Thân một mình đất người làm khách, Tết mỗi lần lại chạnh nhớ nhà1.
1 Trích trong bài thơ Cửu nguyệt cửu nhật ức Sơn Đông huynh đệ của Vương Duy, bản dịch của Vũ Thế Ngọc.
Lúc trước khi đọc câu thơ này, Ninh Tâm vĩnh viễn cũng không nghĩ đến việc mình được đích thân thể nghiệm tình cảnh trong bài thơ.
Xa rời bố mẹ người thân, theo Kha Dĩ Mặc đến đất nước xa lạ này. Không có sự chăm lo giúp đỡ hết lòng của bố mẹ, không có sự để tâm chăm sóc của bạn bè, cuộc sống suốt mười chín năm qua nhất thời đảo lộn, nhưng thứ Ninh Tâm phải đối mặt không chỉ là trở ngại về ngôn ngữ, sự khó khăn khi du học, sự cô đơn giữa đêm khuya, mà còn là việc phải đối mặt với sự ám ảnh chết chóc của Kha Dĩ Mặc, sự ám ảnh không cách nào xua đi được.
Đã đến Mỹ được một năm rồi, thời gian đầu tình hình sức khỏe của Kha Dĩ Mặc quả thật là có khởi sắc rõ ràng. Nhưng do tìm mãi không được trái tim thích hợp nên ca phẫu thật thay tim vẫn cứ lần lữa chưa tiến hành. Mà dạo gần đây tình hình thân thể Kha Dĩ Mặc càng ngày càng sa sút, mặc dù không ai nói rõ ra nhưng trong lòng đều hiểu vô cùng rõ ràng, trái tim của Kha Dĩ Mặc đang dần dần suy kiệt. Liệu có đợi được đến khi có trái tim phù hợp hay không, hoàn toàn chỉ có thể trông cậy vào việc ông trời có đồng ý cho bọn họ cơ hội không mà thôi.
Nghĩ đến Kha Dĩ Mặc đang ở trong bệnh viện, bàn tay đang cầm bình giữ nhiệt của Ninh Tâm càng siết chặt. Ngẩng đầu nhìn bảng tên màu vàng to lớn trên cổng bệnh viện St. Mary, Ninh Tâm hít sâu một hơi, xóa hết bóng tối nơi đáy mắt, chỉ để lại nụ cười nhẹ nhàng ngọt ngào trên mặt.
Từ xa đã nhìn thấy Ninh Tâm mặc bộ váy liền màu trắng, chị Giản phụ trách chăm sóc Kha Dĩ Mặc liền lên tiếng chào hỏi.
“Angel, em lại đến thăm bạn trai hả?”
Chị Giản không gọi tên thật của Ninh Tâm, chỉ thích gọi cô là Thiên sứ. Chị vô cùng yêu thích người con gái đến từ phương Đông này. Câu chuyện giữa Ninh Tâm và Kha Dĩ Mặc, chị cũng nghe được không ít. Cô gái nhìn có vẻ yếu đuối này đã vì bạn trai mà một thân một mình đến nước Mỹ, lúc mới đến cô ấy rất căng thẳng, rất hoang mang, đối mặt với mấy lần Kha Dĩ Mặc rơi vào tình trạng nguy kịch, cô cũng từng kinh hãi, từng rơi lệ. Trong hai năm này, người thời thời khắc khắc ở bên Kha Dĩ Mặc là cô ấy, người trước mặt Kha Dĩ Mặc thì miễn cưỡng cười vui, nhưng lại trốn trong góc một mình rơi nước mắt cũng chính là cô ấy. Nhưng bất luận đối diện với hoàn cảnh khó khăn đến đâu, đối mặt với người bạn trai không biết có thể khỏi bệnh hay không, cô gái như thiên sứ này vẫn chưa từng nói mình hối hận.
Mỗi ngày bóng dáng Ninh Tâm kéo theo Kha Dĩ Mặc đi dạo trong hoa viên, hai người nắm tay nhau cười cười nói nói dưới ánh mặt trời, là hình ảnh ngọt ngào biết mấy, lại khiến người khác cảm động biết bao nhiêu. Cũng bởi vậy mà chị Giản đứng bên lầu nhìn bọn họ đều không khỏi chắp hai tay trước ngực, cầu xin ông trời phù hộ cho đôi bạn trẻ trong sáng đáng yêu như thiên thần này.
Đối mặt với ánh mắt thân thiện của chị Giản, Ninh Tâm cười, giơ hộp giữ nhiệt trong tay lên: “Dạ vâng, Dĩ Mặc vẫn còn ngủ ạ?”.
Chị Giản lắc đầu: “Không có, hôm nay thần sắc cậu ấy khá lắm, đã tỉnh từ sớm rồi”.
