• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Gió mùa hè
  3. Trang 6

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 5
  • 6
  • 7
  • More pages
  • 27
  • Sau

Chương Một

Ngày 22, tháng 3, năm 1889

Mệt mỏi vì vừa phải đỡ đẻ cho một con bê non mới sinh và chán nản vì không cứu được con bò cái, Joseph Paxton chà gót đôi ủng hiệu Justin vào đám cỏ để chùi sạch phân chuồng, sau đó lục trong túi áo sơ mi lấy ra bao Crosscuts1. Chết tiệt, hắn mệt quá rồi. Nếu như mọi thứ vẫn suôn sẻ như trước thì hẳn hắn đã chẳng mặn mà gì với công việc treo và lột da bò.

1 Crosscuts: Tên một nhãn hiệu thuốc lá của W.B. Duke, xuất hiện ở Mỹ khoảng năm 1888.

Nhưng hiện tại, sau cả ngày dài ảm đạm, mỗi một nhát dao như muốn nhắc nhở rằng Thần Chết lại một lần nữa đánh bại nỗ lực của hắn. Tuần tới hắn sẽ phải vật lộn với công việc xẻ và cất trữ thịt bò. Thời gian trong ngày trở nên quá ngắn đối với hắn, đây cũng là viễn cảnh thường xảy ra, khi một người đàn ông quyết định tự chèo chống trang trại chăn nuôi gia súc của riêng mình.

Ngày vẫn dài, đêm vẫn cứ ngắn, thậm chí hắn đã làm việc trong suốt ngày bầu cử, mà thịt ngon vẫn không thể chờ đợi để biến thành đống thịt thiu. Joseph hy vọng mùa xuân tới sẽ đỡ vất vả hơn, khi mà những con bò cái đã quen với việc sinh đẻ và không khờ khạo đến mức làm lạc mất con mình. Hắn cũng sẽ kiếm được món lời kha khá từ phiên bán đấu giá gia súc. Điều đó đồng nghĩa với việc hắn sẽ có thể thuê nhiều nhân công hơn. Nhưng hiện tại trang trại của hắn vẫn chỉ có hai người làm, mà cả hai đều đã rút cạn tiền lương trong tuần của mình vào thị trấn và sẽ không quay lại cho đến tận tối Chủ nhật.

Dựa người vào hàng rào ngay bên ngoài chuồng gia súc, Joseph quẹt một que diêm Lucifer2 vào đường may trên chiếc quần Levi’s của mình, khum khum bàn tay quanh ngọn lửa để chắn gió, sau đó châm điếu thuốc trong tiếng thở phào đầy thỏa mãn. Ngồi phịch xuống bên cạnh hắn là Buddy - con chó chăn cừu hai năm tuổi mà mẹ hắn đã gửi xe ngựa từ tận San Francisco sang. Buddy thuộc giống chó có bộ lông dài, nhỏ nhắn, nhanh nhẹn và cực kỳ thông minh. Theo Dory Paxton thì chúng được những người chăn cừu tộc Basque mang sang California và nhanh chóng trở thành giống chó chăn gia súc phổ biến.

2 Lucifer: Một loại diêm do nhà phát minh người Xcốt-len Sir Isaac Holden phát triển năm 1829.

Đoán rằng anh bạn của mình đã phải trải qua một ngày vất vả, Joseph lôi từ chiếc túi đeo bên hông ra vài miếng thịt bò khô. Đôi mắt tinh anh màu hổ phách luôn dõi theo động tác của hắn sáng lên đầy mong đợi, Buddy bắt lấy phần thưởng từ giữa không trung, rồi nuốt một cách chớp nhoáng, thậm chí còn không buồn nhai lấy một lần, sau đó nó bày ra tư thế ngồi háo hức, mong đợi chủ thưởng nhiều hơn nữa. Đây không phải lần đầu tiên Joseph cảm thấy kinh ngạc trước sự đáng yêu của giống chó này, với những đốm trắng trên mũi, trước ngực, dưới bụng và bàn chân tương phản rõ rệt với bộ lông dày màu vàng đỏ. Buddy trông gần giống với nòi chó Cô-li của Anh mà Joseph đã nhìn thấy trong vài bức ảnh, ngoại trừ màu lông khác nhau, cái mũi ngắn ít hếch hơn và thân hình nhỏ con hơn một chút. Cũng chẳng quan trọng. Cái Joseph quan tâm là hiệu quả, mà anh bạn này gần như loại nào cũng có thể lùa thành bầy, thường là trâu bò, thỉnh thoảng cả gà nữa ấy chứ.

