Một bưu ảnh chợ Bến Thành cũ trên đại lộ Charner (nay là Nguyễn Huệ) cuối thế kỷ 19. Lúc này, kinh Lấp (kinh Charner) đã bị lấp (1887) và thay bằng đường rầy xe điện (tramway). Xa xa là tòa nhà trụ sở UBND TP. HCM hiện nay. Góc phải nhà thờ Đức Bà đã có hai tháp chuông nhọn (gắn năm 1895). Bưu thiếp ghi marché (chợ). - Ảnh tư liệu.
Chợ Bến Thành luôn là ngôi chợ nhộn nhịp trong những câu chuyện ký ức của thị dân hoặc được nói đến rất nhiều trong những đề tài khảo cứu về vùng đất Sài Gòn - Gia Định xưa. Nó quen thuộc đến mức ai cũng nghĩ rằng đã biết hết về ngôi chợ này. Tuy nhiên, vẫn còn đó những điều mới mẻ sẽ khiến chúng ta không khỏi ngạc nhiên và thích thú về ngôi chợ hơn 100 tuổi.
Ngôi chợ nhiều tên gọi nhưng không có bảng tên
Năm 1860, chợ Bến Thành được người Pháp xây dựng đơn sơ nằm trên bờ kinh Lớn. Tuy ngôi chợ đã xuất hiện từ rất sớm trên nhiều bưu ảnh nhưng có một điều khá lạ là chưa bao giờ cái tên Bến Thành được viết một cách chính thức. Trên các bưu ảnh xưa, chợ được gọi bằng nhiều tên như chợ trung tâm/chợ chính (marché central); có khi chỉ ghi vỏn vẹn là chợ (marché); hoặc “táo bạo” nhất thì cũng chỉ ghi là chợ Sài Gòn (marché de Saigon).
Từ năm 1914, chợ Bến Thành được dời về vị trí như ta thấy hiện nay với quy mô rộng lớn và khang trang hơn. Dù vậy, trong các bưu ảnh vẫn không nhắc cái tên chợ Bến Thành: có bưu ảnh ghi là tòa nhà trung tâm (Les Halles Centrales); cũng có khi là chợ lớn (grand marché - không viết hoa kiểu tên riêng); nhưng đa số được ghi một cách chung chung là chợ trung tâm/chợ chính (marché central). Đó là kể sơ qua cách mà người Pháp gọi ngôi chợ này trên bưu ảnh, chứ trên thực tế thì cổng chợ chưa bao giờ treo bảng tên.
Càng lạ hơn, khi tiếp quản ngôi chợ Bến Thành từ người Pháp sau năm 1954, chính quyền Sài Gòn vẫn không treo bảng tên ở cổng chợ. Ai đi chợ này thời đó đều thấy phía trên mặt tiền chính của chợ chỉ là một mảng tường quét vôi màu vàng cam.
Duy chỉ có một thời gian ngắn chợ được đặt tên là chợ Quách Thị Trang để ghi nhận sự kiện cô nữ sinh Quách Thị Trang ngã xuống trong cuộc biểu tình chống chế độ Ngô Đình Diệm tại công viên Diên Hồng (trước cửa Nam) năm 1963. Nhưng bảng tên chợ Quách Thị Trang cũng chỉ tồn tại thời gian ngắn rồi bị lặng lẽ gỡ đi. Hồi 1973, tôi cùng bạn bè lên nhà sách Khai Trí trên đường Lê Lợi mua sách. Lúc đi ngang cổng chính của chợ, thấy treo kín các bảng quảng cáo kem đánh răng Perlon và giày Bata, đám học trò lớp Sáu chúng tôi cứ tưởng tên chợ là… Perlon hay Bata.
Người Sài Gòn xưa nay vẫn thường gọi là chợ Bến Thành
Mặc cho việc chợ không có bảng tên và không hiện diện trên các văn bản chính thức nào của chính quyền, người Sài Gòn từ những ngày đầu tiên vẫn luôn gọi là chợ Bến Thành. Không những thế, ngôi chợ còn được ưu ái vô ca dao hẳn hoi. Cụ thể năm 1904, Sài Gòn gặp một cơn bão rất lớn, thường gọi là bão năm Thìn. Trận bão lụt này làm thiệt mạng hàng ngàn người và được lưu truyền trong những câu ca dao xưa:
Bến Thành nóc chợ cũng bay
Đèn khí1 nó ngã nằm ngay cùng đường.
