Người đàn ông cùng chuyến bay nói rằng đang bận công việc, anh ta không thể đến dù rất muốn gặp nàng. Hẹn rằng buổi tối sẽ đến đưa nàng đi uống café. Nàng dừng cuộc gọi và vô thức bấm số của [Đàn ông có vợ 4], nửa tiếng sau anh ta đã ngồi trước mặt nàng trong quán café Trung Nguyên ngay cạnh công viên Hoàng Văn Thụ.
Không kể gì về chuyện bực bội của mình, nàng chỉ ngỏ ý nhờ anh ta giới thiệu cho mình một công việc liên quan đến chứng khoán.
- Anh với vài bạn bè cùng lớp đại học ngày xưa có mở một công ty. Mua rẻ, bán đắt tất cả mọi thứ. Tạm thời nếu thích em có thể đến đó làm thư ký văn phòng.
- Mua rẻ bán đắt, nhưng cụ thể là những gì ạ?
- À, ngoài chứng khoán ra thì ít có cái gì mua rẻ mà bán đắt lắm em!
- Vậy bao giờ em có thể đi làm?
- Khi nào em sẵn sàng?
- Em muốn đi làm ngay!
- Vậy thì ăn trưa xong anh sẽ đưa em qua giới thiệu ở công ty.
Nàng gửi xe ở siêu thị Maximark và đi trên xe của [Đàn ông có vợ 4]. Buổi trưa ăn buffet tại khách sạn Bông Sen. Buổi chiều ghé một văn phòng nhỏ vắng hoe trên đường Bến Chương Dương.
- Công ty mới lập nên cũng chưa có gì. Mà theo dự đoán của bọn anh, nửa năm nữa thị trường mới sôi động. Anh nghĩ em tiếp cận thực tế bắt đầu từ đây cũng tốt!
- Dạ, thực sự cảm ơn anh rất nhiều ạ! Em nghĩ mình sẽ làm được!
Cuối chiều, trên đường đưa nàng về, đám kẹt xe ứ nghẹn dài ngoẵng, lưu chuyển từng chút một trong cái dòng hối hả. Ngang qua một khách sạn nhỏ, [Đàn ông có vợ 4] khẽ nói: "Em có muốn vào kia nghỉ ngơi chút, chờ hết kẹt xe rồi về không?". Nàng sững người. Một cú tát của quá khứ ập đến hiện tại. Rốt ráo, đàn ông sẵn lòng giúp đỡ nàng cũng chỉ chăm chắm lôi được con đàn bà ngon mắt này lên gường. Tử tế - đểu giả, thượng lưu - hạ tiện, thân quen - xa lạ đều vì nhục cảm mà chẳng ai còn là người tốt trong mắt nàng. Rặt những mối quan hệ lợi dụng và lợi dụng.
- Không! - nàng cố sẵng giọng - Anh đừng đem cho em cái cảm giác anh giúp đỡ em chỉ để lôi em vào khách sạn.
Dĩ nhiên anh ta xin lỗi và cố gắng giải thích rằng ý muốn của anh không phải lợi dụng, mà vì rất quý mến nàng. Đàn bà sinh ra trên đời chỉ để khiến đàn ông phải khao khát, thì cớ gì dựa vào ánh mắt thèm muốn đó để mềm lòng? Nàng cứng rắn với ý định phải về nhà.
Căn nhà tối mờ, vắng vẻ. Cánh cửa xếp kéo ra, vọng tiếng truyền hình từ trên lầu xuống. Ông chú đang xem kênh Action ở phòng khách. Ánh sáng duy nhất của căn nhà lọt ra từ chiếc LCD. Nàng dậm mạnh những bước chân qua các bậc thang, ngang qua chỗ ông chú rồi bước lên phòng mình. Một lúc sau nàng quay ra, cầm theo cái máy nghe nhạc MP3, cài đặt sẵn chế độ record rồi bước xuống phòng khách.
