Anh cố đè giọng xuống thấp, nhưng từng câu từng lời rất rõ ràng, tiếng hát chạm vào lòng người vang vọng lại từng hồi.
Lúc này đã qua giờ ăn trưa, nhưng ngay cả bữa sáng Phùng Nhất Nhất cũng còn chưa ăn.
Từ trong thang máy bước ra, đầu óc cô bỗng chếnh choáng. Thường ngày, cô có thói quen ăn đủ ba bữa đúng giờ, đây chính là triệu chứng của hạ đường huyết.
Cô vội vàng ngồi vào phòng nghỉ ở lầu một, mệt mỏi nhắm mắt lại, thò tay vào túi lục tìm đồ ăn.
Vừa lần được kẹo cao su trong túi thì bên ghế bên có người ngồi xuống. Tiếp đó, cổ tay của cô bị người đó nắm lấy, rút ra khỏi túi, một ly đồ uống ấm nóng được đặt vào tay cô.
Phùng Nhất Nhất đang nhễ nhại mồ hôi bỗng mở to mắt, quả nhiên là Thẩm Hiên.
Bên trong chiếc áo blouse trắng, bác sĩ Thẩm còn mặc áo blouse xanh nhạt, chiếc áo phẫu thuật hấp dẫn khiến đầu óc người ta trở nên mơ hồ. Ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh cầm ống hút rồi cắm vào hộp trà sữa, nâng tay cô lên, đưa đến miệng cô, “Mặt em trắng bệch ra rồi kìa. Đừng nói gì cả, từ từ uống đi”.
Trà sữa nóng vị ngọt rất thích hợp để xoa dịu những khó chịu do triệu chứng hạ đường huyết gây nên. Mắt thấy mọi thứ dần dần sáng rõ, Phùng Nhất Nhất cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Hiên bắt chéo chân, một tay đặt vào lưng ghế tựa cô đang ngồi, tư thế mờ ám nhưng lại vô cùng tự nhiên. Anh cũng không nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đắc ý, nhưng nhiều hơn cả là sự dịu dàng.
Bạn bè đều thích trêu chọc tính cách nhát gan như thỏ đế của cô, nhưng Thẩm Hiên cảm thấy cô nhút nhát như vậy rất thú vị. Mỗi lần thấy không thoải mái, cô luôn nhìn anh bằng ánh mắt hoảng hốt, bất an lại vô cùng tin tưởng, tựa như lúc ấy, cô chỉ cần anh, chỉ tin tưởng anh, anh nói gì cô cũng sẽ làm theo. Những giây phút như thế luôn khiến Thẩm Hiên cảm thấy nghề nghiệp bác sĩ quả thật rất tuyệt vời.
Chẳng hạn như lúc này, cô ngoan ngoãn uống trà sữa, trầm lắng mà ngọt ngào. Anh vừa trải qua một ca phẫu thuật nguy hiểm, thể chất và tinh thần đều không được thoải mái cho lắm, nhưng trông thấy cô ngoan ngoãn như vậy, những mệt mỏi đó bỗng chốc không cánh mà bay.
Lòng bàn tay Thẩm Hiên chợt ngứa ngáy, anh đưa tay lên vuốt ve mái tóc cô.
Uống được nửa cốc trà sữa, Phùng Nhất Nhất đã khỏe hơn nhiều, cô đưa tay gạt tay Thẩm Hiên xuống, chau mày liếc anh.
Thẩm Hiên cười, “Anh vẫn còn chút việc, em đợi anh nửa tiếng nữa được không?”.
“Không cần đâu, anh cứ làm việc của anh đi”, Phùng Nhất Nhất từ chối ngay lập tức, “Em phải về công ty gấp, sáng nay còn chưa xin nghỉ. Lần tới gặp nhau rồi nói chuyện tiếp nhé! Em còn nợ anh một bữa cơm nữa”.
Nét mệt mỏi và lời từ chối của cô quá rõ ràng, còn Thẩm Hiên lại thực sự có việc quan trọng cần làm, mọi người đều là người trưởng thành, thông cảm với nhau chút chuyện cỏn con này là điều cần thiết, nên anh cũng không vồn vã nữa.
Tiễn cô ra đến cổng, Thẩm Hiên vỗ vỗ vai cô, “Em đừng lo lắng, bệnh viện này là của Thịnh Thừa Quang, viện trưởng là anh, chuyện lần này, Tạ Gia Thụ không làm gì được em đâu”.
Phùng Nhất Nhất nói lời cảm ơn rồi quay người rời khỏi. Biểu cảm của cô không có chút cảm động nào. Viện trưởng Thẩm đứng đó nhìn bóng hình càng lúc càng khuất lấp, trong lòng bắt đầu hoài nghi: Lẽ nào anh thật sự đã già, không còn đủ sức hấp dẫn nữa?
Vừa về đến công ty, Phùng Nhất Nhất đã gọi điện cho Tử Thời, kể toàn bộ cuộc hội thoại giữa cô và Tạ Gia Thụ trong phòng bệnh.
“Tớ không có ý định lấy Thẩm Hiên ra làm lá chắn, nên cậu cầu xin Lão Đại giúp tớ, chỉ có anh ấy mới có thể buộc Tạ Gia Thụ đầu hàng được thôi!”
“Cậu yên tâm đi, cứ giao hết cho Thịnh Thừa Quang!”, Tử Thời đảm bảo, rồi lại ngập ngừng, “Tạ Gia Thụ làm như vậy… có phải là muốn tìm cớ để tái hợp với cậu không?”.
“Bọn tớ chưa từng bên nhau thì lấy đâu ra chuyện tái hợp?”, Phùng Nhất Nhất cất giọng chua chát, “Cậu không biết hôm nay tớ đã mất mặt thế nào đâu”.
Những tưởng rằng có đủ dũng khí để gặp lại tình yêu, bị anh hững hờ hai tiếng đồng hồ còn ngốc nghếch chưa chịu hiểu ra, phải để đến khi đứng trước mặt cô gái trẻ tuổi xinh đẹp Trịnh Phiên Phiên, Phùng Nhất Nhất mới như bị người ta giáng cho một cái bạt tai mà tỉnh táo lại. Phùng Nhất Nhất của năm hai mươi tuổi không xứng với Tạ Gia Thụ của năm hai mươi tuổi. Tám năm trôi qua, giờ đây anh còn có nhiều lựa chọn tốt hơn cả năm đó, mà tuổi thanh xuân của cô, thứ duy nhất xứng với anh nay đã không còn nữa.
Khi đứng nhìn anh cười đùa nói chuyện với Trịnh Phiên Phiên đầy hào hứng, cô thật hy vọng mình có thể chết ngay tức khắc cho rồi.
Thế nào là xấu hổ giận dữ muốn chết, thế nào là mất hết can đảm, hôm nay cô đã được lĩnh giáo.
Sau một hồi an ủi Phùng Nhất Nhất, Tử Thời nói vài câu rồi cúp máy. Phùng Nhất Nhất xốc lại tinh thần, xử lý công việc còn tồn đọng của buổi sáng, lúc gọi điện cho tài vụ lại được thông báo là chi phiếu của Thịnh Thị còn chưa tới.
Phùng Nhất Nhất nhớ lại cảnh tượng lúc lấy chi phiếu tại Thịnh Thị ngày hôm qua, cảm thấy đau đầu, bò toài trên bàn làm việc.
Chuyện khiến cô đau đầu nhức óc hơn vẫn còn ở phía sau. Người của phòng Tài vụ bên Thịnh Thị nhận được điện thoại thì ấp a ấp úng, ngày hôm sau đột nhiên lại nói với cô rằng tấm chi phiếu đó đã được Tạ Gia Thụ cho người đến mang đi rồi. Phùng Nhất Nhất há hốc miệng, còn chưa phản ứng kịp, đám người trong đoàn luật sư của Tạ Gia Thụ đã lần lượt kéo đến, làm ra vẻ khách sáo đưa thư gửi của luật sư cho cô.
Lúc ở bệnh viện, Tạ Gia Thụ đã bỏ mất thời cơ quan trọng, bị Thịnh Thừa Quang đưa đến chỗ Thẩm Hiên, không thể giở trò bịp bợm với tình trạng thương tích của mình được nên anh quyết không đề cập đến vấn đề thân thể bị thương, chỉ nói vụ tai nạn này đã làm cho anh bỏ lỡ một mối làm ăn lớn, nên người gây ra tai họa phải bồi thường chi phí tổn hại về tinh thần.
Chiêu này thật quá vô liêm sỉ! Làm lỡ mất của anh bao nhiêu tiền? Dù sao thì cũng đã không kiếm được rồi! Đây chẳng phải là tùy ý cho con sư tử là anh há miệng ngoạm hay sao? Có trời mới biết tổn hại tinh thần của anh là bao nhiêu!
Phùng Nhất Nhất nhận được thư của luật sư, tức tối đến mức toàn thân run rẩy, cô quay người, xông một mạch đến bệnh viện.