“Chỉ có nhiêu đó thôi, đồ tham ăn trắng trợn. Mày sẽ không được ăn thêm cho đến khi hết ngày.” Joseph thầm ước bọn họ có thể vào thị trấn và chén một bữa thịnh soạn vào mỗi tối thứ Sáu như trước kia. Tuy nhiên, hiện tại đang là mùa sinh sản của gia súc, cho nên lúc nào hắn cũng phải túc trực ở trang trại phòng khi những con bò cái lại sinh con. “Đừng mơ tưởng sẽ được ăn ngon ở chỗ của Roxie, vì tối nay chúng ta sẽ không tới đó”. Hắn nói với con chó. “Sẽ chỉ có đậu hạt và bánh mì ngô lót dạ thôi, thế là may mắn lắm rồi đấy”. Nghe đến tên bà chủ nhà hàng xinh đẹp, hai tai Buddy dựng thẳng lên, thậm chí hắn thề là mình còn thấy con chó nhe răng làm điệu bộ như muốn cười.

“Tốt hơn hết mày nên cẩn thận với người phụ nữ đó, cả những món ngon và cái cách cô ta tự đánh bóng bản thân khi chúng ta bước vào”. Hắn lắc đầu, cảnh cáo: “Chẳng có mấy bà chủ nhà hàng chịu để lại đồ thừa cho một con chó và để nó liếm sạch đĩa trước mặt khách hàng của mình đâu, trừ khi trong đầu cô ta đang nghĩ cách tốt nhất để chinh phục đàn ông là qua dạ dày”.

Buddy động đậy hàm, gầm gừ vài âm thanh trầm thấp như đang nói gì đó. Joseph chịu không thể bắt nghĩa được từ nào nhưng cũng hài lòng với biểu hiện vừa rồi của con chó. Hoặc không thì hẳn là người ta sẽ nghĩ hắn đang tự nói chuyện với chính mình và chỉ có những người điên mới làm như thế.

“Nhớ kỹ, người phụ nữ đó chắc chắn có ý đồ hôn nhân. Không ít thằng đàn ông đã phải chấm dứt cuộc đời độc thân lâu năm của hắn chỉ vì mềm lòng trước những bữa ăn thịnh soạn.” Joseph nhìn con chó, nheo một bên mắt: “Rất có thể cô ta thực ra chẳng ưa gì chó. Đàn bà là như thế, nhiều khi biến thành loài sinh vật cực kỳ nguy hiểm, cô ta có thể giả vờ ngọt ngào trong khi bản chất lại trái ngược. Và nếu cô ta thắng trong vụ đánh cược này, mày có thể nghĩ đến việc ngủ trong ổ chó lạnh lẽo, với kết cục chẳng hơn gì một bộ xương khô. “

Buddy rên rỉ, cụp đầu xuống tận bụng rồi bắt chéo một chân trước che mắt khi nghe những lời này. Vài tháng gần đây, con chó đã học được cách diễn đạt cảm xúc một cách khá giả tạo, dường như nó có thể hiểu được ý của chủ thông qua ngữ điệu của lời nói. Thỉnh thoảng nó có những hành động như ngồi bằng hai chân sau trong khi hai chân trước nâng cao trong tư thế thỉnh cầu, giả vờ chết, lăn qua lăn lại, hay nằm sụp xuống cụp hai mắt biểu hiện sự sợ hãi, đau thương.

