Nửa giờ sau, Sebastian dừng lại ở bậc thang, một tay tựa nhẹ trên lan can. Nhiệt độ giảm nhanh chóng khi buổi tối ập đến, sương mù mỏng dần thành một làn hơi bẩn thỉu ôm lấy vỉa hè và cuộn tròn quanh những cột đèn chưa được thắp sáng. Anh hít một hơi không khí lạnh lẽo, chát chúa sâu vào phổi và từ từ thở ra.
Anh không quá lo lắng. Mối quen biết giữa Rachel York và anh chỉ ở mức xã giao và hoàn toàn thuần khiết. Bằng chứng có thể kết tội anh trong cái chết của cô chắc chắn sẽ nhanh chóng mất giá trị - ngay cả khi anh không có ý định nói với bất kỳ ai chính xác mình đã đi đâu trong khoảng thời gian giữa năm và tám giờ buổi tối trước đó.
Vậy mà khi bước xuống bậc thềm, Sebastian cảm thấy cảnh giác cao độ một cách kỳ lạ, như cảm giác nhói lên của một điềm báo. Anh tỉnh táo nhận thức được những bước đi chậm chạp, vụng về của viên cảnh sát trẻ to lớn phía sau mình và giọng nói the thé, phô trương của thẩm phán Lovejoy khi ông ngập ngừng bên cánh cửa xe ngựa đang mở sẵn và nói gì đó với xà ích.
Chiếc xe ngựa này là một chiếc xe bốn bánh cổ lỗ sĩ với mái tròn thấp, dây đai da bị chảy xệ và có mùi mốc meo ôi thiu. Viên cảnh sát tên Maitland đột nhiên quay ngoắt lại nắm chặt tay Sebastian và tiến lại gần. "Tôi dám khẳng định đây là một bước lùi so với phương tiện di chuyển thường ngày của ngài," Maitland nói, môi anh ta nở một nụ cười, mắt anh ta cứng rắn. "Phải không?" Nụ cười của anh ta mở đủ rộng để cho thấy hàm răng nghiến chặt, những ngón tay của anh ta bấm mạnh hơn hơn. "Thưa chúa công."
Sebastian đáp trả ánh mắt màu xanh đầy thách thức của viên cảnh sát với một nụ cười kín đáo. "Ngài sẽ làm nhăn áo của tôi mất," anh nói, một tay đặt lên cổ tay viên cảnh sát. Đó là một thủ thuật đơn giản anh đã học được tại miền núi Bồ Đào Nha, một thủ thuật gây áp lực chính xác vào thời điểm thích hợp. Viên cảnh sát hít một hơi đau đớn, bàn tay buông chiếc áo ra khi anh ta lùi lại một bước thiếu thận trọng.
Sương mù hôi thối trong nhiều ngày đã khiến những bậc đá trơn trượt do sự kết hợp của muội than và băng ngưng tụ. Một chân trật ra khỏi rìa bậc đầu tiên, viên cảnh sát quay tròn, lưng đập vào lan can sắt trong lúc lúng túng tự gượng lại nhưng bị trượt, và ngã quỳ xuống bậc thứ hai. Chiếc mũ chóp cao rơi xuống bên cạnh.
Viên cảnh sát đã cho thấy phong thái lịch sự với những lọn tóc vàng rối điệu đàng, cổ áo cao và chiếc cà vạt thắt kiểu cách. Đội chiếc mũ lên đầu, anh ta từ từ đứng thẳng dậy với một đường rách bẩn thỉu chạy dọc bên ống quần chẽn màu da bò đắt tiền.
"Tên khốn này." Hàm Maitland cứng lại, lỗ mũi nổ ra. Nhưng bàn tay anh ta mới là thứ Sebastian đang chú ý. Cảnh sát London thường không mang dao theo người, nhưng một số kẻ hung hăng thì có. Con dao của Maitland là một món đồ nhỏ độc địa với lưỡi mài sáng loáng ngay cả trong ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều ảm đạm. Viên cảnh sát mỉm cười. "Làm lại một lần nữa thì ngươi sẽ không sống đủ lâu để bị treo cổ đâu. Thưa Ngài."
