- Hu hu… hu hu… - Triệu Mộ Hiền vừa bôi thuốc, băng bó cho Đông Phương Phong Hoa vừa khóc thảm thiết.
- Mộ Hiền, em khóc lóc gì vậy, anh mới là người bị thương cơ mà! - Đông Phương Phong Hoa cười.
Sau khi trốn khỏi Đông Phương cư, anh đưa cô đến tòa nhà Đông Phương Mỹ Nhân - tầng cao nhất, về nơi lần đầu tiên hai người gặp gỡ.
Dù sao thì trốn đi đâu cũng vậy cả thôi, chi bằng ẩn náu ở nơi chốn quen thuộc cho rồi.
- Thì chính vì anh bị thương em mới khóc, nhìn thấy tay anh như vậy… - Cô nói rồi buộc chặt miếng gạc trên bàn tay anh, nhìn vết thương suýt chút nữa thì xuyên hẳn qua bàn tay, đau lòng đến mức dường như tim mình cũng bị dao chích.
- Đừng lo, chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà. - Anh tỏ vẻ không quan tâm.
- Đều do lỗi tại em mà anh phải thế này… - Cô sụt sịt, thổn thức nói.
- Em nói linh tinh gì thế, là anh có lỗi với em mới đúng, nếu không phải vì anh, em đã không phải chịu đựng những khổ cực này. - Anh xoa đầu cô, thở dài.
Cô lắc đầu, nước mắt càng tuôn chảy. Anh không hiểu rằng, tất cả những khổ đau cô phải chịu đựng những ngày qua, kể từ lúc anh nói anh yêu cô đều đã tiêu tan thành vô hình vô ảnh.
- Bây giờ em vẫn chưa an toàn đâu, anh phải nghĩ cách để cứu em. - Anh chăm chú nhìn cô, trầm tư nói.
- Không phải nghĩ nữa, em sẽ quay về Đông Phương cư. - Cô ngắt lời anh.
- Cái gì? - Anh thay đổi sắc mặt.
- Chỉ cần em về Đông Phương cư, tất cả mọi việc sẽ được giải quyết. - Cô trả lời nghiêm túc.
- Em lại nói huyên thuyên gì thế? Em quay về coi như đi thẳng vào đường chết! - Anh bóp chặt vai cô quát lên.
- Em chết còn hơn là anh chết… - Cô nhìn anh sống mũi cay cay.
Lòng anh cuộn lên, mãi mà không thở bình thường lại được. Người tính không bằng trời tính, những lời đùa cợt trước đây của anh bây giờ đều ứng vào thực tế, cuối cùng anh đã yêu cô, không đành giết cô, còn cô cũng phải lòng anh, nguyện chết vì anh…
Kết quả là, trong trò chơi mà hai người tham gia, cả hai bên đều là kẻ thua cuộc.
- Nếu phải đứng nhìn anh chết thì thà em chết còn hơn. - Mắt cô lại bắt đầu đẫm lệ.
- Ngốc ạ! Em nghĩ là nếu em chết thì anh sống còn nghĩa lý gì sao? - Anh choàng tay, xúc động ôm cô vào lòng.
Làm sao để không sợ chết? Anh đã tìm ra được câu trả lời, hóa ra, trong tim có tình yêu thì chẳng e ngại điều gì nữa cả, kể từ thời khắc anh đem lòng yêu cô anh đã có sức mạnh để đối diện với cái chết.
- Nhưng nếu anh chết em sẽ đau khổ hơn cả cái chết! Chỉ cần nghĩ đến chuyện anh chỉ còn sống không đầy hai năm nữa là em sợ hãi vô cùng… - Cô gục đầu vào vai anh khóc ròng.
Anh chau mày khẽ thở dài, cuối cùng cũng phải quyết định.
