• ShareSach.comTham gia cộng đồng chia sẻ sách miễn phí để trải nghiệm thế giới sách đa dạng và phong phú. Tải và đọc sách mọi lúc, mọi nơi!
Danh mục
  1. Trang chủ
  2. Khi cà chớn gặp cà chua
  3. Trang 27

  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 26
  • 27
  • 28
  • More pages
  • 37
  • Sau
  • Trước
  • 1
  • More pages
  • 26
  • 27
  • 28
  • More pages
  • 37
  • Sau

Chương 24SÓNG GIÓ KHĂN CHOÀNG CỔ

Nếu như trước mặt bạn là một chiếc khăn choàng cổ dài hơn ba mét, bạn sẽ choàng như thế nào?

Một chiếc khăn choàng ba mét, trừ phi bạn là Tiểu Mã ca18 , còn không thì chẳng thể nào toát ra được khí chất gì khi choàng cái khăn ấy vào đâu.

Tiểu Mã ca của người ta á, giày da đen bóng, áo măng tô đen, kính mát đen, mái tóc đen, chỉ duy có chiếc khăn choàng dài màu trắng điểm trên cổ. Cái đó gọi là gì? Là bắt mắt! Là ngầu! Là cá tính! Là phong độ!

Làn gió se lạnh khẽ thổi qua, khăn choàng bèn phấp phới nô đùa cùng gió, đồng thời khiến biết bao con tim thiếu nữ thiếu niên cũng phấp phới bay theo?

Đan Nhất đương nhiên không phải là Tiểu Mã ca.

Đan Nhất là Nhất ca.

Nhất ca của chúng ta tay nâng chiếc khăn choàng nâu dài ba mét của bà xã thân yêu – đồng chí Nhất tẩu, đứng đực mặt ra.

Hiện giờ đang là hạ tuần tháng Mười một, mà đông chí thì đến tận hai hai tháng Mười hai lận, giờ mới chỉ là mùa thu, mùa thu!

Thời tiết mới chỉ se sẽ lạnh, tuy cũng có một vài nữ sinh đã bắt đầu choàng khăn choàng mỏng, nhưng trong tiết trời thế này mà đi choàng một chiếc khăn len dài ba mét ra đường, chỉ số ngoái đầu nhìn lại không gia tăng đột biến mới ghê.

Từ đầu chí cuối Vệ Quốc không hề bảo Đan Nhất phải mang chiếc khăn choàng này ngay bây giờ. Nhưng bạn Nhất se sua muốn chứng minh với thiên hạ rằng bà xã cậu chu đáo biết nhường nào (?) dịu dàng biết bao nhiêu (?) yêu cậu biết chừng nào (?)

Thế là, Nhất ca choàng lên chiếc khăn do chính Nhất tẩu tặng.

Dù có phải chết ngột, thì cũng phải chết trong sự bao vây tình yêu của bà xã!

~~**~~

Mười hai giờ mười phút trưa, Đan Nhất choàng chiếc khăn do Vệ Quốc tặng bước lên con đường dẫn tới căn-tin.

Một bước.

"Á!"

Hai bước.

"Hả!"

Ba bước.

"Oa!"

Bốn bước.

"Hở!"

Năm bước.

"Bạn Đan Nhất, thân là hội trưởng hội học sinh, tôi không thể không nhắc nhở cậu, trong lúc tiến hành trình diễn nghệ thuật hành vi của mình, xin đừng quên cậu là một thành viên của hội học sinh. Đừng làm xấu mặt cả một tập thể."

Đan Nhất đầu bốc khói giận dữ.

"Gì?! Gì mà nghệ thuật hành vi ở đây?! Gì mà làm xấu mặt?! Đây là khăn choàng tình yêu do bà xã đan cho tôi!! Cậu có mắt không hả?! Tôi biết, cậu là thứ ăn không được nho nên chê nho chua chứ gì! Tôi nói cho cậu biết nhé, khăn choàng do bà xã tôi đan ấm áp lắm đấy nhé!!"