Joseph cười khoái trá, sau đó chuyển sang nghiên cứu ngôi nhà hắn mới dựng lên cách đây khoảng vài trăm thước. Cô nàng Roxie kiểu gì cũng sẽ đòi giúp sơn mặt ván ốp tường, tiện thể trang hoàng lại bên trong ngôi nhà với nào là rèm cửa có ren, thảm bện, đồ trang trí linh tinh và tỷ thứ vô nghĩa khác. Không đời nào! Cô ta kỳ thực cũng khá xinh đẹp, nhưng Joseph chẳng hề muốn nửa đời tự do còn lại của mình bị trói buộc với một người phụ nữ. Chỉ nghĩ thôi đã khiến hắn thấy khó chịu rồi. Hắn thích mọi thứ diễn ra thật tự nhiên và cuộc đời vẫn đẹp dẫu chỉ có mình Buddy với hắn.

“Cũng vừa hay chúng ta còn phải bận rộn vì mùa gia súc sinh sản đến sớm, Roxie chắc sẽ phải chuyển hướng đến một ai khác chứ không phải tao. "

Bao quát trang trại của mình, Joseph dường như vẫn chưa thể thích ứng với sự thật là nó thực sự thuộc về hắn. Hắn chỉ mới mua lại trang trại này từ tháng Tám, hai dải đồng cỏ trải dài hết tầm mắt về mọi hướng khiến hắn tưởng như có được cả thế giới rộng lớn này. Trên thực tế, Bar H của hắn, hay được biết đến nhiều hơn với cái tên trang trại Hollister nằm về phía Bắc, còn ngay phía nam ngôi nhà là ranh giới của Circle Star, thuộc sở hữu của Patrick O’Shan-nessy.

Joseph vẫn có một không gian rộng rãi thoải mái tại phần chân đồi thưa cây nằm ở phía tây dãy Rockies. Ở đó, một người có thể leo lên lưng ngựa rong ruổi vài ngày mà không lo bị bất kỳ ai làm phiền. Joseph đặt tên trang trại là Eden theo tên em gái mình, nhưng có lẽ cái tên này không được phù hợp cho lắm.

Ban đầu Joseph cũng không chắc liệu hắn có thể sống một mình hay không. Nửa đời trước hắn quen sống cùng gia đình, một người mẹ yêu thương hắn, một cô em gái hư hỏng luôn làm người khác điên tiết cùng ba anh em trai, một anh lớn và hai đứa nhỏ hơn hắn vài tuổi. Trước khi đến đây, hắn chưa từng một lần về nhà vào buổi tối mà không thấy ai, chưa từng trải qua một đêm tịch mịch không tiếng trò chuyện của mọi người.

Hắn đã từng chật vật vượt qua những ngày đó, nhưng với Buddy bên cạnh, Joseph cuối cùng cũng quen được với cảnh cô đơn một mình. Mỗi khi muốn có người trò chuyện, hắn thường ghé qua chỗ hai người làm thuê Bart và Johnny, hoặc đến trang trại của anh trai Ace cách đó không xa lắm. Hai em trai của Joseph, David và Esa, vẫn đang sống cùng Ace và chị dâu Caitlin, người phụ nữ nhiệt tình lúc nào cũng hoan nghênh hắn ghé qua nhà uống chút cà phê hay gì đó.

Joseph cố gắng đến thăm anh chị thường xuyên. Cháu trai hắn, Bé Ace đã mười bốn tháng tuổi và đang lớn nhanh như thổi. Joseph vẫn chưa có ý định lập gia đình nên quyết định sẽ dành thời gian chơi với cháu trai nhiều nhất có thể.

Từ xa, Joseph thấy có bóng người đến, hắn vén vài lọn tóc vàng bị gió tạt rủ xuống mắt để nhìn rõ hơn. Một người một ngựa đang chậm chạp tiến đến gần chỗ hắn. Ném mẩu thuốc lá xuống đất rồi dùng gót chân dập tắt tàn lửa, Joseph thôi tựa vào hàng rào, hắn đứng thẳng dậy và tháo dây đeo khẩu súng Colt. 45. Không hẳn là vì cảm thấy nguy hiểm, chỉ là thói quen hắn học được từ khi còn rất nhỏ, nhắc nhở rằng một người đàn ông phải luôn sẵn sàng tự vệ khi có người lạ đến gần.

