nhất cũng không để em phải chịu phiền não vì anh, vậy thì... anh cầu em quên anh đi.
“Úi giời, chắc chắn trên đường bị tắc rồi, đợi thêm tí đi”, Vương Thuấn Nghiêu cũng khuyên, ánh mắt của Phương Thiếu Vũ thì trực tiếp nhìn thẳng về cổng lớn của sân bay.
Thấy thời gian làm thủ tục đã gần hết, Kha Dĩ Mặc nhìn cổng lớn một lần, cuối cùng nhắm mắt lại, lặng lẽ quay người.
“Đi thôi, không đến đâu.”
Khẽ thở dài, Kha Dĩ Mặc chậm rãi đi về phía quầy làm thủ tục.
Vẫn là giọng nói hoạt bát đó, ngọt ngào dễ nghe, giống như trẻ con chưa lớn vậy.
Kha Dĩ Mặc vui mừng quay người lại, chỉ thấy Ninh Tâm tay kéo vali, được bố mẹ tháp tùng bên cạnh, đang bước từng bước về phía mình.
“Muốn bỏ rơi em, đừng có mơ nhé! Nói cho anh biết, em là kẹo cao su, đã đụng đến rồi thì đừng hòng thoát được!”, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời, thân người dần dần tiến lại giống như trong giấc mộng.
Kha Dĩ Mặc không thể tin được, nhìn chằm chằm vào vali trên tay Ninh Tâm, mắt trợn tròn mồm há hốc.
“Em đây là... đây là...?”
“Du học chứ gì nữa. Em muốn đi Mỹ du học!”, Ninh Tâm thả vali trên tay xuống, bất chấp ánh mắt của mọi người xung quanh, bổ nhào vào lòng Kha Dĩ Mặc.
“Ba năm dài quá, em không đủ dũng cảm, cũng không đủ nghị lực để đợi đâu. Bởi vậy em đi với anh. Đau khổ cũng được, bi thương cũng tốt, cho dù có chết thì em vẫn muốn được nhìn, được ở bên anh. Em không muốn anh ra đi ở nơi em không nhìn thấy được.”
“Bé ngốc, thật ngốc, em thật ngốc quá”, Kha Dĩ Mặc ôm chặt lấy người trong lòng, giống như ôm bảo vật quý báu nhất thế gian.
“Kha Dĩ Mặc!”
Cô gái này là ông trời ban cho anh, là bảo vật trời ban, không gì có thể thay thế.
Chiếc máy bay mang theo hy vọng và tương lai cuối cùng cũng cất cánh, ngắm cảnh mây trắng bồng bềnh qua cửa sổ, Ninh Tâm chắp hai tay trước ngực.
Bờ bên kia đại dương, nơi có hy vọng của sự sống.
Vì anh, em nguyện ý trưởng thành.
Vì em, anh nguyện ý gắng sống.
Nếu trời cao có mắt, nếu biển cả có tình.
Xin hãy cho con một ngày mai, một kỳ tích của hạnh phúc.