Hai chiếc ghế bành kê sát tường được ngăn cách nhau bởi cái bàn vuông nhỏ là chỗ tốt nhất để ngồi coi ti vi. Ông chú nhỏ thó của nàng đang vắt vẻo trong lòng một chiếc ghế. Nàng bước vào ngồi phịch xuống một chiếc ghế còn lại, với tay lấy cái điều khiển và bắt đầu chuyển kênh. Truyền hình cáp, mấy chục kênh, nàng không dừng lại ở bất cứ đâu, bởi thực sự không hề lưu tâm tới hình thức giải trí phổ dụng này. Nàng chỉ đang cố tình chọc tức ông chú của mình.
Ban đầu ông ngồi yên, gương mặt đờ ra theo những quầng sáng hắt xuống từ màn hình. Nhưng rồi thấy thái độ quá quắt của nàng, ông bắt đầu ngọ nguậy. Ông quay ra nhìn nét mắt khó coi của nàng rồi lại hướng về màn hình. Cuối cùng sau khi nàng đã chuyển kênh được 3 vòng, trở lại kênh hành động mà ông coi trước đó, ông bắt đầu lên tiếng: "Ây, cháu để cho chú xem kênh này đi!". Nàng hậm hực bấm Mute rồi ném điều khiển sang chiếc salon ở sát bước tường kế, nhanh tay bấm nút start của chế độ ghi âm máy MP3, đặt nép sát bình hoa nhỏ trên bàn. Nàng gằn từng từ:
- Bây giờ cháu muốn hỏi: Tại sao chú dám vào phòng cháu?
- Chú xin lỗi cháu về chuyện đó! Mong cháu đại lượng bỏ qua... - ông ta lí nhí nói, cố lảng tránh cái nhìn soi mói của nàng.
- Chú có biết cháu chỉ bằng tuổi con gái út của chú không? Chú có biết mình còn già hơn cả cha cháu không?
- Chú biết! Nhưng chẳng hiểu sao lúc đó chú lại làm thế. Có lẽ là bản năng trỗi dậy chú không điều khiển được mình. Vì thế chú mới xin lỗi cháu...
- Xin lỗi? Làm gì sai cũng xin lỗi là xong à? Chú có động tình thì cũng nên ra ngoài giải quyết chứ? Đến ngay cả cháu mình cũng không tha thì không hiểu chú có phải là người hay không nữa?
Ông chú nóng mặt, đứng phắt dậy, bước về phía cửa sổ, cúi gằm mặt đi đi lại lại. Ông bắt đầu biện hộ lúc đó phần con của ông nó lớn hơn, chứ nếu như ông còn lý trí, ông đã không làm điều đó để bị nàng sỉ nhục.
- Chú có lỗi, chú đã nhận lỗi. Chú biết sai như thế thì xin cháu cũng nên tha lỗi cho chú...
- Cháu chỉ nghĩ, giữa cháu và chú không thể bình thường được nữa... - Nàng nói nhẹ nhàng, rồi bất ngờ căng ngữ điệu lên, gay gắt - từ giờ cháu cấm chú lại gần cháu và không được phép nói chuyện với cháu. Bởi vì cháu khinh thường chú!
Xong câu chuyện, nàng bước lên phòng mình. Chiếc máy MP3 đã ghi trọn vẹn chứng cứ thèm của lạ của một ông già trên 60.
Nơi mu bàn chân nàng, vẫn còn cảm giác nhơn nhớt, gây gây, buồn nôn. Hình ảnh chiếc miệng già nua với vài cái răng rụng của ông chú cứ hù dọa tâm trí nàng. Giá ông ta không phải là chồng của cô ruột nàng. Thì nàng sẽ bắt ông ta phải trả giá đắt cho cái bản năng động vật đó. Mà lại không thể coi ông ta như một con chó dái trong mắt, cũng chẳng thể nhìn nhận ông ta là chú mình.
Người đàn ông đó, không phải là máu loãng với nàng. Ông ta chỉ là người dưng. Người dưng đã chung phòng với cô ruột nàng mấy chục năm trời. Và ông ta đã định ngoại tình với đứa cháu ruột của vợ mình. Nếu đứa con gái đó hiền lành, yếu đuối, hay ngu dốt, hoặc muốn níu giữ những tờ bạc ông dúi vào tay nó sau bao nhiêu buổi tối. Hẳn ông ta sẽ thành công? Ông ta đã định mua việc ngoại tình của mình ngay từ khi nàng mới xuất hiện trong ngôi nhà này. Đơn giản vì nhục dục có thể biến lý trí của biết bao gã đàn ông thành một đống bầy nhầy, nhớp nháp, màu trắng đục.
