Charles, Lãnh chúa Jarvis không thể nhớ chính xác mình nhận thức được mức độ ngu xuẩn đáng kinh ngạc đặc trưng của hầu hết mọi người xung quanh mình từ khi nào. Ông cho là mình dần nhận ra điều đó theo năm tháng khi quan sát hành vi và quá trình suy nghĩ của những người hầu gái, giữ ngựa, luật sư, bác sĩ và những điền chủ nông thôn chiếm đa số trong thế giới tuổi thơ của mình. Nhưng Jarvis biết chính xác thời điểm ông hiểu được sức mạnh từ trí tuệ của bản thân và quyền lực nó mang lại.
Lúc đó ông mười tuổi và đang phải chịu đựng một trong số những gia sư mà mẹ ông khăng khăng thuê dạy đứa con trai duy nhất và cũng là người thừa kế của ông chồng quá cố, thay vì đặt sức khỏe yếu ớt của ông (và địa vị là mẹ người thừa kế của bà) vào sự khắc nghiệt chết người của trường Eton. Thầy Hammer tự coi mình là một học giả tương đối có tiếng tăm. Chỉ những nhu cầu tầm thường khiến thầy Hammer mới chấp nhận đảm nhiệm một vị trí tầm thường như làm gia sư cho một cậu bé, và thầy không từ một cơ hội nào để khiến cậu học trò hiểu được mức độ ngu dốt và bất tài của cậu. Và rồi một ngày thầy đặt ra cho Jarvis một bài tập tưởng như là bất khả thi: Một đề toán mà chính Hammer, đã tốt nghiệp Oxford, phải mất một tháng để giải. Jarvis giải bài toán trong hai giờ.
Thành công của Jarvis khiến gia sư của cậu giận dữ đến nỗi ông ta kiếm cớ trừng phạt cậu bé bằng một trận đòn tơi bời. Nhưng điều ấy cũng đáng, bởi vào thời điểm chiến thắng ngọt ngào đó, Jarvis đã ngộ ra. Ông hiểu rằng hầu hết mọi người, ngay cả những người có địa vị và học thức, đều có đầu óc đần độn và què quặt. Khả năng suy nghĩ thông suốt và nhanh chóng, phân tích và phân biệt mẫu hình, cùng khả năng đưa ra các chiến lược và các giải pháp phức tạp của ông không chỉ hiếm có. Nó còn là một công cụ đầy quyền lực.
Ban đầu ông đã mong ở London sẽ khác. Nhưng chẳng mấy chốc Jarvis hiểu rằng về cơ bản thì mức độ ngu xuẩn và thiểu năng của chính phủ và tầng lớp thượng lưu cũng tương đương với một bầy chó săn ở Middlesex.
Lãnh chúa Frederick Fairchild, người Jarvis hiện đang phải xử lý, là một điển hình. Ông ta là con trai của một Công tước, nhưng chỉ là con trai thứ, điều đó đồng nghĩa với việc phải tự thân vận động. Ông ta đã tương đối thành công, nếu xét theo tiêu chuẩn xã hội, mặc dù sự ủng hộ cứng đầu với các nguyên tắc đảng Tự do đã hạn chế ông ta tiếp cận với quyền lực dưới thời Vua George III. Giờ đây, khi Hoàng tử xứ Wales sắp trở thành Hoàng thân Nhiếp chính, Lãnh chúa Frederick mong rằng những năm tháng ủng hộ trung thành của ông với Prinny cuối cùng cũng sẽ được đền đáp. Ông đến văn phòng Hoàng tử dành riêng cho Jarvis sử dụng tại Dinh thự Carlton, công khai sục sạo tìm hiểu xem vị trí nào sẽ dành cho mình. Khát vọng trở thành Thủ tướng của ông ta là một bí mật mà cả London đều biết.
"Đại diện của Thượng viện và Hạ viện sẽ có một cuộc họp vào thứ ba tới," Lãnh chúa Frederick nói, đôi mắt xám ôn hòa của ông ta mở to đầy cảnh giác. "Nếu đạt được một thỏa thuận, tôi thấy không có lý do gì lễ nhậm chức Hoàng thân Nhiếp chính của Hoàng tử không thể diễn ra vào ngày mùng sáu." Ông dừng lại và nhìn Jarvis chờ đợi.
Mặc dù ở tuổi ngũ tuần, Lãnh chúa Frederick vẫn được coi là đẹp trai: cao lớn, vai rộng, eo nhỏ và có mái tóc ánh bạc dày lượn sóng đáng ghen tị. Đã góa vợ, ông ta khá đào hoa. Luôn thấy ông hộ tống một mệnh phụ đi ăn tối, hoặc tình tứ lật từng trang nhạc khi nàng chơi đàn. Sự lịch thiệp và các kỹ năng xã giao khiến ông luôn được mời dự tiệc tại những biệt thự nghỉ mát vùng nông thôn và những cuộc vui quay cuồng của Mùa Lễ hội London23. Nhưng Lãnh chúa Frederick có những thói quen đắt đỏ - đến mức nguy hiểm, khiến giọng ông có một chút cấp bách khi ông hắng giọng hỏi xã giao: "Hoàng tử đã quyết định về việc bổ nhiệm thành viên của chính phủ mới sắp thành lập chưa?"