1 Xưa người ta thắp đèn trên đường phố ban đêm bằng khí đá. Chúng tôi chưa rõ “đèn khí” ở đây là của các hàng quán hay đèn đường. Nếu “đèn khí” của các hàng quán thì có thể đó là đèn khí đá (thập niên 1960, một số hàng quán ở Sài Gòn vẫn xài đèn khí đá, như ở vài khu ngoại ô, Ông Tạ chẳng hạn). Nếu “đèn khí” của cột đèn thì có thể là khí ga. Cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20, vài con đường khu trung tâm Sài Gòn đã có đèn điện. Tuy nhiên, đa số dùng đèn dầu dừa, dầu hôi, có nơi vẫn dùng đèn khí (ga).
Chợ từng mang tên nữ sinh Quách Thị Trang trong thời gian ngắn.
- Ảnh tư liệu.
Một câu ca dao khác lại vẽ ra khung cảnh tiếng còi tàu và tiếng lao xao của khách bộ hành khi tiến gần chợ Bến Thành:
Mười giờ tàu lại Bến Thành
Xúp lê còi thổi bộ hành lao xao
Trong Nam kỳ phong tục nhơn vật diễn ca (xuất bản năm 1909), tác giả Nguyễn Liên Phong đã dành hơn 50 câu thơ nói về ngôi chợ này trước khi nó được dời sang vị trí mới:
Bến Thành chợ rộng tứ vi
Mấy cửa hàng xén ở thì quanh năm
Chỗ ăn, chỗ ở chỗ nằm....
Khi dời sang vị trí mới như hiện nay (từ năm 1914), ngôi chợ khang trang này lập tức trở thành niềm cảm hứng mới cho các tao nhân mặc khách:
Chợ Bến Thành mới
Kẻ lui người tới
Xem tứ diện rất xinh
Thấy em tốt dáng tốt hình
Chẳng hay em có chốn duyên tình hay chưa?
Hoặc:
Chợ Bến Thành dời đổi
Người sao khỏi hợp tan
Xa gần giữ nghĩa tào khang
Chớ ham quờn quới (quyền quý) mà đá vàng phụ nhau.
Phải chăng đó là cách người Sài Gòn - Gia Định xưa thể hiện nỗi niềm lưu luyến về một ngôi chợ có thật trong buổi đầu của vùng đất Bến Nghé này? Khác với thế hệ cố cựu, nhiều người sinh ra và lớn lên sau này, nhất là những người nhập cư từ xứ khác đến Sài Gòn, lại gọi tên chợ theo cách gọi của người Pháp: chợ Sài Gòn.
Chợ Sài Gòn cẩn đá
Chợ Rạch Giá cẩn xi mon (xi măng)
Giã em ở lại vuông tròn
Anh về xứ sở không còn ra vô (hoặc: Anh về ngoài nớ, khó còn ra vô).
Hoặc:
Cúc mọc bờ ao kêu bằng cúc thủy
Chợ Sài Gòn xa, chợ Mỹ cũng xa
Viết thơ thăm hết nội nhà
Trước thăm phụ mẫu, sau là thăm em.
Hoặc:
Chiều nay chắc áo xa bâu (túi áo)
Chợ Sài Gòn anh ở, còn huyện Tổng Châu em về.
Đến năm 1975, người Sài Gòn cũng như các nơi quen gọi phần sót lại của ngôi chợ trên đường Nguyễn Huệ là chợ Cũ và chợ Bến Thành là chợ Mới hay chợ Sài Gòn. Sau năm 1975, chợ lần đầu tiên chính thức được đặt bảng tên chợ Bến Thành trước cổng chính (cổng Nam) và từ đó đến nay trở thành tên gọi phổ biến với mọi người.
Tại sao chính quyền thành phố Sài Gòn trong nhiều thời kỳ khác nhau lại không thực hiện một thao tác rất đơn giản, đó là đặt bảng hiệu là chợ Bến Thành cho phù hợp với thói quen gọi tên của người dân?
Chợ Vải đầu đường Nguyễn Huệ, nằm ngay bờ sông Sài Gòn hiện nay. Bức họa có tên “Un marché à Saigon” (Một chợ ở Saigon).
- Trích Tập san Le Monde Illustré 24-12-1864.