- Không có gì phải sợ cả, em hãy coi những ngày tháng này như một giấc mơ, qua nốt đêm nay thôi. Ngày mai, bước ra khỏi nơi này em hãy quên anh đi, quên Đông Phương Mỹ Nhân, quên tất cả những gì thuộc về lời nguyền Sứ mỹ nhân đi, quay về với cuộc sống trước kia của em, sống những ngày tháng như trước kia em từng sống. - Anh vỗ vỗ vào vai cô, thầm thì bên tai cô những lời an ủi.
Cô hoảng hốt đẩy anh ra, tròn mắt nhìn anh:
- Anh nói những điều này có nghĩa gì?
Anh đau đáu nhìn cô không trả lời, rồi bỗng nhiên đẩy cô xuống nền nhà bằng gỗ, cúi đầu hôn cô điên cuồng.
- Ứ ứ… - Cô ra sức tránh, chỉ muốn hỏi cho rõ ràng.
Nhưng anh không cho cô cơ hội, anh khóa chặt lấy đôi môi cô, dùng đầu lưỡi điêu luyện khuấy động cô, trêu ghẹo cô, tay trái anh khéo léo cởi dần áo cô ra, nhẹ nhàng lướt qua vết thương, lần tìm hai bầu ngực nhọn căng no tròn của cô.
- Đông Phương… - Cô luống cuống, dù toàn thân đã tê dại nhưng vẫn băn khoăn muốn biết anh định làm gì.
- Suỵt, đừng nói nữa… - Anh chặn đôi môi cô lại, tham lam áp chặt lấy cô, những đầu ngón tay cũng không ngừng vuốt ve nụ hoa của cô, làm đầu óc cô tê dại còn cơ thể run lên bần bật.
Hơi thở cô càng lúc càng gấp gáp, ý nghĩ càng lúc càng mơ hồ, đôi môi anh, bàn tay anh đuổi lý trí cô đi thật xa, tế bào toàn thân bị thống trị bởi cảm xúc mãnh liệt, không thể suy nghĩ gì được nữa…
Nụ hôn nóng bỏng của anh đi từ môi cô, đến gáy, xuống dần xuống dần, cô không biết quần áo mình từ lúc nào đã được cởi bỏ, chỉ biết môi anh nóng như lửa, hôn đến đâu, cơ thể cô bị thiêu đốt đến đấy, cho đến khi anh ngậm lấy đỉnh núi cô mút chặt, thì cô đã rơi thật sâu vào vòng ma chướng của tình dục, không thể tự mình thoát ra được nữa.
- Ư… - Mái tóc dài đen nhánh của anh xõa phủ lên vùng ngực trần của cô, từng đợt từng đợt, từng sợi từng sợi, cuộn chặt lấy trái tim thanh tân của cô, cô mê đắm vày vò mái tóc dài của anh, toàn thân mụ mị thất thần.
Anh cũng chìm đắm trong hơi thở của cô, không chỉ nâng niu hai bầu ngực ngọt ngào của cô mà hôn hít mà bàn tay anh còn gấp gáp mân mê nhụy hoa ở giữa hai đùi cô.
- Aaa! - Cô mẫn cảm co rút run rẩy, đôi môi hồng cong lên rên rỉ.
- Mộ Hiền… - Những đầu ngón tay trở nên ẩm ướt làm anh gần như phát điên.
- Aaaa… - Cô điên loạn vặn vẹo hông mình, sắp không chịu đựng nổi những khoái lạc từ phía dưới đang lan tỏa ra toàn thân.
Áo anh đã tuột xuống ngang thắt lưng, mụ mị, hỗn loạn, con thú hoang bị giam cầm trong anh đang muốn phá lồng nhảy ra, đói khát gầm gừ muốn chiếm đoạt, muốn thu phục…
Nhân lúc lý trí vẫn còn chưa bay biến hết, anh bỗng buông cô ra nhổm người dậy, cô ngạc nhiên khó hiểu, tròn xoe mắt nhìn, sợ hãi nhận ra anh đang lấy bao cao su…
Một luồng đau đớn chạy qua toàn thân, cô bàng hoàng tỉnh ngộ, cuối cùng cũng hiểu ra anh định làm gì. Giận dữ run người ngồi dậy, cô co mình lại, trân trối nhìn anh lúc này đã ở trần, nước mắt lưng tròng.
