Nàng đã cầm được trong tay chứng chỉ hành nghề sau ba khóa học. Nhưng khi nộp hồ sơ vào các công ty tài chính chứng khoán ở Hà Nội, vẻn vẹn một mẩu giấy vuông vức chỉ đổi được những lời từ chối lịch thiệp. Họ cần người phải có bằng cấp, kiểu như tốt nghiệp đại học loại khá trở lên. Nàng đã bỏ dở con đường đại học của mình, tiếp tục lại để có tấm bằng là một điều rất khó khăn. Và nàng không thể tự sống nếu đi học mà chưa có việc làm. Một tháng thất vọng khiến nàng nhen nhóm ý nghĩ nam tiến trong đầu. Từng nghe đó là miền đất hứa cho những người bị Hà Nội hắt hủi như nàng. Một người con gái khá nhan sắc, từng trải và có chút kiến thức về chứng khoán sẽ không quá khó khăn khi mưu sinh chân chính ở một đô thị phồn hoa sô bồ như Sài Gòn.
Và điều thúc giục nàng ra đi nhất chính là việc từ bỏ lối sống cũ, rẽ hướng sang một con đường mới có ý nghĩa hơn với cuộc đời một con người. Nàng không muốn mình sống bám trên thân phận đĩ điếm, nhục nhã và đau đớn. Trái tim nàng biết đập những nhịp yêu thương, lý trí nàng biết ghê tởm những điều xấu xa, cảm xúc nàng biết tủi nhục trước sự mạn ngược của những thằng đàn ông ti tiện. Sự chán nản dài dằng dặc tự trong tâm bao ngày tháng qua trở thành động lực ép nàng thay đổi. Phải đi! Sẽ đi! Chắc chắn sẽ tìm được cuộc sống mới hạnh phúc!
Nàng đổi số điện thoại, người duy nhất nàng nhắn để thông báo là [Đàn ông có vợ 5]. Hai ngày sau anh gọi điện hỏi thăm nàng với lý do mới đi công tác nước ngoài về. Nàng nói rằng mình đã chuẩn bị vào Sài Gòn tìm một cuộc sống mới. Điều nàng buồn nhất khi rời Hà Nội chính là anh. Càng không được gặp anh, nàng càng nhớ anh. Vốn không phải là người đàn ông tệ bạc nên anh rối rít xin lỗi, an ủi nàng vì đã không chăm lo được cho nàng như ý muốn của anh. Buổi tối hôm đó anh hẹn nàng đi ăn. Bữa tối cuối cùng của hai người ở Hà Nội. Có lẽ khi nàng đã rời đi, sẽ không còn quay lại đây nữa. Nếu có, thì lúc đó hẳn thời gian đã trải rất dài khiến cho anh và nàng không còn muốn cặp kè với nhau nữa. Nàng sẽ qua thời xuân sắc và anh chắc sẽ tìm được một cô gái mới trẻ đẹp, để xứng đáng là một tình nhân.
Họ ngồi đối diện nhau trong Paradise, nàng trầm ngâm ăn, anh trầm ngâm ngắm nàng. Thời gian cũng chỉ mới đây thôi nhưng dường như giữa hai người đã có một khoảng cách. Nàng thấy anh giờ giống một người anh trai hơn tình nhân của mình. Bởi sự điền đạm và đôi mắt âu yếm trìu mến. Điều đó khiến nàng bối rối, không biết nên cư xử với anh như thế nào cho phải. Trong khi vẫn còn yêu anh, mà nàng lại để thể xác và tâm trí mình ám hơi thêm 5 gã đàn ông. Dù ngoài ý muốn, thì cũng vẫn là nàng đã không giữ sạch tình cảm của mình. Day dứt, tội lỗi lách vào từng ngách cảm giác thầm kín...
- Anh cũng hay vào Sài Gòn công tác. Chắc chắn mình sẽ còn gặp nhau nhiều mà!
- Anh... em có thể hỏi một điều được không?
- Có gì ngần ngại sao mà phải rào đón trước? Đây đâu giống tính em chút nào?
- Em nghĩ mình không nên hỏi... nhưng dù sao em cũng sắp đi rồi...
- Đừng e ngại gì với anh hết nhé! Muốn bộc bạch gì cứ nói cho nhẹ lòng đi!
