“Mày điên thật rồi Nhân ơi! Cả ti tỉ cô gái đương xuân ngoài kia răng mày không nhớ, lại nhớ người đã ‘yên bề gia thất’ hở Nhân?” Nhân dằn vặt trái tim và cả thể xác tưởng chừng đã rắn rỏi của mình.
***
Đã gần ba mươi tuổi, cái tuổi bắt đầu của sự lão hóa, nhưng Bình vẫn còn yêu đời chán. Cũng không hiểu là ngẫu nhiên hay cố ý, mà gu thời trang của Bình teen quá trời teen. Tủ quần áo lúc nào cũng sặc sỡ xanh, đỏ, tím, vàng,... Chẳng hề gì nếu Bình chưa là người phụ nữ đã có chồng, có con. Nhiều lúc, cô bảo: “Có chồng thì đã răng, mình vẫn làm tròn bổn phận người mẹ, người vợ đấy chứ”.
Đúng vậy, chồng Bình chưa bao giờ quên tự hào về cô vợ xinh ơi là xinh, khéo ơi là khéo này. Nhưng cái sự trẻ trung quá teen của Bình thỉnh thoảng cũng khiến Quân khó chịu vì... ghen, vì cái nhìn si mê của bao tên con trai ngoài phố. Những lúc đó, Bình cười trêu chồng: “Vợ anh xinh thì anh phải tự hào mới đúng chứ! Người ta nhìn vợ anh, chứ vợ anh có nhìn người ta mô mà anh lo ngắn, lo dài”. Biết vậy, nhưng Quân làm sao mà không ghen cho được. Bị chồng ghen, Bình thấy cũng hay hay, lại khỏi mất công lo chồng liếc cô này, ngó cô kia.
Bình vốn là một hướng dẫn viên du lịch tài hoa, nhưng từ khi lấy chồng, cô buộc phải giải nghệ. Ban đầu, Bình thấy tiếc lắm, nhớ nghề da diết lắm. Đôi bữa, cô trốn chồng tha thẩn quanh khu phố Tây mà ngơ ngẩn mất hồi lâu. Quân không cho Bình đi hướng dẫn nữa là có lý do của anh. Đàn bà thì phải “xây tổ ấm” chứ, cứ đi như thế bỏ con bỏ cái ai lo. Nhưng có lẽ, cái lý do lớn nhất là Quân không muốn người khác cứ vây quanh lấy vợ mình mà nhìn ngắm, trêu ghẹo. Rồi thì, Bình đẹp như thế kia mà phải dầm mưa, dãi nắng, Quân không đành lòng. Cái lý lẽ chồng đưa ra thấm đẫm tình cảm vậy, nỡ nào Bình lại từ chối, gạt phăng đi.
Bình ở nhà từ đó.
Lâu lâu, mấy đồng nghiệp cũ đến thăm, trêu Bình: “Yêu chồng phải biết nghen! Đúng là mẫu phụ nữ đảm đang, gần bằng thời phong kiến rồi đấy”. Một chút buồn trong mắt vợ khiến Quân chạnh lòng. Buồn quá đi chứ, đang tự do bay nhảy ngoài kia lại bị giam lỏng thế này, ai mà không buồn cho được. Chồng thì đâu phải lúc nào cũng rảnh rang bên vợ.
Có người mách nước cho Bình cái nghề dịch thuật trên mạng. Nghe cũng hay hay, Bình giỏi ngoại ngữ, lại có chút vốn liếng tin học, làm nghề dịch thuật trên mạng là đúng chuyên môn rồi còn gì. Vậy nên, chẳng mấy chốc, Bình nghiễm nhiên trở thành bà chủ website dịch thuật tương đối tiếng tăm trên thế giới ảo. Ngồi một chỗ, làm công việc đúng sở trường, lại có lắm tiền, khiến Bình vui lên trông thấy. Lúc nào, cô cũng tươi như hoa ban mai.