23 Mùa Lễ hội London (London Season) là một quãng thời gian trong năm khi các thành viên tầng lớp quý tộc tổ chức các buổi dạ hội, yến tiệc và các sự kiện từ thiện lớn.
Câu hỏi thật tế nhị. Mọi người đều biết Hoàng tử xứ Wales đã tự đưa ra một vài quyết định bên cạnh các vấn đề bức thiết như màu rèm lụa mới cho phòng khách hay chọn kiến trúc sư thực hiện dự án cải tạo mới nhất. Vẫn đứng gần cửa sổ, Jarvis chỉ mỉm cười. "Không. Vẫn chưa."
Một cơn co giật đầy thất vọng xuất hiện mặt Lãnh chúa Frederick nhưng nhanh chóng được che đậy. Hôm nay ông ta căng thẳng bất thường. Ông ta thậm chí còn nhảy lên khi một trong những thư ký của Jarvis gõ nhẹ vào cửa và nói: "Ngài Henry Lovejoy đến gặp ngài, thưa Ngài. Ông ấy nói có việc khẩn."
"Đưa ông ta vào," Jarvis nói, nhận thức rõ sự hiện diện Lãnh chúa Frederick. Thật thú vị khi tìm hiểu xem ông ta đã nghe nói về cái chết của Rachel York hay chưa. Thú vị thực sự. "Sao, có chuyện gì?", Jarvis hỏi, giọng nói thiếu kiên nhẫn có chủ đích khi viên thẩm phán xuất hiện.
Ngài Henry đưa một cái nhìn dò hỏi về phía Lãnh chúa Frederick và do dự.
"Ngài có thể nói thẳng," Jarvis nói, phất tay về hướng Lãnh chúa Frederick. "Tôi cho rằng chuyện này liên quan đến Lãnh chúa Devlin?"
"Vâng, thưa ngài." Viên thẩm phán dừng lại một lần nữa, và có gì đó trong phong thái của ông ta nói với Jarvis rằng ông sẽ không thích điều sắp được nghe. "Anh ta đã trốn thoát."
Jarvis không bao giờ cho phép mình mất bình tĩnh, mặc dù thỉnh thoảng ông bày tỏ sự tức giận để tạo hiệu ứng, gây sợ hãi và thúc đẩy mọi người quyết tâm làm hài lòng mình. Giờ ông để vài nhịp tim trôi qua đầy toan tính, sau đó cất lời, với một tông giọng băng giá pha lẫn ngờ vực và phẫn nộ chính đáng, "Trốn thoát, Ngài Henry? Ngài nói là trốn thoát?"
"Vâng, thưa ngài. Anh ta đâm một trong số cảnh sát của tôi và lấy cắp một chiếc xe ngựa, sau đó…"
Jarvis ép ngón cái và ngón trỏ vào sống mũi và trong giây lát vào nhắm mắt lại. "Không cần kể chi tiết." Jarvis thở dài, và thả tay xuống. "Tôi tin rằng ngài đã phát hiện ra điểm đến của Devlin?"
Má người đàn ông nhỏ bé hơi ửng đỏ. Cách tốt nhất để khiến cho một người cảm thấy bất tài là biểu lộ một gợi ý tinh tế của sự bất tài. "Chưa, thưa ngài."
Từ chỗ ngồi của mình ở gần lò sưởi, Lãnh chúa Frederick đứng dậy nhìn chằm chằm vào họ. "Tôi cho là ngài đang cố gắng bắt giữ con trai của Bá tước Hendon? Vì tội danh gì?"
"Giết người," Jarvis ôn tồn nói.
"Giết người? Chúa lòng lành. Nhưng… Tôi nghĩ vết thương của Talbot đáng xấu hổ hơn là đe dọa đến tính mạng. Anh ta thực sự đã chết à?"
Ngài Henry là người trả lời, cùng với một động tác cúi nhẹ. "Theo như tôi biết, vụ việc liên quan đến danh dự của Lãnh chúa Devlin không gây tử vong. Tuy nhiên, anh ta đã bị buộc tội liên quan đến cái chết của một phụ nữ trẻ mà thi thể được phát hiện sáng nay tại Nhà thờ Thánh Matthew vùng Fields, gần Abbey. Một nữ diễn viên tên là Rachel York."
