Ngày 15, tháng 3, năm 2005
Bụi bốc lên mù mịt từ bên trong chiếc hòm. Tucker Coulter vừa phe phẩy một bàn tay trước mặt vừa ho sù sụ. Khi làn bụi đã lắng xuống, hắn mới phủi phủi vài hạt còn bám lại trên mái tóc đen và nheo mắt nhìn vào bên trong chiếc hòm dưới ánh sáng lờ mờ của căn gác. Chắc mẹ hắn đã nhớ nhầm chỗ rồi, hoặc không thì là do hắn đã mở nhầm một cái hòm cũ kỹ nào khác. Thay vì thấy sáu cuốn sách dành cho trẻ em, một cuốn hồng và năm cuốn xanh, hắn lại tìm được thứ giống như váy cưới đã ngả vàng và cũ mòn vì năm tháng.
Ngỡ ngàng, hắn cẩn thận đặt cái váy sang một bên, hy vọng sẽ tìm thấy mấy cuốn sách ở bên dưới. Nhưng may mắn đã không mỉm cười với hắn. Thay vào đó, hắn tìm thấy một cuốn sổ dày màu xanh lá với dòng chữ vàng ánh kim ở mặt trước, “Nhật ký của tôi”. Là của mẹ chăng? Tò mò, Tucker nhặt cuốn sách lên và lật mở trang đầu tiên. Ai đó đã viết: “Nhật ký của tôi, Thứ Năm, Ngày 27 tháng 4 năm 1882”, bằng lối chữ thảo uốn lượn đầy nữ tính. Bên dưới có đề một cái tên, Rachel Marie Hollister. Tucker chưa nghe tên người phụ nữ này bao giờ cả. Tuy nhiên, nhiêu đó cũng đủ để làm tính tò mò của hắn trỗi dậy. Không phải ngày nào hắn cũng tình cờ nhặt được một quyển nhật ký được viết cách đây phải đến hơn trăm năm trước như thế này. Háo hức muốn đọc thêm, hắn lật sang trang kế tiếp. Nét mực đã mờ đi theo năm tháng và ánh sáng lờ mờ của buổi hoàng hôn trên căn gác khiến hắn chẳng tài nào đọc nổi nội dung trên đó nói về cái gì.
Hôm nay là sinh nhật tôi tròn mười lăm tuổi và cuốn nhật ký này chính là quà mà cha mẹ dành tặng cho tôi. Tôi nhất định sẽ viết nó mỗi ngày và giấu nó ở một nơi thật bí mật mà Daniel và Tansy sẽ không bao giờ có thể tìm thấy.
Tucker không kìm được nhoẻn miệng cười. Hắn đoán chắc Daniel và Tansy chính là tên hai người anh em của Rachel. Bản thân cũng sinh ra trong một gia đình đông thành viên, nên hắn rất đồng cảm với nhu cầu riêng tư của cô bé. Hắn đọc lướt qua các mục khác, vừa đọc vừa thầm thán phục khả năng chính tả và ngữ pháp hoàn hảo của Rachel. Cô bé kể những chuyện ở trường và thường xuyên nhắc đến thầy giáo của mình, thầy Pitt, một người bị cô miêu tả là già khú và lúc nào cũng chỉ chực bắt phạt học sinh. Nghe có vẻ như cậu em trai của Rachel, Daniel, là một đứa trẻ nghịch ngợm và chuyện gì cũng muốn chọc vào.
Tucker lại mỉm cười một lần nữa khi đọc đến đoạn Rachel miêu tả con chó Denver, kể về chuyện nó cắn mất đôi bốt mới mua của cô. Tucker cảm giác thời gian bỗng nhiên quay lại và hắn như vừa được bước vào một thế giới khác. Mọi thứ đều chân thật và gần gũi với hắn như thể Rachel Hollister mới chỉ viết những dòng nhật ký này ngày hôm qua vậy.
Không thể chờ đợi để được đọc thêm, hắn lại lướt xuống một vài đoạn nữa. Phần tiếp theo của quyển nhật ký khiến hắn không còn muốn cười. Chẳng những chính tả của Rachel đột ngột kém hẳn, mà giọng điệu trong từng câu chữ cũng trở nên ảm đạm và rầu rĩ khác thường.
