Có một chú Khỉ con rất chi là nghịch ngợm. Chẳng lúc nào chú chịu ngồi yên, hết chạy bên này lại chạy bên kia, thoăn thoắt, thoăn thoắt.
Ôi, khỏi phải nói, mẹ chú mệt với chú đến cỡ nào. Thi thoảng chú lại nhảy lên đầu, lên cổ mẹ. Chú lấy hai tay cào vào đầu mẹ khiến mẹ phải kêu lên: “Ối, ối, mẹ đau quá Khỉ con ơi!”.
Mỗi lần nghe thế, Khỉ con cười lích rích lích rích rồi ngẩn người ra hỏi lại: “Mẹ đau thật á, con cào nhẹ mà”.
“Ừ, mẹ đau thật. Lần sau cái tay này không được làm mẹ đau nhé”. Khỉ mẹ lắc lắc cái tay nghịch ngợm của Khỉ con mà dặn dò.
Nhưng Khỉ con chỉ nhớ được một lúc thôi. Chú tiếp tục nhảy nhót. Và lại nhảy ào lên cổ mẹ.
Khỉ con cứ chạy khắp khu rừng, trèo từ cành nọ sang cành kia. Mẹ dặn phải tự đi kiếm ăn nhưng Khỉ con chẳng để ý, vì chú biết, cứ về đến nhà là thế nào mẹ cũng để phần thức ăn cho mình rồi. Thức ăn Khỉ mẹ kiếm được thì ngon vô cùng. Có lúc là quả chuối vàng hượm, món thích nhất của Khỉ. Khi lại là một quả ổi ương ương, thơm thơm giòn giòn, cắn vào thật đã. Nên cứ chạy chơi chán đến khi đói bụng là Khỉ con tìm đường về nhà.
Nhưng hôm đó, Khỉ về và gọi mãi mà không thấy mẹ đâu. “Mẹ ơi, mẹ ơi”, Khỉ con ngơ ngác.
Lạ nhỉ, có bao giờ như thế này đâu. Mọi hôm cứ nghe thấy tiếng nhảy nhót của Khỉ con từ đằng xa là mẹ đã lên tiếng: “Khỉ con ơi, về thôi con, mẹ để phần thức ăn cho con đây này!”.
Thế mà hôm nay, mẹ đâu nhỉ. Ôi Khỉ con muốn khóc quá đi.
Nó chạy khắp nơi tìm mẹ. Cả khu rừng vắng lặng. Buổi trưa các con vật đều đang lim dim ngủ. Nó hỏi một chú sóc đang gà gật trên cây: “Này Sóc, cậu có thấy mẹ tớ đâu không?”.
Sóc giật bắn người, dụi mắt rồi nhè nhẹ lắc đầu.
“Ôi, phải làm sao bây giờ?” Khỉ con đứng đó, mắt đỏ hoe.
Nắng đã lên quá đầu người. Khỉ con lang thang ra đến tận bìa rừng. Chú đã gọi mẹ lạc cả giọng mà vẫn không thấy mẹ đâu. Khỉ con mệt quá, lại đói nữa. “Mẹ ơi, sao mẹ đi đâu thế!” Khỉ con vừa đi vừa tự hỏi trong những tiếng nức nở.
Chú bò ra bờ suối nhấp ngụm nước. Nước mát làm Khỉ con tỉnh táo hơn hẳn. Chú ngồi lặng im suy nghĩ. Mẹ thì có thể đi đâu được nhỉ? À, có thể là mẹ sang khu rừng kế bên. Hôm trước Khỉ con nghe mẹ dặn là nếu có chạy sang bên đó chơi thì nhớ tự kiếm lấy mấy quả rừng. Bên đó nhiều loại quả hơn còn bên này rừng bắt đầu thưa thớt rồi.
Nghĩ đến đó, Khỉ con chạy như bay về phía khu rừng kế bên. Một vài cành gai cào vào lưng nhoi nhói nhưng Khỉ con cứ mặc kệ. Chú dừng lại ở một gốc cây cổ thụ ngay cạnh bìa rừng. Chú trèo lên cao thật cao. Mồ hôi túa ra đầm đìa. Lên cao chú sẽ quan sát được rõ hơn.
Chú đứng phóng mắt ra xa và đưa tay lên miệng làm loa gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi, Khỉ con của mẹ đây mẹ ơi!”.
