Những âm thanh bám đuổi đã nhạt dần vào khoảng không từ lâu.
Sebastian kìm con ngựa xám phi nước kiệu. Bóng tối ập xuống nhanh chóng, mưa chỉ còn là một làn sương mù mịt khi gió thổi lên. Kéo cao cổ áo choàng ngoài chống lại cái lạnh và ẩm ướt, Sebastian dành thời gian để tiếc chiếc mũ bị mất và tính những bước đi tiếp theo.
Dù ở đây, cách xa những khu phố Mayfair thượng lưu, những cái đầu vẫn ngoái lại, những ngón tay vẫn chỉ trỏ mỗi khi anh đi qua. Sebastian biết rõ là do chiếc cà vạt bị mất, đôi ủng lấm bùn, những vết máu trên áo choàng và đôi găng tay của mình. Anh quyết định điều cần thiết nhất là phải đến khu vực mà vẻ ngoài tả tơi của anh ít bị để ý hơn. Trong những hang cùng ngõ hẻm phía sau Covent Garden hay St. Giles, sẽ không ai đoái hoài đến một người đàn ông không đội mũ với chiếc áo choàng rách và găng tay dính máu.
Bên dưới vạt áo choàng, Sebastian cảm nhận được trọng lượng của túi tiền chợt thấy biết ơn sự lo xa đã khiến anh nhét ví vào trong túi trước khi rời khỏi nhà. Anh quyết định sẽ tìm một nhà trọ; một nơi khiêm tốn, nhưng ấm áp và khô ráo. Và sau đó anh sẽ bắt đầu liên hệ với những người có thể… Sebastian ngẩng đầu lên, chú ý đến một âm thanh văng vẳng, hầu như không thể nhận thấy sau tiếng ồn ào của bánh xe gỗ lách cách trên đường mòn và tiếng mưa rơi tí tách.
Anh đang ở trong một khu phố nghèo, với những con đường hẹp, những ngôi nhà cũ kỹ và những cửa hàng nhỏ có cửa sổ bẩn thỉu được chắn bằng song sắt. Không có xe ngựa sang trọng ở đây, chỉ có những toa xe goòng nặng nề và xe chó25 vòng vèo qua một đám đông những nông dân chất phác, thợ đóng thùng và thợ rèn, thợ giặt và thợ làm bánh, giọng họ vang vang điệp khúc ‘Bánh nướng đây. Bánh nướng nóng hổi hiếm có đây’. Nhưng giờ anh có thể nghe thấy khá rõ ràng: tiếng vó ngựa ầm ầm đều đặn đang phi nhanh tới đây và giọng một thằng bé hét lên. "Nếu ngài tìm thằng cha kỳ quặc cưỡi ngựa xám, hắn ta đi lối đó!"
25 Xe hai bánh có chỗ ngồi giáp lưng vào nhau, dưới chỗ ngồi phía sau có chỗ cho chó.
"Quỷ tha ma bắt," Sebastian thì thầm, và thúc con ngựa trộm được phóng vào màn đêm.
Anh bỏ con ngựa xám trong một cái chuồng ấm áp ở ngoài khu vực St. Giles. St. Giles là một quận khét tiếng, cảnh sát truy đuổi tội phạm vào đây thường biến mất luôn. Chính quyền London cũng phải tránh nơi này.
Nhà trọ Hươu Đen nằm ở cuối một ngõ nhỏ tồi tàn có tên Pudding Row, trong một khu phố quanh co có những tòa nhà ọp ẹp từ thời trung cổ dựa vào nhau mới đứng vững, tầng trên của chúng nhô ra đoạn đường không lát đá hôi hám vì những cái cống lộ thiên. Nhà trọ là một di tích thấp tè có khung gỗ, cửa sổ phía trước lợp chì chỉ để lọt ra một chút ánh sáng mờ nhạt toả vào đêm. Sebastian dừng lại trước bóng tối của ô cửa, quay đầu nghe ngóng.
