Cuộc trùng phùng giữa họ phải chăng chỉ vì lời từ biệt chưa nói của nhiều năm trước? Nếu không phải… liệu rằng còn có thể bước vào tương lai nhau nữa hay không?
Thật ra, Phùng Nhất Nhất cũng muốn theo Thẩm Hiên cho xong. Nói cho cùng thì kết hôn chỉ là sống qua ngày. Cô và Thẩm Hiên làm bạn bè nhiều năm như vậy, nói chuyện với nhau cũng rất hòa hợp, nếu chung sống với nhau hẳn là vợ chồng có thể “tương kính như tân”1.
1 Tương kính như tân: Tôn trọng nhau như khách.
Cô đã hai mươi tám tuổi, đúng như lời mẹ Phùng nói, bỏ lỡ Thẩm Hiên, e là sau này sẽ không còn cơ hội nào khác nữa.
Nếu người đó không phải là Thẩm Hiên thì tốt biết bao! Nếu đổi lại là một người đàn ông không biết đến quá khứ của cô, và cô cũng không hề biết quá khứ của anh ta, vậy cô sẽ đồng ý cùng anh ta sống bình lặng qua ngày mà chẳng cần bận tâm điều gì. Nhưng Thẩm Hiên… giữa bọn họ không phải là hai người, mà là bốn người, thật kỳ cục!
Chuyện này khiến Phùng Nhất Nhất do dự mãi.
May mắn là, chỉ còn vài ngày nữa là kỳ nghỉ Tết sẽ kết thúc, cô sẽ đi làm trở lại.
Phùng Nhất Nhất hiện đang làm việc cho một công ty quảng cáo. Đối tác lớn nhất của công ty cô chính là Thịnh Thị. Nhờ mối quan hệ cá nhân giữa cô và Thịnh Thừa Quang, cộng với thái độ làm việc nghiêm túc, có trách nhiệm, con người cũng thiết thực, an phận nên công ty rất coi trọng cô. Mấy năm nay, cô đã từng bước đi lên bằng chính đôi chân của mình. Hiện tại, cô đang phụ trách một nhóm nhỏ, cũng coi như làm cấp bậc quản lý.
Ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ, buổi sáng có cuộc họp thường lệ giữa các thành viên trong nhóm, buổi chiều, Phùng Nhất Nhất đến Thịnh Thị quyết toán khoản tiền chưa thanh toán hết của lần trước. Vừa bước chân khỏi cửa, mí mắt trái của cô đã giật không ngừng. Ngồi trên xe, cô hớn hở an ủi bản thân rằng “máy mắt trái phát tài”, rồi cẩn thận lái xe đến Thịnh Thị.
Cô vừa mới dừng xe, còn chưa kịp tắt máy, bảo vệ của Thịnh Thị đã chạy đến gõ cửa xe, “Thưa cô, ở đây không thể đỗ xe”.
Phùng Nhất Nhất cười xòa, “Làm phiền anh, tôi chỉ đỗ một lát thôi, giờ tôi lên trên kia lấy chút đồ là đi ngay”.
Bảo vệ nhận ra cô gái mỗi khi cười hai mắt lại cong cong lên này, mỉm cười ôn hòa nói, “Xin lỗi cô, quả thực là hôm nay không thể được. Công ty có khách quý đến thăm, đội trưởng của chúng tôi đã dặn đi dặn lại rằng tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất gì. Mong cô phối hợp với chúng tôi!”.
Phùng Nhất Nhất nghe vậy, không tiện làm khó người khác thêm nữa, đành vòng một vòng lớn tiến vào gara để xe dưới tầng hầm.
Lúc đợi để lấy chi phiếu trong phòng Tài vụ của Thịnh Thị, cô sực nhớ ra, buột miệng hỏi dò, “Chị Lý, hôm nay công ty mình có ai đến vậy? Em thấy dưới lầu không cho đỗ xe”.
“Ồ! Ông chủ của F.D đến đó! Vừa rồi cậu ấy còn ở đây mà! Chậc chậc, đẹp trai không lời nào diễn tả được!”, Kế toán Lý cười hì hì, hạ giọng nói với Phùng Nhất Nhất, “Dùng ngôn ngữ của giới trẻ các cô các cậu thì chính là cao ráo, nhà giàu, đẹp trai!”.
Phùng Nhất Nhất ngây người. Kế toán Lý bỗng đứng lên, sắc mặt nghiêm nghị chào một tiếng “Tổng giám đốc Thịnh!” với người đang đứng phía sau Phùng Nhất Nhất.
Thịnh Thừa Quang đã đến. Phùng Nhất Nhất hồn vía vất vưởng trên mây quay người lại, còn chưa kịp nở nụ cười hoàn chỉnh thì đã nhìn thấy người đi bên cạnh Thịnh Thừa Quang, nụ cười gượng gạo bỗng cứng đờ trên khóe môi.
Mấy năm nay, cô thường trông thấy anh mặc áo sơ mi trắng, quần Âu đen giản dị giữa những ngôi sao trang phục lộng lẫy trên tạp chí, truyền hình. Lúc này, nhìn anh ở khoảng cách gần như thế, cô cảm thấy sơ mi trắng, quần Âu cũng không ngăn được vẻ anh tuấn bức người của anh. Phùng Nhất Nhất cảm thấy ghen tị, sao anh chẳng già đi chút nào vậy chứ? Khuôn mặt ấy vẫn trẻ trung như ba năm về trước, chỉ có thần sắc thâm trầm trong đáy mắt là có khác đi thôi.
Trước kia, đôi mắt anh sáng rực trong trẻo, có thể nhìn thấu những hỷ nộ ái ố chất chứa trong đó. Còn bây giờ, mặc dù đôi mắt ấy vẫn sáng như sao, nhưng lại không đượm bất kỳ cảm xúc nào.
Kiểu tóc của anh cũng trở nên đơn giản, mái tóc ngắn màu nâu bóng cắt tỉa nhẹ nhàng. Phùng Nhất Nhất biết đây là màu tóc tự nhiên của anh. Trước kia, màu tóc của anh thay đổi theo phong cách ăn mặc, chẳng ai biết được màu tóc tự nhiên của anh không phải là màu đen.
Năm ấy, khi anh như một chú chim khổng tước có tiếng tăm trong giới thời trang thành phố G, không ai đoán được sau bao nhiêu năm nữa, Tạ Gia Thụ sẽ đi theo phong cách cực kỳ đơn giản như thế này.
Phùng Nhất Nhất hiểu, đáng ra lúc này cô nên cười rồi nói “Hi!” hoặc là “Ô kìa, anh về rồi ư?”, nhưng cô lại chẳng thể thốt nên lời. Cô cứ giương cặp mắt đờ đẫn nhìn Tạ Gia Thụ, khóe môi vẫn là nụ cười cứng ngắc, vô cùng mất mặt.
Vẻ mặt của Tạ Gia Thụ bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh chỉ khẽ mỉm cười với cô, tựa hồ như gặp lại bạn cũ sau nhiều năm, không có lời gì để nói, chỉ có thể cười khách sáo.
