Bên ngoài chiếc xa cắm trại, chẳng còn dấu hiệu nào của chiếc xe mà mụ đã lái tới.
Anh có thể đã thấy bóng người vọt ra, nhưng đồng đảng của mụ hẳn đã phóng hoả chiếc xe ở phía trên chiều gió so với chiếc Winnebago, để làn khói dày đặc đến nghẹt thở hoàn toàn che khuất tầm nhìn tới cửa xe.
Thông minh đấy.
Shaw quay trở lại bên trong và kiểm kê thật nhanh đồ đạc. Nhà vệ sinh vẫn khoá, và hẳn là mụ không có thời gian để cạy những ổ khoá phức tạp. Nhưng anh vẫn phải kiểm tra.
Đúng thế, mọi thứ vẫn còn nguyên. Chiếc ba lô khẩn cấp của anh (được các chuyên gia sinh tồn gọi là BNLT, nghĩa là “Biến ngay lập tức”, hoặc theo phiên bản 18+ là BCCMD, hay “Biến con mẹ mày đi”). Các vũ khí bao gồm khẩu Colt Python .357 và khẩu Glock .40. Khẩu súng trường yêu thích của anh nữa, Lee Enfield No.4 Mk2. Khẩu súng trường bắn tỉa của Anh quốc đã 60 năm tuổi, cũ sờn và trầy xước nhưng đáng tin cậy như một khẩu V8 và vô cùng chính xác. Có thừa đủ đạn, đồ lau súng và ống ngắm Nikon tốt nhất của anh.
Liệu anh có cần sử dụng đến những khẩu súng này không? Không biết được.
Nhưng anh nhớ đến lời dặn trong lá thư của cha mình.
Không bao giờ được cho là mình đang an toàn…
Điện thoại của anh rung lên khi nhận một tin nhắn. Đó là Victoria.
Một nụ cười hiếm hoi nhoẻn trên môi khi anh đọc nó.
Anh suy nghĩ một lúc rồi nhắn tin trả lời.
Rồi, giờ là lúc bắt tay vào việc.
Anh gửi tin nhắn cho Mack McKenzie, cô đã sẵn sàng và đang chờ đợi ở Washington DC.
Gửi ảnh qua email nhé.
Cô trả lời: OK.
Shaw đi tới kệ bếp và nhấc chiếc máy quay kỹ thuật số Sony lên, từ phía sau một chồng túi đựng cà phê và ly cốc. Anh tháo thẻ nhớ và, từ máy tính của mình, chọn một bức ảnh rõ nét, hiện đầy đủ khuôn mặt của người phụ nữ đã ngồi cách máy quay có 2,5 mét chỉ mười phút trước.
Anh gửi một email được mã hoá cho Mack.
Một giây sau, điện thoại của anh kêu ting ting.
Đang dò.
Chuyên gia an ninh mạng của Mack sẽ sử dụng phần mềm nhận diện khuôn mặt để tìm kiếm các hình ảnh trùng khớp ở bất cứ đâu nó được kết nối trực tuyến và bắt đầu tổng hợp một hồ sơ về vị khách của Shaw.
Đó không phải là Sue Bascomb, Thực tập sinh ở trại của tổ chức Osiris Foundation – cái tên đó chỉ là vỏ bọc. Shaw chắc chắn rằng người phụ nữ đó chính là Irena Braxton, sát thủ của BlackBridge đã bỏ ra nhiều năm để tìm ra chỗ chứng cứ chết tiệt mà Ashton và đồng nghiệp của ông đang tìm kiếm – để huỷ diệt tất cả.
Ban đầu, anh không hề nghi ngờ chút nào về mụ. Khi mụ tiếp cận anh ở trại, đưa ra ý kiến viết một cuốn sách về Eli và sự nguy hiểm của Tổ chức, anh đã tin lời mụ.
Nhưng trong cuộc gọi cho anh sau đó, mụ đã ám chỉ mình là nhà báo. Điều đó chắc chắn tạo ra một vỏ bọc tốt để tiếp cận Shaw. Ngoại trừ một chi tiết mà mụ đã không biết được: Eli sẽ không đời nào để lọt một nhà báo vào trại làm Bạn Đồng Hành. Mụ đang nói dối.
Anh cũng nhớ lại những điều cha anh viết về Braxton:
Mụ ta có thể trông giống một người bà nào đó, nhưng lại chính là hiện thân của tàn bạo…
Shaw cố gắng hiểu ra cách thức chúng dàn dựng vụ trộm.
Anh giả định rằng Braxton và Droon – kẻ phóng hoả chiếc xe thể thao đa dụng – đã theo dấu Shaw tới trại hoặc thâm nhập vào các cuộc gọi và tin nhắn trên điện thoại của anh để biết anh đang làm gì. Anh thường xuyên thay đổi điện thoại và sử dụng các phần mềm xoá tin nhưng Tom Pepper, người bạn của anh ở FBI, đã nói, “Nếu chúng muốn nghe trộm cậu thì chúng sẽ nghe được thôi.”