Cảm nhận được sự cảnh giác đột ngột của Joseph, Buddy nhảy dựng lên, khụt khịt đánh hơi trong không khí rồi phát ra một tiếng gầm gừ.

“Giỏi lắm anh bạn”, Joseph trấn an con chó.

Thấy người kia rạp người trên lưng ngựa, Joseph nơi lỏng cảnh giác, tiến đến gần người đàn ông. Đi được khoảng một trăm thước, hắn nhận ra ông ta là Darby McClintoch, quản đốc ở Bar H. Lần đầu tiên Joseph gặp ông ta là khi họ cùng nhau sửa đoạn hàng rào ngăn cách giữa hai phần lãnh thổ. Một thời gian sau đó, họ thường ăn cơm trưa ở cùng một chỗ, tuy nhiên về sau cũng chỉ tình cờ gặp nhau vài lần ở Golden Slipper vào tối thứ Sáu, lần khác là khi cưỡi ngựa dạo quanh trang trại hoặc khi dắt một con bò lạc về chuồng.

Khi Joseph gần đến nơi, cả người Darby nghiêng hẳn sang ngang rồi ngã xuống từ trên yên ngựa, ủng bên phải của Darby móc vào bàn đạp khi lão ngã xuống đất. Sợ rằng con ngựa thiến sẽ lồng lên nếu bị giật mình, Joseph ra hiệu cho Buddy ngồi yên rồi thận trọng tiến về phía người đàn ông, vừa đi vừa trấn an con ngựa: “Whoa, cậu bé ngoan, whoa”.

Con ngựa đực khịt khịt mũi, hất hất cái đầu nhưng không có ý chạy đi.

“Ngoan lắm”, Joseph vừa nhẹ nhàng dỗ dành con ngựa vừa tiến đến gần nắm lấy dây cương. “Đúng rồi, mày là một con ngựa trầm tĩnh lịch thiệp, phải không anh bạn?”

Một tay vỗ vỗ con ngựa thiến, Joseph nhanh chóng quấn dây cương quanh chiếc sừng trên yên ngựa với lực vừa đủ để không làm cho con vật lồng lên, sau đó hắn đi vòng xung quanh để tháo bên ủng của Darby vẫn còn mắc trên bàn đạp ngựa xuống.

“Darby?” Lúc đầu Joseph nghĩ tim ông ta có vấn đề. Tội nghiệp Darby già nua, nếu hắn một ngày tuổi thì ông ta trông như đã bảy mươi tuổi rồi vậy.

“Làm sao vậy, ông bạn già? Ông không khỏe hả?” Câu hỏi ngớ ngẩn. Là một tên cao bồi lão luyện, Darby đã dành gần như cả đời mình trên lưng ngựa rồi. Nếu có một ngày lão ngã xuống từ trên lưng ngựa, vậy chắc hẳn phải có chuyện gì đó cực kỳ tồi tệ xảy ra.

“Ông có thể nói chuyện được không?”

“Bị bắn lén“, Darby thở hổn hển khi Joseph chạm vào vai mình. Bụi bẩn giắt đầy những nếp nhăn chằng chịt trên gương mặt ông bạn già và làm xỉn mái tóc bạc dày thường ngày vẫn ánh lên màu kền của lão.

“Gần trúng... thận phải.”

“Bắn lén?”, Joseph dựng tóc gáy. Hắn đưa mắt nhìn ra sau lưng quan sát một lượt, nhận thấy không có ai đuổi theo lão mới hài lòng. Xoay Darby nửa vòng để quan sát vết thương, hắn thốt lên một tiếng, “Lạy Chúa“, khi thấy áo sơ mi của lão quản đốc đã thấm đẫm máu. “Kẻ nào bắn ông ra nông nỗi này, hả ông bạn?”

“Không biết”, Darby đáp yếu ớt. “Tôi phải đi lên... tận cuối trang trại Bar H về phía bắc để tìm con bò cái … nó sắp đẻ.“ Ngực lão co giật, mặt nhăn nhó khiến cho da gò má bị kéo căng.