Lần này, không cần cô đợi hai tiếng đồng hồ, trợ lý điểm mười cho diễn xuất của Tạ Gia Thụ cũng vẫn phô trương thanh thế một hồi, nhưng không đưa tay ra ngăn cản nữa. Phùng Nhất Nhất thuận lợi hùng hổ xông vào.
Nghe ngóng được tình hình từ bảo vệ, Thẩm Hiên lập tức chạy đến. Khi anh đẩy cửa vào, hai người trong phòng đang cãi nhau ầm ĩ.
Từ trước tới giờ, Phùng Nhất Nhất chưa từng cãi nhau với ai, một là vì tức giận ảnh hưởng đến thân thể, hai là, sợ đối phương quá khích sẽ tổn thương đến mình. Đây là lần đầu tiên Thẩm Hiên thấy bộ dạng giương nanh múa vuốt của cô.
Dáng vẻ ung dung thản nhiên cùng mấy lời không mặn không nhạt mà Tạ Gia Thụ tu luyện trong mấy năm trở lại đây cũng mất hút, giọng anh rướn mỗi lúc một cao. Tiếng gào thét cách một giường bệnh ném về đối phương lớn đến độ sắp làm bay cả nóc nhà.
Thẩm Hiên khuyên can đôi bên vài câu, nhưng giờ phút này, trong mắt hai người đó hoàn toàn không có anh. Phùng Nhất Nhất giận dữ trách mắng Tạ Gia Thụ ỷ thế hiếp người, tật cũ khó sửa, ấu trĩ nực cười, không biết tốt xấu. Tạ Gia Thụ xông lên rống lớn, “Tôi cứ ỷ thế hiếp người đấy! Em có thể làm gì được tôi? Tôi có thừa nhân lực, vật lực để đấu với em! Em cứ đợi đến lúc khuynh gia bại sản đi, Phùng Nhất Nhất!”.
Phùng Nhất Nhất tức đến đỏ mắt, cô túm lấy gối trên giường hung hăng ném về phía anh. Tạ Gia Thụ vung tay hất bay cái gối, rồi lại nhặt cái gối khác ném vào mặt cô. Thẩm Hiên nhanh tay lẹ mắt, thuận thế kéo Phùng Nhất Nhất vào lòng mình.
Phùng Nhất Nhất đang trong cơn giận dữ bị người ta ôm chầm lấy, ra sức giãy giụa. Thẩm Hiên một tay vòng qua ôm eo cô, một tay ghì chặt gáy, ép cô áp sát vào ngực mình, áp vào má cô, cười dịu dàng, “Suỵt… được rồi, được rồi, đừng tức giận nữa… giao cho anh xử lý”.
Ở trong lòng Thẩm Hiên, Phùng Nhất Nhất dần bình tâm trở lại. Vẻ hống hách trên mặt Tạ Gia Thụ bỗng hóa thành tia lạnh băng, giận dữ, vằn lên tận khóe mắt đuôi mày.
“Tổng giám đốc Tạ vẫn đang nằm viện đấy, nóng nảy như vậy không tốt cho sức khỏe đâu”, Viện trưởng Thẩm ngoảnh đầu cười như gió xuân mười dặm thoáng qua với Tạ Gia Thụ.
Tạ Gia Thụ thật muốn đánh bay Thẩm Hiên, anh cố gắng dằn cơn giận xuống, “Anh! Quản được à!”.
“Quản được chứ”, Thẩm Hiên cười híp mắt, “Không phải cậu muốn cô ấy phải bồi thường cho đến lúc khuynh gia bại sản sao? Tôi ở đây đợi làm anh hùng cứu mỹ nhân đấy! Cậu cần cô ấy bồi thường bao nhiêu tiền, tôi đưa! Cậu cứ việc nói giá cao vào, tốt nhất là khiến cả đời này cô ấy cũng không trả hết nợ cho tôi”.
Tạ Gia Thụ không bệnh cũng sắp tức đến phát bệnh rồi. Lúc này, hai bên ngực quả thật đau âm ỉ, hận không thể giẫm lên giường rồi nhảy qua đó, lôi Phùng Nhất Nhất từ trong lòng Thẩm Hiên ra, sau đó cưỡi lên người Thẩm Hiên, đánh cho một trận! Tốt nhất là đánh cho anh chàng đó thành đầu heo luôn!
Nhưng dù gì anh cũng không còn là Tạ Gia Thụ của ngày trước nữa.
Anh bình tĩnh lấy điện thoại ra, gọi một cuộc, “Anh Thừa Quang, giờ anh đến bệnh viện một chuyến đi, em có chuyện muốn nói”, anh trừng mắt nhìn Thẩm Hiên, rồi nói với Thịnh Thừa Quang ở đầu dây bên kia.
Thẩm Hiên đưa Phùng Nhất Nhất, người đang dần bình tĩnh trở lại đến ngồi trên sô pha phía xa, rồi quay lại, đứng đối diện với Tạ Gia Thụ, giọng điệu ôn tồn, “Quân cứu viện? Sao không gọi cho chị gái cậu ấy? Ngoài chị gái cậu ra, giữa tôi và cậu, rất ít người sẽ đứng về phía cậu, chẳng phải sao?”.
Thẩm Hiên có đôi chút tức giận, lúc này lời lẽ cũng trở nên cay độc.
Còn Tạ Gia Thụ lại cười thích thú, “Anh cảm thấy Thịnh Thừa Quang sẽ đứng về phía anh sao? Vậy, nếu Thịnh Thừa Quang biết năm đó anh từng thích vợ của anh ấy… anh nói xem, anh ấy sẽ giúp anh ư?”.
Ý cười trên mặt Thẩm Hiên thoắt cái vụt tắt, vẻ dịu dàng ung dung trong mắt cũng tan biến. Phùng Nhất Nhất đang ngồi phía sau không dám tin, hét lớn, “Tạ Gia Thụ!”.
Tạ Gia Thụ không thèm để ý đến cô, cứ nhìn Thẩm Hiên chằm chằm, vẻ mặt châm chọc, cười vô cùng xấu xa.
Thịnh Thừa Quang đi cùng Tử Thời, lúc bọn họ tới nơi, phòng bệnh yên tĩnh đến dị thường. Tạ Gia Thụ và Thẩm Hiên như hai con dã thú đứng đối diện nhau, ngăn cách bởi một chiếc giường, sắc mặt vẫn được coi là bình thường. Còn Phùng Nhất Nhất ở một bên, thần sắc lại u ám, hoảng loạn như sắp đến ngày tận thế.
Tử Thời vừa bước chân vào đã nhào tới hỏi, một câu hỏi thăm bình thường thôi nhưng suýt nữa khiến Phùng Nhất Nhất rơi nước mắt.
Tử Thời thấy bạn tốt của mình thành ra như vậy, vô cùng tức giận, dù tính cách có dịu dàng đến đâu cũng không kiềm chế được mà phát cáu, “Tạ Gia Thụ! Anh quá đáng quá rồi đấy!”.
Tạ Gia Thụ nhếch môi định mở miệng thì Phùng Nhất Nhất bỗng cướp lời, giọng điệu ớn lạnh, “Tạ Gia Thụ, anh có chuyện gì thì cứ nhằm vào tôi đây này, nếu anh làm tổn thương đến bạn của tôi… tôi sẽ hận anh cả đời!”.
Cô ngồi trên sô pha trong góc tối, đôi mắt lấp lánh nước như bệnh nhân bị sốt cao, dáng vẻ không được bình thường.
Tạ Gia Thụ thấy cô như vậy, cười lạnh một tiếng, “Ai thèm chứ!”.
Môi cô run run, có lẽ là không có gì để đấu lại bèn im lặng. Trong lòng Tạ Gia Thụ thoải mái hơn một chút, anh quét mắt qua một vòng người trong phòng, chau mày nói với Thịnh Thừa Quang, “Anh Thừa Quang, anh nên nghiêm túc quản lý bệnh viện này của mình đi. Có người tự dưng xông đến phòng bệnh, ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của em, viện trưởng bệnh viện còn chạy tới nối giáo cho giặc nữa”.
Thẩm Hiên bỗng bật cười, có vẻ như châm chọc, lại có vẻ như tự giễu, rồi quay người bỏ đi. Khi anh lướt qua Phùng Nhất Nhất, cô vội bước lên trên một bước, cuống cuồng, sợ sệt nhìn anh, dường như muốn giải thích gì đó. Nhưng lần này, Thẩm Hiên chẳng liếc cô lấy một cái, mặt không chút cảm xúc, đi thẳng ra ngoài.
Thịnh Thừa Quang ôm cô vợ bé nhỏ lòng đang vô cùng căm phẫn của mình, dịu dàng căn dặn, “Em đưa Phùng Nhất Nhất xuống lầu nghỉ ngơi trước đi, để anh nói chuyện với Gia Thụ. Yên tâm, không có chuyện gì đâu!”.
Tử Thời nhìn anh bằng ánh mắt tin tưởng, rồi lại hung hăng trừng mắt với Tạ Gia Thụ, sau đó mới dìu cô bạn thân ra ngoài.