- Anh… thật là quá đáng! Hóa ra anh… định làm việc này… - Anh định hủy hoại trinh tiết cô, sau đó, đuổi cô ra khỏi thế giới của anh.
Anh thở gấp gáp, trong mắt ánh lên nỗi xúc động, xót thương và có lỗi.
- Xin lỗi em, Mộ Hiền, chỉ có cách này mới làm cho nhà Đông Phương bỏ qua em.
- Bỏ qua em, rồi sau đó thì sao? Làm như mọi việc chưa bao giờ xảy ra? - Cô đau đớn rơi nước mắt.
- Mộ Hiền… - Anh dựa sát vào cô, giơ tay ra.
- Nếu anh không cần em thì đừng động vào em nữa! - Cô vung tay đẩy anh ra, kêu lên giận dỗi.
- Anh làm sao có thể sống thiếu em? Nhưng anh không thể ích kỷ biến em thành góa phụ nhà Đông Phương, anh không muốn em mang thai đứa con của anh để rồi lại giống như mẹ anh, sống những ngày tiếp theo trong đau khổ tuyệt vọng vì mất chồng mất con… - Anh đau đớn nói.
Cô ngây dại nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh nhăn nhúm lại, nghe những lời đau đớn rút ruột từ đáy lòng của anh, trái tim cô cảm động sâu sắc.
Anh nghĩ cho cô, mới không thể không lựa chọn cách này!
Vậy thì, cô có thể vì anh mà làm gì đây? Nếu anh không muốn cô chết vì anh, nếu như đúng là chỉ được lựa chọn một cách, thế thì cô sẽ chia sẻ những áp lực và đau đớn mà lâu nay anh phải chịu đựng từ lời nguyền, cô sẽ bên anh cùng đối diện với cái chết.
Cô chầm chậm xích về phía anh, giơ tay ra ôm anh thật chặt.
- Vâng, em hiểu rồi, cũng biết phải làm gì rồi. - Cô bình tĩnh lại, trong lòng có cảm giác trong suốt và thanh khiết hơn bao giờ hết.
Anh ôm ghì lấy cô, tâm trạng rối ren phức tạp.
- Em phải sống vì anh, Đông Phương Phong Hoa ạ, em sẽ sinh con cho anh, để anh có người nối dõi. - Cô luôn miệng lắp bắp.
Anh thay đổi sắc mặt, đẩy mạnh cô ra, giận dữ nói:
- Em điếc à? Em không hiểu một tí gì lời anh nói!
- Em hiểu mà, hiểu rõ mồn một, nhưng em quyết định làm thế này, nếu anh không muốn em làm vật tế lễ thì hãy để em làm vợ anh.
- Mộ Hiền!
- Em yêu anh cho nên em không sợ gì cả, không sợ có mang với anh, không sợ lời nguyền ác độc, không sợ trở thành góa bụa, nuôi con một mình, thậm chí không sợ đưa tiễn anh lúc lìa xa… - Cô ngăn dòng nước mắt, nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Anh sững sờ, nghẹn ngào, người con gái ngốc nghếch này, em có hiểu em đang nói gì không?
- Có được không anh? - Cô thút thít hỏi.
- Em ngốc lắm! Đấy là cả một địa ngục… - Giọng anh khàn đi.
- Chỉ cần được ở bên anh, địa ngục em cũng không sợ! - Cô kiên quyết nhìn thẳng vào mắt anh nói.
