Tôi nhớ lại năm mình 22 tuổi, bạo liệt, điên rồ và không suy tính cho ngày mai. Cú ngã quá đau thời tuổi trẻ biến tôi thành một con người hoàn toàn khác. Hoài nghi - vụn vặt - bất cần. Lâm bây giờ bằng tuổi tôi ngày đó, nhưng cậu ta là con trai, nghĩa là đã thả trôi đời mình vào ái tình từ rất sớm. Cách nói chuyện và lối suy nghĩ của Lâm tạo cho người khác cái cảm giác cậu ta rất sành sỏi. Cậu ta còn trẻ, rất trẻ, đủ để có những ý nghĩ vĩ đại về bản thân, đủ để khuếch tán mình thành vô cực bằng những khoe khoang thái quá. Đôi khi nghĩ tới cậu ta, tôi tự cười một mình, ý nhị - mỉa mai. Thời điểm đó tôi đã đi qua khoảng một ngàn ngày, để nhận thấy mình lúc đó chưa thể chín chắn hay sâu sắc khi đối diện với bản thân, tự vấn và chiêm nghiệm. Tuổi trẻ là những gì mạnh mẽ, ồn ào, dữ dội, sau đó người ta bắt đầu trầm lắng lại, để rồi lặng lẽ sống bằng thứ ý nghĩ lâu dài, chứ không phải tồn tại và đổi thay bởi sự sốc nổi, cuồng vội mạnh hơn cả lực bật của những chiếc lò xo.
Sau 22 tuổi, tôi có cái nhìn ác cảm với những kẻ trẻ tuổi, thường tự huyễn hoặc mình, mà không chịu nhìn tận đáy của vấn đề thực tế. Giấu trong lòng nỗi coi thường thầm kín đối với những gã trai trẻ ve vãn mình bằng vô số hoài bão về tương lai mà không nhận thức được phương cách biến ước mơ thành hiện thực. Họ không có giải pháp lẫn kinh nghiệm để đem đến cho tôi một sự hứa hẹn chắc chắn. Tôi thì ghét vô cùng cái cảm giác người khác làm mình thất vọng. Vì thế tôi có xu hướng tiếp nhận những người đàn ông lớn tuổi hơn mình, ít nhiều trong tay họ đã nắm được những giá trị nào đó từ cuộc sống - những thứ tồn tại để minh chứng cho việc họ đã sống như thế nào khi thời tuổi trẻ qua đi.
Lâm vẫn thường bước đến từ phía sau, khi tôi đang ngồi tư lự một mình, đặt tay lên vai tôi và làm những động tác massage. Tôi chẳng ngăn cản, bởi mỗi lần như thế tôi cảm thấy dễ chịu và khoan khoái, như một cách được thư giãn. Lâm có những vuốt ve dịu dàng, kích thích. Song tôi luôn cố kìm chế bản thân mình hưởng ứng theo sự sung động hấp thu từ những ngón tay ẩm mềm rất điệu nghệ của Lâm.
Đã có vài người đàn ông từng có quan hệ tình dục, nhưng tôi không thể nhớ lại được mặt mũi họ ra sao. Tôi thầm ngưỡng mộ bộ óc của mình, những điều không đáng nhớ quên đi rất dễ, nhưng nếu đã ghi vào một lần thì mãi mãi tồn tại, chỉ thỉnh thoảng khuất lấp đâu đó, chìm sâu không gợn sóng. Ba năm trôi qua, nét mặt Du phai nhạt mờ ảo trong tôi, Hoàng - "cậu bạn thân" của Du thì tôi tuyệt nhiên không nhớ nổi diện mạo. Vậy mà họ - những kẻ khốn khiếp đó, lại là hai người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời mình. Riêng điều đó tôi quên mãi không được. Vô hình chung, những gã đàn ông tán tỉnh tôi với mưu đồ thỏa mãn dục tính cũng chỉ là loài động vật khốn nạn.
Hiện tại, cậu trai non vẫn thường xuyên sàm sỡ cô bạn già hơn tuổi. Lâm lẵng nhẵng bám theo tôi như một đứa con không chịu cai sữa. Có lúc tôi thích thú, nhưng cũng có lúc cảm thấy mệt mỏi kinh người. Cũng chỉ là một trò chơi, chơi nhiều tất phải chán. Huống hồ tôi chưa bao giờ có lòng đam mê thứ gì trên đời. Không tỏ thái độ gì gay gắt với cậu ta, như có những tơ dây vô hình níu kéo, khiến tôi ngần ngại không dùng biện pháp mạnh cắt phăng mối quan hệ nhập nhằng, vớ vẩn. Có lẽ vì cậu ta trẻ, có lẽ vì tôi đã quá già dặn, sự chênh lệch này tạo nên một thứ gia vị là lạ, lưu luyến vị giác. Và có lẽ đã cô đơn khá lâu, Lâm là một món ăn mới mà tôi thì đã chán ngấy cái khẩu vị cũ.
