Là bị ma mê quỷ ám cũng được, là nhân duyên kiếp trước cũng được, tất cả đã không còn quan trọng nữa, nếu em có thể trở lại vòng tay anh.
Gia đình là nơi mang lại cho con người ta hương vị ngày Tết nồng ấm, đong đầy nhất.
Sáng sớm ngày Ba mươi, ngoài trời đã có tiếng pháo nổ lác đác, cha mẹ Phùng thức dậy như mọi ngày. Cha Phùng ra ngoài mua đồ ăn sáng, lúc trở về con trai con gái vẫn còn ngủ, hai người già tay chân nhẹ nhàng ăn chút điểm tâm, pha ấm trà ngồi trên sô pha tán gẫu.
Bởi năm nay không ăn cơm tất niên ở nhà, những việc phải chuẩn bị cho năm mới bỗng chốc giảm đi một nửa, mẹ Phùng hiếm khi nhàn rỗi thế này, vui mừng nói với cha Phùng, “… Vẫn là rất tốt!”.
Cha Phùng lập tức thừa cơ nói, “Gia Thụ đáng tin cậy!”. Mẹ Phùng chu môi chỉ về cánh cửa phòng đang đóng chặt của con gái. Cha Phùng nhỏ tiếng, “Rốt cuộc là Nhất Nhất làm sao vậy? Tôi cũng không tiện hỏi nó”.
“Làm cao chứ còn gì nữa!”, mẹ Phùng nói xong lại cười, “Ông đừng quan tâm nữa, dù sao Tạ Gia Thụ có cách để cưới được vợ, thì tôi cũng có cách gả con gái đi”.
Cha Phùng muốn nói ông vốn không biết phải quan tâm ra làm sao…
Lúc này, cửa nhà truyền đến tiếng gõ cửa. Cha Phùng vui tươi hớn hở từ sô pha đứng dậy, “Gia Thụ, đến sớm thế này cơ à!”.
Hôm nay, Tạ Gia Thụ đến đưa bốn người trong Phùng gia đi trang điểm, bởi bữa cơm tất niên bên Trịnh gia là buổi tiệc lớn với đông đảo khách khứa, mọi người đều phải ăn vận chỉnh tề đi dự tiệc. Cha Phùng và Nhất Phàm mặc đồ Tây là được, mẹ Phùng muốn trở nên tươi đẹp, bắt buộc phải có nhà tạo mẫu chuyên nghiệp trang điểm, phối đồ cho bà.
Những lời này đương nhiên là Tạ Gia Thụ nói.
Nghĩ đến việc Tạ Gia Thụ mặt không đổi sắc dốc hết khả năng để lấy lòng, trong lòng mẹ Phùng cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu. Cha Phùng vừa mở cửa nhà, một tiếng “Gia Thụ” của mẹ Phùng còn chưa thành lời, bà liền ngẩn ngơ ra đó cùng cha Phùng.
Ngoài cửa là một chàng trai trẻ họ không hề quen biết, dáng vẻ long đong vất vả, hai tay xách đầy hộp quà, tướng mạo của chàng trai này… nhìn quen con trai nhà mình và Tạ Gia Thụ rồi, thấy chàng trai này quả thật là tầm thường.
Cha Phùng hỏi chàng trai có tướng mạo tầm thường, “Cậu tìm ai thế, chàng thanh niên?”.
“Xin hỏi…”, nét mặt của người đến có chút căng thẳng rõ rệt, giọng nói không được tự nhiên, “Đây là nhà của Phùng Nhất Nhất phải không ạ?”.
Trong lòng mẹ Phùng vỗ đùi cái đét: Thang Tường! Hô hô! Chắc chắn là Thang Tường! Đã tìm đến tận cửa rồi!
Quả nhiên bên kia bắt đầu nói, “Bác là cha của Phùng Nhất Nhất phải không ạ? Cháu chào bác trai! Cháu là Đàm Tường, là bạn trai của Nhất Nhất”.
Cha Phùng “ồ” một tiếng, mơ hồ quay đầu nhìn mẹ Phùng. Mẹ Phùng vội đứng lên nhiệt tình nói, “Mau vào đây, mau vào đây! Ôi trời, con bé Phùng Nhất Nhất này, cũng không nói với chúng ta một tiếng là cháu đến”.
Sau khi Đàm Tường vào nhà, ngồi xuống, lại càng căng thẳng hơn, “Cái đó… không phải… không thể trách cô ấy… là lỗi của cháu ạ!”.
Anh ta nói năng lộn xộn, mẹ Phùng rót cho anh ta cốc trà rồi bưng đến, giọng nói ôn tồn, “Cháu tự lái xe đến à? Từ thành phố H đến sao? Chà, xa như vậy!”.
“Vâng… cháu xuất phát từ tối hôm qua, vốn định mấy ngày trước đến rồi ạ”, Đàm Tường ngại ngùng nói tiếp, “Bởi vì cháu vừa được thăng chức, quả thật là có nhiều việc không thể vứt đó được. Cháu đã tranh thủ thời gian giải quyết rồi ạ… Bác trai, bác gái, cháu thật sự xin lỗi! Cháu xin lỗi hai bác!”.
Lúc người đàn ông này nghiêm túc, vẻ mặt vô cùng thành khẩn, cha Phùng thì vẫn ổn, bởi ông đã “tình sâu nghĩa nặng” với Tạ Gia Thụ từ lâu, mẹ Phùng nghĩ cho con gái, trong lòng thở dài.
Cô con gái nhà bà đúng thật là… có đức có tài gì? Không đúng, phải là trêu hoa ghẹo nguyệt.
Hình như cũng không đúng cho lắm…
Bà cũng bắt đầu thất thần, bỗng chốc chỉ còn lại Đàm Tường lảm nhảm về chuyện anh ta được thăng chức ra nước ngoài ra sao và anh ta muốn cưới Phùng Nhất Nhất thế nào… Lúc này, cửa phòng ngủ bỗng mở ra, Phùng Nhất Phàm bị tiếng ồn đánh thức vươn vai đi ra ngoài.
Đàm Tường trợn tròn mắt!
Cái đầu và khuôn mặt của Phùng Nhất Phàm ở đó, dù cậu chỉ mặc quần đùi hoa thì cũng có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên! Đàm Tường giật mình nhìn cậu chằm chằm.
Mặc dù Phùng Nhất Phàm không làm ra chuyện gì quá đáng, nhưng vẫn bị nhìn đến nổi giận, không khách khí nói, “Anh là ai thế hả? Chạy đến nhà chúng tôi làm gì vậy?”.
Hiện giờ, mẹ Phùng lại cảm thấy Đàm Tường cũng ổn, bà nói con trai, “Con dậy rồi thì đi ăn chút đồ đi. Bữa sáng ở trong nồi ấy. Ăn xong thì gọi chị con dậy, nói với nó là Đàm Tường đến”.
Nhìn khuôn mặt si ngốc của Đàm Tường, mẹ Phùng bèn hiểu ý giải thích, “Đây là Nhất Phàm, em trai của Nhất Nhất, hai người gặp nhau rồi chứ?”.
Mẹ Phùng lòng dạt dào tin tưởng rằng Phùng Nhất Phàm sẽ tuân thủ lời căn dặn của bà, đến thành phố H phải gặp Đàm Tường ít nhất một lần.
Ai ngờ Đàm Tường gật đầu, nhưng lại nói, “Lúc Tổng giám đốc Phùng đến công ty chúng cháu, cháu đã gặp. Tổng giám đốc Phùng… Tổng giám đốc Phùng có lẽ không biết cháu”.
“Tổng giám đốc Phùng” gì gì đó quả thật là lấy được cảm tình của mẹ Phùng quá đi mất, bà che miệng cười khẽ, càng vui sướng thúc giục con trai, “Đi, kêu chị con mau ra đây!”.