Sự thất bại đến từ việc thích sai đối tượng.
Dù đã từng sống qua đời một kẻ bán thể xác đổi tiền bạc. Dù đang mang trong lòng mình nỗi mặc cảm chỉ là một con đĩ. Thì con đĩ cũng có một cái rào chắn đạo đức hướng về gia đình, nơi nguồn cội của mình. Kẻ mà trước đây nàng đã gọi bằng chú, với chút tôn trọng nghiễm nhiên bị bao gói bởi một khái niệm khinh khi, cần phải ghi nhớ trong tâm trí của nàng: [Đàn ông có vợ 11]. Vì người đàn ông đó, đã muốn ngoại tình với nàng. Mặc cho không thành công. Nàng vẫn hằn học vì đã từng gọi ông ta là chú và vẫn luôn luôn nghĩ đó là chồng của cô ruột nàng.
Nàng bắt đầu đi làm, sử dụng xe và ở nhà của [Đàn ông có vợ 11]. Cô vẫn chưa về nên nàng không thể chuyển đi nơi khác sống. Không phải vì người cô. Không phải vì lão đàn ông đó... Mà vì bản thân nàng muốn có một sự trừng phạt. Có lẽ vì là lần đầu nàng có khả năng đem lại nỗi day dứt hối hận cho một lão đàn ông có vợ, khi dám thèm thuồng nàng bằng thứ bản năng đáng khinh bỉ. Nàng ước gì mình cũng đã có cách nào đó để xử lý 4 gã đàn ông đốn mạt đã để lại sự tởm lợm cho mình trong một buổi tối kinh hoàng. Lũ khốn nạn đó đáng bị lăng trì hơn tất cả trong đám đàn ông nàng đã từng gặp. Nàng tự nhủ sẽ phải thành công trong cuộc sống, sẽ giàu có, sẽ nắm quyền lực, để rồi một ngày nàng trở lại, dày xéo chúng, dồn chúng đến đường cùng, để cả 4 thằng phải bò như chó dưới chân nàng. Nàng muốn được dẫm đạp lên chúng, di chúng nát bấy như một thể loại rác rưởi xứng đáng với thân phận nằm dưới đế giày của người đời. Có lẽ nàng phải nỗ lực nhiều và rất lâu. Trừng trị một người thân cận với mình bao giờ cũng đơn giản hơn rất nhiều so với những kẻ mình không hiểu rõ, không biết gì về tông tích của chúng. Giống như việc nắm một kẻ trọc đầu, nó trôi tuột ra khỏi tầm kiểm soát của mình.
23 tuổi nàng chính thức có một công việc đúng với năng lực của mình đáng để tự thỏa mãn. Dù bằng cấp của nàng mang hình thù mỏng lét của một tấm chứng chỉ đào tạo trong vòng vài tháng. Quan trọng là năng lực thích ứng, đâu nhất thiết phải tốt nghiệp đại học mới đủ tầm nhìn tiến lên trong xã hội. Đã có nhiều người thành công không thông qua con đường đại học. Bill Gate là một tấm gương vĩ đại và nàng cũng nghĩ rồi mình cũng sẽ không thất bại. Nàng ít ra trong tương lai phải trở thành một mảnh gương để người khác soi vào, mặc cho có nhỏ nhoi đi chăng nữa.
Ngoài việc [Đàn ông có vợ 4] làm cầu nối đến công việc hiện tại, nàng cố tránh mọi nhã ý giúp đỡ của anh ta. Nàng không muốn một lúc nào đó cảm giác mang nợ trĩu nặng trong lòng và rồi đầu óc bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh một chiếc giường và mình phải nằm lên đó để trả nợ. Đàn bà tồn tại trên đời, đâu phải món nợ vật chất nào rồi cũng sẽ trả được bằng vật chất. Nhiều khi tiền bạc chẳng có nghĩa lý gì trong mối quan hệ giữa đàn ông với đàn bà. Thứ duy nhất có giá trị đó là nhục cảm. Nhưng nàng không thể dối lòng mình để sản sinh ra thứ cảm giác giả tạo trên giường được nữa. Nàng đã quá chán ngán việc hiến thân cho thứ khao khát một chiều không xuất phát từ mình nữa rồi. Nàng luôn nghĩ rằng mình phải khác ngày xưa.
