Anh khẽ cầm lấy bàn tay đang đặt bên ngoài của cô, rất khẽ rất nhẹ, đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.
Mặt Tạ Gia Thụ lăn qua lăn lại trên vô lăng, còn tâm tình của Phùng Nhất Nhất giờ phút này lại không được nhẹ nhõm, sống động như anh.
Không phải là suy sụp, chỉ là rất mờ mịt, cũng có chút kinh ngạc. Không ngờ cô sắp lấy chồng rồi? Chuyện mấy tháng trước còn trắc trở khiến cô nản lòng thoái chí, không ngờ bây giờ lại được giải quyết dễ dàng đến vậy.
Hơn nữa, còn là lấy Tạ Gia Thụ.
Quẩn quanh nhiều năm như vậy, cuối cùng cô sắp lấy Tạ Gia Thụ rồi, đây là định mệnh sao?
Lúc này, trong nhà không có ai, cha Phùng ở bệnh viện chăm mẹ Phùng, Nhất Phàm cũng không có nhà. Sau khi Phùng Nhất Nhất vào phòng liền ngồi xuống giường, lặng lẽ thẫn thờ, tỉ mỉ phân tích rạch ròi suy nghĩ trong lòng mình, mặc sức hồi tưởng lại chuyện của ngày xưa và tưởng tượng ra những chuyện sau này.
Một hồi lâu, cô cũng không nhúc nhích. Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, Phùng Nhất Nhất ra xem, là Phùng Nhất Phàm đã trở về.
“Chị ở nhà à?”, hôm nay, Nhất Phàm không dám nhìn thẳng vào mắt chị, nhân cơ hội cúi đầu thay dép, cậu chào hỏi qua loa để mau chóng về phòng.
Phùng Nhất Nhất treo áo khoác ngoài cậu cởi ra, rồi hỏi, “Ngày mai em phải đi công tác à? Sao muộn thế này mới về? Rồi ngày mai em lại không dậy được đâu!”.
“Em không đi nữa, anh Gia Thụ phái người khác đi rồi. Tuần sau em đến ký hợp đồng là xong”, Phùng Nhất Phàm túm tóc, nét mặt có chút ảo não, lại có chút lúng túng hối hận.
Lúc này, lòng Phùng Nhất Nhất đang ngổn ngang, đâu có tâm tư suy đoán cậu.
“Ồ, đúng rồi… chuyện kia”, cô đột nhiên có chút ngượng ngùng mở miệng, hơi thở đứt quãng, cuối cùng cũng nói ra, “Nhất Phàm à, chị sắp kết hôn rồi!”.
Phùng Nhất Phàm đang mặt không đổi sắc chuồn về phòng, nghe câu này của cô, chân bỗng phanh gấp lại, vội vàng quay người, đầu đập vào giá kê đồ trong phòng khách, suýt nữa thì dập cả chiếc mũi thẳng anh tuấn.
“… Kết hôn rồi?”, cậu bụm mũi reo hò, “Chị, cuối cùng thì chị đã hiểu ra rồi! Quá tuyệt vời! Quả thật là quá tốt rồi!”.
Phùng Nhất Nhất cười ngượng ngùng, còn cậu lại bụm mũi đi đến, nghiêm túc hỏi, “Phùng Nhất Nhất, em hỏi chị, chị là vì mẹ mới kết hôn hay là chị quả thực muốn lấy anh Tạ Gia Thụ của em vậy?”.
Giọng điệu này của cậu quả thực là người của họ nhà trai, Phùng Nhất Nhất bất đắc dĩ nhéo mặt cậu, nói thành thật, “Nếu không phải vì mẹ, có lẽ chị còn do dự, nhưng bây giờ chị thật sự muốn lấy Tạ Gia Thụ”.
“Muốn lấy anh Gia Thụ hơn cả tên Triệu Tường kia chứ?”, Phùng Nhất Phàm từng bước xác định thay anh Gia Thụ của mình.
Phùng Nhất Nhất đã không còn kiên trì với cái họ của Đàm Tường nữa, cô gật đầu.
Phùng Nhất Phàm khá hài lòng với đáp án này, chỉ là sau đó trên mặt cậu lại thấp thoáng vẻ áy náy, nhưng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đó day dứt, nét mặt rối rắm khiến Phùng Nhất Nhất nhìn mà đau lòng.
“Đừng lo lắng!”, cô khẽ nâng mặt em trai lên, “Mẹ đã có chị chăm sóc, chuyện công việc em tuyệt đối không được phân tâm đâu đấy!”.
Cô nói thế này khiến Phùng Nhất Phàm sắp khóc rồi. Chàng trai trẻ trưởng thành thần tốc trong một năm nay, giờ khắc này mắt lại đỏe hoe, khẽ cúi người, ôm lấy chị gái.
“Chị mới đừng lo lắng ấy!”, giọng điệu và cái ôm của Phùng Nhất Phàm mạnh mẽ như nhau, “Chị còn có em! Chị, sau này em sẽ làm chỗ dựa cho chị cả đời! Nếu như anh Gia Thụ bắt nạt chị, đương nhiên, anh ấy sẽ không có khả năng vô duyên vô cớ bắt nạt chị cho lắm! Giả dụ sau này anh ấy vô duyên vô cớ bắt nạt chị thật, em nhất định sẽ đánh chết anh ấy!”.