Phùng Nhất Phàm đến nhà bếp ngậm cái bánh mỳ hấp đi ra, vừa ăn vừa cằn nhằn, “Có ra cũng phí công…”.
“Ra cái gì?”, một giọng nói chen vào, cửa nhà bị đẩy ra kéo theo làn gió lạnh xông vào. Phùng Nhất Phàm để trần cánh tay rét run cầm cập, chiếc bánh cắn trên miệng cũng rơi xuống. Cậu luống cuống nhặt lên, nhặt lên rồi lại vội vàng nhét vào miệng.
“Anh Gia Thụ!”, Phùng Nhất Phàm đang ngậm bánh mỳ trong miệng cười xấu xa.
Cha Phùng lập tức không quan tâm đến Đàm Tường nữa, đứng dậy tiếp đón người vừa bước vào cửa, “Cháu đến rồi à, ăn sáng chưa?”.
Tạ Gia Thụ chẳng thèm nhìn Đàm Tường đang ngồi trên sô pha lấy một lần, có vẻ như chẳng hề quen biết. Anh cởi áo khoác ngoài rồi treo lên, tự nhiên như ở nhà, thuận miệng trả lời cha Phùng, “Cháu chưa chú ạ”.
“Được rồi! Chúng ta cùng ăn nhé!”, cha Phùng cực kỳ hào hứng đi vào nhà bếp.
Mẹ Phùng cười híp mắt tiếp đón Đàm Tường, trong lòng thương tiếc nghĩ: Xem ra hôm nay phải làm xong báo cáo kết quả rồi.
Lúc Phùng Nhất Nhất bị lôi từ trong chăn ra, chẳng hề hay biết chuyện gì đang xảy ra, ngồi đó mơ mơ màng màng, không hiểu hỏi, “Sao vậy ạ? Mẹ không để người khác ngủ hay sao?”.
Mẹ Phùng không nhiều lời, tóm lấy vai cô ra sức lắc, lắc đến khi cô hoàn toàn tỉnh táo.
“Nghe cho rõ đây! Hiện giờ con có cơ hội lựa chọn, rất có khả năng là lần lựa chọn cuối cùng của con, nên xốc lại tinh thần đi! Con phải lựa chọn cho hẳn hoi, lựa chọn cho nghiêm túc vào. Hôm nay, ở đây là sân nhà của con, con cứ chơi không chịu chuyền, chọn không tốt, sau này đừng trách này trách nọ!”
“…”
Phùng Nhất Nhất nghe mẹ Phùng tiếp sóng tình hình bên ngoài, toàn thân bỗng chốc rét run, vội vàng bọc chăn vào người.
Cô nhìn về phía cửa phòng.
Cách một cánh cửa mỏng manh, lẽ nào là nửa cuộc đời còn lại của cô?
Chuyện này cũng thật bi thương, nực cười!
Cô xoa xoa mặt, bò dậy, nhoài đến bên cạnh giường tìm dép.
Sau khi đánh răng rửa mặt qua loa, Phùng Nhất Nhất liền ra ngoài. Cửa vừa mở, cô quét mắt, tình hình bên ngoài phòng khách hoàn toàn khác biệt với tưởng tượng của cô. Tạ Gia Thụ ngồi trên bàn ăn, uống sữa đậu nành, ăn quẩy. Miếng quẩy kia có lẽ đã hơi nguội, trước khi cắn một miếng, anh lại nhúng vào trong sữa.
Phùng Nhất Phàm mặc quần đùi hoa, ngồi cạnh Tạ Gia Thụ, nói, “… Tối nay Ngôn Tuấn cũng đến chứ ạ? Anh thay em giới thiệu gặp mặt một lát được không? Sau này chuyện phê duyệt văn kiện tốt nhất là phải qua tay anh ta trước tiên. Em nghe anh Thừa Quang nói, ông chủ Thẩm vừa được điều đến Bắc Kinh năm nay, nghe nói là có quan hệ mấy đời với nhà anh ta…”.
Cha Phùng ngồi giữa Tạ Gia Thụ và Phùng Nhất Phàm, uống rượu ăn quẩy, cười híp mắt, cười híp mắt, cười híp mắt.
Mẹ Phùng đầy vẻ thương yêu ngồi nói chuyện với Đàm Tường trên ghế sô pha. Lúc này, Đàm Tường đang nhìn không chớp mắt với người vừa mở cửa đi ra. Anh ta ngồi thẳng người, cánh mũi phập phồng, hiển nhiên là rất kích động.
“Nhất Nhất!”, anh ta khẽ giọng gọi Phùng Nhất Nhất, nghe ra được giọng nói có hơi khàn khàn.
Ba người trên bàn cũng nhìn về phía Phùng Nhất Nhất, ánh mắt Tạ Gia Thụ nhìn Phùng Nhất Nhất còn đem theo ý cười.
Phùng Nhất Nhất không quan tâm đến anh, kéo ghế ngồi bên cạnh sô pha, nghiêm mặt hỏi Đàm Tường, “Sao anh lại tới đây vậy? Anh thay đổi ý định rồi à?”.
Môi Đàm Tường giật giật, cuối cùng anh ta vẫn thành thật, “Không!”.
“Vậy thì quả thật là anh không cần phải đến đây”, Phùng Nhất Nhất cũng thành thật nói với anh ta.
“Anh phải đến… chúng ta đã nói rồi mà”, nét mặt của Đàm Tường rất u ám, “Cho dù cuối cùng chúng ta không thành đôi thì anh cũng nên đến. Lúc cha mẹ anh đến, em đối với họ chu đáo, săn sóc như vậy, anh nhất định phải đến”.
Lời này quả là thấu đáo! Mẹ Phùng không kìm nén được mà lộ ra ánh mắt khen ngợi.
Trên bàn ăn, Phùng Nhất Phàm ý đồ tiếp tục đề tài, nhưng cậu phát hiện ra anh Gia Thụ nhà cậu hoàn toàn không nghe cậu nói…
Trước mặt bao nhiêu người, Đàm Tường cất giọng khép nép với Phùng Nhất Nhất, “Hai ngày nay anh đã giải quyết xong mọi việc, tối qua anh không ngủ mà đến đây, anh không nói là xin em tha thứ cho anh… em có thể cho anh thêm vài ngày suy nghĩ được không? Dù là vì bản thân em mà cân nhắc một chút. Qua năm nay, chúng ta đã hai mươi chín rồi…”.
Phùng Nhất Nhất kiên nhẫn đợi anh ta nói đến khi không thể nói tiếp được nữa, cô mới mở miệng, “Không được!”.
Cô chỉ có hai từ này, đơn giản, rõ ràng. Đàm Tường như bị giáng cho một cái bạt tai, hệt như con dã thú bị vây chặt lấy nhưng không thể lên cơn, khuôn mặt thanh tú dần ửng đỏ, “Chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện được không? Cho anh một cơ hội để thuyết phục em”.
Phùng Nhất Phàm không nhịn nổi, văng câu chửi tục ngay tại trận.
Mẹ Phùng nhìn con trai với ánh mắt không đồng tình, sau đó nói, “Ông Phùng, chúng ta đi chợ mua thức ăn đi!”.
Cha Phùng chẳng phải là chiến hữu của bà đâu, ông không chịu đi, “Tôi ở đây nói chuyện với Tạ Gia Thụ, bà đi một mình đi”.
Mẹ Phùng đang muốn viện cái cớ khác thì Tạ Gia Thụ bỗng đứng dậy.
Anh đi đến bên sô pha, mẹ Phùng biết sự tình không hay, vội đưa mắt ra hiệu cho con gái, Phùng Nhất Nhất quay đầu nhìn, anh đã đi đến rất gần phía sau cô.