T’ứ ‘ai, ngày 17 t’áng 12, 1888. T’ời gian này trong năm luôn là lúc tôi cảm t’ấy cô đơn n’ất. Tôi k’ông t’ể bảo mìn’ đừng n’ớ tới n’ững đêm Giáng sin’ đã qua với mùi bán’ nướng t’ơm lừng của mẹ, với Daniel ‘áo ‘ức muốn ra ngoài c’ọn một cây t’ông đẹp n’ất cùng c’a.
Tucker cau mày khó hiểu. Cách viết chính tả trong đoạn nhật ký không hẳn là lỗi, vì người viết đã cố tình bỏ đi tất cả các ký tự H trong các từ, sau đó thay thế chỗ trống bằng một dấu nháy đơn. Kỳ cục. Rõ ràng là cô có biết, ngay cả khi đang viết, cô cũng nhận thức được là mình đang bỏ sót mất một ký tự.
Tôi n’ớ ‘ọ rất n’iều. Tôi ước lại được cùng Tansy xâu n’ững quả mọng và bỏng ngô t’àn’ c’uỗi để treo lên cây và, c’ao ôi, tôi k’ao k’át được ng’e giọng nói của c’a t’êm một lần nữa biết n’ường nào.
Tôi đã ‘ai mươi mốt tuổi, sắp sửa bước sang tuổi ‘ai mươi ‘ai. T’ế là đã gần năm năm trôi qua kể từ k’i mọi người đều bỏ tôi mà đi, gần năm năm tôi k’ông dám ra k’ỏi n’à dù c’ỉ nửa bước. Đó là n’ững t’áng ngày tôi bị nỗi cô đơn giày vò đến mức gần n’ư mất trí, n’ưng dù c’ỉ ng’ĩ t’ôi tôi cũng k’ông dám ng’ĩ đến việc rời k’ỏi ngôi n’à này.
Tucker chẳng thể tưởng tưởng được cảm giác bị nhốt trong nhà suốt năm năm. Có phải Rachel Hollister mắc bệnh tự kỷ rồi không? Nghe có vẻ như thế. Hắn đọc thêm một vài dòng nữa rồi đóng cuốn sổ lại và đứng dậy.
“Mẹ?”, hắn gọi lớn trong khi bước xuống những bậc cầu thang chật hẹp nối từ tầng áp mái xuống gara. “Này, mẹ?”
Mary Coulter mở cánh cửa chống cháy dẫn vào nhà bếp. Bà mặc quần làm từ vải gabađin và chiếc áo cánh màu hồng tươi bị cái tạp dề trắng che phủ một phần. Bà là điển hình của một phụ nữ có tuổi vào thời ấy, phúng phính, đầy đặn nhưng cũng không mất đi vẻ xinh đẹp thời thanh xuân, mái tóc xoăn ngắn màu nâu của bà mới chỉ điểm nhẹ vài sợi bạc. “Con tìm thấy giấy khai sinh chưa?”, bà hỏi.
Thời tiết ảm đạm của mùa đông và đợt trầm cảm đã khiến Tucker quyết định đi nghỉ một thời gian và hắn cần giấy tờ để làm hộ chiếu.
“Không mẹ, con mở nhầm một cái rương khác.” Hắn nói rồi giơ cuốn nhật ký lên. “Dù không tìm được mấy cuốn sách dành cho trẻ em nhưng con lại tìm được thứ này. Rachel Hollister là ai vậy mẹ?”
Đôi mắt màu xanh dương của Mary lộ rõ vẻ bối rối.
“Rachel gì cơ?”
“Hollister. Đây là nhật ký của bà ấy. Đoạn đầu có đề thời gian vào năm 1882.”
Mary đẩy cánh cửa rộng hơn để Tucker có thể vào trong nhà. Hắn đi thẳng một mạch đến ngồi cạnh bàn ăn và lật mở cuốn sổ dày cộp. “Mẹ, lại đây nhìn đi. Cái này rất thú vị đấy.”
“Ôi trời!” Khuôn mặt tròn trịa của bà Mary giãn thành một nụ cười. “Mẹ quên béng mất là chúng ta còn giữ nó. Là nhật ký của bà Rachel Paxton.”
“Trong cuốn nhật ký đề tên họ bà ấy là Hollister”, Tucker chỉnh lại.
Mary lau sạch tay vào tạp dề khi nghiêng người về phía cuốn nhật ký. “Hollister là tên thời còn con gái của bà ấy. Sau đó bà ấy lấy Joseph Paxton, anh trai bà cố Eden của con.”