“Vậy em vào thăm anh ấy đây”, Ninh Tâm vẫy tay với chị Giản, nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng Kha Dĩ Mặc.
Trên bức tường trắng tinh, màn cửa sổ màu xanh lam khẽ lay động trong gió. Tại nơi giao hòa hai màu xanh trắng đó, một người con trai dáng vẻ yếu ớt đang đứng nhìn mấy đứa trẻ con dưới lầu cười đùa vui vẻ.
“Dĩ Mặc”, Ninh Tâm khẽ gọi một tiếng, kéo sự chú ý của Kha Dĩ Mặc về lại thực tế. Quay đầu nhìn Ninh Tâm một cái, Kha Dĩ Mặc khẽ cười: “Lại muốn đến cho heo ăn rồi?”.
“Trên đời làm gì có con heo nào vừa gầy vừa yếu thế này chứ? Nuôi mãi chẳng thấy béo lên gì cả.” Ninh Tâm đến bên cạnh Kha Dĩ Mặc, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh đặt vào lòng bàn tay mình, “Em ninh canh hạt sen đậu xanh, anh uống một chút nhé?”.
Kha Dĩ Mặc vươn bàn tay còn rảnh của mình, nhẹ nhàng đặt lên má Ninh Tâm. Làn da mịn màng mượt mà giống như trẻ nhỏ. Người con gái như hoa, tuổi thanh xuân tươi đẹp. Cô giống như một nụ hoa sắp nở, nhẽ ra nên được đặt trong nhà kính chăm sóc chu đáo, không phải chịu gió bão mưa sa. Mà anh, lại đem đóa hoa xinh đẹp này đến một thế giới không thuộc về nó.
Vì anh, Ninh Tâm đã học cách trưởng thành, học cách sống độc lập, học cách kiên cường. Dùng tất cả những nghị lực và sự kiên trì mà không ai dám tin đến chịu đựng sự giày vò giữa sự biệt ly sống chết, ở bên anh mỗi ngày cho đến giờ. Cô không kêu khổ, không hề hối hận nhưng đôi lúc vô tình vẫn thấy cô vì mình mà âm thầm rơi lệ, lòng Kha Dĩ Mặc đau như dao cứa. Một cô gái thuần khiết ngây thơ như vậy, đáng yêu hoạt bát như vậy, từ lúc nào mà ngay cả bộ dáng khóc lóc của bản thân cũng học cách che giấu đi rồi?
Một chữ “yêu”, nặng nề như vậy, đau đớn như vậy, cũng khổ sở như vậy. Người bên cạnh chỉ mong cuộc đời mãi mãi giống như giây phút lần đầu gặp nhau, mà anh, lại hy vọng cuộc đời mãi mãi chưa bao giờ gặp nhau.
Cảm nhận được tâm tình của Kha Dĩ Mặc thay đổi, Ninh Tâm vội vã hỏi: “Dĩ Mặc anh sao thế? Không thoải mái à?”.
Kha Dĩ Mặc lắc đầu, mãi một lúc sau mới kéo ra được một nụ cười khổ: “Bé con, đừng có ngày nào từ sáng đến tối cũng chỉ lo chăm anh ăn, em cũng phải để ý đến thân thể của mình chứ. Khuôn mặt lúc trước véo cũng thoải mái hơn, bây giờ đã gầy đến mức xương đâm cả vào tay rồi”.
“Xì, lại còn đâm cả vào tay! Anh xem em là con nhím à?”, Ninh Tâm bất mãn trề môi, kéo Kha Dĩ Mặc đến ngồi bên giường, giúp anh lấy một bát đầy canh hạt sen, “Nói cho anh biết nhé Kha Dĩ Mặc, đây là kiệt tác suốt hai giờ đồng hồ của bổn cô nương, hôm nay anh mà không nể mặt uống hết thì không xong với em đâu”.
“Được rồi được rồi, đại tiểu thư à, anh uống hết là được chứ gì?”
Ninh Tâm làm nũng ngúng nguẩy: “Thế còn tạm được, nếu anh ngoan ngoãn uống chỗ canh này, em sẽ xem xét tình hình mà trao thưởng”.
“Thưởng?”, Kha Dĩ Mặc nhướng mày, “Không phải lại kiểu ‘chúc mừng đoạt giải, được thêm một bát’ đấy chứ?”.
Ninh Tâm nghe mà mây đen đầy đầu, lúng túng cười một tiếng: “Đây... đây là chuyện mấy tháng trước rồi, sao anh vẫn còn nhớ mà nhắc lại mãi thế?”.