[Đàn ông có vợ 4] nhẫn nhịn trước những lực đẩy cương nghị từ phía nàng khi ngỏ ý giúp đỡ, gần gũi. Anh ta im lặng quan sát nàng, không đọc nổi sự cảm phục hay thách thức từ thái độ bất lực đó. Có thể anh ta vẫn nghĩ, cứ kiên trì nàng sẽ thôi từ chối. Anh ta đủ thời gian để chờ đợi sự thay đổi từ một người phụ nữ đơn độc giữa cuộc đời. Nàng hiện tại chỉ có anh ta ở bên.
Đó sẽ là một vũng lầy nếu nàng lại sa chân vào. Giá như anh ta là một người độc lập hoàn toàn với những mối quan hệ trước đây của nàng. Hoặc giả anh ta không phải là một người đã cũ trong những nếp nhăn nơi vỏ não. Nàng chắc hẳn đã không ở trong hoàn cảnh cố dùng dằng để giữ một khoảng cách nhất định. Nhưng khốn khổ, anh ta quen biết với [Đàn ông có vợ 5] - người mà nàng vẫn còn quá ư vương vấn, dù cho đó cũng chỉ là một người đàn ông đã có vợ con và không bao giờ có thể đem cho nàng một cuộc sống bình thường nhưng hạnh phúc. Rồi còn [Đàn ông có vợ 3] - có thể sẽ ném vào đời nàng vài gã đàn ông nữa, để phục vụ mối quan hệ của anh ta, như một cách gắn kết thân tình, còn nàng chỉ là một món hàng rẻ mạt với anh ta, giá trị với bạn bè và đem lại lợi lộc cho chính nàng. Tiếc thay, giờ nàng không cần. Tiền bạc rốt cuộc chỉ khiến món nợ đời dày thêm. Nàng đặt ra một nguyên tắc: Sẽ kiếm tiền mà không cần nhờ vả ai, ngay cả chính thân xác mình. Bởi đơn giản, lý trí đã đủ trưởng thành để lao động.
Vài buổi tối trong tuần nàng đi uống café với người đàn ông cùng chuyến bay. Cũng phải có ai đó để cùng trò chuyện, dù là nói về những điều vô bổ. Tạm thời coi anh ta là bạn vì giữa thành phố đầy nắng cận xích đạo này nàng không thể bình an ngồi cạnh ai cả. Luôn phải đề phòng, để tránh khơi nên dục vọng trong tâm kẻ đối điện. Đôi lúc nàng đã mong mình xấu xí, dị dạng một chút. Sẽ không gã đàn ông nào cố dính vào nàng để thỏa mãn nhu cầu bản năng. Bọn chúng sẽ tránh xa nàng, lao đầu đi tìm kiếm những con mồi ngon mắt hơn. Nàng sẽ được yên thân. Nàng thấu hiểu vì sao kiếp hồng nhan truân chuyên, bởi có quá nhiều cám dỗ và cạm bẫy. Vào lúc nhan sắc rực rỡ nhất, người con gái lại chưa đủ trưởng thành hay có những tính toán chu toàn cho cuộc đời. Nên lúc đẹp nhất, cũng là lúc dễ sa ngã hoặc vướng bẫy. Vấp váp và vướng bụi bẩn, khi đứng dậy được cũng đã qua thời xuân sắc. Song cũng chỉ với những con người đủ bản lĩnh, bởi cuộc đời có vô số những cuộc trượt dài và đường quay lại mờ mịt xa tít.
Tuần cuối cùng của chuyến công tác, người đàn ông cùng chuyến bay muốn gặp gỡ nàng nhiều hơn. Giữa tuần anh ta hỏi nàng: "Chiều thứ 7 em nghỉ làm, có thể giúp anh dọn hành lý và cùng ra sân bay không? Đi về một mình thấy buồn". Nàng khẽ gật đầu và hứa bữa đó qua cùng ăn trưa rồi sẽ tiễn anh ta ra sân bay.