Từ những ngọn đồi phía trên trại, hai kẻ đó hẳn đã quan sát Tổ chức. Sau bài diễn thuyết vạch mặt Eli của Shaw, mà chúng có thể đã nghe lỏm được, Braxton đã nhận thấy một cơ hội để tiếp cận anh. Khi các cơ quan chức năng tới, mụ hẳn đã lẻn vào trại nhân lúc hỗn loạn, nhặt một mặt dây bị vứt bỏ để đeo lên cổ và bước về phía Shaw với câu chuyện về ý tưởng viết ra trải nghiệm của mình.
Tất nhiên, mục tiêu của mụ là tìm ra bất cứ thông tin gì mà anh biết về cuộc tìm kiếm của Ashton liên quan tới chỗ chứng cứ của Amos Gahl.
Shaw đã phải lên kế hoạch ứng phó một cách cẩn thận. Tại buổi gặp mặt chiều nay với mụ già, chúng có thể có ý đồ manh động và tra tấn anh. Anh đã chuẩn bị cho điều đó; anh đang mặc áo chống đạn bên dưới chiếc áo len, khẩu Glock .380 dắt trên thắt lưng phía sau lưng. Đồng thời, anh cũng có một chiếc điện thoại kết nối liên tục với Mack, trong suốt cuộc trò chuyện với “Bascomb”. Mack sẽ gọi ngay cho cảnh sát khu vực nếu xung đột nổ ra.
Nhưng tại sao không tránh một trận đánh nhỉ? Shaw đã khiến mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn với chúng: anh để tập hồ sơ của cha ở ngay tầm mắt chúng.
Mà tất nhiên, nó là đồ giả.
Shaw đã chụp ảnh những hồ sơ thật và tải chúng lên mạng, mã hoá, trên các máy chủ an toàn của cả anh và Mack, rồi giấu hồ sơ ở một hộc bí mật dưới ván sàn chiếc Winnebago.
Trên tấm bản đồ trong tập hồ sơ giả mạo, Shaw đã đánh dấu những khu vực thuộc San Francisco hoàn toàn ngược lại với hướng của những địa điểm trên tấm bản đồ thật, tức là những nơi mà Amos Gahl đã giấu các bằng chứng có thể hạ bệ đế chế của BlackBridge và đồng đảng.
Phần còn lại của tập tài liệu giả chả có ý nghĩa gì – và dẫn tới những manh mối giả – được tải xuống từ nhiều năm trước, vào thời điểm mà Ashton và đồng nghiệp đang tìm kiếm các bằng chứng buộc tội.
Tập hồ sơ mà Braxton lấy trộm có thể dẫn dắt chúng vào một mê cung rắc rối lòng vòng.
Shaw nổ máy chiếc xe, kéo cần số và rời khỏi bãi đậu đang ngập đầy xe cứu hộ, khói và những người mua sắm hiếu kỳ chụp ảnh tự sướng với chiếc xe thể thao đa dụng cháy âm ỉ.
Anh lái xe về hướng Nam. Bảy hoặc tám tiếng nữa thôi là sẽ đến đích: San Francisco, điểm kết thúc của hành trình đặc biệt này. Ngôi nhà an toàn của Ashton trên phố Alvarez.
Khi chạy chiếc xe quen thuộc và dễ chịu trên con đường cao tốc êm ái, Colter Shaw nghĩ tới điều này: tất nhiên, có khả năng rằng cha anh, Ashton, đã giấu tập hồ sơ để lại cho đồng nghiệp và bạn bè của ông, những người đã quyết định từ bỏ sự an toàn của bản thân để tiếp tục kế hoạch lật đổ BlackBridge một lần nữa.
Nhưng nếu như vậy, tại sao ông lại giấu chúng ở Rặng Echo? Ông đã có thể đơn giản là chọn một nơi nào đó ở Vùng Vịnh San Francisco mà.
Không, càng nghĩ về điều này, anh càng tin rằng bức thư đó không dành cho bất cứ người đồng nghiệp hay bạn bè nào của ông, mà để dành cho một trong số những người con của ông. Chỉ có họ mới biết được ông nghĩ gì – ví dụ như cách tìm đồ đạc theo dấu mùi hương – và tìm ra được tập hồ sơ, trong khi không một ai khác có thể làm được điều đó.
Chỉ mình họ mới có phương tiện cần thiết để đương đầu với những hiểm nguy đến từ BlackBridge. Tất nhiên, Ashton đã huấn luyện nghệ thuật sinh tồn cho những đứa con thật khắc nghiệt suốt thời niên thiếu của chúng.
Nhưng đứa con nào mà Ashton mong muốn đọc được lá thư đó?
Anh có một linh cảm mơ hồ rằng đó chính là anh, Colter “chẳng bao giờ ngồi yên”, đứa con đã ở trong suy nghĩ của cha anh khi ông ngồi xuống và viết bức thư đó, bằng những nét chữ thật đẹp, đẹp hơn cả chữ viết của Shaw.
Tỷ lệ cho mong muốn đó của Ashton? Thật không thể nói được. Có lẽ là 90%, có lẽ là 10%.
Cuối cùng thì điều đó chẳng quan trọng. Colter Shaw đã có quyết định của riêng mình. Anh sẽ kế tục cuộc thập tự chinh đi tìm công lý của cha mình.