Câu nói cuối cùng của cậu vừa hung dữ vừa cay độc, hùng hồn vô cùng, khiến trái tim Phùng Nhất Nhất ấm áp, ngọt ngào.
Người này rốt cuộc vẫn là em trai của cô.
Ngày hôm sau, sáng sớm tinh mơ Tạ Gia Thụ đã đến, sớm đến mức Phùng Nhất Nhất vẫn còn đang ngủ trên giường. Anh đứng ngoài cửa gọi điện thoại cho Phùng Nhất Phàm, Phùng Nhất Phàm mặc quần đùi hoa rón rén ra mở cửa cho anh.
Tạ Gia Thụ quẳng bữa sáng nóng hổi cho Phùng Nhất Phàm, chỉ chỉ về phía nhà bếp. Đồng chí Nhất Phàm còn đang ngái ngủ lúc lắc cái mông cầm bữa sáng chạy vào trong.
Sau đó, Tạ Gia Thụ nhẹ chân nhẹ tay bước vào phòng của Phùng Nhất Nhất rồi khóa cửa lại.
Cô vẫn đang ngủ, trong phòng tối lờ mờ, có chút bí bách nhưng lại có hơi thở thơm tho ấm áp… Trước kia, người ta gọi phòng của con gái là khuê phòng, có phải là bởi vì hơi thở khiến người ta say đắm này không?
Tạ Gia Thụ rón rén đi đến trước giường, khom lưng, nương theo tia sáng lờ mờ chăm chú nhìn người đang ngủ.
Số lần qua đêm với cô quả thật là quá ít, hiếm hoi như lông phượng sừng lân, có thể đếm được. Hơn nữa, trước đó trong lòng anh luôn hờn giận, lúc ôm chặt cô cũng cảm thấy không cam tâm, không giống như bây giờ, trong lòng vui sướng mà ngắm cô… Cô thật đẹp!
Cô gái đẹp này, rất nhanh thôi sẽ trở thành vợ của anh! Tạ Phùng Thị.
Tạ Gia Thụ nghĩ lung tung, đến vấn đề tên trên bia mộ sắp hàng sóng vai thế nào với cô anh cũng đã nghĩ ra, nghĩ đến khóe mắt chân mày đều phát sáng.
Anh thò tay vào túi lấy chiếc nhẫn mới mua trên đường tới đây, khẽ cầm lấy bàn tay đang đặt bên ngoài chăn của cô, rất khẽ, rất nhẹ đeo vào ngón áp út cho cô.
Thật hợp, thật hoàn mỹ!
Tạ Gia Thụ thở phào một hơi!
May mà anh tài trí kiệt xuất, tuệ nhãn cao siêu, lại đối với cô tình thâm như biển, chỉ trong một buổi tối đã có thể mua được chiếc nhẫn kim cương, còn phải vừa mắt anh, đồng thời phải hợp và đẹp khi đeo vào tay cô thế này nữa!
Anh đúng là quá giỏi!
Giờ phút này, Tạ Gia Thụ cảm thấy hai chân mình nhẹ bẫng, tựa như lúc nào cũng có thể bay lên.
Để không bay mất, anh khom người hôn lên mỹ nhân đang ngủ, sau đó cắn một miếng.
Trước đó, trong đầu Phùng Nhất Nhất như cuốn băng quay lại, mơ hồ rồi cũng coi như ngủ được. Lúc này chính là lúc cô ngủ ngon nhất. Cô mơ mình đang ôm một con cá to, nhưng con cá đó đột nhiên lại mở miệng cắn cô một miếng!
Cô đương nhiên là phải vung tay gắng sức đánh nó rồi! Một tiếng kêu thảm thiết vang lên ngay bên tai Phùng Nhất Nhất, khiến cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Cô tỉnh táo lại, vừa mở mắt thấy bóng tối lờ mờ, sợ đến nỗi hét toáng lên.
Bàn tay đang bụm mặt của Tạ Gia Thụ vội vàng chuyển đến bịt miệng cô, “Đừng kêu! Nhất Phàm ở bên ngoài!”.
Phùng Nhất Nhất nhìn rõ là Tạ Gia Thụ, thở phào một hơi, bỏ tay anh xuống, lòng còn sợ hãi hỏi, “Sao anh lại đến đây?”.
Vừa rồi, lúc tỉnh lại, cô nhớ là đã đánh vào mặt anh rất đau. Tạ Gia Thụ buồn bực nói, “Anh đến kết hôn với em chứ còn gì nữa… Em dám đánh anh! Ngày tân hôn em đã dám đánh vào mặt chồng! Người đàn bà đanh đá!”.
“…” Phùng Nhất Nhất ôm chăn ngồi dậy, xưng hô mà anh nói khiến cô thẹn thùng mãi, một hồi sau mới đưa tay ra sờ mặt anh, nói, “Em không cố ý mà, đau lắm không?”.
“Ừm…”, Tạ Gia Thụ thuận thế nhào đến ôm cô như chú gấu con, lăn qua lăn lại trên cổ cô, giọng nói rầu rầu, gần như làm nũng, “Đau đến mức anh không còn sức lực nữa rồi! Em xem… không còn sức lực nữa rồi…”, anh đè lên người cô.
Phùng Nhất Nhất một tay chống lên người Tạ Gia Thụ, một tay xoa mặt anh, khẽ nói, “Anh dọa em sợ chết khiếp!
Không kêu một tiếng mà cứ thế bước vào… Nhất Phàm mở cửa cho anh ư? Sao em không nghe thấy tiếng gõ cửa?”.