Phùng Nhất Nhất quay đầu nhìn, Tạ Gia Thụ đã đứng lại, không tiến lại gần thêm nữa.
“Xin lỗi, tôi không nhớ rõ tên của anh, cái gì Tường ấy nhỉ?”, Tạ Gia Thụ đứng đó bình tĩnh nói.
Khuôn mặt Đàm Tường đỏ ửng, cố gắng trấn tĩnh, trả lời, “Tôi họ Đàm, Đàm Tường”.
“Anyway”, Tạ Gia Thụ nhún vai tỏ ý chẳng hề gì, “Có lẽ anh không thông thuộc tình hình thị trường cho lắm. Anh biết tôi là ai không?”.
Đàm Tường lắc đầu.
“Tôi tên là Tạ Gia Thụ, trang cuối cùng của hợp đồng thu mua công ty các anh có chữ ký của tôi. Ở chỗ Phùng Nhất Nhất này, tôi là người của nhiệm kỳ trước. Tôi biết cô ấy gần bảy năm rồi, trong bảy năm này tôi từng bị cô ấy vứt bỏ hai lần.”
Anh đứng đó, bình tĩnh nói.
“Tôi còn không đòi cô ấy cho tôi cơ hội thuyết phục cô ấy, anh dựa vào đâu?”
Đàm Tường nói gì sau đó đã không còn quan trọng nữa, đối kháng giữa hai lực lượng chênh lệch một trời một vực thực quả là chẳng còn gì hồi hộp. Lòng tự tôn của Đàm Tường không cho phép anh ta ở lại tiếp tục khẩn nài Phùng Nhất Nhất.
Lúc Đàm Tường rời đi, cha Phùng vô cùng tích cực để anh ta cầm đồ của mình về. Đàm Tường đỏ mặt đẩy lại, lúc để lại đồ xong dường như là muốn bay xuống lầu.
Cha Phùng có chút áy náy nhìn Tạ Gia Thụ, sau đó lại nhìn mẹ Phùng, mẹ Phùng khẽ gật đầu.
Tạ Gia Thụ điềm nhiên như thể vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì, nói, “Vậy giờ chúng ta xuất phát nhé? Các quý bà còn phải trang điểm làm tóc nữa”.
Đối với Tạ Gia Thụ, tiệc tùng là chuyện bình thường như cơm bữa, cho nên việc trang điểm này anh quả thật là “hạ bút thành văn”, hơn nữa, hiện giờ anh đang làm gì? Hầu hết các nhà tạo mẫu nổi tiếng nhất trong và ngoài nước đều hợp tác với anh.
Anh lái một chiếc xe bảy chỗ đến, đích thân làm tài xế, đưa bốn người Phùng gia đến thẳng F.D, ở đó có một đội nhà tạo mẫu chuyên nghiệp đang chờ.
Cha Phùng được Phùng Nhất Phàm dẫn đi. Có ít nhất bảy tám người đang vây quay phục vụ mẹ Phùng như hoàng thái hậu. Chỉ có Phùng Nhất Nhất được đưa đến một gian phòng trang điểm đơn. Nhà tạo mẫu nữ vẻ mặt trầm tĩnh cởi bỏ tóc cô xuống vai, sau khi trang điểm nhẹ liền đề nghị cô thử đồ trước.
Nhà tạo mẫu chuẩn bị một chiếc váy dài chạm đất, dài tay, cổ chữ V màu đen, ngoại trừ viền ren ra thì không có họa tiết điểm xuyết nào. Lúc cô cầm chiếc váy trong tay, thoạt nhìn chẳng có chút gì đặc biệt, mặc lên người mới đầu cũng chỉ cảm thấy rất vừa vặn. Nhưng sau đó, Phùng Nhất Nhất liền phát hiện ra chiếc váy này quả thật là tuyệt diệu vô cùng. Cổ áo ôm lấy bả vai vừa vặn tôn lên đường cong đẹp nhất trên vai cô. Cổ chữ V xẻ sâu đã khoe được bộ ngực đẹp đẽ của cô một cách hoàn mỹ.
Màu đen thuần khiết hệt như màu tóc làm tôn lên làn da trắng như ngọc của cô.
Thường thì con gái không hay mặc đồ đen, bởi có nhiều lựa chọn khác ngoài màu đen. Sau năm ba mươi tuổi, phụ nữ có lẽ cũng không thích màu đen lắm, bởi vì lựa chọn ít như thế, trong lòng thấy thê lương, lạnh lẽo.
Cho nên, có lẽ độ tuổi hai mươi tám đến hai mươi chín là độ tuổi thích hợp mặc đồ màu đen nhất?
Giống như một bông hồng nở rộ lần cuối, đầy sức sống và kiều diễm đến cực hạn.
Phùng Nhất Nhất lặng lẽ nhìn mình trong gương đến ngây người, không biết từ lúc nào, phía sau cô đã đổi thành một người khác. Trong căn phòng nhỏ yên tĩnh chỉ có hai người họ, Tạ Gia Thụ khẽ đặt tay lên vai cô.
Trong gương, người đàn ông ăn vận bộ đồ màu đen đứng phía sau bông hồng đen nở rộ, ánh mắt như ngọn lửa đang bùng cháy.
Anh cúi đầu, nét mặt quyến luyến kề bên tai Phùng Nhất Nhất, cô nghe thấy anh khẽ nói, “Sau khi trang điểm, mẹ em trông còn trẻ trung, xinh đẹp hơn em nữa kìa… ha ha ha ha!”.
Phùng Nhất Nhất lẳng lặng bỏ đi, ngay cả một ánh mắt cũng không có ý định cho anh.
Nhưng Tạ Gia Thụ không có ý để cô đi, anh đưa tay ôm lấy cô. Mặt anh áp vào má cô, khẽ giọng dỗ dành người trong gương, “Được rồi, được rồi… hỏi em một câu, nghiêm túc chút!”.
“Anh buông em ra trước đã.”
“Không được, buông em ra tôi không thể đứng vững”, Tạ Gia Thụ bịn rịn vùi mặt vào cổ cô, giọng nói thấp như than thở, “Em nói đi, tại sao thái độ của em đối với tên Vương Tường kia lại tốt như vậy? Giọng điệu em từ chối anh ta còn tốt hơn cả lúc em nói chuyện với tôi”.
“Đàm Tường”, Phùng Nhất Nhất không thể nhịn được mà sửa lại, “Anh ấy tên là Đàm Tường”.
“Tôi quan tâm anh ta là cái gì Tường làm gì? Em trả lời tôi trước đi!”
“Anh buông em ra trước rồi em trả lời anh.”
Cô nói không nhanh không chậm, giọng điệu vô cùng kiên định. Tạ Gia Thụ kì kèo một lúc mới bịn rịn buông lỏng tay.
Phùng Nhất Nhất quay người, đứng đối diện với anh, thừa dịp lùi lại một bước, nói, “Anh cho anh ấy cơ hội tốt như thế, anh ấy không nỡ từ bỏ cũng là chuyện thường tình”.
“Anh ta không nỡ từ bỏ tiền đồ của anh ta nhưng lại nỡ vứt bỏ em”, Tạ Gia Thụ nghiêm túc hỏi lại, “Em không cảm thấy đau lòng sao?”.
“Cũng bình thường. Em không thích anh ấy nhiều hơn bản thân mình.”
Lời này của cô khiến Tạ Gia Thụ rất hài lòng, nhưng ngẫm nghĩ, lại cảm thấy hình như có chút thất vọng, tiu nghỉu.
Ngẫm nghĩ một hồi, anh mới bình tĩnh nói, “Vậy ngày trước em thích tôi, đã vượt qua bản thân em chưa?”.
Phùng Nhất Nhất không ngờ anh lại hỏi như vậy, hơn nữa biểu cảm trên gương mặt lại nghiêm túc như thế.
