Hôm đó anh vừa đi xa về liền đến thăm tôi, thấy tôi đang tự học làm bánh giết thời gian, anh nói rằng muốn nán lại chờ thưởng thức bánh do chính tay tôi làm. Tôi vừa mang bánh và trà lên mời anh, còn chưa trò chuyện được mấy câu, chợt thấy chuông điện thoại của anh reo. Dĩ nhiên lại là Ngọc Uyên gọi, nhưng lần này anh cũng như mọi lần, đều chỉ nhấc máy và nhanh chóng nói: “Anh đang có việc bận”.
Nếu không phải tôi nghe nhầm, đầu dây bên kia dường như vọng đến tiếng cười lớn của Ngọc Uyên. Sau đó cô ta nói thêm một vài câu gì đó, gương mặt anh đang bình tĩnh chợt chuyển sang kinh hoàng. Anh hãi hùng, luống cuống nói lớn:
- Đừng, em đừng có nghĩ quẩn như vậy! Uyên, em nghe anh nói…!
Cô ta lại đáp lại một vài lời, anh ngay tức khắc không thể ngồi yên. Anh đứng bật dậy, chỉ nhìn qua tôi một cái, trong mắt ngập tràn hỗn loạn.
- Đợi anh, em đừng làm vậy! - Anh hét lớn vào điện thoại rồi vội xoay người đi.
Tôi cũng cảm thấy bất an, vội vàng đuổi theo anh. Anh bước vào xe, đầy khổ tâm nói:
- Là do anh, Ngọc Uyên muốn tự sát, anh phải đi ngăn cô ấy.
- Để em nói chuyện với cô ấy. - Tôi liền nói rồi theo anh vào xe.
Có lẽ anh cũng không biết chính xác Ngọc Uyên ở đâu, chỉ nhanh chóng lái xe theo cảm tính. Xe đi về phía một cây cầu, tôi chợt nhớ đến chuyện trước đây Ngọc Uyên nói rằng cô ta từng định nhảy xuống sông tự vẫn nhưng được anh ngăn lại. Phải chăng ngày hôm nay khi nhận thấy tình cảm của anh dành cho mình không còn nguyên vẹn, cô ta liền muốn dùng cách này chỉ để níu kéo anh, hoặc không cũng khiến anh và tôi phải day dứt mãi? Ngọc Uyên, cô ta làm như vậy thật ngu ngốc. Sau nhiều biến cố, bản thân tôi cho rằng mỗi con người nên tự trở nên mạnh mẽ, không một ai có thể giúp đỡ được chúng ta tốt hơn chính mình. Và quan trọng là, có cố níu kéo cũng không thể giữ nổi một người muốn ra đi, dù luyến tiếc đến mấy không thể đưa mình quay ngược trở lại quãng thời gian đẹp đẽ…
Chạy lên gần giữa cầu đã thấy rất đông người nhốn nháo quây lại. Phía trên một nhịp cầu cao, có bóng một phụ nữ trẻ tuổi đứng chênh vênh. Nếu không phải vừa biết chuyện Ngọc Uyên muốn tự sát thì suýt nữa tôi không nhận ra cô ta bởi trong ấn tượng của tôi, bộ dạng của cô ta luôn xinh đẹp chỉn chu chứ không phờ phạc hốc hác như bây giờ.
Không nghĩ là cô ta lại liều mình trèo lên cao như vậy, lẽ nào cô ta không chỉ muốn dọa anh mà có khả năng làm thật?
Lúc này cô ta thực sự thảm hại, vì trèo lên cao mà trên chiếc đầm trắng đầy những vết rách, tóc dài bị gió thổi tung xõa xượi, một vài lọn tóc còn dính bết với nước mắt. Bên dưới, mọi người xôn xao, có người chỉ chỉ trỏ trỏ, có người lắc đầu, cũng có người tiếp tục khuyên giải cô ta.
Anh nhanh chóng cố chen vào giữa đám đông, không giữ nổi bình tĩnh hét lên:
- Mọi người làm gì vậy? Mau ngăn cản cô ấy, mau gọi thuyền cứu hộ!