“Tôi nghĩ mình nghe thấy tiếng con bò... giữa những tảng đá. Tiến về phía đó... nhìn xem thế nào. Không thấy có dấu vết. Vừa quay lưng lại... thằng khốn nào đó bắn tôi.”

Khi bắt gặp cái nhìn của Joseph, đôi mắt màu xanh của lão lóe lên tia đau đớn. Bàn tay lão đặt trên áo sơ mi cuộn thành nắm đấm nhưng vô lực. “Anh phải về Bar H ngay“, lão giục. “Rachel, con bé ở đó có một mình.” Tuy nhiên lúc này Joseph còn có một mối lo cấp bách hơn. Darby đã mất rất nhiều máu, có thể lão sẽ chết nếu không được chữa trị kịp thời.

“Việc đó tính sau”, Joseph trả lời. “Vết thương của ông cần phải xử lý gấp.”

Darby lắc đầu: “Không, cậu... không hiểu. Tôi đoán đó chính là kẻ đã sát hại... người thân của Rachel. Bây giờ hắn quay lại... để kết thúc tất cả”.

Khắp thung lũng không ai không biết đến vụ thảm sát tại trang trại Hollister. Vụ đó xảy ra cách đây gần năm năm, vài tháng trước khi Joseph và anh trai chuyển đến sinh sống ở vùng này. Gia đình Hollister đi dã ngoại ở rìa phía bắc trang trại vào một ngày nắng tháng Sáu và bị người ta bắn chết như bắn gà trong cuộc săn gà tây. Chỉ có đứa con gái lớn Rachel may mắn sống sót.

“Được rồi”, Joseph xoa dịu. “Có thể chỉ là một viên đạn lạc thôi mà, Darby. Chắc ai đó ra ngoài đi săn.”

“Không, cậu phải... nghe tôi”, Darby khăng khăng. “Đều xảy ra ở chỗ đáng nguyền rủa đó, chắc chắn... không phải tình cờ. Hắn sẽ nhắm... Rachel tiếp theo đó.”

Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Joseph, nhưng nhanh chóng bị lý trí xua tan. Vụ thảm sát tại Hollister xảy ra vào năm 84 và theo hắn biết thì từ đó đến nay không có bất kỳ vấn đề nào xảy ra cả. Chẳng có lý gì một tên sát nhân phải ẩn mình từng đó thời gian rồi mới bất ngờ quay trở lại tiếp tục giết người.

“Ông không cần phải lo lắng về Rachel”, Joseph vừa nói vừa cởi áo sơ mi của mình. “Tôi sẽ đến đó và đảm bảo cô ấy sẽ được an toàn.”

Darby lắc lắc mái đầu hoa râm: “Phải có người… trông chừng con bé suốt ngày đêm. Tôi linh cảm… con bé… đang gặp nguy hiểm".

Linh cảm của Joseph lại mách bảo hắn rằng tình hình của Darby còn gấp gáp hơn rất nhiều, hắn nói: “Đừng lo lắng quá, tôi sẽ trông chừng cô ấy”.

“Anh hứa… với tôi chứ?” Nét mặt Darby đã tái mét, đôi mắt màu xanh lá cây cũng trở nên trống rỗng, thất thần.

“Dĩ nhiên rồi, tôi hứa với ông.” Joseph gấp chiếc áo sơ mi của mình, luồn nó xuống dưới lưng Darby sau đó cột hai tay áo để tạm thời băng bó xung quanh ngực ông bạn già. “Hàng xóm chính là để giúp đỡ nhau những lúc hoạn nạn như thế này, đúng không nào?”

Darby yếu ớt gật đầu rồi nhắm mắt lại, dường như đã hài lòng với câu trả lời vừa nghe được. Joseph giúp lão leo lên lưng ngựa, cố gắng tránh để lão quản đốc bị va chạm hết mức có thể. Joseph nghĩ nếu có một cái cáng thì sẽ giúp ích được rất nhiều, nhưng hiện tại hắn không có và cũng chẳng đủ thời gian để chế một cái ngay lúc này.