Cô nén đắng chát trong lòng, trả lời, “Thỉnh thoảng”. Thật ra không phải là thỉnh thoảng, mà là có một quãng thời gian từng như thế thật.
Lúc đó, anh vừa từ Mỹ trở về, cô ôm tâm tình “mất rồi lại có”, hết thảy yêu thương đều đốt cháy! Quả thật là cô từng thích anh hơn cả bản thân mình, lúc đó, toàn thế giới đều phản đối, còn cô lại kiên định vô cùng.
Mặc dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng đó là dũng khí lớn nhất mà cô có thể tung ra.
Show hand, sau đó thì Game over.
Tạ Gia Thụ nhìn vẻ mặt thất thần động lòng người của Phùng Nhất Nhất, khát khao được hôn cô ngay lập tức, nhưng anh mới tiến lên một bước, cô đã lùi về phía sau một bước lớn hơn, gần như là dán lấy tấm gương.
Chiếc gương kia phát ra âm thanh ken két chói tai, nhà tạo mẫu nữ vừa rồi tưởng là bên trong cần liền gõ cửa đi vào.
“Sếp…”, sau khi tiến vào, nhà tạo mẫu nữ thấy tình hình bên trong phòng, có chút lúng túng.
Tạ Gia Thụ hơi tiến về phía trước, gật đầu với cô ta.
“Cô tiếp tục làm việc đi, chú ý một chút”, anh nói rồi lùi sang một bên, ngồi xuống một góc bàn trang điểm, hai chân vắt chéo nhàn nhã, khoanh tay nhìn về bên này.
Nhà tạo mẫu nữ cố gắng ổn định tinh thần, hỏi một câu như thường lệ, “Cô Phùng thích thiết kế của bộ váy này không ạ?”.
“Không thích”, Phùng Nhất Nhất nói. Tay của nhà tạo mẫu khựng lại một chút.
“Có thể phiền chị đổi cho tôi một bộ khác không?”, Phùng Nhất Nhất hỏi.
Nhà tạo mẫu kinh hoàng khiếp sợ nhìn về phía sếp của mình. Ai ngờ hôm nay Sếp Ma Vương như uống nhầm thuốc, vẻ mặt hòa nhã nói, “Đổi đi, đổi cho cô ấy, tôi không dám chọc cô ấy không vui”.
Nói rồi anh bỗng đứng dậy tiến về phía trước, tay phải lấy ra một thứ gì đó từ trong túi quần, khẽ giơ ra. Phùng Nhất Nhất hốt hoảng nhìn thấy một sợi dây chuyền với ngôi sao nhỏ từ giữa ngón tay anh trượt xuống. Không đợi cô nhìn kỹ, trên cổ đã có cảm giác lành lạnh, chiếc dây chuyền lấp lánh ánh sao đã được đeo lên cổ cô.
Tạ Gia Thụ đứng phía sau đeo dây chuyền cho Phùng Nhất Nhất, nhìn khuôn mặt và chiếc dây chuyền tôn lên vẻ đẹp của nhau trong gương, anh nở nụ cười mang theo nét dịu dàng, “Quà năm mới!”.
Sau đó, không cho Phùng Nhất Nhất cơ hội từ chối, anh ghì lấy bả vai cô, vẻ mặt kiêu ngạo hỏi, “Quà của tôi đâu?”.
Phùng Nhất Nhất tim đập thình thịch, gần như nín thở tập trung, “… Năm mới vui vẻ!”.
“Được!”, Tạ Gia Thụ cười hài lòng, cúi đầu khẽ đặt một nụ hôn lên tóc cô, “Cảm ơn!”.
Cuối cùng, Phùng Nhất Nhất đã chọn một bộ lễ phục bình thường, kiểu mẫu đơn giản nhất, màu sắc cơ bản nhất.
Tối đó, khi Tử Thời trông thấy cô bèn lộ ra ánh mắt hâm mộ, “Cậu gầy quá! Hu hu hu!”.
Tử Thời sinh xong công chúa thứ hai cho Thịnh gia, vừa mới ở cữ không bao lâu, trên người vẫn còn một vòng thịt.
Thịnh Thừa Quang ở bên cạnh nhìn vợ bằng ánh mắt không tán đồng, Tử Thời liền lè lưỡi. Lúc cùng Phùng Nhất Nhất đến chỗ khác nói chuyện riêng, cô ấy mới thổ lộ, “Tớ nói là muốn giảm béo, Thịnh Thừa Quang không cho!”.
Phùng Nhất Nhất đặt tay lên eo cô bạn thân, cảm giác nơi bàn tay mềm mại vô cùng, ngay cả cô gái như cô cũng không nhịn được mà muốn nắn bóp thêm mấy lần nữa, liền thở dài, “Anh ấy đâu phải kẻ ngốc, đương nhiên là không cho rồi…”.
Hai người họ đang thầm thì, Trịnh Phiên Phiên như hồ điệp bay tới, “Chị, chị Tử Thời, Tạ Gia Thụ và anh Thừa Quang đâu rồi ạ? Sắp đến màn khiêu vũ rồi!”.
Tử Thời nghe thấy thế bèn đi tìm ông xã thân yêu nhà mình. Phùng Nhất Nhất hỏi Trịnh Phiên Phiên, “Bạn nhảy của em là Nhất Phàm sao?”.
Nhắc đến chuyện này, Trịnh Phiên Phiên khó tránh lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, nhỏ giọng nói, “Nhất Phàm không chịu khiêu vũ, nói là không thích, không biết. Thật ra thì em biết, anh ấy không muốn ôm em trước mặt mọi người, không muốn bị người khác nhìn thấy”.
Phùng Nhất Nhất cảm động, khẽ nói, “Em kiên trì như vậy, quả thật là rất dũng cảm”.
Chị không bằng em.
“Em thích anh ấy mà! Nếu em không kiên trì thích anh ấy, anh ấy sẽ chạy mất, vậy thì toàn thế giới này chỉ thừa lại người em không thích thôi! Chị, người giống như em đây, nếu không gặp được Nhất Phàm, tình huống tốt nhất cũng chỉ có thể gả cho mẫu người như Tạ Gia Thụ thôi”, Trịnh Phiên Phiên nói rồi thở dài.
Phùng Nhất Nhất trầm lặng.
Trịnh Phiên Phiên nhớ lại khuôn mặt vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, vội vàng bổ sung thêm một câu, “Ngay cả mẫu người như Tạ Gia Thụ cũng không chịu lấy em đấy!”.
“Phiên Phiên… tính khí của Nhất Phàm không tốt, em thật không dễ dàng gì!”, Phùng Nhất Nhất cất giọng khó khăn, “Có gì cần chị giúp, em cứ nói nhé!”.
Trịnh Phiên Phiên cười rất xinh đẹp, khoác lấy tay cô, giọng ngọt ngào, “Không có gì đâu chị ạ, vốn dĩ là không có ai thập toàn thập mỹ mà! Nếu bảo em lựa chọn, em thà chọn Nhất Phàm có tính khí tệ hơn mười lần cũng sẽ không chọn Tạ Gia Thụ”.
Phùng Nhất Nhất cuối cùng không nhịn được, hỏi, “Tại sao?”. Tạ Gia Thụ… đâu có tệ đến mức ấy?
“Bởi vì anh ấy không yêu em!”, Trịnh Phiên Phiên nói bằng giọng điệu tự nhiên, thoải mái, “Yêu là chuyện quan trọng nhất. Chị, chị đừng bởi vì đạt được quá dễ dàng mà không trân trọng đấy nhé! Có thể gặp được người mình yêu là một chuyện vô cùng vô cùng khó khăn, càng đừng nói đến việc cả hai đều thích nhau”.