- Em... em chỉ muốn biết... có khi nào anh đã từng... yêu em không?
- Anh rất coi trọng em! Anh cũng rất thương em mà!
- Em muốn hỏi về tình yêu. Em muốn biết có phải mình cũng đã từng được anh yêu...
- Đôi khi tình thương nó sâu nặng hơn tình yêu em à! Anh yêu gia đình, và anh rất thương em! Em hiểu không?
- Vâng! Em hiểu ạ!
Nàng cắn môi, cúi mặt. Anh là một người đàn ông đã có vợ, anh đang sống rất ổn với gia đình của mình. Vậy mà nàng đã cố quên điều đó đi, nghĩ rằng anh đang bất hạnh, anh không được yêu thương, để đến mức phải cần tình yêu nơi nàng - nơi một con đĩ lặng thầm. Song cho đến cuối, anh vẫn nhắc cho nàng hiểu rằng: anh yêu gia đình nhỏ bé của mình. Với nàng chỉ là một thứ tình thương không rõ hình thù... chỉ lờ mờ rằng nó sâu, sâu lắm! Nhưng nhất quyết không phải là tình yêu. Nàng đau xót: một con đĩ thì làm sao có được thứ tình yêu từ người đàn ông hoàn hảo như anh chứ?
Anh nói lúc chiều đã chuyển qua ATM cho nàng mười triệu. Nàng về nhớ kiểm tra tài khoản xem đã nhận được chưa. Cuộc sống ban đầu ở một vùng đất mới sẽ rất khó khăn, nàng cần phải can đảm và cố gắng thật nhiều. Anh tin rằng nàng sẽ không nản chí, song vẫn lo rằng ở vùng đất mới nàng sẽ phải chịu buồn khổ. "Nếu có khó khăn gì, cứ điện thoại cho anh!" là câu anh dặn đi dặn lại với nàng. Đêm đó, nàng muốn ở bên anh, nhưng anh lại chở nàng về đúng nơi đã đón nàng. Anh nói, mới đi công tác về, không thể vắng mặt ở nhà ngay như thế được. Vả lại anh thấy rất nhớ con.
Chia tay một người đàn ông rất biết nghĩa vụ với mình, lòng nàng nặng trĩu. Thực sự Hà Nội không còn gì giữ chân nàng nữa rồi! Nàng sẽ đi! Thật nhanh!
Trước khi nàng quay bước về nơi ở của mình, anh nói, dường như nàng đã chín chắn rồi. Anh tin ở vùng đất mới, nàng sẽ sống rất tốt, dù chỉ có một mình. Mà thực sự trước giờ, ở mảnh đất nghìn năm văn hiến này, nàng nào đã có được ai? Chưa có một bờ vai nào sẵn lòng làm chỗ dựa cho nàng. Ngay cả người đàn ông rất có trách nhiệm như anh, cũng không đủ sự lo toan san sẻ cho một người con gái ngoài gia đình mình là nàng. Bởi vì để gia đình không là gánh nặng, người ta phải thực sự toàn tâm chăm lo. Chỉ có tình yêu và hạnh phúc, mới đem lại sự nhẹ nhõm, thanh bình trong ngôi nhà của mình. Những điều đó, anh đã có. Nên không thể đem tình yêu và hạnh phúc đến cho nàng nữa. Một nhân tố thừa, rất nên rời khỏi quỹ đạo.
Cuối tuần, nàng thuê chở tất cả đồ đạc của phòng trọ về quê. Đã lâu lắm nàng mới về nhà. Đôi lúc cứ như gia đình chưa từng tồn tại, nàng thì chới với không điểm tựa. Sợi dây nối mong manh đến giờ mới hiện hình để nàng nhớ rằng trong tim mình còn có một vùng quê, có một mái nhà, có những người thân thuộc,... Nàng về nhà để xin phép ra đi.