Thịnh Thừa Quang lên tiếng phá tan bầu không khí gượng gạo, nói với Phùng Nhất Nhất, “Em đến rồi à, tối qua Gấu Nhỏ có hỏi em đấy!”.
Phùng Nhất Nhất như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, khó khăn tìm lại giọng nói của mình, “Ồ… mấy hôm nữa em sẽ tới thăm con bé”.
Định thần lại, cô thấy bẽ mặt vô cùng. Cô không dám tiếp tục nhìn Tạ Gia Thụ nữa, nhưng Tạ Gia Thụ lại luôn nhìn cô, ánh mắt bình thản nhưng chăm chú, ghim chặt khuôn mặt cô.
Tạ Gia Thụ không lên tiếng, cũng chẳng nhúc nhích, bầu không khí dần lắng xuống. Giờ đây, anh đã là tổng giám đốc điều hành của F.D, Thịnh Thừa Quang cũng phải nể mặt anh vài phần. Thấy anh không lên tiếng, Tổng giám đốc Thịnh cũng quyết không nói gì, rảnh rang đứng bên cạnh.
Bầu không khí lạnh lẽo đang bao trùm khắp gian phòng, nhưng Tạ Gia Thụ lại vô cùng tự tại. Một lát sau, anh quay đầu nói với Thịnh Thừa Quang, “Gấu Nhỏ không hỏi gì em sao? Cô nhóc ấy sao lại không có lương tâm như vậy chứ?”.
Tổng giám đốc Thịnh chỉ cười chứ không trả lời. Tạ Gia Thụ cũng chẳng để tâm, anh cứ đứng trước cửa phòng Tài vụ, nơi người qua người lại để hàn huyên những chuyện vặt vãnh thường ngày. Từng câu từng lời của anh đều lọt vào tai Phùng Nhất Nhất, không biết tại sao, nó lại như từng mũi kim đâm vào trái tim cô, đau nhói. Cô biết, mình phải rời khỏi nơi này ngay lập tức.
“Chị Lý, công ty em có việc gấp, em về trước đây, chi phiếu mai em sẽ tới lấy”, cô nhắn nhủ xong liền quay đầu đi ra ngoài.
Ra đến cửa, cô thấp giọng nói với hai người đang đứng chặn ở đó để nói chuyện tào lao, “Xin nhường đường!”.
Thịnh Thừa Quang thấy Tạ Gia Thụ không nhúc nhích, trong lòng phá lên cười rũ rượi, anh lùi một bước để Phùng Nhất Nhất đi qua.
Giờ thì Thịnh Thừa Quang đã hiểu tại sao Tạ Gia Thụ lại lựa chọn ngày hôm nay để đến công ty, rồi tại sao cả buổi chiều anh lại cứ lảng vảng quanh phòng Tài vụ này. Bây giờ, người cần gặp cũng đã gặp được rồi, tiếp theo đây, không cần thiết phải tham quan gì nữa.
Thịnh Thừa Quang dẫn Tạ Gia Thụ quay về văn phòng tổng giám đốc, sau khi ngồi xuống, buông lời trêu chọc: “Thế nào? Tổng giám đốc Tạ?”.
Lần này, Tạ Gia Thụ mang theo vài chục tỷ trở về đầu tư, nhưng Tạ gia lại không dính dáng đến ngành giải trí nhiều, còn Thịnh Thừa Quang lại có không ít nguồn tài nguyên trong tay, có thể hợp tác cùng Tạ Gia Thụ.
Chỉ có hai người với nhau, Tạ Gia Thụ rất thành thực với Thịnh Thừa Quang, “Anh Thừa Quang, anh cũng biết tình hình của gia đình em rồi đấy, em sẽ cố gắng giải quyết êm đẹp”.
Thịnh Thừa Quang và Tạ Gia Vân, chị gái của Tạ Gia Thụ từng có hôn ước hơn hai mươi năm. Sau đó, vì Tử Thời, Thịnh Thừa Quang đã nhất quyết hủy bỏ hôn ước với Tạ Gia Vân. Chuyện này đã gây xôn xao dư luận lúc bấy giờ. Cũng kể từ đó, Thịnh gia và Tạ gia trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Lần này, Tạ Gia Thụ chủ động “chìa cành ô-liu1” cũng là có ý hòa hảo, dù sao thì hai bên cùng ở trong thành phố G, làm bạn vẫn tốt hơn nhiều so với làm kẻ thù. Mấy nghìn dự án đầu tư của Thịnh Thị và Tạ Thị trong nhiều năm trở lại đây, nếu có thể mượn cơ hội này, khôi phục quan hệ, địa vị của chị em Tạ Gia Thụ trong Tạ gia cũng không thể bị lay chuyển.
1 Chìa cành ô-liu: Cố gắng kết thúc tranh cãi một cách thân thiện và hòa bình.
Thịnh Thừa Quang cũng có ý này.
Dăm ba câu nói xong câu chuyện, Tạ Gia Thụ đi thang máy chuyên dùng trong văn phòng tổng giám đốc xuống tầng hầm. Anh vừa ngồi vào xe, trợ lý lập tức báo cáo, “Hình ảnh bên phòng giám sát đã được truyền tới rồi ạ, cô Phùng vẫn chưa rời khỏi công ty mà đang ở dưới lầu”.
Tạ Gia Thụ nhận lấy máy tính bảng.
Anh phóng to toàn màn hình xem hình ảnh thu được từ camera về chiếc xe của cô trong gara của Thịnh Thị. Hình ảnh đen trắng không rõ nét, nhưng có thể nhìn thấy cô đang ngồi thừ trong ghế lái.
Khuôn mặt Tạ Gia Thụ không hề biểu cảm, mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh gần như tĩnh lặng trên màn hình. Không biết bao lâu sau, người trong cảnh quay từ từ vùi mặt vào khuỷu tay, dựa vào vô lăng. Anh không nhìn rõ cô, chỉ lờ mờ thấy bờ vai đang nhô lên.
Ngón tay Tạ Gia Thụ nhẹ vuốt trên màn hình lạnh băng, cuối cùng thì nét mặt cũng có chút rung động.
Sau khi xuống lầu, Phùng Nhất Nhất chui vội vào trong xe, hồi lâu sau mà đầu óc vẫn trống rỗng.
Nghĩ lại, cô thấy mình thật quá ê chề, sao lại có thể đực mặt ra như thế cơ chứ? Lại còn chẳng nói ra được câu nào rành rọt.
Phùng Nhất Nhất buồn bực đến độ muốn đấm vào ngực mình! Mấy năm nay, số lần cô tập diễn đếm không xuể, kết quả là vẫn mất mặt như thế này!
Cô gục xuống vô lăng, thừ người nghĩ ngợi: Ồ! Phùng Nhất Nhất, cuối cùng thì mày đã thừa nhận bản thân mong được gặp lại anh biết bao!
Bỗng thấy khóe mắt cay cay…
Cuộc đời Phùng Nhất Nhất cô đúng thật là thảm hại! Ngay cả suy nghĩ trong lòng mình cũng muốn che giấu, ngay cả cảm xúc thật sự của mình cũng không phân định rõ ràng, lời hứa với bản thân lúc trước cũng không thực hiện được.