Tucker còn nhớ đã được nghe kể về bà cố của hắn Eden Coulter. “Bà của cha, người có mái tóc đỏ hoe và tính tình nóng nảy ấy hả?”
“Đúng rồi đấy.” Mary cười ha hả. “Mẹ ước gì được gặp bà ấy. Nếu những gì cha con kể với mẹ đều đúng thì bà ấy hẳn phải là một người phụ nữ rất tài giỏi. Đáng tiếc là bà ấy mất sớm vào năm 1954, khi đó cha con mới mười hai tuổi, vậy nên mẹ chẳng bao giờ có cơ hội gặp bà.”
“Con không biết họ của bà cố Eden lại là Paxton.”
“Bà Eden chuyển sang lấy họ là Coulter từ sau khi lấy ông nội của bố con, Matthew James Coulter.” Mary lướt nhẹ các đầu ngón tay lên những dòng nhật ký đã mờ đi và mỉm cười tiếc nuối. “Chúa ơi. Chắc là con đang thấy rất kỳ cục phải không? Khi nghĩ rằng cuốn nhật ký này được viết cách đây lâu như vậy.”
Tucker móc một chân đi bốt vào chân một chiếc ghế để kéo nó ra xa cái bàn, rồi ra hiệu cho mẹ hắn ngồi xuống, sau đó hắn kéo thêm một chiếc ghế và ngồi xuống ngay bên cạnh bà, “Làm thế quái nào mà gia đình chúng ta lại giữ nhật ký của bà Rachel vậy?”.
Mary đang nghiên cứu cuốn sổ liếc nhìn lên. “Cả nhà bà ấy đã bị giết hại, bà ấy là thành viên duy nhất trong dòng họ Hollister còn sống sót. Khi bà ấy mất, một trong số những người con của bà đã trao lại cuốn nhật ký này cho bà cố Eden của con cất giữ, bởi vì có rất nhiều chỗ ở trong đây là do anh trai bà Eden viết.”
“Do ông Joseph viết ấy hả? Nhưng đây là nhật ký của bà Rachel mà?”
“Ừ, nhưng sau khi Joseph và Rachel lấy nhau, họ bắt đầu cùng nhau hoàn thành cuốn nhật ký. Chẳng phải lúc nào mấy đứa cũng hỏi là bố và mẹ đã gặp nhau như thế nào và tại sao lại yêu nhau còn gì?”
Nhiều năm nay, Tucker đã thôi không hỏi han gì nữa vì đã phải nghe đi nghe lại câu chuyện ấy hàng chục lần rồi. Tuy nhiên hắn vẫn gật đầu thừa nhận.
“Vậy đấy, Joseph và Rachel đã cùng nhau kể lại câu chuyện của chính họ trong cuốn nhật ký này đây. Ông kể phần của ông, bà ghi lại phần của bà.” Ánh mắt bà Mary bỗng trở nên xa xăm. “Trước mẹ cũng định đọc nó rồi đấy, nhưng năm đứa quỷ sứ các con cứ liên tục cắt ngang, nên cuối cùng mẹ cũng đành bỏ dở. Mẹ vẫn còn nhớ mình đã rất hứng thú muốn đọc cuốn nhật ký này, một câu chuyện theo kiểu anh nêm em nếm rất ngọt ngào và lãng mạn, hơn nữa cũng rất hồi hộp, vì có sự xuất hiện một tên giết người vẫn còn nhởn nhơ mãi mà chưa bị bắt.”
Tucker chẳng hứng thú với mấy thể loại lãng mạn, có điều một câu chuyện trinh thám thì nghe cũng không tồi. “Một tên giết người?”
“Phải. Như mẹ đã nói, cả nhà Rachel bị một tay bắn tỉa sát hại. Theo mẹ nhớ thì trong cuốn nhật ký có viết gia đình họ đang đi picnic gần một con lạch, rồi người đàn ông tiến đến gần và bắt đầu xả súng. Thật kinh khủng.”Mary rùng mình. “Chỉ có mình bà Rachel sống sót.”
Tucker nghiêng người qua để đọc câu chuyện được viết lại bên trong. “Rồi bọn họ có bắt được hắn không?”, hắn hỏi.
