K
hi tôi lên năm, tôi rất thích những món đồ chơi của chị. Dù đã có một chiếc rương đầy búp bê và đồ chơi, những chiếc rương của chị cứ hấp dẫn tôi. Khi tôi được mười tuổi, tôi bắt đầu chú ý đến những đôi khuyên tai và mỹ phẩm mà chị vẫn được bố mẹ cho phép sử dụng. Thú vui của một thời hay đi bắt những chú cánh cam trở nên xa dần và mờ nhạt nhưng lòng yêu thích những món đồ của chị vẫn còn nguyên vẹn trong tôi, dù cho nhiều lần chị dọa lúc tôi ngủ sẽ lén cắt tóc tôi theo một kiểu thật kỳ quái nếu tôi vẫn còn “dòm ngó” đến đồ dùng của chị.
Khi tôi học cấp hai và bắt đầu mượn kẹp tóc của chị, mẹ vẫn dỗ dành chị rằng việc tôi muốn dùng chung đồ với chị chứng tỏ chị biết cách ăn mặc, trang điểm. Ngày đầu tiên tôi vào trường cấp ba với bộ quần áo của chị, mẹ đã nói với chị rằng, rồi một ngày nào đó, chị sẽ sung sướng mỉm cười khi có quyền nhắc tôi nhớ rằng chị là người chị tuyệt vời nhất thế gian bởi chị luôn san sẻ đồ dùng của mình cho em gái. Tôi cũng luôn nghĩ rằng mình thật may mắn khi có một người chị như chị, đặc biệt là khi chị đưa các anh bạn của chị về nhà chơi.
Nhà tôi có một mảnh vườn rợp bóng mát nên các anh có thể tha hồ vui chơi mà không sợ phiền mọi người. Từ dạo mấy anh bạn của chị tôi về nhà chơi, tôi bắt đầu nhận ra rằng bọn con trai cũng không đến nỗi “khó ưa” như tôi từng nghĩ. Họ vui tính và rất quan tâm đến tôi. Chị tôi thường nhất quyết không cho tôi chơi chung với chị, nhưng các anh càng tỏ ra cưng và chiều tôi hơn mỗi khi thấy chị đẩy tôi ra khỏi cửa. Một lần nọ, tôi may mắn khi các anh ghé chơi mà không có chị ở nhà. Có một anh đã ở lại trò chuyện với tôi thật lâu trước khi chạy ra sân chơi bóng cùng các bạn. Anh trò chuyện với tôi thân tình như một người bạn, hoàn toàn không giống cách anh nói với một đứa trẻ, hay với đứa em gái bé nhỏ của bạn anh… và anh luôn ôm chào tạm biệt tôi trước khi đi khỏi. Dần dần, tôi bắt đầu nhận ra một sự thay đổi lớn trong tâm hồn của mình. Mỗi ngày, tôi cứ luôn mong ngóng xem anh có tới chơi hay không. Hôm nào vắng anh, tôi lại lân la hỏi những người khác xem liệu có chuyện gì xảy ra với anh hay không. Bạn tôi nói rằng tôi không thể kết bạn với một người học cấp ba. Còn chị tôi có vẻ lo lắng khi thấy tình cảm của tôi có thể sẽ bị tổn thương. Nhưng một khi đã yêu, thì dù đó là ai đi chăng nữa, dù lớn tuổi hay nhỏ tuổi hơn, cao hay thấp, trái ngược với bạn hay giống bạn, tất cả đều không quan trọng. Khi ở bên anh, những xúc cảm cứ như những cơn gió mát phả vào tôi, và tôi biết mình không thể cưỡng lại được – tôi yêu anh.
Nhưng điều ấy cũng không có nghĩa là tôi không nhận thức được mình có khả năng bị chối từ. Tôi biết mình đang đánh cược với tình cảm và lòng tự tôn của bản thân. Nếu tôi không trao trái tim mình cho anh, anh sẽ không có cơ hội đánh vỡ nó… nhưng có điều gì đó thôi thúc tôi hãy tin tưởng anh.
Một đêm nọ, trước khi anh về, chúng tôi ngồi trước cửa ngắm nhìn bầu trời và trò chuyện về những vì sao. Anh nhìn tôi thật nghiêm túc rồi hỏi tôi có bao giờ nhìn vào những ngôi sao đang lấp lánh đó và mơ ước không. Tôi lắc đầu vì chưa từng nghe ai nói như vậy.
Anh chỉ tay về những ngôi sao phía xa tít trên bầu trời và nói: “Vậy em thử đi, linh nghiệm lắm đấy!”. Rồi anh nhìn tôi: “Hãy chọn cho mình một vì sao và ước điều em mong muốn nhất”. Tôi ngước nhìn vào những ánh sáng lập lòe và chọn một vì sao sáng nhất. Nhắm nghiền mắt lại, lòng bồn chồn như thể có hàng trăm con bươm bướm bay trong tôi, tôi ước mình có được sự can đảm. Tôi mở mắt và thấy anh đang mỉm cười trước sự thành tâm ước nguyện của tôi. Anh hỏi tôi đã ước gì và khi nghe câu trả lời của tôi, anh đã rất thắc mắc. Anh hỏi: “Lòng can đảm ư? Để làm gì vậy em?”. Tôi hít thở thật sâu rồi đáp: “Để thực hiện điều này!”.
Nói xong, tôi hôn nhẹ vào tóc anh.
Tim tôi như ngừng đập. Tôi nín thở đợi phản ứng của anh. Tôi can đảm hơn mình nghĩ. Đó là sức mạnh phát xuất từ trái tim, nó đã giúp sức cho tâm hồn tôi. Sau đó, tôi nhận thấy vẻ ngạc nhiên trên gương mặt anh, rồi ánh nhìn ấy nhanh chóng biến thành nụ cười, và nụ cười ấy vỡ thành tiếng. Phút giây anh tìm lời để nói với tôi dài tựa hàng giờ. Rồi, anh nắm lấy tay tôi và nói: “À, anh nghĩ đêm nay chúng ta thật may mắn. Vì điều ước của anh và em đều đã trở thành hiện thực!”.
Phương Thảo dịch
Theo Starlight, Star Bright