Thảm hại nhất là, việc cô che giấu đi lòng mình, nguyện không phân định rõ, không giữ trọn lời hứa với bản thân, hết thảy đều là vì chút chờ mong nơi trái tim.
Như vậy có quá đáng lắm không?
Nếu không thì tại sao ngay cả một câu “Lâu rồi không gặp” mà anh cũng keo kiệt?
Ngồi trong xe, chẳng mấy chốc đã sắp đến giờ tan tầm, Phùng Nhất Nhất xoa xoa mặt, xốc lại tinh thần.
Cô khởi động xe chạy ra khỏi bãi đỗ. Rõ ràng trước đó một giây, dốc lối ra còn không có lấy một bóng người, mà chẳng hiểu sao lúc này lại đột nhiên xuất hiện một chiếc xe ngay trước mặt. Phùng Nhất Nhất hốt hoảng, cuống cuồng phanh lại nhưng vẫn đâm sầm vào chiếc xe kia.
Chiếc xe bị đâm vững vàng dừng lại. Một giây sau, cửa bên ghế lái và cửa ghế phụ mở toang, người phía trước chạy vội về phía sau. Sau khi mở cửa phía sau, anh ta liền sốt sắng ngó vào bên trong rồi hét gì đó. Chỉ trong thoáng chốc, đầu óc Phùng Nhất Nhất đã hoàn toàn hoảng loạn, tiếng ong ong, vù vù ầm ĩ bên tai, hai tay cô tê dại, đầu óc quay mòng mòng cố nhớ lại xem chiếc xe này từ đâu ra, rốt cuộc cô đâm vào nó như thế nào… Một người từ ghế ngồi phía sau bước xuống, đi đến bên cô.
Cánh cửa xe bị đẩy mạnh, Phùng Nhất Nhất cảm thấy rờn rợn bên người, đờ đẫn quay mặt sang. Trong bãi đỗ xe u ám dưới tầng, đôi mắt Tạ Gia Thụ như vì sao tỏa sáng trên bầu trời xa khiến Phùng Nhất Nhất đầu váng mắt hoa.
“Phùng Nhất Nhất”, giọng nói của anh như ánh sao, lạnh lẽo mà đẹp đẽ, “Chiêu bài em dùng để quyến rũ đàn ông vẫn tệ y như trước”.
Phùng Nhất Nhất thẫn thờ nhìn anh.
Tạ Gia Thụ! Khóe miệng cô cứng ngắc không thể thốt nên lời, nhưng trong lòng đang lặp đi lặp lại câu hỏi: Là anh thật sao? Không phải là anh đúng không? Không phải là anh đã trở về!
Dưới này vừa xảy ra chuyện đã có người thông báo lên trên, Thịnh Thừa Quang vội vàng chạy đến, thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng liền sáng tỏ. Anh bước đến hỏi Phùng Nhất Nhất đang ngồi trong xe, “Em không sao chứ?”.
Phùng Nhất Nhất không phụ sự mong đợi, ngây ra như phỗng.
Thịnh Thừa Quang đứng thẳng lên, thở dài với người đang trưng ra vẻ mặt lạnh tanh kia, “Cậu biết thừa cô ấy là người nhát gan, làm cái gì vậy hả? Mới đầu năm mới, hai người cũng đã nhiều năm không gặp nhau rồi!”.
Gương mặt Tạ Gia Thụ không chút cảm xúc đứng thẳng, từ từ đưa tay ra sau bụm gáy. Trợ lý của anh lập tức chạy đến đỡ, điểm mười cho kỹ thuật diễn xuất, sốt sắng hét lên, “Mau đưa Tổng giám đốc Tạ đến bệnh viện!”.
Thịnh Thừa Quang nhếch môi, thầm nghĩ: Lát nữa phải gọi điện thoại cho Tử Thời mới được! Tạm thời không cần tìm đối tượng xem mắt cho Phùng Nhất Nhất nữa, hai người này vẫn còn có triển vọng.
Tổng giám đốc Thịnh là người thế nào? Vừa thấy Tạ Gia Thụ “ngất xỉu” là đã biết tiếp theo mình nên diễn tiết mục gì rồi.
Một người là đối tác quan trọng có giá trị tới vài chục tỷ, một người là bạn thân của vợ yêu, một người là bạn chơi từ hồi nhỏ, cả ba đều là cha nuôi mẹ nuôi của Gấu Nhỏ. Thịnh Thừa Quang tự cảm thấy việc này thật khó giải quyết, chỉ có thể đứng ở phe trung lập. Anh gọi người đưa Phùng Nhất Nhất đến bệnh viện trước, sau đó dặn dò lái xe đến bệnh viện tư nhân trực thuộc Thịnh Thị. Cuối cùng, anh gọi điện cho Thẩm Hiên, nói rằng Phùng Nhất Nhất bị xe đâm, bảo Thẩm Hiên mau chóng trở về bệnh viện.
Thẩm Hiên có một căn nhà gần bệnh viện, hôm nay đúng lúc đang ở đó. Nhận được điện thoại của Thịnh Thừa Quang, anh liền chạy từ trên lầu xuống rồi phi thẳng đến bệnh viện. Đến nơi, Phùng Nhất Nhất vừa làm xong kiểm tra bước đầu. Bác sĩ phòng cấp cứu biết Phùng Nhất Nhất là bạn của Viện trưởng Thẩm, thấy viện trưởng vội vã tiến vào, liền đưa sổ ghi chép cho anh.
Đã nhiều năm rồi Thẩm Hiên không chạy điên cuồng như vậy, tim đập có chút đau tức. Một tay thay sang áo blouse trắng, tay kia nhận lấy sổ ghi chép lật giở, không thấy có vấn đề gì nguy hiểm mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sợ chết khiếp đúng không?”, Phùng Nhất Nhất đang hồn vía trên mây, Thẩm Hiên đứng trước mặt mà cô cũng chẳng có phản ứng gì, anh bèn dịu dàng hỏi.
Phùng Nhất Nhất lẩm bẩm một câu gì đó không rõ. Thẩm Hiên xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói, “Nào, em nằm xuống đi”.
Đằng nào cũng đến rồi, để đảm bảo chắc chắn, anh vẫn muốn đích thân kiểm tra một lượt cho cô.
Thẩm Hiên ấn vào xương sườn, Phùng Nhất Nhất theo bản năng co rụt người lại. Lúc này, Thẩm Hiên cũng không sốt ruột, mà còn có tâm tình trêu chọc con gái nhà lành. Anh giả vờ cúi người kiểm tra tỉ mỉ, rồi lại thì thầm bên tai cô, “Kiểm tra trước đã nhé, ngoan!”.
“…”
Sao anh lại nói như thể sau khi kiểm tra xong sẽ làm chuyện gì khác nữa vậy?
Vẻ mặt quẫn bách của Phùng Nhất Nhất thật quá buồn cười, Thẩm Hiên cố đè nén tiếng cười, vô cùng mập mờ.