Đối với Tạ Gia Vân, Thịnh Thừa Quang chẳng muốn dây vào, nhưng với Tạ Gia Thụ lại coi như em út trong nhà. Nhiều năm nhìn Tạ Gia Thụ trưởng thành, Thịnh Thừa Quang hiểu tính cách của anh. Thời gian mấy năm có thể biến một người trở thành một bộ dạng khác, nhưng trái tim của con người không dễ dàng đổi thay như vậy. Phùng Nhất Nhất vừa ra khỏi phòng bệnh, những hối hận, căm giận phức tạp đan xen ánh lên trong mắt Tạ Gia Thụ khiến Thịnh Thừa Quang bỗng hiểu ra tất cả.
Khi không còn nghe rõ tiếng bước chân lờ mờ của người rời khỏi nữa, Tạ Gia Thụ nản lòng giận dữ đổ người trên chiếc giường bệnh lộn xộn, chống hai chân lên, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú chất đầy tức tối, buồn bã.
Thịnh Thừa Quang chê giường bừa bộn không ngồi xuống, bèn đứng nói với Tạ Gia Thụ bằng giọng hòa nhã, “Chi phiếu cậu khấu trừ anh đã cho người bổ sung rồi, lấy danh nghĩa của cậu đưa đến công ty Phùng Nhất Nhất. Chuyện này đến đây là chấm dứt. Gia Thụ, đừng làm loạn lên nữa”.
Tạ Gia Thụ lúc này sắc mặt đã dịu đi. Anh liếc nhìn Thịnh Thừa Quang, chậm rãi nói, “Anh Thừa Quang, em bị người ta đâm xe trên địa bàn của anh, anh không đòi lại công bằng cho em, còn muốn chèn ép em ư? Không phải chúng ta sắp trở thành đối tác của nhau sao? Chút thành ý này của Thịnh Thị thật quá thiếu sót rồi đấy”.
“Tạ Gia Thụ, cậu đúng là đã có bản lĩnh rồi, lại còn uy hiếp cả tôi nữa?”, Thịnh Thừa Quang bị Tạ Gia Thụ chọc tức, phá lên cười, chau mày đưa mắt nhìn người đàn ông đang nằm ngang trên giường.
Tạ Gia Thụ đưa tay che mắt, giọng nói rầu rĩ, “… Em xin lỗi!”.
Tốc độ nhận lỗi vẫn nhanh như xưa, công lực làm nũng tỏ vẻ yếu đuối ngày càng tiến bộ! Thịnh Thừa Quang chẳng buồn so đo, nhưng cũng không khách sáo, “Phùng Nhất Nhất lái xe tốc độ chẳng khác gì xe đạp, một trăm mét phía trước có xe cô ấy đã giảm tốc độ rồi. Nếu không phải cậu canh ở đó rồi lao ra đột ngột, cô ấy có thể tông vào đuôi xe cậu sao? Giờ đầu óc cô ấy đang rối rắm, cậu muốn đợi cô ấy định thần lại, tự mình nghĩ ra, hay là để tôi phải lấy camera giám sát ném vào mặt cậu, đến lúc đó cậu muốn làm thế nào? Chẳng lẽ cậu thật sự có ý định kết thù với cô ấy hay sao?”.
Tạ Gia Thụ lấy tay che mắt, không lên tiếng.
Thịnh Thừa Quang ngừng một lát, rồi lại càng lớn tiếng, “Thẩm Hiên đã mở rộng vòng tay với Phùng Nhất Nhất từ lâu rồi. Trước kia, Phùng Nhất Nhất còn do dự không quyết, bây giờ cậu làm vậy chẳng phải là càng đẩy cô ấy vào lòng Thẩm Hiên hay sao? Gia Thụ, nếu cậu thật sự không muốn dây dưa với cô ấy nữa, thì cứ tiếp tục làm loạn đi. Tôi không quản được cậu, nhưng tôi nói cho cậu biết, hễ là việc khiến Tử Thời không vui, tôi nhất định sẽ quản. Cậu và Thẩm Hiên, ai khiến Tử Thời không vui, người đó chính là kẻ địch của tôi”.
Thịnh Thừa Quang vừa đấm vừa xoa, có tình có lý. Tạ Gia Thụ bỏ tay che mắt ra, con ngươi đen ướt át chớp chớp vài cái, bỗng hỏi, “Do dự không quyết? Thật sao?”.
Câu nói chẳng đầu chẳng đuôi, Thịnh Thừa Quang ngẫm nghĩ một lát mới hiểu được là anh đang nói đến chuyện gì, bỗng bật cười, “Trước mắt, hai người đó vẫn chưa thành đôi, nếu không phải Phùng Nhất Nhất do dự không quyết, chẳng lẽ lại là Thẩm Hiên?”.
Đương nhiên không thể là tên quỷ già háo sắc thích động tay động chân Thẩm Hiên kia được! Tạ Gia Thụ bật phắt dậy.
Thịnh Thừa Quang vừa thấy anh thả lỏng thần sắc, vội chớp ngay cơ hội, “Thế này đi, tối hôm Tết Nguyên tiêu đến nhà anh ăn bữa cơm! Anh bảo Tử Thời gọi cả Phùng Nhất Nhất đến, chúng ta tụ tập như trước kia. Lúc đó, hai người cũng đã bình tĩnh lại, có việc gì thì nói cho rõ ràng ra là được rồi”.
Tạ Gia Thụ với tay lấy cái gối mà Phùng Nhất Nhất vừa đập vào anh hồi nãy, ôm bằng hai tay, vùi mặt vào gối, giọng điệu ỉu xìu, “Cô ấy chịu đến sao?”.
“Tôi ắt có cách”, Thịnh Thừa Quang vỗ vỗ vai anh, đứng dậy đi ra ngoài.
Phùng Nhất Nhất gọi Thịnh Thừa Quang một tiếng “Lão Đại”, cho thấy sự sùng bái và tin tưởng của cô đối với Thịnh Thừa Quang đã vượt xa những người khác, cho nên khi bị Tạ Gia Thụ trêu tức, cô không hề sợ hãi mà chỉ nổi giận lôi đình, nhất thời kích động muốn chạy đến phân bua với Lão Đại, nhưng không ngờ lại làm liên lụy đến Thẩm Hiên.
Cô gọi điện thoại xin lỗi Thẩm Hiên, nhưng gọi hai lần mà anh chỉ nói một cách điềm nhiên mà vội vàng: “Sắp có ca phẫu thuật, rất bận”.
Anh giận, Phùng Nhất Nhất cảm thấy chắc chắn là như vậy. Cô vô cùng áy náy, dù bị Thẩm Hiên phớt lờ cũng chẳng chùn chân, chỉ chăm chăm căn đồng hồ để gọi điện cho anh.
Dù sao thì Thẩm Hiên không phải là Tạ Gia Thụ, không dễ dỗ dành như vậy. Đến lần thứ ba, thái độ của anh mới như bình thường, giọng vang vang, “Em không cần phải áy náy như vậy, chuyện cậu ấy nói cũng không phải là bịa đặt, chuyện anh từng làm, anh thừa nhận”.
“Không phải… là em từng hứa sẽ giữ bí mật cho anh, nhưng lại nuốt lời, thật lòng xin lỗi anh!”, Phùng Nhất Nhất càng cảm thấy hối hận, phiền muộn không thôi.
Người như Thẩm Hiên, bình thường đều chơi với những người có đẳng cấp như Thịnh Thừa Quang, mọi người nói chuyện chỉ cần tỏ chút ý tứ là trong lòng đối phương đã hiểu, ít khi gặp phải cách xin lỗi thật tâm thật ý thế này, giọng điệu của anh bỗng trở nên dịu dàng hơn, “Được rồi, đã là chuyện của nhiều năm về trước rồi, Thịnh Thừa Quang có biết cũng chẳng sao, cùng lắm là chế giễu anh vài câu mà thôi”, ngược lại, anh lại phải dỗ dành cô, “Em yên tâm đi, trước mặt Tử Thời, chắc chắn anh sẽ phủ nhận, tình nguyện thừa nhận người anh thầm yêu là Thịnh Thừa Quang”.
Phùng Nhất Nhất bị anh chọc cho bật cười, trong lòng bỗng thở phào, nhưng một lát sau lại càng cảm thấy có lỗi, “Thật sự xin lỗi anh! Là em không tốt… em thật sự không ngờ anh ấy lại lấy chuyện này ra để uy hiếp anh”.
Đó là thời gian rất lâu về trước, khi cô đang là một biên tập viên cỏn con cho trang mạng truyện tranh, coi công việc là niềm vui, Tạ Gia Thụ vẫn chưa đi Mỹ. Lúc đó, hai người rất hòa hợp. Một lần, tay của Thẩm Hiên bị thương, nghe nói có thể không cầm dao phẫu thuật được nữa, nhưng Thẩm Hiên vẫn tươi cười như thường ngày, thậm chí còn lấy cánh tay bị thương ra làm trò cười trước mặt họ. Mọi người đều tưởng anh không sao. Sau một khoảng thời gian, vào một dịp tình cờ, Phùng Nhất Nhất bắt gặp anh uống rượu một mình trong quán bar. Đêm đó, Thẩm Hiên uống không nhiều, nhưng lại say lướt khướt, Phùng Nhất Nhất phải đưa anh về nhà. Trên đường về, Thẩm Hiên cười rất điên cuồng, hát cho cô nghe, rồi khóc lóc nói với cô rằng, anh sợ từ nay về sau không thể làm bác sĩ đến mức nào! Cuối cùng, anh còn ngượng ngùng nói… anh đã từng rất thích Tử Thời.