Anh ngừng thở mất mấy giây, rồi cuống quýt tiến lên kéo cô vào lòng mình, hôn cô thật sâu, thật cuồng nhiệt. Có được không? Anh có được yêu cô không? Yêu người con gái có thể sống vì anh, chết vì anh, chỉ vì anh, không màng gì hết. Cho dù chỉ sống được hai năm nữa anh cũng không muốn xa rời cô…
Cô cũng mãnh liệt đáp lại anh, không còn ngượng ngùng, không còn che giấu bất cứ cảm xúc nào, buông thả bản năng hoang dã của mình để yêu cho thỏa.
Hai người lăn lộn trên sàn nhà, hai cơ thể giao hòa vào nhau đốt cháy lên ngọn lửa tình yêu mãnh liệt, hôn nhau cuồng nhiệt, cuộn chặt lấy nhau, dường như thời gian ngừng trôi, như thể qua hết đêm nay sẽ chẳng có ngày mai…
Trong không gian phỏng theo kiến trúc đời Tống rộng lớn, sàn gỗ thông tỏa ra mùi tinh dầu ngai ngái, hai người như đang ở thảo nguyên, biến thành những con thú hoang lăn lộn cuồng điên không đắn đo không ngần ngại, hai bên vồ vập đùa giỡn nhau cho đến khi bản năng thúc giục họ chiếm lĩnh nhau.
Cô đau đớn nếm trải lần đầu tiên của mình, mất đi trinh tiết nhưng cô không hề kêu đau, bởi vì cô không hối hận, có duy nhất một điều tiếc nuối là không cứu được anh khỏi lời nguyền.
Cơn đau trôi qua rất nhanh, sự dịu dàng và khéo léo của anh làm cô nhanh chóng cảm nhận được những khoái cảm từ mọi giác quan, anh chầm chậm cử động trên người cô, cô từng nhịp từng nhịp đáp lại nương theo nhịp điệu của anh, hơi thở của hai người càng lúc càng gấp gáp, tim đập dồn dập, ái tình cuồng say.
Khi cao trào dâng lên, kích thích kéo về từ tứ phía, anh khẽ gầm lên tiến sâu vào trong cô, hai cơ thể kết hợp khăng khít, lúc này cô cảm động đến mức muốn khóc, cảm thấy cuộc sống mình, sinh mạng mình từ giờ phút này mới bắt đầu có ý nghĩa.
Hai người cứ thế quấn vào nhau suốt đêm, hết lần này đến lần khác, cho đến khi kiệt sức thở dốc mới ôm nhau ngủ.
Thế gian, dường như lúc này cũng mới đắm chìm vào giấc ngủ, nhưng bánh xe định mệnh vẫn chưa ngừng quay, lời nguyền của nhà Đông Phương, sau khi Triệu Mộ Hiền trở thành đàn bà với Đông Phương Phong Hoa, bắt đầu dõi theo cô.
Trong giấc ngủ, cô mơ hồ nghe thấy tiếng người ẩn hiện đâu đây khe khẽ ngâm bài thơ…
Chiếm được Sứ mỹ nhân,
Cả họ toàn người đẹp,
Hồng nhan dễ tàn lụi,
Mệnh không quá ba mươi…
***
- Tuyệt Thế, em cố ý lỡ tay phải không? - Đông Phương Khuynh Quốc duyên dáng hất tóc, hỏi Đông Phương Tuyệt Thế.
- Em làm sao có thể lỡ tay được, đó là do Triệu Mộ Hiền quá hung dữ, dám lấy cành cây quật vào mặt em. - Đông Phương Tuyệt Thế lạnh lùng nói.
- Ơ, sao lại gọi cô ấy bằng tên đầy đủ thế? Không phải em toàn gọi bằng cách “đếm ngày” sao? - Đông Phương Khuynh Quốc cười.
- Em quên đếm rồi.
- Ặc, em mà cũng quên đếm ngày sao…
- Anh giả thua trông mới rõ ràng ấy. - Sức như anh ba mà sao lại có thể không thắng nổi Thập Tam cơ chứ?
- Thật thế à? - Đông Phương Khuynh Quốc nhún vai.
- Xí!