Viện trưởng trêu chọc nữ bệnh nhân, các bác sĩ y tá có đạo đức nghề nghiệp đều lờ đi, vờ như không thấy. Lúc này, giường bệnh bên cạnh đột nhiên phát ra một âm thanh rầu rĩ, sau đó, tấm mành ngăn cách hai giường bệnh bị người ta kéo ra.
Thẩm Hiên kéo áo khoác của Phùng Nhất Nhất lên, ngẩng đầu nhìn người bên kia, có chút ngạc nhiên, bèn đứng thẳng người dậy, “Gia Thụ? Tôi nghe nói cậu về rồi, không ngờ lại gặp cậu ở đây”.
Tạ Gia Thụ liếc mắt nhìn người quần áo không chỉnh tề trên giường bệnh, vẻ sắc lạnh tản ra đôi mắt phượng tuyệt đẹp. Khuôn mặt ấy, dù biểu cảm có lạnh lùng như băng tuyết thì vẫn đẹp đến vô cùng.
Anh dùng biểu cảm lạnh lùng như băng đó từ từ mở lời, “Viện trưởng Thẩm, lâu rồi không gặp!”.
Cách xưng hô “Viện trưởng Thẩm” lạnh nhạt, khách sáo này đáp lại tiếng “Gia Thụ” kia, chẳng khác gì giáng cho Thẩm Hiên một cái bạt tai trước mặt mọi người.
Dù gì, Thẩm Hiên cũng là bạn từ thuở nhỏ của Thịnh Thừa Quang. Năm đó, Tạ Gia Thụ vẫn còn thò lò mũi xanh bám đuôi Thịnh Thừa Quang, Thẩm Hiên cũng được coi là người chứng kiến anh trưởng thành, bây giờ lại bị anh làm cho mất mặt trước mọi người như vậy, ý cười trên mặt bỗng đanh cứng lại.
Hai bên giường là hai người đàn ông đang xù lông, súng gươm sẵn sàng, Phùng Nhất Nhất không thể nằm yên được nữa. Cô lúng túng ngồi dậy, nói với Tạ Gia Thụ, “Anh không sao chứ?”.
“Em hy vọng anh có sao hay không sao?”, Tạ Gia Thụ lạnh giọng căn vặn.
Phùng Nhất Nhất không chịu nổi ánh mắt lạnh như băng của anh, cụp mắt nói bằng giọng thành khẩn, “Đương nhiên là hy vọng anh không sao rồi…”.
Tạ Gia Thụ nở nụ cười châm chọc, “Vậy sao? Nhưng nếu anh không sao thì chẳng phải uổng công em đụng xe vào ư?”.
Trong lòng Thẩm Hiên đã hiểu, anh hỏi Phùng Nhất Nhất, “Em đâm vào xe cậu ấy à?”.
Phùng Nhất Nhất thở dài, gật đầu. Tạ Gia Thụ nở nụ cười khoe hàm răng trắng bóng, nhìn Thẩm Hiên, bổ sung, “Là cô ấy đuổi theo từ phía sau, rồi đâm sầm vào xe tôi”.
“Em không cố ý!”, Phùng Nhất Nhất rầu rĩ giải thích, “Em cũng không biết tại sao lại đâm vào xe anh, nhưng quả thật là em không cố ý!”.
Trò cố ý đâm xe để quyến rũ người khác thiểu năng lắm, hiểu không? Muốn quyến rũ anh, cô cứ đến thẳng nhà Tử Thời gặp anh có phải tốt hơn cái chiêu trò này nhiều không? Là anh xem quá nhiều phim truyền hình rồi!
Thẩm Hiên đặt tay lên vai Phùng Nhất Nhất, khẽ vỗ về, rồi nói với Tạ Gia Thụ, “Hai người lâu rồi không gặp, dù trước đây có gì không vui vẻ cũng đã là chuyện của quá khứ rồi, không cần thiết phải hận thù đến tận bây giờ. Huống hồ, Nhất Nhất, cô ấy nhát gan lắm, dù có muốn báo thù cũng sẽ gọi người khác tới đâm xe”.
Quả thật, không phải là cô ấy cố ý đâu, mà dù có cố ý đi chăng nữa cũng chỉ vì báo thù thôi, chẳng phải quyến rũ gì đó đâu, cậu nghĩ nhiều rồi!
Tạ Gia Thụ nhìn bàn tay Thẩm Hiên đang đặt lên vai Phùng Nhất Nhất, giọng điệu bình thản, “Vậy thì tôi hiểu rồi, sau này, nếu tôi có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi biết phải đi tìm ai rồi”.
Hai người đàn ông, anh một câu, tôi một câu, bất phân thắng bại. Tạ Gia Thụ thần sắc bình tĩnh, Thẩm Hiên tuy nét mặt mang ý cười, trong lòng lại đang nghi hoặc: Chẳng phải bên Mỹ nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh hay sao? Sao tiếng Trung của thằng nhóc này lại đột ngột tăng vọt thế này?
Phùng Nhất Nhất bị kẹp ở giữa, sốt sắng muốn chết. Cô muốn giải thích nhưng Thẩm Hiên lại xoa đầu, tỏ ý cô không cần nói gì nữa, “Suỵt!”, anh dịu dàng an ủi cô trước mặt Tạ Gia Thụ, “Không sao đâu… em không sao là tốt rồi!”.
Thật ra, đây chỉ là một câu an ủi rất bình thường giữa bạn bè với nhau, nhưng trong tình cảnh này, có người nghe lại cảm thấy rất khó chịu, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười tự nhiên, nhưng tay đặt bên hông đã cuộn chặt thành nắm đấm.
Phùng Nhất Nhất ngồi trên giường, mắt cụp xuống, vừa vặn nhìn thấy nắm đấm của anh, tim bỗng đập nhanh hơn vài nhịp.
Sau khi buông lỏng nắm đấm, Tạ Gia Thụ xoay người, động tác vô cùng bạo lực kéo phắt tấm rèm, ròng rọc nhựa trên tấm rèm bỗng văng tung tóe khắp nơi. Bác sĩ, y tá, bệnh nhân trong phòng đều hướng mắt về phía này. Trợ lý của Tạ Gia Thụ ba chân bốn cẳng chạy đến, một tay đỡ Tạ Gia Thụ, nét mặt lo lắng cứ như thật, “Tổng giám đốc Tạ! Có phải anh choáng váng đầu óc không? Anh mau nằm xuống!”.
Tạ Gia Thụ lạnh mặt đẩy anh ta ra, tự mình trở về giường bệnh, “phịch” một tiếng thật lớn.
Viện trưởng Thẩm không truy cứu việc Tạ đại thiếu gia hủy hoại vật chất của bệnh viện, bình tĩnh đứng trước giường bệnh của Phùng Nhất Nhất, sắp xếp các bước kiểm tra tỉ mỉ tiếp theo. Thông thường thì đây là việc mà Phùng Nhất Nhất chú trọng nhất, nhưng hôm nay, cô lại từ chối một cách bất thường, “Không cần đâu, em không sao cả, không bị đâm vào đâu hết”.
