C
hiếc máy bay của NASA bay cao trên bầu trời Đại Tây Dương.
Trên máy bay, Giám đốc Lawrence Ekstrom nhìn lại lần cuối tảng đá xù xì trong khoang hàng. Hãy quay về với đại dương, ông nghĩ. Nơi người ta tìm ra mày.
Theo lệnh Ekstrom, viên phi công mở cửa khoang hàng và thả viên đá xuống. Họ dõi theo nó lao xuống từ đuôi máy bay, tạo thành một vòng cung ngang qua bầu trời ngập nắng phía trên đại dương rồi biến mất dưới những cơn sóng bạc đầu.
Viên đá lớn chìm rất nhanh.
Dưới nước, ở độ sâu 90 mét, ánh sáng chỉ còn đủ để tảng đá hiện ra mờ mờ. Rơi qua độ sâu 150 mét thì nó đã chìm hẳn vào bóng tối.
Lao xuống mãi.
Sâu hơn nữa.
Nó rơi gần 12 phút.
Như một tảng thiên thạch đâm vào nửa tối của mặt trăng, viên đá đâm sầm vào lớp bùn trải rộng bao la trên nền đại dương, làm một đám bùn bị vẩn lên. Khi bùn đã lắng xuống, một trong số hàng ngàn hàng vạn loài sinh vật còn chưa được biết tới của đại dương bơi qua để quan sát kẻ mới đến kỳ lạ.
Không thấy có gì đặc biệt, sinh vật ấy bỏ đi.
Hết