Cha mẹ không phản đối bất kỳ quyết định nào của nàng. Nếu nàng nghĩ rằng ra đi sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn, và sau này tìm được hạnh phúc thì cha mẹ mừng cho nàng. Gia đình nghĩa là luôn luôn ủng hộ ý muốn của mọi thành viên. Dù rằng cha mẹ sẽ buồn vì phải chia cắt nàng bằng một khoảng cách địa lý khá xa. Nàng cười rằng dù cách nhà có hơn trăm cây số, nàng cũng đâu có về nhà nhiều, năm được một hai bận, thì có vào Sài Gòn hay sang Mỹ cũng thế thôi. Cha mẹ cằn nhằn: Dẫu sao ở Hà Nội vẫn luôn có cảm giác là nàng ở gần...
- Số tử vi của con nói phải làm ăn xa nhà mới khá được. Nên cha mẹ cũng đành để con đi... Mà con đã lớn rồi, chúng ta không nên dùng tình thương ngăn cản quyết định của con... - Cha mẹ nàng nói thế! Bởi gia đình nàng quen với việc tôn trọng cách sống của từng cá nhân. Bay như những cánh chim rời tổ và quay về bất cứ lúc nào nếu cảm thấy mỏi. Đã từng kéo lê đôi cánh rã rời trên vai, nhưng nàng lại không hề quay về, hoặc nàng không còn đủ sức để bay trở lại, hoặc nàng e ngại gia đình sẽ nhìn thấy tâm hồn yếu đuối của nàng. Đôi lúc nàng tự nhủ: Tại sao lại cứ nghĩ tình thương của gia đình mình cũng giống lòng thương hại? Từ lúc nào nàng không còn tin vào nền tảng gia đình nữa? Có lẽ là từ khi thất bại trong tình yêu và tiếp cận những người đàn ông ngoại tình...
Nàng quay trở lại Hà Nội, kéo valy một mình cất bước trong sân bay Nội Bài. Bỏ khoảng trời dị dạng, méo mó lại sau lưng. Trước mắt nàng là trùng điệp núi núi mây trắng, mặt trời tán sắc thành từng luồng ánh sáng, một cảm giác mênh mông đổ ập vào tâm trí... nàng đang trôi đến miền đất hứa, nằm cận xích đạo. Nắng sẽ phơi khô những ẩm thấp trong tâm bao mùa qua, sẽ thôi ướt bấy, nhớp nháp, và nàng sẽ không là nàng của ngày hôm qua nữa...
- Em vào Sài Gòn công tác hay du lịch? - giọng đàn ông ở ghế bên cạnh vang lên.
- Vào đó sống ạ! - Nàng rời mắt khỏi ô cửa nhỏ, quay lại nhìn ông ta và trả lời.
- Nghĩa là vào ở hẳn luôn à?
- Vâng ạ!
- Thú vị nhỉ? Em có người thân trong đó hả?
- Có một người cô ruột, nhưng em chưa gặp bao giờ. Chỉ mới nói qua điện thoại là nhờ cô kiếm cho một chỗ ở tạm thời cho đến khi em ổn định cuộc sống.
- Nhà cô em ở đâu?
- Quận Phú Nhuận ạ!
- Anh vào công tác cũng ở quận Phú Nhuận, chắc gần nhau. Lúc nào rảnh mình cùng đi uống café nhé! Anh sẽ ở lại Sài Gòn hẳn một tháng đấy!
- Dạ!
Giống như thời xưa, người ta làm quen trên tàu xe, giờ đây nàng có một cuộc làm quen trên máy bay. Người đàn ông đó là cán bộ trong một sở ngành mang thuộc tính xã hội. Nàng không quan tâm nhiều vì nghĩ rằng hai tiếng trên trời cũng chỉ là một cuộc hội đàm xã giao ngắn ngủi. Đến khi máy bay hạ cánh anh ta ngỏ lời: "Chắc chúng ta cùng một đoạn đường, đi chung taxi nhé!". Nàng gật đầu, một mình bơ vơ giữa thành phố lạ, có một người hơi quen biết cũng sẽ yên dạ rất nhiều. Thế là anh ta dễ dàng lưu được số điện thoại của nàng trong máy.