- Cô ta dọa nếu gọi cứu hộ đến thì cô ta trực tiếp nhảy từ trên đó xuống mặt cầu! - Một người đàn ông khổ sở nói - Anh là gì của cô ta? Nếu là người nhà thì mau khuyên giải!
Mang bụng bầu nặng nhọc, tôi gắng lắm mới chen được vào trong. Ngọc Uyên dường như đã nhận ra sự có mặt của tôi và anh, cô ta bỗng bật cười như điên như dại, thân thể càng chới với. Bây giờ là đầu mùa lũ, dưới chân cầu nước chảy rất xiết, nếu lỡ rơi xuống đó thì rất khó có đường sống, kể cả có đội cứu hộ chuyên nghiệp cũng không thể đảm bảo.
- Uyên! - Anh ngẩng đầu sốt sắng gọi cô ta - Em mau xuống đây, chúng ta cùng nói chuyện!
- Không đâu… - Nước mắt của Ngọc Uyên như từng mảnh pha lê rớt xuống - Em tỉnh ngộ rồi, anh không yêu em dù chỉ một chút, anh chỉ thương hại em mà tôi. Bảy năm qua em chống đỡ được cũng chỉ vì một niềm tin rằng trên đời này vẫn có một người như anh còn đối xử tốt với em… Em thậm chí luôn nghĩ rằng anh cũng yêu em, dù anh có rất nhiều nỗi khổ tâm, dù anh có nhiều việc phải làm… nhưng bao lâu em cũng có thể đợi…
Cô ta từng giống như tôi, trong lúc đau khổ tuyệt vọng thì gặp được anh, được anh sưởi ấm che chở. Có điều thời gian cô ta ở bên anh so với tôi thì dài hơn rất nhiều, cho nên càng khiến cô ta lụy thuộc vào anh?
Anh đau khổ lắc đầu, chỉ mong cô ta có thể bình tâm suy nghĩ lại:
- Uyên, đây không phải điều anh muốn. Em trở nên như thế này, ngàn vạn lần là lỗi của anh. Em mau xuống đây, mọi việc có thể từ từ nói tiếp. Không phải anh đã nói với em, bất cứ lúc nào cũng phải sống cho mình sao?
Tôi định bước lên nói với cô ta điều gì đó thì bỗng thấy cô ta trừng mắt nhìn thẳng về tôi, bi ai cười:
- Em ở bên cạnh anh bảy năm tại sao lại không bằng một đứa con gái đã xa cách những mười lăm năm về trước? Em có chỗ nào không bằng cô ta? Tại sao cả anh và Mạnh Quân đều quan tâm đến cô ta? Nhưng được rồi, tất cả không còn quan trọng. Quan trọng là tất cả mọi thứ với em đã quay lại vạch xuất phát khi em mới gặp anh. Giờ thì em không còn gì cả. Anh biết đấy, ngoài anh ra em không còn người thân nào trên đời, nếu anh không lấy em, trên đời này liệu còn có người đàn ông nào dám lấy em? Chắc đây là sự trừng phạt của ông trời dành cho em, em đã quá nhiều lần cố chấp theo đuổi những thứ ngoài tầm với…
- Ngọc Uyên, anh cũng không rũ bỏ em, em mau xuống đây! - Anh rối bời nói, định liều mình trèo lên thành cầu đỡ cô ta xuống.
- Anh đừng lên đây, em sẽ lập tức nhảy xuống!
- Ngọc Uyên hét lên, sau khi anh ngưng lại mới cười tiếp - Để em nói hết, để em nói hết, ha ha… Anh không rời bỏ em, anh có thể tiếp tục ghé qua chỗ em, chu cấp cho em… nhưng tất cả những thứ đó đều không phải thứ em cần, nó không thể níu kéo em với cuộc sống này. Anh thương hại em, nhưng có lẽ ngay từ đầu em đã khiến anh khinh thường. Anh cũng biết em nhân lúc anh say để gần gũi anh, khiến quan hệ của chúng ta vượt qua giới hạn. Nhưng em cũng từng làm thế với Mạnh Quân để có được hắn… Chẳng qua em biết anh là người tốt, anh sẽ không bao giờ phũ phàng với em như hắn.