Rảnh rỗi, Bình còn tranh thủ đi học thêm khóa “Nữ công gia chánh” để làm đẹp lòng chồng. Cả lớp học hơn hai mươi con người đều ngỡ Bình vẫn còn là cô gái đôi mươi khéo lo, khéo nghĩ. Mọi người cứ ghép Bình cho thầy Nhân đầu bếp. Cô biện minh phát mệt mà chẳng ai thèm tin cô đã chồng con đề huề. Thôi thì trêu chán ắt thôi, Bình chỉ cười trừ.
Khổ nỗi, Nhân không nghĩ thế. Hôm nào không có ai gán ghép hai người, cậu lại thấy buồn vô kể. Có bữa, chẳng hiểu thế nào, đang cắt hành, Nhân cắt luôn vào tay, đụng trúng mạch, máu chảy quá chừng. Được dịp, mọi người càng trêu dữ. Bình ngượng chín cả mặt, mà Nhân thì cứ hớn hở cười tươi như thể bắt được vàng.
Hai hôm sau, Bình trốn biệt, không dám ló mặt đến lớp, làm Nhân thẫn thờ đứng ngồi không yên.
Nghĩ cũng tiếc cho mớ tiền học phí, chẳng lẽ bỏ mất vì mấy chuyện không đâu vậy sao. Bình quay lại lớp, đã thấy Nhân tần ngần đứng đợi ở cổng. Nhân níu tay Bình, “Mấy bữa ni răng Bình không đến lớp? Có biết tôi lo cho Bình lắm không?”.
Mặt Bình vẫn lạnh tanh, giọng điềm nhiên như không, mà tay cứ run lập cập như phải gió: “Dạ, mấy bữa ni em bận thầy ạ! Em quên mất số điện thoại thầy nên không gọi xin phép được”.
Nhân nắm chặt vai Bình xoay mạnh cho hai ánh nhìn gặp nhau: “Chẳng lẽ em không hiểu thật sao, tôi nhớ em lắm lắm, nhớ em ngay từ lần gặp đầu tiên. Tôi gần như phát điên lên vì không được gặp em đó, em biết không!”.
Biết quá đi chứ, Bình chẳng phải là gái có chồng rồi còn gì. Mà ngoài Quân ra, đã có khối gã si tình theo đuổi cô, thì có lý gì cô không hiểu cái nhìn đắm đuối, cử chỉ quan tâm ân cần của Nhân? Trong giây lát, Bình nhận ra có gì đó quen quen trong lời tỏ tình của Nhân. Hình như chính Quân cũng đã từng nói với cô như thế thì phải. Cô nhoẻn miệng cười, làm tim Nhân đập loạn xạ. Không hồi hộp sao được, hình như Nhân đang mừng quýnh lên thì phải. Mình tỏ tình mà người ta cười bẽn lẽn thế kia thì chẳng phải là người ta đồng ý rồi còn gì. Làm sao Nhân biết được người ta đang cười chuyện của người ta. Nhân thấy thèm quá cái cười ấy, đôi môi ấy, hơi thở dịu dàng ấy. Cậu khẽ đặt lên môi Bình cái hôn của chàng trai mới yêu lần đầu ở tuổi hai mươi lăm tươi trẻ tràn trề.
“Bốp!”
“Cậu làm chi rứa?”
Bình lùi lại, giọng đầy tức giận trước vẻ kinh ngạc ngây thơ của Nhân: “Cậu Nhân, tôi đã nói với cậu rồi hè! Tôi đã có chồng con rồi. Nếu xét về tuổi tác, cậu còn kém tôi ít nhất bốn đến năm tuổi. Nếu xét về tuổi đời, tôi đã có gia đình trong khi cậu vẫn là một gã trai tơ. Cậu đùa với tôi như rứa mà được à!”.
Bình quay đi, bỏ Nhân đứng chết trân phía sau cổng.
