• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Hãy nói yêu em
  3. Trang 56

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 55
  • 56
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 55
  • 56
  • Sau

Chương 54

Derek bước vào phòng khách tại Haverston với Kelsey sóng đôi bên cạnh, tay nàng đan chặt vào tay anh.

“Con có một tuyên bố khác.” Anh nói đầy tự hào với gia đình mình, đang tụ tập đầy đủ ở đó.

“Không cần đâu, cậu bé yêu quý.” James đáp lời, mỉm cười với anh. “Biểu hiện trên mặt cháu nói lên đầy đủ mọi chuyện rồi.”

“Dù sao cũng để thằng bé nói đi, ông già.” Anthony nói với anh trai mình. “Chẳng mấy khi một người nhà Malory sẵn lòng đeo gông vào cổ mà.”

Derek cười toe toét: “Quý cô Kelsey đã bằng lòng cưới con, nhờ những khả năng gieo rắc tin đồn của Reggie. Hơn nữa, con cáo nhỏ đó đâu rồi nhỉ? Con nợ con bé một cái ôm thật chặt.”

“Ta sẽ nói là con bé đã trốn đâu đó cùng thằng nhóc láo lếu mà nó lấy mất rồi.” James trả lời khô khốc. “Con bé yêu dấu ấy hiện giờ quá hả hê với bản thân mình.”

“Và đúng là vậy.” Amy chen vào. “Em rất mừng cho anh, Derek.”

“Vẫn cứ nói chuyển tới Mỹ là tốt hơn mà.” Warren thêm vào.

“Cắn lưỡi mình đi, tên Mỹ kia.” James nói. “Thằng cháu ta là người văn minh. Nó sẽ không thích thú chuyện sống giữa những kẻ dã man nóng tính như mấy người đâu.”

Warren chỉ cười khùng khục: “Ông anh đã cưới một trong những kẻ Mỹ đó đấy thôi, hay ông anh đã quên mất chuyện đó rồi?”.

“George của ta là một ngoại lệ, ta sẽ nói cho cậu biết vậy.” James khăng khăng.

“Cảm ơn anh, em nghĩ thế đấy.” Georgina nói cùng một nụ cười.

Nhưng Anthony phàn nàn: “Anh thấy đấy, thực sự thì khiêu khích hắn ta có còn thú vị gì nữa đâu. Nhưng ít nhất thì Nick già vẫn cứ cắn câu đấy, nhưng còn tùy lúc và tùy nơi nữa”.

“Không phải vậy sao?” James cười nhăn nhở. “Nhưng mà, người Anh vẫn cứ đáng tin cậy hơn mà.”

Warren chỉ khịt mũi trước lời mỉa mai đó, nhưng Edward đã nói chen vào: “Thôi đi nào, cả hai đứa. Đây là lúc dành cho những lời chúc tốt đẹp mà”. Sau đó ông nói thêm, mỉm cười với Kelsey. “Hân hạnh được quen biết cô, quý cô. Tôi chắc chắn cô sẽ là một thành viên tuyệt vời gia nhập vào dòng họ Malory.”

“Đúng là thế.” Jason nói một cách lặng lẽ.

Derek liếc về phía cha mình, tại nơi đứng thông thường của ông bên cạnh lò sưởi. Nét mặt của Jason đầy cảnh giác, nhưng Derek không thể trách ông vì điều đó. Nhưng lời cuối cùng họ nói với nhau chẳng dễ chịu gì.

“Liệu con có thể nói với cha đôi lời không, thưa cha?”

Jason gật đầu và dẫn đường vào thư phòng của ông. Derek dẫn Kelsey đi cùng mình. Họ gặp Molly đang đi xuống sảnh, điều đó khiến anh khỏi phải đi tìm bà.

“Liệu bà có thể đi cùng chúng tôi không, làm ơn?” Derek hỏi bà, ra dấu về hướng thư phòng, nơi Jason vừa bước vào.

Molly gật đầu một cách cứng ngắc và đi trước anh, tới đứng bên cạnh Jason. Derek cảm thấy tội lỗi vì đã gây ra sự thận trọng của bà. Bà là mẹ anh ‐ nhưng anh vẫn chưa hoàn toàn làm quen được với sự thật đó.

“Con đã giận dữ, con sẽ công nhận vậy.” Derek bắt đầu nói. “Nhưng lúc này điều đó sẽ không còn nữa với niềm hạnh phúc con đang cảm thấy.”

Anh nâng bàn tay của Kelsey lên môi mình, trong trường hợp có bất kỳ nghi ngờ nào về điều tạo nên niềm hạnh phúc nơi anh. “Nhưng khi cơn giận dữ không còn che mờ suy nghĩ của con nữa, con đã nhận ra vài điều.”