Lời Ngọc Uyên nói khiến tôi vô cùng kinh ngạc, một người con gái lại có thể liều lĩnh làm đến mức đó, đủ thấy cô ta là kiểu người sống chết điên cuồng vì yêu. Hoặc có thể do từng gánh chịu cuộc sống mồ côi, cơ hàn và thiếu thốn tình cảm khiến cô ta trở nên như vậy. Chí ít tôi vẫn hạnh phúc hơn cô ta khi cha tôi đã cố gắng lấp đầy khoảng trống của mẹ để lại.
Chưa để tôi kịp thích ứng với sự thật này, Ngọc Uyên lại nhìn tôi, cay đắng nói tiếp:
- Yến Phương, Mạnh Quân thực sự là một kẻ bất cần và bạc bẽo. Biết hắn coi trọng tình cha con, tôi đã cố gắng bằng mọi cách để có một đứa trẻ với hắn. Hắn luôn luôn dùng biện pháp phòng tránh lúc ở bên tôi, nhưng tôi đã lén qua mặt hắn để mang thai. Chỉ có điều, một đứa trẻ cũng không thể níu kéo con người đó… - Quay sang anh, cô ta cười nhạt - Vũ Thuyết, giờ anh đã thấy mọi sự xấu xa của em rồi, anh sẽ không cần em nữa.
Anh thoáng trầm ngâm rồi lại thở dài. Sau cùng, anh vẫn nhìn thẳng vào cô ta, lời nói kiên định chắc chắn:
- Không đâu, anh vẫn cần em. Dù quá khứ của em như thế nào, anh đều không bận tâm.
Nước mắt của Ngọc Uyên trào ra, lạ kỳ thay, cô ta giống như tôi hôm đó, giọng nói đầy run rẩy nghẹn ngào, câu từ thốt ra cũng lặp lại tương tự:
- Anh… trước giờ vẫn là người tốt như vậy… Bất thình lình, Ngọc Uyên gieo mình xuống dòng nước. Không một ai kịp phản ứng, bản thân tôi cũng nghĩ là cô ta sẽ mãn nguyện mà từ bỏ ý định tự vẫn.
Nhưng càng bàng hoàng hơn, anh lại bất chấp sống chết lao theo cô ta. Trước mắt tôi, bóng dáng anh vụt khỏi tầm mắt như một hư ảnh. Khoảnh khắc đó đầu óc tôi dường như trống rỗng, chỉ kịp hét lên một tiếng “ĐỪNG!”, thân thể tôi cũng vô định nhào ra, cánh tay cố với theo bóng anh đang rớt xuống lòng sông thăm thẳm cuồn cuộn. Nhưng tôi không đuổi kịp anh, cũng không nắm lại được gì, phía sau đã có người ôm tôi lại. Mạnh Quân, thì ra hắn đã đứng trong đám đông, ngay phía sau tôi từ bao giờ mà tôi không hề biết.
Hai tai tôi ù lên, dường như chỉ láng máng thấy xung quanh người ta đang xôn xao. Tôi cố gắng thoát khỏi vòng tay hắn, chen ra chỗ đám người nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy bóng dáng Ngọc Uyên như một chấm nhỏ sắp bị nhấn chìm bởi dòng nước, cô ta bị rơi vào một vũng xoáy còn anh thì cố gắng liều mạng tới cứu cô ta. Thuyền cứu hộ đã được huy động, nhưng còn cách họ rất xa…
Tôi gào lên, khóc trong điên loạn. Một lần nữa, đây còn có thể là vĩnh viễn, tôi để vụt mất anh… Nỗi đau đớn chẳng còn là sự ấm ức buồn bã đơn thuần của tuổi niên thiếu, cái cách mà vết thương mới khắc sâu vào lòng tôi sẽ là dai dẳng day dứt mãi mãi…
Nhìn anh nhảy xuống theo cô ấy mà bất lực, không cách nào cứu vãn. Nhìn trong mắt anh có bao nhiêu mệt mỏi và tuyệt vọng nhưng vẫn kiên trì muốn cứu vãn Ngọc Uyên.