Trưa thứ 7, anh ta đi taxi đến đón nàng ở công ty. Một bữa cơm cuối cùng có vẻ bịn rịn, anh ta nhìn nàng đăm đắm buồn. Nàng cười gượng gạo, có gì đâu mà phải sầu não, gặp gỡ - chia tay chuyện thường trên nhân thế. Nếu sau mỗi cuộc chia ly đều buồn bã thì cả đời chẳng phải bi thảm lắm sao? Con người cũng nên có những lúc cần vô cảm với những chia tách, bởi đã có và sẽ có hàng ngàn sự chia lìa như thế, hoặc tệ hơn thế nữa.
Trên đường trở nơi anh ta lưu trú, xảy đến một điều nàng không ngờ. Anh ta nói, đã rời nhà khách của cơ quan ra hotel ở cho tiện nghi sạch sẽ, vì nhà khách phải ở chung với người khác nên anh ta thấy không thoải mái. Nàng hơi ngần ngại, bởi từ lâu nàng muốn quên đi cái không gian bí bức lạnh lẽo trong khách sạn. Nhưng đã lỡ nhận lời nên nàng đành miễn cưỡng bước vào đó. Hy vọng anh ta không làm gì khiến nàng phải khinh bỉ.
Căn phòng đặt để lộn xộn những gói hộp trên bàn, dưới sàn. Nàng giúp anh ta đóng gói những món quà cáp đem ra Hà Nội vào hộp giấy. Nào là trái cây tươi, cá cơm, bánh pía,... những món đặc sản hiếm có ở miền Bắc. Vài gói đồ mềm mềm chắc là đựng quần áo... Khoảng 3h chiều, mọi thứ đã gọn ghẽ, nàng hỏi về giờ bay, anh ta trả lời: "Anh bay chuyến 7h, nhưng muốn ở bên cạnh em nhiều hơn nên mới muốn em qua đây sớm". Nàng bảo: "Vậy bây giờ xong rồi, em đi rửa tay rồi ra ngoài uống café, ở trong này không thoải mái chút nào."
Vặn lại vòi nước sau khi rửa tay xong, nàng bước ra, tiến đến chiếc bàn cầm giỏ xách và tỏ dấu hiệu đi ra ngoài. Cảm thấy anh ta đứng ngay phía sau, nàng định quay lại. Bất ngờ anh ta vòng tay ôm chặt lấy nàng và những lời đứt quãng phát ra theo lực kéo nàng về phía giường: "Em... đừng đi...ở lại đây... anh muốn gần em... anh... yêu em...". Nàng dùng hết lực gỡ bàn tay anh ta ra. Một cuộc giằng co câm lặng của nàng, không nói bất cứ lời nào nhưng lại đẩy hết nỗi tức giận lẫn ghê tởm lên khuôn mặt. Anh ta lôi và đẩy được nàng xuống giường nằm trong bộ dạng co quắp, méo xệch và cố vùng vẫy. Người đàn ông cố không gây đau đớn cho nàng nhưng vẫn chẳng thể kìm nổi hành vi.
Trong giây lát, những ám ảnh quá khứ trào lên, nàng tĩnh lặng như một xác chết, vùi mình xuống đáy bùn sâu. Tiềm thức như đầm lầy, càng chống trả sự chìm càng nhanh chóng bị vùi sâu. Bây giờ nàng bất động, cứng đờ đón nhận từng lớp bùn phủ tràn lên cơ thể, nàng không còn biết làm cách nào để thoát ra, ngoài việc buông xuôi. Người đàn ông ngạc nhiên với phản ứng lạnh băng căm phẫn của nàng, dục vọng bỗng nhiên bị ướp đá, đầm lầy chưa kịp nhấn chìm nàng cũng đóng băng. Anh ta đăm đăm soi vào đôi mắt mở to không điểm nhìn của nàng.
"Em giận anh lắm phải không?" - câu hỏi cùng lúc với cử động lỏng người nằm sõng xuống bên cạnh nàng.
"Em muốn hỏi anh một câu!" - nàng ngồi dậy, gạt mớ tóc rối về phía sau, ánh mắt cương nghị chiếu vào người đàn ông cũng đang ngồi dậy để trả lời nàng. Anh ta im lặng đón chờ câu hỏi...