Thẩm Hiên liếc nhìn người đang được thư ký, trợ lý và luật sư vây quanh đưa về phòng bệnh, cất giọng đầy ẩn ý, “Em vẫn nên kiểm tra cho đảm bảo thì hơn”.
Thật ra, Phùng Nhất Nhất hiểu ý của Thẩm Hiên: Tạ Gia Thụ đã gọi cả luật sư đến rồi, nếu anh muốn truy cứu trách nhiệm, tốt nhất là cô nên bị thương ở đâu đó mới dễ dàng vượt qua cửa ải này.
Nhưng cô lại không nghĩ như vậy, lắc đầu nói, “Anh ấy không phải là người như ngày xưa nữa… sẽ không rảnh rỗi để so đo tính toán với em đâu”.
Không phải là Tạ Gia Thụ của ngày xưa nữa, sẽ không vì chuyện cô giẫm lên đôi giày da mới của anh mà giận dỗi cả ngày, sẽ không đưa cô lên đỉnh núi ngắm những giọt sương còn vương trên ngọn cỏ vào lúc mặt trời mọc, sẽ không cùng cô chơi điện tử, đọc truyện tranh cả ngày mà chẳng làm việc gì… Một là, bây giờ anh có rất nhiều việc nghiêm túc cần phải làm. Hai là, anh không còn quan tâm đến cô nữa.
“Ôi, thật mất mặt!”, Phùng Nhất Nhất khẽ chớp mắt, đưa tay xoa mặt, rầu rĩ thở dài, “Lúc đó em đâm vào xe anh ấy thế nào nhỉ? Em đã không còn nhớ xảy ra chuyện gì nữa rồi!”.
Thẩm Hiên cho hai tay vào túi quần, chậm rãi nói, “Anh còn tưởng rằng em cố ý báo thù cậu ấy đấy”.
Tạ Gia Thụ không có ở đây nên Phùng Nhất Nhất cũng có tâm tình trêu chọc lại, “Cái gì cơ? Không ngờ anh lại nghĩ em là loại con gái độc địa ấy!”.
“Đúng vậy!”, bác sĩ Thẩm cười híp mắt, “Vậy mới càng xứng đôi với anh chứ!”.
“Thẩm Hiên”, Phùng Nhất Nhất nhìn anh nói, “Cuối cùng thì em đã phát hiện ra một ưu điểm của anh”.
“Một?”
Sao lại chỉ có một?
“Nói anh nghe xem nào!”
“Anh rất hiểu bản thân mình.”
Thẩm Hiên cười khiêm tốn, “Ừm, anh luôn biết mình là một người đàn ông hoàn mỹ, anh tuấn, thiện lương, dịu dàng ân cần”.
“Ọe…”
“Mọi người mau lại đây!”, Thẩm Hiên ấn người đang giả vờ khom lưng nôn mửa, dáng vẻ nghiêm túc, cao giọng nói, “Cô ấy có triệu chứng chấn động não, sắp xếp kiểm tra chụp X-quang sọ, CT não, điện não đồ, kiểm tra lưu huyết não”.
Phùng Nhất Nhất khăng khăng không chịu làm những kiểm tra đó, cô vội vàng xuất viện như thể đang bị ai đó rượt đuổi. Hôm nay là ngày nghỉ của Thẩm Hiên, vốn là vì cô nên anh mới đến, giờ cô xuất viện rồi, anh cũng không có việc gì làm, liền đưa cô đi ăn cơm để trấn an, rồi lại lái xe đưa cô về nhà.
Lúc ăn cơm, hai người vẫn chuyện trò vui vẻ như bình thường. Họ lấy chuyện ngày hôm nay ra để trêu chọc, cũng nhắc đến cái tên “Tạ Gia Thụ”, thậm chí còn ôn lại mấy câu nói năm xưa.
Nhưng ai không nói thật lòng mình, ai gượng cười vui vẻ, người đối diện có thể nhận ra ngay.
Xe dừng dưới nhà họ Phùng, Phùng Nhất Nhất chuẩn bị xuống xe như thường ngày, đang định tháo dây an toàn ra thì nghe thấy tiếng “bíp”, Thẩm Hiên đã khóa cửa xe lại.
Cô giật bắn mình, quay đầu nhìn anh.
Bác sĩ Thẩm cũng nhìn cô, gương mặt nhìn nghiêng của anh cười vừa xấu xa lại vừa mê hoặc, “Đừng nhìn anh bằng ánh mắt vô tội ấy! Anh sẽ hoài nghi em cố ý quyến rũ anh đấy!”.
Phùng Nhất Nhất bỗng nhói lòng, nhưng lại vờ như không để tâm, thuận theo lời anh hỏi lại, “Miệng lưỡi ghê gớm thật sự là không có thuốc chữa sao?”.
Thẩm Hiên không đưa ra bất kỳ gợi ý nào, với thế tiến công nhanh như chớp, khẽ đoạt lấy cánh môi cô, “Như thế này có lẽ sẽ tốt hơn một chút!”.
Lại bị hôn rồi… Phùng Nhất Nhất đờ người ra đó, không biết nên nói gì mới phải.
Thẩm Hiên không cho cô cơ hội lên tiếng, với tay mở khóa xe, cười híp mắt, “Đêm nay ngủ ngon nhé! Đừng nghĩ ngợi gì cả!”.
Phùng Nhất Nhất xuống xe trong tâm trạng rối rắm, vừa bước được hai bước, lại vòng qua đầu xe, đi đến bên ghế lái, gõ cửa.
Thẩm Hiên hạ kính xuống, cười gian xảo, rất lả lơi. Phùng Nhất Nhất giữ những lọn tóc đang bị gió đêm thổi bay, nét mặt rất nghiêm túc nói, “Quả thật là hôm nay phải cảm ơn anh nhiều rồi!”.
Nếu không có Thẩm Hiên ở đó, cô không biết mình sẽ mất mặt thế nào trước Tạ Gia Thụ.
Thẩm Hiên cong môi, thoáng cười vui vẻ, “Chỉ cảm ơn suông thôi sao?”, thấy cô lập tức trở nên lúng túng, lòng anh cũng chùng xuống, nhưng miệng vẫn tiếp tục nói, “Phải nợ anh một bữa cơm chứ!”.
“Được!”, Phùng Nhất Nhất đồng ý một cách sảng khoái, thần sắc cũng thả lỏng hơn, vẫy tay, “Vậy anh lái xe cẩn thận nhé! Tạm biệt!”.
Nói dứt lời, cô quay người rời đi.
Thẩm Hiên nhìn bóng lưng cô, bỗng nhiên gọi giật lại: “Nhất Nhất”.
Phùng Nhất Nhất quay đầu, bên cửa xe, dưới ánh đèn đường, ngũ quan trên gương mặt người đàn ông được ánh sáng khắc họa thành những đường nét thâm thúy. Trên áo lông cừu màu đen lộ ra cổ áo sơ mi trắng phẳng phiu, trong làn gió đêm đầu xuân của thành phố G, anh tuấn khiến người ta động lòng.