Tất cả chỉ để hăm doạ và phô diễn; Sebastian biết điều đó. Nhưng viên cảnh sát trẻ hơn - với khuôn mặt rộng cởi mở, thân hình to như bò đực - liếc nhìn lo lắng về phía con phố, chỗ Lovejoy đứng quay người lại với một chân trên bước lên xe ngựa. "Chúa ơi, Maitland. Cất nó đi trước khi Ngài Henry nhìn thấy."
Anh lảo đảo bước về phía trước, có lẽ định che con dao khỏi tầm mắt của thẩm phán. Nhưng anh thì to lớn và vụng về, đá granite ướt thì phản trắc. Chân anh ta trượt đi. Với một tiếng kêu hoảng hốt, anh ngã về phía trước, thẳng vào lưỡi dao của Maitland.
Sebastian quan sát đôi mắt của người thanh niên mở rộng đầy ngạc nhiên, khuôn mặt anh ta yếu ớt.
"Chúa ơi." Maitland buông chuôi dao, nét mặt xoắn lại vì khiếp đảm.
Viên cảnh sát trẻ lảo đảo, ánh mắt nhìn con dao vẫn còn nhô ra trên ngực. Một dòng máu nhỏ tràn ra từ miệng. "Ngài đã giết tôi rồi," anh thì thầm, ánh mắt hướng lên Maitland, đôi chân khuỵu xuống.
Sebastian đỡ lấy anh lúc anh ngã xuống. Máu đổ trên tay Sebastian, xuống phía trước chiếc áo choàng ngoài của anh. Đặt viên cảnh sát thở hổn hển xuống lối đi bộ, Sebastian xé cà vạt của mình, ép nó vào vết thương sủi đang bong bóng trong lồng ngực. Miếng vải lanh mịn chuyển sang màu đỏ và ướt sũng trên tay anh.
"Chúa lòng lành," Maitland thì thầm, lảo đảo bước xuống bậc cuối cùng, mặt tái mét.
"Hãy tìm bác sĩ. Nhanh lên," Sebastian ngắt lời.
Maitland đứng nắm chặt lan can để giữ thăng bằng, đôi mắt mở to và nhìn chằm chằm.
"Chết tiệt. Ngài Henry, ngài có thể…"
Sebastian xoay đầu gối và thấy Lovejoy đứng trên bước xe ngựa, khuôn mặt nhỏ của ông nhúm lại vì sốc. "Lạy chúa," viên thẩm phán nói. "Ngài đã làm gì?"
"Tôi đã làm gì?" Sebastian nói.
Vẫn nắm lấy lan can, ánh mắt mở to của Cảnh sát Maitland nhướng lên từ Simplot sang thẩm phán. "Hắn đâm cậu ta," Maitland đột nhiên hét lên. "Hắn đâm Simplot!"
Sebastian nhìn chằm chằm vào người đàn ông trong vòng tay mình. Một cơn mưa sương giá bắt đầu đổ xuống, phủ ánh lấp lánh tăm tối lên những viên đá ốp lát và làm ướt khuôn mặt xám xịt của người đàn ông đang hấp hối. Sebastian đã chứng kiến nhiều cái chết, từ Ý và Tây Ấn, đến Bồ Đào Nha, để nhận ra những dấu hiệu. Anh ta sẽ chết, và Sebastian sẽ bị buộc tội vì cái chết này, cũng giống như cách anh đã và đang bị buộc tội vì cái chết của một nữ diễn viên West End anh gần như không quen biết.
Anh coi đó là một sự hiểu lầm, một sự bất tiện có thể được xử lý đơn giản. Giờ không còn đơn giản nữa, anh nghĩ. Nới lỏng vòng tay dưới vai của viên cảnh sát, Sebastian đứng dậy.