"Anh có vợ rồi đúng không?" - giọng nàng mỏng nhẹ mà dai dẳng quật vào lương tâm của người đàn ông đã trở nên xấu xa trong mắt nàng.
"Anh... còn độc thân!" - kẻ xấu xa đứng đối mặt, đưa đôi tay lên vỗ về bờ vai đang run lên vì tức giận của nàng. Thái độ đầy dụ dỗ, có lẽ đầm lầy trong anh ta sắp rã đông...
Nàng cắn môi nhìn anh ta, đôi mắt tối giận dữ. Bất ngờ nàng vung tay giáng một cái tát thật mạnh lên mặt kẻ xấu xa. "Dối trá!" nàng gằn giọng khinh miệt. "Tại sao anh không có một chút nào thật lòng? Anh nghĩ một gã đàn ông độc thân biết chuẩn bị một đống quà ngồn ngộn như thế này sau mỗi chuyến công tác à? Anh nghĩ tôi dư niềm tin để cho bất cứ những gì anh nói là sự thật mà không cần xét đoán sao?", vừa vạch tội anh ta, nàng vừa nhanh tay nhấc túi xách lên, mở cửa bước ra ngoài hành lang. Anh ta bất lực ngồi trong phòng nhìn theo cuộc bỏ chạy của nàng, cố gắng vớt vát một câu: "Anh đã sống ly thân hơn một năm rồi". Mép nàng nhếch lên một điệu cười chua nghiệt, quay đầu nhìn xoáy vào anh ta: "Không quan trọng cuộc hôn nhân của anh như thế nào, điều duy nhất tôi biết là sự giả dối của anh. Vĩnh biệt!". Nàng không bao giờ muốn đến gần cái đầm lầy ẩn chứa những bất lương, ngụy biện đó nữa. Đôi chân bước nhanh không lợn cợn bất cứ điều gì. Điều bận tâm duy nhất là nàng có thêm một sự hằn học mang tên [Đàn ông có vợ 12]. 12 người, đã từng hoặc muốn bước ngang qua cuộc đời còn quá trẻ của nàng... Hóa ra niềm tin của nàng, sự tích cực của nàng và nhân phẩm của nàng, đều bị những chiếc bẫy chế tạo từ bản năng của đàn ông lấy mất hoặc bôi bẩn.
Trở về ngôi nhà của [Đàn ông có vợ 11] trong buổi chiều cuối tuần bức bối, hình dáng những gã đàn ông từng được coi là trưởng thành thật méo mó, rẻ rúng. Một đám xấu xa cứ liên tiếp làm nàng thất vọng về nửa thế giới còn lại. Đàn ông thì sao chứ? Chỉ toàn là những thằng bé to xác, thích dối trá và ngu ngơ lừa phỉnh người khác vào trò chơi vặt vãnh của mình một cách đầy tự phụ. Cho đến khi bộ mặt bị vạch trần lại hồn nhiên ngụy biện tại bản năng. Bản năng của đàn ông dễ dàng đánh mất nhân cách vậy sao? Bản năng là nguồn cơn cho tất cả đểu giả, là giá đỡ cho mọi lầm lỗi ư?
Nàng không tìm được lý do gì bào chữa giúp họ, nên càng thấy chán ngán, khinh khi. Đã từng nghĩ sẽ đối mặt với mọi xấu xa, giờ đây nàng mệt mỏi muốn tránh xa tất cả. Chẳng cần trừng phạt, chẳng cần trả đũa. Cứ giữ hận thù trong lòng, đến bao giờ nàng mới khiến vết đen trong hồn mình tiêu tan...
Tranh thủ cuối tuần nàng kiếm được một căn phòng cho thuê phù hợp với khả năng chi trả của mình và dọn khỏi nhà [Đàn ông có vợ 11] dù người cô ruột của nàng chưa đi công chuyện về. Nàng không muốn ở gần những mối hiểm họa nữa, dù nàng có đang nắm được đuôi của nó hay không. Con số 12 quá dư thừa cho trải nghiệm ở độ tuổi còn non trẻ của nàng.