- Nhưng mà chú Cừu cũng cố ý sơ hở nhiều đi… - Đông Phương Khuynh Quốc nhìn Cừu Nghĩa đang đi từ phía trước lại.
- Ông ấy không hề dùng hết khả năng. - Đông Phương Tuyệt Thế xì một tiếng.
- Như này tốt quá đi, Triệu Mộ Hiền bỏ trốn, anh hai quay về chắc chắn sẽ làm ầm trời lên. - Đông Phương Khuynh Quốc có linh cảm không tốt.
- Tốt nhất là làm ầm ĩ cho long trời lở đất lên. - Đông Phương Tuyệt Thế cười khẩy rồi bỏ đi.
- Em chỉ được cái lo thiên hạ không đủ loạn thôi. - Đông Phương Khuynh Quốc nhìn cậu cười rồi đi vào nhà.
Trong khu vườn, Đông Phương lão phu nhân và Đông Phương phu nhân đang tản bộ cùng nhau, vừa đi vừa nói chuyện:
- Con dâu này, chuông báo động Đông Phương cư nhà chúng ta đã sửa rồi chứ? Liệu còn bị kêu loạn lên lúc không cần kêu không?
- Vâng, đã sửa xong rồi ạ. - Đông Phương phu nhân mỉm cười.
- Nhân viên bảo hành nói thế nào?
- Nghe nói là tiếp xúc không tốt.
- Ơ, tiếp xúc không tốt sao? Vậy thì thời điểm tiếp xúc không tốt thật là tình cờ quá…
- Đúng vậy!
- Hừm, con thật là, nuông chiều con cái cũng không nên nuông chiều đến mức độ đó chứ. - Lão phu nhân trách móc.
- Ôi mẹ, mẹ đang nói gì thế? - Đông Phương phu nhân giả ngây.
- Nói gì? Mẹ nói gì thì tim con biết lòng con hay, không ngờ Đông Phương Phong Hoa lại yêu Triệu Mộ Hiền, nếu biết sớm thì không nên để cho tụi nó hằng ngày ở bên nhau…
- Duyên phận mà, có tránh cũng chẳng thoát được mẹ à. - Đông Phương phu nhân nghĩ về cảnh gặp gỡ của mình với chồng, bỗng mỉm cười.
- Đến thế này rồi, chuyện lời nguyền chẳng biết sẽ ra sao nữa, Lỗ Mặc đã chết, Phong Hoa kiểu gì cũng không chịu bỏ Mộ Hiền, con nói xem, phải làm gì bây giờ? - Đông Phương lão phu nhân mặt mũi âu sầu nói.
- Luôn có cách giải quyết mà mẹ, con đã bảo quản lý Cừu đi tìm sư thúc của Lỗ Mặc, còn về Mộ Hiền… - Đông Phương phu nhân ngừng một chút, rồi bỗng cười gian - Mẹ, Tái ông mất ngựa, biết đâu như vậy lại chẳng là điều tốt. Nếu như cô ấy không chủ động quay về, thì tức là có thể mẹ sắp được bế chắt rồi.
Đông Phương lão phu nhân ngẩn người, mặt mày rạng rỡ, nhưng lại vội vàng nghiêm nghị mắng:
- Bế chắt thì được cái gì cơ chứ? Nếu mà ai cũng không sống qua được ba mươi tuổi thì chi bằng đừng sinh đẻ gì.
- Nhưng như vậy vẫn tiếp tục duy trì được nhà Đông Phương mà… - Đông Phương phu nhân nhìn mẹ chồng rõ là thích nhưng vẫn mạnh miệng, khẽ cười kín đáo.
- Được rồi, nếu con bé đúng là sinh được một đứa chắt cho nhà Đông Phương chúng ta, mẹ sẽ nhường nó một tí… không, tốt nhất là sinh mười đứa, mười hai đứa.
- Mẹ, mẹ coi Mộ Hiền như lợn nái vậy sao? - Đông Phương phu nhân che miệng cười.
