• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Đường mây trong cõi mộng
  3. Trang 29

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 28
  • 29
  • 30
  • More pages
  • 55
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 28
  • 29
  • 30
  • More pages
  • 55
  • Sau

Khai thị cho Ngô Khải Cao

Ngô Khải Cao quy y Tam Bảo và trì trai giới đã bao năm, nay lại đến Lô Sơn, cầu thọ giới pháp, làm đệ tử trong pháp môn, để kết duyên xuất thế trong vị lai, nhân vì đó mà có pháp danh là Phước Thường, hiệu là cư sĩ Tịnh Tâm; thọ giới Ưu bà tắc, rồi lại dâng hoa, đến thỉnh vấn. Lão nhân vì vậy khai thị rằng tất cả nghiệp hạnh ở thế gian đều là vô thường, và cứu cánh đều là nhân khổ1. Chúng sanh đồng hội tụ, và cảm sanh đến cõi Ta Bà đau khổ, nên gọi cõi này là kham nhẫn. Kẻ ngu mê, lấy khổ làm vui2, chuyên thêm tham ái, lại tăng gốc khổ, mà không biết sự thiết yếu của việc xuất ra biển khổ3. Thực là điên đảo!

1 Cứu cánh đều là nhân khổ: ý nói tìm ra nguyên nhân để thoát khổ là cứu cánh cho mọi vấn đề.

2 Lấy khổ làm vui: không biết những cái “vui” đó dễ dẫn đến bám chấp, tham đắm, dẫn đến khổ.

3 Xuất ra biển khổ: giải thoát khỏi biển khổ.

Thế nhân nếu có một niệm, biết là vô thường, khổ, không4, mà phát tâm cầu xuất ly, tức là người đại trí huệ. Lại nữa, nếu có một niệm phản tỉnh5, phát khởi tâm chán khổ, tức là bước trên con đường xuất ra khỏi khổ đau. Ngoài ra, nếu có một niệm nguyện cầu sanh Tịnh Độ, tức là có căn bản thành Phật.

Phật thuyết giới pháp, thiết yếu là dạy người ngưng ác hành thiện. Ác ngưng tức tâm tịnh. Tu thiện tức khổ diệt hết. Khổ diệt hết tức tăng phước. Tâm tịnh tức làm nhân cho cõi tịnh. Khổ diệt hết tức làm gốc cho cõi Cực Lạc. Tầng phước tức làm quả cho thường lạc. Thế nên, biết rõ rằng một niệm phát khởi tâm thọ giới6, tức là các việc khổ có thể đoạn trừ; các việc phước lành có thể hội tụ; sanh tử có thể ra khỏi; cõi Tịnh Độ có thể vãng sanh. Tất cả đều từ một niệm phát khởi lúc đầu tiên làm nhân địa.

4 Không: chỉ tánh không, tức vạn vật không có tự tánh mà do duyên sinh.

5 Phản tỉnh: quay về mình mà tự xét mình.

6 Một niệm phát khởi tâm thọ giới: tâm luôn quán sát mọi vọng niệm sinh khởi.

Cư sĩ hôm nay đã biết rõ việc này mà phát tâm, nên mọi việc làm đều là hạnh xuất thế. Tuy chưa xuất gia, mà đã là Phật tử. Từ nay nếu dùng tâm trì giới và niệm Phật, để tịnh trừ tập nhiễm xưa (tức tham, sân, si, ái, bao loại phiền não) thì tâm địa sẽ được thanh tịnh. Dùng tâm tịnh niệm Phật, và niệm niệm không quên, cùng tâm tâm chẳng đoạn7, thì ngay nơi công việc thường ngày, mọi việc đều là nhân Tịnh Độ8. Bố thí các đồ vật, và tứ sự cúng dường Tam Bảo, để làm tư lương trang nghiêm cõi Tịnh Độ. Vì vậy bảo rằng tâm tịnh tức cõi Phật tịnh. Duy tâm Tịnh Độ, tự tánh Di Đà vốn không rời một niệm.

7 Chẳng đoạn: không gián đoạn; nghĩa là hành trì trong mỗi khoảnh khắc, không gián đoạn, giữ tâm ở một niệm, nhất tâm bất loạn.

8 Mọi việc đều là nhân Tịnh Độ: ý nói trong mọi việc làm hằng ngày đều gieo nhân Tịnh Độ, tức làm bằng “nhất tâm” và tín tâm để tâm là cõi Tịnh Độ ngay trong đời này.

Đây là pháp hạnh chân thật, nên mới có pháp danh chân chánh là Phước Thường. Do tịnh tâm bên trong, nên mới có hiệu là Tịnh Tâm. Nếu như cư sĩ tin chắc không nghi, sao còn cầu Phật pháp chi nữa! Nếu không hằng làm những việc tầm thường ở thế gian, thì trước mắt đạo tâm tự vững, tín tâm ngày càng tăng trưởng. Trân trọng! Trân trọng!