Địa chỉ nàng đưa cho tài xế lái taxi là một showroom trưng bày đồ trang trí nội thất. Đó là nhà người cô ruột chưa từng gặp mặt của nàng. Khi đã thấy nàng được chào đón bằng những nụ cười tươi rói của họ hàng, người đàn ông cùng chuyến bay mới kêu taxi lăn bánh đến nơi công tác của anh ta. Nàng hay gặp được sự giúp đỡ của đàn ông xa lạ, vì nàng biết rất rõ là mình đẹp và hấp dẫn. Chính điều đó khiến nàng không thể cảm động vì một người đàn ông tận tình với mình. Chẳng qua rồi sau này họ sẽ cố lợi dụng ở nàng điều gì đó, thường là về thể xác...
Cô chú nàng dĩ nhiên là chủ của showroom, có thêm hai nữ nhân viên bán hàng theo giờ hành chính, vài đứa con trai làm thuê chở hàng từ kho cho khách, thỉnh thoảng lăng xăng ngoài showroom. Cô chú có bốn người con, đứa út cũng bằng tuổi nàng, đang đi du học. Ba đứa lớn hơn đều đã lập gia đình. Nên ngôi nhà ba tầng ngay mặt đường rộng thênh thang mỗi khi hết giờ buôn bán. Cô chú nói hiện tại nàng nên ở lại nhà cô chú cho có sự đùm bọc của họ hàng thân thiết. Vả lại nàng cũng cần có một khoảng thời gian để làm quen với địa lý của thành phố trước khi kiếm được việc làm. Nàng dĩ nhiên không thể từ chối tấm thịnh tình của những người họ hàng gần gũi nhưng mới gặp này được. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, huống chi đây là cô ruột của nàng.
Sau vài ngày, nàng vượt qua sự lạ lẫm vì cô chú cũng như tất cả những người làm thuê ra vào trong cửa hàng đều thích thú với vẻ xinh xắn trắng trẻo của một cô gái Bắc kỳ. Giọng nói nàng nhỏ nhẹ lễ phép nên có vẻ ai cũng quý mến.
Buổi sáng nàng cùng cô đi chợ, mua đồ ăn cho cả ngày. Khoảng 11h hai cô cháu chuẩn bị nấu ăn và thủ thỉ nói chuyện. Ông chú nàng lăng xăng chỉ đạo nhân viên giao nhận hàng. 12h tất cả các nhân viên đều tập trung về cửa hàng ăn cơm. Có 8 người tất cả: cô chú, nàng và những nhân viên. Những người đi làm thuê, ăn với chủ như là gia đình. Nàng thấy ở ngoài Bắc rất ít.
Người cô đưa cho nàng chìa khóa một cái xe máy Future, nói rằng lúc rảnh hãy đi loanh quanh cho quen đường phố. Nàng trang bị cho mình một tấm bản đồ, nhưng chưa dám đi đâu, bởi khi không làm gì, nàng online và nắm tình hình thành phố qua mạng, hồ sơ xin việc của nàng cũng được
gửi lên vài trang web việc làm. Nàng hy vọng những nhà tuyển dụng sẽ nhanh chóng gọi nàng đến phỏng vấn.
Chủ nhật đầu tiên của nàng tại thành phố, người đàn ông cùng chuyến bay gọi điện mời nàng đi uống café, hôm đó showroom của cô chú nàng cũng đóng cửa nghỉ, vậy là nàng đồng ý và chờ anh ta qua đón.
Anh ta đến bằng taxi, và đưa nàng đến một quán café ngay giữa trung tâm thành phố, gần hồ Con Rùa. Nàng nhìn cảnh vật và bật cười, ôi cái hồ gì mà nhỏ thế, không lớn hơn cái ao, thực sự nàng tưởng đó là một đài phun nước. Uống café xong, nàng được đưa đi dạo để ngắm cảnh. Họ lang thang dọc công viên, rồi ghé qua nhà thờ Đức bà, sang bưu điện trung tâm thành phố và lại băng qua công viên vào tham quan dinh Độc Lập. Người đàn ông đi cùng nàng biết khá rõ về thành phố. Anh ta là một hướng dẫn viên không tồi.
[Đàn ông có vợ 4] gọi điện cho nàng vào một buổi tối giữa tuần. Giọng anh ta hồ hởi chào đón nàng đến sống tại Thành phố. Từ đầu đến cuối anh ta nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần: "Nếu có khó khăn gì đừng ngại nói với anh...". Miễn cưỡng nhớ lại một phần quá khứ không đẹp, nàng ậm ừ muốn dừng cuộc gọi. Nhưng anh ta cứ gợi ý hết điều này đến điều nọ, sau cùng là một lời đề nghị: gặp nhau uống café và sẽ giới thiệu cho nàng một vài công việc. Nàng hứa gọi lại trong tuần, khi nào cảm thấy sẵn sàng.