Tạ Gia Thụ chẳng thèm trả lời cô. Chẳng những thế, càng dựa vào cô, anh lại càng quá đáng… Cô mặc bộ đồ ngủ mỏng manh nằm dưới chăn, anh ở phía trên bọc lấy cô đến độ sắp bốc lửa rồi. Anh ra sức ôm cô, để cô chui vào trong chăn…
“Ưm ưm ưm…”, anh như con gấu quỳ gối xuống người đang nằm trên giường, vừa mất hồn vừa thỏa mãn hừ hừ.
Đã rất lâu rồi mới lại thân mật như thế này! Thực ra thì hai người đều có chút không quen, chẳng qua là tốc độ thích ứng của Tạ Gia Thụ nhanh như vận tốc ánh sáng. Hiện giờ, anh chỉ hận sao trước khi vào phòng lại cởi có mỗi áo khoác ngoài, lúc này còn áo dài quần dài, thật bất tiện!
“Em đừng dậy nữa, anh và em ngủ một lúc nhé!”, anh đè lên cô, thở hồng hộc, trơ tráo đề nghị.
Phùng Nhất Nhất khó khăn lắm mới bắt được cái tay đang du ngoạn trong áo ngủ mình, nhẫn nhịn cơn run rẩy như từng luồng điện chạy trong cơ thể, mạnh mẽ lôi tay của anh ra, nhỏ giọng nhắc nhở, “Nhất Phàm còn đang ở ngoài đấy. Anh mau dậy đi!”.
Ừm… Là một anh rể tốt có uy nghiêm khuôn mặt Tạ Gia Thụ tràn đầy vẻ xuân tình, bịn rịn quyến luyến từ trên người Phùng Nhất Nhất bò dậy.
Sau đó, anh cuốn lấy chăn của cô, lăn lộn trên giường để an ủi “tiểu ma vương”, Phùng Nhất Nhất túm áo ngủ chạy vào phòng tắm.
Lúc rửa mặt, cô nhìn mình trong gương, hoài nghi ngắm kỹ bên má. Chỗ này là sao vậy? Sao lại giống dấu răng thế này, kỳ lạ quá đi mất…
Đang lúc khó hiểu đưa tay sờ lên mặt, cô bỗng ngẩn người, trên tay mình lại là thứ gì đây?
Phùng Nhất Nhất xông ra ngoài, lao đến phòng khách. Tạ Gia Thụ đang nói chuyện với Phùng Nhất Phàm, đợi cô cùng ăn sáng. Trước mặt Phùng Nhất Phàm, anh vẫn nghiêm chỉnh đâu ra đấy. Thấy cô tóc tai bù xù xông ra như kẻ điên, Tạ Gia Thụ thoạt đầu trộm cười, sau đó thấy không ổn, lập tức đứng lên chắn trước tầm mắt của Phùng Nhất Phàm, tiến về phía trước, cài lại khuy áo cho cô.
Phùng Nhất Phàm thò đầu sang bên cạnh, “Chị làm gì vậy? Mới sáng sớm ngày ra đã làm quỷ dọa người à?”.
Tạ Gia Thụ chẳng thèm liếc nhìn, đưa tay ra sau đánh “bốp” một cái, đánh đúng vào gáy Phùng Nhất Phàm, đánh cho đầu cậu quay về chỗ cũ.
Phùng Nhất Nhất để mặc anh giúp mình cài khuy áo, giơ tay ra, đôi mắt lấp lánh, hỏi, “Đây là gì thế?”.
“Em không biết sao?”, Tạ Gia Thụ hỏi lại, lời vừa thốt ra lại sợ cô chê tật cũ của mình tái phát, thẹn thùng bổ sung thêm một câu, “Nhẫn chứ còn gì, nhẫn kim cương”.
Dù anh có thế nào thì Phùng Nhất Nhất vẫn chê bai! Ai lại không biết đây là nhẫn kim cương chứ? Một chiếc nhẫn kim cương to bằng hạt đậu tương, lấp lánh đến mức vừa rồi cô suýt thì rơi lệ.
Tay của cô để ở eo Tạ Gia Thụ, khẽ giọng hỏi, “Anh nhớ tối qua đã nói với em thế nào không?”.
“Anh là đàn ông mà! Đương nhiên phải có dũng khí hơn em rồi.”
Tạ Gia Thụ muốn lấy tay che mặt mình hoặc mắt cô vô cùng, nhưng mà anh là đàn ông, anh phải có dũng khí… “Khụ, anh vốn định tìm người đặt làm, nhưng tối qua gấp rút quá, chỉ có thể mua loại này thôi. Nhưng anh biết em sẽ không để bụng, cho nên anh đã đeo cho em”.
Lúc anh nói mắt cứ cụp xuống, nói xong thì đứng đó đợi, thấy cô không trả lời ngay, bèn lén ngước mắt lên nhìn cô, giọng nói cũng nhỏ hơn, mang theo vẻ kiêu ngạo vốn có và sự không tình nguyện của mình, “Đeo thì cũng đeo rồi… hay là giờ anh bổ sung cho em cái quỳ gối nữa nhé?”.
Thật ra, Tạ Gia Thụ cũng biết cầu hôn là nên làm thế nào, nhưng mà, nhưng mà… cơ mà, cơ mà… ngại ngùng lắm, anh không làm được! Ngoại trừ lúc cha qua đời ra, anh chưa từng quỳ gối trước ai đâu.