Thử lý giải điều này, người viết thấy rằng có một chi tiết quan trọng, đó là ngôi chợ cũ được xây dựng vào năm 1860 trên đường Charner2 (và cả ngôi chợ mới được xây năm 1914 tại vị trí đầm Bồ-rệt) đều không được xây dựng trên nền chợ Bến Thành ban đầu. Có lẽ cũng chính vì thế mà chủ đầu tư xây dựng chưa bao giờ gọi cả hai ngôi chợ (cũ và mới) này là chợ Bến Thành.
2 Nay là đường Nguyễn Huệ.
Bí ẩn vị trí đầu tiên của chợ Bến Thành
Chợ Bến Thành xuất hiện lần đầu tiên trong Gia Định thành thông chí, được Trịnh Hoài Đức miêu tả như sau:
“Chợ Bến Thành - Phố, chợ, nhà cửa trù mật, ở dọc theo bến sông. Chỗ đầu bến này có lệ đến đầu mùa xuân gặp ngày tế mạ có thao diễn thủy binh, nơi bến có đò ngang đón chở khách buôn ngoài biển lên bờ. Đầu phía bắc là ngòi Sa ngư, có gác cầu ván ngang qua, hai bên nách cầu có dãy phố ngói, tụ tập trăm thức hàng hóa, dọc bến sông ghe buôn lớn nhỏ đến đậu nối liền…”3.
3 Trịnh Hoài Đức, Gia Định thành thông chí, Lý Việt Dũng dịch và chú giải, Nxb. Tổng hợp Đồng Nai, 2004, trang 103.
Về vị trí của ngòi Sa Ngư có hai giả thiết. Đa số các nhà nghiên cứu am hiểu về Sài Gòn xưa như Trần Văn Giàu, Nguyễn Đình Đầu, Sơn Nam đều cho rằng ngòi Sa Ngư là một (trong hai) đường nước song song dẫn từ sông Sài Gòn hiện nay vô thành Phiên An4. Từ đó, kết luận rằng chợ Bến Thành đầu tiên nằm từ cột cờ Thủ Ngữ đến đầu đường Nguyễn Huệ hiện nay.
4 Thời đầu thuộc Pháp là kinh Chợ Vải, sau gọi là kinh Charner, hiện nay là đường Nguyễn Huệ.
Tuy nhiên, cũng có giả thiết thứ hai cho rằng chợ Bến Thành nằm hai bên cầu Thị Nghè với lập luận rằng ngòi Sa Ngư là rạch Văn Thánh hiện nay. Cả hai đều có những chứng cứ, lập luận đáng tin cậy về vị trí chợ Bến Thành ban đầu.
Số phận chợ Bến Thành sau cuộc thảm sát mang tính hủy diệt
Cuộc thảm sát những người liên quan đến cuộc nổi dậy của Lê Văn Khôi vào năm 1835 mang tính hủy diệt lớn nhất trong lịch sử Việt Nam. Đến mức Trương Vĩnh Ký trong Souvenirs historiques sur Saigon et ses environs (Ký ức lịch sử về Sài Gòn và các vùng phụ cận) xuất bản sau đó 60 năm phải đau đớn thốt lên bằng tiếng Latin trong bài viết toàn tiếng Pháp: Vae victic (Khốn cho kẻ chiến bại).
Sau khi kinh Chợ Vải bị lấp năm 1888, hàng hóa đến chợ Bến Thành phải tập kết ở đầu đường Charner. - Ảnh tư liệu.
Có những số liệu khác nhau về số người bị giết sau cuộc nổi dậy thất bại này. Trần Trọng Kim trong Việt Nam sử lược ghi 1.831 người, Nguyễn Phan Quang căn cứ vào những bản mật tấu nói 1.284 người, Trương Vĩnh Ký trong Ký ức lịch sử về Sài Gòn và các vùng phụ cận nói 1.137 người. Nhưng dù con số nào thì có lẽ những người trong và ngoài thành Gia Định5 còn sống sau cuộc hãm thành đều đã bị giết sạch.
5 Hiện nay là phạm vi bốn con đường: Lê Thánh Tôn - cổng chính thành, Tôn Đức Thắng - Đinh Tiên Hoàng, Nguyễn Đình Chiểu và Nam Kỳ Khởi Nghĩa.
Cũng theo Trương Vĩnh Ký thì những người buôn bán lẫn khách hàng thường đi chợ Bến Thành (vốn cách thành khoảng hơn 600m) chắc chắn đã bị “hành hình tức khắc”6. Đại Nam chính biên liệt truyện cũng có miêu tả sự kiện thảm sát này: “Bè đảng a dua, không cứ già trẻ trai gái, trong và ngoài thành (Gia Định - thành Quy) vài dặm (đều) chém ngay không xét xử (biền tru), rồi đào một hố to vất thây lấp đất (...)”7.