[Đàn ông có vợ 5] nghe điện thoại của nàng trong một không gian vang vang câm tịch. Nàng nghĩ anh đang trong phòng tắm. Ở nhà hoặc ở đâu đó thì nàng không thể biết được...
- Em đang ở Sài Gòn, khởi đầu có vẻ ổn. Hình như anh họ em lấy số điện thoại từ anh, nên anh ấy vừa gọi cho em... thực tình em rất ngại nhờ vả.
- Ừ! Anh hiểu em mà! Anh ấy thỉnh thoảng hỏi chuyện anh về em, khi biết em vào đó, nhưng gọi số cũ không liên lạc được nên anh ấy gọi cho anh lấy số của em. Anh nghĩ anh ấy quen biết nhiều, sẽ giúp đỡ được em khi tìm việc làm.
- Vâng ạ! Em cũng chỉ hỏi vậy thôi. Anh tiếp tục công việc của mình đi!
Muốn đoạn tuyệt quá khứ, lẽ ra nên cắt bỏ hoàn toàn các mối dây nối liên hệ. Trái tim nàng còn một lỗ thủng, nàng không đủ can đảm bít nó lại trước khi ra đi. Nên bây giờ làn gió nóng thuở xưa lại theo đó xộc vào. Nàng dự cảm về những cọ xát bỏng rát phía tương lai. Đoạn đời có mới không khi nàng vẫn đồng hành cũng những điều cũ - những điều đã làm mục nát tâm hồn nàng? Lỗ thủng sẽ to dần...
Ở nhà cô chú nàng cũng thấy khá thoải mái. Do ai cũng bận việc nên không dư thời gian để làm phiền nàng. Trừ việc chuẩn bị bữa cơm thì toàn thời gian nàng ngồi trước máy tính, online đọc tin tức, xem diễn biến thị trường hoặc chơi vài game vặt. Ông chú tỏ ra rất quý mến cô cháu. Lúc nào rảnh cũng đều cầm ly nước đứng cạnh nàng hỏi chuyện. Khi đã bắt đầu thân quen, thỉnh thoảng buổi tối, cô chú nàng xem ti vi trên lầu, nàng ngồi dưới trệt, say sưa với những xa lộ web. Thì chú nàng đột ngột đứng bên cạnh, dúi vào tay nàng tờ một trăm, lén lút vội vàng: "Cho cháu mua quà sáng!". Nàng thường hoảng lên khi ông chú đã quay lưng chạm chân vào bậc cầu thang: "Ơ, cháu không lấy đâu, cháu còn tiền mà!". Ông quay lại, như nói với trẻ con: "Thôi thôi. Cầm lấy, đừng ồn ào cô nghe thấy!" rồi mất dạng. Vài ba ngày ông thực hiện hành động lén vợ cho cháu tiền một lần như thế. Một ông chú người Bắc kỳ cục. Sống bao năm trong Sài Gòn mà vẫn giữ nếp quê.
Người cô thông báo phải ra Hà Nội khoảng một tháng, do đứa con gái thứ hai chuẩn bị sinh, phải ra chăm sóc con cháu mình. Cô đi vội vàng trên một chiếc taxi ra sân bay ngay sau bữa cơm chiều... Việc chợ búa, cơm nước cho nhân viên chuyển giao hết lại cho nàng. Lâu lắm nàng mới gắn mình với cái bếp, cũng nghĩ là dịp để thể nghiệm vai trò nội trợ có được tốt hay không, nên nàng rất vui vẻ. Vả lại nàng cũng chưa có việc làm.
Một ngày, hai ngày qua đi, ông chú nói: "Sáng cháu cứ ngủ đi! Không cần dậy sớm đâu, chú chạy ào ra chợ mua đồ ăn về bỏ tủ lạnh, khi nào gần trưa thì cháu nấu thôi nhé!". Ông cười đầy vẻ quan tâm, thương yêu cô cháu.