Tạ Gia Thụ liếc nhìn Phùng Nhất Phàm đứng bên cạnh, nháy mắt xin cầu cứu.
Anh rể khốn cùng đến độ sắp đỏ bừng hết cả mặt lên rồi! Cậu em vợ này phải bưng thau ra cứu thôi!
Nhưng anh lại quên, vừa nãy anh đã đánh cho Phùng Nhất Phàm mắt mọc sao vàng lấp lánh, lúc này, Nhất Phàm đâu dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa chứ…
Tạ Gia Thụ không đợi được quân cứu viện, khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng cả lên.
Anh hạ quyết tâm, đỏ mặt, từ từ khom lưng uốn gối… Lúc này, Phùng Nhất Nhất đã kịp thời nhào vào lòng Tạ Gia Thụ, anh thở phào một hơi, ôm lấy cô vui sướng khẽ gọi, “Ưm… bà xã!”.
Phùng Nhất Nhất ôm anh, vòng tay qua eo anh, trong lòng chắc chắn có nuối tiếc, nhưng nhiều hơn cả, nhiều hơn cả là… hết thảy là hạnh phúc cùng thoả mãn.
Ăn xong bữa sáng, Tạ Gia Thụ đỏ mặt dắt tay Tạ Phùng Thị hạnh phúc thỏa mãn nhà mình, mang theo cả cậu em vợ mắt lấp lánh sao vàng đến bệnh viện đưa cơm cho cha mẹ vợ.
Nhưng lúc tới nơi, trong phòng bệnh đã có khách đến thăm. Đại tiểu thư của Trịnh gia khoác trên người bộ đồ mùa xuân màu xanh nhạt, tươi non mơn mởn, đang cùng ăn sáng với cha mẹ Phùng. Trên bàn, chén đĩa khăn trải đều tinh xảo, vừa nhìn là biết đồ của đầu bếp tại Trịnh gia làm.
Tạ Gia Thụ xách bữa sáng mang theo tâm ý đóng gói từ nhà hàng năm sao đến, liếc Trịnh Phiên Phiên một cái.
Nhưng lúc này, Trịnh Phiên Phiên đâu có nhìn thấy anh!
“Nhất Phàm, anh đến rồi!”
Phùng Nhất Phàm thản nhiên gật đầu. Lúc đi vào, cậu có vẻ như lơ đãng, chọn đúng sô pha gần Trịnh Phiên Phiên nhất, rồi ngồi xuống.
Mẹ Phùng cười híp mắt nhìn bốn đứa trẻ vây quanh mình, chớp chớp mắt với cha Phùng.
“Hôm nay cháu thấy sắc mặt cô rất tốt ạ!”, Tạ Gia Thụ đặt bữa sáng xuống, chọn ngăn điểm tâm mà mẹ Phùng thường ngày thích ăn để trước mặt bà, “Đúng lúc cô và chú đều ở đây, cháu muốn bàn bạc với mọi người một chuyện, được không ạ?”.
Mẹ Phùng còn chưa lên tiếng, cha Phùng đã nói, “Gia Thụ, cháu nói đi!”.
Muốn gì cứ lấy, đừng khách sáo, cứ coi như đây là nhà của cháu!
Tạ Gia Thụ lùi lại hai bước, nắm lấy tay Phùng Nhất Nhất, người đang thu dọn giường đệm cho mẹ, mười ngón đan vào nhau đi đến trước mặt cha mẹ Phùng. Anh trịnh trọng nói với hai vị phụ huynh, “Cháu và Phùng Nhất Nhất quyết định kết hôn. Nếu cô chú đồng ý, lát nữa chúng cháu sẽ đi đăng ký kết hôn ạ!”.
Nét mặt của cha Phùng quả nhiên là chẳng hề hấn gì, “Chuyện này thì có vấn đề gì chứ? Gia Thụ, cháu vui vẻ là tốt rồi!”.
Mẹ Phùng lại vô cùng hòa nhã, vô cùng dân chủ, cất giọng dịu dàng hỏi con gái, “Nhất Nhất, con thấy chuyện này thế nào?”.
Phùng Nhất Nhất đang được Tạ Gia Thụ nắm tay. Nghe thấy lời của mẹ Phùng, Tạ Gia Thụ lập tức quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt mang theo vẻ căng thẳng không thể che giấu. Phùng Nhất Nhất mím môi cười, nói, “Mẹ, là con đề nghị kết hôn!”.
Mẹ Phùng “ồ” một tiếng, lại hỏi Tạ Gia Thụ, “Gia Thụ, chuyện kết hôn cháu đã nói với gia đình chưa? Gia đình cháu nói sao?”.
“Người nhà cháu chắc chắn là vô cùng hoan nghênh Nhất Nhất gia nhập vào gia đình ạ!”, Tạ Gia Thụ trả lời vừa kiêu hãnh vừa khẳng định.
Mẹ Phùng nở nụ cười ý vị sâu xa, bình tĩnh hỏi tiếp, “Vậy còn chị gái cháu thì sao? Chị gái cháu có đồng ý không?”.
“Đồng ý ạ!”, Tạ Gia Thụ cười vô cùng ấm áp.