Trong tiếng nói chuyện của họ, từng ngọn đèn trong phòng khách nguy nga lộng lẫy dần trở nên tối mờ. Đến cuối cùng, chỉ còn từng chùm sao đang chiếu sáng trên nóc nhà cao cao. Nhà hàng Tây có lịch sử lâu đời vốn dĩ đâu đâu cũng mang nét hoài cổ, lần này lại trở nên huyên náo ồn ào, ánh sao tỏa sáng, mọi người đều không cầm lòng được mà dừng lại mọi tiếng động.
Sân khấu phía trước mặt chỉ bật ngọn đèn yếu ớt, chiếu sáng ban nhạc.
Thì ra là có biểu diễn. Khán giả không biết chuyện đều bắt đầu chờ đợi.
Lúc này, một ngọn đèn sáng như tuyết bỗng rọi về chính giữa sân khấu, ở đó chỉ có một chiếc micro, một chiếc ghế cao, còn có người không phụ chờ mong của mọi người, Tạ Gia Thụ.
Đại thiếu gia của Tạ gia oai phong trong xã hội thượng lưu và giới giải trí của thành phố G năm đó đột nhiên lui về ở ẩn, sau đó trở thành một Tạ Gia Thụ, người đã mang F.D áo gấm về làng.
Một nhân vật như thế, ôm cây ghi-ta, trước mặt mọi người trong phòng, thong dong ngồi trên ghế chân cao, trước micro… Dành thời gian để tham dự bữa tiệc tối nay, thật đáng!
Phùng Nhất Nhất đứng giữa đoàn người trong bóng tối, cùng mọi người im lặng nhìn Tạ Gia Thụ trên sân khấu. Toàn thế giới chỉ có anh là ánh sáng duy nhất.
Tạ Gia Thụ… trong lòng cô vừa hào hứng vừa chua xót. Tạ Gia Thụ gẩy vài âm, quay người khẽ gật đầu với ban nhạc. Âm nhạc nổi lên, anh khẽ mỉm cười xuống phía dưới sân khấu, ôm cây ghi-ta, vừa đàn vừa hát, “Từng thật sự cho rằng đời người là như vậy, trái tim bình lặng không muốn đón nhận thêm sóng gió nữa. Dứt ngàn lần tơ tình mà chẳng đứt, trăm ngàn ngã rẽ bủa vây lấy tôi”.
Là Ma mê quỷ ám.
Bài hát cũ từng được rất nhiều người hát, nhiều người chắc chắn hát còn hay hơn Tạ Gia Thụ, nhưng không ai có thể khiến lòng người xao động như Tạ Gia Thụ của đêm nay.
Khiến lòng người xao động.
“Có người hỏi tôi rằng, rốt cuộc thì em có điểm nào tốt, nhiều năm như vậy rồi mà tôi vẫn không quên được.”
Tiếng ghi-ta không ngừng lại, người hát khó kìm nén được cảm xúc, nghẹn ngào một câu, “Gió xuân có đẹp đến đâu cũng không sánh bằng nụ cười của em, người chưa từng gặp em sẽ không hiểu được”.
Trong ánh đèn chiếu sáng sân khấu rực rỡ, anh hát, mắt hơi cụp xuống, dường như chỉ nhìn vào một điểm phía trước mặt. Có lẽ anh không ở nơi đây, mà là đang đắm mình trong hồi ức, nỗi cô đơn dài đằng đẵng. Anh đang hoài niệm, và những lời hát kia, đều xuất phát tự đáy lòng anh.
“Là ma mê quỷ ám cũng được, là nhân duyên kiếp trước cũng được, tất cả đã không còn quan trọng nữa, nếu em có thể trở lại vòng tay anh.”
Cuối cùng thì Tạ Gia Thụ đã ngước mắt lên, đặt ghi-ta xuống, đưa tay chỉ thẳng về phía Phùng Nhất Nhất.
Ngọn đèn sân khấu theo ngón tay anh rọi vào Phùng Nhất Nhất.
Thế là toàn thế giới này chỉ còn lại hai người họ, đứng ở hai đầu ánh sáng.
Tạ Gia Thụ nhìn cô, trong diễn tấu du dương của dàn nhạc, anh khàn giọng nói, “Dẫu rằng năm tháng luôn vội vã thúc giục con người ta già đi, dẫu rằng tình yêu luôn khiến con người ta muộn phiền, dẫu tương lai thế nào không ai biết trước… nhưng Phùng Nhất Nhất, bây giờ nói chia tay, quả thật là quá sớm!”.
Giọng nói của anh trầm thấp, khàn khàn khiến người ta nghe mà đau lòng khôn xiết. Huống hồ, còn có âm nhạc cùng lời thổ lộ động lòng người thế này.
Cả hội trường đều cất tiếng hô với nữ chính, “Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!”.
Phùng Nhất Nhất đứng lặng trong ngỡ ngàng, trơ mắt nhìn Tạ Gia Thụ từ trên sân khấu nhảy xuống. Trong tiếng thét chói tai và tiếng đùa giỡn bay nóc nhà, đoàn người như biển Đỏ rẽ nước, Moses1 anh dũng cuồng si của cô đi đến trước mặt cô.
1 Xuất phát từ câu chuyện “Ông Moses tách nước biển ra làm hai để đoàn người Do Thái có thể băng qua, sau đó nhấn chìm truy binh của Ai Cập”.
Tạ Gia Thụ nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, chuyên chú, rồi đưa tay ra, khẽ giọng hỏi, “May I?”.
Môi Phùng Nhất Nhất vừa mấp máy, ngọn đèn chiếu sáng hai người họ bỗng “phịch” một tiếng rồi tối dần.
Đoàn người chưa dứt tiếng xì xào, ánh đèn trong phòng đã lần lượt được phát sáng. Người điều khiển chương trình trong bữa tiệc cố đè nén vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt, vội vàng lên sân khấu nói, “À… được rồi, chúng ta… chúng ta cảm ơn màn cảm động của vị khách quý vừa rồi… Ồ không, màn biểu diễn! Tiếp theo đây, ngài Trịnh Phiên Nhiên của chúng tôi sẽ mời một quý bà đến mở màn cho phần khiêu vũ của chúng ta ngày hôm nay!”.
Chủ nhân của bữa tiệc mời bạn nhảy khiêu vũ, tuyên bố vũ hội tối nay bắt đầu, là quy trình cố định trong bữa tiệc tất niên của Trịnh gia.
Trịnh Phiên Nhiên đương nhiên sẽ mấy chục năm như một, mời bà xã thương yêu của anh. Nhưng tối hôm nay, biểu cảm của ngài Trịnh có phần bực bội rõ ràng. Bà xã cười dịu dàng một hồi anh mới có vẻ tốt hơn một chút, chỉ là lúc khiêu vũ bên cạnh người cướp micro của mình, ánh mắt anh vẫn sắc như dao.
Tạ Gia Thụ không chút yếu thế trừng mắt trở lại.
Thất bại trong giây phút mấu chốt cuối cùng, anh ảo não vô cùng, trầm giọng kêu một tiếng.
Phùng Nhất Nhất dường như đã định thần lại, cô vừa nhúc nhích Tạ Gia Thụ đã giật mình, vội vàng dang tay ôm chặt lấy cô.
“Đừng! Em đừng đi!”, anh căng thẳng thấp giọng, “Anh, thật ra anh… thật ra anh còn chưa nói hết”.
“Đúng! Anh còn chưa nói hết đâu!”
Tư thế anh ôm cô như thể có chết cũng không để cô đi. Mặc dù xung quanh đã bắt đầu điệu nhảy, nhưng vẫn có không ít người đang dõi theo cặp đôi này. Phùng Nhất Nhất vùi vào ngực anh không nhìn thấy, Tạ Gia Thụ lại chịu đủ giày vò. Da mặt có dày đến đâu cũng không thể chống đỡ nổi nhiều người vây quanh xem mình bị bỏ mặc như vậy!