“Ông ngồi chắc rồi chứ?” Hắn hỏi người đàn ông. “Nếu còn sức thì hãy bám vào sừng trên yên ngựa ấy.“

Darby cuộn hai tay gần như đã tê liệt vào khung yên. Joseph chờ đến khi chắc chắn lão có thể ngồi vững trên lưng ngựa mới nới lỏng dây cương và đẩy con ngựa đi tiếp. Còn xa nữa mới về đến nhà, mà Darby thì liên tục rên rỉ mỗi khi con ngựa tiến thêm một bước. Cuối cùng, lão lầm bầm vài câu chửi rủa rồi bất tỉnh, người lão rạp hẳn về phía trước, đầu rũ xuống cổ ngựa một cách nặng nề. Joseph vừa đi vừa phải nắm chặt eo lão giữ cho lão khỏi rơi xuống đất.

Vừa đến nơi, Joseph nhanh chóng mang ông bạn già vào bên trong. Sau khi đặt gánh nặng trên vai mình xuống chiếc ghế sofa bằng da tối màu, hắn vội vã lao đến tủ đựng vải lanh kiếm vải vụn làm băng gạc. Từ giờ cho đến khi tìm được bác sĩ tới, hắn cần phải cầm máu cho Darby, mà cách duy nhất hắn biết là quấn miệng vết thương càng chặt càng tốt.

Darby mặt vẫn tái mét và bất tỉnh, thậm chí lão cũng không hề cựa quậy khi Joseph băng bó vết thương trên người. Cho đến khi vết thương rốt cuộc cũng cầm máu, Joseph thay nhanh một chiếc áo sơ mi khác, thắng yên cho con ngựa đen của hắn Obie, rồi cấp tốc lên đường tìm Doc Halloway.

Hai mươi phút sau, Joseph cưỡi Obie vượt qua khúc quanh cuối cùng trên đường Wolverine Road để vào thị trấn No Name. Main Street, đại lộ duy nhất trong khu vực lúc này đông đúc người qua lại. Rạp người trên chiếc cổ lấm tấm mồ hôi của con ngựa, Joseph phóng nhanh qua một tiệm cắt tóc, gần như xô ngã một phụ nữ vừa bước ra khỏi cửa tiệm người Hoa, cuối cùng kéo Obie dừng gấp trước cửa nhà thầy thuốc. Anh bạn Buddy suốt dọc đường vẫn chạy song song cùng con ngựa bắt đầu vừa sủa ầm ĩ vừa nhảy vòng quanh Joseph khi hắn xuống ngựa.

“Im nào”, Joseph nạt con chó.

Cái lưỡi thè ra, mắt sáng lên đầy phấn khích, Buddy ngồi trên hai chân sau, bàn chân trước huơ huơ vào không khí.

Joseph vỗ nhẹ con chó rồi móc dây cương vào cọc ngựa, hắn một bước nhảy qua lối đi bằng ván lót trước thềm nhà.

“Doc!” Cánh cửa đập vào vách trong tường khi Joseph xông vào phòng khách. “Doc, ông có đây không?”

Joseph đã từng nhìn thấy khu vực chờ của bệnh nhân một lần khi Patrick O’Shannessy cần phải nhờ bác sĩ chăm sóc. Trên tường phía bên phải treo cái giá để một đống sách y khoa lộn xộn, quyển nào cũng dày cộp và bám đầy bụi bẩn. Ngay dưới đó là bốn chiếc ghế kim loại bọc da đã cũ mòn nằm cạnh nhau dọc theo phần gỗ ép chân tường sứt mẻ.

Joseph đổi hướng tiến đến cánh cửa bằng gỗ sồi méo mó, mòn vẹt dẫn đến phòng khám.

“Doc”, hắn gọi lớn, giơ nắm đấm lên gõ cửa. “Ông ở trong đó hả?”

Joseph gần như nhào người vào trong phòng khi cánh cửa bật mở. Doc Halloway lưng đã còng vì tuổi tác đứng đó, nhìn chằm chằm hắn qua cặp mắt kính lệch dày có viền vàng. Người ông ám mùi thuốc khử trùng nồng nặc.