“Bé con, em cũng phải nghĩ đến tâm trạng đầy háo hức mong chờ cái gọi là ‘giải thưởng’ của em, cố gắng uống hết một bát canh xong, cuối cùng lại được thêm một bát nữa, tâm tình lúc đó là thế nào em có hiểu không? Đây không gọi là ghi thù, mà là vẫn như mới, không dám quên.” Kha Dĩ Mặc nói một tràng không ngừng lấy hơi, nhướng mày trợn mắt, khiến Ninh Tâm không khỏi chột dạ.
“Em đảm bảo, em thề, chuyện tương tự tuyệt đối sẽ không diễn ra lần nữa!”
“Thật chứ?”
Ninh Tâm gật đầu, “Thật mà thật mà, còn thật hơn vàng nữa!”.
Kha Dĩ Mặc cười cười, thật sự cầm lấy thìa uống canh, từng thìa từng thìa một.
Ninh Tâm chống cằm ngồi bên cạnh Kha Dĩ Mặc, ngơ ngẩn nhìn anh, trong đôi mắt đẹp to tròn chứa đầy tình yêu và ham mê. Phụ thân đại nhân nói, ký ức con người sẽ mờ dần theo thời gian, nhưng cô muốn ghi nhớ hình bóng con người trước mắt cả đời, in dấu trong tim, khắc lên xương cốt.
“Uống xong rồi”, Kha Dĩ Mặc quay đầu qua vừa vặn đối diện với ánh mắt của Ninh Tâm, “Sao lại nhìn anh như thế?”.
Ninh Tâm nghiêng đầu cười: “Dĩ Mặc, em đã từng nói với anh, được làm bạn gái anh em rất hạnh phúc chưa?”.
Kha Dĩ Mặc ngẩn ra, còn chưa đợi anh mở miệng thì Ninh Tâm đã tiếp: “Em biết, anh thấy anh nợ em, anh thấy nếu không phải vì anh thì em sẽ tìm được người con trai tốt hơn. Nhưng mà Dĩ Mặc, em nói cho anh biết, đối với em anh là duy nhất. Hy sinh cho người mình yêu, thật ra cũng là một loại hạnh phúc, bởi vì em được yêu, và cũng yêu như thế”.
Lấy ra một hộp gấm được bọc cẩn thận từ trong túi đeo bên người, mãi một lúc sau Ninh Tâm rốt cuộc mới gom được dũng cảm đưa hộp gấm đến trước mặt Kha Dĩ Mặc.
Kha Dĩ Mặc nhận lấy hộp gấm, dè dặt mở bên trong ra, chỉ thấy trong hộp gấm bé để một viên ngọc bàn đào trắng lóng lánh ánh sáng, nhìn bề ngoài cũng biết là cổ vật đã có lịch sử vài niên đại rồi.
“Đây là bảo ngọc gia truyền của nhà họ Ninh, bố em nói đã truyền mười mấy đời rồi. Không những là bảo vật gia truyền của Ninh gia mà nó còn là tín vật định tình của người nhà họ Ninh nữa. Bố em đã cho mẹ em cái này, mẹ em đưa cho em, bây giờ em đưa anh. Con gái nhà họ Ninh rớt giá thê thảm đến mức này, nếu bị người khác coi thường thì em không còn mặt mũi nào mà về nhà đâu.” Ninh Tâm xấu hổ đỏ cả mặt, khuôn mặt vốn trắng hồng mịn màng giờ lại đỏ rực vô cùng xinh đẹp, giống như bông hoa hồng đẹp nhất dưới ánh ban mai vậy.
Ánh mắt Kha Dĩ Mặc giữ nguyên trên viên ngọc, rất lâu vẫn không nói gì.
Chỉ nguyện bảo ngọc giữ an bình, chỉ cầu định tình cũng định tâm.
Bạch ngọc nõn nà, lóng lánh trong suốt, không lẫn tạp chất, không chút vấy bẩn, cũng như người yêu thuần khiết trong sáng trước mắt. Cô giống như bảo ngọc hoàn mỹ nhất, không chút tỳ vết, xuất hiện trước mặt mình, nhưng một trái tim khiếm khuyết, một thân thể nguy kịch thế này, sao có thể nắm chặt cô trong lòng bàn tay đây?
Ánh mắt chăm chú nhìn người trước mặt, đôi mắt Ninh Tâm to mà sáng, giống như ánh thủy tinh lóe sáng, dưới ánh mặt trời phản chiếu khiến người ta không dám nhìn thẳng. Giây phút đó, Kha Dĩ Mặc muốn chạy trốn, lại bị Ninh Tâm mạnh mẽ giữ lấy vai, còn chưa đợi anh phản ứng lại thì đã cảm nhận được độ ấm trên môi, ngọt ngào mà ấm áp. Hương sữa ngọt ngào tràn đầy lồng ngực, đây là hương vị anh khắc ghi cả đời, hương vị của người anh yêu.