Đội cứu hộ không tìm được họ. Mọi hy vọng dường như đều vụt tắt. Sau một tháng trời ròng rã tìm kiếm, cũng không có bất cứ kết quả gì.
Cuối cùng, cha anh đành báo tử và làm tang lễ nghi thức cho hai người họ.
Người đàn ông tưởng chừng máu lạnh đó, trong một tháng tìm kiếm thi thể của con trai cả, tóc cũng đã bạc trắng. Tôi nghĩ ông ta cũng không đóng kịch, bởi xung quanh đôi mắt đầy mệt mỏi, những nếp nhăn bỗng chốc ngày một hằn sâu kia đã tố cáo tất cả.
Thế nhưng, trước họ tộc hàng trăm người, trước hàng ngàn nhân viên và khách khứa đến thăm viếng, ông ta vẫn đứng rất vững, gương mặt vẫn rất bình tĩnh. Đây có lẽ là vở kịch bi ai nhất mà ông ta phải diễn.
Sợ rằng ngay cả Mạnh Quân sau này cũng không theo kịp tố chất lãnh đạo dứt khoát tuyệt tình của ông ta.
Sau khi anh và Ngọc Uyên cùng nhau ra đi được gần ba tháng, không khí trong nhà anh đang ngập tràn u ám cũng đổi khác hơn một chút khi tôi sinh hạ con trai đầu lòng. Cha anh đặt cho nó một cái tên rất đẹp, mọi người đều bế nó, ngoại trừ cụ nội.
Bà nội anh sau ngày đó đã đột quỵ, khó khăn lắm mới gượng dậy được. Sau khi sức khỏe khá hơn, bà đã chuyển về sống với một người cô ruột của anh chứ không tiếp tục ở lại căn nhà đó nữa. Tôi nghĩ có thể bà sẽ không bao giờ chấp nhận sự thật này…
Lúc chứng kiến người ta dọn đi đồ đạc trong căn phòng của anh, tôi thấy rất nhiều tranh vẽ. Đúng như những gì Mạnh Quân từng kể, anh đã vẽ tôi, rất nhiều bức. Còn có một bức tranh mới vẽ gần đây, ngay trước ngày anh mất. Trong bức tranh đó, có một gia đình bốn người, cha mẹ dắt tay con trai con gái đi dạo trên bờ biển…
Đây là những điều mà anh từng nghĩ đến sao? Bấy giờ tôi lại ước, nếu như người phụ nữ trong bức tranh đó không phải tôi thì tốt rồi…
Có thể trong trái tim anh vẫn luôn dành sẵn chỗ cho tôi cũng như trong trái tim tôi, hình bóng của anh mãi mãi cũng không mất đi. Nhưng đến cuối, anh cũng không bỏ rơi Ngọc Uyên, anh không màng đến sinh mạng, họa chăng anh đã nghĩ rằng sẽ không để cô ấy ra đi trong cô đơn. Bất hạnh, bế tắc, thù hận, nghiệp chướng… không chỉ đeo bám mình cô ấy, bản thân anh cũng từng khổ đau không có lối thoát…
Tôi miên man suy nghĩ cho đến lúc Mạnh Quân bước vào. Vội đặt bức tranh của anh xuống, tôi toan xoay người rời đi thì hắn giữ lại.
Hắn không nói gì, lặng lẽ cầm bức tranh lên xem. Bỗng dưng miệng hắn cười buồn, hơi lẩm nhẩm:
- Thật đẹp, cảm ơn anh…
Tôi ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn, Mạnh Quân bỗng lật ra mặt sau bức tranh. Một góc có lưu lại chữ kí và bút tích của anh: “Chúc hai em mãi mãi hạnh phúc”.