Mưa đã ngừng, nhưng khi đêm xuống, nhiệt độ giảm mạnh, khiến hầu hết cư dân London hối hả vào nhà. Anh có thể nghe thấy tiếng rít từ xa của bánh xe viền sắt và sự đơn điệu buồn tẻ của một hồi chuông nhà thờ báo ai đó đã chết, và không gì hơn nữa. Đẩy cửa mở ra, anh bước vào trong.
Một hỗn hợp nặng mùi của bia và thuốc lá, của khói than cay mắt, dầu mỡ nóng và mồ hôi ôi thiu ập lấy anh. Phòng sinh hoạt chung tối om om, những cây nến máng xối chỉ toả ra một ánh sáng mờ chập chờn trên bức tường và trần nhà thấp được đỡ bằng dầm đen cáu lại vì thời gian. Những người đàn ông mặc áo vải bông và quần nhung kẻ đứng tựa khuỷu tay lên quầy hoặc lười nhác dựa vào những cái bàn cái ghế sứt sẹo. Họ ngước lên khi Sebastian bước vào, tiếng ồn ào trò chuyện và cười đùa lắng xuống, đôi mắt hõm sâu của họ nghi ngờ, cảnh giác. Anh là một người lạ ở đây, và những người lạ thường không được chào đón ở những nơi này.
Rẽ đám đông để tiến đến quầy, anh mua một vại bia và gọi bữa tối. Bánh mì như đá phấn trộn với phèn chua, thịt bò ôi thiu và toàn xương, nhưng khó tìm được cái gì tốt hơn trong quận này và anh chưa ăn gì từ bữa sáng cùng Christopher trong một quán ăn không xa Heath.
Lò sưởi ở đầu kia của căn phòng. Sebastian tiến về phía đó với vại bia trong tay. Dòng xoáy tiếng ồn lại tiếp tục, dù anh biết những đôi mắt ác cảm vẫn dõi theo mình trong không khí cảnh giác căng thẳng. Những cái bóng lén lút di chuyển trên tường khi hai, ba người đàn ông lặng lẽ ra khỏi phòng.
Sebastian đang băng qua sàn phủ đầy mùn cưa, loanh quanh tìm lối đi giữa những cơ thể chưa tắm lèn chặt, thì một thằng bé chừng tám đến mười tuổi chạm nhẹ vào anh.
"Khéo tay đấy cậu bé," Sebastian nói, giọng vui vẻ đầy nguy hiểm khi anh khéo léo lấy lại chiếc ví của mình từ tay của thằng bé.
Chiến lợi phẩm bất ngờ vụt mất khiến tên trộm ranh chần chừ còn Sebastian, sau khi thả ví vào túi áo trong, liền tóm lấy cổ áo thằng bé và lôi nó đến chỗ mình, mà vẫn không cần đặt vại bia xuống hay làm đổ một giọt nào. "Nhưng ta e là không lành nghề lắm."
Mọi con mắt trong phòng đều đổ dồn vào họ và Sebastian biết vậy. Nhưng bầu không khí giống như thận trọng hơn là thù địch. Một ông bõ già ở Covent Garden, dáng to lớn, nặng nề với ba cằm và cái áo gi-lê ố màu, đứng lên từ một cái bàn gần đó và quệt bàn tay mập ú qua đôi môi ướt. "Tên đó thuộc giáo phái tái thanh tẩy26." Tiếng cười tràn ngập căn phòng, vì đó là cái tên được đặt cho những kẻ móc túi trẻ tuổi bị bắt quả tang và bị trừng phạt ngay lập tức bằng cách ném ra cái ao gần nhất. "Chúng ta có nên tái thanh tẩy cho nó?"
26 Tái thanh tẩy (nguyên gốc: Anabaptist) là các Kitô hữu theo cuộc Cải cách Triệt để (Radical Reformation) tại châu Âu thế kỷ XVI.
Thằng bé vẫn giữ cái cằm kiên định và ánh mắt vững vàng, nhưng Sebastian cảm thấy một cái rùng mình lướt qua thân hình gầy gò của nó. Đối với một đứa trẻ vô gia cư, bị ném xuống ao lạnh giá vào một đêm như thế này có thể đồng nghĩa với cái chết.
