Một hành trình tuyệt đẹp mà ta đã trải qua, những điều ta đã thấy… Hãy cho ta một bình nước và da thịt. Cho ta không khí để thở và một làn gió mạnh mẽ khi ta trỗi dậy từ địa ngục.
Sách của Người chết, Ai Cập sinh tử kỳ thư.
Tặng Jane Davis, với lòng biết ơn vô hạn.
Một hành trình tuyệt đẹp mà ta đã trải qua, những điều ta đã thấy… Hãy cho ta một bình nước và da thịt. Cho ta không khí để thở và một làn gió mạnh mẽ khi ta trỗi dậy từ địa ngục.
Sách của Người chết, Ai Cập sinh tử kỳ thư.
NGÀY 11 THÁNG 6, 2 GIỜ CHIỀU
Thời khắc quyết định.
Rẽ trái? Hay phải?
Lao thẳng xuống những bụi cây dưới mặt đất? Hay sẽ là một dải phân cách hẹp sát vách đá?
Trái.
Theo bản năng.
Colter Shaw đánh lái chiếc Kia bốn chỗ anh thuê thật mạnh, nhấp phanh từng nhịp – anh sẽ không thể vững tay lái được nếu xe trượt. Chiếc xe, đang chạy với vận tốc 40 kilômét/giờ trên suốt con đường nằm giữa những ngọn núi cao vút, lao thẳng vào những tán lá, suýt chút nữa thì đâm vào tảng đá vừa lăn xuống từ ngọn đồi dốc và nằm chình ình giữa con đường trước mặt anh. Shaw tưởng tượng âm thanh khi tảng đá nặng gần 100 cân lăn trên những bụi cây và trên những viên sỏi chắc hẳn sẽ ấn tượng hơn nhiều; trên thực tế thì chuyến đi của cục đá gần như hoàn toàn yên lặng.
Bên trái là một lựa chọn đúng đắn.
Nếu rẽ bên phải, chiếc xe sẽ lao sầm vào một tảng đá granite lấp ló sau bụi cỏ cao màu be.
Shaw, người đã dành phần lớn thời gian định giá tỷ lệ phần trăm cao nhất của tổn thất khi đưa ra những quyết định sống còn, biết rằng đôi khi ta chỉ cần tung xúc xắc và chờ đợi kết quả.
Không có túi khí nào bung ra, không có chấn thương. Tuy nhiên, anh lại bị nhốt chặt trong chiếc Kia. Bên tay trái thì là một biển cây mahonia, thường được biết đến như cây nho Oregon, cả hai cái tên đều hiền lành, trái ngược với những chiếc gai sắc nhọn như kim của nó, vốn có thể đâm xuyên qua quần áo để chọc vào da thịt. Không phải một lựa chọn để đào thoát. Phía bên ghế phụ có vẻ ổn hơn, chỉ bị chẹt bởi những cây ỷ lăng không đáng sợ, đang nở hoa vàng rực khoe sắc tháng Sáu, và khóm cây liên kiều.
Shaw xô mạnh cánh cửa dưới bên phải hết lần này đến lần khác, cố nhấn đè lại những cây dây leo. Vừa làm, anh vừa nhận ra rằng sự tính toán về mặt thời gian của kẻ tấn công khá chuẩn xác. Nếu như thứ vũ khí đó lăn xuống sớm hơn, Shaw đã có thể dễ dàng phanh lại. Nếu như muộn hơn, anh có thể đã vượt qua nó và vẫn tiếp tục hành trình của mình.
Và nó là thứ vũ khí mới chết người làm sao.
Tiểu bang Washington chắc chắn là nơi mà những trận động đất thường xuyên ghé thăm và luôn xảy ra các hoạt động địa chất ở đủ mọi hình thái, nhưng không hề có chút rung động nào ở các khu vực lân cận suốt thời gian gần đây. Và những tảng đá với kích cỡ to thế này thường vẫn sẽ ở nguyên vị trí trừ khi chúng bị bẩy lên một cách có chủ đích – để chắn trước, hoặc đổ xuống, những chiếc xe đang truy đuổi một tên tội phạm có vũ trang đang đào tẩu.
Sau khi cởi chiếc áo khoác thể thao kẻ sọc màu nâu ra, Shawn bắt đầu lách mình vào khe hở giữa cánh cửa và khung xe. Anh có vóc dáng cân đối của một người ưa thích leo núi. Tuy vậy, khe hở chỉ tầm 35 phân hoặc hơn chút xíu, và anh thì kẹt ở đó. Anh có thể xô mở cánh cửa, rồi kéo vào, rồi lại xô thêm một lần nữa. Khe hở từ từ rộng ra thêm.
Anh nghe thấy tiếng lao xao từ bụi cây phía bên kia đường. Gã đàn ông đã xô hòn đá xuống chặn đường Shaw đang lao xuống từ trên sườn núi và chen qua những bụi cây rậm rạp về phía Shaw, trong khi anh thì đang gắng sức vật lộn để giải phóng mình. Anh thấy ánh lấp loáng trên tay của gã. Một khẩu súng lục.
Con trai của một nhà sinh tồn, và cũng đang khẳng định mình là một nhà sinh tồn, Shaw biết vô vàn cách để tránh mặt tử thần. Mặt khác, anh là một vận động viên leo núi, một kẻ đam mê đua xe địa hình, một người đàn ông với công việc thường xuyên phải đối mặt với những gã sát nhân và tù vượt ngục – những kẻ sẽ liều mạng để có được tự do. Bóng dáng tử thần vẫn luôn lảng vảng vây quanh anh mọi lúc mọi nơi. Nhưng anh không bận lòng về cái chết. Chết là hết mọi do dự lẫn cân nhắc. Tệ hơn nhiều là những tổn thương chí mạng lên cột sống, đôi mắt hay hai tai. Làm tê liệt thể xác, tô đen thế giới, hoặc tắt đi mọi âm thanh mãi mãi.
Ở thời niên thiếu, Shawn được gọi là “đứa không bao giờ chịu ngồi yên” trong số những người anh em trong nhà. Giờ đây, khi đã trở thành một “người đàn ông không bao giờ ngừng nghỉ” một cách tự chủ, anh hiểu rằng sự bất lực như thế sẽ thực sự là một địa ngục.
Anh tiếp tục vặn mình.
Gần ra được rồi.
Cố lên nào, nào…
Đúng rồi!
Không.
Ngay khi anh gần thoát ra được, thì cái ví của anh, nằm trong túi sau bên phải chiếc quần jeans màu đen mắc kẹt lại.
Kẻ tấn công dừng lại, nghiêng người qua bụi cây và nâng khẩu súng lục lên. Shaw nghe thấy âm thanh của cò súng. Một khẩu côn.
Cỡ bự. Khi nó khai hoả, vụ nổ đầu súng thổi bay những chiếc lá khỏi cành.
Viên đạn bay chệch mục tiêu, bắn tung lớp bụi ở gần Shaw.
Một tiếng lên đạn nữa.
Gã đàn ông siết cò lần nữa.
Viên đạn lần này đã trúng mục tiêu.