“Làm gì phải la toáng lên thế? Tôi có điếc đâu.” “Thật xin lỗi, Doc, nhưng tôi thực sự đang rất gấp.” “Hmph.” Doc Halloway rút ra một chiếc khăn tay màu trắng từ trong túi quần, phẩy phẩy vài cái rồi đưa lên lau miệng. Mái tóc hoa râm thưa thớt rối bời làm Joseph có cảm giác hắn đã quấy rầy ông vào đúng giấc ngủ trưa.

“Cái gì gấp?” Ông ném cái nhìn không hài lòng về phía Buddy đang ngồi ngay dưới chân Joseph: “Tôi không phải bác sĩ thú y”.

Joseph gấp gáp thuật lại tình trạng của Darby. “Tôi đã băng chặt vết thương để ngăn chảy máu, nhưng tình hình của ông ấy vẫn rất tồi tệ.”

Đôi mắt tử tế màu xanh da trời của Doc Halloway tối sầm lại: “Cậu nói là Darby McClintoch?”. Ông lắc đầu, gãi gãi chiếc mũi hình củ hành của mình. “Darby, ông bạn già cả đời chỉ biết đến công việc và tận tụy hết mình như thế, tên khốn nào lại có thể bắn ông ta được chứ?”

“Việc đó phải để cảnh sát trưởng giải quyết.”

“Có lẽ thế.” Doc Halloway giật mạnh một dây móc treo màu đỏ, sau đó lê bước chậm chạp vòng qua một cái bàn khám bệnh có đệm. Ông tiến đến chỗ những ngăn kéo dọc vách tường phía xa, đằng sau một chiếc quầy đựng đầy đồ đạc dụng cụ nhìn cực kỳ sạch sẽ trái ngược với chỗ bụi bặm trong phòng chờ khám bệnh.

“Viên đạn có xuyên qua không?”

“Không, thưa bác sĩ. Nó găm vào một góc bên sườn phải của ông ấy. Hy vọng là sẽ không trúng phổi và thận.”

“Ông ta có sùi bọp mép màu hồng không?” “Không, tôi không thấy.”

“Có ho không?”

“Không, thưa bác sĩ, nhưng trước khi bất tỉnh ông ấy rất đau đớn.”

“Có lẽ viên đạn đã làm vỡ xương sườn. Chết tiệt thật.”

Doc mở một cái túi màu đen và bắt đầu thu thập dụng cụ từ các kệ trên quầy, lọ thuốc, băng gạc với một đống dụng cụ bằng thép nhìn có vẻ nguy hiểm.

“Có nghĩa là tôi sẽ phải mổ lấy viên đạn ra. Nếu như nó xuyên hẳn qua thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.” Ông lại giật mạnh một sợi dây móc treo khác. “À, thế mà sáng nay tôi cứ nghĩ sao gần tuần nay chẳng có gì mới mẻ xảy ra cả. Thật là, phải cẩn thận với những gì mình nghĩ, anh bạn ạ. Loại hứng thú như thế này thì chẳng ai muốn cả.”

Joseph đang gấp gáp muốn khởi hành ngay, hắn chuyển trọng tâm tư thế đứng từ chân này sang chân khác rồi nói: “Ông có cần tôi giúp gì không, bác sĩ?”.

“Cậu có thể giúp tôi đóng ngựa vào xe, con ngựa ở đằng sau ấy.”

“Chúng ta sẽ đến đó nhanh hơn nếu ông cưỡi ngựa cùng tôi.”

“Tôi không bao giờ cưỡi ngựa. Bị đau lưng nặng.” “Nhưng Darby đang trong cơn nguy kịch. Chúng ta phải tận dụng từng giây phút một.”

“Nếu ông ta đã được cầm máu và miệng vết thương chỗ viên đạn găm vào không có gì nghiêm trọng thì chúng ta có thể yên tâm lên đường. Còn nếu không…”, ông thở dài rồi lục lọi trong đống lọ thủy tinh đến khi cầm trong tay một lọ chứa thứ gì đó màu đỏ sẫm. “Ờ, cũng coi như tôi không phải là thầy thuốc giỏi. Lần gần đây nhất tôi trở nên vô dụng là lúc uống say ở Dodge City và tè cả ra quần.”