“Đồng ý thật sao?”, mẹ Phùng thận trọng hỏi, “Hồi đầu, hai đứa còn chưa có gì với nhau, cô ấy đã cầm tiền đến đập vào Nhất Nhất nhà chúng ta rồi. Lần này, nếu hai đứa thật sự muốn đăng ký kết hôn, Gia Thụ, cháu phải làm rõ suy nghĩ của chị gái mình. Cô không muốn lại một lần nữa nhìn thấy con gái mình dầm mưa đi bộ từ thành Đông về thành Tây đâu. Bộ dạng nó trở về nhà hôm đó, không giống người sống nữa rồi”.
Giọng điệu mẹ Phùng chẳng có chút giận dữ nào, mà thản nhiên, giống như đang ôn lại chuyện cũ, nhưng lại khiến Tạ Gia Thụ nghe mà như bị sét đánh. Anh đờ người mất vài giây, khuôn mặt cố kìm nén cảm xúc quay đầu hỏi Phùng Nhất Nhất, “Là chuyện từ lúc nào?”.
Phùng Nhất Nhất nắm chặt lấy tay anh, “Đợi lát nữa em nói với anh nhé!”.
Trong lòng mẹ Phùng lớn tiếng mắng chửi cô con gái không làm được trò trống gì, miệng lại kinh ngạc nói, “Sao thế? Gia Thụ không biết à?”.
“Cháu không biết ạ!”, Tạ Gia Thụ lòng nóng như lửa đốt, hận không thể xin thề ngay tại chỗ, “Nếu cháu mà biết…”.
Anh cắn răng, không nói tiếp.
Mẹ Phùng làm ra vẻ như bừng tỉnh, tiếp đó, bà nói bằng giọng ôn hòa, “Haizzz, đều tại cô lắm miệng! Cháu quay về đừng trách chị cháu đấy! Thật ra, lúc đó cô ấy chẳng nói câu nào cả, chỉ cầm một va li tiền đến nhà chúng ta, bày ra bàn, nói là cảm ơn Phùng Nhất Nhất thay cháu. Lúc đó, không phải cháu muốn đi Mỹ sao? Cô còn tưởng cháu không muốn gặp Phùng Nhất Nhất nữa nên để chị gái đứng ra giải quyết…”.
“Không phải đâu ạ, không phải vậy đâu ạ! Cô!”, Tạ Gia Thụ rầu rĩ mà trịnh trọng lên tiếng, “Ngày đó cháu đi Mỹ là bởi vì… cô ấy không cần cháu nữa”.
Người đàn ông cao lớn, khôi ngô tuấn tú nhìn Phùng Nhất Nhất bằng ánh mắt như chú cún con bị người ta vứt bỏ, muôn ngàn oan ức, muôn vàn hối hận. Cha Phùng và Phùng Nhất Phàm đều không nhẫn tâm. Mẹ Phùng ngoài mặt nhẹ tênh như gió thoảng, trong bụng đã cười ngặt nghẽo, chỉ có Trịnh Phiên Phiên còn chưa tu dưỡng đến độ chín chắn, bật cười phì phì.
Tạ Gia Thụ rầu rĩ đang ôm một bụng lửa giận và ân hận, không có chỗ phát tiết, bỗng nhiên ánh mắt như dao chém về phía Trịnh Phiên Phiên.
Phùng Nhất Phàm cũng nhìn Trịnh Phiên Phiên, còn chau mày. Trịnh Phiên Phiên đau cả tim, vội vàng chủ động nói, “Đúng rồi, đúng rồi, em gọi điện thoại tìm người giúp anh chị làm thủ tục đăng ký kết hôn nhé!”.
Tạ Gia Thụ thầm cười lạnh, nghĩ “Đâm vào đầu súng của tôi rồi chứ gì?”, rồi vừa thản nhiên, chững chạc dạy bảo Trịnh Phiên Phiên, “Chúng tôi mang theo sổ hộ khẩu, còn có chín tệ, đến thẳng Cục Dân chính là có thể đăng ký rồi, còn gọi điện thoại đi đâu nữa? Làm một công dân tuân thủ pháp luật, đi theo trình tự khó đến thế sao?”.
Trịnh Phiên Phiên cười híp mắt trả lời, “Nhưng mà anh rể à, hôm nay Cục Dân chính không làm việc, công dân tuân thủ pháp luật sẽ không đăng ký kết hôn trong ngày hôm nay được”.
Khụ… trong lòng Tạ Gia Thụ thầm cào cấu khuôn mặt cô gái này, mặt không đổi sắc tiếp tục nói bằng giọng thản nhiên, chững chạc, “Không vội… chúng tôi cũng phải kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân nữa! Hôm nay, đúng lúc đến đây, tiện thể làm luôn, hai ngày nữa Cục Dân chính làm việc rồi đến đăng ký sau”.
Hôm nay, hình tượng của Tạ Gia Thụ đã vỡ nát tan tành. Lúc này, người trong phòng không nhẫn tâm vạch trần anh, nên đều không lên tiếng. Phùng Nhất Nhất giúp anh giải vây, cô nói với mẹ Phùng, “Hôm nay bác sĩ đã qua kiểm tra chưa ạ? Tối qua Gia Thụ đã liên lạc với vài người bạn ở nước ngoài, chúng con muốn gửi bệnh án của mẹ sang đó”.
Mẹ Phùng bình tĩnh xua tay, “Các con đừng lo cho mẹ nữa, giờ mẹ rất tốt!”.
“Mẹ…”, Phùng Nhất Nhất sốt sắng, trong mắt đã phủ một màn sương.