Anh vừa sốt ruột vừa ấm ức, lại sợ bản thân không cẩn thận mà buông lời bỡn cợt nên chẳng nói được một câu. Trán đã rịn một tầng mồ hôi, anh không nhịn được mà vùi đầu vào cổ cô chà xát.
Sau đó, anh cảm thấy eo mình được ôm lấy.
Phùng Nhất Nhất đáp lại cái ôm của anh, Tạ Gia Thụ mừng rỡ như điên!
Tạ Gia Thụ muốn tách ra một chút để nhìn biểu cảm trên gương mặt cô, nhưng Phùng Nhất Nhất lại dán chặt vào ngực anh, không chịu để anh nhìn thấy.
“Chúng ta khiêu vũ một điệu nhé!”, cô khẽ giọng nói.
Tạ Gia Thụ hớn hở đồng ý! Bàn tay ôm lấy bờ vai cô động đậy, ngón tay chạm vào má cô.
Sau đó, anh mở rộng vòng tay, một lần nữa ôm cô vào lòng, ngón tay lén lút xoa lên làn da mềm mại, nhẵn bóng dưới búp tay, cảm giác ấy thấm vào thẳm sâu đáy lòng, khiến con tim mềm nhũn. Tạ Gia Thụ thỏa mãn khẽ cười. Giây phút này, anh không còn cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh nữa.
Ánh sáng của ngọn đèn như ánh sao, sắc đêm trong sàn nhảy vô biên đang rong chơi động lòng người. Vũ khúc du dương kia giống như năm tháng chập chờn của tuổi trẻ, mỗi nốt nhạc là một câu chuyện đã qua. Nhiều năm trôi qua, cuối cùng họ lại giống như lần đầu gặp gỡ, anh dạy cô khiêu vũ, khẽ ôm, xoay tròn, cuộc đời như một giấc mộng.
Quả thật là hận rằng một đêm chẳng thể bạc đầu!
Tạ Gia Thụ khẽ ngâm nga bên tai Phùng Nhất Nhất, không có lời bài hát, chỉ có giai điệu. Phùng Nhất Nhất không biết đó là ca khúc gì, chỉ thấy lỗ tai ngứa ngáy, bàn tay đặt trên ngực anh khẽ chọc vào anh.
Tạ Gia Thụ cười đến rung cả ngực. Anh nắm lấy ngón tay cô, đưa đến bên môi hôn khẽ.
“Vừa rồi em còn chưa trả lời anh”, anh vắt kiệt dũng khí, lại nhẹ nhàng như gió thoảng nói.
Phùng Nhất Nhất áp vào ngực anh, giọng nói nhẹ như giấc mơ, “Không phải chúng ta đang khiêu vũ rồi sao?”.
Trái tim Tạ Gia Thụ hồi hộp trông ngóng từ nãy tới giờ lại đợi được một câu trả lời như vậy, quả thật là chẳng vui lòng chút nào. Anh buông cô ra, nhéo mặt cô, ép cô ngẩng đầu nhìn mình.
Vừa chạm vào ánh mắt cô, anh biết mình lại sai rồi.
Vội vàng buông lỏng ngón tay, Tạ Gia Thụ hốt hoảng ôm cô vào lòng, khẩn khoản nói, “Anh không hỏi nữa! Em đừng nói!”.
Xin đừng nói lời cự tuyệt trong khoảnh khắc đẹp thế này. Chi bằng cứ để anh mãi mãi không bao giờ có được đáp án, mãi mãi thấp tha thấp thỏm.
Tạ Gia Thụ thầm dắt theo lời lẽ thô tục đi “hỏi thăm” bản thân mình một lần!
Tập luyện tới lui bao nhiêu lần như thế, ngay cả việc cướp màn khiêu vũ mở màn của Trịnh Phiên Nhiên sẽ có hậu quả thảm hại thế nào cũng đã chuẩn bị xong, còn bao nhiêu người trong tối ngoài sáng giúp đỡ, cuối cùng anh đã thành công ôm cô vào lòng rồi. Sao tay của anh lại bỉ ổi thế này cơ chứ?
Lời nên nói, lại chẳng kịp nói lấy một câu!
Lúc này, cha mẹ Phùng đã khiêu vũ đến bên cạnh cặp đôi này. Cha Phùng tận dụng vài giây quý báu lướt qua mà tỉ mỉ quan sát biểu cảm trên gương mặt Tạ Gia Thụ. Sau khi để vuột mất, ông lo lắng nhìn bạn già của mình, nói, “Có vẻ là không ổn rồi. Bộ dạng của Tạ Gia Thụ có vẻ không vui”.
Hôm nay, mẹ Phùng mặc bộ lễ phục dạ hội màu vàng, rất có khí chất, trang điểm tinh tế khiến bà trẻ hơn ngày thường cả chục tuổi, cho nên tối nay tâm trạng của bà rất tốt, cười híp mắt vỗ về cha Phùng, “Không sao đâu, nó có thể làm tốt, ông cứ yên tâm đi!”.
Cặp vợ chồng sống với nhau hơn nửa đời người, những gió mưa gian khổ, chuyện mẹ Phùng bảo cha Phùng yên tâm từ trước đến nay chưa hề sai. Cha Phùng hiển nhiên là yên tâm, tâm tình nhẹ nhõm trêu đùa, “Hôm nay chúng ta không khiến con trai con gái phải mất mặt đúng không? Tôi thấy mấy đôi xấp xỉ tuổi chúng ta bên này còn không bằng chúng ta cơ!”.
Mẹ Phùng rất bình tĩnh nói, “Đấy chủ yếu là vì ông đẹp trai, bộ Âu phục này phẳng phiu, mặc lên người, khỏi phải bàn đến sức sống thế nào! Con trai của chúng ta giống ông”.
Lời này thật quá êm tai, cha Phùng vui vẻ như bay lên mây!
Còn con trai của họ, đồng chí Phùng Nhất Phàm, lúc này đang ngồi thưởng thức đồ ăn cùng Trịnh Phiên Phiên.
Trịnh Phiên Phiên uống một ly coctail đủ màu sắc, nhìn sàn nhảy rồi cười híp mắt nói, “Nhất Phàm, bác trai bác gái khiêu vũ đẹp quá!”.
Phùng Nhất Phàm vừa mới xã giao một vòng, mệt đến mức không muốn nói chuyện, cậu không trả lời, đẩy đĩa mình đang cầm về phía Trịnh Phiên Phiên.
Cả đĩa đều là những món Trịnh Phiên Phiên thích ăn, cô ấy rất cảm động, nhưng vẫn cố nhịn, cắn môi lắc đầu nói, “Mùa thu anh đưa em đi ăn bao nhiêu đồ ngon, em béo lên mấy vòng rồi, từ đó về sau không gầy được nữa, không thể ăn nữa rồi!”, cô bé kiên định đẩy đĩa đồ ăn trở lại, “Nhất Phàm, anh ăn đi, em thấy vừa rồi anh cứ nói chuyện với người ta mà không ăn gì hết”.
Phùng Nhất Phàm quay đầu nhìn Trịnh Phiên Phiên, chẳng biết đang nghĩ gì, ánh mắt phát sáng, giọng nói rất nhẹ nhàng, kiên định, “Em đợi thêm đi… sẽ không lâu lắm đâu!”.
Xin hãy đợi anh thêm một thời gian nữa.
Anh sẽ nỗ lực hơn, nhất định sẽ đuổi kịp đến ngày em đẹp nhất để mặc váy cưới.
Trịnh Phiên Phiên không nghe rõ, cũng sẽ không thể hiểu được ý của Phùng Nhất Phàm, miệng hỏi “Gì vậy?”, tay cầm một miếng thịt đút cho cậu, “A…!”.