Lâm khoe bồ đang đi du học, khi nào về sẽ tổ chức đám cưới ngay lập tức. Cậu ta rất thèm lấy vợ và muốn có con thật sớm. Thi thoảng cậu ta mơ màng về cái gia đình tương lai theo lối tư duy hiện đại, nó sẽ vô cùng văn minh. Cậu phóng đại về bản thân, về vợ về con với vô vàn đức tính tốt đẹp khiến tôi phát bực. Tôi luôn nghĩ "mối quan hệ giữa người với người vốn rất lỏng lẽo". Xác lập một kết quả cho cả cuộc đời khi mới 22 tuổi thật là hoang tưởng. Ai đọc được bản báo giá cho tương lai cơ chứ! Ai đề phòng được khủng hoảng, lạm phát rình rập cơ chứ! Như cuộc tình đầu của tôi, những kẻ trong cuộc đã phải trả một cái giá đắt gấp bội trong dự tính, đơn giản bởi non nớt, thiếu kinh nghiệm và hoang tưởng.
Liệu rằng Lâm có dự tính được những trò sàm sỡ của cậu ta với tôi (hoặc với những người đàn bà khác) sẽ thành một câu chuyện đem tặng cô bồ sau khi đi du học về. Phụ nữ là loài nhạy cảm, liệu có thừa can đảm để dựa vào điểm tựa mong manh và biến đổi không ngừng như thế chăng? Ngay cả bản thân tôi, gần gũi với cậu ta như thế, cũng chưa bao giờ tin tưởng bất cứ điều gì ở cậu ta. Giống như một con rối vui vẻ, một thứ đồ chơi được sử dụng khi người ta quá nhàn hạ, mặc nhiên nó cũng đem lại khá nhiều thú vị. Nhưng xét cho cùng đó cũng vẫn chỉ là một trò chơi.
Đôi khi, tôi thấy bóng hình Lâm nhũng nhiễu giấc mơ của mình, bằng những vệt hôn dài nơi cổ, những cái xiết mạnh bạo cuồng điên. Mỗi lần nhìn thấy bóng Lâm, lòng tôi có chút bồi hồi, chẳng rõ cảm giác thực hay ám ảnh từ giấc mơ. Tôi lo sợ một ngày mình sẽ thực sự thích Lâm, như tình yêu của trẻ nhỏ dành cho một món đồ chơi quý, nếu lỡ mất đi thì sẽ đau đớn và tiếc nuối biết nhường nào. Vì thế tôi luôn áp đặt vào đầu mình ý nghĩ: Lâm chỉ là một loại trò chơi vớ vẩn, một minigame tạm bợ lúc quá trống trải và dư thừa thời gian.
Tôi nói: "Thank you!" với Lâm, sau khi cậu ta hoàn thành một việc mình nhờ vả. Lâm điêu trá hỏi lại:
- Cảm ơn suông thôi á?
- Thế còn muốn gì nữa?
- Muốn gì đó nhẹ nhàng, mềm mại, đau đớn, điên rồ, thăng hoa,...
- Ý là have-sex với nhau chứ gì?
- Ha ha... Sao Lyn đoán được vậy?
- Chị đủ già rồi mà cưng.
- Okie đi mà!
- Nói thật chị cũng rất thích cưng, nhưng chị thấy hiện tại chúng ta đang rất vui, đi xa quá sợ mất vui, nên không thể được.
- Thôi! Toàn nói vớ vẩn à! Không cần nữa!
Lâm thế đó, tráo trở trong phút chốc. Ngọt nhạt không được thì quay ra nhổ toẹt một bãi, nhổ xong lại liếm sau đó chẳng bao lâu. Nhưng rồi tôi lờ mờ nhận ra Lâm cũng cô độc như mình. Thế giới đông đúc lắm, người quá nhiều và các mối quan hệ chằng chịt nảy sinh biết bao va chạm khiến người ta đâm nghi ngờ tất cả, và nuôi dưỡng lâu ngày tất thành mầm bệnh... Sự xô bồ của xã hội ô hợp này, biến tất cả những con người ưu tú thành tội nghiệp, đáng thương trong nỗi chật chội và ào ạt vô cảm. Đông mà luôn cô độc. Lòng cứ ngổn ngang trong một nhịp dài tưởng là bình yên. Hóa ra ai cũng cố tạo cho mình một lớp vỏ cứng rắn để che giấu bản chất yếu đuối của mình. Khi dựng lên bức tường mâu thuẫn giữa nội tâm và hình thức con người đã tự lừa dối chính mình, để rồi người không hiểu mình, mình không hiểu nổi mình, cuối cùng chỉ còn cô độc bao quanh. Rất hiu quạnh và buồn đau.