Khi Kha Dĩ Nghiên bước vào phòng bệnh của Kha Dĩ Mặc, cảnh trước mắt quả thật khiến cô chỉ hận sao không có một tia sét đánh ngất cô luôn đi.
Nghe nói... Nghe nói xem nhiều hình ảnh “cấm trẻ em” thì mắt sẽ mọc lẹo đấy. Nhưng mà hai cái người hôn nhau đến quên trời quên đất kia, hai đứa có dám khóa cửa lại rồi hẵng hôn nồng nhiệt như thế không? Có dám không, dám không?
“A... Chị!” Phát hiện có người đến, Ninh Tâm giống như con thỏ bị kinh hãi, nhảy vội khỏi lòng Kha Dĩ Mặc.
“Ờ thì, các em cứ tiếp tục đi ha, chị chẳng nhìn thấy gì đâu”, Kha Dĩ Nghiên cười lúng túng, trong lòng âm thầm phỉ nhổ bản thân.
Nghe câu này, mặt Ninh Tâm lại càng bi đát hơn. So với những lời nói dối thiện ý của Kha Dĩ Nghiên, cô bây giờ càng cần một cái hố đã đào sẵn dưới đất hơn!
“Em em em...”, dùng hết sức nghĩ ra một cái cớ để chuồn đi, mắt Ninh Tâm đảo một vòng quanh phòng, cuối cùng khóa cứng trên người Kha Dĩ Mặc, “Dĩ Mặc, anh có đói không, có muốn ăn gì không? Em đi mua cho anh nhé?”.
Kha Dĩ Mặc rất phối hợp gật đầu, “Đi mau đi, đi đường cẩn thận đấy”.
Liếc nhìn Ninh Tâm phóng vèo ra khỏi phòng bệnh, ánh mắt Kha Dĩ Nghiên dừng lại trên chiếc bình giữ nhiệt vẫn chưa thu dọn trên bàn, câm nín nhìn trời.
“Ninh Tâm vẫn giống như trước kia nhỉ?”
Đối với lời của chị gái, Kha Dĩ Mặc từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từ tốn nói: “Không giống nữa rồi, Ninh Tâm bây giờ đã không còn là cô bé mà chúng ta cho rằng mãi mãi không bao giờ trưởng thành ngày xưa nữa rồi”.
Kha Dĩ Nghiên thu lại nét cười trên mặt, đáy mắt có cả không nỡ và thương xót.
Thời gian một năm này, Kha Dĩ Nghiên nhìn thấy rõ ràng hơn bất cứ ai. Ai có thể ngờ, Ninh Tâm được nâng niu chiều chuộng ngày xưa thật sự trở thành cô gái của ngày hôm nay chứ?
Một người trước giờ tay không nhúng nước, một người hoàn toàn không có khả năng tự chăm sóc bản thân, vừa tha hương đến nước khác học tập, vừa học cách tự chăm sóc bản thân và Kha Dĩ Mặc. Cô ấy dùng nụ cười trẻ thơ ở bên Kha Dĩ Mặc, lại ở nơi không ai để ý mà lau đi nước mắt của bản thân.
Từ đầu đến cuối không than khổ một câu, lại càng không nhắc đến hối hận. Cẩn thận từng chút một bảo vệ tình yêu không được người khác xem trọng này, chịu đựng đủ cuộc đấu tranh giữa sống và chết, giữ mãi một ước mơ không biết có hy vọng nào không. Thậm chí muốn dùng thân thể nhỏ bé yếu ớt của mình để che mưa chắn gió cho Kha Dĩ Mặc. Đến ngay cả Kha Dĩ Nghiên cũng phải cảm thán một câu, có được Ninh Tâm là may mắn của Kha Dĩ Mặc. Vậy đối với Kha Dĩ Mặc, Ninh Tâm có ý nghĩa thế nào?
Yêu rồi, lại không thể giữ.
Giữ rồi, lại không thể có được.
Nếu tất cả quay lại từ đầu, nếu tất cả chưa từng bắt đầu, cô gái ấy bây giờ vẫn ngây thơ như trẻ nhỏ, còn chàng trai ấy cũng vẫn lạnh lùng xa cách. Nhưng đây chính là cuộc đời, khiến bọn họ trải qua tình yêu đẹp đẽ nhất của tuổi thanh xuân, đồng thời cũng đem tới cho bọn họ ký ức khó có thể hồi tưởng lại nhất.
Chăm chú nhìn áng mây lơ lửng trên bầu trời, Kha Dĩ Mặc đột nhiên mở miệng.
“Chị, có thể hứa với em một chuyện không?” “Chuyện gì?”
“Nếu có một ngày em không còn nữa, thứ đồ trên đầu giường em, vĩnh viễn cũng đừng để Ninh Tâm nhìn thấy, vĩnh viễn.”