Phố Brook, lúc trước vắng tanh, giờ vang tiếng những bước chân nặng nề tiến lại gần khi hai Tình nguyện viên Hội Luật sư22, mang cổ áo đỏ và vàng, gilê trắng, quần ống chẽn và ghệt đen, xuất hiện từ phố Davies. "Các người," Ngài Henry Lovejoy hét lên từ cánh cửa mở của xe ngựa, một cánh tay run run chỉ thẳng, đầy nguyền rủa, vào Sebastian. "Hãy bắt người đàn ông đó. Cảnh sát Maitland. Tỉnh táo lại đi."
22 Hội Luật sư (Inns of Court) là các hiệp hội nghề nghiệp của luật sư bào chữa tại Anh và xứ Wales. Tất cả các luật sư bào chữa phải thuộc về một hiệp hội.
Lắc đầu như thể để tỉnh lại, Maitland, vội vàng một cách vụng về, phóng ra khỏi lan can. Sebastian chặn y lại với một cú đấm móc vào dưới cằm khiến y quay cuồng va ngã sầm trở lại vào bức tường trát vữa.
Mưa giờ trở nên nặng hạt. Ai đó hét lên. Những bước chân biến thành những bước chạy. Sebastian quay người. Tính toán khoảng cách đến xe ngựa, anh nhảy lên, hạ cánh bên cạnh xà ích đang hoảng hốt với một lực mạnh đủ khiến chiếc xe ngựa cũ đung đưa trên dây đai.
"Này, này!" Xà ích hét lên, đôi mắt đỏ ngầu của ông ta mở rộng trên khuôn mặt xương xẩu mọc đầy râu xám. "Ngài không được phép lên đây với tôi."
"Vậy ta đề nghị ngươi xuống." Nắm lấy dây cương, Sebastian giành roi da khỏi cái nắm lỏng của ông ta và giật dây da qua tai ngựa. Chiếc xe cổ lỗ sĩ giật về phía trước.
"Quỷ tha ma bắt," người đánh xe ngựa thở hổn hển, và nhảy xuống lối đi bộ.
Sebastian liếc nhanh về phía sau. Những Tình nguyện viên Hội Luật sư đã dừng lại quỳ xuống bên cạnh viên cảnh sát bị thương. Tuy nhiên Maitland đang chạy theo hướng xe ngựa, tay chân lắc lên xuống, khuôn mặt xoắn lại bởi sự quyết tâm. "Dừng chiếc xe đó lại! Người đàn ông đó là một kẻ giết người."
"Chết tiệt," Sebastian nói, và quất dây cương mạnh vào sườn ngựa. Không nhìn ngã rẽ, anh lao vào phố New Bond, cắt giữa một toa xe chở hàng bánh rộng và một xe ngựa hai bánh cao của một người đàn ông to béo mặc áo khoác màu vàng. Người đàn ông áo vàng giật dây cương, con ngựa màu hạt dẻ chồm lên.
"Ngươi!" Sebastian nghe thấy Maitland hét lên. Quay đầu lại, Sebastian thấy viên cảnh sát nhảy lên ghế cao xe ngựa. "Hãy đưa ta dây cương."
"Được, được," Áo Choàng Vàng kêu be be.
"Xuống xe," Maitland gầm gừ, kiểm soát con ngựa đang thở mạnh và đẩy Áo choàng Vàng khỏi bục.
Phía trước là một đám đông xe cộ làm tắc nghẽn đường phố. Sebastian thu dây cương, đôi mắt nheo lại trước cơn mưa như trút nước để đánh giá khoảng cách giữa xe ngựa bốn bánh mui trần của một nữ bá tước và xe lừa thồ hàng di chuyển từ tốn, chậm chạp trên đường. "Lãnh chúa!" Ngài Henry Lovejoy hét lên, mái đầu ướt mưa và nửa thân trên của ông nhô ra từ cửa sổ xe ngựa, nắm tay đập mạnh vào tấm ván cũ kĩ. "Nhân danh nhà vua, tôi yêu cầu ngài dừng xe ngay lập tức."