Ngày thứ ba, người cô vắng nhà. Nàng không phải đi chợ, ngủ nướng đến hơn chín giờ mới dậy.
Ngày thứ tư, nàng vẫn ngủ nướng, dậy sớm cũng chẳng để làm gì. Một khe sáng lọt vào nơi cánh cửa. Nàng giật mình: tối nào đi ngủ nàng đều đóng cửa bấm chốt, mà sao giờ cửa lại mở ra nhỉ? Hay là hôm qua nàng quên? Có lẽ thế!... Cánh cửa tay nắm chỉ cần bấm vào là khóa trái. Đó là một việc đơn giản mà nàng chưa thấy mình quên bao giờ.
Sáng hôm sau, khi còn đang mê mệt bởi cơn ngủ, nàng có chút cảm giác cái gì đó nhồn nhột buồn buồn phía dưới chân. Nhơn nhớt, ẩm ướt. Nàng cố kéo mí mắt lên... Trong bóng mờ của căn phòng không chút ánh sáng điện, một vật thể nhỏ thó dạng người quỳ dưới đất, nửa thân trên sạt dưới cuối giường liếm láp đôi chân trần của nàng. Định thần nhìn ra dáng dấp của ông chú, nàng co chân lại rất nhanh và quát lên: "Chú làm trò gì vậy?". Chiếc bóng lướt như ảo ảnh về phía cửa, thoáng chốc đã thấy đứng ở phía ngoài và nói vọng vào rất lớn, như thể để át đi sự bực tức tột độ của nàng: "Ah... Chú mua thức ăn để dưới tủ lạnh rồi đó! Khi nào cháu dậy cháu nấu cơm nhé!" Rồi ông ta biến mất. Để lại nàng trong căn phòng tối với cảm giác nhây bẩn dưới chân. Nàng thực sự buồn nôn.
Nước lạnh xả ào ạt trên đôi chân, nàng kỳ cọ đến bầm đỏ mà vẫn thấy ghê tởm ông già. Ông chú đó, nhiều tuổi hơn cả cha nàng, má đã hóp lại, răng cái mất cái còn, mà còn định giở trò đồi bại với một đứa con gái là cháu ruột của vợ, bằng tuổi con gái út của mình. Chả hiểu ông ta là giống gì nữa. Từ phút giây đó, trong mắt nàng ông ta không phải là người nữa. Chỉ là một giống loài bất chấp tất cả để ngoại tình. Và vợ chỉ vừa mới vắng nhà vài ngày đã tính xơi luôn con cháu.
Căn nhà vắng, dưới trệt chỉ có 2 nữ nhân viên bán hàng. Tầng trên cùng chỉ có phòng của nàng, còn lại giống như nơi cất đồ. Chốt lại cánh cửa phòng mình, nàng bước xuống tầng giữa, nơi có phòng khách rộng rãi và một buồng ngủ của hai vợ chồng cô chú. Nàng bước đến chốt cửa buồng ngủ, rồi ngồi thừ ra giữa phòng khách. Cảm giác bực bội lại trào lên, nàng cầm những chiếc gối trên salon ném tứ tung, như muốn phá phách cho nguôi cơn giận. Cuối cùng mọi thứ trong phòng khách bừa bộn như bãi chiến trường. Nàng đi ra và đóng sập cửa lại.
Dáng vẻ xù xì khó coi của nàng khiến hai nhân viên dưới trệt ngạc nhiên. Nàng ấm ức kể lại câu chuyện hồi sáng. Một trong hai người an ủi nàng: "Ông chú này ổng dê lắm! Hồi chị mới vào làm ổng cũng xán lại hoài. Có lần dám vỗ mông chị, chị làm mặt lạnh nhắc nhở ổng, nói ổng còn làm thế sẽ méc cô, ổng mới thôi đó!". Người còn lại nói: "Nhưng ổng quá đáng quá! Dẫu sao em cũng là cháu của ổng...". Nàng đứng lên nhắn lại: "Hôm nay hai chị nấu cơm nhé! Em đi chơi cho nguôi cơn tức!"
Vậy là nàng phóng xe ra ngoài đường. Sài Gòn nắng gay gắt. Nàng không biết đi đâu cả. Ở nơi đây, nàng không có một ai để chia sẻ...