Nếu đã không thể hứa hẹn, vậy thì cứ để tất cả thuận theo tự nhiên đi.
Đã từng yêu bao nhiêu chăng nữa, tất thảy đều hóa thành tro bụi.
Nếu như... đây là điều duy nhất anh có thể làm cho em, vậy thì anh cam tâm tình nguyện.
Ngày vẫn tiếp tục trôi qua, Ninh Tâm vẫn tiếp tục cuộc sống giữa ba điểm: trường học, ký túc và bệnh viện.
Hạnh phúc đối với Ninh Tâm mà nói, thật ra rất đơn giản. Chỉ là mỗi ngày có thể nhìn Kha Dĩ Mặc ngoan ngoãn uống hết món canh mình nấu là đủ. Kéo Kha Dĩ Mặc đi dạo trong vườn hoa, ngồi bên gối vừa đút anh ăn hoa quả vừa kể cho anh nghe những câu chuyện hay ho ở trường.
Nhưng có một ngày Ninh Tâm cầm bình giữ nhiệt chạy vào phòng bệnh của Kha Dĩ Mặc, bên trong trống huơ trống hoác, lại nhìn ánh mắt cảm thông trên gương mặt chị Giản, Ninh Tâm biết, cho dù chỉ là một hạnh phúc đơn giản như thế, ông trời cũng muốn thu lấy một khoản lợi tức thật đắt.
Chạy như điên đến trước cửa phòng phẫu thuật, trong đầu Ninh Tâm hoàn toàn trống rỗng. Đợi đến khi cô nhìn thấy trên cửa phòng phẫu thuật sáng lên ba chữ “Đang phẫu thuật”, đôi chân lập tức nặng nề như đeo chì, cũng giống như trái tim lúc này vậy, không cách nào tiến lên dù chỉ một bước.
Một cánh cửa dẫn vào phòng phẫu thuật, lại chính là bức tường ngăn cách sự sống cái chết, bên này là em, đối diện là anh, mà khoảng cách lại là nơi kết thúc của tình yêu, không có đường nối tiếp.
Kiên trì một năm, nhẫn nại một năm, cho đến giờ phút này dù muốn bùng nổ, Ninh Tâm lại quên mất phải khóc như thế nào.
Bên tai vẫn nghe thấy chất giọng quen thuộc đang lặp đi lặp lại, giống như Kha Dĩ Mặc vẫn ở bên cạnh, thì thầm với cô.
“Ninh Tâm, anh yêu em, không phải chỉ là nói suông mà là dùng tính mạng này yêu em đấy.”
Vậy thì anh phải sống cho tốt, cùng tiếp tục sống bên nhau. Một người sống là rất đau khổ, anh có biết không?
“Ninh Tâm, anh hối hận rồi. Anh hối hận đã để em yêu anh, càng hối hận đã tiến vào cuộc đời em.”
Đồ lừa đảo, dù anh hối hận rồi, thì em vẫn không lùi bước đâu. Người kéo em xuống nước thì không có quyền buông tay!
“Ninh Tâm, nếu có kiếp sau nhất định anh sẽ tìm thấy em, sẽ đem toàn bộ những thứ anh nợ em kiếp này trả lại hết cho em.”
Kiếp sau à, ai biết kiếp sau là cái gì? Cái em muốn là kiếp này cơ.
Ánh mắt Ninh Tâm đờ đẫn mà trống rỗng, khiến Kha Dĩ Nghiên hoảng hốt chưa từng có. Lắc hết lần này tới lần khác, lay hết lần này tới lần khác, Kha Dĩ Nghiên khóc lóc ôm lấy Ninh Tâm vào lòng, ôm chặt nhất quyết không chịu buông tay.
“Dĩ Mặc sẽ không có chuyện gì đâu, Ninh Tâm em tỉnh lại đi. Bao nhiêu mưa gió như thế hai đứa đều đã vượt qua rồi, Dĩ Mặc nhất định sẽ không bỏ em lại đâu.”
Mắt thấy Ninh Tâm vẫn không có phản ứng, Kha Dĩ Nghiên lại không kìm được mình, cật lực hét lên: “Ninh Tâm, em tỉnh lại đi. Dĩ Mặc có đồ muốn để lại cho em, nó có đồ muốn để lại cho em, em có muốn xem không?”.
Đồ Dĩ Mặc... để lại? Ninh Tâm gật đầu, liếm đôi môi khô khốc của mình: “Muốn”. “Ở trên đầu giường Dĩ Mặc, chị đưa em đi lấy có được không?” “Được”, Ninh Tâm tiếp tục gật đầu, để mặc Kha Dĩ Nghiên lôi vào phòng bệnh.