Tiếng cười nói của hai vị phu nhân văng vẳng khắp Đông Phương cư, trong không gian trong lành nhàn nhã, câu chuyện lời nguyền dường như tạm thời được gác lại, nhưng phía góc trời gió bỗng nổi lên làm mây cuồn cuộn trôi, dự báo một cơn mưa vùng núi sắp đến, từ từ tiến dần về phía nhà Đông Phương…
Lời cuối sách
Đ
ây là một loạt truyện mới, ban đầu, chuỗi truyện này định viết về nội dung gì đó liên quan đến trà, tôi đã gọi điện cho cô bạn thân Lulu nói chuyện, lúc nhắc đến cụm từ “người đẹp phương Đông” (Đông phương mỹ nhân), ý nghĩ đầu tiên đây là tên một loại trà nổi tiếng của Đài Loan có hương vị đậm đà được nữ hoàng Anh vô cùng yêu thích…
Nhưng ngành kinh doanh trà thì có chuyện gì để viết? Điều này làm tôi nghĩ nát óc, mãi mà không bắt đầu cầm bút được.
Lulu tốt bụng còn giúp tôi tìm tòi rất nhiều tài liệu về trà, tôi cũng tìm đọc một chút tài liệu về thần trà Lục Vũ và bộ “Trà kinh” của ông, sau đó vừa đọc vừa suy nghĩ, vừa nghĩ lại vừa sửa, rốt cuộc thì thành như thế này…
Đúng vậy, người ta đọc hết cuốn truyện này nhất định sẽ nghĩ bụng: Truyện này thì có liên quan gì đến trà? Khác nhau một trời một vực mà!
Từ một điểm này nhảy sang điểm khác, câu chuyện luôn ở một thời điểm đặc biệt nào đó nhảy vào trong đầu, nhưng câu chuyện này so với điểm xuất phát ban đầu đã được nghiền ngẫm rất lâu thì chẳng giống một chút nào cả. Khi đó, tôi rất vui mừng nói lời tạm biệt với cảm hứng cũ của tôi, để tất cả đi vào trục chính của câu chuyện mới.
Tuy nhiên, điều duy nhất không thay đổi, là tên của chuỗi truyện vẫn là “Đông Phương Mỹ Nhân”, hơn nữa, mỹ nhân đều là đàn ông.
Cảm ơn Lulu đã đề xuất trong lúc tôi đang đau đầu suy nghĩ nên để nhân vật chính là nam hay nữ, cô ấy nói mỹ nhân cũng có thể là đàn ông chứ! Vớ được câu này của cô ấy tôi quyết định cho nhân vật chính là nam, không những thế ai cũng đẹp đẽ long lanh…
Câu chuyện, bắt đầu từ việc bốn anh em nhà Đông Phương đẹp đến mức dị thường, đẹp đến mức làm người ta nghi hoặc…
Nhưng mà Lulu này, khi cậu nhìn thấy quyển sách này xin đừng có ngạc nhiên quá, bởi vì tất cả câu chuyện đều hoàn toàn khác so với lúc chúng ta thảo luận. (Hia hia… - cười gian ác)
Nhưng mà, từ trà thành sứ Tống - hai thứ đều gây bất ngờ như nhau mà, và tớ không hề lười biếng mà rất chăm chỉ tra cứu tài liệu nên cũng bổ sung được rất nhiều kiến thức.
Trong quá trình viết quyển sách này, tôi đi Đài Bắc xem liveshow của Dương Tông Vỹ, lần đầu tiên đến khu liên hiệp thể thao Arena đã mang lại cho tôi cảm giác rất phấn khích cùng nhiều cảm xúc khác nữa.