Mary nhún vai. “Mẹ còn chẳng rõ kẻ giết người là đàn ông hay đàn bà ấy chứ. Lúc ấy ba anh em trai bọn con còn đang quấn tã nên mẹ chẳng có thời gian, hơn nữa cũng lâu rồi nên mẹ cũng không nhớ rõ. Mẹ chỉ ấn tượng nhất cái đêm Rachel và Joseph gặp nhau lần đầu tiên. Ông ấy đã đập vỡ cửa sổ để đột nhập vào nhà bà và suýt chút nữa bị bà Rachel bắn chết.”
“Mẹ đang nói đùa đấy hả?”, Tucker không kìm được sự tò mò mà liếc mắt đọc trước vài đoạn trong khi mẹ hắn vẫn đang thao thao bất tuyệt. “Thật khó tin. Con không ngờ một cuốn nhật ký như thế này lại ở trong gác xép nhà mình suốt một thời gian dài như vậy. Bethany chắc chắn sẽ thích mê nó cho xem.” Cô em gái duy nhất của Tucker, Bethany, là đứa rất thích nghiên cứu phả hệ của gia đình. “Một khi con bé có được cuốn sách này, hai mẹ con mình chắc sẽ phải vật lộn với nó mới có cơ hội đọc tiếp.”
Thế rồi bọn họ đều im lặng. Khi đọc đến cuối trang nhật ký, Tucker lật sang một trang tiếp theo. Chẳng bao lâu sau, hai người mỗi người chống một khuỷu tay lên bàn và chăm chú đọc, căn bếp bỗng trở nên yên tĩnh đến lạ thường, âm thanh duy nhất còn có thể nghe thấy là tiếng hít thở của hai mẹ con cùng tiếng tích tắc phát ra từ chiếc đồng hồ.
“A, nhìn này”, Mary thì thầm. “Là đoạn nhật ký đầu tiên Joseph Paxton viết. Con có nhận ra nét chữ ở đoạn này khác không?”
Tucker gật đầu. Nét chữ nguệch ngoạc cứng nhắc như thế này chắc chắn không phải của Rachel. Đoạn nhật ký đề ngày là thứ Sáu, ngày 22 tháng 3 năm 1889. Tucker bị cuốn vào trong câu chuyện ngay khi đọc xong đoạn thứ nhất.
Tôi viết ra điều này từ thực tế và chính kinh nghiệm mà mình có được, rằng sẽ chẳng có lời giải thích hợp lý nào cho câu hỏi tại sao một người đàn ông lại có thể yêu say đắm một người đàn bà. Tôi sẽ ví nó như khi chúng ta bị ong bắp cày đốt vào chính giữa hai mắt. Tôi thực sự chưa từng nghĩ mình sẽ từ bỏ những cuộc vui vào mỗi tối thứ Sáu ở thị trấn, chơi bài và làm ướt cổ họng bằng những ly rượu whiskey. Mấy thứ lý thuyết sến sẩm đại loại như đắm chìm trong ánh mắt phụ nữ chỉ hợp với anh trai tôi, Ace, không phải với tôi. Tôi đã nghĩ mình khôn ngoan hơn thế.
Lời bộc bạch đó đã đánh trúng tâm lý cố hữu của Tucker. Tất cả các anh em trai của hắn đều đã hạnh phúc viên mãn và làm đám cưới, chỉ riêng hắn vẫn không có tư tưởng muốn theo đuôi mấy người đó. Nghe có vẻ kỳ cục, nhưng hắn nghĩ mình thừa hưởng ác cảm đối với hôn nhân từ chính Joseph Paxton.
“Vậy chính xác là con với ông Joseph Paxton có quan hệ gì?”, Tucker thắc mắc.
Mary nhấn một đầu ngón tay trên trang sách để đánh dấu vị trí đang đọc rồi nhăn mặt khó chịu vì bị quấy rầy. “Con là chắt trai của ông ấy.”
Mấy đoạn sau, Joseph tiếp tục viết:
Mặc dù vậy, tôi cũng nghĩ nếu như có một ngày mình quả thực yêu một người, cô ấy chắc chắn sẽ phải thật đặc biệt, xinh đẹp như buổi bình minh và hoàng hôn, mọi mặt đều hoàn hảo, còn tính tình thì phải ngọt ngào như được nhúng mật ong tươi. Thay vào đó, cô gái ấy lại đi loanh quanh với một khẩu súng săn ngay trong lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, sau đó thì suýt chút nữa bắn tôi nát banh đầu.
Trong suy nghĩ của Tucker, hiện tại của hắn không còn là năm 2005 nữa mà là một ngày tháng Ba lộng gió năm 1889.