Jarvis nhìn hàm Lãnh chúa Frederick buông thõng xuống. Ông ta thường duy trì sự điềm tĩnh của mình tốt hơn thế này. "Ngài bắt Tử tước Devlin vì tội giết Rachel?"
Ngài Henry chớp mắt. "Ngài biết cô ấy, thưa ngài?"
"Tôi không cho là mình thực sự biết cô ấy. Ý tôi là, tất nhiên tôi đã nhìn thấy cô ấy tại Covent Garden. Và tất nhiên tôi cũng đã nghe nói cô ta bị giết. Nhưng tôi không biết rằng Devlin…" Lấy một chiếc khăn tay từ túi ra, Lãnh chúa Frederick ép miếng vải lanh mỏng manh lên môi. "Xin thứ lỗi," ông ta nói và nhanh chóng ra khỏi phòng.
Ánh mắt Ngài Henry dõi theo Lãnh chúa Frederick rút lui với một cái cau mày nhẹ khiến nếp nhăn giữa hai con mắt hằn sâu thêm.
"Tôi muốn tất cả những người hiện có được giao nhiệm vụ bắt giữ Devlin," Jarvis nói, lấy lại sự chú ý của thẩm phán.
Ngài Henry cúi đầu. "Vâng, thưa Ngài." "Ngài đã theo dõi các cảng rồi chứ?"
Một cái cúi đầu nữa. "Vâng, thưa Ngài. Mặc dù giờ đây chưa chắc Tử tước sẽ được chào đón tại Lục địa."
"Vẫn còn châu Mỹ."
"Vâng, thưa ngài."
Người đàn ông nhỏ bé đã bắt đầu khiến ông phát chán. Jarvis lấy hộp thuốc lá. "Tôi tin mình sẽ nhận được một báo cáo khả quan hơn về vấn đề này vào buổi sáng."
"Hãy hy vọng, thưa Ngài," Ngài Henry Lovejoy nói, và cúi mình bước ra.
Tuy nhiên, sau khi ông rời đi, Jarvis đứng một lúc bên ô cửa sổ mưa lộp độp, hộp đựng thuốc lá lãng quên trên tay khi ông nhìn chằm chằm vào bóng tối. Sương mù cuối cùng đã tan để từ đây ông có thể nhìn thấy Mall, với mặt đường ẩm ướt tỏa sáng trong ánh vàng nhấp nháy của đèn đường và đèn lồng của những chiếc xe ngựa chạy qua.
Trước đó, ông không quan tâm liệu Devlin có chịu trách nhiệm cho cái chết của nữ diễn viên đó hay không. Giờ ông vẫn không quan tâm. Quan trọng là cuộc điều tra chính thức vụ sát hại Rachel York được kết thúc càng nhanh càng tốt và tai tiếng của vị Tử tước trẻ sẽ ngăn chặn mọi tổn hại đến chính phủ vào thời điểm quan trọng này. Nếu cần thiết, Bá tước Hendon, cha của Tử tước, có thể được bãi nhiệm khỏi chính phủ.
Đúng ra, càng nghĩ về nó, Jarvis càng thấy nhiều điều tốt lành có thể đến từ rắc rối này. Dù lòng trung thành của Hendon với đảng Bảo thủ khiến Jarvis thấy ông ta còn dễ chịu hơn những kẻ như Fairchild, nhưng trên thực tế Hendon chưa bao giờ là ủng hộ Jarvis. Tên ngốc già nua đó thực sự tin rằng chính trị có quy tắc giống như tinh thần thể thao công bằng của một trận đấu cricket24 trên sân trường Eton. Nếu Jarvis có thể loại bỏ Hendon, việc quản lý Hoàng tử sẽ dễ dàng hơn nhiều.
24 Cricket (cũng gọi: bản cầu; mộc cầu; tường cầu) là một môn thể thao dùng gậy đánh bóng, phổ biến tại nhiều quốc gia trong cộng đồng khối Thịnh vượng chung Anh, chơi giữa hai đội, mỗi đội 11 đấu thủ, trên sân cỏ hình tròn. Mục đích của trận đấu là hai đội thay phiên nhau, một đội giao bóng và một đội đánh bóng. Sau khi tất cả các đấu thủ của đội đánh bóng bị loại, đội này sẽ đổi sang ném banh, và đội bên kia sẽ vào sân để thành đội đánh.
Bên cạnh đó, vụ kháng cự việc bắt giữ và vụ tấn công một sĩ quan hành pháp của Devlin cho thấy chắc chắn là anh ta phải có tội ở một mức độ nào đó. Anh ta phải bị bắt thật nhanh. Hoặc bị giết. Jarvis búng mở hộp đựng thuốc lá, nâng một nhúm lên lỗ mũi và hít thật sâu. Đúng vậy, ông nghĩ rằng nếu Devlin bị giết thì sẽ tốt hơn.