Mẹ Phùng nói, “Được rồi, đừng có vì chút chuyện mà khóc sướt mướt như thế. Sắp lấy chồng rồi, con đi làm việc của con đi! Con đừng có lo lắng cho mẹ nữa, để mẹ ở đây tĩnh dưỡng vài hôm, tĩnh dưỡng tinh thần xong, mẹ sẽ ra viện, quay trở về còn phải lo liệu chuyện cưới xin cho hai đứa nữa”.
Phùng Nhất Nhất còn muốn khuyên thêm, nhưng mẹ Phùng lại khoát tay, “Các con mau đi đi! Gia Thụ, đưa nó đi, nó ở đây nhìn, lòng cô phiền lắm!”.
Tạ Gia Thụ lay lay Phùng Nhất Nhất, ý nói anh có cách, bảo cô đừng sốt ruột.
Trên đường đi đến trung tâm kiểm tra sức khỏe trước khi kết hôn, hai người tay nắm tay đi trên hành lang dài của bệnh viện. Trong lòng Phùng Nhất Nhất nghĩ về bệnh tình của mẹ, mặt mày ủ rũ, bỗng nhiên bên má bị hôn chụt một cái, ươn ướt. Cô ngẩng đầu nhìn Tạ Gia Thụ, anh cũng đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt long lanh, sáng rỡ lấp lánh.
Cô chuyển sang khoác cánh tay anh, khẽ dựa vào anh, nói, “Vừa rồi là mẹ em cố ý nói cho anh nghe đấy, chứ thật ra đâu có khoa trương như vậy! Trên đường về nhà em không bắt được xe, lại đúng lúc gặp trời mưa”.
“Ồ!”
“Quả thật là chị gái anh không gây khó dễ gì cho em hết, chị ấy cho em tiền cũng là vì cảm thấy em đáng thương. Trở về anh đừng cãi nhau với chị ấy đấy, chuyện đã qua cả rồi.”
Tạ Gia Thụ thoạt đầu nghe cô nói qua về chuyện đó, cảm thấy vừa vinh quang vừa hoài niệm, nhưng nói đến chị gái mình, anh sao có thể không hiểu chị gái bằng cô được?
Giờ cô nói như vậy thì chuyện đúng là thế rồi. Chẳng trách lúc họ đi đến thành phố C sống một năm, cô cứ giục anh quay về trường học cho xong MBA, chắc chắn lúc đó chị gái anh đã đến tìm cô.
Là bản thân anh không chịu hăng hái phấn đấu! Chẳng những không hăng hái phấn đấu, khi đó, cô khuyên anh lần nào là bị anh mắng lại lần đó, có lúc còn động thủ… Chẳng trách sau khi quay về cô lại đổi công việc, sau đó anh tỏ tình với cô lại bị từ chối.
Tạ Gia Thụ chìm trong cảm xúc ăn năn, tay ôm lấy cô bất giác dùng lực hơn, cô kêu lên một tiếng, anh vội vàng buông tay ra, rồi lại khẽ xoa cho cô.
“Xin lỗi…”, môi anh áp lên thái dương cô, rầu rĩ nói, “Anh không biết gì cả, còn hận em như thế!”.
Thật ra, Phùng Nhất Nhất cũng cảm thấy áy náy, bởi vừa rồi mẹ Phùng rõ ràng là cố ý nói cho anh nghe. Tên ngốc Tạ Gia Thụ lại day dứt đến mức này, khiến cô đau lòng.
Cô nói với anh, “Gia Thụ, lúc đó em thật sự không phải vì chị gái anh mới từ chối anh. Em vì bản thân em, cũng có một phần nguyên nhân là vì anh. Chị gái anh rất hiểu anh, cũng nói với em rất rõ ràng, cuối cùng là quyết định của em”.
Hai người tựa vào nhau, chầm chậm bước, thủ thỉ về những chuyện trước kia. Rất nhiều chuyện cả hai đều không biết, hơn nữa, vốn dĩ cả đời này sẽ không biết. Hiện giờ, đột nhiên được biết, những sự không cam lòng và hối hận trong năm tháng thanh xuân, vốn tưởng rằng cả đời này sẽ trở thành nỗi đau ám ảnh, giờ lại từ từ ùa về, trở thành ký hiệu đánh dấu kỷ niệm nho nhỏ của một thời yêu nhau đậm sâu.
Tâm tình của Tạ Gia Thụ cũng bình tĩnh lại, nhưng anh vẫn cảm thấy ấm ức!
“Lúc đó sao em lại đau lòng như thế hả? Từ thành Đông đội mưa về thành Tây… Anh nhớ hôm đó nửa đêm mới mưa, lúc em bỏ đi còn là buổi chiều mà, rốt cuộc là em đi bao lâu?”
Chuyện ngốc nghếch đó, hiện giờ nghĩ lại Phùng Nhất Nhất vẫn cảm thấy ngượng ngùng, cô nhéo anh một cái, kêu anh không nói nữa.
“Thật ra lúc đó em rất thích anh, phải không?”, Tạ Gia Thụ không cam lòng, truy hỏi đến cùng.
Phùng Nhất Nhất trả lời, “Sớm biết thế này em đã không nói với anh rồi, cứ để anh day dứt thì tốt hơn, ít ra thì lúc đó anh ít lời hơn bây giờ”.