Khi ấy, Phùng Nhất Nhất kinh hoảng đến hồn bay phách lạc, đột ngột ném anh xuống đường, suýt nữa khiến anh gãy nốt cánh tay còn lại. Ngày hôm sau, Thẩm Hiên tỉnh rượu nói muốn giết cô diệt khẩu, Phùng Nhất Nhất phải thề thốt rằng tuyệt đối giữ kín bí mật này cho anh, không nói cho người khác.
Nhưng lúc đó… Tạ Gia Thụ đối với cô không phải là người khác.
Thẩm Hiên không nhịn được, châm một điếu thuốc, hút một hơi rồi dụi tắt, miệng càng đắng chát.
“Em xem kìa, đã đồng ý không nói chuyện kia với người khác nhưng lại đi nói với Tạ Gia Thụ. Chuyện của em và Tạ Gia Thụ lại không muốn nói cho anh. Em không công bằng”, Thẩm Hiên nhàn nhạt nói.
Phùng Nhất Nhất bỗng dưng cảm thấy mệt mỏi, lời muốn nói đến đầu môi lại biến thành, “Xin lỗi!”.
“Không có gì phải xin lỗi cả, chuyện tình cảm vốn không phải là lễ tiết anh cho thì tôi đáp. Nhưng anh đã cố gắng biểu đạt toàn bộ tấm chân tình của mình, em không thể không đáp lại, nếu không, anh cũng sẽ rất mệt mỏi!”, Thẩm Hiên bình thản nói, sau đó lần đầu tiên ngắt máy trước.
***
“Lúc đó, em và Tạ Gia Thụ chơi với nhau rất thân, anh có thể hiểu vì sao em lại nói cho cậu ta biết”, Thẩm Hiên nói xong câu này thì dừng lại, trầm giọng xuống, khàn khàn nói, “Nhất Nhất, em có thể nói cho anh biết, lúc đó em và Tạ Gia Thụ đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao bỗng nhiên em lại đổi công việc khác, còn cậu ta lại đi Mỹ?”.
“Không có gì, không xảy ra chuyện gì cả”, Phùng Nhất Nhất chẳng hề do dự, giọng nói nhẹ nhàng, trả lời một cách ngắn gọn.
Cũng trong màn đêm ấy, có người mệt mỏi châm điếu thuốc, có người cầm điện thoại bị ngắt dở dang, ngơ ngẩn nhìn bóng đêm bên khung cửa sổ, có người lại nằm trên giường bệnh, ôm gối trở mình hết lần này đến lần khác, còn ở Thịnh gia thì lại là thời khắc ấm áp nhất trong một ngày.
Thịnh Thừa Quang bưng món canh cuối cùng lên bàn, múc cho hai mẹ con đang dựa đầu vào nhau chơi game mỗi người một bát để nguội, sau đó giục họ đi rửa tay rồi ra ăn cơm.
Động tác của Tử Thời nhanh nhẹn hơn con gái, cô rửa tay xong chạy đến bàn, ngồi xuống, vừa bưng bát canh lên vừa hỏi ông chồng có tài bếp núc nhà mình,
“Ngày Mười lăm này, Tạ Gia Thụ sẽ đến nhà mình dùng cơm thật sao anh?”.
“Ừm. Tới lúc đó, em nhớ lôi Phùng Nhất Nhất đến đấy”, Thịnh Thừa Quang xới cơm cho cô, đặt lên tay, bùi ngùi nói, “Mấy năm nay, Tạ Gia Thụ cũng không dễ dàng gì…”.
“Được rồi, em sẽ hẹn Nhất Nhất tới!”, Tử Thời nếm thử một miếng Cá sốt chua ngọt, mùi vị thơm ngon khiến cô híp cả mắt lại, cất giọng ngọt ngào hỏi đầu bếp đại nhân, “Không phải anh nói không thiên vị bên nào sao? Sao bây giờ lại muốn đứng về phía Tạ Gia Thụ vậy?”.
“Đâu có, chỉ muốn tạo cơ hội cho hai người họ nói rõ ràng, đừng có làm rối tung mọi chuyện lên nữa, hại đến người vô tội”, Thịnh Thừa Quang nói ngắn gọn.
Bạn nhỏ Thịnh Gia Tinh ưa sạch sẽ cuối cùng đã rửa tay xong, hớn hở chạy đến, vừa loáng thoáng nghe thấy tên của mẹ nuôi thân yêu, liền nhanh nhảu hỏi, “Mẹ nuôi phải đi xem mắt ạ? Xem mắt với cha nuôi Gia Thụ sao?”.
Cô bé cũng giống mẹ mình, suốt ngày lo lắng mẹ nuôi nhà mình sẽ không gả đi được. Thịnh Thừa Quang sợ đến lúc đó, cô nàng này cũng hỏi như vậy trước mặt Phùng Nhất Nhất và Tạ Gia Thụ, bèn giải thích trước, “Mẹ nuôi và cha nuôi Gia Thụ của con đã quen biết nhau từ trước rồi, lúc đó, con và mẹ còn ở thành phố C, hai người ấy đã chăm sóc con một năm”.
“Trước kia cha mẹ nuôi đã kết hôn được một năm sao ạ?”, bạn nhỏ Thịnh Gia Tinh đã lên tiểu học, hiểu được rất nhiều chuyện.
Hai cha con nhà này nói chuyện với nhau lúc nào cũng tạo ra vô vàn câu chuyện hài hước. Thịnh Thừa Quang cứ khăng khăng cố chấp coi con gái mình như người lớn, chuyện gì cũng nghiêm túc giải thích. Tử Thời trước nay không quản, lúc này làm bộ như đang húp canh, cúi đầu cười trộm, chợt nghe thấy Thịnh Thừa Quang nghiêm túc giải thích cho con gái, “Họ chưa kết hôn, không phải nam nữ cứ ở bên nhau là đều phải kết hôn. Kết hôn là chuyện lớn cả đời, cần phải có một số điều kiện phù hợp mới thành được”.
“Là bởi vì cha mẹ nuôi không sinh em bé đúng không ạ?”, Gấu Nhỏ rất tiếc nuối nhưng cũng rất tỏ tường, “Giống như cha và mẹ ở bên nhau, sinh ra con, sau đó hai người mới kết hôn”.
Thịnh Thừa Quang không còn lời nào để chống đỡ.
Khi Thịnh Thừa Quang kết hôn với Tử Thời, Gấu Nhỏ đã được bốn tuổi. Đứa trẻ bốn tuổi đã bắt đầu nhớ được mọi chuyện, cho nên Tổng giám đốc Thịnh đã định trước là phải địu theo giai đoạn lịch sử đen tối này cả đời.
Chẳng mấy chốc đã đến Tết Nguyên tiêu, buổi chiều, Phùng Nhất Nhất cho mấy thanh niên trong nhóm về trước, một mình cô hoàn thành công việc mới trở về nhà.
Trong nhà, người thân họ hàng đã giải tán hết, nhưng trường học của Phùng Nhất Phàm sắp khai giảng trở lại, cha Phùng mẹ Phùng đều bận rộn làm đồ ăn để cho cậu mang đi, đang tối mắt tối mũi trong nhà bếp.
Phùng Nhất Nhất về nhà cả nửa ngày trời, mẹ Phùng mới bớt chút thì giờ ra hỏi cô có cần ăn gì lót dạ không, bởi Phùng Nhất Phàm đi chơi chưa về, phải đợi cậu về mới có thể ăn cơm tối.
“Không ạ, con phải ra ngoài, tối nay con không ăn cơm ở nhà đâu mẹ ạ.”
Mẹ Phùng nhớ ra cô nói tối nay phải đến nhà Thẩm Hiên ăn cơm, liền vui vẻ gật đầu, không hỏi gì thêm nữa, vội vàng trở vào bếp.
Tử Thời nói sẽ cho xe đến đón Phùng Nhất Nhất. Trong nhà toàn mùi thức ăn, cô không ngồi đợi thêm được bèn xuống lầu sớm hơn nửa tiếng, đứng bên đường đợi xe.
Trời nhá nhem tối, tiếng pháo lẻ tẻ vang lên khi gần khi xa. Đường phố có phần vắng vẻ, người đi đường đều vội vã trở về nhà ăn Tết bên gia đình.
Nếu như có một mái nhà, một người toàn tâm toàn ý đợi cô về, cô cũng sẵn lòng vội vã đi trong gió lạnh như vậy! Phùng Nhất Nhất bịt hai tai lạnh cóng.