Anh phải dừng lại để nuốt xuống. Cái cục sưng chết tiệt đó lại bắt đầu dâng lên. Vẻ mặt của Molly dịu dàng hơn. Bà đã mỉm cười với Kelsey. Giờ đây bà cũng đang mỉm cười với Derek.

“Ôi, quỷ thật.” Anh nói, băng ngang qua phòng để kéo Molly vào vòng tay mình. “Con xin lỗi. Con không muốn gây ra bất cứ phiền muộn nào. Con chỉ là quá sốc, và cảm thấy thật là ‐ quẫn trí.”

Anh ngả đầu lại sau để nhìn bà: “Con biết người đã luôn luôn ở đó khi con cần một người mẹ. Con chỉ ước mình đã có thể gọi ‘mẹ’ một tiếng. Nhưng con nghĩ mình hiểu tại sao người cảm thấy điều đó không cần thiết”.

“Không phải không cần tới đâu, Derek.” Bà nhẹ nhàng trả lời. “Chỉ là tốt hơn cho con, nhưng giờ ta sẽ công nhận rằng có thể ta đã sai khi quyết định như thế. Vì điều đó khiến ta đã bỏ lỡ quá nhiều thứ. Giờ đây, biết được con cảm thấy ra sao, ta có thể sẽ luôn luôn hối tiếc…”

“Đừng.” Anh cắt lời. “Đã có quá nhiều hối tiếc rồi. Ít nhất giờ con đã biết. Dù vậy, con sẽ hiểu được, nếu người vẫn không muốn con gọi người là mẹ.”

Ngay khi đó bà òa lên khóc và ôm anh thật chặt:

“Ôi, Derek, ta đã luôn luôn yêu con như thế! Con có thể gọi ta bằng bất cứ cái tên nào con muốn.”

Anh cười. Jason cũng cười khùng khục. Derek nhìn cha qua đầu mẹ mình, thấy điều gì đó anh chưa bao giờ thấy trước kia. Jason thực sự và chân thành yêu Molly Fletcher. Tình yêu đong đầy trong đôi mắt khi ông nhìn bà.

“Con cho rằng bản thân hai người chưa nghĩ tới chuyện kết hôn ư?” Anh hỏi.

Jason thở ra một hơi dài đầy cam chịu: “Bà ấy vẫn sẽ không lấy ta”.

Molly hừm một tiếng khi mở to mắt. “Điều đó không cần thiết.” Bà nói. Quay sang Derek, bà nói thêm, “Cha con và ta sống rất hạnh phúc, ta sẽ khiến con hiểu điều đó. Không cần phải khuấy động cả tổ ong bắp cày chỉ vì một mảnh giấy ngu ngốc, chẳng cần phải thế”.

“Ta đã lên kế hoạch để giải quyết nó.” Jason nói, nháy mắt với Derek.

Derek cười nhăn nhở: “Cha sẽ làm vậy mà”.

“Nhưng ta sẽ không thay đổi ý kiến đâu.” Molly nói, rồi mỉm cười với Jason. “Mặc dù em sẽ không phiền nếu anh có cố gắng thử làm.”

Tối muộn hôm đó, khi Derek đưa Kelsey quay lại quán trọ để thu dọn đồ của mình ‐ nàng sẽ chuyển tới ở Haverston cho tới lúc đám cưới diễn ra ‐ anh nói:

“Em biết đấy, chú Anthony của anh đã chỉ ra một điểm rất hay vào lúc ăn tối. Anh thực sự không dám liều để khiến em nổi giận với anh đâu ‐ không bao giờ.”

Kelsey cười toét miệng:

“Chú anh thật ngốc. Thói quen bắn chồng mình không di truyền trong gia đình em đâu. Nhưng mà, ném họ vào lửa lại là chuyện khác.”

Derek cười phá lên, kéo nàng vào lòng anh:

“Anh sẽ nhớ điều đó, em yêu. Nhưng anh không bao giờ có ý định khiến em nổi giận với mình. Khiến em yêu anh điên cuồng mới là cách anh sẽ giữ chân em.”

“Hừm, chuyện đó nghe tuyệt đấy.” Nàng nói, hôn lên má, rồi cổ anh. “Anh có nghĩ, em có thể cần được anh chứng minh điều đó một chút không?”

Anh rên rỉ và tìm kiếm môi nàng cho một nụ hôn cực kỳ nóng bỏng.

“Mong muốn của em là mệnh lệnh đối với anh.” Anh nói với giọng khàn khàn vài phút sau đó. “Đó là một mong muốn anh sẽ không bao giờ thấy chán khi phải nghe.”

Nàng ngước nhìn lên với tình yêu thắp sáng trong đôi mắt xám trong của mình.

“Vậy thì cho em thấy đi, Derek. Cho em thấy ngay bây giờ đi.”

Anh làm đúng như vậy, với niềm sung sướng vô ngần.

---Hết---