Thử nghĩ xem, một người hát mà có nhiều người hâm mộ ủng hộ và yêu thích như vậy, nếu mà họ cổ vũ và tôn vinh nhiều hơn nữa, thì áp lực sẽ lớn đến chừng nào! Mỗi người hâm mộ đều mong đợi những điều khác nhau ở anh ấy, cũng có những yêu cầu khác nhau nữa, anh ấy làm sao có thể đáp ứng được tất cả mọi người, thỏa mãn được bấy nhiêu lòng hâm mộ yêu thích (hoặc ghê tởm) của từng người đối với anh?
Cho nên, chỉ có kiên định làm con người thật của chính ta, mới không bị lạc lối hoặc đánh mất mình giữa những tiếng vỗ tay và phỉ báng!
Tôi thì không được giỏi giang như Dương Tông Vỹ, và cũng may mắn không phải lộ diện đối mặt với ai cả, nhưng trong quá trình viết sách tôi cũng gặp những vấn đề tương tự như vậy, có phê phán, có khen ngợi, có yêu thích, có ghen ghét, nếu mà thực sự muốn để tâm thì rất dễ bị sa lầy, hoang mang không biết mình sai ở đâu, đặc biệt là trong thời đại mạng internet hưng thịnh như bây giờ, lời phê bình luôn được truyền đi với tốc độ nhanh nhất, trực tiếp, và cũng sắc nhọn, nếu không có một nội tâm vững mạnh và sự định hình cho bản thân, thì hầu như sớm muộn sẽ mắc chứng trầm cảm. (Thật ra, từ lâu rồi bạn bè đã bảo tôi có khuynh hướng bị bệnh này… haizzzzz!)
May mà viết lách đã chừng này năm, cũng dần dần nhận ra cho dù bạn làm như thế nào cũng chẳng có cách nào hài lòng được tất cả mọi người, tôi bắt đầu biết cách điều chỉnh bản thân, bắt đầu hiểu ra rằng, một câu khen ngợi chỉ có thể khiến người ta vui được một tiếng đồng hồ, thì sẽ phải đau khổ vì một lời phê bình cả một tuần trời, điều đó thật là không khôn ngoan, vậy thì có đáng không?
Rất nhiều người luôn luôn chỉ tập trung chú ý đến người không thích họ, rồi nát óc tự hỏi, tại sao họ lại không thích, nghĩ mọi cách để có được sự chấp nhận của họ, mà quên đi việc quay đầu lại cảm ơn những người luôn ở bên cạnh họ, yêu quý họ, rồi vì họ mà càng cố gắng hơn.
Viết loạt truyện này, rất mừng là tôi tìm lại được niềm vui ban đầu của tôi, không đi tìm nào là phong cách ư, công thức hóa ư, càng không quản viết vậy có buồn cười không, chỉ viết cái mình thích viết, cái mình muốn viết, được vậy thôi là tốt rồi.
Tôi nghĩ, viết sách giống như thiết kế xây dựng một khu vui chơi giải trí quy mô lớn, từ cuốn “Ảnh tử bảo tiêu” ban đầu đến “Ngũ hành kỳ lân”, rồi từ “Tung hoành tứ hải” đến “Bắc đẩu thất tinh”, liên tục cho đến tác phẩm “Quần hùng loạn vũ” mới hoàn thành gần đây, tôi không ngừng xây dựng những quần thể chủ đề cho khu vui chơi của mình, hơn mười năm nay, từ lúc chỉ mình tôi vui đùa trong khu giải trí cho đến bây giờ có rất nhiều bạn bè du khách vào cùng chơi, có người chơi cùng mình, là một điều vui sướng nhất.
Trong tương lai khu vui chơi giải trí của tôi sẽ tiếp tục được xây dựng và mở rộng, chào đón mọi người đến thăm, nhiệt tình vui vẻ chơi cùng tôi trong khu vườn tiểu thuyết này, cùng chơi, cùng vui!
Lời nguyền nhà Đông Phương dường như chưa giải được, nhưng không sao, quả bom thứ hai sắp sửa nổ, hãy đợi xem Đông Phương Thiên Kiêu có tìm được cách hóa giải không.
Hẹn gặp lại các bạn.