Phải chăng nên mua cho mình một căn nhà nhỏ?
Cô suy nghĩ đến thất thần. Chiếc xe con màu đen tính năng ưu việt lướt trong đêm đen, dừng lại trước mặt cô. Sau khi mở cửa ghế sau ra, vừa định ngồi thì cô đè phải một người.
Phùng Nhất Nhất kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy khuôn mặt ấy, cô liền ra sức lùi về phía sau.
Vẻ mặt Tạ Gia Thụ còn lạnh hơn cả chiếc găng tay da màu đen đang mang trên tay. Anh níu chặt vai cô kéo vào trong, rồi nhoài người đóng cửa xe lại, lạnh giọng dặn dò tài xế, “Lái xe!”.
Xe vững vàng lao về phía trước, cả người Phùng Nhất Nhất nằm ngang trên đùi Tạ Gia Thụ, chật vật giãy giụa mãi không thôi.
Tạ Gia Thụ một tay giữ chặt Phùng Nhất Nhất, cúi đầu nhìn cô phí sức vùng vẫy trên đùi mình. Khóe môi đẹp đẽ trên gương mặt anh tuấn khẽ nhếch lên, không còn bộ dạng mặt lạnh như quỷ đòi nợ của mấy lần trước nữa.
Chỉ tiếc là Phùng Nhất Nhất không nhìn thấy, bởi mặt cô đang úp xuống phía dưới.
Hai người chẳng ai nói với ai câu nào, một người ra sức vùng vẫy, một người thản nhiên ghì chặt. Nhưng cô vùng vẫy kịch liệt một hồi, sắc mặt vốn điềm nhiên của anh dần biến đổi, chỉ thấy anh nhíu mày, gò má dần ửng đỏ, ánh mắt cũng trở nên không được tự nhiên.
Không ổn rồi! Tạ Gia Thụ hít sâu một hơi, nghiến răng rồi buông tay ra.
Phùng Nhất Nhất tựa như con rùa địu cái mai nặng nề, tứ chi khua loạn lật người lại. Vừa được thả tự do, cô lập tức bò vào ghế ngồi bên trong. Trong lúc hỗn loạn, cẳng chân cô không biết đá vào chỗ nào đó rắn chắc của Tạ Gia Thụ, có vẻ như anh rất đau, rồi lại rên một tiếng, âm thanh ẩn chứa ý vị sâu xa.
Cô theo bản năng quay đầu nhìn anh.
Cô vùng vẫy đến độ tóc tai quần áo đều rối tung, mặt đỏ ửng, mắt lấp lánh nước, ngồi chồm hỗm ở đó quay đầu nhìn anh. Tạ Gia Thụ đổi tư thế, hậm hực đưa tay ra, hung hăng đẩy cô.
“Nhìn gì mà nhìn! Ngồi yên đấy!”, anh gầm nhẹ.
Phùng Nhất Nhất bị anh giày vò từ lúc lên xe đến giờ, rồi lại bị đẩy cho lảo đảo, cũng bực mình chẳng kém, cô gầm lại, “Đồ thần kinh!”.
Khi mắng người, Phùng Nhất Nhất chỉ có duy nhất câu này. Ngày trước, bị anh bắt nạt ghê gớm, cô không chịu nổi, cũng chỉ hổn hển mắng lại anh một câu.
Chưa từng thay đổi.
Đôi mắt đẹp của Tạ Gia Thụ nghiêng nghiêng liếc về phía cô, vẻ mặt có chút đắc ý và vui mừng. Có điều tư thế ngồi của anh có chút kỳ quặc, bắt chéo chân, một chân nhấc lên rất cao, như đang muốn che giấu cái gì đó.
Lúc này, bầu không khí trở nên yên tĩnh trở lại khiến người ta cảm thấy không được thoải mái, Phùng Nhất Nhất nhìn anh, “Sao lại là anh?”.
Chẳng phải là Tử Thời nói xe của Thịnh gia sẽ đến đón cô sao?
Tạ Gia Thụ cảm thấy rất nóng, hạ cửa kính xuống thì lại bị gió lùa vào khiến lòng anh rối bời, nên cứ nghịch cửa kính lên lên xuống xuống.
“Tôi nể mặt anh Thừa Quang”, anh nghịch cửa xe, bộ dạng dửng dưng, “Em cho rằng tôi muốn đến đón em sao?!”.
Hiện giờ, điều mà Phùng Nhất Nhất không chịu nổi nhất chính là giọng điệu này của anh, vội phủ nhận, “Em không dám!”.
Tạ Gia Thụ chau mày, chợt trừng mắt với cô, nhưng cô lại cố ý nhìn về phía trước, không thèm ngó ngàng gì đến anh. Tạ Gia Thụ nheo mắt, há miệng cắn tuột chiếc găng tay da màu đen kết hợp với áo khoác ngoài màu đen có hai hàng cúc màu vàng, rồi đưa tay ra nhéo mặt cô.
Gầy đi rồi, trước kia nhéo nhéo đầy thịt… nhưng mà vẫn rất mềm mịn, nhéo thế này cảm thấy thật thỏa mãn!
Phùng Nhất Nhất không ngờ đột nhiên bị anh nhéo má, còn không phải là kiểu nhéo trêu đùa, mà là nhéo mãi không buông, nhào đi nặn lại… Cô vừa đánh tay anh vừa tức giận hét lớn, “Tạ Gia Thụ!”.
Lúc này, Tạ Gia Thụ đã không nhịn nổi nữa, nhếch miệng phá lên cười thích thú. Trong ánh sáng lờ mờ của đêm đầu xuân lạnh giá, mắt anh sáng rực, nụ cười vẫn đẹp đẽ như xưa.
Hai người ầm ĩ suốt dọc đường, lúc chui ra khỏi xe khó tránh quần áo có chút xộc xệch. Tạ Gia Thụ khóe miệng đong đầy ý cười, ánh mắt thỏa mãn. Phùng Nhất Nhất khuôn mặt đỏ bừng, mắt long lanh nước. Thẩm Hiên đứng trên bậc thang trước cửa nhà Thịnh gia, sắc mặt ảm đạm hệt như sắc trời lúc này.
Tạ Gia Thụ túm lấy khăn quàng cổ của Phùng Nhất Nhất, lôi xềnh xệch về phía trước. Phùng Nhất Nhất cứ giữ khư khư lấy chiếc khăn, thà chết không buông, đánh đấm gào thét, vừa ngẩng đầu lên, hai người liền nhìn thấy Thẩm Hiên đang đứng trên bậc thang, bỗng chốc ngây ngẩn cả người.
Thẩm Hiên cười, giọng điệu bình thản nói với Phùng Nhất Nhất, “Em để điện thoại ở nhà sao? Anh gọi điện thì Nhất Phàm nghe máy, nói em đã ra ngoài rồi”.
Anh nói đến điện thoại, đầu óc Phùng Nhất Nhất cũng chỉ nghĩ đến điện thoại, liền sờ soạng trong túi, ảo não “ây da” một tiếng. Nhưng Tạ Gia Thụ nghe thấy vậy lại từ từ buông tay, ý cười trên khóe môi cũng tắt ngấm.
“Thảo nào!”, anh quay mặt lạnh lùng ném cho Phùng Nhất Nhất hai từ này.
Thảo nào lại hỏi “Sao lại là anh?”, thì ra đã hẹn với Thẩm Hiên trước.
Thịnh Thừa Quang hao tâm tổn trí bày bố cục diện để tác hợp cho hai người, nhưng cô lại hẹn Thẩm Hiên đến để phá rối!
Tạ Gia Thụ tức đến mức viền mắt cũng đau rát, anh vung tay quẳng chiếc khăn vào mặt Phùng Nhất Nhất rồi bước lên bậc thang, khi lướt qua Thẩm Hiên, ánh mắt hai người đàn ông giao nhau trong phút chốc. Tạ Gia Thụ chậm rãi đeo găng tay da màu đen vào, ánh sáng trong mắt còn sáng hơn hai hàng cúc vàng 24K1 trên áo khoác của anh. Thẩm Hiên chỉ liếc nhìn anh bằng ánh mắt nhàn nhạt, chân không dừng bước, tiếp tục đi về phía Phùng Nhất Nhất.
1 Vàng 24K: vàng nguyên chất.
Phùng Nhất Nhất bị quẳng khăn quàng cổ vào mặt, mở mắt ra thì Thẩm Hiên đã đứng trước mặt, nét mặt nhàn nhạt, không rõ cảm xúc gì.
Cô có chút lúng túng nhìn Thẩm Hiên, mặc dù vừa rồi luôn chống cự lại Tạ Gia Thụ nhưng lúc này, cô lại cảm thấy như bị anh bóc trần điều gì đó.
“Anh đến rồi!”, cô không biết rằng, người nhận được lời mời tối nay vốn dĩ chỉ có Tạ Gia Thụ và cô.