"… Giờ mới là mùa thu, cậu không sợ nổi sảy hở?"

"Nổi sảy? Dù cho có nổi sảy, thì đó cũng là sảy tình yêu."

"…"

"Tôi nói cậu biết, thân là hội trưởng hội nghệ thuật, tôi tận trung với hội học sinh; thân là một thằng đàn ông, tôi tuyệt đối chung thủy với tình yêu của mình!"

"… Cậu đi đi, cứ xem như tôi chỉ thấy một cái cây mà thôi, hơn nữa còn là một cái cây chung thủy với tình yêu nữa chớ."

Đan Nhất hùng hổ bước đi.

Bạch Lam dõi theo bóng lưng Đan Nhất với phần thân trên được quấn bởi đoạn dư ra của chiếc khăn choàng, câm lặng không nói nên lời.

(nghĩa là, khăn choàng được quấn vài vòng quanh cổ, số còn dư gần hai mét thì quấn ngang eo, khi bước đi tua rua cứ gọi là tung bay trong gió…)

~~**~~

Cứ thế Đan Nhất bước vào căn-tin, nguyên một căn phòng rộng lớn vốn đang ồn ào huyên náo bỗng im lặng như tờ.

Một nửa ánh mắt của mọi người trong phòng đều đổ dồn vào Đan Nhất.

Còn nửa kia thì dành cho người vừa mới từ một cửa khác bước vào căn-tin – hội trưởng hội tài chính Phong Sơ Tiếu.

Trên cổ Sơ Tiếu hiện giờ cũng đang quấn một chiếc khăn choàng đen, chiều dài chưa đến hai mét, toàn bộ đều được quấn trên cổ, gây cho người khác cảm giác nó rất giống cổ áo xếp vòng tròn đồng tâm của giới quý tộc châu Âu thời xưa.

Đan Nhất và Phong Sơ Tiếu đụng mặt nhau dưới ánh mắt chăm chú của bàn dân thiên hạ…

Ngó thấy người khác cũng choàng khăn, Đan Nhất cảm thấy chướng mắt sao đó, bèn nói bóng nói gió mỉa mai.

"Haizz, tôi nói này, Sơ Tiếu, sao cậu lại như thế, sao tự dưng lại đi lấy cái thỏi mực đen xì ấy quấn lên cổ như thế kia? Chẳng lẽ giờ cậu cũng chuyển qua nghệ thuật hành vi rồi à? Lần sau có làm thì nhớ báo trước tôi một tiếng, để tôi chỉ điểm cho cậu vài điều nhé."

"Chẳng lẽ bạn Nhất bữa giờ đi đêm nhiều quá nên té cống rồi hả? Con mắt nào của cậu thấy tôi trình diễn nghệ thuật hành vi hở! Chẳng qua là Quân Quân yêu dấu nhà tôi đan khăn tặng, nũng nịu đòi tôi mang cho bằng được đó chứ? Thật ngại quá đi, khiến mọi người cười rồi. Quân Quân nhà tôi đáng yêu vậy đấy!" Dáng vẻ của Sơ tiếu như kẻ đang chìm đắm trong biển tình yêu, lại nói tiếp. "Không nói cái này nữa, Đan Nhất, chẳng lẽ chủ đề hôm nay của cậu là ‘sống như một thân cây’ hả? Nếu vậy thì cậu không nên đến phòng ăn làm gì, đáng lẽ phải ra ngoài thực hiện quang hợp mới đúng chứ."

"Này, cái của tôi cũng là khăn choàng đó nha. Bà xã nhà tôi phải mất đến mấy ngày đan tặng tôi vì sợ tôi bị lạnh đấy. Đan một cái là đến hơn ba mét. Theo tôi thấy, của cậu hai mét chứ gì?