Tôi hận đàn ông bạc bẽo, nhưng rồi thời gian khiến mình học được chữ "bạc" từ đàn ông. Tôi đã từng thần thánh tình yêu, thần thánh tâm hồn, nhưng rồi những thứ đó trở nên hạ đẳng trong suy nghĩ. Chính vì thế tình cảm không còn khó khăn khi nắm bắt và tôi không còn biết trân trọng khi đã có. Là những gì đó rất tầm thường có thể chạm đến bất cứ lúc nào và quẳng đi không tiếc nuối khi đã chán. Hạ đẳng, hạ lưu, hèn hạ, đê tiện,... một tá những tính từ mạnh bạo, không người này thì người khác gắn cho tôi. Thậm chí có những kẻ coi mình như đĩ điếm, cave. Có hề gì, đĩ điếm thì cũng không đến lượt ai giáo huấn tôi, khi hầu hết đều khoác lên cái mặt nạ đầy giả tạo và bất lương. Tôi là kẻ chỉ luôn nhìn thấy mặt trái ở xã hội và dường như không nhận thức được rằng thứ ghét cay ghét đắng đó lại đang đồng hóa mình.
Tự lúc nào tôi trở nên lập dị trong mắt người khác. Điều đó tạo nên sức hút lôi kéo những gã đàn ông hiếu kỳ xúm lại. Họ vây lấy tôi bởi sự khó hiểu và thương hại. Tôi đùa giỡn tình cảm của họ trong thoáng chốc rồi lại xa lạ bằng khuôn mặt bôi vôi. Cả thời tuổi trẻ tôi chỉ hận một, hai gã đàn ông. Nhưng lại vô cùng tàn nhẫn gieo rắc khổ đau, hận thù vào cuộc đời của cả một đám người.
Đã có thời gian tôi sống phóng túng và buông thả. Quẩn quanh bên mình là bao người đàn ông. Đàn ông và đàn bà, mối quan hệ với nhau chỉ là thợ săn và con mồi, chỉ có điều không thể biết trong đó ai là con mồi và ai là người đi săn. Họ đeo đuổi chinh phục tôi, tôi cao ngạo để rồi một ngày mềm lòng chấp nhận tình cảm của họ. Nhưng rồi tôi lại làm họ bàng hoàng vì sau một đêm tình tỉnh bơ và hờ hững khiến họ phát điên. Tôi thích thú khi nhìn thấy những nét mặt ngơ ngác, cau có, đau đớn của những gã người tình khi không hề nắm bắt được trái tim con đàn bà mình yêu thích. Đó chính là mục tiêu chinh phục của tôi, muốn tận hưởng, muốn chiến thắng để thay đổi hệ tư tưởng của phái mạnh: luôn nhìn đàn bà gắn trong hình ảnh yếu đuối, cảm tính và phiền toái. Đàn ông cứ nghĩ rằng phụ nữ có yêu mới chấp nhận lên giường, nhưng khốn khổ thay, từ lâu tôi đã mang trong mình tính cách của một gã đàn ông. Cứ như thể, đàn ông sinh ra đã gắn liền với chữ "bạc".
- Buồn quá Lyn à! Chúng mình đi khách sạn đi.
- Điên à? Đây chưa bao giờ muốn làm trò giải sầu cho ai cả.
- Khi nào Lyn buồn tôi sẵn sàng làm trò tiêu khiển cho Lyn.
- Chị buồn cả đời, nhưng nếu dùng cưng thì chắc chỉ được một lần rồi bỏ.
- Là sao?
- Tự hiểu đi...
Mùa xuân tôi đi xin quẻ, quẻ dịch có câu "Kìa sự tạo đoan là phúc lớn/ Xin ai học lấy một vài lời". Ngay cả thần thánh cũng phải khuyên bảo về lối sống buông trôi đời mình theo những sở thích hư ảo, điên khùng. Tôi bắt đầu nghiệm lại cuộc đời một phần tư thế kỷ và chợt thảng thốt vì mình hoàn toàn trơ trọi, hoàn toàn trống rỗng, như thể đánh mất quá khứ, đánh mất tương lai, hiện tại trôi tuột khỏi tay. 25 tuổi, tôi bắt đầu tìm lại bản thân sau ngày trượt ngã. Nên tôi luôn từ chối Lâm. Không muốn đánh mất mình trong một trò chơi vô bổ, tôi muốn tạo đoan cho bản thân khi đã là một phụ nữ đã bước qua xuân thì. Liệu có còn kịp? Khi tình yêu tôi nghĩ rằng lớn nhất của mình cứ nhức nhối, buốt giá...