Phùng Nhất Phàm nhìn cô bé bằng vẻ bất đắc dĩ, cúi đầu nhưng chỉ cắn một nửa.
Trịnh Phiên Phiên bị cử chỉ lãng mạn kín đáo này làm cảm động đến hoàn toàn không còn lý trí, cô ấy vui vẻ nuốt hết nửa miếng còn lại.
Phùng Nhất Phàm thừa dịp lấy đi ly rượu của cô ấy, đổi thành một ly nước ép trái cây.
Lúc Trịnh Phiên Phiên ăn đồ ăn, hai má phính lên, y như con chuột trong kho thóc, quả thật là đáng yêu vô cùng. Phùng Nhất Phàm nhìn cô ấy không nhịn được cười, vội vàng quay đầu đi chỗ khác.
Chợt nghe cô bé cất tiếng hỏi không rõ, “Anh… hi… sao thế?”. Lúc Phùng Nhất Phàm quay đầu lại đã rất phong độ, “Không có gì, ăn đi!”, cậu nói, “Mặt em tròn một chút mới đẹp!”.
“Nhưng mà đã rất tròn rồi!” “Ừm.”
Cho nên, đã rất đẹp rồi!
Phút cuối cùng của năm cũ, cả hội trường bắt đầu chờ đợi để đếm ngược. Trong đoàn người, Tạ Gia Thụ và Phùng Nhất Nhất sóng vai đứng phía không xa trước cửa sổ.
Cả buổi tối nay, hai người như hình với bóng, nhưng không nói chuyện nhiều. Lúc này, toàn hội trường đang đếm ngược ba mươi giây, Tạ Gia Thụ đang đếm từng giây bỗng quay đầu nói với cô, “Lát nữa anh đưa em về nhà!”.
Phùng Nhất Nhất nhìn mồ hôi lóng lánh trên trán anh, đôi mắt anh sáng rực rỡ, thật giống chàng trai của ngày ấy, khiến lòng cô xuyến xao… Cô không cầm nổi lòng mà gật đầu.
Tạ Gia Thụ thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười ấm áp với cô. Lúc này, mọi người đang đếm ngược đến “Ba… Hai… Một”, tiếng chuông đón mừng năm mới đã vang lên, màn đêm đen đặc bên ngoài được ngàn vạn bông pháo hoa nở rộ thắp sáng.
Mọi người xung quanh ôm lấy nhau, tặng nhau lời chúc mừng.
Tạ Gia Thụ siết chặt Phùng Nhất Nhất vào lòng, vùi mặt vào cổ cô.
Thời khắc này, một năm chỉ có một lần, còn anh đã trải qua hai mươi chín năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh cùng người mình thương yêu trải qua giây phút ấy.
Nếu để mất cô, đây chính là lần cuối cùng anh nghe thấy tiếng chuông đón chào năm mới bên cạnh cô.
Mà nếu như, nếu như cô có thể đồng ý, Tạ Gia Thụ hy vọng năm tháng sau này mãi mãi được ở bên nhau, cùng nhau trải qua một kiếp người.
Trong tiếng hoan hô của đoàn người và tiếng pháo hoa như sấm rền, Phùng Nhất Nhất nghe thấy rõ ràng tiếng nghẹn ngào của anh.
Trong khoảnh khắc ấy, cô không biết vì sao sống mũi cay cay, hốc mắt ngập nước.
“Gia Thụ…”, cô khẽ giọng than thở.
Tạ Gia Thụ nghẹn ngào, khẽ giọng nói bên tai cô: “Điều này khó quá… thật sự là khó quá! Anh quả thật đã rất nỗ lực rồi, nhưng vẫn không làm tốt. Lúc anh đối mặt với người khác đều không như vậy, hễ gặp em, anh không biết tại sao… chỉ muốn nhào nặn em, nhào đi nhào lại, tốt nhất là có thể nhào thành một cục để mang theo bên người!”.
Anh nói năng lộn xộn, hơn nữa giọng nói càng lúc càng buồn bã. Phùng Nhất Nhất vỗ nhẹ lên anh, ai ngờ, anh lại càng nghẹn ngào hơn, mặt khẽ cọ vào cô, cô lập tức cảm thấy cổ mình ẩm ướt, nóng hổi.
“Xin lỗi… anh biết sai rồi!”, anh hu hu mãi, rồi rầu rĩ, khốn khổ vô cùng.
Mong em tha thứ cho anh.
Tha thứ cho những lúc anh đối với em lại giống như một đứa trẻ. Tha thứ cho anh không chút nào che đậy với em. Tha thứ cho tính ngang bướng và ích kỷ của anh. Tha thứ cho những lần kìm lòng không được của anh. Tha thứ cho anh… chỉ biết dùng cách thức của riêng mình để yêu em.
Pháo hoa trên bầu trời hấp dẫn ánh mắt của hết thảy mọi người, tiếng hoan hô mỗi lúc một lớn, không ai chú ý đến cặp đôi đang ôm lấy nhau này. Toàn thế giới chỉ có mình Phùng Nhất Nhất nghe thấy những lời sám hối cùng sự yếu đuối của Tạ Gia Thụ.
Lòng cô như bị dao cứa, đưa tay ra lau mắt anh, bàn tay ẩm ướt, nóng nóng. Anh còn muốn hôn lòng bàn tay cô, trái tim cô không chịu nổi mà run rẩy, đầu óc rối ren. Thời khắc năm mới vừa đến, trong tiếng reo hò như thủy triều của đoàn người, cô đưa tay nâng khuôn mặt anh, kiễng chân hôn anh.
Lúc tan cuộc, Phùng Nhất Phàm chu đáo đưa cha Phùng mẹ Phùng về trước, chỉ còn Tạ Gia Thụ đưa Phùng Nhất Nhất về.
Lúc đợi xe ở cổng, Tạ Gia Thụ mặt không đổi sắc nắm lấy tay Phùng Nhất Nhất, trái tim Phùng Nhất Nhất có chút rối bời, do dự quay đầu nhìn anh.
Tạ Gia Thụ lập tức dùng ánh mắt vừa hốt hoảng vừa cố gắng trấn tĩnh để nhìn cô.
Cảm xúc không diễn tả thành lời, có ngọt, có chua, có đắng, có chát, còn có rất nhiều những nỗi thấp thỏm bất an.
Phùng Nhất Nhất mím môi. Lúc này, tài xế lái xe đến, Tạ Gia Thụ bảo tài xế ra về, đích thân anh lái xe đưa Phùng Nhất Nhất về nhà.
“Anh có thể lái xe được sao? Vừa rồi anh không uống rượu à?”, xuất phát từ vấn đề an toàn, Phùng Nhất Nhất hỏi anh.
Tạ Gia Thụ vui vẻ trả lời, “Yên tâm, anh không uống!”. Tối nay anh đâu có thời gian xã giao uống rượu với người ta. Nhưng cô quan tâm anh như vậy, giống như người vợ quan tâm chồng, anh vô cùng hưởng thụ.
Đưa cô đến dưới lầu Phùng gia, Tạ Gia Thụ đỗ xe ở vị trí cũ, lập tức nói, “Em khoan hãy lên, anh vẫn còn chuyện muốn nói với em”.
Phùng Nhất Nhất cũng có lời muốn nói, do dự đắn đo suốt cả quãng đường, “Ừm, anh nói đi!”.
“Vừa rồi em hôn anh, là câu trả lời của em sao?”, Tạ Gia Thụ hỏi thẳng.
Chuyện Phùng Nhất Nhất muốn nói chính là chuyện này, “Em không biết, Gia Thụ, tối nay anh khiến em rất do dự. Chúng ta dây dưa lâu như vậy, tình cảm thật sự còn lại bao nhiêu? Chúng ta không phải chưa từng ở bên nhau, nhưng chúng ta đã chia tay rồi… Nếu thêm một lần nữa, lần này có phải kết quả sẽ lại là chia tay không?”.