Thật ra, Thẩm Hiên biết được tin này từ Gấu Nhỏ. Trường học của Gấu Nhỏ tổ chức đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, thiên kim nhà Tổng giám đốc Thịnh đương nhiên phải do viện trưởng đại nhân đích thân săn sóc. Thẩm Hiên cố tình gài bẫy rồi cười híp mắt vài cái, cô bé đã tuôn ra tuốt tuồn tuột.
Thẩm Hiên hiểu cách làm của Thịnh Thừa Quang, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được tình duyên dang dở giữa Tạ Gia Thụ và Phùng Nhất Nhất.
Nhưng Thịnh Thừa Quang giúp Tạ Gia Thụ không có nghĩa là sẽ cản trở đến Thẩm Hiên anh, cho nên, tối nay anh cũng đã đến.
Tổng giám đốc Thịnh đáng thương hoàn toàn không biết cô nhóc buôn chuyện nhà mình đã nói gì, anh cũng giống như Tạ Gia Thụ, tưởng rằng Phùng Nhất Nhất gọi Thẩm Hiên tới. Nhưng giữa Tạ Gia Thụ và Thẩm Hiên, anh vốn có ý trung lập, người đến nhà đều là khách cả.
Thật ra, họ đều là bạn bè quen biết nhau đã nhiều năm, hỷ nộ vô thường của Tạ Gia Thụ cũng như cơm bữa. Tiếp theo là một bữa cơm vô cùng náo nhiệt. Lúc chúc rượu, Thịnh Thừa Quang cố ý để Phùng Nhất Nhất mời Tạ Gia Thụ một chén, ý muốn xóa bỏ hiềm khích lúc trước.
Nhưng Phùng Nhất Nhất cứ cầm chén rượu đứng đó, còn Tạ Gia Thụ lại quẳng cho cô một khuôn mặt lạnh lùng. Đợi Phùng Nhất Nhất lẳng lặng uống cạn ngồi xuống, mọi người nói nói cười cười để khỏa lấp đi bầu không khí tẻ nhạt đó, anh mới một mình tự rót tự uống, chén này nối tiếp chén khác.
Tử Thời viện cớ lấy thêm đồ ăn, chạy vào bếp, kéo theo tổng giám đốc nhà cô ra hỏi, “Tạ Gia Thụ làm sao vậy?”.
Thịnh Thừa Quang cũng cảm thấy khó hiểu, “Mấy năm nay ở nước ngoài cậu ấy biểu hiện rất tốt, lần này trở về lại như biến thành người khác vậy… Chẳng hiểu sao gặp Phùng Nhất Nhất lại trở thành bộ dạng đó?!”.
Tử Thời tức giận thay cho bạn mình, “Thật đúng là! Em bảo Nhất Nhất đừng để ý đến anh ta! Nếu anh ta lại gây sự nữa, anh phải xử lý ngay đấy!”.
Thật ra, Thịnh Thừa Quang ôm mớ việc không đâu này vào người cũng đều vì Tử Thời. Anh vội cúi người hôn lên trán cô vợ đang tức giận, dịu dàng dỗ dành, “Được, anh sẽ xử lý cậu ta!”.
Trong phòng bếp, có hai người đang tình tứ ngọt ngào, phòng khách bên ngoài cũng rất náo nhiệt. Gấu Nhỏ mở bộ karaoke gia đình mà Tạ Gia Thụ tặng cô bé hồi Tết, quấn lấy cha nuôi Gia Thụ bắt anh hát cùng.
Tạ Gia Thụ từng tung hoành hai giới thời trang, giải trí thành phố G, lý do giành được vòng nguyệt quế “công tử số một thành phố G” không chỉ dựa vào khuôn mặt và gia thế của anh. Tạ đại thiếu gia ăn nhậu, chơi bời đều xếp hạng cao thủ, giọng hát cũng hay tuyệt. Trước kia, giọng hát anh vô cùng trong trẻo. Bây giờ, trải qua năm tháng, giọng hát ấy có thêm phần chững chạc, sau khi uống rượu lại có chút khàn khàn. Bài hát thiếu nhi tiết tấu trong sáng lại được anh hát thành giai điệu triền miên dai dẳng, khiến người ta tan nát cõi lòng.
Phùng Nhất Nhất uống hết chén rượu bị Tạ Gia Thụ phớt lờ, lúc này, đầu óc đã hơi choáng váng, cô dựa vào sô pha bên cửa sổ, thừ người ra. Bên ngoài, bầu trời đầy sao dần phủ xuống, sắc đêm ngây ngất, mê say lòng người… Lòng cô cũng chất chứa một mảnh trời đêm, nhưng chẳng có ánh sao nào lấp lánh chiếu rọi.
Chập chờn trong cơn miên man, cô luôn cảm thấy có người đang nhìn mình, nhưng khi cô nhìn qua lại chỉ thấy Gấu Nhỏ đang nhảy múa hát ca, Thẩm Hiên khoanh tay đứng đó nhìn Gấu Nhỏ, Tạ Gia Thụ… ngồi cách cô rất xa, sắc mặt lạnh lùng, dáng vẻ nghiêm túc ngắm nhìn chậu hoa trên bàn trà.
Phùng Nhất Nhất thấy lòng buồn chua chát, giọng hát vừa rồi của anh khiến cô nhớ lại buổi tối hôm anh tỏ tình. Tối đó, anh đưa cô lên đỉnh núi đốt pháo bông, lúc xuống núi, anh đã cõng cô.
Đó là lần đầu tiên trong đời có người cõng Phùng Nhất Nhất. Hồi nhỏ, cô luôn thấy cha mẹ cõng Nhất Phàm, ngoài miệng không dám nói, nhưng trong lòng cô ngưỡng mộ biết bao! Đến tận khi đó, cô mới tận hưởng cảm giác được người khác cõng trên lưng là như thế nào.
Đi bộ là việc cần phải làm đến cùng, chịu mệt một bước sẽ tiến gần đích đến hơn một chút. Nhưng nằm bò trên lưng người khác, đôi chân không cần phải bước đi cũng có thể tiến về phía trước, quang cảnh hai bên từ từ lướt về phía sau, con người sẽ trở nên thật nhẹ nhõm, trong lòng cũng vô cùng thỏa mãn. Cảm giác này… hẳn là “ngồi mát ăn bát vàng”?
Chàng thanh niên Tạ Gia Thụ nhiệt tình thuần khiết chính là người đã mang đến cho Phùng Nhất Nhất cảm giác được “ngồi mát ăn bát vàng” tuyệt vời như thế.
Đến một độ tuổi nào đó, em sẽ biết, những tháng ngày cô đơn lẻ bóng thật khó khăn biết nhường nào! Dần dần em sẽ phải nếm trải mùi vị của nỗi cô độc, và rồi thời gian gõ cửa, đánh bại lòng kiêu hãnh trong em.
Ngang qua một giao lộ nào đó, em sẽ cảm nhận được rằng, người có thể cùng em chuyện trò thâu đêm ngày một ít đi, em cảm thấy chán ghét khi nỗi cô quạnh cứ bám riết lấy mình, và muốn tìm một người yêu em để gửi gắm quãng đời còn lại.
Giọng nam trầm ấm, ngân nga.
Phùng Nhất Nhất suýt chút nữa thì rơi nước mắt. Nhưng khi cô hốt hoảng quay đầu lại nhìn, không phải là chàng thanh niên Tạ Gia Thụ.
Mà là Thẩm Hiên.
Thẩm Hiên đang hát: Liệu có bao nhiêu người có thể cùng anh đi hết chặng đường? Người nguyện cùng anh đi trọn một đời lại càng ít ỏi. Phải chăng khắc cốt ghi tâm chẳng hề quan trọng đến thế? Cuối cùng thì anh cũng đợi được em, thật may mắn làm sao khi anh vẫn chưa bỏ cuộc!
Cách hơn nửa phòng khách, ngăn bởi Gấu Nhỏ hai tay đang bưng lấy mặt và Tạ Gia Thụ ngồi yên bất động, Thẩm Hiên mỉm cười nhìn về phía Phùng Nhất Nhất, khẽ hát.
Cuối cùng thì anh đã đợi được em! Suýt chút nữa anh đã để vụt mất em rồi! Gặp được em ở thời khắc đẹp nhất, coi như đã không phụ lòng mình. Cuối cùng thì anh đã đợi được em!
Bài hát này là nhạc chuông di động của Phùng Nhất Nhất. Sau khi nghe thấy, Thẩm Hiên còn chế giễu, nói cô thèm lấy chồng. Khi ấy, vừa nói dứt lời anh đã lơ đãng ngâm nga vài câu, Phùng Nhất Nhất vô cùng kinh ngạc!
Lúc đó, Thẩm Hiên đang lái xe. Xe dừng trước đèn đỏ, anh gác tay lên vô lăng, ngón tay thon dài nhàn nhã gõ rất có tiết tấu, quay đầu nói với cô, “Sau này anh sẽ hát cho em nghe”.
Không ngờ lại là hôm nay.
Anh cố đè thấp giọng, nhưng từng câu từng lời rất rõ ràng, tiếng hát chạm vào lòng người rồi vang vọng lại từng hồi. Người đàn ông ở độ tuổi như anh, lại đẳng cấp thế này, làm những chuyện quyến rũ linh hồn người khác mới vững vàng làm sao!