“Đừng bị mê hoặc đấy nhé!”, người đàn ông tuấn tú nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, thiết tha, giọng nói vang vọng, “Có lẽ em đang cảm thấy lòng mình có chút khác thường, nhưng anh nói cho em biết, đó không phải là vì cậu ấy, nếu không năm xưa em đã không lựa chọn như vậy. Điều em hoài niệm là em của ngày xưa, em nhớ nhung tuổi thanh xuân hồn nhiên của em. Nhưng Nhất Nhất à, tuổi thanh xuân và sự hồn nhiên ấy đều đã là chuyện của quá khứ rồi. Con người nên sống cho hiện tại, phải vậy không?”.
Gió đêm khe khẽ lùa vào mái tóc, khẽ vén lọn tóc ra sau tai, cảm giác như có thứ gì đó cứa vào tim, Phùng Nhất Nhất cố nói bằng giọng điệu bình tĩnh, “Em biết rồi, em sẽ suy nghĩ nghiêm túc”.
Thẩm Hiên gật đầu tỏ ý tán đồng, cuối cùng vẫn không nhịn được buông lời bỡn cợt, “Nể mặt chúng ta làm bạn bè nhiều năm như vậy, em phải công bằng đấy nhé! Năm đó, anh không gây phiền phức cho Tạ Gia Thụ, giờ cậu ta lại chạy đến ngáng chân anh, rất không có nghĩa khí, phải vậy không?”.
“… Anh mau quay về đi, không về nữa là có thể em sẽ động thủ đánh anh đấy!”
Phùng Nhất Nhất bước lên lầu, trong nhà chỗ nào cũng kê bàn đánh bài, đánh mạt chược, đấu địa chủ, bàn nào bàn nấy khí thế ngút trời. Cô bước vào mà chẳng ai thèm để ý đến, Phùng Nhất Phàm cũng không có nhà.
Cô chán nản về phòng tắm rửa, sau đó ra nằm phịch xuống giường rồi quờ quạng điện thoại, gọi cho Tử Thời.
Tử Thời đã nghe Thịnh Thừa Quang kể, Thẩm Hiên cũng gọi điện cho Thịnh Thừa Quang, nhưng cô vẫn thấp thỏm lo lắng, “Cậu thế nào rồi? Vẫn khỏe chứ? Tâm trạng vẫn ổn chứ?”.
“Tớ rất ổn, cậu cứ yên tâm!”, Phùng Nhất Nhất cảm thấy lòng mình ấm áp hơn, những gắng gượng dồn nén bỗng tuôn trào mãnh liệt, “Hôm nay tớ gặp Tạ Gia Thụ rồi… Anh ấy rất ổn!”, ổn đến mức không cần cô phải lo lắng nữa.
Tử Thời nói rằng đã nghe Thịnh Thừa Quang kể lại, vội vàng hỏi, “Vậy có phải cậu vẫn còn cảm giác với Tạ Gia Thụ không?”.
Phùng Nhất Nhất không trả lời.
Tính cách của Tử Thời còn yếu đuối hơn, thấy Nhất Nhất trầm lặng, cũng không nói gì. Thịnh Thừa Quang ở bên cạnh lắc đầu, đành tiếp lời, “Phùng Nhất Nhất, tình
hình bây giờ là, giữa Thẩm Hiên và Tạ Gia Thụ, em bắt buộc phải nhanh chóng chọn lấy một người, nếu không sẽ không bảo toàn được cả hai”.
“Lão Đại…”, Phùng Nhất Nhất chỉ cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung, “Em vừa mới xuất viện! Xin hãy tha cho em!”.
Thịnh Thừa Quang biết rõ cô nàng này vừa sợ chết lại sợ phiền phức, đề xuất rõ ràng, “Em chọn Thẩm Hiên đi! Nếu anh chưa kết hôn thì em còn có thể cố gắng tranh giành một phen. Hiện tại, đàn ông chưa kết hôn quanh em chỉ có Thẩm Hiên là đấu được Tạ Gia Thụ”.
Dù Phùng Nhất Nhất ngại rầy rà nhưng cô cũng biết như vậy không ổn, “Làm vậy chẳng phải là lợi dụng Thẩm Hiên sao?”.
“Yên tâm đi, cậu ta mơ còn chẳng được ấy!”
Phùng Nhất Nhất sắp phải quỳ gối trước Thịnh Thừa Quang rồi, “Lão Đại, không phải anh và Thẩm Hiên là bạn thân từ nhỏ hay sao?”.
“Đúng vậy, chẳng phải anh đang giúp cậu ta đấy sao?”, Thịnh Thừa Quang chậm rãi nói, “Anh biết rõ là trong lòng em vẫn có Tạ Gia Thụ”.
Điện thoại bị ngắt một cách thô bạo. Thịnh Thừa Quang cúp điện thoại, Tử Thời đứng bên cạnh ù ù cạc cạc, hỏi, “Rốt cuộc là anh đứng về bên nào thế?”.
Trong cái se lạnh của gió đêm đầu xuân thành phố G, Thịnh Thừa Quang ôm cô vợ nhỏ bé của mình vào lòng, thấp giọng hỏi, “Em đứng về bên nào?”.
“Em không đứng về bên nào hết”, Tử Thời nói giọng chắc nịch, “Em đứng về phía Nhất Nhất!”.
Tổng giám đốc Thịnh hôn lên môi cô đầy trìu mến, dịu dàng mà ngọt ngào vỗ về, “Anh đứng về phía em”.
Tử Thời cảm động sâu sắc, nhưng, “Thế tại sao vừa rồi, lúc thì anh khuyên cô ấy chọn Thẩm Hiên, lúc lại nói trong lòng cô ấy có Tạ Gia Thụ?”.
“Anh nói ra toàn bộ những do dự trong lòng cô ấy, ép cô ấy phải nhanh chóng thành thật với lòng mình”, Thịnh Thừa Quang ôm chặt cô vợ bé nhỏ động lòng người của mình, hài lòng thở dài, “Dù gì thì anh cũng trải qua rồi. Hai người kia, ai ôm được mỹ nữ vào lòng thì anh mừng phong bao, ai thất tình anh dẫn đi uống rượu. Đợi hai người chơi xong, anh sẽ tác hợp cho hai người kia ở bên nhau, vậy là xong rồi!”.
“…”
Bị Thịnh Thừa Quang vạch trần những ý nghĩ cất giấu tự đáy lòng, Phùng Nhất Nhất trằn trọc cả đêm chẳng thể tròn giấc, đang mơ mơ màng màng thì Phùng Nhất Phàm đập cửa hỏi mượn máy tính. Trong cơn ngái ngủ, cô xông đến gắt gỏng, mẹ Phùng nghe thấy liền chạy tới, kết quả là bữa sáng còn chưa ăn đã bị tống cổ khỏi nhà.
Phùng Nhất Nhất vác đôi mắt gấu trúc đi làm. Xe ngày hôm qua đã được mang đi bảo dưỡng, cô phải đội gió lạnh, vất vả lắm mới bắt được taxi.
Vừa lên xe, cô đã nhận được điện thoại từ một người lạ. Đối phương như một cái máy, đọc xong thông báo liền ngắt điện thoại. Phùng Nhất Nhất sững sờ hồi lâu rồi nói với tài xế, “Phiền anh đến bệnh viện!”.