Trong tủ đầu giường Kha Dĩ Mặc có một chiếc hộp thiếc to, Ninh Tâm ôm hộp thiếc vào lòng, run rẩy mở nắp ra.
Trong hộp là mấy cái bình thủy tinh loại lớn, các loại kẹo chocolate được bọc màu sặc sỡ đựng đầy ba chiếc hộp.
[Bạn tốt] Ninh Tâm: Tôi vĩnh viễn vĩnh viễn cũng sẽ không lừa dối anh, cho dù có là trò chơi, Ninh Tâm cũng tuyệt đối không lừa dối Mặc Thương!
[Bạn tốt] Mặc Thương: Nếu cô vẫn không lừa tôi, tôi mời cô ăn kẹo.
[Bạn tốt] Ninh Tâm: Được đấy được đấy, là anh nói đấy nhé! Tôi thích ăn chocolate!
[Bạn tốt] Mặc Thương: Vậy bắt đầu từ bây giờ, mỗi ngày tôi lại để dành một viên chocolate, nếu có cơ hội gặp nhau trong đời thực, tôi nhất định sẽ tặng cô.
Dường như đã là một ký ức rất xa vời, Tiểu Linh Xu lúc đó đáng yêu hoạt bát, bạch y Kiếm Khách khi đó còn tiêu sái tuấn tú.
Cô nói, tôi vĩnh viễn vĩnh viễn cũng không lừa gạt anh. Anh đáp, bắt đầu từ bây giờ, mỗi ngày tôi sẽ bỏ lợn một viên kẹo chocolate, nếu trong hiện thực có cơ hội gặp nhau, tôi nhất định sẽ đưa cho cô.
Động tâm chỉ là chớp mắt, mà số chocolate trong bình lại là minh chứng cho độ dài của đoạn tình cảm này.
Bóc một viên kẹo ngậm trong miệng, Ninh Tâm nhai nhai. Ngọt rồi đến đắng, là mùi vị của tình yêu. Vậy thì mối tình này, rốt cuộc đã ngọt bao lâu rồi, lại phải dùng bao nhiêu thời gian còn lại để thưởng thức vị đắng ngắt này đây?
Ninh Tâm ôm bình thủy tinh trong tay lắc lắc, đột nhiên cạch một tiếng, chỗ chocolate rơi hết xuống đất.
Ba bình đầy kẹo chocolate rơi xuống trải khắp bốn hướng, giống như tạo nên một tấm thảm đầy màu sắc. Ninh Tâm ngồi chính giữa, chậm rãi nhặt lại từng viên từng viên một, âm thầm đếm số rồi cho vào trong bình.
Đột nhiên, một tia sáng lấp lánh thu hút sự chú ý của Ninh Tâm, dưới ánh đèn, chiếc nhẫn bạc sáng đến chói mắt, rực rỡ tươi đẹp như kim cương nhiều màu.
Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh giấu trong đám kẹo chocolate, chỉ cách có nửa cánh tay, Ninh Tâm lại vô lực không nhặt nổi.
Ba năm sau, anh sẽ cưới em, em sẽ gả cho anh.
Chỉ là, em đã giữ lời hẹn của mình, anh lại thất hứa với em.
Khóe mắt có lệ rơi, thứ chất lỏng ấm áp giống như máu từ trong tim.
“Kha Dĩ Mặc...”
Trong hành lang, một tiếng hét xé gan xé phổi vang lên, quanh quẩn mãi không biến mất.
Ninh Tâm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu óc trống rỗng, trái tim đau nhói, không còn đủ sức để tiếp nhận tình cảnh trước mắt. Sự mơ màng sập đến, cảm giác nặng nề đến nghẹt thở cũng xuyên thấu qua xương cốt.
“Dĩ Mặc...” “Em đau...”
Nếu như gặp gỡ là đau, là khổ, em nguyện cả đời này không gặp, em cầu cuộc tình này không có kết thúc.
Gặp gỡ nhau giữa dòng đời tấp nập, là duyên, là nghiệt, là mệnh, hay là kiếp?
Em không cầu xin kiếp sau, em chỉ mong kiếp này tay nắm chặt tay, chỉ mong ông trời có mắt... Đáng tiếc.
Cùng em sống tiếp.
***
Máy bay từ Mỹ về Trung Quốc chầm chậm hạ cánh.
Lại lần nữa trở về quê hương quen thuộc, nhìn thấy đám người Lý Tín đến đón, mũi Ninh Tâm cay cay.
“Ninh Tâm...”, Lý Tín đến sớm đón Ninh Tâm nhìn người trước mắt, vẻ mặt có chút không nỡ, “Lão đại lão ấy...”.