Tạ Gia Thụ cười hô hố, đưa tay ra ôm cô vào lòng, cánh tay dìu cô bước đi, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, anh chẳng kiêng dè gì các bác sĩ y tá đang đi đi lại lại, mặt tươi như hoa cúi đầu hôn cô.
Kiểm tra sức khỏe trước khi kết hôn chẳng mấy đã xong, Tạ Gia Thụ hẹn với bác sĩ thời gian lấy kết quả của hai người, lúc đi ra Phùng Nhất Nhất đã đợi ở bên ngoài, thấy anh đi tới, cô hỏi, “Thế nào rồi?”.
Hai ngày nữa mới có kết quả, nhưng điều này không ngăn cản Tạ Gia Thụ bỡn cợt và giở trò lưu manh, “Khỏe mạnh đến độ tối nay có thể khiến em mang thai!”.
“…”
“Đúng rồi”, cô bỏ cái tay xấu xa của anh ra, “Chúng ta đi gặp mẹ anh nhé! Trước khi đi đăng ký kết hôn nên nói với bà ấy một tiếng”.
Tạ Gia Thụ không muốn đi lắm, giọng điệu miễn cưỡng, “Mẹ anh không liên quan gì hết, bà ấy không quan tâm chuyện của chúng ta đâu. Ngày mai chúng ta cùng chị và anh rể anh ăn bữa cơm, nói với họ một tiếng là được”.
“Không được! Sao có thể không liên quan gì hết chứ? Cha anh không còn thì đành chịu, mẹ anh ở đó, chúng ta nhất định phải đi”, Phùng Nhất Nhất nói bằng giọng chắc nịch.
Tạ Gia Thụ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, lòng anh phấp phới niềm vui, thay đổi chủ ý trong nháy mắt, nói, “Được! Vậy đi thôi, đưa em đi gặp mẹ chồng nhận lì xì”.
Tạ Gia Thụ rất hiểu mẹ mình. Phùng Nhất Nhất đi chuyến này, còn chưa đến một tiếng đồng hồ đã nhận được một bao lì xì to, nặng đến mức cô không bê nổi. Một thùng gỗ đàn hương đỏ, bên trong toàn là đồ trang sức quý báu.
Từ trong khu vườn ba hàng trồng đầy hoa và cây cảnh đi ra ngoài, vừa ra đến cửa, Phùng Nhất Nhất đã vội vàng nhỏ tiếng cầu cứu. Tạ Gia Thụ đợi ở đó từ sớm, cười trộm đưa tay nhận lấy, áng chừng rồi nói, “Nặng ghê!”.
Tay của Phùng Nhất Nhất đã mỏi rã rời rồi, cô ra sức vẩy vẩy. Tạ Gia Thụ liếc mắt nhìn cô, tỏ vẻ kiêu ngạo, “Hôn một cái, không thì em tự cầm”.
Trợ lý của mẹ Tạ tiễn họ ra ngoài đã quay về, xung quanh không có người, Phùng Nhất Nhất vỗ vào mông anh, “Ngoan nào!”.
Tạ Gia Thụ nói, “Ứ! Đáng ghét, đáng ghét!”.
Lên xe, Phùng Nhất Nhất dạt dào hứng thú định giá hộp trang sức. Vừa rồi, mẹ Tạ mở ra trước mặt, cô không dám nhìn lâu, giờ bắt đầu cầm xem từng thứ một. Có những mấy hộp nhẫn, mở ra, bên trong đều là phỉ thúy xanh, hầu hết là kiểu dáng khảm nạm bình thường. Theo Phùng Nhất Nhất thấy thì chúng đều na ná như nhau, nhưng mỗi hộp có những mười hai chiếc, mà cô lại chỉ có mười ngón tay thôi!
Mỗi hộp có một đôi vòng tay, có ngọc phỉ thúy xanh, có Dương Chi ngọc, còn có mấy hộp Phùng Nhất Nhất không có cách nào miêu tả chính xác được chất liệu của nó.
Số lượng và chủng loại khuyên tai còn nhiều hơn, hai hộp trâm cài ngực, dây chuyền kiểu dáng phong phú, có cả một bộ trang sức hoàn chỉnh.
Phùng Nhất Nhất cảm thấy mình như cướp được một cửa hàng châu báu, còn là cửa hàng châu báu đồ cổ cỡ lớn.
Cô ở đó lật xem đến đầu váng mắt hoa, Tạ Gia Thụ ngồi bên cạnh, lẳng lặng nhìn sắc đêm bên ngoài.
Một lát sau, Phùng Nhất Nhất khẽ giọng gọi anh, “Gia Thụ!”.
“Hả?”, Tạ Gia Thụ quay đầu cười, khuôn mặt có mang chút nặng nề u buồn chưa kịp che giấu.
Phùng Nhất Nhất dịu dàng hỏi, “Anh làm sao thế? Đang nghĩ gì vậy?”.
Tạ Gia Thụ nhìn cô, chần chừ một hồi, anh bỗng đưa tay về phía cô. Phùng Nhất Nhất ngồi sát vào anh, tựa vào người anh, tay đặt lên ngực anh, nhẹ nhàng vỗ về.
Điều này cực kỳ hiệu quả đối với Tạ Gia Thụ. Anh cảm thấy trái tim mình được vỗ về nhẹ nhàng như thế, bình yên vô cùng.
Bình tĩnh trở lại, anh thoáng chút tự giễu, rồi lại có chút tủi thân và vui mừng nói, “Hôm nay là lần đầu tiên mẹ nhìn anh lâu như thế, nói chuyện cùng anh nhiều như thế!”.