Quả nhiên là đàn ông luôn hiểu rõ đàn ông, Thẩm Hiên dự liệu không sai, Tạ Gia Thụ thực sự muốn truy cứu trách nhiệm của cô.
Phùng Nhất Nhất chạy đến bệnh viện, đi thẳng lên phòng bệnh VIP lầu trên cùng. Cả lầu đã được bao trọn. Trợ lý của Tạ Gia Thụ đang canh giữ ở cửa thang máy, thấy Phùng Nhất Nhất từ trong thang máy bước ra, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, “Bây giờ Tổng giám đốc Tạ đang rất bận, người không phận sự miễn vào”.
“Tổng giám đốc Tạ bị thương ở đâu vậy? Có nghiêm trọng không?”, Phùng Nhất Nhất vô cùng phối hợp hỏi thăm.
“Xin lỗi, tạm thời không thể trả lời!”
“Vậy à”, Phùng Nhất Nhất thấy lòng nặng trĩu, hơi khựng lại rồi nói, “Vậy tôi quay về trước. Đây là số điện thoại của tôi, có việc gì xin anh liên lạc với tôi”.
Người trợ lý này của Tạ Gia Thụ không hổ là nhân viên công tác trong Văn phòng Điện ảnh và Truyền hình F.D tiếng tăm lẫy lừng quốc tế, kỹ thuật diễn xuất quả thực là tuyệt vời, còn dùng lời lẽ sắc sảo chất đầy mùi vị cảnh cáo lập luận, “Cô Phùng, nếu giờ cô rời khỏi, e là sắp tới sẽ không gặp được Tổng giám đốc Tạ, vậy thì người thương lượng với cô chỉ có thể là đoàn luật sư của Tổng giám đốc Tạ thôi”.
Phùng Nhất Nhất vốn có ý định thăm dò, vừa nghe xong câu này liền hiểu ý.
Đợi vậy! Nếu như anh đã muốn cô đợi anh.
Thật ra, trước kia, cô cũng thường xuyên đợi Tạ Gia Thụ. Anh từng là một người vừa không tuân thủ giờ giấc vừa thích làm theo ý mình! Ngày ấy, Phùng Nhất Nhất làm trợ lý cho anh, biết anh có lịch trình, cô đều phải đến sớm trước ba tiếng đồng hồ, mất một giờ đồng hồ để gọi anh dậy, một giờ đồng hồ chọn trang phục cho anh, một giờ đồng hồ nữa thuận theo anh, mới có thể cùng nhau ra khỏi nhà.
Hồi ấy, cô rất kiên nhẫn, không hề cảm thấy đợi chờ là việc gì khó khăn. Tạ Gia Thụ không cho phép cô làm việc riêng trong lúc chờ anh, đọc sách, nghịch điện thoại đều không thể được. Cô chỉ có thể ngồi một chỗ, thả hồn vào gió với mây, nhồi nhét rất nhiều câu chuyện vào đầu. Cô nghĩ về ngày xưa của mình, tưởng tượng mình là con cưng của cha mẹ, trưởng thành trong sự ngông cuồng, ngang ngược, vậy thì cô sẽ trở thành người thế nào? Thỏa sức tưởng tượng đến tương lai, Phùng Nhất Nhất tưởng tượng sau này mình sẽ trở nên vô cùng ưu tú, nổi trội, khiến người khác phải ước ao ghen tị, không sánh kịp.
Ngày ấy, cô đã từng kiên nhẫn chờ đợi Tạ Gia Thụ như thế, chờ đợi cả tương lai của mình.
Bây giờ, cô vẫn đợi chờ Tạ Gia Thụ như ngày xưa, nhưng tuổi xuân của cô đã sắp qua đi rồi.
Đây chính là cái giá phải trả cho sự trưởng thành, mất đi tư cách để mặc sức tưởng tượng về tương lai.
Hôm nay đến đây, trong lòng cô vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng. Cô muốn biết cuộc trùng phùng giữa họ phải chăng chỉ vì lời từ biệt chưa kịp nói của nhiều năm trước? Nếu không phải… liệu còn có thể bước vào tương lai của nhau nữa hay không?
Cô chẳng khác gì con bạc ôm đồng tiền cuối cùng trong người.
Không biết bao lâu sau, tưởng chừng như đã đợi suốt một khoảng thời gian dài đằng đẵng, cửa thang máy “đinh” một tiếng, Phùng Nhất Nhất nghe thấy trợ lý của Tạ Gia Thụ, người luôn đạt điểm mười cho diễn xuất nói, “Cô Trịnh đến rồi ạ! Mời cô vào!”.
Phùng Nhất Nhất ngẩng đầu lên, trước mặt cô là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Cô ấy cao hơn cô, thon thả hơn cô, đẹp hơn cô, trẻ hơn cô, mái tóc dài màu nâu uốn cong cột đuôi ngựa, vừa tươi vui vừa xinh đẹp, thông minh lại căng tràn sức sống. Cô ấy mặc chiếc áo khoác lông cừu màu đỏ mận, đẹp đến độ khiến người khác phải ngưỡng mộ, ghen tị. Tay cô ấy ôm một bó hoa bách hợp màu trắng, rất hợp với con người cô ấy.
Trợ lý của Tạ Gia Thụ nóng lòng muốn khua chiêng gõ trống dẫn cô gái kia đi về phía Phùng Nhất Nhất. Khi ngang qua Phùng Nhất Nhất, anh ta giả bộ như sực nhớ ra cô còn đang đứng đợi, thuận tay chỉ chỉ, nói: “Cô cũng vào cùng đi”.
Vậy là sau hơn hai tiếng đồng hồ chờ đợi, cuối cùng thì Phùng Nhất Nhất cũng gặp được Tạ Gia Thụ.
Xem ra, khí sắc của Tạ Gia Thụ không tệ, chí ít thì không giống như bị xe đâm nguy hiểm đến tính mạng.
Anh nhàn nhã ngồi trên giường bệnh, một chân chống lên, tay cầm chiếc máy tính bảng, không biết đang xem gì. Cửa vừa được mở, anh liền ngẩng đầu lên liếc nhìn hai người đi vào, cười với cô gái đỏ mận, “Phiên Phiên”.
Nụ cười và giọng nói dịu dàng chuẩn mực của người đàn ông này khiến toàn thân Phùng Nhất Nhất âm thầm nổi da gà.
So ra thì tinh thần của cô gái đỏ mận kia bình thường hơn nhiều. Cô ấy cười vừa xinh đẹp, vừa phóng khoáng, mặc dù có chút trẻ con, nhưng vừa nhìn là biết đó là một cô gái tốt, xuất thân trong gia đình nề nếp.
“Chị Gia Vân nói anh nằm viện nên em đến thăm anh”, Trịnh Phiên Phiên đặt bó hoa xuống, “Xem ra, anh không sao rồi!”.
Trong lòng Phùng Nhất Nhất thầm tán dương: Cô gái này thật tốt!