Ninh Tâm ngây ra, khẽ lắc đầu: “Không cần nói nữa”. Phương Thiếu Vũ thấy thế cũng không nhịn được mà than một tiếng: “Ninh Tâm, Dĩ Mặc cậu ấy...”.
“Không cần nói nữa!”, Ninh Tâm cụp mắt, đôi vai khẽ run rẩy.
“Thật ra việc này lão đại cũng không muốn...”, Vương Thuấn Nghiêu tiếp tục không sợ chết mà tiếp nối đề tài.
Nhịn, lại nhịn, lại tiếp tục nhịn, nhịn không được thì không cần nhịn nữa! Ninh Tâm nắm chặt tay gào lên: “Đã bảo không cần nói nữa rồi mà. Tôi với anh ấy không có quan hệ gì, không cần phải làm thuyết khách cho anh ấy! Một câu cũng không nói lại dám vụng trộm về nước, gọi điện thoại lần nào cũng chỉ đáp có ba câu rồi dập máy, mấy lần buổi tối gọi điện về chỉ toàn thấy giọng con gái nghe máy rồi bảo anh ấy bận, mỗi lần hỏi anh ấy bận gì anh ấy cũng không nói. Bây giờ tôi về nước rồi anh ấy cũng không thèm ra đón”, càng nói càng đau lòng, Ninh Tâm hít hít mũi, đau xót nói: “So với để anh ấy chán ghét tôi, không bằng tôi nói chia tay trước. Con gái nhà họ Ninh không rẻ mạt đến mức ấy đâu”.
“Anh chán ghét em lúc nào?!”, một tiếng hét đi theo một khuôn mặt tuấn tú xuất hiện trước mặt mọi người, da mặt Kha Dĩ Mặc lúc này còn đang giật giật.
Nghe nói bạn gái cưng về nước, anh mệt mỏi vứt một đám thuộc hạ ở thành phố V chạy vội về đây, vừa xuống xe đã chạy thẳng đến sân bay để gặp bạn gái, ấy thế mà vừa mới nhìn thấy bạn gái, đã nghe thấy Ninh Tâm nói tin tức chấn động: Muốn chia tay. Kha Dĩ Mặc cảm thấy cái trái tim mới đổi này cho dù có mạnh mẽ thật thì cũng chưa chắc đã tiêu hóa được tin tức kinh người đến mức này đâu!
Nhìn thấy Kha Dĩ Mặc, Ninh Tâm hứ một tiếng, quay mặt sang chỗ khác.
“Anh chuồn về nước, không nói với em”, Ninh Tâm từ tốn nói.
Đó là vì cả Kha gia từ trên xuống dưới, từ già đến trẻ đều đang thần thần bí bí, hùng hùng hổ hổ chuẩn bị cho đám cưới của hai người có biết không? Nhưng mà điều bất ngờ này, có thể nói ra miệng sao? Có thể nói sao?
Kha Dĩ Mặc than khổ một tiếng, “Đó là bởi vì bố muốn anh tiếp quản việc làm ăn của công ty, anh sợ ảnh hưởng đến việc học của em nên mới tự mình về nước trước”.
“Anh dập điện thoại của em, mới nói có ba câu đã dập điện thoại”, nói xong, khuôn mặt trái đào của Ninh Tâm trực tiếp biến thành mặt bánh bao.
“Đó là bởi vì...”, Kha Dĩ Mặc nghiến răng, làm sao có thể nói với cô, lúc đó mình đang cùng nhị vị phụ huynh nhà họ Ninh bàn bạc về việc tổ chức chung thân đại sự cho con gái cưng nhà họ chứ? “Lúc đó anh đang họp!”.
“Nhưng buổi tối em gọi điện cho anh, là con gái nghe điện thoại.”
Đây là ghen rồi. Ừm, Kha Dĩ Mặc tuyệt đối sẽ không thừa nhận, thực ra bây giờ trong lòng anh đang vui lắm.
“Bây giờ anh về sa thải thư ký hiện tại, sau này thư ký trong văn phòng anh toàn bộ đều là nam.”
Kha Dĩ Mặc nói vô cùng đường hoàng nghiêm túc, đám người đằng sau sớm đã không thể bình tĩnh nổi mà ngã nhào. Mợ nó, lão đại, lão đây là đang ký hiệp ước bất bình đẳng, quả thật là quá tổn hại đến tự tôn đàn ông rồi!
“Nhưng mà!”, Ninh Tâm che mặt, đau lòng nói: “Anh cũng không thèm đến đón em”.
Sờ sờ mấy tấm vé phạt vượt tốc độ nóng hổi mới ra lò trong túi, Kha Dĩ Mặc cười vô cùng gian tà: “Đấy là anh tặng em một bất ngờ thôi, em xem, không phải anh đã đến rồi sao?”.