Nhân đổ xuống như bao kẻ si tình. Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đen láy, nụ cười tỏa nắng, cùng dáng hình thanh mảnh của Bình níu chặt đầu óc Nhân quay cuồng, chao đảo. “Mày điên thật rồi Nhân ơi! Cả ti tỉ cô gái đương xuân ngoài kia răng mày không nhớ, lại nhớ người đã ‘yên bề gia thất’ hở Nhân?” Nhân dằn vặt trái tim và cả thể xác tưởng chừng đã rắn rỏi của mình.
Bình quên Nhân như quên khóa học nấu ăn bất chợt nọ, để vùi mình vào bao bản dịch không đầu, không cuối. Đó chỉ là những gì Bình nghĩ.
Nhân kia rồi, lặng lẽ đứng đợi để được thấy cô đi, về. Gã trai ấy có ý gì thế nhỉ, sao lại đến gặp cô lúc này, chẳng phải cô đã nói rất rõ rồi sao? Hay là Nhân vẫn chưa tin những gì cô nói, mà chỉ xem đó như một trò đùa?
“Không! Nhân tin, nhưng đâu có nghĩa Bình có chồng thì tôi không được quyền yêu Bình. Mặc kệ Bình có yêu tôi hay không, không ai cản được tôi yêu em.”
Bình thật không thể tin vào tai mình, và cũng không thể tin những gì Nhân đang nói với cô. Nhưng Nhân đã đến đây và cậu sẽ biết Bình đang có cả bầu trời hạnh phúc trong con hẻm cụt này.
Mỗi ngày, Nhân lại đến đứng lặng nhìn giậu tigôn phớt hồng trước cổng nhà Bình mà lòng buồn rười rượi. Mấy độ, Bình cố tình nói cười rộn ràng cùng chồng phía trong giậu tigôn như nhắn nhủ với Nhân: “Tôi đang hạnh phúc, Nhân hãy về đi, về với bao cuộc tình trọn vẹn đang chờ cậu ở ngoài kia”.
Nhân hiểu mà, hiểu tất cả, và Nhân có muốn đến đó đâu. Nhưng đôi chân vẫn vô tâm đưa cậu đến đó mỗi ngày, tim cậu vẫn rạo rực mong mỏi được nhìn Bình rồi đau nhói khi thấy cô tay trong tay cùng chồng. Duyên nợ gì lại để Nhân gặp Bình trong cuộc tình trớ trêu thế này? Làm người thứ ba thừa thãi sao cay đắng quá!
Rồi mùa xây dựng dồn dập lại về. Quân đi luôn. Thì phải đi chứ, không lẽ chỉ quẩn quanh bên nhau, nhìn nhau mà sống. Làm kỹ sư xây dựng đành phải vậy thôi. Ngắn thì mươi ngày, nửa tháng, dài thì đôi ba tháng mới có dịp ghé nhà thăm vợ con. Bình cô đơn một mình cun cút cùng bé Bơ.
Ngày sinh nhật Bình, Quân chỉ kịp gọi một cuộc điện thoại ngắn ngủi: “Chúc mừng sinh nhật em! Anh nhớ hai mẹ con nhiều lắm.
Hôm nào về anh sẽ bù cho hai mẹ con”. Bình cười, ừ hữ mà lòng trống vắng đến lạ. Nói bù là bù được hay sao? Những ngày tháng quạnh quẽ mà Bình đang âm thầm chịu đựng này sẽ bù vào đâu? Tuổi xuân của Bình sẽ bù vào đâu? Nhưng Bình có lý do gì để giận chồng bây giờ, trong khi Quân đang mải miết chịu đựng bao vất vả ngoài kia, chỉ mong đem lại cuộc sống hạnh phúc cho gia đình. Cô giận thay cho bản tính nũng nịu, đỏng đảnh của mình.
Chuông cổng đổ vội. Nhân đứng đó với chiếc bánh kem sô-cô-la mà chưa bao giờ Bình có thể chối từ. Chủ nhà run run đón nhận món quà sinh nhật từ tay vị khách không mời để ngọn nến tỏa lên những tia hồng ấm áp.