"Khăn choàng của tôi tuy có ngắn hơn chút, nhưng tâm ý của Quân Quân nhà tôi dành cho tôi thì dài vô kể đấy nghen. Mà, tôi đã đặc biệt mang khăn choàng đi hỏi người bán len sợi rồi, cái này là lông cừu Úc nhập khẩu đấy nhá, bốn mươi đồng một lượng, quý giá lắm đấy nhé! Đâu có giống ai kia, dài thì có dài đó, nhiều nhất cũng chỉ là ba mươi đồng hai lượng là cùng, đan dài thế khéo bị ngột chết cho xem."

"Dù có phải chết ngột, thì cũng ngột chết trong tình yêu của bà xã, cách chết thế này tôi cầu còn không được đấy! Ai giống cậu, bị thắt cổ chết, chả có chút gì là nghệ thuật."

"Ờ đúng rồi, cậu là chết nghệ thuật! Thế thì ráng đừng chết ngộp chỉ trong một chiếc khăn choàng, để còn thử chết vài lần trong mấy cái khăn khác nữa nhé, có khi còn viết ra được cái gì đại loại như ‘Bài luận về những điểm khác nhau của việc ngộp chết trong những chiếc khăn choàng khác nhau’ ấy chứ!"

"Hứ! Tư tưởng của cậu và tôi không cùng trình độ, tôi không muốn ở đó mà đàn gảy tai trâu!"

"Ây dô, giờ tôi thấy hâm mộ Romeo và Juliet dễ sợ, người ta có bất hạnh thì chí ít cũng đồng ngôn ngữ. Đâu giống tôi, còn phải ở đây tranh luận với một kẻ ăn nói không thông, đúng là lãng phí thời gian!"

……..

…………

………………..

Đan Nhất là một đứa trẻ ngoan, trước giờ chỉ biết âm thầm lặng lẽ tự mình chìm đắm trong thế giới nghệ thuật mênh mông. Vậy nên, đối với trình độ biểu đạt và lí giải ngôn từ của cậu… chúng ta có thể thấu hiểu và thông cảm cho cậu.

Còn Sơ Tiếu, chuyên ngành học là tài chính, đầu óc nhanh nhạy phản ứng lẹ, nói chuyện cũng thuộc loại chửi thề mà không hề vương lời tục tĩu. Trong hội học sinh nếu cậu mà xưng mình là "cãi lộn No.2", thì ngay cả Từ Diễn Canh cũng không dám xưng là No.1.

Đan Nhất bại trận là điều không cần bàn cãi.

Sau khi bại trận, cậu tức giận cũng là điều không cần bàn cãi.

Thế là, dưới con mắt của biết bao người, hai chiến hữu vốn quan hệ cũng khá là thân thiết bèn vì vấn đề khăn choàng cổ mà nảy ra cuộc quyết đấu kịch liệt với nhau.

Một thím bán gà kế bên lớn giọng khuyên can.

"Ta nói hai chú em này! Hai chú đừng ồn nữa! Chỉ là chiếc khăn choàng cổ thôi mà?!"

Hai người đồng thanh hét.

"ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ MỘT CHIẾC KHĂN CHOÀNG CỔ. ĐÂY LÀ TÌNH YÊU!!"

Âm thanh vang vọng tận chín tầng mây, chấn động trời cao.

Hét xong hai người tiếp tục lao vào cào cấu nhau, cứ như hai con gà đá ráng hết sức còm dồn đối phương vô chỗ chết mà cấu xé nhau vậy.

Bên này cả hai đỏ mặt tía tai lao vô nhau, bên kia còn có người sốt ruột nóng nảy hơn hai người.

"Hai chú em kia tránh tránh tránh tránh….! Nước sôi nước sôi!!"

Binh!

Rào!

"Á aaaaaaaaaaaaaaaaaaa Khăn choàng của mình!!!" ( x2)

……..

…………….

…………………….

"Bà xã, xin lỗi, anh nghĩ anh nhất thiết phải tạ lỗi với cưng… anh lỡ làm dơ khăn choàng mất rồi…"

"Cậu, bây giờ, tức khắc, ngay lập tức, tự hiếp bản thân cho đến chết thì thôi!!!!!!!!!!!!!!!"