Hứ, Ninh Tâm dẩu môi.
Được rồi, cô thừa nhận mình vô dụng, Kha Dĩ Mặc tùy tiện dỗ dành mấy câu, đám lửa giận đầy bụng lúc nãy đã tiêu biến đâu mất rồi.
“Hứ, vậy anh phải đưa em về nhà.”
Nét cười trên khóe miệng Kha Dĩ Mặc lại càng rõ ràng, nhìn trong mắt đám người Lý Tín thì đây chính là con hồ ly đang đợi thỏ rơi vào bẫy.
“Vốn anh cũng có ý như vậy.”
Ninh Tâm cũng chẳng nghi ngờ anh, chỉ thấy vui mừng vì bạn trai nhà mình vô cùng chăm sóc. Thế là, đến lúc Ninh Tâm ngồi lên xe của Kha Dĩ Mặc, thắt xong dây an toàn rồi, tâm trạng vẫn vô cùng vui vẻ. Nhưng cùng với sự chuyển động của xe, Ninh Tâm càng lúc càng thấy kỳ quái. Mặc dù cô mù đường thật, nhưng trái phải thì vẫn phân biệt được cơ mà!
“Hướng này không phải hướng về nhà em.” “Ừ”, Kha Dĩ Mặc gật đầu, “Đây là đường đến Sở Dân chính”. Cái... Cái gì!
“Kha Dĩ Mặc, có ai lại làm như anh! Em còn chưa nói sẽ lấy anh mà!”, Ninh Tâm lắc đầu như trống bỏi, cô còn chưa chuẩn bị tốt.
“Thế à!”, Kha Dĩ Mặc giảm tốc độ, chăm chú nhìn cái xe tải phía trước, “Suy nghĩ kỹ đi rồi hẵng trả lời anh, anh sợ không cẩn thận đâm xe mất”.
Đây là... Đây là uy hiếp tính mạng sao!
“Em... Em không mang chứng minh thư!”, Ninh Tâm nhăn nhó tìm cớ, hoàn toàn quên mất việc cô vừa đáp máy bay về, có thể không mang chứng minh thư trên người sao?
“Thật ra lúc nãy cầm túi hộ em, anh đã cất chứng minh thư của em vào túi anh rồi”, Kha Dĩ Mặc mặt không đỏ, tim không đập nhanh, hoàn toàn không chút hối hận nào với hành vi của mình cả.
Khuôn mặt trái đào của Ninh Tâm bắt đầu co giật, “Bố mẹ em vẫn còn chưa đáp ứng. Ninh gia có quy định, nếu em không thông qua bọn họ, tự lấy giấy chứng nhận kết hôn thì họ sẽ chém em đấy”.
“Nếu là bác gái thì bà vẫn rất vừa ý với anh. Còn về phía bác trai, lúc anh đến, một cân rượu trắng, Kha Dĩ Nghiên một phần tư, bác gái một phần tư, còn lại toàn bộ đều chuốc cho bác trai hết rồi.”
Ý là, phụ thân đại nhân bị Kha Dĩ Nghiên và mẫu thân đại nhân chuốc rượu say ngất, lúc này cho dù cục cưng nhà mình có bị sói xám bắt đi thì ông cũng chỉ có thể ngáy o o, không có khả năng ngăn chặn nào đâu.
“Kha Dĩ Mặc”, ba chữ dường như rít qua kẽ răng, hoàn toàn có thể tưởng tượng được mức độ bực bội của Ninh Tâm giờ phút này: “Sao trước đây em không phát hiện ra anh giảo hoạt như thế chứ!”.
“Ngoan”, Kha Dĩ Mặc dịu giọng an ủi, “Sau này em có thời gian cả đời để tìm hiểu anh”.
“Kha Dĩ Mặc, Kha Dĩ Mặc... Anh là cái đồ trứng thối, em không muốn kết hôn, em không muốn!”
“Phản đối vô hiệu, bác bỏ.”
“Em kháng án, em khiếu nại!”
“Ha ha... Trên dưới già trẻ cả hai nhà họ Kha và họ Ninh đều đứng về phía anh, em định khiếu nại với ai?”
Ninh Tâm muốn khóc mà không có nước mắt, quay nhìn phong cảnh trượt nhanh ngoài cửa sổ, không nhịn được mà khóc lóc: “Oa oa oa oa oa oa, tuổi thanh xuân của em, em chưa muốn bước vào bức tường thành hôn nhân đâu”.
Không muốn kết hôn?
Kha Dĩ Mặc khịt mũi khinh thường, bàn tay nắm vô lăng siết chặt hơn.
Ba năm sau, anh sẽ cưới em, em sẽ gả cho anh.
Lời hứa một đời, yêu không giới hạn, kéo dài miên man.
Hết