Bên cửa phòng ăn, Thịnh Thừa Quang trông thấy cảnh tượng trước mặt bỗng nhận ra sự việc lần này quả thật hóc búa, thở dài rồi thấp giọng nói với Tử Thời, “Xong rồi, Thẩm Hiên thật lòng rồi!”.
Mà phía bên sô pha, Tạ Gia Thụ nhìn Phùng Nhất Nhất chăm chú, cô ngồi cách anh nửa gian phòng khách, ngăn bởi Thẩm Hiên đang tình nồng. Ánh mắt Tạ Gia Thụ lạnh như băng.
Thẩm Hiên cũng coi như đã từng lăn lộn chốn tình trường. Cái thuở mười tám đôi mươi theo đuổi bạn gái cũng chưa từng tốn sức như thế này. Hôm nay, anh làm chuyện này trước mặt bạn thân từ thuở nhỏ mà nữ chính còn chưa rơi lệ rồi lập tức nhảy vào lòng anh, thật sự khiến anh vô cùng u sầu, phiền muộn.
Anh ngồi trong sân, tay vân vê lon bia, đôi mắt u buồn ngước nhìn trời sao. Một lát sau, ghế tựa bên cạnh khẽ động, anh nhìn người vừa đến, lòng dịu lại, cố ý trêu chọc cô, nhướn mày lả lơi, “Vừa rồi bị anh làm cho cảm động rồi chứ gì? Anh hấp dẫn không?”.
Phùng Nhất Nhất không nhịn được cười, thành thật gật đầu thừa nhận, “Vô cùng hấp dẫn!”.
Thẩm Hiên cười đắc ý, nhưng sau khi nhấp một ngụm bia, nụ cười trên môi lại nhạt dần, còn khẽ thở dài.
Phùng Nhất Nhất thấy anh thở dài, bèn đưa mắt nhìn. Thẩm Hiên quan sát bụi cây xanh dưới ánh trăng trong vườn, nhàn nhạt nói, “Em nói tối nay có hẹn, là hẹn với Tạ Gia Thụ?”.
“Không phải”, Phùng Nhất Nhất lắc đầu, “Em chỉ không muốn theo anh về nhà ăn cơm”.
Mặc dù Thẩm Hiên đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng vẫn bị nghẹn họng, có chút kinh ngạc quay đầu nhìn cô.
Cô gái này anh hiểu quá rõ, nhát gan, sợ phiền phức, do dự chần chừ, thật hiếm có lúc thẳng thắn trực tiếp như vậy. Thẩm Hiên có chút đau lòng.
Ngay cả vị trí khiến cô do dự một chút thôi, anh cũng không có sao?
Bị tổn thương lòng tự trọng rồi…
Anh không lên tiếng, lặng lẽ ngồi trong bóng đêm dưới ánh trăng, nghịch nghịch lon bia. Ánh sáng từ căn phòng cách đây không xa rọi vào gương mặt nhìn nghiêng khiến dáng vẻ đượm buồn càng trở nên mê người. Phùng Nhất Nhất biết là chuyện này rất đáng tiếc, biết anh thật sự rất tốt, nhưng… dù rằng người nguyện cùng mình đi hết một đời vô cùng ít ỏi, những điều từng khắc cốt ghi tâm thật sự không quan trọng sao?
Tại sao đến bây giờ cô vẫn để thời gian của mình trôi hoài lãng phí?
Nghĩ đến đây, cô cũng không cảm thấy hành động tiếp theo của mình điên cuồng gì cho lắm.
“Anh nói em không công bằng, em thừa nhận. Công bằng mà nói, anh hấp dẫn hơn Tạ Gia Thụ. Anh tốt như thế nào, phù hợp để yêu đương thậm chí là kết hôn ra sao, em hiểu rất rõ. Một cô gái ở độ tuổi như em, có thể gặp được một lựa chọn như anh, thật sự không dễ dàng, nên trân trọng đến nhường nào… em hiểu quá rõ”, Phùng Nhất Nhất quá sợ hãi, cũng quá kích động, giọng cô đã khàn, lần đầu tiên trong cuộc đời cô to gan lớn mật như vậy, “Nhưng Thẩm Hiên à, tình cảm sao có thể là chuyện công bằng được? Anh yêu cầu em công bằng, là bởi vì anh không hề yêu em”.
Anh tỏ tình với cô, nhưng chẳng hề suy nghĩ xem cô có để tâm việc anh từng thích người bạn tốt của mình hay không, bởi vì anh không để tâm, giống như anh không có cách nào để tâm đến Tạ Gia Thụ. Ngày hôm đó, trong phòng nghỉ bệnh viện, anh đưa trà sữa cho cô, bình thản trêu chọc cô. Khi ấy, anh biết rõ cô vừa từ chỗ Tạ Gia Thụ đi ra, nhưng cô có thể nhìn ra được anh không lo lắng chút nào, cũng không ghen tị, mà chỉ nghĩ nên làm thế nào để thể hiện ưu điểm của mình cho cô thấy.
Người đàn ông này chín chắn, bao dung, ưu tú, thâm tình, chân thành… nhưng anh không hề yêu cô. Cô từng được một người dồn toàn tâm toàn ý để yêu, nên cô biết, tình yêu là như thế nào. Thẩm Hiên không yêu cô.
“Nhất Nhất”, Thẩm Hiên quả thật có chút bất ngờ, ngẫm nghĩ rồi nói, “Anh thừa nhận những điều em nói… nhưng anh tưởng rằng em có thể hiểu được điều này, dù sao… chúng ta đều không phải là người không có quá khứ”.
“Em hiểu, nhưng em vẫn để tâm, rất để tâm”, Phùng Nhất Nhất ngồi trong gió đêm mùa xuân lạnh buốt, khẽ nói, “Em hiểu anh không yêu em, bởi vì em cũng không yêu anh. Mức độ cảm mến mà chúng ta dành cho nhau chắc cũng tương đương, điều này rất công bằng. Nhưng em để tâm việc rõ ràng anh không yêu em, nhưng lại hành động như thể rất thâm tình. Anh biết sức hấp dẫn của mình, anh dùng nó để cuốn hút em, chinh phục em. Anh cảm thấy đó là theo đuổi?”.
“Đúng vậy, đây là cách theo đuổi của anh”, lồng ngực Thẩm Hiên có chút khó chịu, anh nói một hơi.
Phùng Nhất Nhất khẽ lắc đầu, “Em thấy anh luôn muốn nhắc nhở em rằng anh là sự lựa chọn tốt nhất của em. Em không thích kiểu nhắc nhở đó”.
Em từng yêu, em biết nó đẹp nhường nào, anh kêu em vứt bỏ, dù là vì hạnh phúc nửa đời còn lại của mình… em không làm được.
Thẩm Hiên đặt lon bia đã uống cạn lên bàn, ngón tay thon dài khẽ chạm vào lon, anh cảm thấy giờ phút này, trái tim mình giống như lon bia rỗng ấy, gió thổi một cái là có thể rơi xuống đất, âm thanh vang dội.
Vậy cũng tốt, trong lòng anh an ủi mình, dù sao cô đã chịu nói lời thật lòng, coi như đã mở rộng lòng mình với anh rồi.
“Anh hiểu rồi”, anh nói, “Em cảm thấy tình cảm anh dành cho em không đủ chân thành”.
Phùng Nhất Nhất im lặng, không phủ nhận.
“Xin lỗi, là anh không tốt”, Thẩm Hiên dịu dàng nói, “Cũng là do anh nghĩ em quá từng trải, dày dạn kinh nghiệm rồi, nhưng rốt cuộc, em vẫn chỉ là một cô bé, trong lòng còn mơ mộng… Anh già rồi, muốn tìm một người để sống an bình qua ngày, nên tưởng rằng em cũng nghĩ như vậy. Xin lỗi, anh đã không nghĩ chu đáo”.
“Cũng không phải…”, Phùng Nhất Nhất bị anh nói vậy, cảm thấy hơi ngại ngùng.
“Nhưng có một chuyện, em đừng đổ oan cho anh”, Thẩm Hiên nghiêm túc nói, “Sự theo đuổi và quyến rũ của anh đối với em là nghiêm túc. Nếu em cảm thấy anh yêu em chưa đến mức sâu đậm, đó là bởi vì anh chưa từng yêu. Em không thể bởi vì anh lớn tuổi, mà ngầm cho rằng những tâm tư của anh đều là thủ đoạn”.
Lời này của Thẩm Hiên… khiến trái tim Phùng Nhất Nhất khẽ run lên lẩy bẩy, bỗng chốc quên mất bản thân phải nói gì, chỉ biết ngẩn người nhìn anh.
Thẩm Hiên xoa xoa tóc mái của cô, “Chúng ta vào thôi, ngồi lâu như vậy chắc em lạnh rồi”.