"Tôi tin là thằng nhóc cần được tắm gội," Sebastian nói, lời nói của anh được chào đón bằng nhiều tiếng cười hơn. "Nhưng nó chưa gây ra thiệt hại thực sự nào." Xòe nắm đấm ra, Sebastian để cho cái áo mỏng, rách rưới của thằng bé trượt qua những ngón tay của mình. "Đi đi," anh nói thêm, hất hàm về phía cửa khi thằng bé ngập ngừng. "Biến khỏi đây."
Thay vì chạy đi, thằng bé vẫn đứng yên, đôi mắt đen bất ngờ sáng lên nhìn lướt qua Sebastian đánh giá một cách công khai, cẩn thận. "Đang chạy trốn, phải không?"
Sebastian dừng lại với vại bia gần đến miệng. "Cái gì cơ?"
Cậu bé lớn tuổi hơn Sebastian nghĩ - có lẽ khoảng mười hay mười hai tuổi - và rõ ràng đủ tinh ý để nhận thấy rằng dưới lớp bùn và máu, áo choàng của Sebastian được cắt may tinh xảo từ loại vải hảo hạng chỉ vài giờ trước vẫn còn mới. "Anh đã làm gì? Thua hết tiền và chạy trốn trước khi bị giam lại trong Nhà Ngục? Hay anh đã giết người trong một cuộc giao đấu?" Một bàn tay nhỏ xương xẩu vươn ra chỉ vào vết bẩn sẫm màu mách lẻo trên ngực Sebastian. "Tôi, tôi nghĩ rằng anh đã giết ai đó."
Sebastian uống một ngụm bia dài. "Đừng vô lý như vậy."
"Ha. Vậy tại sao một gã giàu có như anh lại dừng chân ở Hươu Đen? Trả lời coi."
Một cô bé vai gầy và tóc cột thẳng không màu xuất hiện từ căn phòng phía sau, cô ném đồ ăn trong khay lên bàn trước mặt Sebastian. Anh nhìn chằm chằm vào ổ bánh mì nhỏ trắng đến đáng ngờ, một đĩa đựng những miếng thịt không xác định được là thịt gì ngập trong mỡ đông, và cảm thấy cơn thèm ăn của mình giảm xuống.
"Anh nên cất cái ví ra khỏi tầm mắt và tầm với," thằng bé nói trong lúc Sebastian ngồi tại chỗ. "Anh biết điều đó đúng không? Ví căng phồng trong áo như mời gọi vậy. Đúng ra, tôi cho rằng đây là một tội ác khi dụ dỗ một cậu bé thật thà vào những trò như vậy."
Sebastian ngước lên, dĩa đưa lên miệng nửa chừng thì dừng lại. "Ngươi là một cậu bé thật thà từ khi nào?"
Thằng bé cười thành tiếng. "Tôi thích anh," cậu nói, ánh mắt nhìn vào đĩa thức ăn trước mặt Sebastian. Một sự rung động lướt qua nét mặt cậu, một cơn co giật của ham muốn tuyệt vọng nhưng nhanh chóng bị che giấu. "Thế này: tôi có một đề nghị với anh. Nếu đồng ý, tôi sẽ làm thuê cho anh với giá, bao nhiêu nhỉ, mười xu một ngày? Chỉ anh chỗ này chỗ kia. Làm một người quản gia. Một quý ông như anh không nên thiếu một người tùy tùng."
"Đúng." Sebastian nhai đầy mồm và nuốt. "Nhưng ta là một kẻ lạ lùng. Ta có luôn có linh cảm sẽ bị người hầu lừa gạt."
Thằng bé khụt khịt. "Được, nếu anh cương quyết nghĩ thế," nó nói, giọng đầy sỉ nhục, chân lê bước quay đi. "Chờ một chút."
Thằng bé quay phắt lại.
"Đây." Nhặt mẩu bánh mì, Sebastian ném cho nó, nó khéo léo bắt lấy bằng một tay. Sebastian càu nhàu. "Ngươi khá hơn một tên lừa đảo. Giờ thì biến đi."