Khốn kiếp, Sebastian nghĩ. Anh quên mất vị thẩm phán. "Rụt đầu vào," anh hét lên, không buồn liếc Ngài Henry một cái.
"Tôi nói, tôi yêu cầu ngài…" Ngài Henry ngừng lại, đôi mắt mở to khi Sebastian quành qua một cỗ xe ngựa bốn bánh mui trần, kẹp gần đến nỗi một trong những chiếc đèn lủng lẳng của chiếc xe mắc vào vành mũ của thẩm phán.
"Chúa lòng lành," vị thẩm phán nói, rụt cái đầu hói của mình trở lại bên trong xe ngựa.
Kéo mạnh dây cương, Sebastian lật nghiêng xe ngựa trong lúc ngoặt trái đột ngột vào phố Maddox. Đằng sau họ, con lừa kêu be be và đá chân, lật úp giỏ hàng làm đổ ra một đống gà lông xù kêu quang quác trên vỉa hè ẩm ướt.
"Bỏ con lừa khốn kiếp đó ra khỏi đường của ta!" Maitland hét, chiếc xe ngựa hai bánh đứng yên, con ngựa màu hạt dẻ thở mạnh và lắc đầu trong lúc viên cảnh sát quất mạnh dây cương.
Những con ngựa đã phi hết sức. Sebastian để chúng chạy tự do, xới tung phố Maddox qua cột đá trang nghiêm của Nhà Thờ Thánh George. Một tiếng chuông nhà thờ nhẹ nhàng cắt qua không khí buổi tối mát mẻ. Những quý bà quý cô thời thượng mặc váy áo đủ màu và những quý ông cầm ô che đi lại rải rác trước chiếc xe đang chạy.
"Dừng xe lại," Lovejoy một lần nữa hét lên, đập nắm tay của mình trong lúc Sebastian ngoặt quanh phía sau nhà thờ vào phố Mill Street, "Nhân danh Nhà vua!"
Sebastian liếc nhanh phía sau, nhưng đường phố vắng tanh trừ một người đốt đèn và đứa con trai. Sebastian quay người lại khi những con ngựa lao vào phố Conduit rộng rãi được mưa rửa sạch và một chiếc xe ngựa lớn màu đen của một thiếu phụ đang vật lộn tìm cách kiểm soát ngựa, chồm lên trước họ.
Anh siết mạnh dây cương, giật ngựa quay ngang. Những con ngựa nhào xuống, khịt mũi, móng toé lửa trên lề đường. Các khớp nối chiếc xe ngựa cũ rít lên. Gỗ gãy vụn. Thân xe đâm vào vỉa hè, toa chở khách lệch sang một bên.
"Devlin," Ngài Henry hét lên, vật lộn tìm cách mở cửa xe ngựa. "Chết tiệt," Sebastian thì thầm. Mưa ào ào đổ xuống mặt anh; anh nhận ra mũ của mình đã biết mất từ lúc nào. Trườn ra khỏi toa xe, anh trượt trên các khối đá lát ướt và tránh mã phu của người thiếu phụ trong lúc anh ta vật lộn tìm cách xuống ngựa để tóm lấy dây cương con ngựa đen đang hí vang của cô chủ.
Lịch sự và kiên nhẫn, ngựa của mã phu đứng yên, cái đầu xám to lớn cúi xuống dây cương thả lỏng trong rãnh nước xoáy. Giật lấy sợi dây da ướt, Sebastian nhảy phốc lên yên ngựa.
"Này! Tên kia! Dừng lại," Mã phu mặt trắng bệch quay ngoắt lại, hai tay vướng con ngựa vẫn còn bất kham của cô chủ. "Dừng lại! Tên trộm ngựa!"
Sebastian thúc con ngựa màu xám phi nước đại vào con đường tối sầm vì mưa, về phía Covent Garden và thế giới ngầm bên ngoài St. Giles.