- Vậy là sao? - Tôi không khỏi ngỡ ngàng, lấy lại bức tranh nhìn cho rõ cả mặt trước lẫn mặt sau.
- Anh ấy từng nói với anh rằng sẽ vẽ tặng chúng ta. - Hắn liền giải thích - Thật ra trước ngày anh ấy gặp nạn ít lâu, bọn anh đã giảng hòa…
Tôi bật khóc, Mạnh Quân ôm chặt lấy tôi. Một hồi lâu qua đi, đợi tôi đủ bình tĩnh lại, hắn mới lên tiếng nói:
- Phương, chúng ta cùng trở về nhà nhé.
Tôi yên lặng vài giây, lát sau mới miễn cưỡng trả lời:
- Được. Nếu anh ấy cũng đã chứng nhận cho anh thì tôi đồng ý…
Hắn thở dài, ghé vào tai tôi, lời nói chậm rãi đầy thiết tha:
- Ở một nơi nào đó, hai người bọn họ có thể bỏ lại quá khứ bắt đầu lại từ đầu. Chúng ta có thể không?
Tôi không trả lời. Liệu có một ngày, tất cả đau đớn đều lùi vào dĩ vãng, chúng tôi sẽ còn có thể bắt đầu lại sao?
Đó có thể là chuyện của tương lai, bởi lẽ hiện tại tôi vẫn chưa thể dung hòa được con người hắn…
Cuộc sống là như vậy, để có bình an hạnh phúc, con người vẫn phải phấn đấu không ngừng.
Tha thứ, buông bỏ… Mấy chữ ngắn ngủi như vậy nhưng lại nặng biết mấy.
Năm năm sau.
Có một ngày tôi dẫn con trai đi Hồng Kông du lịch, trên đường phố sầm uất đông đúc bất chợt thấy hai bóng người quen thuộc.
Một người đàn ông chững chạc điềm đạm đang dẫn theo một cô gái xinh đẹp nhưng điệu bộ có vẻ ngớ ngẩn.
Cô ấy ngờ nghệch cười nói, chỉ trỏ không ngừng, nhưng nụ cười lại rất thuần khiết. Người đàn ông bên cạnh vẫn rất kiên nhẫn, dịu dàng dắt tay cô ấy đi, không bận tâm đến việc có ai đang hiếu kỳ nhìn bọn họ không. Bất cứ cái gì cô ấy đòi, anh đều mua cho rồi đặt vào tay cô. Bọn họ xem chừng rất hạnh phúc.
Tôi đờ đẫn nhìn họ đi ngang qua mình, bỗng nhiên con trai níu áo tôi nói:
- Mẹ, cô kia lớn rồi sao cũng giống con, vẫn còn chơi Batman?
Giọng nói trẻ con lanh lảnh của Bin dường như rất dễ gây chú ý, ánh mắt của người đàn ông hơi nhìn sang.
Anh giật mình. Sau đó cùng tôi mỉm cười. Vài giây ngắn ngủi, nhưng ánh mắt đã truyền đạt mọi tâm tư. Có lẽ tâm hồn chúng tôi còn một ít nhiều tương thông, nên tôi hiểu ý rất nhanh.
Tôi trong suốt năm năm qua, mỗi lần nhớ đến anh, tuy đau khổ nhưng ít nhiều vẫn ôm hy vọng mơ hồ rằng bọn họ còn sống. Chợt nhớ đến lời nói năm đó đầy ẩn ý của Mạnh Quân, thì ra bọn họ thực sự đã bắt đầu lại…
Tôi và anh không nói lời nào, gật đầu chào rồi lẳng lặng dẫn người bên cạnh đi về hai phía.
Tin vào trên đời này có định mệnh, tôi vẫn còn gặp lại được anh.
Nhưng lần này có thể thanh thản ngoảnh đầu, thầm chào anh hai từ “Tạm biệt”…