Vậy là, Nhân biết tất cả những gì thuộc về Bình. Từ ngày sinh nhật, món bánh kem ưa thích, mùi nến thơm, và cả những giây phút cô đơn đến chạnh lòng, hay chỉ đơn giản là chiếc dù đủ rộng cho chiều đón con muộn trời lại đổ cơn mưa dông bất chợt. Còn bao nhiêu ngày lễ mà Quân vắng nhà, Nhân không quên đặt dưới chân giậu tigôn bó hồng vàng rực rỡ.
Trời trở mùa, những cơn gió độc quật Bình ngã dài cùng cơn sốt triền miên. Có lẽ phổi cô đang sưng phù lên. Quân vẫn ở đâu đó với công trình đang dang dở. “Quân ơi! Em cần anh, em nhớ anh nhiều lắm, Quân ơi!”
Nhân đến, lặng lẽ đón bé Bơ ở đầu cổng vào mỗi sáng và trả lại đó lúc tan tầm. Dưới chân giậu tigôn có thêm camen cháo, vài lốc sữa, giỏ trái cây, mấy món thuốc Nam như gừng tươi ngâm mật ong rừng, nén rim đường phèn, kim quật chưng, nắm lá xông mà Nhân phải chạy xe ra tít ngoại ô để hái.
Nhân cứ thế, kiên nhẫn chờ đợi, lặng lẽ chăm sóc Bình mà chưa từng đòi hỏi từ cô một lời cảm ơn, một câu thăm hỏi hay một nụ cười dành riêng cho cậu. Hàng trăm tin nhắn, hàng ngàn tin nhắn dằng dặc những thông điệp đều đặn lặp đi lặp lại bao ngày, những thông điệp không cần chứa đựng trong câu chữ hay ký tự. Và chỉ nhận lại một tin nhắn hồi âm gọn ghẽ: “Chờ chi vậy hở Nhân, biết đến bao giờ mà chờ với đợi”.
Có lẽ, đó là lúc con tim Bình bắt đầu loạn nhịp trở lại như ngày đầu mới biết yêu. Những chờ đợi, lo lắng ân cần, hay chỉ là cái nhìn âu yếm của Nhân cứ thấm mãi, thấm mãi vào từng thớ thịt, từng giác quan, mạch máu vẫn còn khao khát yêu đương của Bình. Dường như, Nhân đang lấp dần khoảng trống mà Quân tự tạo ra trong Bình bằng những ngày tháng cô đơn triền miên, bằng những lo toan cho sự nghiệp của riêng anh. Bằng bao ngày công tác đằng đẵng, những buổi nhậu bí tỉ với bạn bè, hay cả những bản dự án, thiết kế thi công. Tất cả đều từ từ lấy đi khoảng thời gian thơ mộng mà anh từng dành cho Bình.
Bình vẫn về bên Quân dịu dàng đúng nghĩa. Với Nhân, khoảng cách của giậu tigôn phớt hồng hãy còn nguyên vẹn. Chỉ có Quân và mỗi mình Quân nhận ra, chiều nay, nụ cười Bình dành cho anh sao xa xăm quá đỗi. Xa xăm như dáng Bình lặng lẽ ngoài ban công, nơi đã là của riêng anh và cô bao ngày. Xa xăm như ánh nhìn của Bình về phía đầu con hẻm, phía của những chiếc tủ bánh kem bóng mượt. Và ở đó, mỗi ngày Bình ghé qua mua một chiếc bánh kem sô-cô-la ngọt lịm trang trí đóa hồng vàng rực. Nhưng cả người mua và người bán chưa bao giờ nói với nhau một lời, hay gần nhau hơn một chút. Riêng có sóng mắt là đằm thắm, đôi khi da diết, quấn chặt lấy nhau như nụ cười Bình dành cho Quân hôm nào.
Xuân Võ