Bàn tay vỗ nhẹ ngực anh khựng lại. Tạ Gia Thụ nắm lấy bàn tay ấy đến bên môi, đặt vào đó một nụ hôn, rồi lại áp bàn tay ấy lên mặt, anh nghiêng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay ấy, vừa quyến luyến vừa bùi ngùi thở dài, “Không sao đâu… sau này anh có em ở bên cạnh rồi”.
Mẹ Tạ sống trong một biệt viện tại sơn trang vùng ngoại ô. Tạ Gia Thụ và Phùng Nhất Nhất từ đó đi ra rồi trở về thành phố đã là buổi tối.
Tâm tình của Tạ Gia Thụ rất tệ, cả đường đi anh đều trầm lặng. Phùng Nhất Nhất không hỏi anh bữa tối ăn gì, mà bảo tài xế lái xe về Phùng gia. Cô vào bếp nấu bữa tối cho anh.
Trong nhà chỉ có hai người, Phùng Nhất Nhất nấu một nồi Cháo hành, làm một đĩa Trứng ốp, sao đó làm món Nộm dưa chuột và súp lơ. Tâm trạng Tạ Gia Thụ không tốt, ăn thanh đạm một chút sẽ dễ chịu hơn.
Đúng thật là, bữa ăn này Tạ Gia Thụ ăn rất thoải mái, một đĩa năm quả trứng ốp la, anh chỉ chịu chia cho Phùng Nhất Nhất hai miếng…
Ăn xong bữa tối thanh đạm ấm dạ dày, những ưu tư chất chứa trong mắt Tạ Gia Thụ đã tiêu tan. Phùng Nhất Nhất rửa bát, thu dọn nhà cửa, anh cứ lẽo đẽo phía sau bỡn cợt phá phách. Cuối cùng, cô cũng làm xong toàn bộ việc nhà, anh ý đồ xấu xa ôm cô từ phía sau, cọ, rồi cọ, rồi cọ, rồi cọ làm nũng, yêu cầu được ngủ lại.
Thật ra, Phùng Nhất Nhất không hề kháng cự, cũng không phải chưa từng, hơn nữa, họ lại sắp đăng ký kết hôn rồi. Nhưng bộ dạng kia của Tạ Gia Thụ xấu xa đến mức cô quả thật không thể nào vui vẻ nhận lời… Ầm ĩ một hồi, hai người đều nằm xuống giường, chui vào chăn rồi mà cô vẫn chưa thở phào nhẹ nhõm được.
Tạ Gia Thụ giống như động vật có vú khổng lồ, toàn thân phát nhiệt. Lúc anh gần kề khiến Phùng Nhất Nhất cảm thấy mùa hạ sắp ùa về, anh còn trơ tráo mà rầm rì bên tai cô, “Anh cứ ngủ ở đây đấy… Anh là con rể ở rể!”.
Phùng Nhất Nhất tóm lấy tay của anh trong lớp áo ngủ, nhịn cười, nghiêm mặt hỏi, “Vậy sau này con của chúng ta theo họ Phùng em à?”.
Tạ Gia Thụ bị tóm cổ tay rất hạnh phúc dùng ngón tay nhéo này, nhéo này, nhéo này, không biết xấu hổ cất giọng, “Để xem đã, nếu là con trai thì theo họ Tạ, em muốn con mang họ Phùng thì sinh thêm một đứa nữa”.
“Vậy nếu sinh con gái thì sao?”
“Thì sinh tiếp chứ sao!”, Tạ Gia Thụ nói rồi vùi đầu xuống. “Hì… thế, thế hai đứa đều là con gái thì sao?”, Phùng Nhất Nhất ngửa cổ, cắn môi hỏi đứt quãng.
Tạ Gia Thụ bỗng nhiên phun ra mỹ vị trong miệng, liếm hàm răng trắng sáng như tuyết, vui vẻ nói, “Nếu em dám sinh hai đứa con gái, vậy hai đứa đều mang họ Tạ, sau này anh sẽ tìm chàng rể ở rể cho chúng, sinh một ổ nhóc con, mang họ Tạ hết!”.
Anh nghiến răng nghiến lợi, trơ tráo, động tác càng ngày càng hung dữ mạnh mẽ. Trong chăn truyền đến tiếng vải bị xé rách, còn có âm thanh đáng sợ của chú chó săn chụp mồi, cùng với tiếng kinh hô và tiếng kêu rên run rẩy của Phùng Nhất Nhất…
“Nhẹ, nhẹ chút!”, Phùng Nhất Nhất đỏ mặt vung tay đánh người đang đè trên người mình, hơi thở đứt quãng nói, “Sinh con trai hay con gái là do gen của người cha quyết định, anh… ừm… anh không được trách em!”.
Lúc này, Tạ Gia Thụ hận không thể chết trên người Phùng Nhất Nhất, làm sao có thể trách cô được? Không thể phân tâm để nói chuyện, anh ôm cô thần hồn điên đảo một trận. Một thời gian dài, linh hồn tựa như đã thoát khỏi cơ thể… Trải qua từng trận choáng váng, anh mồ hôi đầm đìa chống người dậy, thỏa mãn hôn người đang nhắm chặt mắt bên dưới.
“… Anh giỏi giang thế này, sao có thể không sinh được con trai chứ!”, anh nói bằng giọng vừa kiêu ngạo vừa kiên định.