6 Trương Vĩnh Ký, Ký ức lịch sử về Sài Gòn và các vùng phụ cận, Nguyễn Đình Đầu dịch, Nxb. Trẻ, 1997.
7 Đại Nam chính biên liệt truyện, Nxb. Văn Học, 2004.
Thành phần tiểu thương và khách đi chợ xưa trong một hình vẽ năm 1885, gồm có người Việt, người Hoa và người Ấn Độ. Người Hoa đứng vị trí giữa hình cho thấy vai trò trung tâm của họ trong buôn bán lúc ấy. - Ảnh tư liệu.
Dĩ nhiên, số phận của chợ Bến Thành đầu tiên được Trịnh Hoài Đức mô tả trong Gia Định thành thông chí (viết trước đó khoảng 20 năm) cũng vì thế mà bị xóa sạch vết tích sau cơn bão lửa binh đao này.
Chợ Bến Thành còn lại gì sau bao cuộc bể dâu?
Chợ Sỏi là ngôi chợ xưa nằm ở khu vực cầu Khánh Hội và cầu Mống hiện nay8. Tuy nằm sát chợ Bến Thành và chịu chung số phận bị tàn phá sau các cuộc binh biến nhưng chợ Sỏi vẫn hiện rõ trên bản đồ của người Pháp và đồng thời cũng được miêu tả rõ ràng trong Gia Định thất thủ vịnh:
8 Sau này khi chỉnh trang lại thành phố Sài Gòn, ngôi chợ nổi tiếng này đã không còn.
Từ Bến Thành trải qua chợ Sỏi
Loài tanh hôi lang lệ biết bao nhiêu
Nơi Chợ Lớn sắp tới Cầu Kho
Quân mọi rợ lẫy lừng nên quá lắm.
Trong đoạn trích trên, khi chợ Sỏi được ghi rõ là “chợ” thì Bến Thành chỉ còn tên và mất… “chợ”. Có lẽ không hẳn do bị giới hạn câu chữ trong bài vịnh mà tác giả đã bỏ đi từ “chợ” trước chữ Bến Thành. Trong lời giới thiệu cho Cổ Gia Định phong cảnh vịnh do Trương Vĩnh Ký viết vào cuối thế kỷ 19, ông cũng đã ghi “trống không” là “Bến Thành” trong khi các chợ đều có tên:
“Cái điệu vịnh Gia Định, không rõ là của ai làm, làm có đối đáp, song quan, cách cú, bạt tất đủ, nói về địa cảnh Sài Gòn, thuở trước Tây (Phú Lang Sa) chưa lấy, bắt nội Bến Thành, Chợ Sỏi vô tới Chợ Lớn, Chợ Gạo…”
Ngay cả trong những bài ca dao khuyết danh thời đó cũng đều ghi tương tự:
Anh ngồi quạt quán Bến Thành
Thấy em có chốn anh đành quăng om
Anh ngồi quạt quán bà Hom
Hành khách chẳng có, đá om quăng lò
Hai ngày sau khi thành Gia Định thất thủ, quân dân Việt đã quay lại chiến trường, dùng thuật hỏa công đốt cháy toàn bộ nhà cửa xung quanh thành cũng như những gì còn lại của ngôi chợ này. Một số người tập trung quanh khu chợ xưa, cạnh con kinh xưa để thiết lập lại các hoạt động buôn bán. Thời điểm này không còn “trăm thức hàng hóa chất ngất trời” như trước nữa mà chủ yếu là mặt hàng vải vóc do những thương nhân Ấn Độ cung cấp. Từ đó dần dần hình thành nên khu chợ Vải, và con kinh xưa trở thành “kinh Chợ Vải”.
Chợ Sài Gòn (Le Marché de Saigon) năm 1910. Những ngày cuối cùng trước khi dời sang chợ mới. - Ảnh tư liệu.
Bưu ảnh chợ Bến Thành năm 1921 vẫn ghi “Les Halles Centrales” (Tòa nhà, khu chợ trung tâm). - Ảnh tư liệu.
Bưu ảnh thập niên 1920 ghi: “A Saigon, un jour de grand marché” (Sài Gòn, một ngày ở chợ lớn). - Ảnh tư liệu.
Mặt tiền chợ Bến Thành trước năm 1975 không hề có bảng tên chợ. - Ảnh tư liệu.