Tối nay lãng mạn như vậy, mà cô vẫn nghĩ về những chuyện chẳng lãng mạn chút nào, điều này khiến Tạ Gia Thụ ít nhiều có cảm giác thất bại. Nhưng anh được mài giũa nhiều năm như vậy rồi, chút cảm giác thất bại này đã không còn là chuyện gì to tát.
Chỉ là anh mất mát ngồi đó, không lên tiếng.
Phùng Nhất Nhất tưởng sự im lặng của anh là tán đồng, cô dịu dàng nói tiếp, “Chúng ta đều nghiêm túc suy nghĩ một chút được không? Ngủ một giấc, ngày mai tỉnh dậy, chúng ta lại nói tiếp… Như anh nói đấy, chuyện này không dễ dàng như vậy. Anh xin lỗi em, nhưng thực ra em không hề trách anh. Gia Thụ, em chỉ không có lòng tin vào hai chúng ta”.
Dù sao thì Tạ Gia Thụ đã té ngã bao lần trong tay Phùng Nhất Nhất rồi, lúc này anh cứng ngắc khom lưng nói, “… Được!”.
Sau đó, Phùng Nhất Nhất đang định xuống xe, anh lại cất giọng yếu ớt, “Vừa rồi, Trịnh Phiên Nhiên phản ứng quả là nhanh quá, nếu không, lúc đó anh còn điều muốn nói với em nữa. Anh học mất mấy ngày, em để anh nói cho hết nhé!”.
Phùng Nhất Nhất vịn tay vào cửa xe, quay đầu nhìn. Anh nghiêm túc, từ từ nói, “Bắt đầu từ hôm nay trở đi, anh chỉ thương yêu mình em, chiều chuộng mình em, không dối lừa em. Mỗi chuyện anh đồng ý với em, anh sẽ làm được. Mỗi câu anh nói với em đều là thật lòng. Anh sẽ không bắt nạt em, mắng mỏ em. Anh sẽ tin tưởng em. Người khác bắt nạt em, anh sẽ là người đứng ra giúp em. Em vui, anh chia sẻ cùng em. Em không vui, anh sẽ dỗ dành cho em vui. Mãi luôn cảm thấy em là đẹp nhất. Trong giấc mơ chỉ muốn được gặp em… Trong lòng anh, chỉ có mình em”.
Lúc ấy, Trịnh Phiên Phiên đã dạy những lời thoại trong phim này cho anh, nói đây là tâm nguyện lớn nhất của rất nhiều cô gái. Tạ Gia Thụ thận trọng điều tra xuất xứ, không ngờ lại phát hiện tên của bộ phim điện ảnh này là Sư tử Hà Đông.
“Cô có bệnh hả?”, lúc đó, anh nói với Trịnh Phiên Phiên bằng giọng điệu khinh thường, “Cô bảo Phùng Nhất Nhất là sư tử Hà Đông?”.
“Nếu chị là sư tử Hà Đông thì tốt rồi!”, Trịnh Phiên Phiên cũng nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường, “Sớm đã thu phục anh rồi!”.
Tạ Gia Thụ im miệng.
Im lặng một hồi lâu, anh cất giọng yếu ớt, “Vậy cô bảo đảm, sau khi tôi nói cô ấy sẽ không từ chối tôi?”.
“Xin anh…”, Trịnh Phiên Phiên thật tâm khinh thường anh, “Anh chỉ nói không thôi thì có tác dụng gì chứ? Sau khi anh nói phải làm mới được! Lẽ nào anh muốn lừa chị Nhất Nhất sao?”.
“Tôi đương nhiên là nói được làm được rồi!”, Tạ Gia Thụ trừng mắt với Trịnh Phiên Phiên.
Huống hồ mãi luôn cảm thấy Phùng Nhất Nhất là người đẹp nhất, trong mơ chỉ muốn gặp cô, trong lòng chỉ có cô vốn là chuyện bình thường như hít thở, đâu cần phải cố gắng đi làm mấy chuyện đó chứ?
Tạ Gia Thụ không bỏ sót một từ đọc thuộc đoạn lời thoại này, giọng nói và tình cảm lay động lòng người, bản thân anh cũng cảm thấy vô cùng cảm động, sau đó, nét mặt chứa chan tình cảm, muốn nói lại thôi nhìn Phùng Nhất Nhất.
Anh không biết, thật ra, ánh mắt ướt sườn sượt này của anh vô cùng giống chú chó nhỏ sợ mình bị vứt bỏ.
Tư thế Phùng Nhất Nhất vịn tay vào cửa xe bắt đầu dao động, không nhịn được mà đưa tay ra khẽ chạm vào mặt anh.
Trong lòng Tạ Gia Thụ ngọt ngào, mềm nhũn, lại tủi thân lan tràn, chẳng nói được lời nào nữa, nghiêng đầu cọ mặt vào lòng bàn tay cô.
Ánh sáng chiếu vào trong xe tối mờ, biểu cảm trên gương mặt anh thật khiến người ta tan nát cõi lòng.
“Gia Thụ…”, Phùng Nhất Nhất khẽ giọng gọi.
Cổ họng Tạ Gia Thụ phát ra một tiếng nặng nề, “Hử?”. “Về nhà sớm đi, đừng ngủ cả đêm ở nơi này nữa, trên đường lái xe cẩn thận, ngày mai gặp lại”, Phùng Nhất Nhất dịu dàng và bình tĩnh căn dặn anh.
Nói xong, không đợi Tạ Gia Thụ biến thành Tạ Ma Vương đến tóm, cô nhanh chóng chạy thoát thân.
Tạ Gia Thụ gào thét bổ nhào, cửa xe hạ xuống, hét lớn về phía người đã vòng qua đầu xe bước phía xa xa, “Ngày mai anh đến chỗ chị anh! Ngày kia anh tới chỗ em! Mùng Hai Tết!”.
Đang là đêm khuya tĩnh lặng, giọng nói bừng bừng xuân tình này khiến cả tiểu khu đều vang vọng lại tiếng hét của anh. Phùng Nhất Nhất cảm thấy không ổn, nhưng lại không chống cự nổi sức nóng trong lòng mình. Cô quay người nhìn anh, một tay cầm làn váy, một tay vẫy vẫy với anh, bảo anh mau quay về.
Kết quả, Tạ Gia Thụ giống như chàng thiếu niên mười bảy mười tám, cả nửa người trên chui ra ngoài cửa xe, ánh mắt lấp lánh nhìn cô đắm đuối, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn và dạt dào hy vọng.
Khoảnh khắc ấy, Phùng Nhất Nhất thật sự đã nghe được rất nhiều âm thanh trong quá khứ, cô của thời trẻ và Tạ Gia Thụ của ngày xưa, rất nhiều tiếng cười vui vẻ và những cuộc đối thoại, như làn gió đêm đầu xuân của lúc này đang thoảng bên tai.
Đi xa thế rồi, không ngờ lại có thể quay trở về điểm khởi đầu, những khúc khuỷu ngoằn ngoèo, có phải là cuộc đời hay không?
Cô nên đối mặt thế nào đây? Tuổi xuân của cô, cuộc đời của cô.
“Chúc ngủ ngon, Gia Thụ!”
Phùng Nhất Nhất đứng trong làn gió đêm nở nụ cười với anh, ngọn đèn đường treo trên đỉnh đầu, toàn thân cô khoác lên mình vầng sáng ấy, mái tóc bị gió thổi bay khiến cô như đang xù lông dưới ánh sáng. Tạ Gia Thụ híp mắt nhìn cô đến mê mẩn.