Hơn chín giờ tan cuộc. Mọi người đều uống rượu, Tạ Gia Thụ có tài xế, còn Thẩm Hiên tự lái xe đến. Thịnh Thừa Quang sắp xếp tài xế của anh giúp Thẩm Hiên lái xe trở về. Tử Thời không biết Tạ Gia Thụ đi đón Phùng Nhất Nhất, lúc này nghe vậy liền nói với Thịnh Thừa Quang, “Vậy ai đưa Nhất Nhất về?”.
Thịnh Thừa Quang chỉ cười mà không nói, còn bạn nhỏ Thịnh Gia Tinh chơi với Tạ Gia Thụ cả buổi lại cất giọng ngọt ngào, “Cha nuôi Gia Thụ đưa mẹ nuôi về nhà!”.
Người lớn ai nấy đều mang tâm sự trong lòng nên im lặng. Thẩm Hiên mở lời trước, phong độ nhẹ nhàng nói với Tạ Gia Thụ, “Vậy thì, Gia Thụ, phiền cậu rồi!”.
Tạ Gia Thụ khoác áo khoác ngoài màu đen lên vai, đeo găng tay da màu đen, nghe thấy vậy bèn ngước mắt lên, lạnh lùng nói, “Không có gì, dù sao tôi cũng tiện đường… tránh để cô ấy lại đuổi theo đâm vào tôi lần nữa”.
Phùng Nhất Nhất thật sự rất muốn nói mình có thể tự về! Thẩm Hiên đi đến trước mặt cô, khẽ nói, “Anh đi trước đây, về đến nhà thì nhắn tin cho anh, anh sẽ gọi điện cho em”.
Trước mặt mọi người, Phùng Nhất Nhất không đành lòng để Thẩm Hiên mất mặt nên miễn cưỡng gật đầu. Thẩm Hiên chỉnh lại khăn quàng cổ cho cô, cười rồi xoay người rời khỏi.
Thịnh Thừa Quang ở bên cạnh thấy vậy, thầm nghĩ: Gia Thụ vẫn còn non lắm, nhìn Thẩm Hiên kia kìa, chiêu “lấy lùi để tiến” sử dụng thành thạo, cầm thú cũng không bằng thế kia cơ mà!
Trên đường trở về nhà, bầu không khí rất yên tĩnh, không ai lên tiếng. Tạ Gia Thụ tao nhã, ngay ngắn trong xe, ánh mắt nặng trĩu suy tư nhìn ra ngoài. Phùng Nhất Nhất không dám trêu chọc anh, chỉ yên lặng.
Không bao lâu sau, xe từ từ dừng lại dưới lầu Phùng gia. Phùng Nhất Nhất thở phào nhẹ nhõm, đang định xuống xe thì vai bị người ta ghì chặt. Cô ngoảnh đầu lại nhìn, thấy bàn tay đeo găng da màu đen đang đặt trên túi xách của cô. Cô dùng sức giật ra lại bị Tạ Gia Thụ lạnh lùng trừng mắt cảnh cáo.
Chợt nghe Tạ Gia Thụ nhàn nhạt nói, “Cho cậu tan ca đấy, tôi tự lái xe về”.
Sau đó tài xế liền rời đi.
Phùng Nhất Nhất hoảng hốt, “Anh làm sao vậy? Vừa rồi anh uống rượu, không thể lái xe!”.
Tạ Gia Thụ quay đầu nhìn cô, mắt sáng như sao, “Vừa rồi em và Thẩm Hiên nói gì ở trong sân vậy?”.
“… Không có gì.”
“Phùng Nhất Nhất!”, Tạ Gia Thụ nhấn giọng.
Giống như trước kia, mỗi khi tức giận là anh lại gọi tên cô, nhưng ngày trước, mỗi lần thế này anh đều nhớn nhác. Trước kia, Phùng Nhất Nhất nhát gan là thế, chỉ cần anh dùng giọng điệu này để gọi, cô liền thỏa hiệp.
Nhưng bây giờ, giọng điệu của anh vừa trầm thấp vừa lạnh lùng, nghe còn nguy hiểm hơn ngày trước gấp trăm lần, nhưng cô đã không còn dễ dàng đầu hàng như vậy, “Em và Thẩm Hiên nói gì thì đó là chuyện giữa em và anh ấy, em không cần thiết phải khai báo với anh. Tạ Gia Thụ, anh đủ chưa vậy? Dù không thể làm bạn bè, chúng ta cũng không cần thiết phải làm kẻ thù chứ?”.
Dẫu sao thì chúng ta đã từng tốt đẹp như vậy.
Những lời này cô không nói ra, nhưng dường như Tạ Gia Thụ lại có thể nghe thấy, ánh mắt anh càng ngày càng sáng rực, lấp lánh sắc màu, khiến người ta phải ngây ngất, đắm say.
Phùng Nhất Nhất rất muốn đưa tay chặn lên ngực mình. Bị anh nhìn chằm chằm thế này, nhịp tim của cô hoàn toàn không chịu sự khống chế của bản thân nữa rồi.
Ánh sáng ấy ngày càng xích lại gần, mảng trời đêm trong lòng cô bỗng có thêm ánh sao lấp lánh. Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào mặt cô, càng ngày càng nóng, sục sôi cả một bầu trời sao trong lòng cô, ánh sao rực rỡ, muôn vàn lấp lánh… Môi cô tê dại vì bị anh cắn. Phùng Nhất Nhất cảm thấy nơi ấy không còn là môi cô nữa, mà là trái tim cô, trái tim bị nghiến đến nhói đau, khiến người ta không nhịn được mà run rẩy.
Thời gian chẳng còn tồn tại, trong khoảnh khắc này, cả thế giới của cô chỉ có anh.
Tạ Gia Thụ gặm nhấm cánh môi cô, rất lâu. Sau khi chiếm đoạt được đôi môi ấy, anh không còn hung hăng như trước nữa, thậm chí nụ hôn ấy như còn chất chứa tủi hờn. Cô khẽ động, anh lập tức đưa tay ra nâng mặt cô lên, không cho trốn chạy.
Mùi vị kích thích của găng tay da càng tăng thêm nhiệt độ cho nụ hôn này. Phùng Nhất Nhất cảm thấy sức lực của mình đã bị anh hút kiệt, mồ hôi túa đầy lưng, vừa nóng nực vừa bí bách, sắp không thở nổi, nhưng lại… bịn rịn không nỡ buông ra.
Khi định thần lại, cô không biết mình đã phủ người vào vai anh từ lúc nào, hai người ôm nhau rất chặt, Tạ Gia Thụ thở gấp nặng nề.
“Tôi nghe thấy rồi”, giọng nói của anh vừa thấp vừa nóng, giọng điệu hận đến thấu xương mà sục sôi nhiệt huyết, “Em đã từ chối anh ta! Em nói em không yêu anh ta!”.
Đầu óc Phùng Nhất Nhất bỗng trở nên trống rỗng, trì độn, cố sức nghĩ: Mình đã nói vậy sao?
Tạ Gia Thụ hơi nghiêng mặt, dáng vẻ thân mật lại có chút tủi hờn cọ mặt vào cô, “Em cố ý gọi anh ta đến là để từ chối anh ta, đúng không?”.
“… Không phải”, Phùng Nhất Nhất hoang mang, “Em không gọi anh ấy đến”.
Tạ Gia Thụ vừa nghe câu trước đã nổi giận, nghe thêm đến câu sau mới không bóp cổ cô. Anh thoáng nghĩ đã hiểu, hậm hực, “Thẩm Hiên, cái tên mặt người dạ thú kia!”.
Mắng người là không đúng, Phùng Nhất Nhất đẩy anh ra, nhìn anh bằng ánh mắt không đồng tình.
Tạ Gia Thụ không sợ cô, liếc mắt nhìn, vẻ mặt sầm sì, lạnh giọng hỏi, “Em và tên mặt người dạ thú kia đã làm gì chưa? Lên giường chưa?”.
Phùng Nhất Nhất thở hắt ra, không nói gì, quay đầu lao xuống xe. Tạ Gia Thụ lại giở mánh khóe cũ, túm lấy quai túi xách của cô rồi kéo lại.
Anh như con gấu ôm lấy cô từ phía sau, cả người đè lên cô, vùi mặt vào trong cổ áo cô, hít một hơi thật sâu, thấp giọng nói, “Tôi ăn nói bậy bạ… tôi biết, em sẽ không như vậy đâu!”.
Phùng Nhất Nhất phẫn nộ cắn môi, không lên tiếng. Một lát sau, giọng anh rầu rầu, mang theo nét mừng vui thỏa mãn cố kìm nén nhưng không được, “Có phải em… vẫn luôn đợi tôi quay về hay không?”.
Dù chưa có bắt đầu đã kết thúc, nhưng em chưa từng yêu ai khác, đúng không?
Dù những năm qua chẳng thư từ qua lại, nhưng em luôn nhớ đến tôi, đúng không?
Dù cả hai chưa từng trao nhau lời hẹn ước, nhưng em…luôn đợi tôi, đúng không?
Phùng Nhất Nhất nước mắt nhạt nhòa hoen mi!