Joseph chẳng có tâm trạng nào để đùa cợt, hắn cắt ngang: “Tôi đang nghĩ…”, nhưng lại ngập ngừng không nói tiếp vì chính hắn cũng chẳng rõ mình nên hy vọng điều gì? Hắn chỉ biết lúc này mà còn tranh cãi về việc đi bằng gì thì chỉ phí thời gian quý báu mà thôi. “Thôi, giờ tôi sẽ đi đóng xe ngựa và kéo nó ra trước nhà.”

“Được thôi.” Doc lầm bầm sờ túi dụng cụ. “Thế nào cũng được. Tôi sẽ gặp cậu ở lối đi trước nhà.”

Tin là mình sẽ nhanh chóng bắt kịp xe ngựa của Doc Halloway, Joseph lên đường lớn tiến về chỗ cảnh sát trưởng trước khi rời thị trấn. Đến nơi, hắn gặp em trai mình, David. David đang ngồi ngả lưng ra ghế, hai chân đi đôi ủng da dê bám đầy bụi bắt chéo gác lên cạnh bàn, chiếc mũ cao bồi rộng vành che kín hai mắt.

Joseph đóng sầm cánh cửa sau lưng, còn David vẫn giữ bộ dạng lãnh đạm lười biếng, hắn đẩy nhẹ vành mũ, phóng cặp mắt màu xanh da trời nhìn chằm chằm Joseph đầy cảnh cáo.

“Anh làm gì ở đây?”, David hỏi. “Em tưởng anh sẽ không chơi bời vào tối thứ Sáu nữa cho đến khi mùa gia súc sinh sản kết thúc chứ?”

“Thấy anh cậu cầm lá bài nào không?” Joseph bước qua sàn nhà lót ván trần. Một tấm áp phích truy nã đập vào mắt từ tập hồ sơ trên bàn, trưng ra chân dung một tên cướp xe ngựa có khuôn mặt râu ria hung ác. “Vừa có vấn đề xảy ra ở trang trại của anh. Darby McClintoch bị ai đó bắn.”

David thở dài: “À, vậy là đi tong giấc ngủ trưa của em”. Hắn vươn vai thả lỏng rồi xoa bóp cổ, hạ chân xuống sàn và ngồi thẳng lại trên ghế. Chiếc áo sơ mi nghiêm túc vừa vặn ôm sát bờ vai cơ bắp hoàn hảo của hắn, nổi bật những nếp gấp rõ ràng trên hay cánh tay áo, quai hàm mới cạo bóng bẩy không kém những chiếc huy hiệu đính trên túi áo ngực trái của David.

“Ông ta bị thương nặng lắm không?”

“Rất tệ.” Joseph đáp. “Doc đang trên đường đến chỗ ông ta. Anh nghĩ em sẽ muốn đến đó, nếu như Darby tỉnh lại, ông ấy có thể giúp làm sáng tỏ những gì đã xảy ra. Thời gian này thịt hiếm nên có nhiều người ra ngoài săn bắn để kiếm thêm, có thể lão chỉ không may trúng một viên đạn lạc mà thôi.”

David khoác lên người chiếc áo khoác lót lông cừu rồi đi qua nhấc khẩu Henry từ trên giá súng. “Darby có nói gì với anh không?”

Joseph nhanh chóng thuật lại lời lão quản đốc nói với hắn. “Anh không nghĩ là kẻ giết người tại Hollister trước kia sẽ đợi đến năm năm rồi mới quay lại kết thúc trò chơi mà hắn bắt đầu, nhưng Darby cứ khăng khăng như thế.”

Darby cau mày suy nghĩ.

“Cho em năm phút đi đóng yên ngựa, chúng ta sẽ cùng nhau tới đó.”

“Ba phút thôi”, Joseph đề nghị. “Anh phải đến đó trước Doc, ông ấy cần có nước sôi và người trợ giúp khi tiến hành gắp viên đạn ra ngoài.”

Joseph chỉ mong Darby không chết trước khi họ tới nơi.

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 5
  • 6
  • 7
  • More pages
  • 27
  • Sau