Và rồi, chú nghe như có tiếng thì thào: “Khỉ con ơi, Khỉ con ơi, mẹ đây!”.
Ôi, chú nhìn thấy rồi, mẹ nằm ngay dưới một gốc cây bên cạnh. Mẹ có vẻ như đang bị đau. Khỉ con chạy ù xuống, ôm chặt lấy mẹ ríu rít: “Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ sao thế, con đi tìm mẹ mãi”.
Khỉ mẹ mở mắt nhìn Khỉ con. Khỉ mẹ nắm lấy tay Khỉ con và mỉm cười: “Không sao, mẹ không sao đâu. Mẹ đi tìm quả cho con nhưng bị trúng mũi tên”.
“Ôi không!” Khỉ con ôm choàng lấy mẹ. “Mẹ ơi, mũi tên đâu hả mẹ?” Khỉ con sờ khắp người và dừng lại nơi chân mẹ đang rỉ máu.
“Mẹ chờ con nhé!” Khỉ con chạy ù đi. Vì Khỉ con nhớ có lần mẹ đã dạy cách tìm và nhận biết một loại lá cây có thể cầm máu. Cây gì nhỉ? Giá như lúc đó Khỉ con nghe mẹ chăm chú hơn. Khỉ con chạy loang loáng, vừa chạy vừa nhớ lại những lời mẹ dặn. A đây rồi. Cuối cùng thì Khỉ con đã nhớ được loại cây mẹ chỉ. Lúc bứt lá, Khỉ con thấy gần đó có cả mấy cây táo liền hái luôn mấy quả táo. Sau đó, Khỉ ôm cả táo và lá vào lòng rồi chạy về phía mẹ.
Về đến nơi, Khỉ con nhai lá, rịt vào vết thương cho mẹ rồi mời mẹ thưởng thức từng quả táo.
Khỉ mẹ mở mắt nhìn Khỉ con và từ đôi mắt mẹ ứa ra những giọt nước.
“Mẹ ơi, mẹ buồn hả mẹ? Mẹ buồn vì con đã bỏ mẹ đi chơi, để mẹ phải nằm chịu đau phải không mẹ?”.
Khỉ mẹ ôm chặt Khỉ con vào lòng: “Không đâu con, mẹ cảm ơn con. Con của mẹ đã lớn rồi”.
Nắng chan hòa khắp khu rừng. Hai mẹ con Khỉ dựa đầu vào nhau và thiếp vào giấc ngủ. Trong mơ, Khỉ con thấy mình vẫn chạy khắp cả khu rừng, nhưng không phải chạy chơi, chú còn biết đi kiếm những quả ngon về cho cả hai mẹ con nữa.
Bất giác, Khỉ con mỉm cười, ngay cả trong giấc mơ.
Hãy nói cho mẹ biết:
♥ Khỉ con có những cách thể hiện tình cảm với mẹ của mình buồn cười thật đấy. Khỉ con hay lấy tay cào lên người mẹ khiến mẹ đau, còn bé, bé thể hiện tình cảm với mẹ của mình như thế nào? Bé dụi đầu vào lòng mẹ xem nào. Rồi, bé ôm mẹ, thơm mẹ, nói lời yêu mẹ nữa. Bé thử làm như vậy xem mẹ có vui không nào?
♥ Khỉ con thích ăn chuối, còn bé, bé thích ăn gì nhất? Món gì của mẹ nấu mà bé thích nhất ấy nhỉ?
♥ Khi không tìm thấy mẹ, Khỉ con đã buồn thế nào nhỉ? Còn bé, nếu đi học hay đi chơi về mà không thấy mẹ, bé có buồn không?
♥ Khỉ con biết chạy đi lấy lá rịt vào vết thương cho mẹ, hái táo mời mẹ ăn nữa. Còn bé, bé biết giúp mẹ làm gì rồi nào?
♥ Bây giờ thì mình chơi trò đóng vai nhé. Bé nhận làm Khỉ con hay nhận làm một bà mẹ Khỉ? Bé hãy đóng lại theo vai của mình với mẹ nhé.
♥ Và nữa, bé thử nói cho mẹ nghe xem, trong khu rừng, bé thích nhất con vật nào? Vì sao vậy?