Tạ Gia Thụ bảo cô gái ngồi xuống, nhưng lại chẳng đếm xỉa gì đến Phùng Nhất Nhất ở bên. Trịnh Phiên Phiên nhìn Phùng Nhất Nhất bằng ánh mắt tò mò, rồi lại hướng cặp mắt to long lanh về phía Tạ Gia Thụ.
Tạ Gia Thụ nhìn Phùng Nhất Nhất, cười lạnh, “Chính cô ta đâm vào anh”.
Trịnh Phiên Phiên nghe vậy cũng không hề tỏ ra căm giận hay phẫn nộ, không tiếp tục để ý đến vẻ mặt lạnh tanh của Tạ Gia Thụ đối với Phùng Nhất Nhất nữa.
Hai người nói chuyện rất tâm đầu ý hợp về sản phẩm tài chính mới ra gần đây, nội tình đằng sau khoản giao dịch gây xôn xao thị trường chứng khoán, bí mật chân thực về chuyện riêng tư của nhà giàu trên trang đầu tờ báo biển ở Malpes, tuyết ở Thụy Điển… Hai người thì thầm to nhỏ, chốc chốc lại khẽ cười ăn ý.
Phùng Nhất Nhất đứng đó, thỉnh thoảng lại đổi chân, nghe rất say sưa.
Tạ Gia Thụ rất thoải mái. Nhưng Trịnh Phiên Phiên, sau một hồi nói chuyện, như thể đã hoàn thành nhiệm vụ, dáng vẻ thanh nhã, lễ độ, tỏ ý không quấy rầy Tạ Gia Thụ nghỉ ngơi dưỡng thương nữa.
Tạ Gia Thụ đích thân tiễn cô gái ấy. Sau khi quay lại, anh ngồi xuống, bưng tách trà lên nhấp một ngụm.
Anh vẫn không nhìn Phùng Nhất Nhất, nhưng bỗng nhiên lại bật cười, tiếng cười khe khẽ có chút khinh thường.
“Em chẳng thay đổi chút nào cả”, anh ngước mắt lên, đôi mắt đen nhánh sáng rỡ như ngôi sao lạnh buổi đêm, “Vẫn khúm núm, vào luồn ra cúi như vậy”.
Khóe miệng Phùng Nhất Nhất nhếch lên, “Vậy sao?”. “Đừng có ở đây mà giả vờ vô tội với tôi! Buồn nôn lắm! Không ngờ em lại có thể thân mật với đàn ông ngay trên giường điều trị của bệnh viện. Phùng Nhất Nhất, em có bản lĩnh đấy!”
Cuối cùng thì Tạ Gia Thụ đã nổi giận, bộ dạng dữ dằn như thể giây tiếp theo sẽ bổ nhào đến đánh cô.
Gương mặt Phùng Nhất Nhất vẫn tỉnh bơ, cô đứng nguyên tại chỗ, cách anh rất xa, nét mặt nhàn nhạt, thậm chí còn chẳng buồn thanh minh.
Cơn giận dữ của Tạ Gia Thụ cuộn trào mãnh liệt như muốn phun trào, còn vẻ mặt lãnh đạm của Phùng Nhất Nhất lại như nước lạnh tạt vào cơn giận của anh.
“Cút!”, Anh không kiềm chế được, bắt đầu nổi quạu, “Cút ra ngoài!”.
Phùng Nhất Nhất nghe thấy thế lập tức xoay người đi ra ngoài. Cô vừa chạm tay vào nắm cửa, phía sau đã truyền đến giọng nói dồn nén đến tận cùng của anh, “Phùng! Nhất! Nhất! Em dám bước khỏi đây một bước, tôi sẽ khiến lần này em có bán thân cũng không đền nổi!”.
Phùng Nhất Nhất đặt tay trên nắm cửa, xoay người nhìn anh.
Cô ngờ vực hỏi, “Tạ Gia Thụ, anh hận em đến vậy sao? Chẳng qua em chỉ từ chối lời tỏ tình của anh, nhiều năm như vậy rồi, anh vẫn để bụng hay sao?”.
“Đừng có nằm mơ! Tôi đây đến bộ dạng em như thế nào cũng không nhớ nổi nữa. Nếu không phải em cố ý đâm vào xe tôi, người như em xứng để tôi liếc mắt thêm một lần sao?”
“Vậy thì sau này anh đừng nhìn em nữa, được chứ?”, Phùng Nhất Nhất nói rất chậm, rất nghiêm túc.
Cơn giận ngút trời vừa được đè nén của Tạ Gia Thụ bỗng chốc lại bừng bừng như lửa cháy.
Anh đứng phắt dậy, nhìn người đang đứng bên cửa, ánh mắt thâm trầm đến đáng sợ.
Phùng Nhất Nhất nhìn dáng vẻ này của anh, bỗng thấy lòng buồn tênh. Họ đã từng có khoảng thời gian tươi đẹp như thế, từng cùng nhau nhảy múa hát ca, tiêu diêu tự tại trong những năm tháng rực rỡ của tuổi trẻ. Những năm sau này, cô từng vì anh mà đau lòng biết bao nhiêu đêm, cho dù anh không hề biết, nhưng tại sao lại đối xử với cô như vậy?
Cho dù hôm nay cô đến đây là si mê hão huyền, nhưng những si mê và hão huyền này là chân thành xuất phát tự đáy lòng, là sự dũng cảm cuối cùng được vắt kiệt trong người một cô gái hai mươi tám tuổi. Nếu như anh đã chướng mắt cô như vậy, vậy thôi quên đi!
“Anh nói đúng, tôi không xứng để anh liếc mắt thêm một lần nữa, tôi cũng không nên gặp anh. Nếu anh đã chán ghét tôi như vậy thì chúng ta không thể tiếp tục làm bạn bè được nữa. Sau này coi như người dưng đi… chí ít cũng đừng làm kẻ thù”, Phùng Nhất Nhất bắt buộc phải nói thật chậm mới không bật thành tiếng nghẹn ngào, “Có được không?”.
Tạ Gia Thụ cười, vừa thâm trầm vừa lạnh lùng.
“Được chứ!”, cơn giận dữ của anh đã lên đến cực điểm nhưng giọng nói lại bình tĩnh vô cùng, “Đợi thanh toán xong đâu đấy chuyện lần này, sau này em cũng không còn cơ hội làm bạn hay kẻ thù của tôi đâu”.
“Được!”, Phùng Nhất Nhất không muốn nói thêm nữa, “Xe của tôi có bảo hiểm, lát nữa về tôi sẽ nói công ty bảo hiểm liên lạc với anh. Tôi đi trước đây”.
Cô mở cửa đi ra, cánh cửa phòng bệnh phía sau bị thứ gì đó ném loảng xoảng một trận, vỡ vụn. Thứ âm thanh kia dội vào trái tim Phùng Nhất Nhất khiến cô nhói buốt. Cô không kìm nén được, đưa tay lau những giọt nước mắt đang nhòe trên khuôn mặt, vừa buông tay xuống đã thấy trợ lý của Tạ Gia Thụ đứng trước mặt. Cô lúng túng gật đầu với anh ta rồi rảo bước thật nhanh.